Nội dung chương này có thay đổi (so với nguyên tác), Lam đại không xuất hiện ở đây.
—————————————-
Sau mấy đợt tiếng đàn vang lên, “hảo huynh đệ” doạ cho các tiểu bối kia hoảng sợ không nhẹ rốt cục ngã xuống đất và rã ra.
Đám tiểu bối trải chiếu dưới gốc cây. Ngụy Vô Tiện đi đến bên cạnh Lam Vong Cơ đang trầm tư sau khi buông đàn xuống, thấp giọng nói: “Lam Trạm, ngươi cũng đã nhìn ra rồi?”
Lam Vong Cơ đáp: “Ừm”.
Ngụy Vô Tiện nói: “Thật sự là càng ngày càng phức tạp, nghĩ chắc là phải để … Trạch Vu Quân nhìn một chút.”
Lam Vong Cơ im lặng gật đầu.
Bên này hai người lớn nhíu mày nhẹ giọng, còn đám thiếu niên bị kinh hãi bên kia thì trái lại tỏ ra hưng phấn, nhất thời vẫn chưa ngủ được, ngồi trên chăn thì thầm to nhỏ.
Lam Cảnh Nghi quấn chăn hỏi Lam Nguy: “A Nguy, ngươi có phát hiện ra không? Hung thi không đầu kia, hắn vẫn luôn không tới gần ngươi.”
Mấy đồng bạn bên cạnh nghe xong, nhao nhao gật đầu: “A Nguy, trên người ngươi có phải mang theo pháp khí trừ tà gì không?”
Đôi mắt của Lam Nguy sáng lên: “Ta biết nguyên nhân là gì rồi.”
Cậu cười, hơi kéo cổ áo ra, hai tay thò vào cổ, làm như nâng một vật cực kỳ quý hiếm, lấy ra một khối ngọc bội.
Trong rừng sương mù mông lung, ánh trăng bàng bạc dịu dàng ẩm ướt, mà nụ cười của cậu lúc này, cũng giống như ánh trăng đó.
Ngụy Vô Tiện lúc này đi tới, vỗ vỗ tay nói với các thiếu niên: “Được rồi được rồi, sáng sớm ngày mai phải lên đường, mau đi ngủ đi.”
Lam Tư Truy ngẩng đầu giải thích: “A Nguy có một pháp khí lợi hại, chúng ta xem xong sẽ đi ngủ.”
“Pháp khí? “Ngụy Vô Tiện cảm thấy hứng thú, tiến lên hai bước, “Ta cũng xem thử.”
Nhưng hắn lại không chú ý tới, bước chân Lam Vong Cơ đang đi theo phía sau hắn chợt dừng lại.
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Nguy quỳ gối trên tấm chăn. Ánh trăng cực trắng, làn sương mờ nhạt giống như sữa bò nhỏ giọt vào trong nước bồng bềnh phía sau cậu. Trong lòng bàn tay cậu có thứ gì đó, trắng loá, giống như một nhúm ánh trăng.
Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống, nhìn xem cùng với đám tiểu bối tò mò. Trong bàn tay Lam Nguy là một khối ngọc bội.
Nền là một khối ngọc trắng hình vuông, một mặt khắc nổi một con củ sen tròn, một mặt khắc chìm những chú văn phức tạp.
Ánh mắt của hắn ra sức ghim chặt vào khối ngọc bội kia, cứ ghim chặt như thế cho đến khi khối ngọc trắng kia nhoà đi thành làn sương trắng lay động ở trước mắt hắn.
Mười mấy năm trước, cũng từng có một miếng ngọc bội giống y như vậy, là hắn tự tay từng nhát dao từng nhát dao khắc ra, rồi tự tay đeo vào cổ con trai hắn.
Hắn đột nhiên xoay người, giống như nóng lòng tìm một thứ gì đó để chống đỡ, nắm chặt lấy tay Lam Nguy: “Ngọc bội này ….. ngươi lấy ở đâu ra?”
Mấy thiếu niên bên cạnh đều có chút kinh ngạc, còn Lam Nguy lại chủ động đưa ngọc bội đến trước mặt hắn, giống như một đứa nhỏ nóng lòng khoe khoang: “Là mẫu thân của ta, mẫu thân của ta để lại cho ta.”
Chẳng khác gì lội qua bùn nhão trong đầm lầy, ánh mắt Ngụy Vô Tiện gian nan chậm chạp dời lên trên, dời đến gương mặt của đứa nhỏ này.
Trong đôi mắt sánh ngang với ánh sao này, đã không thể tìm thấy bóng dáng của đứa bé nhỏ xíu năm xưa kia nữa. “Mẫu thân … “Lời này ra khỏi miệng, hắn mới nghe thấy tiếng hàm răng “ken két” cọ vào nhau, “Mẫu thân của ngươi ….”
“Sao vậy?” Lam Nguy nhạy cảm nhận ra sự khác thường của hắn, nắm chặt tay hắn, gần như muốn nhào tới túm lấy vạt áo hắn, “Mạc công tử, ngọc bội này rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi có biết mẫu thân ta không, có hay không?”
A Quân, A Quân – cái tên này bùng cháy dữ dội trong lồng ngực Ngụy Vô Tiện. Hắn muốn kêu lên thật to, muốn dùng sức ôm chặt lấy thằng bé, đem khối máu thịt nhiều năm trước rơi xuống khỏi người hắn này, ôm trở về thân thể của mình một lần nữa.
Nhưng hắn không làm gì cả, hắn không thể làm bất cứ điều gì. Hắn chợt buông tay Lam Nguy ra, bỏ lại một đám thiếu niên hai mặt nhìn nhau ở phía sau, giống như bị một sức mạnh nào đó lôi kéo, lảo đảo, chạy vào trong bóng đêm không hề quay đầu lại.
Ngụy Vô Tiện bỏ chạy ra ngoài chưa được bao xa, thì bước chân đã càng lúc càng chậm. Cuối cùng hắn dừng lại, dùng sức thở dốc như sợ nghẹt thở. Đợi đến khi bên tai không còn tiếng ong ong, hắn mới nghe thấy giọng nói của Lam Vong Cơ.
Thế nhưng lại có một tia run rẩy, gọi hắn: “Ngụy Anh.”
Ngụy Vô Tiện thở một tiếng thật dài, ban đêm tĩnh lặng nghe càng giống tiếng nghẹn ngào: “Nó là đứa bé ….. năm đó. Ngươi đã biết, phải không?”
Lam Vong Cơ tắm trong ánh trăng đi tới trước mặt hắn, gần như thắp sáng bóng đêm xung quanh. Y nói: “Phải.”
Năm đó Ngụy Vô Tiện khổ sở che giấu, chính là vì không để cho Lam Vong Cơ phát hiện ra. Kết quả cuối cùng, vẫn để cho người trước mắt này biết được. Trên mặt hắn lúc nóng lúc lạnh: “Tuy rằng ngươi biết thể chất của ta khác thường, nhưng ngươi làm sao khẳng định …”
Không biết có ảo giác hay không, vẻ mặt Lam Vong Cơ lại có vài phần lưu luyến: “Là trung y.”
Một chút chật vật kiều diễm ở sâu trong trí nhớ bị lật ra, hắn nhớ tới mình mang theo thứ dính nhớp giữa hai chân chạy về Liên Hoa Ổ như thế nào, sau đó phát hiện trung y của mình lại mọc ra ống tay áo của lớp áo ngoài ra sao … Tiếp theo đó là làm thế nào cắt xén chiếc áo trung y đó, làm thành một chiếc yếm, bọc lên người đứa con trai nhỏ.
“Ta cho rằng, nó đã không thể sống sót ….. ” Giọng Ngụy Vô Tiện mong manh yếu ớt như sương khói, “Không ngờ rằng, không ngờ rằng …. Nó đã lớn đến thế này …..”
Hắn nên cười thật to, nhưng không có sức lực; Hắn lại muốn khóc nức nở, nhưng không có nước mắt.
Hắn còn nhớ rõ ngọc bội đó được làm ra cùng với một quả chuông bạc, phần ngọc góc cạnh dư thừa, còn làm tua rua điểm xuyết cho chuông bạc. Nhưng lòng vòng loanh quanh, cuối cùng thứ đưa ra bên ngoài, chỉ còn lại ngọc bội này.
Năm đó khi đứa nhỏ này im lặng nép vào trong ngực mình, hắn cho rằng mình sẽ luôn ở bên cạnh nó, mặt trời mọc mặt trời lặn, hè đến đông đi, mặc cho giang hồ biến đổi bất ngờ, thế gian ngươi lừa ta gạt, thì ít nhất trên đời này, cha con hắn vẫn luôn có nhau.
Nhưng ông trời —— thế gian này sao có thể để cho hắn được như ý nguyện?
Hắn đã bỏ lỡ biết bao nhiêu cơ chứ, đứa bé ẵm lên còn chưa dài bằng nửa cánh tay kia, hiện giờ đã đeo kiếm, buộc tóc, gương mặt tươi cười thận trọng không sơ sẩy, nghiễm nhiên ra dáng người lớn.
Rừng rậm cách đó không xa giống như một khối mực được tô đậm thêm, nhưng Lam Vong Cơ trước mắt còn trắng hơn cả ánh trăng. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn về phía màu sắc tươi sáng duy nhất: “Cám ơn ngươi … Lam Trạm, cám ơn.”
Giống như bị đâm một cái, Lam Vong Cơ bỗng dưng lui lại nửa bước: “Nó cũng là con của ta.”
Ngụy Vô Tiện nói, “Nó chỉ nên là con của ngươi.”
Lam Vong Cơ nhíu mày, còn Ngụy Vô Tiện lại bỗng nhiên nở nụ cười vô cùng vui vẻ, những thống khổ và rối rắm năm xưa được cuốn đi sạch sẽ: “Nó rất tốt, gần như cái gì cũng tốt —— Lam Trạm, là công lao của ngươi dạy dỗ nuôi dưỡng.”
Lam Vong Cơ lại lắc đầu: “Có ngươi ở đây, nó sẽ tốt hơn.”
Câu nói này giống như hòn đá ném vào vực sâu, rơi xuống lập tức không còn tiếng động gì. Không ai đón nhận câu nói này, chỉ thi thoảng nghe thấy vài tiếng cú đêm, ra sức làm nổi bật sự im lặng của bọn hắn.
Máu và vết thương của mười năm xa cách, sinh ra và chết đi, không ai dám tiến thêm một bước vào sự im lặng nữa.
Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện mở miệng: “Nó phải là mười lăm tuổi rồi, sao lại mười ba tuổi vậy?”
Giọng điệu Lam Vong Cơ có chút khó khăn: “Sau khi ta mang nó về, nó còn đang sốt cao hôn mê …..”
Mặc dù đã là chuyện của nhiều năm trước, mặc dù đứa nhỏ hiện tại đã vui vẻ đứng ở trước mắt, nhưng trái tim Ngụy Vô Tiện vẫn co rút đau đớn.
Lam Vong Cơ nói tiếp: “Bởi vì nó còn có yêu tính, nên dựa theo sách cổ ghi chép để xây dựng Tụ Linh trận, ở trong đó chữa bệnh. Mãi đến hai năm sau, nó mới tỉnh dậy.”
Ngụy Vô Tiện cười tươi giống như sống sót sau kiếp nạn:: “À, ta có biết trận pháp này. May mà, may mà huyết thống của nó …”
Ngay sau đó, Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi gọi nó là ‘Nguy’.”
Lam Vong Cơ nhìn hắn, hàm dưới chợt căng cứng.
“Là núi ha.” Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không nhận ra, “Ngược lại rất xứng với nó, nó khi còn bé quá gầy, giống như ngọn núi, vừa cao vừa lớn, vững chắc mới tốt.”
Ánh mắt Lam Vong Cơ chợt lóe lên, không diễn tả được là thở phào nhẹ nhõm hay tiếc nuối mất mát. Y hỏi, “Ngươi gọi nó là gì?”
Ngụy Vô Tiện nở nụ cười, chậm rãi nói: “Là ‘Quân’, ta gọi nó là a Quân.” (Quân 昀 có nghĩa là ánh mặt trời)
Hắn chỉ về bầu trời phía đông, mặt trăng đã lặn về phía tây, mặt trời sẽ sớm mọc lên. “Khi a Quân sinh ra, mặt trời vừa mới mọc lên,” hắn nói xong, trên mặt hiện ra vẻ ngọt ngào của hồi ức, “Ta nằm trên giường, thấy ánh mặt trời chiếu vào, liền quyết định đặt tên này.”
Mặt mày Lam Vong Cơ bỗng nhiên giãn ra một cách dịu dàng, khóe môi cong lên một độ cong rõ ràng. Y nói, “Một cái tên hay.”
Nụ cười này, phảng phất như mặt trời còn ngủ ở phía đông đã mọc lên sớm. Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhận ra, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lam Vong Cơ cười.
Một mảnh trắng tinh thanh khiết bừng sáng trên đầu quả tim hắn. Trong một khắc thất thần hắn nghĩ, hai cha con này đều giống nhau, luôn có thể thắp sáng cuộc đời hắn, đến rực rỡ.
***
Trung thu vừa qua, trời càng nhanh tối hơn. Ôn Tình đang vội vàng thu dọn dược liệu phơi trên giá trúc, phải nhanh chóng gom chúng vào trong nhà, trước khi sương đêm rơi xuống.
Ngụy Vô Tiện xách theo một cái giỏ chậm rãi đi tới: “Ta giúp ngươi.”
Ôn Tình lo lắng liếc mắt nhìn bụng đã nhô lên của hắn, nói: “Ngươi cẩn thận một chút, kêu Ôn Ninh đến là được rồi.”
Ngụy Vô Tiện cười cười: “Ôn Ninh dẫn A Uyển đi chơi. Tiện tay giúp một chút, có gì quan trọng đâu.” Một lát sau, hắn lại hỏi: “Loại thuốc này chưa từng thấy qua, ngươi định đổi phương thuốc sao?”
Động tác trên tay Ôn Tình càng nhanh hơn: “Thuốc này dùng cho ngươi sau khi sinh.”
Ngụy Vô Tiện kỳ lạ nói: “Chuẩn bị sớm như vậy? Không phải còn một tháng nữa sao?”
Ôn Tình trừng mắt xem thường nhìn người ngoài nghề này một cái: “Thai đầu không ai biết được khi nào sẽ sinh, nếu ngươi không chú ý một chút, nói không chừng đêm nay sẽ sinh.”
Ngụy Vô Tiện ném mấy cây thảo dược cuối cùng vào giỏ, nói: “Ngươi lại hù dọa người khác!”
Ôn Tình từ chối cho ý kiến, cầm cái giỏ lên, nói với hắn: “Ta mang thuốc về phòng, ngươi cũng nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi.”
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, xoay người định trở về. Nhưng còn chưa bước được vài bước, đã cảm giác bụng bị đạp một cái thật mạnh.
“Shhh ——” Hắn dừng lại, nhe răng trợn mắt xoa bụng, “Trước kia không phải ngươi đều nhẹ chân nhẹ tay à, tại sao hôm nay xuống tay nặng như vậy?”
Ngụy Vô Tiện đỡ eo, cẩn thận ngồi xuống một tảng đá lớn, dỗ dành nói: “Đừng nghịch đừng nghịch, chúng ta ở bên ngoài chơi một lát rồi trở về được không?”
Hắn vừa xoa vừa dỗ dành, tiểu bằng hữu trong bụng lăn mấy vòng, rốt cục yên tĩnh.
Bầu trời đã buông xuống màn đêm xanh thẫm, ngàn vạn ngôi sao lóe ra quầng sáng giống như đá quý. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: “Tại sao đêm nay lại nhiều ngôi sao như vậy …”
Hắn lại cúi đầu, cười hì hì: “Xem ra ngày mai là trời quang, ngươi có thích hay không?”
Bụng của hắn gồ lên một chút, là đứa bé giơ tay lên. Lần này nhẹ nhàng, ngược lại không hề đau một chút nào.
“Rất tốt, ngươi thích ha. Vậy chúng ta trở về đi ngủ nhé, ngày mai thức dậy, có thể đưa ngươi đi ngắm mặt trời mọc.”
Ngụy Vô Tiện chống lên tảng đá, chậm rãi đứng lên. Nhưng hắn vừa đứng thẳng người, thì cảm thấy có một dòng nước ấm từ trong cơ thể tuôn ra, chảy xuống đùi, làm ướt mặt đất dưới chân hắn.
Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm vệt nước sẫm màu kia trong chốc lát, rồi mới kêu lên như cháy nhà, muốn chọc thủng cả bầu trời: “Ôn Tình —— Ôn Tình ——”