Sầm sét ầm ầm vang lên ở chân trời, đứa trẻ bé xíu bơ vơ buồn bã, một vết thương khá dài trên má trái rỉ máu ra, theo những hạt mưa rơi xuống, nó phải nắm chặt hai tay mới miễn cưỡng có thể chịu đựng.
Mưa to như trút nước, dưới ánh trăng yếu ớt, nước mưa rửa sạch máu trên mặt đất, hình thành một vũng nước màu đỏ, tàn khốc đến thê lương.
Con sói màu đen khổng lồ, ngay trước mắt, ánh mắt đầy lạnh lùng nhìn gã, đây là cơn ác mộng của gã.
Gã đáng lẽ là một đứa trẻ hạnh phúc, lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, nhưng không hiểu sao bị một con yêu sói bắt đi, con yêu sói bắt gã uống máu, cho gã sức mạnh, dạy gã các thể loại thuật pháp. Gã cũng không biết tại sao, gã học cực kỳ nhanh, mà mỗi khi mạnh hơn một chút, tâm trí gã lại trưởng thành hơn một chút, chỉ trong sáu tháng, trái tim gã đã không còn là một đứa trẻ, gã hoàn toàn kế thừa tư tưởng của con yêu sói đó, cũng biết con sói muốn làm gì, biết chắc mình là người kế thừa của nó, nhưng gã, không nói gì.
Mà là một ngày, bất ngờ tấn công, muốn giết chết con sói. Bởi vì nếu con sói chết đi, tất cả sức mạnh đều sẽ trở thành của gã, gã muốn về nhà.
Nhưng mà gã vẫn còn quá ngây thơ, tuy lảo đảo loạng choạng trở về nhà, nhưng con yêu sói đó không có chết. Khi gã đang được điều trị, con yêu sói cũng đang dưỡng sức, lúc gã trở về nhà, bảy ngày trôi qua, bảy ngày đó là những ngày hạnh phúc cuối cùng trong cuộc đời gã. Đêm ngày thứ bảy, con yêu sói đã gần như giết toàn bộ gia đình gã, gã bị thương nặng, con sói vốn muốn giết sạch cả nhà gã, rồi lấy lại yêu lực của nó, nhưng chưa hạ thủ.
Lúc này lạnh lùng nhìn gã té giữa vũng máu, trong đầu gã vang lên một giọng nói, con sói nói: “Không muốn chết, thì ăn tâm trí của bọn chúng đi”
Gã biết con sói này dựa vào việc nuốt tâm trí và tình cảm của con người để sống, bản thân gã kế thừa yêu lực của con sói, cũng có thể dựa vào chuyện này để khôi phục thân thể, nhưng nhìn xuống, ở đây còn có người nào để gã ăn, ngoại trừ, cha mẹ đang ngất xỉu bên cạnh gã.
“Không! Tại sao ngươi phải đối xử với ta như vậy! Thà ngươi giết chết ta còn hơn!” Gã hét to trong đêm mưa.
Nhưng con sói đó, vẫn lạnh lùng nhìn gã, chỉ nói: “Bởi vì ngươi muốn hoàn toàn trở thành ta”.
“Ta không cần!!” gã hét lên lời cự tuyệt, con sói đen đó không hạ thủ nữa, xoay người, bỏ đi. Còn gã gục ngã dưới cơn mưa, mặc cho nước mưa gột sạch, càng lúc càng lạnh, gã từng nghĩ liệu gã có chết ở đây không, nhiều năm sau đó, gã thậm chí không ngừng tự hỏi, nếu như đêm đó, gã có thể chết nhanh một chút, thì có phải sẽ không có bi kịch sau này hay không.
Trong lúc gã đang mơ hồ, thân thể lảo đảo, đứng lên, đưa tay ra cho cha mẹ đang nằm trên mặt đất. Con người ấy mà, nếu không có ký ức, nỗi đau khổ cũng sẽ không xé ruột xé gan như thế này, thế nhưng gã đã không mất đi ý thức, chỉ là thân thể không thể nào tự khống chế, mặc cho nội tâm đang gào thét cự tuyệt, nhưng thân thể lại rất thành thật.
Trong đêm mưa đó, gã đã nuốt chửng thần trí của cha mẹ, lại đau khổ, cũng không có cách nào để quên.
Sau đó gã luôn ở cùng với cha mẹ đã mất trí của mình, chăm sóc bọn họ, sống cùng nhau. Tính tình gã cổ quái, từ chối tiếp xúc với người khác, cô cô của gã sợ tâm lý gã bất thường, nên mời vài người khuyết tật đến phục vụ cho họ. Mặc dù những người này tàn tật, đầu óc cũng ngu ngốc, bất kể gã phản đối thế nào, cũng đều vẫn ở lại cùng gia đình gã suốt mấy năm, sau đó cha mẹ qua đời, gã biết gã nhất định phải đi rồi.
Dòng máu chảy trong cơ thể mỗi ngày đều đang kêu gào, luôn có một giọng nói ra lệnh cho gã, gã phải dùng ý chí cực kỳ mạnh mẽ mới có thể ở bên cạnh cha mẹ suốt mấy năm, nếu bây giờ không đi, sớm muộn gì gã cũng sẽ ra tay với người thân bên cạnh, cho nên gã không nói một lời nào, rời khỏi nơi đó.
Nguỵ Vô Tiện gã luôn biết rõ, Lam Vong Cơ gã cũng biết, gã có toàn bộ ký ức của con yêu sói đó. Dù gã không cam lòng, nhưng gã không có cách nào chống lại ý chí chảy trong máu gã.
Xa cách nhiều năm cũng không sao, máu của gã sẽ dẫn gã tìm ra bọn hắn, nên trước tiên là gã đến Di Lăng, đáng tiếc chậm một bước, Giang Phong Miên đã mang Nguỵ Vô Tiện đi. Nhưng gã tìm kiếm ký ức của con yêu sói và đi đến Loạn Tán Cương, nơi đây cực kỳ âm tà, là nơi thích hợp nhất để gã tu luyện, vì thế gã đã sống ở đó. Cho dù có sức mạnh của con yêu sói, nhưng muốn đối phó với người trong tiên môn, gã cũng không được bất cẩn, may mắn bọn hắn đều còn nhỏ, vẫn còn nhiều thời gian, gã cũng thường biến hoá thành người khác, đi hỏi thăm tin tức của bọn hắn, không bỏ sót một thông tin gì.
Nhưng gã không ngờ rằng, Lam Vong Cơ thế mà gặp gỡ Nguỵ Vô Tiện, hai người còn yêu nhau. Đối với Lam Vong Cơ, gã không có gút mắc gì, chỉ cần làm theo ý chí của con yêu sói, nhưng đối với Nguỵ Vô Tiện, không hiểu sao gã rất căm hận.
Tất cả những chuyện này lẽ ra phải rơi vào người Nguỵ Vô Tiện, con yêu sói rất hài lòng hắn, nhưng được cha mẹ hắn cứu ra, con yêu sói không còn cách nào, mới phải chọn gã, bắt gã mang đi.
Nguỵ Vô Tiện thì được cứu ra, sau đó còn đến Liên Hoa Ổ tu tiên, còn cùng Lam Vong Cơ yêu nhau. Còn gã thì sao, mất đi cha mẹ, một mình cô độc ở Loạn Tán Cương này, lúc đói, còn phải đi ra ngoài nuốt thần trí của con người, dựa vào cái gì? Toàn bộ chuyện này, vốn là hắn phải chịu chứ.
Vì vậy nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện nhảy ra trước mặt Lam Vong Cơ, gã không thể nén giận được nữa. Mà gã lại không thể đơn giản tiêu diệt Nguỵ Vô Tiện, trước tiên gã phải hoá giải những ám thị của Tàng Sắc Tán Nhân, sau đó dẫn hắn đến Loạn Tán Cương, lợi dụng không khí âm tà ở đây, nghĩ cách trích máu ra khỏi cơ thể Nguỵ Vô Tiện. Lam Vong Cơ trước mặt gã tương đối bị động, vừa vặn gã có thể dùng để uy hiếp Nguỵ Vô Tiện. Cho nên chuẩn bị tốt kế hoạch, từng bước dẫn dụ bọn hắn tới đây.
***
Giọng của gã Mặt Sẹo đầy giận dữ, Nguỵ Vô Tiện nghĩ chắc là gã đã trải qua nỗi đau khổ mà người thường không thể tưởng tượng được, nhưng mà đôi mắt của hắn cực kỳ kiên định: “Nhưng, chuyện này cũng không phải lỗi của ta”.
Nguỵ Vô Tiện thật ra cũng chỉ là một nạn nhân, nhưng nếu Mặt Sẹo không trút những hận thù đó lên người hắn, thì làm thế nào có thể tiếp tục chống đỡ. Gã còn lâu mới quan tâm Nguỵ Vô Tiện nói gì, dưới cái nhìn của gã, toàn bộ chuyện này chính là lỗi của Nguỵ Vô Tiện.
Nhìn thấy Mặt Sẹo bộc phát yêu lực ra, toàn thân toả ra khói đen, từng đợt gió âm u thổi xung quanh, khí lạnh đột ngột tăng lên, bức người ta lạnh đến tận xương. Những tà tuý trên Loạn Tán Cương tập trung ngay trước mặt, lớp sương đen bao quanh hai người Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ.
Lớp sương đen mang theo những tiếng thét chói tai và những trận cười ghê rợn, gào rống với hai người, đột nhiên xuất hiện một gương mặt gớm ghiếc, giương nanh múa vuốt sắp nhào tới cắn lấy bọn hắn. Nguỵ Vô Tiện phản ứng cực nhanh, rút Tuỳ Tiện ra chặn lại, sau đó vung kiếm tránh đi, nhưng hiện giờ kim đan của hắn chưa hồi phục, không dùng được linh lực, căn bản không có chút uy hiếp nào đối với những tà tuý này, thậm chí có nhiều con còn leo lên gặm cắn Tuỳ Tiện của hắn, hàm răng đó chạm vào lưỡi kiếm sắc bén, phát ra những tiếng “ken két”, Nguỵ Vô Tiện giật mình, vẩy kiếm một cái, nhanh chóng lùi lại.
Tiếng đàn của Lam Vong Cơ vang lên, làm cho lớp sương đen bao quanh bị chấn động và tan ra, đối phó những linh thể này, tiếng đàn vẫn hiệu quả hơn. Nguỵ Vô Tiện lùi đến bên cạnh y, Lam Vong Cơ lại sử dụng một kỹ năng, khảy dây đàn, khúc nhạc hào hùng, chiến đấu không chút lưu tình với đám tà tuý. Những tiếng hét thống khổ vang lên khắp toàn thân bọn chúng, lập tức tiêu tan, nhưng càng lúc càng có nhiều hắc ảnh ùn ùn lao tới không ngừng, há to miệng gào rống điên cuồng, giống như muốn át cả tiếng đàn.
Cả một mảng đông nghìn nghịt, khiến cho bầu trời vốn đã mờ mịt lại càng thêm u ám, Mặt Sẹo đứng trong chỗ tối, khói đen toả ra từ thân thể hoà lẫn cùng với những tà tuý này thành một thể, gã nhờ vào âm tà của Loạn Tán Cương, tự mình tan thành một trong số đó.
Một luồng ánh sáng xanh xé gió bay đến, nhưng đối với đám tà tuỳ đang tràn ngập khắp vùng núi này mà nói, chỉ như một hòn đá ném xuống biển, không thể tạo thành sóng. Vẻ mặt Lam Vong Cơ nghiêm túc, khảy dây đàn, che chắn Nguỵ Vô Tiện ở phía sau.
Nguỵ Vô Tiện vốn không cần y bảo vệ, nhưng Lam Vong Cơ hẳn là nhìn ra, tà khí xâm nhập vào cơ thể hắn quá sâu, với tình huống hiện tại, lại ở nơi âm tà nhất thế giới, hắn khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Kỳ thật từ lúc mới bắt đầu, tà khí trong cơ thể hắn đã luôn giao động không yên, như muốn phá toang cơ thể để thoát ra ngoài. Hơn nữa hắn không thể không thừa nhận, lúc này hắn nghe thấy tiếng đàn của Lam Vong Cơ, cảm giác rất khó chịu.
Tà khí trong cơ thể là một sức mạnh cực kỳ cường đại, hắn cũng có thể dùng để chống lại mấy thứ kia, tuy Lam Vong Cơ nói là không sao, nhưng hắn một chút cũng không muốn trở thành bộ dạng mà Lam Vong Cơ không thích, cho nên, hắn không muốn dùng. Hắn ở phía sau Lam Vong Cơ, áp trán vào lưng y, ngửi mùi quen thuộc của y, nỗ lực đè nén sự thôi thúc đó, nghĩ rằng không sao cả, có Lam Trạm ở đây.
Hắn chuyên tâm mặc niệm, không thể sử dụng, không thể thua sức mạnh tà ác này.
Nhưng Mặt Sẹo ở phía đối diện bắt đầu cười điên cuồng, “Nguỵ Vô Tiện, ngươi chỉ biết trốn sau lưng Lam Vong Cơ như thế à, y dùng mạng mình để bảo vệ ngươi mà ngươi cũng nhẫn tâm sao?”
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên mở mắt ra, tình hình xung quanh so với lúc nãy còn tệ hơn, bọn hắn gần như bị bao vây hoàn toàn trong bóng tối, cơn gió lạnh lẽo gào thét thổi qua mặt như một lưỡi dao sắc bén, khiến người ta phải đau đớn. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy thân thể Lam Vong Cơ hơi có chút bất ổn, lắng nghe một cách cẩn thận, tiếng “thình thịch thình thịch” đó, không phải là những yêu tà kia, đây là tiếng tim đập loạn của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện kêu lên một tiếng: “Lam Trạm?”
Lam Vong Cơ vốn đang trầm mặc, lâu thật lâu mới trả lời, “Ta ở đây”.
Nhưng thanh âm đó rõ ràng không thích hợp, tim Nguỵ Vô Tiện nảy lên một cái, đến bên cạnh nhìn y, Lam Vong Cơ đã không còn vẻ trầm ổn như mọi khi, cắn môi dưới, cắn môi dưới đến chảy máu mới có thể giữ cho bản thân tỉnh táo. Thái dương rịn mồ hôi, chảy dọc theo sườn mặt rơi xuống, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy cực kỳ đau lòng, Lam Vong Cơ đã nói sẽ liều mạng để bảo vệ hắn, mặc dù đó là lời yêu đương mà hắn muốn nghe, nhưng hắn không muốn mạng sống của Lam Vong Cơ một chút nào.
Tiếng cười chói tai của Mặt Sẹo cứ vang lên không dứt, gã lại nói: “Nguỵ Vô Tiện, nếu ngươi cứ cố chấp trốn sau lưng Lam Vong Cơ, đừng trách ta sẽ lấy mạng y trước!”
Nhưng nghe thấy tiếng hú dài của con sói, tim Lam Vong Cơ lại chấn động một trận, mắt mở cực to, thân hình lảo đảo tựa hồ muốn ngã ra. Y rút Tị Trần ra, cắm xuống đất, dùng sức đứng lên, y nói: “Nguỵ Anh, ta và ngươi đều sẽ không bị những thứ này quật ngã”.
Vì thế, muốn làm gì, thì cứ làm đi.
Đúng, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, hai người kiên cường như thế, sẽ không vì những thứ này mà chịu thua, cũng sẽ không vì những thứ này mà tách ra.
Hắn kéo mặt Lam Vong Cơ qua, đặt lên môi người nọ một nụ hôn, sau đó nhẹ nhàng liếm vết thương trên đôi môi đó, cười nói: “Đợi ta quay về nha Lam Trạm, nhưng đừng làm mình bị thương nhiều, ta đau lòng”.
Lam Vong Cơ gật gật đầu, “Ngươi cũng vậy, Nguỵ Anh”.
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, vẫn là nụ cười rạng ngời như mọi khi, mắt loé lên một tia sáng chói loà, hắn xoay người, lao vào mớ hắc ảnh đang giao nhau thành một mảnh tối tăm đó.
Lam Vong Cơ quay đầu lại, tập trung giữ chân địch, y tin tưởng Nguỵ Vô Tiện, cho nên không cần lo lắng.
Vừa rồi Nguỵ Vô Tiện vẫn đang nghĩ, kim đan của hắn bị phong bế, không có linh lực, tà khí chạy loạn trong cơ thể, lại ở một nơi âm tà như thế này, căn bản khó mà khống chế được, cho nên bản thân còn có thể làm được gì chứ.
Loạn Tán Cương ở Di Lăng này, xương trắng thi thể vô chủ, khắp nơi đều có, Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được, chịu đựng cơn hoảng sợ trong lòng do những tiếng gào khóc chói tai tấn công, trong đám khói đen dày đặc tìm kiếm một chỗ thích hợp nhất.
Âm tà ư, thì tìm ra nơi âm tà nhất, không thể khống chế ư, thì dứt khoát không cần khống chế. Hắn đột nhiên dừng lại, như thể đã tìm ra nơi cần tìm, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện cong khoé môi nở nụ cười tự tin, cầm kiếm trong tay rạch một cái, máu chảy ra, tụ lại trong lòng bàn tay, đống xương trắng dày đặc dưới chân, phá đất chui lên, múa may theo dòng máu của hắn.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Vậy, giờ muốn thế nào đây?”
***
Mặt Sẹo ngạc nhiên, không ngờ rằng Lam Vong Cơ thế mà chịu nổi tình trạng thân thể như vậy, lại còn chống đỡ được lâu như thế, gã bắt đầu suy nghĩ, vốn cảm thấy trên người Lam Vong Cơ có lời nguyền, dễ đối phó, cho nên muốn giữ lại để uy hiếp Nguỵ Vô Tiện, nhưng hiện giờ nhìn thấy, Lam Vong Cơ không dễ đối phó lắm, hơn nữa chỉ cần Lam Vong Cơ ở đó, Nguỵ Vô Tiện sẽ không bị mất kiểm soát. Gã hơi nheo mắt lại, hay là, dứt khoát giết Lam Vong Cơ trước.
Lam Vong Cơ lại tấu lên một đoạn nhạc, đám khói đen dày đặc trước mặt hơi hơi tan ra, hiện ra một con đường, trước mặt là con sói màu đen khổng lồ đó, Mặt Sẹo đã biến hình thành con sói, cào cào chân trước gầm gừ với y. Mọi thứ lại trong tình cảnh giống như lúc còn nhỏ, y ở trong sân, vừa mới tạm biệt huynh trưởng, sau đó nhìn thấy con sói ngay trước mắt đang nhìn y chằm chằm.
Lúc đó y vẫn còn biết sợ hãi, nói đúng hơn cảm xúc cuối cùng biểu lộ ra cùa y chính là sợ hãi, cho nên khắc sâu vào tim y, đến nỗi khi y đối mặt với con yêu sói này, suy nghĩ sợ hãi không thể tự chủ được cứ sinh ra và ập tới.
Con sói có thể nói ở trong đầu y, nó nói: “Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện đâu?”
Khi làn khói đen dày đặc hơi tan ra một chút, Mặt Sẹo mới phát hiện Nguỵ Vô Tiện đã không còn ở cùng với Lam Vong Cơ, người hoàn toàn không ở đó, Lam Vong Cơ mạnh mẽ đè nén cơn khó chịu, không trả lời, ngón tay khẽ run rẩy, nhưng tiếng đàn vẫn như cũ, không hề ngừng lại.
Con sói bước vài bước đến gần y, “Cũng không quan trọng nữa, ta nuốt thần trí của ngươi rồi, Nguỵ Vô Tiện nhất định sẽ quá đau lòng, không thể khống chế được bản thân”.
Lam Vong Cơ vốn không muốn nói nhiều với cái thứ này, nhưng ánh mắt y nhìn qua rất kiên định, chỉ nói: “Nguỵ Anh, kiên cường hơn ngươi”.
Con sói hừ một tiếng, ngửa đầu lên trời gầm rú, khói đen trên người tụ lại, từ trên thân mọc ra vô số răng nanh móng vuốt màu đen, tấn công về phía Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ định tiếp tục khảy đàn, nhưng trước mắt chao đảo, thân thể không thể khống chế được nữa.
Lời nguyền trong người hắn lúc này bị mở ra, tất cả cảm xúc bị dồn nén bấy lâu nay đều bùng nổ ra ngoài, chấn động đến nỗi tim hắn như muốn bị xé toạc, cuối cùng y cảm nhận rõ ràng, một ngày nhiều năm trước, lúc mẫu thân mất đi, nỗi bi thương ở gian tiểu trúc hoa long đảm, cùng với trái tim y bây giờ, đều là hướng về niềm vui của một người.
Con sói tru lên trong gió lạnh, trái tim y run rẩy, nhưng y cũng không sợ hãi nữa, y tin vào hắn, Nguỵ Anh ….
Nhưng có tiếng sáo truyền đến, lạnh lùng thê lương, lũ lượt len lỏi bao quanh làn khói đen , chặn đứng toàn bộ những nanh vuốt đó. Nguỵ Vô Tiện ở giữa đám khói đen dày đặc, trong tay là cây sáo đen tuyền, tua rua màu đỏ như máu đung đưa, tung bay chói mắt.
Những hắc ảnh đó đang ầm ĩ cũng trở nên bình lặng lại vì tiếng sáo, những khuôn mặt đang nhe nanh biến thành tươi cười, xum xoe bu quanh bên người hắn, hắn bước tới mang theo nụ cười, giẫm lên vùng đất đen, giống như mở ra một khu vườn có màu máu.
Hắn cười nói với con sói đen: “Đã nói rồi, ta cũng biết làm như ngươi”.
Sau đó mặc kệ gã, nhảy tới bên cạnh Lam Vong Cơ, xoay tròn cây sáo trong tay, đưa cho Lam Vong Cơ xem, mặt đầy vẻ khoe khoang: “Lam Trạm Lam Trạm, ngươi thấy cây sáo này thế nào? Có phải rất hợp với đàn Vong Cơ của ngươi không!”
Các đốt của cây sáo được cắt gọt sắc nét rõ ràng, là một cây sáo bằng xương, toàn thân màu đen, nhưng ẩn ẩn có cảm giác hơi trong suốt, Lam Vong Cơ nói: “Một linh khí thượng phẩm”.
Tay Nguỵ Vô Tiện lại xoay một cái, “Đúng vậy, vừa mới làm ra”.
Hắn lợi dụng sức mạnh âm tà của nơi này, cùng với máu yêu tuý trích ra từ trong cơ thể, nhưng không trả lại cho nó, mà chú nhập vào trong các bộ xương ở Loạn Tán Cương này, dùng yêu lực chế tạo ra cây sáo này. Những linh thể này luôn luôn có phản ứng cực mạnh đối với nhạc khúc, hắn lấy tiếng sáo này, có thể điều khiển được trái phải.
Hắn nhìn cây sáo này, rất là hài lòng, “Đặt cho nó tên gì thì hay đây”.
Nếu Giang Trừng ở đây, chắc chắn sẽ mắng chửi, bây giờ là lúc nào rồi, mà hai người còn ở đó bình luận về cây sáo! Nhưng cho dù Giang Trừng không có ở đây, Mặt Sẹo cũng vẫn bị hai người này bỏ lơ, gã vẫn sẽ bực bội, gã gào rống lên, giọng nói bùng nổ trong đầu cả hai: “Nguỵ Vô Tiện!!!”
Sự căm hận của Mặt Sẹo đối với Nguỵ Vô Tiện, đã hoàn toàn méo mó, gã xua đi toàn bộ yêu lực, thúc giục tất cả tà tuý ở trên Loạn Tán Cương này, trong nháy mắt cứ như thế, khói đen dày đặc, bao vây lấy, những thứ âm tà đó náo loạn xung quanh, dường như muốn xé xác bọn hắn ra.
Nguỵ Vô Tiện nhìn cây đàn Vong Cơ, nói: “Lam Trạm à, sau này ta có sáo có thể cùng người diễn tấu rồi nha”. Nghĩ một chút, hắn cười nói: “Cứ gọi là Trần Tình đi”
Hắn căn bản không thèm để gã Mặt Sẹo vào mắt, con sói đó lại rống lên: “NGUỴ, VÔ, TIỆN!!”
Nỗi hận của gã không còn giấu giếm gì nữa, những tà tuý này nuốt chửng cơn phẫn nộ này của gã, rất hài lòng với điều này, vội vàng hướng về phía Nguỵ Vô Tiện, tiếng đàn của Lam Vong Cơ rung lên, chặn lại một đợt tấn công, nhưng rất nhanh, bọn chúng lại bắt đầu tụ lại.
“Chỗ này của ngươi, thật là ồn ào” Nguỵ Vô Tiện chẳng kiêng nể gì mà đáp trả một câu, rồi cười nói với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, chúng ta thử nha?”
Lam Vong Cơ gật gật đầu, y chỉnh thẳng thân hình, Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh y nâng Trần Tình lên, tấu một khúc nhạc, chấn động đất trời.
***
Đột nhiên cảnh tượng trước mắt loé lên, không còn Loạn Tán Cương gì nữa, không có hắc ảnh, Mặt Sẹo, Lam Vong Cơ gì cả, cậu bé Nguỵ Vô Tiện nhỏ xíu co ro ở góc đường phố Di Lăng, cách đó không xa là một khu chợ náo nhiệt đầy ắp người, mà hắn chỉ có thể trốn ở đây.
Con sói đen chậm rãi đi về phía hắn, “Chúng ta là một chủng tộc cổ xưa, có sức mạnh thống trị bách quỷ, nếu ngươi tiếp nhận ta, thì có thể có được quyền lực tối cao, cũng sẽ không phải trốn ở đây khi đói bụng nữa”.
Nguỵ Vô Tiện ôm đầu gối mình, lắc lắc đầu.
Con sói hỏi hắn: “Tại sao ngươi không bằng lòng?”
Nguỵ Vô Tiện ngước mắt lên, nhìn thẳng vào nó, nói: “Cho dù có sức mạnh cường đại như vậy, nhưng ngươi xem ngươi đi, cô đơn như thế”.
Con sói giơ chân trước lên, nhưng không đi tới nữa, “Ngươi ở đây, cũng không phải là cô đơn giống ta hay sao?”
Nguỵ Vô Tiện lại lắc đầu, “Ta sẽ không ở đây mãi, sau này ta sẽ gặp người ta yêu, sẽ có người nhà của ta, con người cần phải dựa vào nỗ lực của chính mình để kiếm thêm người nhà, chứ không phải trốn tránh phía sau sức mạnh, ôm lấy nỗi cô đơn mà chết một mình”.
Nó hạ bàn chân xuống, dần dần biến thành hình người, một đứa nhỏ có vết sẹo trên mặt, ngồi đó cùng với Nguỵ Vô Tiện. Lời Nguỵ Vô Tiện nói hẳn là nó hiểu, cho dù nó ở dạng này cũng đã từng có thêm người nhà mà đúng không, mấy ca ca ngốc đó, cũng không phải gọi nó “lão ngũ, lão ngũ” cả ngày đó sao. Chỉ là bản thân nó bị sức mạnh đó làm cho mờ mắt, bị đánh bại bởi cảm giác cô độc do mình tạo ra mà thôi.
Khi Nguỵ Vô Tiện nhìn lại lần nữa, góc phố đã vắng tanh. Bọn chúng đã rời đi, mà hắn cũng muốn rời đi, rời khỏi con phố tịch mịch nhất trong ký ức này, hướng về người mà hắn yêu để đi tới.
***
Khi Lam Hi Thần và Giang Trừng mang người vội vã chạy đến Loạn Tán Cương, chỉ nghe thấy tiếng đàn văng vẳng trên núi, tiếng sáo quấn quýt, tiếp tục chạy lên núi, ngoại trừ cảm giác một vùng đất tan hoang nặng nề ngay trước mắt, hình ảnh hai người này đang ở cùng nhau, cũng có thể coi là cầm sắt hoà minh.
Giang Trừng nhìn trái nhìn phải, nhưng không thấy kẻ địch, hỏi: “Nguỵ Vô Tiện! Người đâu? Ngươi muốn đánh người nào??”
Nguỵ Vô Tiện xoay xoay cây sáo, cũng mặc kệ lát nữa Giang Trừng chắc chắn sẽ lại nói mát nói mỉa, Lam Hi Thần chắc chắn sẽ có vẻ mặt ngại ngùng riêng biệt, hắn cứ dựa vào trong vòng tay Lam Vong Cơ, cả người cực kỳ lười nhác, Lam Vong Cơ vòng tay qua eo hắn, ôm trọn hắn vào lòng.
Nhìn thấy bầu trời âm u, lúc này toàn bộ khói đen đã tan hết, nhưng vẫn khiến người ta nhìn thấy bức bối, hắn nói: “Chỉ mong, ngươi an nghỉ”.