Ngụy Vô Tiện khàn giọng ưm a một tiếng, cuộn mình trong chăn, hai cái đùi được ôm dưới cánh tay Càn Nguyên hơi co rúm, ngực vẫn phập phồng, trên làn da màu lúa mạch là hai mảng ửng hồng mê người, bên trên có một viên ngọc châu màu đỏ nhạt xinh đẹp đứng thẳng.
Tình trạng như thế, người trên thân mình ngược lại dừng thế tấn công, đầu ngón tay thô ráp trượt lên ngực Ngụy Vô Tiện, ấn viên ngọc châu xoa nắn một trận, đồng thời cúi người chặn cái miệng nhỏ nhắn động tình thở dốc kia lại, quấn lấy đầu lưỡi ngoan ngoãn bên trong, liếm láp.
“Ưm ……”
Trán hai người kề nhau, da thịt cọ xát.
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên được cứu, sống sót sau kiếp nạn còn được đối xử dịu dàng như thế, cơn uất nghẹn vì bị bắt nạt kia đã biến mất hết. Trong lúc môi răng quấn quýt, chỉ cảm thấy Càn Nguyên này có vị trong trẻo ngọt ngào, hoàn toàn không cùng một phong cách với mùi xạ hương nồng đậm bá đạo trên người y, hai gò má da thịt mịn màng và trơn láng, sống mũi cao ngất, hình dạng đôi môi mỏng mà đẹp, nhất định là một mỹ nhân.
Càn Nguyên này làm như đặc biệt thích cùng hắn hôn môi, hôn môi xong, lại hôn hai gò má và cổ hắn, Ngụy Vô Tiện bị những sợi tóc của y làm cho ngứa ngáy, trong lúc trằn trọc phần thân dưới còn dính nhau của hai người hơi bị kéo ra, lại là một trận choáng váng mê mẩn.
Hai chân Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng kẹp lại một cái, người nọ liền ôm hắn vừa hôn môi, vừa đưa đẩy thắt lưng, dịu dàng đâm rút ở bên dưới hắn.
“A ……”
Cảm giác được người ta áp sát đỉnh lộng một cách chậm rãi thật sự quá tốt, vừa nhột vừa ngứa khiến hắn hóa thành một vũng nước xuân, Ngụy Vô Tiện không khép chặt hàm răng, tràn ra âm thanh nửa thở nửa rên, mơ mơ hồ hồ nghĩ, Càn Nguyên này là một người biết thương xót người khác, vừa rồi hắn oán giận như vậy, liền có ngay sự ôn tồn hiện giờ, tuy rằng không nói thêm gì, nhưng phảng phất thông qua những nụ hôn rơi xuống này, nhẹ nhàng an ủi, mỗi một nụ hôn đều giống như đang hỏi: “Còn đau không?”
Ngón chân Ngụy Vô Tiện cuộn lại, vòng eo cứ quấn lấy đối phương, hai tay trượt lên bờ vai mạnh mẽ phía trên, móng vuốt không thành thật sờ soạng lung tung, cảm nhận những chỗ nhấp nhô khá tuyệt, làm càn một trận như thế, trước sau trên dưới đối phương đều bị hắn sờ qua một lần, nghĩ cũng không thiệt thòi, trong lòng Ngụy Vô Tiện có chút đắc ý.
Đột nhiên trên ngực truyền đến một cơn chấn động, đầu vú bị người ta tóm lấy, bóp đến mức Ngụy Vô Tiện kêu một tiếng, liền sau đó là đùa bỡn một trận, vừa xoa vừa vặn, không biết sao mà lớp chai mỏng trên ngón tay đối phương lại rất vừa phải, ma sát tạo ra từng đợt ngứa ngáy, rất nhanh liền bủn rủn khó kềm chế, ửng đỏ lộng lẫy đứng sựng lên.
“Cái gì ……”
Cảm giác như vậy chưa bao giờ có, Ngụy Vô Tiện sắp bị bức đến điên, nức nở một tiếng, có chút bất mãn, vừa vặn bên môi có đôi tai mềm mại như ngọc, há miệng cắn một ngụm, đầu lưỡi liếm vài cái, nhẹ nhàng mút một cái.
Trên người đột nhiên khẽ động, bàn tay đang tàn sát bừa bãi ở trên người hắn cũng buông lỏng ra.
Đáp lễ tới lui, có qua có lại, Ngụy Vô Tiện dương dương đắc ý, khóe miệng nhếch lên, “Thế nào, ngươi sợ bị người ta liếm nơi đó của ngươi sao?”
Bị người ta đè dưới thân tùy ý vui vẻ lâu như vậy, bây giờ đột nhiên phát hiện ra đối phương sợ người ta liếm lỗ tai, Ngụy Vô Tiện làm sao có thể buông tha, hai tay dùng sức câu lấy, kéo người bên trên xuống, lập tức cuốn đầu lưỡi cợt nhả một trận, ngậm vật nhỏ mềm mại kia trong miệng bắt nạt một trận ra trò.
Hô hấp bên tai cực kỳ nặng nề, người vừa xong một trận tình sự không hề lộ ra chút manh mối, bình tĩnh tự chủ đến mức khiến người ta khó tin, thế mà đây lại là nhược điểm.
Người nọ nhẹ nhàng thở hổn hển một hơi, một tiếng “ưm” tràn ngập kềm nén, bên trong toàn là dục vọng.
Làn khí trầm trầm, vừa thấp vừa từ tính, kích thích cho trái tim Ngụy Vô Tiện run lên.
“Ngươi ……”
Ngụy Vô Tiện tình nhiệt khó nhịn, nỉ non trong cơn mê đắm: “Cho ta đi.”
Khóe môi khẽ chạm vào bên tai đối phương, đầu lưỡi chui vào trong ống tai liếm một cái, thả hơi quyến rũ gợn sóng cuộn trào, “Cho ta đi …”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên cảm giác đối phương rút ra khỏi cơ thể hắn, vai và eo cùng bị người ta xoắn lại, lật mạnh một cái, đặt trên mặt đất, cự vật nóng bỏng chống vào huyệt khẩu, xuyên thật mạnh qua.
“Ô ——!”
Thân thể trống rỗng chỉ trong nháy mắt lại bị lấp đầy.
Cả người Ngụy Vô Tiện bị đè sấp xuống, một tiếng rên bị bóp nghẹt trong chăn. Còn chưa kịp kêu cứu, đã bị người ta giữ chặt thắt lưng nâng hông lên, bày ra tư thế vểnh mông ra phía sau.
Tư thế này tiến vào sâu, càng chết người, hung khí dữ tợn vừa vào, liền không chút lưu tình rút ra, Ngụy Vô Tiện vặn vẹo trái phải, thắt lưng bị bóp chặt đến phát đau, rất nhanh đã bị người từ phía sau ăn sạch sẽ.
Hai cánh mông trắng như tuyết đều in hình ngón tay của người nọ, khe mông và huyệt khẩu bị tàn phá thảm thương, ngay lập tức tất cả đều là một mảnh nhớp nháp, bên trong mềm mại mong manh bị nghiền nát đến mức càng lúc càng trơn tru, mỗi một lần cắm vào đều là hình dạng hoàn chỉnh nhất của kẻ xâm nhập, nước tràn theo hung khí liên tục nhiễu ra, vỗ vào da thịt trắng nõn tròn trịa, nước sáng lấp loáng, càng lộ ra vẻ nõn nà.
“…… Càn Nguyên, ngươi … Ah … Không phải, nhanh … Ô!”
Một câu uy hiếp chưa nói được một nửa đã bị cắt ngang, mấy chữ phía sau của câu nói “Ngươi dừng lại cho ta” làm thế nào cũng không thốt ra nổi, chữ ngươi lặp đi lặp lại mấy lần, động tác phía sau càng thêm hung hãn, Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt.
Quân tử cái rắm! Không cho người ta nói chuyện đàng hoàng!
Dịu dàng chỗ nào hả!!
Thân thể Khôn Trạch xác định hắn phải được thỏa mãn từ phía sau, tình nồng mênh mông, sảng khoái ngây ngất, thân thể đắm chìm trong nhục dục hoàn toàn không bị lý trí của hắn khống chế, dưới sự tiến công liên tiếp của Càn Nguyên căn bản thể nào tự chủ, bị làm một trận như thế, trên người đột nhiên nặng xuống.
Người nọ từ phía sau ôm hắn, miệng há ra đóng lại, thô bạo cắn loạn lên tuyến thể sau gáy hắn, tay phải ôm eo hắn, trượt lên ngực, hung hăng xoa nắn hai viên ngọc châu, toàn bộ thân thể như muốn đâm hết vào bên trong hắn, mỗi lần đâm vào như vậy, là vật dưới thân kia hung hăng cắm vào thật sâu, đột nhiên, miệng cung khang ở nơi mềm mại nhất sâu trong dũng đạo bị đâm một cái.
Đầu Ngụy Vô Tiện ong lên một tiếng, sống lưng phát lạnh, một tia lý trí hiện lên trong đầu.
“Khoan đã, Càn Nguyên, đừng đi vào!”
Vừa nói xong câu này, người bên trên liền dừng động tác, đang lúc Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, toàn bộ lại bị ôm lên lật trở lại.
“Hả??”
Hắn phát hiện, Càn Nguyên này không thích biểu đạt, nhìn như lãnh đạm trầm tĩnh, thực ra tính tình nóng nảy, kích động một cái, là thích dùng sức đâm hắn, còn phải làm hắn trong tư thế yêu thích, đâm vào thật mạnh bạo.
Hung khí đáng ghét kia còn chưa nghỉ ngơi được một khắc, đã đi vào tiếp, Ngụy Vô Tiện bị lấp đầy, cổ họng tràn ra một tiếng rên nức nở, âm thanh nghe không giống đau đớn, hắn vừa kêu xong, phía trên dường như truyền đến một tiếng cười cực nhẹ, kéo một chân hắn đến trước ngực, bóp eo hắn, lại là một trận đâm vào rút ra.
Vừa rồi bị làm từ phía sau lâu như vậy, ngọc hành đã tiết ra một lần của Ngụy Vô Tiện sớm lấy lại tinh thần, giờ phút này xoay người lại bị đối đãi như thế, không tránh khỏi ham muốn tăng vọt, vật nhỏ hoàn toàn đứng sựng, cứng rắn chĩa thẳng lên trời, Ngụy Vô Tiện “ô” một tiếng, chỉ biết quơ quào lung tung túm lấy tấm chăn ở dưới thân.
Sau mông và vùng eo bị chọc vào đến hơi co thắt, vật phía trước càng run rẩy một trận, thứ sền sệt nóng bỏng bắn tung toé khắp nơi.
Ngụy Vô Tiện lập tức không còn chịu nổi nữa, lúc này mới ý thức được tại sao lúc trước mình có thể nghĩ là chuyện đương nhiên, khi chỉ cần để Càn Nguyên bắn vào đường phía sau thì mọi sự đều ổn, hiện giờ chính mình chắp cánh cũng khó bay, còn muốn khống chế một Càn Nguyên đang làm hắn tới sảng khoái, nói gì nghe nấy? Đơn giản là không thể.
Bản tính Càn Nguyên khiến cho bọn họ vô cùng khao khát nơi bí ẩn nhất khó cự tuyệt nhất đó của thân thể Khôn Trạch, tiến vào nơi đó, không chỉ có nghĩa là muốn Khôn Trạch này sinh con cho bọn họ, mà lúc thành kết chính là thời khắc cao trào của sự kết hợp Càn Khôn, là sự hưởng thụ cao nhất có thể tưởng tượng được trong biển tình dục vọng. Ngược với điều này, đường phía sau của Khôn Trạch chỉ là màn khởi động từ tốn và món khai vị ngon miệng trước khi Càn Nguyên tiến vào cung khang, chút giải trí nho nhỏ, khơi dậy vài tia hứng thú, chuẩn bị cho món chính sau đó. Đường phía sau tuy rằng cũng không tệ, nhưng một khi tiến vào cung khang, thì lại là một cảm nhận trước nay chưa từng có, khoái cảm ước chừng tăng lên một bậc.
Cung khang mềm mại mọng nước, vừa đàn hồi vừa chặt chẽ, tính khí căng cứng của Càn Nguyên bao bọc trong đó được kích thích đến nỗi không cách nào kiềm chế, chỉ có thể trút hết ngọc dịch ra. Càn Nguyên cấp cao nhất, quá trình bắn ra thậm chí có thể kéo dài suốt một nén nhang, niềm sung sướng trong đó là không gì sánh kịp, càng nhiều hơn là sự chiếm hữu triệt để đối với Khôn Trạch đang thần phục dưới uy thế như vậy. Chỉ cần thành công để lại kết ấn trong cung khang, thì cả đời Khôn Trạch cũng chỉ có thể mở rộng thân thể đối với Càn Nguyên này, mọi sự ngon ngọt chỉ dành cho một người thưởng thức, mang thai con trai con gái cũng đều thuộc sở hữu của Càn Nguyên.
Cho dù không biết những điều này, chưa từng nếm thử khoái cảm lúc thành kết, nhưng trong bản tính của Càn Nguyên cũng đã sớm khắc sâu dục vọng chiếm lấy cung khang của Khôn Trạch, lúc này muốn bọn họ buông tha, quả thực chính là khó xảy ra hơn cả chuyện ghìm cương ngựa trước vách núi.
Cho dù dịu dàng thương người, nhã chính quân tử tới đâu, trước sự hấp dẫn như vậy, không thể không động tâm, càng sẽ không bởi vì vài câu xin tha của Khôn Trạch mà từ bỏ, Càn Nguyên đã đến bước này, bản thân đã hóa thân thành một kẻ cường đạo tham lam, một ác bá dâm tà, trong đầu đều chỉ có tấn công chiếm lấy và bắn ra, hành động cự tuyệt cũng chỉ khơi dậy dục vọng xâm chiếm lớn hơn của bọn họ.
Càng bi kịch hơn chính là, Khôn Trạch trong lúc động tình căn bản không cách nào kiềm chế, hậu huyệt chôn sâu tính khí của Càn Nguyên, tình triều dâng lên nước chảy tràn lan, ra ra vào vào vô cùng sung sướng, ngay cả đẩy người bên trên này ra cũng không làm được, làm sao phản kháng? Chỉ bị coi là giả vờ cự tuyệt để mời chào và bị ăn sạch sẽ.
Một tích tắc này thật sự là đả kích, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể không có tiền đồ túm lấy người đối diện, chịu đựng làn sóng khoái cảm tiếp theo của thân thể do đối phương mang tới, cố gắng lặp lại: “Đừng … đi vào.”
Năm ngón tay cào cào cơ thể đối phương, giọng nói gần như là một lời mời gọi.
Ngụy Vô Tiện ôm Càn Nguyên với thân thể ướt đẫm mồ hôi, tuyệt vọng chịu sự tiến công ở cửa cung khang, nhưng một lát sau, thế tiến công lại bất ngờ bắt đầu giảm dần.
Trên mông đau đớn, hắn kinh hãi kêu lên một tiếng, “Cái gì? ……”
Người nọ lui thì đã lui, nhưng rõ ràng vô cùng tức giận, không có ý định buông tha bất kỳ chỗ nào của hắn, hai hạt châu nhỏ đáng thương trên ngực bị vần vò đến mức vừa tê vừa trướng, đỏ tươi căng mọng, hai bờ mông trắng hồng ướt át bị bóp đến xanh tím đan xen, thảm không nỡ nhìn, chơi đùa vật dưới thân một trận, buộc hắn lại phóng thích một lần nữa, nửa sống nửa chết thở dốc xin tha.
Khoảnh khắc đối phương bắn ra ở bên trong hắn, mí mắt Ngụy Vô Tiện nặng nề rũ xuống, người nọ ôm chặt hắn, thứ sung sướng đến cực hạn ở trong cơ thể hắn run rẩy, lại cắm vào thêm vài cái, mới trút ra hết tất cả mọi thứ.
Đối phương còn chưa rút ra ngoài, Ngụy Vô Tiện đã không chịu nổi, xụi lơ trong vòng tay rắn chắc, chỉ cảm thấy được ôm hôn nhẹ nhàng một hồi, trên ngực, trên cổ, trên môi, mềm mại cọ xát.
“Ưm …”
Mùi xạ hương trở nên nhạt hơn, ngọt hơn, giống như lớp vải lụa bao bọc hắn bên trong.
Một tiếng gọi rõ ràng đè nén cảm xúc khe khẽ thốt lên, rồi mới lưu luyến không rời đặt hắn xuống.
“Ngụy Anh.”
Trái tim Ngụy Vô Tiện run lên.
…… Dường như đã nghe thấy ở đâu đó.
…… Dường như không phải lần đầu được gọi thế này.
Ngụy Vô Tiện lập tức mở mắt ra, Càn Nguyên đã rút ra khỏi thân thể hắn, nhiệt độ thân thể cũng sắp rời đi, Ngụy Vô Tiện vươn tay muốn với lấy, nhưng cánh tay thật sự quá nặng, chỉ có đầu ngón tay khẽ nhúc nhích một chút.
“Chờ đã ……”
Hắn muốn nói.
“Ngươi là ai ……?”
Hắn muốn tháo tấm vải che mắt xuống, nhưng bất lực vì cánh tay quá nặng, hắn không nhấc lên được, chỉ khẽ cử động một cái, giữa hai chân đã có dòng dịch thể nóng ấm chảy ra.
“Ngụy Anh.”
Giọng nói kia lại vang lên trong đầu, vừa thấp vừa từ, khiến người ta không cách nào kháng cự, hai chân Ngụy Vô Tiện run lên, sâu trong thân thể một cái miệng nhỏ nhẹ nhàng hé ra một khe hở.
Dòng tinh dịch vừa chảy vào, liền bị tham lam mút lấy.
Nhưng thật sự quá mệt mỏi, trong ánh lửa lay động, mí mắt Ngụy Vô Tiện một lần nữa nhắm lại, một cơn buồn ngủ nặng nề bao trùm lấy hắn.
***
Khi tỉnh lại, hắn đã ngồi ở chân núi Loạn Táng Cương.
Âm phong từng đợt, trận tình sự nồng nhiệt trong hang núi, phảng phất như một giấc mộng kỳ lạ rực rỡ.
Ngụy Vô Tiện cử động chân tay bủn rủn, cơn đau rát còn sót lại ở hạ thể khiến hắn xác nhận, đêm đó quả thật đã xảy ra, không phải là giấc mộng hoang đường mê loạn gì.
Tóc hắn được buộc cẩn thận, phía trên buộc sợi dây đỏ, quần áo trên người cũng đều sạch sẽ, một thân đầy mồ hôi và dịch thể không biết đã đi đâu.
Ngụy Vô Tiện chống thân mình đứng lên, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi lên núi.
Nửa tháng sau, hắn bắt đầu buồn nôn, ngửi thấy mùi thịt là muốn nôn.
Tứ thúc bắt mạch cho hắn, nói cho hắn biết một tin tức kinh người.
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác vuốt ve bụng mình, có mấy lúc trong lòng giãy dụa, có nên giữ lại đứa nhỏ này hay không. Nhưng sau đó, hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Cha của đứa bé là một người dịu dàng, đêm đó, cũng không phải đều là ký ức đau đớn khổ sở, nhớ lại, trong lòng đều là ấm áp.
Trên môi, làm như vẫn còn có hơi ấm sót lại của người nọ.
***
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ dưới thân, không dám tin vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Hắn … hôn Lam Trạm?
Lam Vong Cơ hiển nhiên cũng không cách nào tỉnh táo, ánh mắt đảo qua trên người Ngụy Vô Tiện, lập tức, môi hé mở, tựa như có một tiếng kêu muốn thoát ra.
Rầm ——!
Là tiếng va đập vào cánh cửa.
Vang lên một tiếng “đùng”, thứ gì đó đột nhiên rơi xuống đất, ngay sau đó là một tiếng kêu hoảng hốt: “A!”
Ngụy Vô Tiện từ trên giường lăn xuống.
Lam Vong Cơ xốc chăn mỏng lên xoay người xuống giường.
Cầm cây nến bên cạnh giường, đi ra gian ngoài.
Giọng nói dừng lại ở cửa.
“…… Lam Duyệt?”