Nhaminh [CĐR] – Chương 25

[CĐR] – Chương 25

5 1 đánh giá
Article Rating

Lam Duyệt còn nhỏ, không có khái niệm gì đối với ý nghĩa của câu nói “đời này sẽ không kết hôn”, chỉ biết sau này Hàm Quang Quân đều là của một mình nó, khuôn mặt nhỏ lập tức nở nụ cười.

Khúc mắc của đứa nhỏ đã được xóa bỏ, tâm tình rất tốt, ăn một chút, uống một liều thuốc, tinh thần cũng trở lại, bắt đầu nằm nhoài trên thư án chép gia quy.

Lam Khải Nhân tới một chuyến, sau khi nhìn thấy đứa nhỏ không sao, lập tức mặt lại nghiêm nghị, lời răn dạy nói được một hồi, đã bị cái ngáp của chính mình cắt ngang —— thật sự là đã mấy ngày không ngủ ngon, sau khi dặn dò bài tập phạt, liền trở về phòng để ngủ bù.

Đến gần giờ hợi, Lam Vong Cơ lấy đàn ra, định đàn một khúc Thanh Tâm Âm giúp Lam Duyệt ngủ, đè xuống dây đàn mới nhìn thấy hai cái tay quấn kín giống như bánh chưng.

Dứt khoát tháo băng gạc, mấy vết thương bị cứa sâu, ba ngày vẫn chưa khép lại, lúc gảy đàn ẩn ẩn đau.

Sự thật chứng minh, dùng Thanh Tâm Âm hỗ trợ giấc ngủ còn không có tác dụng bằng gia quy Lam thị, viết chẳng được bao lâu, ánh mắt Lam Duyệt càng lúc càng mờ đi, chữ viết cũng càng ngày càng giống vẽ bùa, trước sau như một được gia quy đưa vào mộng đẹp.

Trong giấc mộng cũng không thành thật, đến giữa đêm, từ trên giường lăn lộc cộc xuống.

Tỉnh lại phát hiện mình ở bên giường Lam Vong Cơ, bên tai là một khúc nhạc mà nó chưa từng nghe qua.

Trăng lên giữa trời, canh giờ này Hàm Quang Quân vậy mà vẫn chưa ngủ, Lam Duyệt dụi dụi mắt, ngồi dậy.

Khúc nhạc rất dễ nghe, nhưng trong giai điệu có một loại ý tứ mà nó nghe không hiểu, đứa nhỏ kéo cái chăn của mình, mò đến bên cạnh Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ ngừng khảy đàn.

Khúc nhạc đàn xong, trên bàn tay đã rướm máu, khúc nhạc “Vong Tiện” khiến y đàn đến mức ai oán như vậy, y cũng không ngờ. Từ khi đón Lam Duyệt về Tĩnh Thất, y cũng không hay đàn khúc nhạc này, vừa chạm tay vào là nhớ lại, tâm tư không ngừng rót vào tiếng đàn, quấy nhiễu Lam Duyệt tỉnh dậy từ trong mộng.

Tối nay được định sẵn là một đêm không ngủ.

Huyết Nguyên Chiêu Hồn Trận của Lam Duyệt rốt cuộc là có thật sự thất bại hay không, trong lòng Lam Vong Cơ vẫn nghi ngờ. Nếu thật sự thất bại, kết giới màu đỏ bảo vệ trong hang núi là như thế nào? Lam Vong Cơ suy nghĩ rất nhiều, trước sau vẫn không thể loại trừ một khả năng, một khả năng khiến cho trái tim y đập mạnh, bàn tay y run rẩy.

Sau khi đứa nhỏ ngủ, y không thể nhịn được, bắt đầu đàn một khúc “Vấn Linh”.

Tiếng đàn quẩn quanh trong núi, hỏi ba lần, không có một câu trả lời.

Lam Vong Cơ chỉ đành chấp nhận suy đoán rằng, Huyết Nguyên Chiêu Hồn đã thành công, nhưng với khả năng của đứa nhỏ, không thể giữ lại được hồn phách, hang núi sụp đổ, sau khi Ngụy Anh dùng pháp trận bảo vệ đứa nhỏ, thì tàn phách rất nhanh tan đi.

Ngụy Anh đã trở về, nhưng lập tức lại đi mất.

Khả năng này khiến tinh thần Lam Vong Cơ không thể nào yên ổn. Nghĩ lại tình hình lúc đó, chùm tia sáng đỏ dẫn dắt kia, có thể là chứng cứ của tàn hồn quanh quẩn không đi hay không? Nếu lúc đó, Ngụy Anh ở ngay bên cạnh y …

Chỉ trách y lúc ấy tâm thần rối loạn, căn bản cũng không nhìn kỹ, lúc phục hồi tinh thần thì đã quá muộn. Ngụy Anh nhớ đứa nhỏ này, khẳng định đã dùng hết chút sức lực cuối cùng cũng phải ở lại dương gian, cho dù là cảm nhận được một chút tàn hồn, nói một câu thôi, cũng tốt rồi.

Lam Duyệt nhìn hai hàng lông mày không giãn ra của y, lại thấy y đè ngực giống như có chút đau đớn, nhỏ giọng nói: “Hàm Quang Quân khó chịu hả?”

Lam Vong Cơ lắc đầu, xoa xoa đầu đứa nhỏ.

Đôi mắt to của Lam Duyệt nhìn y chằm chằm, càng cảm thấy bất an, lo sợ nói, “Hàm Quang Quân là đang tức giận a Duyệt sao? A Duyệt không nên tự mình luyện tập thứ nguy hiểm như vậy.”

Huyết Nguyên Chiêu Hồn, lấy máu làm căn nguyên, lấy thân làm trung gian, triệu hoán ra hồn của cha mẹ đã mất. Bắc cầu âm dương, xuyên qua hai giới, há lại là chuyện bình thường ư? Cho dù là đi sai một bước, phản phệ lên người thực hiện, chính là nguy cơ bị mất hồn phách. Trên đời này, chỉ có Lam Duyệt mới có thể triệu hồi Ngụy Anh, Lam Vong Cơ lại không thể để nó mạo hiểm lần nữa.

Lần trước đứa nhỏ này bị bắt gặp bí mật tu luyện pháp trận, rất có thể là luyện trận pháp này, lúc đó nó dùng chu sa, không thành công, mò mẫm nghĩ ra cách lấy máu để thực hiện, rốt cục thành công. Trong chuyện này từng có bao nhiêu lần thí nghiệm, bao nhiêu lần lướt qua nguy hiểm, Lam Vong Cơ cũng không dám nghĩ tới. Chỉ may mắn đứa nhỏ thiên phú dị bẩm, hoặc là trong cõi âm u, có Ngụy Anh trông chừng nó.

Lam Vong Cơ nói: “Ta không tức giận.”

Muốn tức giận cũng là tức giận bản thân y, Lam Duyệt lấy thân mạo hiểm, trong lúc vô tình đổi được cơ hội gặp Ngụy Anh, đời này chỉ có một cơ hội đó, y lại không nắm chắc, bị trôi qua một cách vô ích.

“Hàm Quang Quân, a Duyệt nghĩ không ra.”

Nhất định tối nay đối với đứa nhỏ mà nói cũng là một đêm không ngủ, trong lòng nó có rất nhiều chuyện nghĩ không ra, nương theo ánh trăng, nương theo ý tứ trong tiếng đàn kết thúc đột ngột, toàn bộ đổ ra ngoài.

“Di Lăng Lão tổ là người xấu sao?”

Lam Duyệt không ngốc cũng không chậm tiêu, lời những người xung quanh nói về Di Lăng Lão Tổ, ít nhiều nó vẫn luôn có thể nghe được một chút. Những đánh giá này phần lớn là tiêu cực, mặc dù nó một lòng sùng bái Ngụy Vô Tiện, nhưng đôi khi cũng không tránh khỏi hoang mang rối rắm.

“A tổ nói, hắn dùng quỷ đạo giết rất nhiều người.”

Thế giới của trẻ em rất đơn giản, không phải đen thì là trắng, luôn mong muốn tìm thấy câu trả lời ngắn gọn rõ ràng cho một câu hỏi, một khi câu trả lời quá phức tạp, hoặc nước đôi, thì sẽ tạo ra nghi ngờ và nhầm lẫn trong tâm trí của chúng, không thể nào phán đoán và hành động.

Tất cả những quy định quy tắc, thế giới vận hành ổn định, có thể khiến trong lòng mọi người có được một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn, ba ngàn gia quy của Lam thị cũng là như vậy. Đối với đứa bé lẫm chẫm học đi, thậm chí là thiếu niên mới bước chân vào đời mà nói, đây đều là chuyện rất có lợi, đi tới mà không lạc lối, tin tưởng mà không thắc mắc, có thể tránh được rất nhiều ngã rẽ có thể xảy ra. Lam Vong Cơ từng lớn lên như vậy, trước mười lăm tuổi gặp được Ngụy Anh, rất nhiều vấn đề chỉ có một đáp án duy nhất.

Nhưng đối với đứa nhỏ là như thế, còn đối với người lớn đã trải qua vài chuyện thế sự mà nói, thì《Nhã Chính Tập》chắc chắn không đủ dùng.

Trong lời lẽ của Lam thị không thiếu những nội dung có suy nghĩ sâu xa, đối với những thắc mắc sau khi trưởng thành, cũng giải đáp được rất nhiều, nhưng chữ nghĩa dù sao cũng chỉ là chữ nghĩa, lý giải như thế nào trong thế giới bao la, lại là một chuyện khác.

Lam Vong Cơ mấy năm nay suy nghĩ rất nhiều, không nói là đi sai đường, nhưng đối với những lời lẽ trong gia quy, có thể nói có những điều đã không còn được hiểu theo nghĩa đen nữa. Nhưng mà những điều này, bản thân y hiểu ra là một chuyện, nói cho một đứa trẻ chưa lớn hiểu ra, lại là một chuyện khác. Bỏ qua lý do này, thì quá khứ của Ngụy Vô Tiện quá nặng nề, Lam Vong Cơ cũng không biết Lam Duyệt có thể tiếp nhận hay không. Nhưng suy nghĩ tới lui, nếu đọc ra một đống ấn tượng lung tung vớ vẩn về Ngụy Vô Tiện từ trong các thoại bản ở đầu đường xó chợ, chung quy cũng không phải là chuyện tốt.

Cân nhắc một hồi, cố hết sức dùng giọng điệu khách quan không thiên vị, nối tiếp câu chuyện tuổi thiếu niên chém giết Đồ Lục Huyền Vũ, kế ra hết một lượt tất cả những chuyện mà lần trước y tránh không kể, từ Xạ Nhật Chi Chinh, biến cố ở Cùng Kỳ Đạo, đến Loạn Táng Cương, chặn giết và huyết tẩy Bất Dạ Thiên rồi cuối cùng bao vây tiêu diệt, không bỏ sót một chuyện nào.

Nghe đến cuối cùng, tâm trạng của đứa nhỏ không khác gì lúc tan học ở Lan Thất —— Sau một tiết học, cả người đều là hoang mang, tiên sinh ở trên nói nhiều như vậy, nó chỉ có thể hiểu được có một chút, ban đầu nói ít ít, còn có thể nghe vào vài thứ, sau khi vượt qua một lượng nhất định, là đầu óc choáng váng, cả người trực tiếp mắc kẹt.

Cũng là làm khó nó rồi, thói quen nhiều năm không xuất hiện cũng đã trở lại, cho ngón cái vào trong miệng mút, Lam Vong Cơ chờ nó hồi lâu, khuôn mặt nhỏ của nó mờ mịt, ngây thơ nói: “Cho nên không phải bởi vì Thanh Thanh?”

Không kịp phản ứng, đều là vì vẫn nhớ mãi Thanh Thanh.

Lam Vong Cơ nói: “Không phải.”

Nhưng so với lên lớp, vẫn khá hơn một chút, đều là người có thật, cuộc đời trầm bổng có thật, tuy rằng tên riêng đối với Lam Duyệt mà nói vẫn luôn là một trở ngại —— Đứa nhỏ luôn có một thói quen kỳ lạ là đổi tên đổi họ cho người ta, căn cứ vào sự lý giải của bản thân, nhưng tất cả những gì xảy ra trên người Ngụy Vô Tiện đều khắc sâu trong đầu nó, chỉ là đánh giá đúng sai trong đó, đối với nó mà nói thật sự là quá phức tạp, nó không thể nào giống như trước kia, đưa ra một kết luận không phải đen thì tức là trắng.

Lam Duyệt nói, “Là bởi vì Kim Tử Thâu cảm thấy nấm mọc trên người hắn, là do Ngụy Anh làm sao?”

“…… Là Kim Tử Huân, không phải Kim Tử Thâu.” Lam Vong Cơ sửa lại, “Hắn trúng ác chú thiên sang bách khổng, không phải nấm. Ừm, hắn không kiểm chứng đã tự cho là Ngụy Anh làm.”

Lam Duyệt nói, “Đại cẩu cẩu tại sao lại đánh Kim Tử Đa?”

Không biết vì sao, Lam Vong Cơ không tốn bao nhiêu công sức, đã hiểu ngay “Đại cẩu cẩu” là Ôn Ninh, mà “Kim Tử Đa” là Kim Tử Hiên.

“Lý do Quỷ Tướng Quân tấn công Kim Tử Hiên, ta không biết, nhưng ta đoán, là Ngụy Anh ….. đã mất khống chế.” Đôi mắt Lam Vong Cơ khẽ rũ xuống, “Hắn cũng không muốn như vậy.”

Lam Duyệt nói, “Vì sao hắn lại mất khống chế?”

Lam Vong Cơ nói, “Hắn … bị vu oan, rất đau lòng, cũng rất tức giận, cho nên, không khống chế được. Đạo này nguy hiểm, người lớn còn không khống chế được, trẻ nhỏ càng khó hơn. Ta không cho phép ngươi tự mình học, là vì lý do này.”

Lam Duyệt nửa hiểu nửa không, ngay lập tức, lại nói: “Cho nên ai là kẻ xấu?”

Vấn đề này, Lam Vong Cơ không biết trả lời như thế nào, y đã tự hỏi mình rất nhiều lần, hiện giờ đã có một ít phán đoán, nhưng chưa từng nói ra. Rất nhiều chuyện y không đích thân trải nghiệm, không biết toàn cảnh, không tiện bình luận.

Nhưng so với kết luận của mình, y tò mò về suy nghĩ của nhóc con hơn, thay vào đó hỏi: “Ngươi nghĩ ai là kẻ xấu?”

Đôi mắt to của đứa nhỏ nhìn y, Lam Vong Cơ nói: “Ngụy Anh là kẻ xấu sao?”

“À ừm …” Lam Duyệt rất khó xử.

Đề bài này quá khó, khó hơn tất cả các đề bài trong kỳ thi từ nhỏ đến lớn của nó cộng lại, Lam Vong Cơ cũng không can thiệp nhiều.

Quá khứ có quá nhiều suy nghĩ các loại, tâm tư miên man, không thể nói nhiều.

Ngón tay khảy đàn, âm thanh lanh lảnh bay vào rừng sâu trong núi.

“Kim Tử Thâu buộc tội nhầm người, Ngụy Anh đánh nhầm người, mọi người vì báo thù cho Kim Tử Đa, lại cùng nhau đi giết Ngụy Anh. Đại tỷ tỷ đi tìm Ngụy Anh, vì cứu hắn bị người ta giết chết, Ngụy Anh quá thương tâm, liền giết chết rất nhiều người.”

Đứa nhỏ nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc rối nùi, đã cảm thấy hơi uể oải.

Nó nằm nhoài trên bàn để đàn, không hiểu được nguyên nhân, tiếng đàn dưới ngón tay Lam Vong Cơ thâm sâu, gió đêm nhẹ nhàng quanh quẩn, tựa như khóc như than.

“Quỷ đạo thật sự nguy hiểm như vậy sao?” Lam Duyệt hỏi.

“Ừm, Ngụy Anh chính là bởi vì quá tự tin, tin chắc rằng mình có thể khống chế, tin rằng quỷ đạo có thể giúp hắn bảo vệ được người hắn muốn bảo vệ. Một mình gánh vác mọi thứ.” Lam Vong Cơ nói.

“Không ai giúp hắn sao?” Lam Duyệt hỏi.

Ngón tay Lam Vong Cơ khựng lại.

Ngay lập tức, lắc đầu.

“Sư đệ Đại Tranh Tranh của hắn không thể giúp hắn sao?” Lam Duyệt lại hỏi.

Con ngươi Lam Vong Cơ vừa ngước lên, nhìn vào đôi mắt to trong veo sáng ngời của nó. Những lời này của Lam Duyệt hơi ngoài dự liệu của y, nhưng câu hỏi này, ai có thể nói không phải là một câu hỏi hay.

Lam Vong Cơ lắc đầu: “Bọn họ theo đuổi những điều khác nhau.”

Chuyện Giang Trừng muốn, không giống chuyện Ngụy Vô Tiện muốn.

“Vì sao Hàm Quang Quân không đi giúp Di Lăng lão tổ?”

Ngón tay Lam Vong Cơ lập tức đàn sai, sợi dây đàn rung lên không ngừng.

Đứa nhỏ tiếp tục nói: “Hàm Quang Quân có thể nói cho Kim Tử Thâu, nấm độc của hắn không phải do Ngụy Anh làm. Hàm Quang Quân cũng có thể giữ chặt Đại Cẩu Cẩu, như vậy y sẽ không đánh được Kim Tử Hiên.”

Lam Vong Cơ nói, “Lúc ấy ta … không biết.”

“À …” Lam Duyệt có chút thất vọng, suy nghĩ một chút, lại nói: “Vậy Hàm Quang Quân không thể đi Loạn Táng Cương giúp hắn bảo vệ bạn bè của hắn sao?”

Lam Vong Cơ lấy tay đè lên, giữ chặt dây đàn.

Nhưng tiếng đàn đã ngừng, tiếng lòng lại không ngừng.

Lam Duyệt vẻ mặt con trẻ ngây thơ, như thể câu hỏi này không thể đương nhiên hơn, Lam Vong Cơ im lặng thật lâu, lại mở miệng lần nữa, nhưng hơi thở có chút hỗn loạn: “Ta ở Lam gia.”

Thân ở Lam gia, tâm cũng ở Lam gia.

Lam Duyệt nói, “Ngài không thể qua đó tìm hắn sao?”

Phải ha, y không thể đi tìm hắn sao?

Câu hỏi này giống như hóa thành vô số tiếng vọng, gõ vào ngực y. Hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại.

Không thể sao?

Không thể sao.

……

Là y trong lòng có nỗi khổ, hành động bị giam cầm sao?

Là trong lòng y vẫn cảm thấy quỷ đạo là tà? Là y không chắc chắn rốt cuộc có nên giúp những người còn lại của Ôn thị hay không? Là y cảm thấy Ngụy Anh sẽ không tiếp nhận sự giúp đỡ của y?

Hay là …

Y cảm thấy, bên cạnh Ngụy Anh, chưa bao giờ có vị trí của y? Y càng tiến tới gần, sẽ chỉ càng không khống chế được chính mình, không khống chế được cơn xúc động muốn chiếm hắn làm của riêng.

Tí tách, tí tách.

Những giọt máu trong lòng bàn tay Lam Vong Cơ rơi xuống cây đàn Vong Cơ, trên tay áo trắng như tuyết của y loang ra một đốm.

Có lẽ nỗi đau đớn của Lam Vong Cơ quá rõ ràng, Lam Duyệt bị dọa ngây người, nó nắm lấy tay Lam Vong Cơ, phồng miệng lên thổi vết thương cho y.

“Không đau, Hàm Quang Quân không đau.”

Ánh mắt Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, chìm xuống một mảnh bóng trăng.

Lam Duyệt an ủi: “Hàm Quang Quân đừng buồn, tuy rằng ngài không giúp được hắn, nhưng ngài tin rằng hắn vô tội, hơn nữa ngài còn vì hắn làm bị thương nhiều tiền bối như vậy, bị đánh nhiều roi như vậy, Ngụy Anh sẽ không trách ngài. Không ai trong hai người làm gì sai cả.”

“Những con sâu” trên lưng Hàm Quang Quân lại là những vết giới tiên bị đánh vì Di Lăng Lão tổ, Lam Duyệt chưa bao giờ nghĩ tới trong lòng Lam Vong Cơ, Di Lăng Lão tổ lại quan trọng như vậy. Đã như thế, tại sao Lam Vong Cơ không đi giúp hắn?

Lam Vong Cơ im lặng không nói, bản thân đứa nhỏ cũng có thể đoán, có lẽ lúc đó ngài ấy và Ngụy Anh có chút hiểu lầm, có lẽ là giống như nó và Cảnh Nghi, sau khi cãi nhau có mấy ngày không nói lời nào, cho nên không lập tức đi giúp hắn, nhìn ngài ấy thương tâm hối hận như thế, chuyện này hẳn là đã giấu trong lòng ngài ấy rất rất lâu, vẫn luôn không dễ chịu.

“Như vậy, ta viết cho Di Lăng Lão tổ một lá thư, nói cho hắn biết chuyện này. Hai người ngoéo tay đi.”

Chuyện khác nó không hiểu, nhưng có hiểu lầm thì phải nói rõ ràng, giữa nó và các bạn của nó đều rất thẳng thắn, sau khi cãi nhau với Cảnh Nghi, chẳng được mấy ngày cũng sẽ lại nói chuyện với nhau, hơn nữa còn ngoéo tay, ngoéo tay xong là xí xoá.

Thằng bé đẩy tấm chăn nhỏ trên người ra, lộc cộc chạy đến bên cạnh cái bàn nhỏ của nó. Cầm bút lên roẹt roẹt viết xong một lá thư. Mang ra cho Lam Vong Cơ xem:

“Nè Ưng ca ca:

Ngươi đừng buồn, tất cả chúng ta đều tin rằng nấm độc không phải là do ngươi làm.

Hàm Quang Quân lúc ấy không thể giúp ngươi, sau đó vẫn luôn rất thương tâm, rất hối hận, ngươi đừng trách ngài ấy.

Tất cả chúng ta đừng buồn nữa.

Lam Duyệt, kính gửi.”

Lam Vong Cơ xem xong, một hồi lâu không lên tiếng, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng Lam Duyệt biết trong lòng ngài ấy nhất định rất kích động.

Lam Vong Cơ lại nói cho nó biết, tên của Di Lăng Lão Tổ bị viết sai rồi. Trong《Tiên môn tạp lục》đều dùng danh hiệu, Lam Duyệt không biết tên hắn viết như thế nào.

Dưới sự chỉ dạy của Lam Vong Cơ, nó đã sửa lại cái tên này, chép lại một lần nữa, sau đó lấy mồi lửa ra, hai người cùng nhau đốt thư cho Ngụy Vô Tiện ở dưới kia.

Loading

Cha đâu rồi

5 1 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x