Nhaminh [LN] – Chương 24

[LN] – Chương 24

5 1 đánh giá
Article Rating

Mặt trời lên cao, gia đình ba người và một con lừa nghỉ ngơi bên đường. Bóng cây râm mát, còn cách thành trấn một đoạn nữa, nơi này hoang vắng không có người, ngay cả nhà tranh cũng không thấy một cái nào.

Ngụy Vô Tiện đảo mắt, giắt Trần Tình vào thắt lưng, vẫy tay về phía Lam Nguy kêu: “A Nguy, lại đây.”

Lam Nguy lên tiếng, phát huy tối đa câu nói “Cha mẹ gọi, đáp lại ngay”. Cậu đứng trước mặt Ngụy Vô Tiện, kêu một tiếng “Cha”.

Lam Nguy gọi cha luôn nhẹ nhàng, yếu ớt, giống như một nhành tơ liễu rơi vào trong lòng bàn tay. Ngụy Vô Tiện cảm thấy chắc là da mặt đứa nhỏ mỏng, vừa mới sửa miệng còn chưa quen lắm, e là quá thẹn thùng. Ngụy Vô Tiện xoa nắn Lam Nguy một hồi, nhìn ánh mắt cậu vui vẻ nheo lại thành hai cái khe nhỏ, giống con mèo được vuốt lông.

Xin lỗi nha, con trai. Ngụy Vô Tiện ở trong lòng thở dài, ngoài mặt nghiêm nghị nói: “Con trai à, giao cho ngươi một nhiệm vụ.”

Lam Nguy không nói một lời nhìn hắn, thần sắc nghiêm túc có vài phần tinh thần của Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện khoác vai Lam Nguy, dẫn cậu đi đến bên đường, chỉ vào bức tường thành xa xa ở phía trước, nói: “Tòa thành phía trước kia chính là nơi lát nữa chúng ta sẽ đến, nhìn thấy không?”

Lam Nguy gật gật đầu trong khuỷu tay của hắn. Ngụy Vô Tiện nói tiếp: “Nhiệm vụ của ngươi, chính là đi trước thăm dò. Hỏi một chút, nhìn một chút, xem trong thành trấn này có chuyện kỳ lạ gì, đời sống người dân như thế nào, ừm —— còn có đồ ăn vặt gì nữa. Hai canh giờ sau trở về, trễ hơn hoặc sớm hơn cũng được, có thể làm được hay không?”

Lam Nguy cho rằng mình được giao trọng trách, đứng thẳng tắp, nói: “Có thể!”

Lam Vong Cơ đi về phía hai người bọn họ, Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói với y: “Lam Trạm, rèn luyện cho a Nguy một chút, được không?”

Lam Vong Cơ nhìn hắn, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Rất tốt.”

“Được,” Ngụy Vô Tiện quay đầu vỗ vỗ vai Lam Nguy, “Vậy đi đi, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi.”

Lam Nguy hành lễ tạm biệt bọn hắn, vừa mới xoay người, bỗng nhiên Lam Vong Cơ lên tiếng nói: “Túi tiền.”

Ngụy Vô Tiện lập tức bừng tỉnh ngay, đạt được giác ngộ cao nhất, suýt nữa nhịn không được bật cười thành tiếng, vội vàng cắn chặt môi dưới, kéo Lam Nguy về. “Nào, lấy tiền đi, thoải mái tiêu xài,” Hắn đặt túi tiền nhỏ do Lam Vong Cơ đưa tới vào lòng bàn tay con trai, “Muốn ăn cái gì muốn chơi cái gì tự mình mua, từ từ đi dạo, quan sát cẩn thận. Đừng nóng vội, hai canh giờ nữa hẵng về.”

Ngụy Vô Tiện nhịn cười đến cả người run rẩy, giống như bị động kinh. Rốt cục đợi đến khi bóng dáng Lam Nguy biến mất ở cuối con đường nhỏ, hắn đã nghiêng một cái ngã lên người Lam Vong Cơ, cất tiếng cười to, đến chim cũng bị hắn làm cho giật mình:

“Ha ha ha ha ha ha ha —– Lam Trạm! Ngươi không nói, ta cũng quên không kêu con trai mang tiền theo. Không có tiền, đứa nhỏ chơi cái gì cơ chứ ha ha ha ha ha —-“

Lam Vong Cơ vẻ mặt bình tĩnh đỡ lấy Ngụy Vô Tiện đang ngã nghiêng ngã ngửa.

“Sao ngươi lại xấu xa như vậy, Lam Trạm, còn cố ý để cho thằng nhỏ ở bên ngoài lâu một chút,” Ngụy Vô Tiện cố ý cười xấu xa nhìn về phía Lam Vong Cơ, hoàn toàn không đề cập đến rốt cuộc là ai muốn con trai đi thăm dò trước, “Hoan hô, không ngờ Hàm Quang Quân ngươi lại thế này. Ngươi nói, thằng nhỏ không có ở đây, ngươi muốn làm gì ta?”

Lam Vong Cơ lặng lẽ dùng ánh mắt khiển trách Ngụy Vô Tiện đổi trắng thay đen.

“Được được được, là ta làm chuyện xấu, cố ý lùa con trai đi, được rồi chứ gì,” Ngụy Vô Tiện đứng thẳng, rời khỏi vòng tay Lam Vong Cơ, “Vậy —— Nhị ca ca, ngươi ngược lại nói xem, ta muốn làm gì ngươi?”

Bóng của một chiếc lá lắc lư trên khuôn mặt Lam Vong Cơ, y nói nhẹ nhàng: “Ngươi không làm, sao ta biết được.”

Ngụy Vô Tiện trước hết là nghẹn lời, nhưng lông mày lại nhướng lên vẻ đắc ý: “Được rồi, vậy ta làm cho ngươi xem.”

Hắn nghiêng người về phía Lam Vong Cơ, hai tay vòng lấy cổ Lam Vong Cơ, chóp mũi chỉ thiếu chút nữa là dính vào cùng một chỗ, cố tình không vượt qua chút khoảng cách cuối cùng, còn muốn không nhanh không chậm nói chuyện: “Lam Trạm, ngươi có biết ngươi ở dưới bóng cây đẹp đến thế nào không?”

Khuôn mặt trắng như ngọc nổi bật dưới bóng cây, giống như trân châu rơi trên lớp vải nhung sẫm màu, đẹp mắt đến nỗi trong lòng Nguỵ Vô Tiện ngứa ngáy khó nhịn, nếu không phải đứa nhỏ ở bên cạnh, thì chỉ ước gì có thể cắn một miếng ngay tại chỗ.

Lông mi Lam Vong Cơ run rẩy như lá cây trong gió, Ngụy Vô Tiện mỹ mãn cười khẽ một tiếng, áp lên môi y.

Hắn vòng hai cánh tay ôm chặt cổ Lam Vong Cơ, xúc cảm khi dán lên cánh môi thật mềm mại và trơn ướt. Tay Lam Vong Cơ trước tiên là đỡ sau gáy hắn, sau đó trượt một đường xuống đến bên hông, nóng bỏng vuốt ve. Nhưng lúc này, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên học theo bộ dáng trước sau như một của Lam Vong Cơ, không nhẹ không mạnh cắn lên trên môi dưới của y một cái, mỉm cười rời khỏi lồng ngực, cắt ngang nụ hôn này.

Hai tay Lam Vong Cơ vẫn duy trì tư thế ôm ấp, Ngụy Vô Tiện nhìn vẻ nghi hoặc rõ ràng trong mắt y, cười to ba tiếng: “Ha ha ha! Lam Trạm, không có phần sau đâu! Ngươi nghĩ ta còn muốn làm gì khác nữa, hửm? Ban ngày ban mặt, trời đất bao la, Nhị ca ca sao lại không biết xấu hổ như vậy?”

Tay Lam Vong Cơ bất đắc dĩ buông xuống, lồng ngực phập phồng, kêu một tiếng: “Ngụy Anh.”

Giọng của y có chút khàn khàn, che giấu sự nguy hiểm chưa rõ. Mà Ngụy Vô Tiện còn liếc liếc ném cho y một cái nháy mắt: “Nè, ta đây ta đây! Làm cũng đã làm hết rồi, tại sao trông ngươi không hài lòng lắm vậy? Hàm Quang Quân, nam nhân này thật khó thỏa mãn … Ưm! Ưm ……”

Những câu từ còn lại của hắn, đều tan chảy giữa môi răng của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ có thể nói là dữ tợn đè Ngụy Vô Tiện lên thân cây bên cạnh, một tay đệm sau đầu hắn, hung hăng hôn lên môi Ngụy Vô Tiện. Nói là hôn môi, càng là giống như muốn nuốt trọn lấy hắn hơn, làm cho Ngụy Vô Tiện không thể không nhớ tới một màn ở Bách Phượng Sơn kia. Cho đến khi Ngụy Vô Tiện vừa ưm a vừa cởi thắt lưng Lam Vong Cơ, y mới buông môi Ngụy Vô Tiện ra, để hắn thở dốc một hơi.

Tay kia của Lam Vong Cơ vòng quanh ôm chặt thắt lưng Ngụy Vô Tiện, nói: “Phần sau.”

“Được được được …. Là lỗi của ta.” Ngụy Vô Tiện cười dỗ dành y, tay nhẹ nhàng cởi thắt lưng y, ném vào bụi cỏ, ” …… Không trêu ngươi nữa, ta sẽ cho ngươi ‘phần sau’.”

Phía dưới Ngụy Vô Tiện đã bị cởi sạch, nhưng bên trên lại chỉ cởi áo ngoài, cặp đùi trắng nõn nửa che nửa không, dương vật cương cứng đã đội vạt áo lên thành một hình vòng cung. Lam Vong Cơ hít sâu, đưa tay mở vạt áo Ngụy Vô Tiện.

“Nè, Lam Trạm, phía trên đừng cởi đi.” Ngụy Vô Tiện đè tay Lam Vong Cơ lại, “Lần trước ở trong bãi cỏ, mặc ít bị cỏ đâm vào người, sương làm ướt quần áo lót không dễ khô.”

Lam Vong Cơ gật gật đầu, định kéo Ngụy Vô Tiện ngã xuống bãi cỏ. Ngụy Vô Tiện lại giữ y lại, tựa vào thân cây: “Còn nằm trên bãi cỏ sao? Lần này làm chút gì mới mẻ đi chứ.”

Chỉ riêng nụ cười của hắn cũng đủ khiến người ta trầm luân, vén vạt áo lên, một chân quấn quanh thắt lưng Lam Vong Cơ, nói từng chữ một: “Đứng làm ta.”

Mạt ngạch vân văn bay vào trong bụi cỏ.

***

Lời nói khiến người ta nhiệt huyết sôi sục, nhưng hai người vẫn là lần đầu tiên khám phá, thao tác chân tay luống cuống. Ban đầu Ngụy Vô Tiện móc chân quanh thắt lưng Lam Vong Cơ, chỉ lát sau chân mỏi nhừ không dùng sức được. Sau đó lại treo chân lên khuỷu tay Lam Vong Cơ, nhưng tư thế này lại không tiện để Lam Vong Cơ khuếch trương cho hắn. Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện loay ha loay hoay, mở miệng nói: “Hay là nằm xuống?”

Ngụy Vô Tiện chém đinh chặt sắt: “Không được, ta nhất định phải thử cách mới!”

Cuối cùng Ngụy Vô Tiện tìm được tư thế thích hợp nhất. Hắn nghiêng người dựa vào thân cây, chân gác lên vai Lam Vong Cơ, nóng lòng muốn thử: “Lam Trạm, đến đây!”

Tay Lam Vong Cơ từ đầu gối Nguỵ Vô Tiện đang đặt trên vai y trượt dần xuống, đến chỗ bị bóng của vạt áo che khuất, làm như bởi vì không thể nào nhìn rõ, mới khiến cho xúc cảm từ đầu ngón tay truyền đến càng thêm rõ ràng. Y nhẹ nhàng xoa xoa hội âm của Ngụy Vô Tiện, đợi đến khi khối cơ ở chỗ đó thả lỏng, mới chậm rãi đưa ngón trỏ vào hậu huyệt.

Cảm giác có vật lạ khiến Ngụy Vô Tiện khẽ hừ một tiếng. Nhìn từ bên hông, Lam Vong Cơ có thể nhìn thấy rõ ràng yết hầu của Ngụy Vô Tiện lăn lăn khi nuốt xuống. Lúc thêm vào ngón tay thứ ba, Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi thật dài, áp trán lên thân cây, đường cong ở cổ kéo căng ra khiến người ta rất muốn vuốt ve một cái. Hắn vỗ vỗ tay Lam Vong Cơ: “Được rồi.”

Ngụy Vô Thiến nhe răng trợn mắt bỏ chân xuống từ trên vai Lam Vong Cơ: “Cái chân già nua của ta ơi … ” Lam Vong Cơ làm như trấn an hôn lên má hắn, Ngụy Vô Tiện cười đưa tay xuống dưới thân Lam Vong Cơ, tính khí đã cứng đến chảy nước. Hắn nâng nâng hai cái túi phồng cứng, trêu đùa mổ trên môi Lam Vong Cơ một cái: “Nặng ghê —— Đáng thương, Nhị ca ca chắc là nghẹn hỏng rồi. Con trai đi theo bên cạnh, đã mấy ngày không có mỗi ngày rồi?”

Lời này cũng không tính là nói bậy. Sau chuyện miếu Quan Âm, bọn hắn cũng không theo Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, mà dẫn theo Lam Nguy cùng nhau lang thang săn đêm ở bên ngoài. Ban đêm ở khách điếm, nhi tử ở phòng bên cạnh, ảnh hưởng đôi phu phu phát huy năng lực. Đối với Lam Nguy mà nói, mẫu thân mong nhớ mười mấy năm đột nhiên từ trên trời rơi xuống, tuy rằng rất nhiều lời chất chứa trong lòng nói không nên lời, nhưng hễ có cơ hội là dính ở bên cạnh Ngụy Vô Tiện, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chờ đón một cái sờ đầu hoặc một cái khoác vai, so với Lam Vong Cơ còn dính chặt hơn. Tội nghiệp hai người còn chưa hưởng thụ được niềm vui tân hôn, cũng đã không còn thế giới hai người nữa.

Vành tai Lam Vong Cơ nhiễm một chút màu đỏ xấu hổ, đầu gối Ngụy Vô Tiện bị y xách lên. Trọng tâm không vững, Ngụy Vô Tiện đành phải hai tay bám chặt lấy bả vai Lam Vong Cơ.

Dương vật đi vào cơ thể là một cảm giác căng trướng kỳ lạ, bởi vì thiếu bôi trơn mà hơi bị khô khốc, nhưng trong lúc ma sát khô khốc lại dâng lên khoái cảm khiến cho da đầu tê dại. Chân Ngụy Vô Tiện không tự chủ được cọ xát vào thắt lưng Lam Vong Cơ, lặng lẽ thúc giục y sâu hơn một chút, rồi lại sâu hơn một chút, đến khi lấp đầy mình hoàn toàn triệt để.

Động tác hôm nay của Lam Vong Cơ hình như dùng sức có chút quá mức. Ngụy Vô Tiện còn chưa hoàn toàn thích ứng, đã bị làm cho lớn tiếng rên la.

“A —— Lam Trạm, Lam Trạm.” Ngụy Vô Tiện thở dốc từng cơn, chùm tóc đuôi ngựa dụi vào vỏ thân cây xù xì đến rối tung, “Ngươi quá … ” Hắn vốn chỉ giẫm một chân trên mặt đất, mỗi lần Lam Vong Cơ đều thúc hắn lên phía trên, cái chân để trên mặt đất của hắn phải nhón lên.

Ngụy Vô Tiện nhón đến mức cơ bắp chân bị căng cứng, cả cái chân đều run rẩy, huyệt khẩu càng hung hăng kẹp chặt. Lam Vong Cơ bị hắn kẹp đến suýt nữa bắn ra. Lực đạo y vuốt ve trên đùi Ngụy Vô Tiện đột nhiên không kiểm soát được, khàn giọng nói: “Đừng kẹp.”

Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy mình giống như sắp tan ra và chảy xuống theo thân cây, mà tính khí của Lam Vong Cơ chính là cây tăm tre xiên qua viên kẹo chảy là hắn đây, hắn ngoại trừ liều mạng kẹp chặt thì không còn cách nào khác. “Ta cũng không muốn kẹp, ta sắp té rồi ….. A a a! Lam Trạm!” Lam Vong Cơ đột nhiên trực tiếp nhấc cái chân kia của Ngụy Vô Tiện lên, thân thể Ngụy Vô Tiện trầm xuống phía dưới, dương vật chôn trong cơ thể trong nháy mắt trượt qua điểm mẫn cảm, sảng khoái đến mức hắn kêu to ra tiếng, “A a —— Lam Trạm, sâu hơn nữa …”

Ngụy Vô Tiện vô thức ôm chặt cổ Lam Vong Cơ, hắn nhìn thấy trung y của Lam Vong Cơ bị mình túm đến biến dạng. Nhìn thấy khu rừng cách đó không xa nhấp nhô như thủy triều. Dương vật của Lam Vong Cơ giống như đâm thẳng tới dạ dày hắn, khoái cảm từ đốt xương cùng bò thẳng lên đỉnh đầu. Dương vật của hắn theo động tác của Lam Vong Cơ cọ xát lên bộ trung y trắng như tuyết, khoái cảm trước sau đồng thời chồng chất. Rừng cây xanh biếc trước mắt chợt bị kéo thành một dải trắng xoá, dương vật phun ra tinh dịch, tất cả đều bắn lên trung y của Lam Vong Cơ.

Hắn kiệt sức ngửa đầu ra sau, đồng tử vẫn tan rã. Lam Vong Cơ chậm lại động tác, cúi đầu hôn lên phần da thịt nối giữa quai hàm và cổ Ngụy Vô Tiện, sau đó một đường hôn đến khóe mắt hắn, liếm đi một giọt nước mắt trong suốt.

“Ngươi ….. ta bắn lên quần áo của ngươi rồi …” Con ngươi Ngụy Vô Tiện chậm rãi đảo một vòng, nửa ngày mới lấy lại tinh thần.

Lam Vong Cơ vô cùng mê luyến vẻ mơ màng còn đắm chìm trong cơn cao trào như thế này của Nguỵ Vô Tiện, cực kỳ thả lỏng, cực kỳ thân mật áp má lên cổ y, là cảnh tượng của riêng một mình y, bất kỳ người nào cũng không thể nhìn thấy.

Y hơi nghiêng đầu, mái tóc “loạt xoạt” cọ qua tóc mai của Ngụy Vô Tiện, nhẹ giọng nói: “Không sao.”

Chỉ là hành động của Lam Vong Cơ không nhẹ nhàng như giọng điệu của y, y nâng mông Ngụy Vô Tiện lên, lật ngược lại.

Ánh sáng trong mắt Ngụy Vô Tiện lập tức tập trung lại một cách hoảng hốt: “Lam Trạm sao ngươi còn chưa bắn, ta thật sự rất mệt —— A a ——”

Lam Vong Cơ đặt hắn lên thân cây, khi dương vật rút ra Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, lúc cắm vào hơi thở kia lại nghẹn ngay cổ họng Ngụy Vô Tiện. Tiếng rên rỉ của hắn còn nát vụn hơn cả cái bóng của cành lá: “Ngươi dùng sức mạnh quá à, ngươi ôm chặt ta … A … Ta sắp trượt … trượt xuống rồi!”

Lam Vong Cơ ngược lại càng ra sức ưỡn thắt lưng: “Sẽ không, ngươi không cần cử động.”

Điểm mẫn cảm mỗi lần đều được tính khí to đùng nóng rực chăm sóc, mặc dù vừa mới bắn xong, dương vật Ngụy Vô Tiện lại cứng lên. Một cánh tay của hắn rũ xuống, theo tiết tấu Lam Vong Cơ đâm vào rút ra mà tự tuốt dương vật của mình. Ánh mắt của hắn lại tan rã, Lam Vong Cơ trước mắt như cách một tầng sương trắng.

“Nhanh hơn nữa … Lam Trạm … Ta …” Ngụy Vô Tiện rất nhanh rốt cuộc không thể nói ra được một câu rõ ràng, chỉ có vài tiếng rên la phát ra từ trong cổ họng do bị dương vật của Lam Vong Cơ thao. Động tác tự tuốt dương vật của Ngụy Vô Tiện càng lúc càng nhanh, lại một lần nữa bắn ra.

Rốt cục, chất lỏng ấm áp cũng cùng lúc bắn vào bên trong cơ thể Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ áp trán lên trán Ngụy Vô Tiện, chia sẻ hơi thở hỗn loạn của nhau.

“Lực tay của ngươi thật lớn ….” Ngụy Vô Tiện thở hổn hển, vừa hôn lên khóe môi Lam Vong Cơ, vừa lẩm bẩm, “Đùi ta sắp bị chuột rút rồi, ngươi thả ta xuống ….”

Lam Vong Cơ từ từ buông tay ra, bảo đảm rằng chân Ngụy Vô Tiện đã giẫm trên mặt đất: “Cẩn thận.”

Không có dương vật lấp kín huyệt khẩu, dịch cơ thể ướt dính chảy đến đầu gối, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không quan tâm nhiều như thế. “Ta đứng không nổi nữa, ta muốn nằm xuống.” Hắn tiện tay kéo cổ áo bị mồ hôi dán lên người, bất chấp mọi thứ muốn nằm bẹp xuống đất, hoàn toàn quên mất bản thân mình trước đó ghét bỏ việc nằm trên bãi cỏ.

Nhưng Lam Vong Cơ đột nhiên kéo Ngụy Vô Tiện lại, y nhặt áo khoác của mình trải trên mặt đất, rồi mới ra hiệu cho Ngụy Vô Tiện nằm xuống.

Lam Vong Cơ nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề. Ngụy Vô Tiện mềm ỉu xìu như miếng bánh tráng nằm dài trên tấm áo khoác của Lam Vong Cơ, mặc cho Lam Vong Cơ quỳ gối bên cạnh hắn, lau người cho hắn, mặc quần áo cho hắn.

“Ta không chỉ bị gãy thắt lưng, mà chân cũng sắp gãy.” Hắn vừa càu nhàu, vừa cố gắng nâng một chân lên, để Lam Vong Cơ giúp hắn xỏ ống quần, “Tư thế này quá mức dằn vặt người ta, lần sau đổi cái khác.”

Lam Vong Cơ vuốt phẳng nếp nhăn cuối cùng trên cổ áo Ngụy Vô Tiện, mí mắt rũ xuống, nói: “Sau này thử lại.”

Ngụy Vô Tiện sững sờ nhìn về phía Lam Vong Cơ, đảo mắt lại “phụt” cười thành tiếng: “Lam Trạm! Hóa ra ngươi thích nó ha? Vậy được thôi, ngươi thích nó, thì ta sẽ thích nó. Không chỉ lần sau, lần sau nữa, chỉ cần sau này ngươi muốn dùng tư thế này, ta cũng không thành vấn đề!”

Sự bình tĩnh của Lam Vong Cơ bốc hơi, tai y đỏ bừng, một hồi lâu sau mới đè thấp giọng nói: “… Nói bậy.”

Ngụy Vô Tiện cười hắc hắc, vừa “Ái chà ái chà” vừa lật người lại, thành công nằm sấp lên đầu gối Lam Vong Cơ. “Được được được, ta nói bậy. Làm sao có thể chỉ dùng một tư thế được chứ? Chúng ta sau này mỗi ngày đều phải làm, một tư thế sẽ đơn điệu biết chừng nào, tốt nhất mỗi ngày đều thử một cái mới …”

Lồng ngực Ngụy Vô Tiện rung rung trên đầu gối Lam Vong Cơ, từng giọt máu của Lam Vong Cơ cũng theo đó mà nhảy lên, như thể bọn hắn chia sẻ nhịp thở cuộc sống của nhau. Những ngày tháng tương lai tốt đẹp kia tựa như đã bày ra trước mắt bọn hắn, Lam Vong Cơ vuốt ve khóe miệng đang cong lên của Ngụy Vô Tiện, bên môi cũng lộ ra một chút độ cong tương tự.

“Lam Trạm!” Ngụy Vô Tiện vỗ mạnh vào đùi mình, “Ngươi lại cười!”

****

Qua khỏi giờ ăn trưa, Lam Nguy mới cầm theo mấy bọc giấy dầu ra khỏi cửa thành. Nhưng cha cậu tuy nói ở tại chỗ chờ cậu, mà cậu còn chưa ra khỏi cửa thành bao lâu, đã nhìn thấy phụ thân dắt con lừa cùng với cha cưỡi trên lưng lừa.

Ngụy Vô Tiện từ xa vẫy tay với Lam Nguy: “A Nguy, trên tay ngươi cầm thứ tốt gì thế?”

Lam Nguy lon ton chạy tới, đưa túi giấy cho Ngụy Vô Tiện, là mấy miếng bánh nếp còn nóng hổi, rắc một lớp bột ớt đỏ.

Ngụy Vô Tiện mở ra ăn ngay, mừng rỡ nói: “Con trai, đúng lúc ghê nha, ta đang đói bụng, thì ngươi mang cơm về.”

Lam Nguy thấy Ngụy Vô Tiện thích, cũng vui vẻ, tươi cười đầy mặt đưa túi giấy và túi tiền nhỏ kia cho Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện ăn xong bánh nếp, vo viên giấy dầu tung hứng trong tay. Không cẩn thận ném ra xa một chút, hắn rướn người chụp lấy, không ngờ lập tức thét lên một tiếng: “Cái eo của ta ah!”

Lam Vong Cơ quay đầu nhìn lại, Lam Nguy đã chen đến bên cạnh Tiểu Bình Quả, lo lắng nói: “Cha, cha làm sao vậy?”

“Không sao không sao.” Ngụy Vô Tiện ho một tiếng khoát tay, “Tại trước đó ta đánh một bài quyền, kết quả không cẩn thận trật thắt lưng.”

Lam Nguy vội vàng nói, “Ta biết một y quán cách nơi này không xa.”

Ngụy Vô Tiện sờ sờ đầu cậu, cười nói: “Gấp cái gì, chuyện nhỏ, không cần đi y quán, ngươi dẫn chúng ta đi tìm khách điếm, ta nằm một lát là được rồi.”

Lam Nguy nhìn Ngụy Vô Tiện, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lam Vong Cơ, mới yên tâm gật gật đầu.

“Đi, a Nguy,” Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ lưng Lam Nguy, “Đi trước dẫn đường!”

Lam Nguy đi đằng trước, nhìn từ sau lưng gần giống y chang Lam Vong Cơ, quy phạm như nhau, đoan chính như nhau, mà trong bước chân còn có chút nét hoạt bát của thiếu niên không che giấu được. Ngụy Vô Tiện đang nhìn đến thất thần, bỗng nhiên lại cảm giác được một ánh mắt nóng rực. Hắn đảo mắt, Lam Vong Cơ đang nhìn hắn.

Ngụy Vô Tiện nhịn cười, cố ý chỉ chỉ Lam Nguy phía trước, lại chỉ vào thắt lưng mình, làm khẩu hình nói: “Do ngươi làm.”

Lam Vong Cơ trong nháy mắt quay đầu đi, chỉ nhìn phía trước giống như Lam Nguy. Nhưng vành tai đỏ bừng, bất kể thế nào cũng không giấu được.

Ánh nắng buổi trưa không chút keo kiệt đổ xuống, bóng của tua rua cây sáo Trần Tình, đang vui vẻ lắc qua lắc lại.

HOÀN CHÍNH VĂN

————-————————————————

Còn mấy phiên ngoại nữa!

Loading

Lam Nguy

5 1 đánh giá
Article Rating
Thẻ:
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x