Nhaminh [ĐTKH] – Phiên ngoại 3a

[ĐTKH] – Phiên ngoại 3a

0 0 đánh giá
Article Rating

~~ Giả thuyết vườn trường ~~


Hoa mộc lan đã đến cuối mùa nở hoa thứ hai trong năm, từng đóa hoa to nở rộ, giống như đám mây trắng tinh khôi.

Trong phòng học, giáo viên đang giảng bài học đầu tiên của học kỳ mới, ánh mắt đảo qua nam sinh đang nằm sấp ngủ ở chỗ ngồi trong góc, cuối cùng không nói gì cả.

Ánh mặt trời ấm áp ùa vào, chiếu sáng rực rỡ mái tóc đen mềm mại, lan tràn trên làn da trắng nõn.

Trong một cơn gió đột nhiên phớt qua, đoá hoa trên đầu cành ngoài cửa sổ chợt rơi xuống, nam sinh đang ngủ theo bản năng cũng hơi nhúc nhích.

Túi đựng bút bị dồn ép sang bàn học bên cạnh bỗng dưng rớt xuống đất, cậu chẳng hề nhận ra.

Mãi cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Trì Tuyết Diễm mới mở to mắt, vẻ mặt buồn ngủ lộ ra một tia khó chịu do bị đánh thức.

Rạng sáng hôm nay cậu mới vừa thuận lợi về đến nhà cùng với ba mẹ, đáng lẽ chuyến du lịch đã kết thúc trở về nhà sớm một ngày.

Nhưng bất ngờ gặp thời tiết sương mù, chuyến bay bị hủy, cho nên về muộn một ngày, ngay cả báo danh khai giảng lớp 11 ngày hôm qua cũng không kịp.

Trong vấn đề kiểu như đi học đi làm này, người trong nhà cậu đều thích có một chút mạo hiểm.

Trong phòng học dần dần trở nên ồn ào, Trì Tuyết Diễm lại nằm dài thêm một lát, mới hơi tỉnh táo một chút.

Sau đó, cậu phát hiện sách giáo khoa và túi đựng bút của mình, giờ phút này đang được chồng lên ngay ngắn ở bàn học bên cạnh.

Người bạn cùng bàn đẹp trai chú ý tới ánh mắt của cậu, chủ động nói: “Vừa rồi rơi xuống đất.”

Trì Tuyết Diễm liền thuận miệng nói lời cảm ơn, lấy sách giáo khoa và túi đựng bút về.

Đối phương rất có lòng tốt: “Lát nữa cậu còn muốn ngủ không? Có thể tiếp tục để ở chỗ tôi.”

Nghe vậy, Trì Tuyết Diễm thoạt tiên là gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Giây tiếp theo, bạn cùng bàn thấy cậu dứt khoát lưu loát nhét tất cả mọi thứ trên bàn vào cặp, rồi tiếp tục nằm sấp ngủ trên mặt bàn không còn một thứ gì.

Nhưng tiết sau giáo viên đi vào lớp, vẫn không quản cậu như cũ.

Bạn cùng bàn vô cùng kinh ngạc, nhìn thiếu niên bên cạnh lại đi vào mộng đẹp, trong mắt hiện lên một tia ý cười.

Gió bên ngoài càng lúc càng lớn, trước khi tiếng chuông vào học vang lên, hắn chủ động đứng dậy khép cửa sổ lại một chút.

Tuy rằng hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng chính thức, đa số người trong lớp đều là sau khi phân ban mới quen biết nhau, nhưng hắn đã sớm nghe qua tên của Trì Tuyết Diễm.

Cậu rất nổi tiếng ở trong trường, nghe nói lúc đi học thường xuyên không nghe giảng, có lúc ngủ, có lúc xem tiểu thuyết, còn luôn luôn không chịu theo kỷ luật, lại rất biết đánh nhau, là kiểu học sinh khiến giáo viên đặc biệt đau đầu.

Nhưng điều đặc biệt ở chỗ, cho dù nghe có vẻ là một học sinh kém tiêu chuẩn nhất, nhưng thành tích của Trì Tuyết Diễm lại cực kỳ tốt.

Các giáo viên đều cảm thấy cậu khá thông minh, bởi vậy cho rằng nếu cậu có thể nghiêm túc hơn một chút, thì thành tích sẽ càng tốt hơn.

Nhưng Trì Tuyết Diễm không thích nghe mấy lời dài dòng này, vừa bị giáo huấn là quang minh chính đại mất tập trưng, hoàn toàn là dáng vẻ mềm cứng không ăn, sống chết không thay đổi.

Chủ nhiệm lớp 10 bó tay hết cách với cậu, có dạo muốn ra tay từ phụ huynh của cậu.

Điều không ngờ tới chính là, người ba cao lớn cường tráng nghe xong biểu hiện của con trai ở trường, tức giận đến nỗi lập tức bóp gãy cây bút trong tay: “Thằng nhãi ranh! Tôi trở về sẽ xử lý nó!”

Giáo viên khiếp sợ nhìn cây bút bi giòn tan như bánh quy trong tay Trì Trung Nguyên, sau đó nghĩ tới nghề nghiệp của ông, vội vàng khuyên nhủ: “Không đến nỗi không đến nỗi, thành tích của tiểu Trì vẫn rất tốt, đi học ngủ cũng không ảnh hưởng người khác, không phải vấn đề lớn ……”

Người ba thoạt nhìn cực kỳ có sức uy hiếp cam đoan nói: “Vấn đề nhỏ cũng là vấn đề, thầy yên tâm! Tôi bảo đảm sau này nó sẽ không dám ngủ trong giờ học nữa.”

Giáo viên lại trơ mắt mà nhìn vỏ cây bút bi đã vỡ làm hai tiếp tục vỡ thành nhiều mảnh nhỏ hơn.

“Không không không, không có vấn đề! Như bây giờ khá tốt!”

Từ đó, Trì Tuyết Diễm đạt được quyền tự do làm bậy trong lớp.

Trì Trung Nguyên cũng đạt được sự sùng bái đã lâu không thấy của con trai mình.

“Ruột bút tại sao không gãy cùng, quá nhỏ không dùng sức được hay sao?”

“Chắc là có một chút, chủ yếu là sợ làm dơ tay, mẹ con sẽ mắng.”

“Con đi lấy găng tay dùng một lần, bây giờ thử xem?”

Buổi tối hôm gặp mặt phụ huynh, người mẹ mạnh mẽ oai hùng dựa vào cửa phòng vệ sinh, tò mò quan sát hai cha con được võ trang đầy đủ ở bên bồn tắm nghiên cứu làm cách nào bóp gãy ruột bút bi.

Ở trong một gia đình như vậy, Trì Tuyết Diễm trải qua thời thơ ấu vui vẻ, cũng trải qua thời cấp hai cho tới nay đều rất hạnh phúc.

Hai năm cấp ba còn lại không biết sẽ như thế nào, hẳn là cũng hạnh phúc.

Trì Tuyết Diễm, người không hề nghe giảng một tiết học nào trong ngày đầu tiên khai giảng của lớp 11, đã nghĩ như vậy.

Tiết buổi sáng dùng để ngủ bù, tiết buổi chiều dùng để xem tiểu thuyết, là tiểu thuyết trinh thám mới nhất được xuất bản của tác giả mà cậu yêu thích, nôn nóng muốn xem cho xong.

Cậu bận rộn cả một ngày, cơ bản không nói được mấy câu với người bạn mới ngồi cùng bàn sau khi phân ban.

Thế cho nên Trì Tuyết Diễm sau khi tan học về nhà được ba mẹ hỏi thăm cảm nhận học kỳ mới, nhất thời không nhớ ra được tên đối phương là gì.

Hàn Chân Chân ân cần hỏi: “Lần này bạn ngồi cùng bàn và ngồi trước bàn là ai? Con trai hay con gái?”

Năm nào bà cũng rất quan tâm vấn đề này, dù sao đối tượng yêu sớm thời học sinh thông thường được quyết định bởi khoảng cách, càng gần càng nguy hiểm.

Không hỏi bạn ngồi sau bàn, là bởi vì Trì Tuyết Diễm có vóc dáng cao ráo, luôn luôn ngồi hàng cuối cùng.

“Ngồi bàn trước không hỏi tên, là hai nữ sinh. Ngồi cùng bàn ……” Trì Tuyết Diễm cố gắng nhớ lại một chút, “Hình như là cái gì Kiều?”

Ánh mắt Hàn Chân Chân sáng lên: “Phân ban học cùng lớp với con, thành tích khoa học tự nhiên tốt như vậy, vóc dáng còn cao, chắc chắn là Hạ Kiều.”

Phản ứng của Trì Tuyết Diễm rất bình thản, Hàn Chân Chân lại hào hứng.

Bà thao thao bất tuyệt nói: “Là nó thì an tâm rồi, thằng bé đó mẹ có ấn tượng, ngoại hình đẹp trai, thành tích tốt, tính tình lại rộng rãi, gia giáo nhìn một cái là đặc biệt tốt, ba mẹ của thằng bé rất có tu dưỡng, hôm đó mẹ đi họp phụ huynh gặp mẹ thằng bé, trò chuyện hơn nửa ngày đó.”

“……” Trì Tuyết Diễm nghe thấy mà vẻ mặt cổ quái, “Ngươi đang giới thiệu đối tượng cho con phải không?”

Ba của cậu mỗi lần đi họp phụ huynh, nhiệm vụ hàng đầu là giả thành người cha nghiêm khắc hung dữ, còn mẹ cậu mỗi lần đi …… thì giống như đang tham gia đại hội xem mắt.

“Mẹ là sợ con thích người không phù hợp, không phải là không cho con yêu đương.” Hàn Chân Chân nói với giọng điệu của người từng trải, “Thời học sinh không yêu thầm và thất tình một chút, thì còn gì gọi là thanh xuân?”

Trì Trung Nguyên ở bên cạnh nắm được từ ngữ mấu chốt, tiếp lời một cách chua chát: “Lúc đó tôi đọc sách cũng chỉ là đọc sách, thanh xuân vẫn rất hoàn chỉnh.”

Trì Tuyết Diễm hiếm khi quyết định đứng chung chiến tuyến với người cha già đang lén lút ghen tuông: “Mẹ, mẹ bớt lo một chút đi, con sẽ không yêu đương, không có ý gì hết.”

Cậu đã từng thấy những người bạn học trốn giáo viên lén lút yêu đương, đơn giản chỉ là cùng đi nhà ăn cùng làm bài tập, giống như con nít chơi trò gia đình.

Mà cậu ngay cả chuyện kết bạn cũng không thấy hứng thú, cảm thấy không có đề tài gì để nói với đám học sinh cấp ba trẻ trâu này, huống chi là thích ai đó.

Hàn Chân Chân vô cùng hiểu biết sự nổi loạn và lời nói mạnh miệng của trẻ vị thành niên, trêu ghẹo nói: “Nếu có một ngày, con lại cảm thấy có ý gì đó thì sao?”

Trì Tuyết Diễm bình tĩnh nói: “Sẽ không có ngày đó.”

Cậu đã bắt đầu suy nghĩ xem sau giờ học kiến thức trên lớp ngày mai, sẽ làm chuyện gì.

Nhưng ngày hôm sau, sau khi Trì Tuyết Diễm đến trường, ngược lại vô thức nhìn bạn cùng bàn mới của mình thêm vài lần.

Ngày hôm qua trong lòng cậu đều là ngủ và tiểu thuyết, không có ấn tượng gì đối với người bạn cùng bàn gần trong gang tấc, chỉ nhớ rõ đối phương đã giúp mình cất gọn sách giáo khoa và túi đựng bút bị rớt xuống đất.

Hôm nay nhìn lại, cũng gần giống với mô tả của Hàn Chân Chân, ngoại hình xuất chúng, tính cách cũng rộng rãi.

Quan trọng nhất chính là, gia giáo đúng là cực kỳ tốt.

Cậu dần dần phát hiện, Hạ Kiều là một người rất có chừng mực.

Thật ra Trì Tuyết Diễm rất ghét thay đổi bạn ngồi cùng bàn, gặp được bạn cùng bàn có thể ở chung không phải là chuyện dễ dàng.

Vấn đề thường thấy nhất là không có cảm giác giới hạn, thấy cậu làm cái gì cũng phải ghé lại gần nhìn một cái, có người còn một hai đòi chơi chung với cậu, cũng có người sẽ dùng giọng điệu già đời để khuyên cậu đừng lãng phí thời gian làm những chuyện nhàm chán, nên một lòng một dạ lao đầu vào học tập tiến bộ.

Một vấn đề khác thường thấy, là bị bạn ngồi cùng bàn yêu thầm hoặc thổ lộ.

Có hai kiểu người dễ đốn tim người khác nhất trong thời học sinh, lần lượt là học sinh hư có ngoại hình đẹp, và học sinh giỏi có ngoại hình đẹp.

Vừa khéo, Trì Tuyết Diễm chiếm luôn cả hai kiểu.

Từ nhỏ đến lớn, cậu nhận được rất nhiều thư tình và quà, tất cả đều từ chối.

Từ chối những bạn học khác không sao cả, nhưng nếu từ chối bạn ngồi cùng bàn, lúc ở chung sẽ trở nên ngại ngùng, nhưng không thể nào lấy chuyện này làm lý do để xin giáo viên đổi chỗ ngồi.

Cũng vừa khéo, Hạ Kiều đều không có hai vấn đề kể trên.

Cho nên Trì Tuyết Diễm vô cùng hài lòng với việc sắp xếp chỗ ngồi trong lớp 11 phân ban lần này.

Hạ Kiều thành tích ưu tú, đi học cũng tập trung, nhưng không phải chỉ biết học tập, có rất nhiều đam mê và sở thích, có vẻ như rất rành chơi game, thường nói chuyện game với bạn học khác trong giờ giải lao.

Trì Tuyết Diễm thì không thích nói chuyện phiếm với người khác lắm, bình thường đều là đắm chìm trong thế giới của chính mình, sợ ồn ào, cho nên Hạ Kiều sẽ không tán gẫu với người khác ở chỗ ngồi vào giờ giải lao,  cố tình tránh ra xa một chút.

Giao tiếp giữa hai người bình bình đạm đạm, giống như cách một vách kính, nhưng bầu không khí hòa hợp, có một loại cảm giác tôn trọng nhau như khách không thể giải thích được.

Thỉnh thoảng cũng có những lúc xuyên qua vách kính.

Ví dụ như hôm lớp học tổ chức xem phim tập thể, nhìn chằm chằm vào bộ phim không đủ hay cũng không đủ dở kia, Trì Tuyết Diễm mất tập trung suốt cả buổi chiếu, đều bị Hạ Kiều ở bên cạnh nhìn thấy hết.

Xem phim xong phải viết cảm tưởng nộp lên, Trì Tuyết Diễm nhìn chằm chằm vào quyển vở trống trơn, bực bội vò vò tóc.

Hạ Kiều nhìn mái tóc vốn nằm yên đã trở nên bù xù của người bên cạnh, chủ động hỏi: “Cậu định viết thế nào?”

“Định viết đại.” Cậu thuận miệng oán giận nói, “Thật sự không muốn viết.”

“Muốn tôi viết giúp cậu không?”

Trì Tuyết Diễm ngẩn người, dừng lại động tác giày vò mái tóc, quay đầu nhìn qua, phát hiện vẻ mặt đối phương rất nghiêm túc, không phải đang nói đùa.

Khi bốn mắt nhìn nhau, Hạ Kiều nói thêm: “Tôi viết dạng bài này rất nhanh.”

Trì Tuyết Diễm nghĩ đến thành tích môn văn thường xuyên xếp hạng nhất của đối phương, ngược lại cũng không bất ngờ.

Thời cấp hai, từng có bạn cùng bàn giúp Trì Tuyết Diễm viết dạng bài này, khi đó cậu dùng việc dạy đề bài cho đối phương để trao đổi.

Toàn bộ thành tích của Hạ Kiều tương tự như cậu, chắc chắn không cần cậu dạy.

Nhưng đối với người không quá quen thuộc, cậu càng thích trao đổi công bằng hơn, thay vì đơn phương nhận ân huệ.

Trì Tuyết Diễm nghĩ nghĩ, tự nhiên thoải mái đẩy quyển vở sang, chủ động nói: “Nếu cậu có bài tập lười viết, tôi viết giúp cậu.”

“Hoặc là, nếu cậu có cuốn sách nào cảm thấy hứng thú, tôi có thể cho cậu mượn xem.”

Trì Tuyết Diễm thường xuyên mang đủ loại tiểu thuyết tới trường xem, đôi lúc có thể cảm nhận được ánh mắt tò mò của đối phương nhìn sang, tuy rằng chưa từng lên tiếng hỏi.

Hạ Kiều nhận lấy quyển vở, cũng không có từ chối, mà thẳng thắn tiếp nhận đề nghị thứ hai: “Tôi muốn mượn cuốn sách cậu đọc hôm khai giảng.”

Đó là một cuốn tiểu thuyết lý luận trinh thám.

Nhìn không ra, Hạ Kiều thế mà lại cảm thấy hứng thú đối với loại tiểu thuyết này.

Đối phương làm như đọc được suy nghĩ của cậu, lại nói thêm một câu: “Trước kia rất ít đọc loại sách này, nhưng bìa của cuốn sách đó rất đẹp.”

Trì Tuyết Diễm mỉm cười, đáp ứng khá sảng khoái: “Ngày mai sẽ mang cho cậu.”

Cậu cũng cảm thấy bìa sách đẹp, thật ra nội dung lại không xuất sắc lắm, không đạt tiêu chuẩn xưa nay của tác giả.

Hy vọng Hạ Kiều sẽ không vì vậy mà mất đi hứng thú đối với tiểu thuyết lý luận trinh thám.

Buổi tối về đến nhà, Trì Tuyết Diễm trước tiên cất sách vào trong cặp, miễn cho ngày mai quên mất.

Lúc đầu ngón tay chạm vào bìa sách đẹp đẽ kia, trong lòng cậu làm như hiện lên một tia hưng phấn như có như không.

Đây là lần đầu tiên cậu đem sách của mình cho bạn học mượn xem.

Loading

Đối tượng kết hôn của tôi lắm mưu nhiều kế

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x