Nhaminh [CĐR] – Chương 73 (H)

[CĐR] – Chương 73 (H)

0 0 đánh giá
Article Rating

Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn nằm trên giường, Lam Vong Cơ kéo tấm chăn mỏng đắp lên người hắn.

Thái dương Lam Vong Cơ lạnh nhạt, tỉ mỉ tấn góc chăn cho hắn, Ngụy Vô Tiện làm như tỉnh táo được vài phần, con ngươi sáng ngời, cẩn thận nhìn y.

Các góc chăn bị nhét vào hết lần này đến lần khác, Ngụy Vô Tiện bị bao lại như chiếc sủi cảo vuông vắn, Lam Vong Cơ không còn việc gì để làm nữa, sau đó, đứng dậy.

Ngụy Vô Tiện túm lấy đai lưng của y, Lam Vong Cơ đành phải quay lại lần nữa.

Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi đi đâu vậy?”

Lam Vong Cơ nói, “Sắc thuốc cho ngươi.”

Ngụy Vô Tiện: “Ồ …”

Chính là thuốc đã uống rất nhiều ngày nay, cực kỳ đắng mà lại có vẻ không hiệu quả gì.

Ngụy Vô Tiện buông tay, mạt ngạch Lam Vong Cơ bay bay, giống như một bông tuyết đang rơi xuống.

Lam Vong Cơ lại đứng dậy.

Lại bị giữ lại một lần nữa.

Ngụy Vô Tiện nhìn bóng lưng y nói: “Khi nào thuốc có thể sắc xong?”

Lam Vong Cơ hơi xoay đầu: “Hai nén nhang.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Vậy quá lâu, ta không đợi được.”

Túm lấy một đầu mạt ngạch, Ngụy Vô Tiện kéo người trở về, nghiêm túc nói: “Không kịp đâu, hiện giờ ta rất khó chịu.”

Lam Vong Cơ nói, “Ngươi muốn thế nào?”

Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi sờ ta đi.”

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái.

Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi là Càn Nguyên, ngươi sờ ta không chừng ta có thể dễ chịu một chút.”

Mí mắt Lam Vong Cơ khẽ nâng lên, một lát, mới nói: “…. Ở đâu.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi thích sờ chỗ nào thì sờ chỗ đó.”

Lam Vong Cơ giống như bị yêu cầu này gây khó xử, không nhúc nhích, Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay y, kéo vào dưới chăn.

Thân thể dưới chăn ấm áp mềm mại, cảm giác cực kỳ tuyệt vời, đôi môi mỏng của Lam Vong Cơ hơi mím lại.

Đôi mắt Ngụy Vô Tiện khẽ cong, khóe miệng gợi lên một độ cong nhẹ nhàng.

Đột nhiên, hai mắt mở to, nhìn Lam Vong Cơ mấy lần, xấu hổ và tức giận nói: “Hàm Quang Quân, ngươi vừa sờ đi đâu vậy, đó … đó có phải là nơi ngươi nên chạm vào hay không?”

Dẫn tay Lam Vong Cơ, đưa tới chỗ kỳ quái, mặt mũi đỏ bừng, muốn kêu lại không dám kêu, cắn môi nói: “Hàm Quang Quân, uổng công ta tin vào sự nhã chính quân tử của ngươi, mới kêu ngươi giúp ta ‘làm dịu’ một chút, không ngờ ngươi lại …… ngươi lại ……”

Lam Vong Cơ: “……”

Không biết lại sờ tới “chỗ không nên sờ” nào, cả người Ngụy Vô Tiện đều run lên, bên dưới chăn làm bộ né tránh, vặn vẹo tới lui rồi lại nắm tay Lam Vong Cơ đưa xuống hạ thân, yếu ớt nói: “Hàm Quang Quân, ngươi … ngươi nhanh đừng sờ nơi đó nữa ……”

Khẽ kêu lên một tiếng: “Đừng … chỗ đó không được mà ……”

Đột nhiên, hắn “Ah” lên một tiếng.

Lần này là kêu thật sự.

Ngụy Vô Tiện giả vờ không nổi nữa, mắng: “Lam Trạm! Tại sao ngươi véo mông người ta!”

Lam Vong Cơ từ trên cao nhìn xuống, đầu mày khẽ nhúc nhích, tròng mắt Ngụy Vô Tiện đảo qua, đột nhiên một bàn tay từ dưới chăn thò ra, khều một cái lên bộ phận nào đó của Lam Vong Cơ.

Sắc mặt Lam Vong Cơ đột nhiên biến đổi, giống như rốt cục bị chọc giận, kéo tấm chăn trên người Ngụy Vô Tiện ra, Ngụy Vô Tiện tỏ ra kinh hãi thất sắc, vội vàng túm lấy chăn, cố gắng kéo lên ngực, liều chết bảo vệ thân thể, một bên rất khoa trương mà kêu la lên: “Đừng mà, Hàm Quang Quân! Đừng mà! Đừng làm như vậy!”

“A, chăn của ta!”

“A, quần áo của ta!”

Lam Vong Cơ dùng sức kéo một cái, vứt chăn xuống gầm giường, rồi chụp lấy bàn tay cợt nhả vô lễ của hắn.

Ngụy Vô Tiện vặn vẹo xoay tới xoay lui, Lam Vong Cơ một tay siết chặt eo hắn, một bên giữ lấy bàn tay ngoan cố chống cự của hắn, một cái chân thon dài vung lên không trung, cưỡi lên trên người hắn, cách tầng tầng lớp lớp quần áo trên ngực hắn, chính xác mạnh bạo xoắn một cái lên hình dạng đã nhô lên.

Ngụy Vô Tiện kêu lên: “Đau!”

Nước mắt vừa mới ứa ra, thở hổn hển hai hơi, rồi lại cười.

Cố tình đùa giỡn y, hất bàn tay không chút quân tử kia của y ra, chế giễu nói: “Hàm Quang Quân, kêu ngươi sờ không kêu ngươi làm chuyện xấu! Thế nào, nóng tính như vậy? Sờ không được thì phải dùng sức mạnh à?”

Lam Vong Cơ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, tay không ngừng, ở bên kia ngực lại xoắn một cái.

Hắn cuộn người lại, “Ô” một tiếng, nước mắt lại rơi xuống, căng cổ họng gào lên: “A! Hàm Quang Quân, Đừng! Đừng ở đó mà!”

Kêu rất là thảm, nhưng kêu thì kêu, chuyện nên làm một chút cũng không bỏ sót, một bàn tay trơn tuột thoát ra khỏi gông xiềng của Lam Vong Cơ, lập tức lại giống như con rắn nhỏ luồn vào dưới lớp áo trắng của Lam Vong Cơ, xoa bóp một phen lên bộ phận mà hắn mới vừa khều hồi nãy.

Toàn thân Lam Vong Cơ đều cứng đờ.

Ngụy Vô Tiện hớn hở ra mặt: “Hàm Quang Quân, muốn hiếp d*m hả? Không dễ như vậy đâu.”

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói một lời, đột nhiên túm lấy cổ áo Ngụy Vô Tiện.

Roẹt một tiếng, lồng ngực Ngụy Vô Tiện một mảnh trắng như tuyết, kêu lâu như vậy, rốt cục quần áo cũng bị xé rồi.

Lam Vong Cơ hành động thật, Ngụy Vô Tiện cũng không yếu thế, hai chân dài khóa bên hông Lam Vong Cơ, kéo y lên trên người mình, nhân lúc Lam Vong Cơ thất thần, hôn bẹp một cái thật mạnh bên môi y, đồng thời đưa tay cầm lấy một nơi ở hạ thân y, di chuyển lên xuống.

Lam Vong Cơ phát ra một âm thanh nguy hiểm.

Hai người xoắn thành một đoàn, lăn qua lăn lại trên giường, quần áo trên người không ngừng bị lôi kéo, lột ra, từng món từng món ném xuống đất, Ngụy Vô Tiện ôm cổ Lam Vong Cơ, cọ xát với da thịt của y, lực tay Lam Vong Cơ lớn, lưu luyến trên mông hắn, đầu thì vùi lên người Ngụy Vô Tiện gặm lung tung.

Ngụy Vô Tiện giữ chặt gáy Lam Vong Cơ, không cho y tách ra dù là một chút khe hở, lồng ngực trần trụi đưa tới dưới môi Lam Vong Cơ, đầu vú nhỏ ở trước ngực hơi hồng hồng, bị đầu lưỡi Lam Vong Cơ khẩy khẩy, run rẩy không ngừng.

Hai chân Ngụy Vô Tiện kẹp lấy Lam Vong Cơ cọ xát, cảm giác được hình dạng nào đó dần dần trở nên rõ ràng, Lam Vong Cơ ăn cái miệng nhỏ nhắn phía trên hắn, nhấm nháp sự mềm mại bên trong hắn.

Bờ môi Ngụy Vô Tiện đều bị hôn sưng lên, kéo ra một sợi tơ màu bạc, trong lúc bận rộn thở ra một hơi, giọng khẽ run nói: “Lam Trạm …. Ta cảm thấy so với thuốc của ngươi, thân thể của ngươi vẫn hữu dụng hơn.”

Lam Vong Cơ nói: “Ừm.”

Sau đó xé nát quần của Ngụy Vô Tiện.

Quần của Lam Vong Cơ cũng lập tức bị Ngụy Vô Tiện kéo xuống, đai lưng thêu vân văn xinh đẹp được cởi ra, vật mạnh mẽ của Hàm Quang Quân chống thẳng lên trời.

Bất ngờ không kịp đề phòng đối mặt với Ngụy Vô Tiện, thứ kia liền run lên hai cái, thể hiện tâm tình bức bách của nó.

Vừa nhìn thấy thứ nóng mắt kia, Ngụy Vô Tiện lập tức mở đầu gối ra, để Lam Vong Cơ tiến vào, vịn hông y tự dâng mình qua, mở rộng hai chân cọ xát vào thứ kia.

Giữa hai chân Ngụy Vô Tiện từ nãy đã một mảnh ẩm ướt, chạm vào chất dịch trơn trượt, toàn thân Lam Vong Cơ đều cứng đờ, đáy mắt thoáng hiện lên tơ máu.

Túm lấy mông của Ngụy Vô Tiện, làm sâu thêm động tác này.

Xoa xoa mấy cái, phần thịt mềm ở bẹn Ngụy Vô Tiện run rẩy, nước chảy ra khắp nơi, Ngụy Vô Tiện nằm dưới thân y, mắt ướt át, khẽ thở dốc, hai chân lại chủ động mở ra một chút, Lam Vong Cơ nhìn thấy mà ánh mắt càng lúc càng tối lại.

Tách cặp mông tròn trịa của hắn ra, phần đầu nấm cứng đến đáng sợ chống lên huyệt khẩu mềm mại ma sát, Ngụy Vô Tiện cắn môi, khó kềm được tiếng thở dốc trầm thấp: “Nhanh ……”

Cọ sát đến khi phần đầu nấm thấm nước bóng loáng, Lam Vong Cơ hạ người ưỡn thẳng lưng.

Ngụy Vô Tiện rên lên một tiếng, được toại nguyện.

Vật thể nóng bỏng xông vào, Ngụy Vô Tiện ôm cổ Lam Vong Cơ, thân thể khẩn trương căng chặt, Lam Vong Cơ ôm chặt lấy hắn, cắm vào mật huyệt mềm mại đến tận cùng, Ngụy Vô Tiện thỏa mãn run rẩy.

Không có màn dạo đầu, cứ thế cứng rắn chen vào, hạ thân Ngụy Vô Tiện được lấp đầy, hô hấp mềm nhũn run run, đợi đến khi Lam Vong Cơ đè hắn đâm vào rút ra, thì đều là cảm giác thoải mái mãnh liệt.

“Ưm ….. A ……”

Ngụy Vô Tiện không nhịn được hét to, Lam Vong Cơ miệt mài thúc vào dưới thân hắn, đâm vào rút ra càng lúc càng trơn tru, cái miệng nhỏ bên trên của Ngụy Vô Tiện thở hổn hển không khép lại được, cái miệng nhỏ bên dưới kia càng không có cách nào khép lại, d**ng vật thô to thẳng tắp còn chưa rút ra hết, đã đâm thẳng vào một cách thô bạo, ra ra vào vào, chọc cho nước chảy đầm đìa giữa hai chân không ngừng, chảy ngang dọc tứ phía theo từng tiếng va đập giòn giã trên mông thịt của Ngụy Vô Tiện.

Chỗ kết hợp truyền đến tiếng nước dinh dính dâm mỹ ái muội, phía sau Ngụy Vô Tiện bao trùm lấy vật thô to của Lam Vong Cơ mà hút mãnh liệt, sảng khoái đến mức da đầu tê dại. Phía trước lập tức tinh thần phấn chấn, không có bất kỳ sự mơn trớn vuốt ve nào, trên đầu đã nhỏ giọt, đẹp đẽ ướt át, theo động tác của Lam Vong Cơ càng thêm xinh đẹp hơn.

“Lam Trạm, ưm …..  Đổi, đổi tư thế ……”

Chưa được một lát, Ngụy Vô Tiện lại nêu ý kiến, lần nào thân trụ có góc cạnh rõ ràng của Lam Vong Cơ cũng nhắm vào cùng một chỗ đâm vào đưa hắn tới chỗ chết, căn bản không chịu nổi, nhưng ngại ngùng không nói rằng mình không được, chỉ đành làm bộ oán giận nói: “Đừng lúc nào cũng chỉ một vị trí, sắp tê dại rồi.”

Ngữ khí Lam Vong Cơ có chút lãnh đạm: “Tư thế nào.”

Ngụy Vô Tiện nói, “Để ta ở trên.”

Lam Vong Cơ dùng sức nâng thắt lưng hắn lên, ôm hắn ra trước ngực, động tác không hề dịu dàng, khi rơi xuống, vật bên dưới thẳng tắp xông vào, Ngụy Vô Tiện bị ép nuốt trọn y vào tận chỗ sâu, “Ô” một tiếng, suýt nữa bắn thẳng ra.

Lam Vong Cơ giữ mông hắn, ép hắn lên xuống, dư**g vật giữa háng hình như lại phình ra thêm một vòng, ra ra vào vào giữa mông Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện bị y chèn vào đến nỗi bụng dưới run rẩy cả lên, kẹp hai chân bao bọc hút lấy Lam Vong Cơ từng trận một, khoái cảm muốn ngăn cũng không ngăn được.

Một cơn choáng váng nhẹ, sau gáy bắt đầu ngứa ngáy, “Lam Trạm, ngươi ……”

Lam Vong Cơ lập tức cắn lên yết hầu không hề phòng bị của hắn, đồng thời làm sâu thêm động tác.

Ngụy Vô Tiện sợ tới mức kêu lên, hai tay vừa mới túm được thứ gì đó, đã bị Lam Vong Cơ đâm thẳng đến chỗ sâu, cơn khoái cảm bùng nổ, ngón chân cuộn tròn trên đệm, hạ thân kịch liệt run rẩy, trước mắt trống rỗng.

Liền đầu hàng.

Lam Vong Cơ lại ôm hắn thay đổi mấy tư thế, mỗi lần tiến vào lần nữa, không cho phép có ý kiến cứ đâm vào tới chỗ sâu, lần đầu tiên là cực kỳ muốn mạng, đỉnh vào khiến Ngụy Vô Tiện run lên bần bật, phía sau lại càng không hề thương tiếc, ra sức đâm rút chỗ huyệt khẩu của hắn, dương vật vừa thô vừa to, kích thích Ngụy Vô Tiện không chịu nổi, vật ở giữa hai chân hắn chẳng mấy chốc lại vểnh lên cao, run rẩy dữ dội, phun ra từng trận bạch trọc, bắn ra rồi ngừng, ngừng rồi lại bắn, con lừa của cối xay cũng không cần cù như hắn, Ngụy Vô Tiện sắp khóc: “Không đổi nữa không thay đổi tư thế nữa! Ngươi thích vị trí nào cứ làm ở vị trí đó, Lam Trạm, ah ….. tha mạng đi!”

Thân thể Ngụy Vô Tiện đều sắp bị khoét rỗng, Lam Vong Cơ lại mắt điếc tai ngơ, không quan tâm gì khác chỉ chăm chú làm hắn.

Không đợi Ngụy Vô Tiện đề nghị, đã chủ động lật hắn lại, đổi sang làm từ phía sau.

Ngụy Vô Tiện nghe tiếng thở dốc từ tính trầm thấp bên tai mà thắt lưng mềm nhũn một trận, vừa nói lời đừng mà, nhưng lại vừa ưỡn mông, nhấc cao mông tự dâng mình lên, vặn vẹo thắng lưng phối hợp với tiết tấu của đối phương.

Hai người đứng trên giường, Ngụy Vô Tiện bị đẩy đến sát bên tường, hoàn toàn không nhìn thấy mặt Lam Vong Cơ, cũng không biết người này chạm phải cọng gân nào, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy hễ mình kêu to một chút, là sẽ khơi dậy ham muốn ngược đãi bình thường ẩn giấu của Lam Vong Cơ, cho nên cắn răng không kêu nữa.

Lam Vong Cơ phía sau mút cổ hắn hôn hắn, nghe tiếng thở dốc kia cũng biết y hưng phấn như thế nào, đột nhiên âm thanh của Ngụy Vô Tiện im bặt, y dừng lại một chút, đưa một tay từ sau lưng sờ tới hai điểm nhỏ trước ngực hắn, nắm lấy chơi đùa, Ngụy Vô Tiện cắn răng chịu đựng, Lam Vong Cơ hình như có chút kinh ngạc, động tác cũng chậm một chút.

Ngụy Vô Tiện trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ Lam Trạm người này thật sự là đáng ghét, chỉ thích bắt nạt người khác lúc ở trên giường, mình thông minh như vậy, cố tình không cho thứ y mong muốn, nhưng ngay lúc hắn nghĩ như vậy, tay Lam Vong Cơ để trên bụng hắn vuốt ve vài cái, lòng bàn tay nóng bỏng trượt xuống, bao lấy thân trụ của hắn, nắm lấy bắt đầu động tác lên xuống.

Ngụy Vô Tiện bất ngờ không kịp đề phòng, suýt nữa không đứng vững, cơn sảng khoái run rẩy truyền khắp toàn thân, theo bản năng đưa mình lên. Đều là hưởng thụ, thở dốc theo động tác của Lam Vong Cơ.

Lại bắn ra trong tay Lam Vong Cơ.

Lần này không chỉ có đầu giường tấm trải giường, mà ngay cả vách tường cũng là đồ của hắn, Lam Vong Cơ còn chưa bắn lần nào, Ngụy Vô Tiện vừa ra sức là khiến cho gian phòng dành cho khách mà Lan Lăng Kim thị sắp xếp cho bọn hắn này không có cách nào nhìn nổi nữa.

Thấy hắn hưng phấn đến mức lại đầu hàng lần nữa, Lam Vong Cơ làm như mới thoáng hài lòng, nhẹ nhàng lật người hắn lại, nâng một chân hắn lên, gác ở thái dương ướt đẫm mồ hôi của y, cúi đầu nhìn hai gò má đỏ ửng cùng hai mắt mờ mịt của hắn, cắm xéo tính khí của mình vào giữa hai chân đang rộng mở kia.

Ngụy Vô Tiện vừa mới phóng thích xong có chút thất thần, lại bị Lam Vong Cơ đè lên tường tiến công, Lam Vong Cơ giống như đã có chút thỏa mãn khi bắt nạt hắn, hành động dịu dàng hơn một chút, Ngụy Vô Tiện bị y đè giữ hạ thân chậm rãi đùa bỡn, thoải mái kêu rên vài tiếng.

Ngụy Vô Tiện hai tay ôm lấy gương mặt không nhìn thấy được cảm xúc kia, chỉ thấy con ngươi màu lưu ly rơi trên gương mặt hắn, ánh mắt âm u mà nóng rực, hạ thân cố ý thúc một cái lấp đầy bên trong hắn, bình tĩnh nhìn Ngụy Vô Tiện run rẩy một trận, không chút dấu vết nhưng tràn đầy dục vọng chiếm hữu của Càn Nguyên.

Ngụy Vô Tiện cắn môi nhẫn nhịn một hồi, đột nhiên hơi hiểu ra.

“Lam Trạm, ban ngày ngươi rõ ràng là ghen, còn không thừa nhận?”

Dứt lời, Lam Vong Cơ bóp mông hắn một cái, mạnh mẽ rút mình ra, lại mạnh mẽ lật hắn lại, hai tay siết chặt vòng eo hắn, một lần nữa tiến vào từ phía sau, dương căn nhanh chóng đâm vào rút ra ở hậu huyệt, dùng sức vừa tàn nhẫn vừa mãnh liệt, va đập đến mức thân thể hắn từng trận run rẩy, ngọn lửa dâm tà nóng bỏng thiêu đốt bụng dưới, ép hắn chấn động kịch liệt, bị ra sức cày cấy như thế một hồi, hạ thân Ngụy Vô Tiện mãnh liệt co giật, hai chân run đến mức không cách nào khống chế được, miếng thịt nhỏ ở miệng cung khang sâu trong dũng đạo giống như một cái miệng nhỏ đói khát mạnh mẽ hút lấy Lam Vong Cơ, quấn quýt, thân thể Lam Vong Cơ run hết cả lên.

Lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt trầm xuống, “bốp” một tiếng hung hăng đánh vào mông Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện sợ tới mức nhả Lam Vong Cơ ra, Lam Vong Cơ cưỡng ép rút ra, gác giữa hai cánh mông của hắn đỉnh lộng thật mạnh, tinh dịch đều bắn hết lên mông hắn.

Ngụy Vô Tiện nhìn bạch trọc giữa hai chân, theo rãnh mông dính nhớp đi xuống, mới mẻ nóng bỏng, tất cả đều là đồ của Lam Vong Cơ, vẫn đang nhỏ giọt.

Sau khi bắn xong, Lam Vong Cơ trước sau như một ôm hắn hôn môi hắn, Ngụy Vô Tiện được y hôn một hồi, tỏ ra rất là thỏa mãn.

Nhẹ nhàng cọ xát lên mái tóc Lam Vong Cơ, thấp giọng nói: “Lam Trạm, tại sao lần nào ngươi cũng không bắn vào bên trong vậy?”

Lam Vong Cơ cúi đầu, ngực vẫn hơi phập phồng, nghe vậy dừng lại.

“Ngươi sẽ mang thai.”

Ngụy Vô Tiện nở nụ cười, chế giễu nói: “Lam Trạm, rất tự tin nha. “

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Thân thể của ngươi, quỷ đạo âm khí nặng, rất dễ thụ thai.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Nào có khoa trương như vậy, ngươi nghe những người đó đồn thổi lung tung, không biết là bàng môn tà đạo từ đâu ra, quỷ đạo của ta không có hiệu quả này.”

Bàng môn tà đạo trong bàng môn tà đạo.

Trầm mặc một lát, Lam Vong Cơ nói: “Cẩn thận là trên hết.”

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, bọn họ hiện tại cả ngày vội vàng bôn ba điều tra vụ án, cũng không có dư năng lực để chăm thêm một đứa nhỏ, chưa kể cái đứa đã có kia là quá lắm rồi, thêm một đứa nữa, Hàm Quang Quân y đánh tà tuý ở phía trước, phía sau Ngụy Vô Tiện hắn ưỡn cái bụng to, một tay túm lấy một thằng Lam Duyệt không ngừng nhảy ra ngoài, hình ảnh này vừa tưởng tượng đã đau đầu.

Ngụy Vô Tiện nghĩ đến đây, nói ra một tiếng: “Cũng đúng.”

Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt trở nên có chút ảm đạm.

***

Lam Vong Cơ ở bên kia bắt đầu mặc quần áo dọn dẹp.

Nhìn một chiếc giường hỗn độn, còn gần như đều là công lao của hắn, Ngụy Vô Tiện: “……”

Lam Vong Cơ ra ngoài lấy thùng nước trở về, thiếu chút nữa bị một tên gia phó ân cần giữ lấy.

Gia phó nghe nói Hàm Quang Quân muốn tự mình lấy nước lau dọn phòng, vẻ mặt sợ hãi: “Chuyện này sao có thể! Để chủ nhân biết được, ta không gánh nổi đâu!”

Lam Vong Cơ cự tuyệt sự giúp đỡ của tên gia phó nhiệt tình, nhiều lần nhấn mạnh để tự y làm là được, Ngụy Vô Tiện ở trong phòng chứng kiến hết thảy, cười đến sắp ngã lăn ra.

Cửa phòng đóng lại ở sau lưng Ngụy Vô Tiện, tên gia phó vẫn còn ở bên ngoài chần chờ không đi, lo lắng nhìn xung quanh.

Trên tường và đầu giường cuối cùng cũng được dọn dẹp sạch sẽ, Ngụy Vô Tiện đem chăn nệm trải giường vò loạn, ném vào trong giỏ trúc, nói: “Lam Trạm, cái này ngươi không cần tự mình giặt đâu ha?”

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái, Ngụy Vô Tiện cười khẽ một tiếng, xách giỏ trúc giao cho gia phó ở ngoài phòng: “Ngươi đem cái này đưa đi đến phòng giặt đi, ta và Hàm Quang Quân vừa rồi … làm bẩn trong khi ăn, cảm phiền.”

Tên gia phó này là một người sợ rắc rối, nghe vậy kinh hãi thất sắc: “Ah? Ăn thứ gì vậy?”

Sờ khăn trải giường đau lòng nói, “Nhưng đây là khăn trải giường màu trắng á, bị bẩn cũng khó giặt.”

Ngụy Vô Tiện sờ sờ mũi, thầm nghĩ người này sao lại khó đuổi đi như vậy.

Phía sau truyền đến một câu: “Cháo trắng.”

Ngụy Vô Tiện quay đầu, Lam Vong Cơ vẻ mặt bình tĩnh nói: “Làm đổ cháo trắng.”

Tên gia phó như được đại xá: “Ồ, cháo trắng, cháo trắng thì tốt! Không khó giặt!”

Mang theo giỏ trúc, vui vẻ rời đi.

Ngụy Vô Tiện vừa đóng cửa lại, liền cười ngã trên người Lam Vong Cơ: “Ha ha ha ha ha, được nha, Lam Trạm, cháo trắng rất có dinh dưỡng!”

Lam Vong Cơ bất động thanh sắc ôm lấy hắn.

Ngụy Vô Tiện ở trong lòng y cười một trận, giơ tay lên nhéo nhéo vành tai phơn phớt hồng của y, xấu xa nói: “Lam Trạm, lúc ta ở nhà ngươi tại sao không có ha? Tôi nhớ năm đó học tập, bữa sáng nhà các ngươi có cháo trắng. Tại sao lần trước ta không được ăn trong Tĩnh Thất nhỉ? Sau này ta đi Vân Thâm, ngươi phải mỗi ngày mời ta ăn.”

Loading

Cha đâu rồi

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x