Ngụy Vô Tiện gần đây cảm thấy thân thể rất mệt mỏi.
Cũng không biết có phải do nháo quá mức cùng với Lam Vong Cơ ở trong mộng hay không, mà trong mộng tinh thần càng hăng hái trăm lần, thì ngoài hiện thực càng lười biếng, sáng sớm ngủ dậy không biết vì sao còn có chút cảm giác buồn ói.
Cũng không quá nghiêm trọng, Ngụy Vô Tiện không để trong lòng.
Ban đầu, đám tiểu bối luôn ầm ĩ đòi hắn cùng đi xuống núi săn đêm, Ngụy Vô Tiện lần nào cũng đáp ứng rất thoải mái, nhưng đến ngày xuất hành, tới chỗ hẹn nhau trước sơn môn lại không thấy bóng dáng của hắn.
Lam Duyệt và đám Lam Cảnh Nghi trở về chỗ ở của hắn tìm, phát hiện Ngụy Vô Tiện đang ngủ trên giường.
Lam Cảnh Nghi không chút khách khí xốc chăn lên, kéo gối đầu hắn ra, Ngụy Vô Tiện lăn xuống đất, không biết vì sao, thân hình có vẻ nặng nề hơn một chút.
Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng ngồi dậy, bị Lam Cảnh Nghi oán giận một trận, ngược lại cũng đứng lên đi săn một hai lần, nhưng toàn bộ quá trình gần như đều là công sức của các thiếu niên, hắn ở phía sau la hét trợ uy, chỉ điểm vài thứ. Trên thực tế các tiểu bối cũng không phải trông cậy hắn làm cái gì, chỉ là có hắn ở đó, cảm giác có thể học được rất nhiều kiến thức mà trên lớp không có, điểm ấy bọn chúng cũng đã hài lòng rồi, nhưng Lam Tư Truy quan sát cẩn thận nhất, càng nhìn Ngụy Vô Tiện càng cảm thấy không thích hợp, trong lòng liền nghĩ, có lẽ là hắn và Lam Vong Cơ tách ra đã lâu, nhớ nhung quá mức, tinh thần không tốt, nên sau đó không miễn cưỡng hắn nữa.
Những ngày vui vẻ đó của đám tiểu bối cũng không kéo dài được bao lâu, kỳ kiểm tra cuối năm đã tới. Một đám như gặp đại địch, trong Lan Thất mặc dù không có lớp học, cũng đều ngồi đầy đủ, tất cả đều là những thân ảnh thẳng tắp làm bài tập.
Trên thao trường, gà trống còn chưa gáy, trời còn chưa hửng sáng, đã có thiếu niên tập kiếm áo khoác bay phấp phới, lướt tới lướt lui.
Lam Duyệt đối với mấy chuyện này luôn là người phản ứng cuối cùng.
Trong khoảng thời gian này cậu không ở Tĩnh Thất, vốn Lam Khải Nhân muốn bắt cậu đi. Người lớn ở trong phòng ăn năn hối lỗi, đứa nhỏ cũng phải nhân lúc còn nóng mà sắp xếp, ân cần dạy bảo, cảnh cáo hai cha con một chút, đừng đi gây hoạ cho những người mới tới trong nhà, nhưng thằng nhóc tự mình thu dọn đồ đạc xong lại chui vào trong phòng Ngụy Vô Tiện, gia phó nhìn thấy, chạy về báo cáo cho Lam Khải Nhân.
Lam Khải Nhân tức giận đến không nói nên lời.
Phòng Ngụy Vô Tiện cũng là loại phòng khách lớn có hai giường, vốn không cần hai người chen chúc chung một chỗ, nhưng Lam Duyệt biết rõ, trước khi Lam Vong Cơ bế quan xong, đây chính là thời gian cuối cùng cậu có thể ngủ chung với a nương.
Lam Duyệt nắm chặt cơ hội.
Không có Lam Vong Cơ kêu rời giường, Lam Duyệt vốn đã không kiên định lắm, đồng hồ sinh học của Lam thị bị Ngụy Vô Tiện bẻ lệch hoàn toàn luôn, hai mẹ con cùng nhau ngủ đến giữa trưa, sau đó đi ăn uống ở Thải Y trấn, Lam Duyệt vốn không thích học tập thấy rõ sắp sửa phải xếp chót.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình vừa mới đến Lam gia, không tiện làm mất mặt Lam Vong Cơ như vậy, để con trai y hạng nhất từ dưới đếm lên, vội vàng đảm đương vai trò sư phụ bị bỏ bê bấy lâu, tự mình đốc thúc thằng nhỏ ngồi thiền tu luyện và luyện cầm tập kiếm, về phần bài thi làm văn và viết chữ hắn không thể can thiệp, thì dứt khoát đe doạ, chỉ vào mũi thằng nhóc nói, nếu dám để hắn thấy có một môn không đạt yêu cầu, thì hắn sẽ không gạt Lam Vong Cơ mua Thiên Tử Tiếu cho nó nữa, còn phải phạt đứng một bên nhìn Ngụy Vô Tiện uống.
Hình phạt này có chút đáng sợ, Lam Duyệt bắt đầu cầm sách ôn tập, gặp phải chỗ không hiểu, liền tìm Lam Tư Truy giải đáp thắc mắc.
Cuối cùng kỳ thi kiếm thuật diễn ra, Lam Duyệt thuận lợi lấy được một điểm giáp (A).
Đi theo Ngụy Vô Tiện mấy ngày nay, thân thủ và tu vi của thằng nhóc đều có tiến bộ không nhỏ, đây là điều có thể thấy rõ, những phương pháp không đi theo cách bình thường của Nguỵ Vô Tiện đối với Lam Duyệt mà nói có hiệu quả kỳ diệu, Lam Duyệt lập tức kích phát được năng lực tiềm tàng, trong cuộc thi nhất thời chiếm được vị trí thứ nhất, nhưng bởi vì con đường kiếm pháp của cậu càng ngày càng kỳ quái, càng không biết xuất hiện từ đâu đánh ra một đống các động tác tự chế, trong số các đệ tử ở đây không ít người bị bộ kiếm chiêu nguyên bản này của cậu hù dọa, tầm mắt của cả đám được mở rộng, nóng lòng muốn thử, Lam Khải Nhân râu dựng ngược, đánh rớt vị trí thứ nhất của cậu, chấm điểm giáp, rồi vội vàng đuổi cậu xuống khỏi sân thi đấu.
Tin hương mẹ ruột trên người Ngụy Vô Tiện rõ ràng cũng có tác dụng, thân thể thằng nhóc càng lúc càng tốt, lên nóc nhà lật ngói một hơi không đứt đoạn, lúc trêu chọc tiểu cô nương cũng không bị cha mẹ phẫn nộ tóm được nữa. Ngay cả vóc dáng dường như cũng cao hơn một chút, càng khiến các nữ tu nhìn chằm chằm.
Hôm nay, hai người đến Hàn Thất tìm Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần mấy ngày gần đây bế quan, Lam Khải Nhân đến thăm hắn, chú cháu hai người trò chuyện không vui vẻ lắm, không khí đang giằng co, tinh khí thần của Lam Hi Thần vẫn không có gì khởi sắc, cửa cũng không đóng, mở rộng đón gió đông lạnh thấu xương.
Lam Duyệt trực tiếp chạy đến bên cạnh a tổ của cậu, Ngụy Vô Tiện ở ngoài phòng tán gẫu với Bạch Chỉ Quân.
Bạch Chỉ Quân nói: “Ngụy công tử mấy ngày gần đây ngủ không ngon à? Tại sao trên mặt có chút mệt mỏi?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ánh mắt của Bạch Chỉ Quân ngươi thật nhạy bén nha, giấc ngủ ngược lại vẫn tốt, chỉ là khẩu vị không tốt lắm, vừa đụng tới rượu còn muốn nôn, mua Thiên Tử Tiếu chỉ đành để cho con thỏ con Lam Duyệt kia uống.”
Trong phòng, Lam Khải Nhân nói được nửa chừng, ngừng lại.
Lam Duyệt cười hì hì đang thưởng trà, suýt nữa sặc, len lén liếc lam Khải Nhân một cái, ấp úng nói: “A, a tổ, bên ngoài quá ồn ào, con giúp mọi người đóng cửa lại.”
Nhảy xuống đất, định đi đóng cửa lại.
Lam Khải Nhân nhíu mày, giọng của Bạch Chỉ Quân ở phòng bên ngoài nói: “Nếu vậy, để ta bắt mạch cho Ngụy công tử nhé, Ngụy công tử, mời đi vào trong phòng.”
Lam Duyệt vừa khép cửa lại, Bạch Chỉ Quân đã thò đầu vào thăm dò, ông ấy vừa mới kiểm tra thân thể cho Lam Hi Thần, biết hắn cũng không có chuyện gì quan trọng, nói xin lỗi, rồi nói với Lam Hi Thần, mượn chỗ của hắn dùng một lát, Lam Hi Thần tất nhiên là không có dị nghị gì.
Ngụy Vô Tiện bị kéo vào trong phòng.
Lam Khải Nhân vừa mới nói chuyện với Lam Hi Thần còn tức giận chưa hết, lúc này cũng im lặng, túm lấy bộ râu, liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, chỉ cảm thấy hắn một thời gian không gặp, người làm thế nào mà lại phù ra.
Cổ tay bị đặt lên ba ngón tay, Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói với Bạch Chỉ Quân: “Đúng rồi, buổi sáng ta còn hay buồn nôn, ngược lại cũng không nghiêm trọng, ngươi nói xem, đây có phải là ăn thứ gì không nên ăn hay không?”
Lam Khải Nhân hơi ngẩn ra.
Lam Duyệt ở một bên nói: “Đúng vậy, Bạch Chỉ Quân, ngài khám kỹ cho a nương một chút, cũng không phải là có vấn đề gì lớn đấy chứ?”
Bạch Chỉ Quân không nói gì, ngay sau đó, rút tay lại, đôi lông mày đang nhíu chặt giãn ra như hồ nước mùa xuân, ngay cả trên mặt cũng có ý cười ấm áp phớt qua.
Y nói: “Ngụy công tử không phải thân thể có bệnh, đây là …… hỉ mạch.”
Dứt lời, trong Hàn Thất một mảnh yên tĩnh.
“Xoảng” một tiếng, là âm thanh chén trà bị đụng ngã, Lam Duyệt từ trên ghế đứng bật dậy, lao ra khỏi phòng.
Không ai phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra.
Lam Khải Nhân khiếp sợ đến mức không thể có phản ứng, ánh mắt nhìn ngụy Vô Tiện, lại di chuyển đến trên bụng hắn, ánh mắt trợn tròn, giống như muốn soi bụng hắn lủng ra một cái lỗ.
“Gọi Lam Vong Cơ đến đây cho ta ——!.”
Gia phó vội vàng chạy ra ngoài một đoạn, đến cửa lại qụeo trở về, nghi hoặc khó hiểu nói: “Lão gia, Nhị công tử, ngài, ngài ấy còn đang bế quan á? Có thích hợp để gọi ngài ấy ra không?”
Lam Khải Nhân sửng sốt nhìn tên gia phó kia trong một chớp mắt, sắc mặt có thể nhìn thấy bằng mắt thường chuyển từ trắng sang đỏ, cơn giận hiện hết lên khuôn mặt, hổn hển nói: “Bế quan cái gì! Bế tới nỗi bụng ai kia cũng lớn rồi, bản lĩnh như thế, còn bế cái rắm gì nữa!”
Tên gia phó vội vàng cút đi.
Đến chỗ Lam Vong Cơ, tên gia phó cái gì cũng không dám nói, chỉ nói lão gia đang tức giận, kêu Nhị công tử nhanh chóng đến.
Lam Vong Cơ đến Hàn Thất, đầu tiên là nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện bên cạnh, còn có Lam Hi Thần ngồi phía trên vẻ mặt có chút phức tạp, nhưng không giấu được một tia ý cười, cùng với, Lam Khải Nhân đang giận dữ.
Lam Vong Cơ không nói hai lời, xốc vạt áo quỳ trên mặt đất.
“Vong Cơ biết sai.”
Lam Khải Nhân đứng lên, chỉ vào y mắng: “Lam Vong Cơ, ba tháng này, ba tháng này là vì cái gì mà phạt ngươi hả?! Ngươi ngược lại hay quá ha, sau lưng làm ra chuyện tốt gì! Đường đường Hàm Quang Quân, người có danh có họ ở bên ngoài, bây giờ thành ra bộ dáng gì? Mặt mũi Lam gia, đều bị ngươi huỷ hoại sạch sẽ!”
Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái.
Thấy trong ánh mắt y vẫn còn có ngàn vạn tia tình ý, Lam Khải Nhân nổi trận lôi đình: “Chuyện tốt! Chuyện tốt các ngươi làm! Ra thể thống gì hả!”
Lam Vong Cơ vành tai đỏ lên, cúi đầu nói: “Thúc phụ, việc này …… việc này đều là Vong Cơ không tốt, là Vong Cơ …… không tuân thủ các quy tắc. Ngụy Anh chỉ là bị ta xúi giục, thúc phụ đừng trách mắng hắn.”
Lam Khải Nhân ngây người ra một lúc lâu, một tia quẫn bách hiện lên, lập tức khôi phục vẻ nghiêm nghị, càng thêm tức giận, lồng ngực phập phồng, ngón tay đều run rẩy, chỉ qua chỉ lại giữa Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện.
“Chuyện tốt ….. chuyện tốt hai người các ngươi đã làm! Một tay không thể vỗ kêu được, ai cũng đừng giả bộ đáng thương trước mặt ta!”
Trong lúc mọi người vẫn đang ngơ ngác, Ngụy Vô Tiện ngồi một bên, lại quay sang Bạch Chỉ Quân nói: “Ngươi xác định? Ngươi không chẩn đoán sai chứ? Trước kia lúc ta mang thai Lam Duyệt, chưa tới một tháng đã nôn rất dữ dội, so với lần này nghiêm trọng hơn nhiều, eo và lưng đau không chịu nổi, chân cũng bị chuột rút, buổi tối cũng ngủ không được, nhưng ta bây giờ …… vẫn có thể ngủ đến mặt trời lên cao ba sào mới dậy, làm sao có thể?”
Lam Vong Cơ vẻ mặt hơi cứng đờ, ánh mắt nhìn qua có chút mờ mịt.
Bạch Chỉ Quân mỉm cười nói: “Lúc ấy Ngụy công tử là một thân thể khác đúng không, phản ứng mang thai không giống, cũng là chuyện có thể.”
Ngụy Vô Tiện vỗ đầu một cái, thầm nghĩ cũng đúng, ta tại sao ngay cả chuyện này cũng quên, đã thấy Lam Vong Cơ đứng dậy, lảo đảo đi tới, bỗng nhiên nắm chặt tay Bạch Chỉ Quân.
“Mang thai? …… Mang thai gì?”
Lam Khải Nhân kinh ngạc nhìn lại.
Lực tay của Lam Vong Cơ lúc siết chặt không phải chuyện đùa, Bạch Chỉ Quân mồ hôi đầm đìa, nhất thời kêu lên: “Hàm, Hàm Quang Quân ngươi đừng kích động, ngươi nhẹ tay một chút! …… Ta nói, ta nói, ngươi vừa rồi ở đó nhận sai, ta còn tưởng rằng ngươi biết, ý ta là, Ngụy công tử hắn có hỉ!”
Lam Vong Cơ buông tay Bạch Chỉ Quân ra, Ngụy Vô Tiện có chút thấp thỏm, “Lam Trạm …… Ngươi ……”
Nhưng hắn còn chưa nói ra lời, đã bị ôm lấy.
Dưới lồng ngực Lam Vong Cơ là một trái tim nóng rực đang đập.
Lam Khải Nhân còn đang ở phía trên ngơ ngác không hiểu chuyện gì, “Ngươi không phải đã biết rồi sao? Vậy vừa rồi ngươi ……? Vong Cơ, chẳng lẽ ngươi còn có chuyện gì gạt ta ……”
Nói được một nửa, bả vai lại bị Lam Hi Thần ở phía sau đụng phải, Lam Khải Nhân nghiêng sang một bên, trợn mắt há hốc mồm, Lam Hi Thần đã xông ra, tiến lên lôi kéo Bạch Chỉ Quân nói: “Bạch Chỉ Quân, ngươi phải khám kỹ, đây cũng không phải chuyện nhỏ, thân thể a Tiện ngươi phải khám kỹ một chút, sau này làm phiền ngươi mỗi tuần …… không, hai ba ngày đi một chuyến, bắt mạch cho a Tiện thật cẩn thận. Trong bữa ăn có cái gì cần ăn cái gì cần bổ sung, ngươi đều nói cho phòng bếp, còn có thuốc an thai, ta lập tức cấp vài người cho ngươi, ngươi kêu bọn họ chạy việc vặt cho ngươi, ngươi đợi đã, ta nghĩ một chút, cần vài người vừa đáng tin lại vừa cẩn thận, phái ai đây ……”
Lam Khải Nhân còn đang muốn hỏi kỹ rốt cuộc Lam Vong Cơ vừa rồi cho rằng ông nói chuyện gì, thì thấy Lam Vong Cơ đã cùng Ngụy Vô Tiện dính nhau thành một thể, Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn, lỗ tai đỏ bừng, lẩm bẩm nói: “Ngươi, chúng ta ….. Chẳng lẽ, là lần đó ……?”
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Chỉ có thể là lần đó, Hàm Quang Quân ơi là Hàm Quang Quân, không nghĩ tới ngươi không chỉ phùng loạn tất xuất, còn vừa xuất ra đã trúng ngay mạng người luôn nha.”
Lam Vong Cơ nói: “Ừm.”
Ngụy Vô Tiện nhéo lỗ tai y nói: “Ừm cái gì mà ừm, sau này ngươi mà cứ như vậy, chúng ta làm sao sung sướng được? Ngươi không biết, mới một tuần không có, ta đã nhớ ngươi muốn chết, về sau còn có rất nhiều tháng đây nè, ta làm sao chịu nổi …….”
Cũng không biết do nội dung cuộc đối thoại này, hay do tư thế thân mật không coi ai ra gì của hai người, mà Lam Khải Nhân đã bị đả kích nặng nề, một câu cũng không nói nên lời.
Trong chốc lát, cũng không có ai rảnh để ý tới ông, Lam Hi Thần ở đó dứt khoát lưu loát chọn ra một vài gia phó và nhân lực, sắp xếp việc ăn uống sinh hoạt của Ngụy Vô Tiện trong mấy tháng kế tiếp, sương mù trên mặt quét sạch không còn gì, cả người tràn đầy động lực. Bạch Chỉ Quân thì đang dặn dò công việc với mấy y tu trẻ tuổi thủ hạ, còn hai đương sự thì đang khanh khanh ta ta, nhìn qua đều giống như hận không thể lập tức biến mất ngay tại chỗ, lăn về trên giường ở Tĩnh Thất rồi nên làm gì thì làm nấy.
Lam Khải Nhân chết trân ngay tại chỗ.
Ông càng nghĩ càng thấy không đúng, cuối cùng, hét lên: “Các ngươi, các ngươi điều dừng lại hết cho ta!”
Tất cả mọi người giật mình.
Chỉ thấy Lam Khải Nhân ở đó thở dốc nửa ngày, một ngón tay run rẩy chỉ vào Lam Vong Cơ, nói với Lam Hi Thần: “Ngươi ở đó cao hứng, đừng quên, hôn sự của hai người bọn chúng vốn là kế hoạch hai tháng nữa, bây giờ thế này …… thế này!” Nhìn chằm chằm vào bụng Ngụy Vô Tiện, như thể nơi đó cất giấu thứ gì đó đủ để san bằng Lam gia trong một vụ nổ kinh thiên động địa.
“Đến lúc đám cưới, cái bụng kia, cái bụng kia của hắn ……. nếu để tất cả khách mời thấy được, thì, thì ra thể thống gì!”
Lam Khải Nhân khàn giọng rống xong mấy câu này, ngã ngồi trên ghế, thoạt nhìn cả người đều không ổn.
Lam Hi Thần nói, “Thúc phụ bớt giận.”
Lam Vong Cơ nói, “Thúc phụ bớt giận.”
Mọi người ở đó không biết nên làm gì cho phải, chỉ lát sau, Lam Khải Nhân giống như là hồi quang phản chiếu, từ trên ghế nhấc thân thể đứng dậy, nói một hơi cuối cùng: “Hi Thần, ta mặc kệ ngươi bế quan hay làm cái gì, muốn suy sụp hay là muốn ủ rủ, nhưng chuyện này, ngươi trước hết thu dọn cục diện rối rắm này cho đệ đệ của ngươi, ta không quan tâm ngươi dùng cách gì, một tháng, một tháng sau, ta muốn hai người bọn chúng làm lễ thành hôn.”
Lam Hi Thần nhìn Lam Vong Cơ một cái.
Con ngươi Lam Vong Cơ hơi rũ xuống, không dám nhận ánh mắt của hắn, Lam Hi Thần thở dài một hơi, lau mồ hôi trên trán, khom người hướng về phía Lam Khải Nhân nói: “Dạ, thúc phụ, chuyện này ta nhất định dốc hết toàn lực làm tốt, thúc phụ không cần lo lắng.”
Nghe nói như vậy, Lam Khải Nhân một hơi rốt cục thở phào nhẹ nhõm, buông người xuống ghế nhắm mắt lại.
Lão nhân gia được khiêng về trong phòng nghỉ ngơi, người nên giải tán cũng đều giải tán hết.