Lam Khải Nhân thực hiện việc phòng lửa phòng trộm phòng Nguỵ Anh rất là quyết liệt và dứt khoát, Ngụy Vô Tiện vừa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, đã được sắp xếp ở phòng của khách, đi tới đâu cũng có môn sinh đi theo, đến Tĩnh Thất cũng có ánh mắt nhìn chằm chằm, không thể ngang nhiên dính lên người Lam Vong Cơ.
Một ngọn cỏ một cái cây của Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không được đụng vào, ngay cả muốn đi bắt một con thỏ để chơi đùa, cũng bị môn sinh ra lệnh cấm. Lam Vong Cơ không thể dụ dỗ, thỏ không thể chơi, cũng chỉ còn có Lam Duyệt mới có thể ôm, toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng chỉ có thằng nhóc mới có thể bị hắn vuốt ve, hôn lên mặt, nhưng mà việc này cũng bị môn sinh nhìn chằm chằm, “Ngụy công tử, trước mặt mọi người phải chú ý đến dáng vẻ.” Có nghĩa là, phải đóng cửa lại mới có thể hôn.
Tiểu Bình Quả và Tiểu Ngọc Mễ nhốt chung trong chuồng, có lần Ngụy Vô Tiện đi ngang qua, cả người Tiểu Bình Quả đều ở trên người Tiểu Ngọc Mễ, hai chân run rẩy, rõ ràng đang tiến hành vận động kịch liệt, mũi lừa thở hì hà hì hục, đầu lừa cọ tới cọ lui trên lưng Tiểu Ngọc Mễ.
Ngụy Vô Tiện: “??”
Trong Tĩnh Thất, lệnh giam cầm ba tháng vừa truyền tới.
Môn sinh truyền lời vừa đi, Ngụy Vô Tiện liền lăn xuống đất, “Không được đâu Lam Trạm, ba tháng không chạm vào ngươi, ta sẽ chết.”
Lam Vong Cơ cầm lấy ấm trà, chậm rãi rót một chén, cầm đến bên miệng uống một hớp.
Ngụy Vô Tiện lăn đến bên đùi y: “Hàm Quang Quân, tin kỳ của ta làm sao đây?”
Khều khều một cách ái muội trên đùi y, Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Nhẫn nhịn.”
Ngụy Vô Tiện vỗ xuống đất: “Dựa vào cái gì ta phải nhịn! Vừa rồi ta đã nhìn thấy! Tiểu Bình Quả có Tiểu Ngọc Mễ để cưỡi! Còn có đám thỏ ngươi nuôi, ban ngày ban mặt trời đất bao la, từng con từng con ở trên bãi cỏ ngươi cưỡi ta ta cưỡi ngươi! Tại sao chúng có thể mà ta thì không thể!”
“……” Lam Vong Cơ bình tĩnh nói, “Bởi vì ngươi là con người.”
Ngụy Vô Tiện: “……”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ta rất chán, không có ngươi giải sầu cho ta, ba tháng đó kêu ta trải qua như thế nào, sống làm sao ở Vân Thâm Bất Tri Xứ này!”
Lam Vong Cơ suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi có thể dẫn bọn Duyệt Nhi, Tư Truy và Cảnh Nghi xuống núi săn đêm.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Vứt ngươi một mình ở đây á? Ta làm sao có thể bỏ được, Hàm Quang Quân …… Ta mới ăn thịt, ngươi bảo ta đi chăn con nít à? Tàn nhẫn hay không tàn nhẫn?”
Từ khi ăn được thịt, cứ hễ ở bên cạnh Lam Vong Cơ, được bao phủ bởi mùi đàn hương thanh lãnh, là chắc chắn có thể khiến cho Ngụy Vô Tiện ngửi được mùi xạ hương ái muội như có như không, hấp dẫn hắn đến ý loạn tình mê, nghĩ đến từ nay về sau không thể nhìn còn không thể ăn, cả người Ngụy Vô Tiện đều cực kỳ khó chịu, lập tức trong bụng kêu réo, giơ một tay mò vào trong quần áo Lam Vong Cơ, một tay kia ôm eo y, dán người lên: “Mặc kệ, Lam Trạm, bây giờ cho ta một lần, lấp đầy bụng trước, sau đó sẽ không có nữa ……”
Môn sinh đứng lù lù ngoài cửa: “Khụ khụ khụ.”
Ngụy Vô Tiện dừng lại, hung tợn liếc mắt nhìn sang bên kia một cái, môn sinh không chút yếu thế, lạnh lùng nhìn trở về.
Ngụy Vô Tiện không có cách nào, chỉ có thể ngượng ngùng thu hồi cái tay vừa mới chạm đến da thịt kia, thân thể đang ngả lên người Lam Vong Cơ lại ngồi thẳng dậy. Trong nháy mắt mùi hương thuần khiết tràn ngập rời đi theo Ngụy Vô Tiện, ngón tay dưới tay áo của Lam Vong Cơ cuộn tròn lại.
Môn sinh này đã từng gặp sóng to gió lớn, không giống với đám tiểu bối ngày thường hay đến Tĩnh Thất, mỗi khi Ngụy Vô Tiện dựa vào gần Lam Vong Cơ một chút, là cả đám mặt đỏ tai hồng, ánh mắt cũng không biết để ở đâu, xô xô đẩy đẩy bắt đầu nhớ ra trong nhà có việc, còn không thì là tất cả đột nhiên muốn đi thăm Tiểu Bình Quả và Tiểu Ngọc Mễ, sau hai giây là hiện trường tự động trống trơn.
Ngụy Vô Tiện ở bên trong kéo kéo cổ áo, môn sinh đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía cửa, cung kính gọi một tiếng: “Lam tiên sinh.”
Lam Khải Nhân đi vào, liếc mắt một cái nhìn thấy hai người ngồi trên cùng một cái đệm, hai hàng lông mày liền dựng thẳng lên, che miệng vô cùng nghiêm khắc ho khan một tiếng.
Lam Vong Cơ lập tức đứng dậy, đoan đoan chính chính hành lễ một cái, “Thúc phụ.”
Ngụy Vô Tiện lung tung túm lấy cổ áo lỏng lẻo, bắt chước cúi chào, “Lam tiên sinh.”
Ánh mắt Lam Khải Nhân nhìn lướt qua thân hình Lam Vong Cơ, rồi lại nhìn lướt qua thân hình Ngụy Vô Tiện, không biết vì sao, có chút nghiến răng nghiến lợi.
Ngụy Vô Tiện nghi hoặc nhìn thoáng qua, không biết đắc tội lão nhân gia ở đâu.
Lam Khải Nhân ngồi xuống vị trí chính mà Lam Vong Cơ vừa nhường, thẳng thắt lưng, chính thức tuyên bố quyết định của cuộc họp gia tộc.
Sau đó nói với Lam Vong Cơ: “Vong Cơ, không phải thúc phụ làm khó ngươi, thật sự là chuyện thằng nhóc Lam Duyệt này muốn nhập tộc phả, phải có cách giải thích, lần giam cầm ba tháng này của ngươi, coi như là lời giải thích với người trong tộc. Mặc dù ngươi là đệ đệ ruột của tông chủ, không, chính vì ngươi là đệ đệ ruột tông chủ, huyết mạch dòng chính của Lam thị, nên càng không thể phá hỏng quy củ, nếu không tiền lệ này mở ra, chẳng phải tương đương nói với người khác, tư thông khi chưa lập gia đình, sinh con khi chưa lập gia đình, cũng được hay sao? Ngay khi xu hướng này mở ra, Lam thị sẽ diệt vong!”
Nặng nề gõ gõ xuống bàn, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Lam Vong Cơ không dám có ý kiến khác, gật đầu nói: “Dạ, thúc phụ, Vong Cơ cam nguyện chịu phạt.”
“Ừm.” Lam Khải Nhân gật đầu, gia phó dâng trà nóng lên.
Uống một ngụm trà, vẫn nhìn thẳng về phía trước, dư quang liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, kéo dài giọng nói: “Trong lúc giam cầm, không cần ta nói nhiều, quy củ thế nào, ngươi đều đã biết. Có người không biết, ngươi phải đích thân nói.”
Ngụy Vô Tiện bên cạnh nghe được rõ ràng, lời này là nói với hắn.
Khóe miệng lại không có ý tốt cong lên, biết rồi, thì không thể ủn bắp cải trắng à, nói nhảm, chẳng lẽ còn có thể làm việc này trước mặt lão nhân gia ngài hay sao, tất nhiên là gạt ngài, vụng trộm ủn chứ.
Không chỉ phải ủn, mà còn phải ủn hàng ngày, ủn hàng đêm.
Lam Khải Nhân nhìn thấy biểu tình mà ông rất không thích trên mặt Ngụy Vô Tiện, biểu tình này ông đã nhìn thấy rất nhiều lần trên mặt Lam Duyệt, quen thuộc đến mức đau thắt ngực, hiện tại cuối cùng cũng biết biểu tình này từ đâu ra, nhất thời tức giận, hổn hển thở ra vài hơi, ấn đường bao phủ một luồng khí đen, ngay cả ngón tay chỉ vào Lam Vong Cơ cũng có chút run rẩy, nói: “Vong Cơ, ngươi nói cho ta biết, trong thời gian giam cầm có những quy định gì, điều thứ nhất, là cái gì!”
Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Điều thứ nhất, trong thời gian giam cầm, trừ phi được cho phép, bất luận người nào cũng không được đến thăm.”
Cằm Ngụy Vô Tiện rơi xuống.
Lam Khải Nhân đối với phản ứng này của hắn làm như không thấy, tiếp tục hỏi: “Vi phạm, thì thế nào?”
Lam Vong Cơ nói: “Người bị phạt nếu có vi phạm, hình phạt tăng gấp đôi, kéo dài thời gian giam cầm, ba tháng biến thành sáu tháng, lại vi phạm, sáu tháng biến thành một năm.”
Ngụy Vô Tiện sợ ngây người, thốt lên: “Lý nào lại thế!”
Lam Khải Nhân cũng sợ ngây người, một chút cũng không kịp phản ứng, mắt trợn to hồi lâu, mới vỗ mạnh một chưởng lên bàn: “Gia quy của Lam thị há có thể cho phép bàn luận lung tung!”
Ngụy Vô Tiện ngớ ra, lập tức tự cấm ngôn mình, môi trên và môi dưới dính chặt.
Giống như thời thiếu niên, gia quy Lam gia rõ ràng chỉ nhằm vào Ngụy Vô Tiện. Thế này không gì ngoài một lời cảnh cáo dành cho hắn, đừng cố gắng làm cái gì, để cho Lam Vong Cơ cùng vi phạm gia quy, bản thân hắn cũng không được gì, Lam Vong Cơ bị hắn kéo xuống nước, hắn gánh không nổi trách nhiệm, chiêu giết gà doạ khỉ này thật là lợi hại, những ý nghĩ xấu xa ăn cắp bắp cải kia trong đầu Ngụy Vô Tiện lập tức bị tan thành mây khói.
Phản ứng này của Ngụy Vô Tiện ít nhiều mới khiến cho Lam Khải Nhân bớt giận. Lần này ông ra hình phạt với Lam Vong Cơ, ngoại trừ muốn có lời giải thích với người trong tộc ra, cũng là mượn gió để chỉnh lý gia môn, nhân lúc trước khi thành hôn, Ngụy Vô Tiện còn chưa chính thức qua cửa, nên lập uy thì lập uy, nên lập nghiêm thì lập nghiêm, chỉnh đốn luồng không khí tà môn do Ngụy Vô Tiện mang vào, nếu không sẽ thổi cho Lam Vong Cơ và đám thiếu niên đầu óc choáng váng, trước kết hôn đã như vậy, sau khi kết hôn còn ổn sao? Hiện tại Lam Hi Thần đã là bộ dáng kia, còn lại Lam Vong Cơ thừa dịp còn có thể cứu vãn, thì ít nhiều phải cứu vãn một chút, để cho sự tình tiếp tục phát triển, Lam gia này sẽ càng lúc càng không ra hình dạng gì.
Mục đích chuyến đi này của Lam Khải Nhân đã đạt được, dặn dò môn sinh hai câu, rồi thản nhiên rời đi.
Còn lại Ngụy Vô Tiện ôm lấy Lam Vong Cơ lưu luyến một hồi, sau đó dưới sự thúc giục của môn sinh, cũng đành chịu bị đưa thẳng về chỗ ở.
Trước cửa Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, cánh cổng đóng lại trong tầm mắt dính chặt của hai người, hai môn sinh nghiêm trang đứng canh ở hai bên cổng lớn, giống như hai pho tượng môn thần, Ngụy Vô Tiện vẫy tay với Lam Vong Cơ, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt.
***
Buổi đêm, bên ngoài Tĩnh Thất vang lên một loạt tiếng sột sà sột soạt.
Lam Vong Cơ ở trong phòng nhắm mắt thiền định, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng mái ngói bị lật lên.
Vừa ngẩng đầu, liền nghe thấy một trận tiếng quỷ kêu: “Nè nè nè! Được! Ta không nhúc nhích, ta không nhúc nhích! Đừng gọi người!”
Sau đó, sống yên ổn được nửa canh giờ.
Giờ Hợi, Lam Vong Cơ chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Cửa sổ bên kia truyền đến một tiếng bộp bộp khe khẽ, Lam Vong Cơ vừa định đi qua, thì nghe thấy phía bên kia cửa sổ thở dài một tiếng, một giọng nói vang lên: “Được được được, các ca ca, biết các ngươi không ngủ. Các ngươi cứ thế canh giữ suốt đêm sao? Khi nào đổi ca? Thôi được rồi, ta nhiều lời, ta nhiều lời, ta tự mình vả miệng, các ngươi đừng nói cho Lam lão đầu …… À, Lam tiên sinh.”
Một canh giờ sau, Lam Vong Cơ mở mắt ra từ trong giấc ngủ.
Sau bức bình phong, lù lù ba bóng người, một người trong số đó đang bám bên trên, cái đầu đã thành công thò ra, còn lại thân hình vốn mờ mờ ảo ảo, ngay khoảnh khắc lá bùa vàng bị lột ra ném xuống đất, lập tức hiện hình, hai tay giơ lên không trung, giọng nói quen thuộc vang lên: “Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.”
Mũi kiếm lạnh lẽo chỉa một cái: “Đi!”
Mấy đêm kế tiếp, đều là như thế, đến đêm thứ bảy, môn sinh rốt cục cáo trạng với Lam Khải Nhân.
Những hành động nhỏ “thăm viếng” thế này cũng không còn nữa.
Thay vào đó, một phong bì nhỏ được đưa vào từ một bàn tay lạnh lẽo bên ngoài cánh cửa.
“Hàm Quang Quân, nhận thư.”
Lam Vong Cơ mở phong thư ra, một mùi rượu mê người ập vào lòng, hàng lông mi run rẩy, vừa nhắm mắt lại, đều là cảm giác ấm áp của người nào đó ở trong ngực y.
Miễn cưỡng cố gắng mở mắt ra, trên lá thư viết hai chữ đẹp đẽ: Nhớ ngươi.
Chỗ ký tên là hình vẽ hai hình nhân nhỏ đang hôn môi.
Thăm viếng không được, Ngụy Vô Tiện đau đầu suy nghĩ, lấy cảm hứng từ việc năm đó đi học ném những mảnh giấy nhỏ, biến thành bức thư tình yêu nhờ môn sinh đưa tới này. Quy định là không thể thăm viếng, nhưng không phải là không thể gửi thư, Ngụy Vô Tiện bèn công khai nhờ môn sinh làm thay, mỗi ngày đưa đến cho Lam Vong Cơ mười mấy lần thư.
Không gặp được người, Ngụy Vô Tiện tất nhiên có phương pháp khác để truyền đạt “nỗi nhớ” của hắn, bức thư này được hắn nhét vào trong ngực áp lên da thịt tới một canh giờ, lúc lấy ra từng ngóc ngách đều nhiễm tin hương của hắn.
Ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ khẽ vuốt ve lá thư, cho đến khi mùi rượu như có như không tan hết, mới cất đi.
Cũng trách Ngụy Vô Tiện quá càn rỡ, được một tấc tiến một thước, có ngày dứt khoát ngồi xổm ở cửa Tĩnh Thất không chịu đi, mang theo một cái ghế đến, nằm dài trên đó viết thư, hết tờ này đến tờ khác đưa qua cho môn sinh, nhận được hồi âm của Lam Vong Cơ, lại roẹt roẹt cầm bút lên viết tiếp.
Mấy ngày như thế, môn sinh vô cùng phiền não, lại cáo trạng với Lam Khải Nhân.
Ngay cả hành vi này cũng bị cấm.
Tĩnh Thất rốt cuộc đã khôi phục lại sự yên tĩnh trước đó.
Nguyên cả tuần, không có động tĩnh gì.
Lam Vong Cơ mỗi ngày nhìn ra ngoài sân trống rỗng.
Như thế qua rất nhiều ngày, một hôm, môn sinh chủ động gõ cánh cửa gỗ.
“Hàm Quang Quân, Lam tiên sinh đặc biệt cho phép, mỗi tuần một canh giờ thăm viếng, hiện tại là thời gian thăm viếng, bắt đầu tính thời gian, đến giờ xin tự giác tiễn khách.”
Cửa gỗ mở ra, Ngụy Vô Tiện và Lam Duyệt đứng ở ngoài cửa tươi cười mừng rỡ với y.
Đặt mông ngồi xuống, Ngụy Vô Tiện cầm lấy một quả táo ở trên bàn mà Lam Vong Cơ không đụng đến, cắn rốp một miếng, vừa ăn vừa nói: “Vẫn là lời nói của Trạch Vu Quân có tác dụng, ta kêu thằng nhóc đến trước mặt huynh ấy oán giận hai câu, huynh ấy liền chủ động đi tìm thúc phụ ngươi nói giúp. Ngươi đừng nói, ca ca của ngươi há miệng ra lợi hại hơn ngươi nhiều, Lam Trạm, cái miệng của ngươi có phải là ca ca ngươi đã phát triển giùm ngươi rồi không hả, khẳng định là mẹ của ngươi thiên vị, sinh ra hai huynh đệ các ngươi thành như thế này. Trái tim sắt đá của thúc phụ bị thuyết phục, mới cho hai mẹ con chúng ta mỗi tuần được thăm viếng một lần. Duyệt nhi, có cái gì kể với cha ngươi không, kể nhanh đi, đến giờ là chúng ta phải rời đi, lại đợi một tuần nữa mới được gặp.”
Lam Duyệt vô cùng cao hứng, ôm lấy Lam Vong Cơ, kể cho y nghe chuyện tuần này Ngụy Vô Tiện dẫn cậu và đám Tư Truy đi săn đêm. Sau khi Lam Vong Cơ bị giam cầm, ngày nào cậu cũng bị a tổ của cậu bắt giữ, mỗi ngày bài tập bay tới tấp như tuyết rơi, viết thế nào cũng viết không xong. Nếu không phải có một chuyến ra ngoài như vậy, cậu cảm thấy sắp bị nghẹn chết rồi.
Lam Vong Cơ lẳng lặng nghe thằng nhóc nói chuyện, ánh mắt lại như có như không rơi xuống trên người Ngụy Vô Tiện.
Không biết có phải là săn đêm mệt mỏi hay không, cả người Ngụy Vô Tiện đều lười biếng, gặm táo xong, cầm lõi táo trên tay chơi một hồi.
Chơi chán, tiện tay ném một cái, trúng ngay chóc vào sọt rác, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn, ngáp một cái, ngả người trên mặt đất, hoàn toàn không còn cái vẻ quấn lấy không buông đối với Lam Vong Cơ cách đây nửa tháng nữa.
Lam Duyệt nói, nói được non nửa canh giờ, sau khi nói xong, liền cùng Ngụy Vô Tiện ăn táo.
Gia phó lại bưng lên chút trái cây mà Lam Vong Cơ chưa ăn, thằng nhóc ních đầy một bụng, thỏa mãn ợ một cái.
Sau đó Lam Khải Nhân phái người đến gọi cậu, lúc này mới lưu luyến rời đi.
Sau khi Lam Duyệt đi, Ngụy Vô Tiện cũng không ngồi gần hơn, chỉ là lúc có lúc không chơi đùa với vạt áo của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhìn nhìn hắn, một lúc lâu sau, giơ tay ra định sờ vào cổ tay hắn.
Ngụy Vô Tiện nói: “Sao vậy?”
Lam Vong Cơ không với không tới, hỏi: “Thân thể không khỏe?”
Ngụy Vô Tiện lăn một cái đến bên đùi y, sờ đến trên người y, hì hì nói: “Không có a, Lam Trạm, nhớ ta rồi phải không?”
Lam Vong Cơ một tay ôm eo hắn, ngón tay vô tình hữu ý vuốt ve bên hông hắn.
Lần thăm viếng này của bọn hắn, cũng không thiếu ánh mắt giám sát, cửa chính Tĩnh Thất mở rộng ra, môn sinh đứng ở bên kia cửa sân, tầm mắt đảo qua, tình hình trong phòng nhìn không sót một chút gì, cho nên Ngụy Vô Tiện dán gần như vậy, cũng không thể làm gì Lam Vong Cơ được.
Cũng may, dường như hắn cũng không có ý định làm cái gì.
“Lam Trạm, nói cho ngươi biết chuyện này, thì ra ta không phải tự mình biến thành Khôn Trạch, mà là ngươi biến ta thành như vậy!”
Lam Vong Cơ hơi sửng sốt, Ngụy Vô Tiện liền kể cho y nghe rõ ràng rành mạch, các ghi chép về chí tôn Càn Nguyên mà Bạch Chỉ Quân tìm được từ một quyển sách cổ.
Chí tôn Càn Nguyên là một sự tồn tại gần như truyền thuyết, bao nhiêu năm qua hầu như không có những lời truyền miệng, ngay cả ghi chép bằng văn bản cũng rất ít. Nhưng nghĩ đến cũng đúng, loại chuyện này, cho dù đã xảy ra, đương sự cũng sẽ không lan truyền khắp nơi, vốn liên quan đến chuyện riêng tư, hơi có chút không thích hợp, càng sẽ mang đến rung chuyển khó lường cho thế giới Càn Nguyên, cũng chỉ có gia tộc quy củ nề nếp như Cô Tô Lam thị, mới nghiêm túc ghi chép loại chuyện này. Vị chí tôn Càn Nguyên trong sách kia của Lam gia, đã là chuyện hơn một trăm năm rồi, sau khi ông ấy và bạn lữ của ông ấy đều qua đời, những ghi chép này mới công khai cho mọi người trong Tàng Thư Các, để người ta tra cứu, sự tồn tại của chí tôn Càn Nguyên mới có thể có manh mối.
Mặc dù vậy, số lượng có thể điều tra rất ít, vì vậy chuyện này gần như thất truyền cả trăm năm.
Nghe xong, Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích lông mày, nói: “Vậy thân thể của ngươi ……”
Không đợi y hỏi xong, Ngụy Vô Tiện đã khẩn cấp nói: “Ngươi đoán xem, Lam Trạm? Hoá ra người bị chí tôn Càn Nguyên ảnh hưởng biến thành Khôn Trạch, sẽ không có tin kỳ! Có phải ngươi muốn hỏi, phản ứng cơ thể trước đây của ta là gì đúng không? Lam Trạm sao ngươi lại nhìn ta như thế, ta cũng …… không phải hoàn toàn giả vờ, được chứ? Tóm lại, đối với việc này Bạch Chỉ Quân cũng khó hiểu, ông ta nói có thể là trong quá trình biến đổi thân thể ta còn chưa ổn định, chịu ảnh hưởng bởi tin hương của ngươi, cho nên mới có nhiều phản ứng dao động này. Ông ta nói, miễn là ta tránh xa ngươi một thời gian, thì ảnh hưởng sẽ giảm đi nhiều.”
Lông mày Lam Vong Cơ hơi nhíu lại.
Ngụy Vô Tiện nói: “Ta cũng phát hiện hình như ông ta nói đúng á, Bạch Chỉ Quân đề nghị như vậy, ta bèn từ bỏ việc quấn lấy ngươi, huống chi đó cũng là đề nghị của ngươi mà, ta mang theo một đám tiểu bằng hữu xuống núi săn đêm một tuần, sau khi trở về, quả thật không có cảm giác nữa!”
Lông mày Lam Vong Cơ lại khẽ nhúc nhích, có một chút hờ hững như có như không.
Ngụy Vô Tiện không phát hiện ra, cầm lấy cục chặn giấy trên bàn y để nghịch, đồng thời nói: “Vậy còn lại hơn hai tháng, sẽ rất dễ dàng vượt qua. Bạch Chỉ Quân còn nói, nếu như thân thể ta vẫn có phản ứng, thì có thể uống một loại thuốc do ông ta nghiên cứu chế tạo, tương tự như Thanh Tâm Đan, chỉ là ít có hại hơn, an toàn hơn so với loại trước ông ta chế tạo cho ta, không có một chút xíu tác dụng phụ nào, uống vào sẽ không có bất kỳ biến động nào về tin kỳ. Nói mới nhớ Lam Trạm, ông ta nói trước kia có cho ngươi một bình Thanh Tâm Đan, tại sao ta chưa từng nhìn thấy, có phải ngươi đã quên hay không?”
Lam Vong Cơ không trả lời câu hỏi này của hắn, mà nhàn nhạt nói: “Ngươi đã uống rồi? Thuốc mới của Bạch Chỉ Quân?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Đúng á, ta chỉ muốn uống thử xem sao, sáng nay uống một viên, hiện giờ hình như có chút buồn ngủ.” Nói xong, ngáp một cái, cục chặn giấy cũng bị hắn ném sang một bên.
Lam Vong Cơ không nói gì, giống như không hề để tâm đối với những lời này của hắn, ngồi một hồi, lẳng lặng không nhúc nhích.
Ngụy Vô Tiện ngả trên người y một lát, một khắc sau, có môn sinh gõ cửa, nói là đã đến giờ.
Ngụy Vô Tiện dụi dụi mắt, ngồi thẳng dậy từ trên người Lam Vong Cơ, thuận tay vuốt ve gương mặt y, muốn hôn một cái rồi mới đi.
Ai ngờ ánh mắt Lam Vong Cơ lãnh đạm, Ngụy Vô Tiện nói: “Sao vậy?”
Lam Vong Cơ nói: “Không có gì.”
Dừng một chút, lại nói: “Thân thể ngươi không khó chịu là tốt rồi.”
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, Lam Trạm tại sao còn im lìm hơn so với bình thường.
Suy nghĩ một chút, nói: “…… Có phải bức bối không? Cũng đúng, bị giam lâu như vậy, đáng thương.”
Nhéo nhẹ một cái lên khuôn mặt trắng như tuyết của Lam Vong Cơ, rồi bị môn sinh thúc giục rời đi.
Một tuần như thế lại trôi qua, trong núi không có chuyện gì mới, ngoại trừ một đám tiểu bằng hữu bị nhìn thấy cùng nhau săn đêm với Quỷ tướng quân ở bên ngoài, nổi lên chút tin đồn, còn lại mọi việc đều không gợn sóng.
Nhưng Lam Khải Nhân không nói gì, mọi người bèn cho rằng ông ngầm đồng ý.
Đến giờ thăm, Lam Duyệt báo cáo với Lam Vong Cơ như thế.
Thằng nhóc nhìn qua có chút không vui, Lam Vong Cơ hỏi chuyện gì xảy ra.
Thì ra lại có người không biết của nhà nào đến cầu thân Lam Tiên Tiên, phụ thân Lam Tiên Tiên đang cân nhắc, nếu ông ấy đáp ứng, Lam Tiên Tiên phải gả xa, Lam Duyệt sẽ không bao giờ gặp lại người bạn chí thân này nữa, vì chuyện này, thằng nhóc lo lắng mấy ngày nay.
Thằng nhóc nói xong những lời này, Ngụy Vô Tiện đưa mắt ra hiệu với cậu, Lam Duyệt liền chào tạm biệt Lam Vong Cơ, ngoan ngoãn rời đi.
Lam Vong Cơ nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, khóe miệng hắn nhếch lên, thần bí hề hề nói: “Hàm Quang Quân, ta biết ngươi ở đây nhàm chán ……”
Ánh mắt Lam Vong Cơ đảo qua mặt hắn.
Ngụy Vô Tiện nói: “…… Vì vậy, cung cấp cho ngươi một thứ thú vị.”
Nói xong, từ trong tay áo Càn Khôn lấy ra một món đồ thoạt nhìn có vẻ hơi cũ.
Một lư hương có hình dạng con heo vòi.
* Con heo vòi:
Ngụy Vô Tiện nói: “Ta biết ngươi bị phạt rất tội nghiệp, mỗi ngày không phải xem kinh Phật thì là tọa thiền, ta liền đi lục lọi trong Tàng Bảo Các của nhà các ngươi, xem có thứ gì thú vị hay không, và đây, ta đã tìm ra được cái này cho ngươi.”
Thoạt nhìn bình thường, không có sát khí cũng không có lệ khí, không phải mấy thứ đồ vật kỳ lạ tà môn mà Ngụy Vô Tiện thường cảm thấy hứng thú kia, Lam Vong Cơ nói: “Vật này dùng làm gì?”
Ngụy Vô Tiện thần bí cười cười, không nói lời nào, sau khi đốt hương, nói với Lam Vong Cơ: “Ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.”
Điều chỉnh tư thế, hai chân bắt chéo, nhắm mắt tĩnh tâm trong làn khói xanh lượn lờ.
Một lát sau, hô hấp chìm sâu, giống như đi vào cõi mộng.
Lam Vong Cơ cũng làm giống vậy.
Một lát sau, liền cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, Lam Vong Cơ tỉnh lại, phát hiện mình không ở trong Tĩnh Thất của Vân Thâm Bất Tri Xứ nữa, mà là ở trong một vùng rừng núi hoang dã.
Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh y, mỉm cười với y, tinh thần Lam Vong Cơ hơi chấn động, Ngụy Vô Tiện chính là Ngụy Vô Tiện không sai, nhưng không phải là gương mặt Mạc Huyền Vũ trong kiếp này của hắn, mà là diện mạo kiếp trước của hắn!
Lam Vong Cơ nói, “Chuyện gì xảy ra?”
Ngụy Vô Tiện không nói, kéo tay y chậm rãi đi tới. Không lâu sau, một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ đập vào mắt.
Dẫn y đến gần ngôi nhà, lại có một “Lam Vong Cơ” mặc quần áo bằng vải thô đang ngồi trong nhà!
Lam Vong Cơ này đang trông chừng bên cạnh một khung cửi tự động vận hành, chăm chú đọc sách, hoàn toàn không phát hiện bọn hắn đến.
Ngụy Vô Tiện vẫn cười hì hì như trước, nhưng không nói cho y biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ kêu Lam Vong Cơ xem tiếp.
Một lát sau, từ bên ngoài ngôi nhà vọt vào một bóng người thon gầy mặc hắc y, còn có một bóng dáng nho nhỏ, như thế lại trôi qua.
“Nhị ca ca, ta trở về rồi!”
“Cha, con trở về rồi!”
Nhìn “Ngụy Vô Tiện” khiêng cuốc, ngậm một cọng cỏ, thần thái đầy sức sống, còn có “Lam Duyệt” xách sọt cá ở phía sau hắn, hưng phấn nhảy nhót, lông mày Lam Vong Cơ khẽ nhếch lên, càng thêm kinh ngạc.
“Ngụy Vô Tiện” nhổ cọng cỏ trong miệng ra, cầm lấy nước “Lam Vong Cơ” rót cho hắn, uống ừng ực, nói: “Hôm nay bên ngoài nắng to quá, phơi chết ta rồi, ta suýt xỉu trên cánh đồng, không làm nữa. Rảnh rỗi nói sau đi.”
“Lam Vong Cơ” nói: “Ừm.”
Lấy khăn vải ra lau mặt cho hắn.
Ở bên cạnh, “Lam Duyệt” cũng uống nước ừng ực, nói: “Cha, thời tiết nóng như vậy, nước tắm không cần đun nóng, cho nên con chỉ chặt một nửa số củi.”
“Lam Vong Cơ” nói: “Ừm, không sao.”
Thấy “Ngụy Vô Tiện” có người lau mặt, “Lam Duyệt” ngẩng mặt lên, nói: “Cha, con cũng muốn lau.”
Giặt tấm khăn, “Lam Vong Cơ” lại lau lại cho thằng nhóc.
Nhìn vào sọt cá mà thằng con vứt ở một góc, y nói: “Lại đi chơi? Không bắt được cá?”
“Lam Duyệt” ấp a ấp úng.
“Ngụy Vô Tiện” nói: “Nhìn bộ dạng ma quỷ này của con trai ngươi, làm gì mà bắt không được, nhất định là trên đường về gặp được cô nương xinh đẹp nên tặng chứ gì? Đồ thỏ con đưa khuỷu tay ra ngoài! Đêm nay lại không có canh cá uống, muốn mẹ ngươi chết đói có phải không!”
Giơ cuốc lên định đánh, “Lam Duyệt” kêu lớn cha ơi cứu mạng, trốn ở phía sau “Lam Vong Cơ”.
“……” Lam Vong Cơ bên này nhìn chằm chằm ba người chơi trò đuổi bắt, nói: “….. Đây là?”
Ngụy Vô Tiện cười đến muốn nội thương, nói: “Ha ha ha ha ha, là giấc mộng của ta! Có một đoạn thời gian không biết tại sao, ta cứ luôn mơ như vậy. Mơ thấy chúng ta quy ẩn, ta trồng trọt, thằng nhóc săn bắn, ngươi ở nhà trông nhà dệt vải, nấu cơm cho chúng ta, buổi tối còn vá quần áo cho chúng ta, nhưng mà thằng nhóc này, cứ tặng đồ cho các cô nương, làm cho ta không lần nào ăn được canh cá của ngươi, tức chết ta.”
Hắn tuyệt đối không cảm thấy bị Lam Vong Cơ nhìn thấy giấc mơ kiểu này là một chuyện mất mặt, ngược lại còn tự mình ở đó vô cùng đắc chí, Lam Vong Cơ nhìn hắn vui vẻ không chịu nổi, ánh mắt nhu hòa, nói: “Cũng tốt.”
Ngụy Vô Tiện nói, “Đây chính là bảo bối do ta tìm ra, thế nào, lư hương này thú vị không? Nó có thể phản ánh giấc mơ của ta, những đêm gần đây ta đều dùng nó đốt hương để ngủ, rất thú vị. Nào nào nào, dẫn ngươi đi xem giấc mơ tiếp theo.”
Tự mình xem giấc mơ của mình thì có gì thú vị, còn không phải vì nghĩ có thể bày ra cho người mình yêu xem, nên mới cao hứng như vậy hay sao.
Còn đang muốn bày mấy giấc mộng của hắn ra cho Lam Vong Cơ xem, Ngụy Vô Tiện dẫn người đi về phía trước.
Hai người đi tới vài bước, đã đi từ ngôi nhà nông dân kia tới một tòa nhà nhỏ cổ xưa tao nhã, dưới mái hiên treo một tấm bảng gỗ, viết “Tĩnh Thất”.
Ngụy Vô Tiện nói: “Ồ, sao lại là Tĩnh Thất? Hình như ta chưa bao giờ mơ một giấc mơ nào về Tĩnh Thất nha? Có hả? Không có đúng không?”
Còn đang chần chờ, Tĩnh Thất đột nhiên truyền ra một tiếng kêu thảm thiết: “Lam Trạm sao ngươi lại trói người?! Ngươi thấy ta dễ bắt nạt đúng không? Buông ra! Á, cứu mạng ——! Hiếp d*m!”
Ngụy Vô Tiện vừa nghe, hai mắt mở to, Lam Vong Cơ thoáng sửng sốt.
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, ở trong phòng đã truyền ra giọng nói rõ ràng của cùng một người, nhưng có ngữ khí hoàn toàn khác vừa rồi: “Hàm Quang Quân, ta cũng không dám nữa, ngươi không nên trói ta vào giường, cũng không nên lột quần ta đánh mông ta, ngàn vạn lần không nên dùng tay đánh, cảm giác không vang cũng không nẩy một chút nào, càng không thể đánh vang lên bốp bốp như thế, thật xấu hổ! Những người khác sẽ nghĩ rằng chúng ta đang … ờm, làm chuyện xấu đấy. Thịt ở mông ta lại mềm, không được hai cái đã bị ngươi đánh đỏ lên rồi, giống như một quả đào mật, ngày mai làm sao gặp người đây? A, càng không cần dùng roi quất, ngươi dùng sức quất lên, ta chắc chắn phải kêu, giống như vầy …… A ~ ưm ~ a a ~ đừng mà, Hàm Quang Quân, a ~ đừng …… Ngươi thấy đó, như thế này mà hàng xóm xung quanh nghe thấy, thì sẽ không tốt đâu.”
Người kêu ra những lời này là ai, Ngụy Vô Tiện đã lập tức nghe ra, nội dung những lời này không khiến hắn đỏ mặt khi nghe được, chỉ cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.
Đang hoang mang khó hiểu, thì thấy sắc mặt của Lam Vong Cơ hơi biến đổi.
Lúc đầu y cũng mờ mịt như Ngụy Vô Tiện, định đi tới xem xét, nhưng sau khi nghe được đoạn này, lại có thái độ khác thường, dừng chân không tiến lên nữa.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Sao vậy?”
————————————————–
Lời tác giả:
Hắc hắc, Tiện Tiện rất đơn thuần, chỉ là muốn cho bày giấc mộng của hắn ra cho Kỷ xem, hắn cũng không biết cái này còn có thể phản chiếu giấc mộng của đối phương, cho nên, phía sau sẽ rất “kinh hỉ”(*/ω*)