Di Lăng, Loạn Táng Cương.
Trong Phục Ma động, đúng vào tích tắc Ngụy Vô Tiện còn chưa phục hồi tinh thần lại, tư thế suýt chút nữa là té đập mặt xuống đất, may mà Ôn Ninh chậm chạm vốn “chậm” lại hành động nhanh chóng, kịp thời vớt người lên, cứu được gương mặt tuấn tú đứng thứ tư trong bảng xếp hạng của công tử thế gia.
Trải qua quá trình chuyển tiếp khá dài trong không gian, động tác của Ôn Ninh đã không còn chậm chạp như lúc mới tỉnh lại. Ôn Ninh đỡ người ngồi xuống đất, lúc này mới hỏi: “Công tử…. không sao chứ?”
Ngụy Vô Tiện có chút xấu hổ khoát tay, “Không sao không sao.” Phần lớn thời gian ở trong không gian, hắn đều giống như không có xương cốt mà dựa dẫm phát ngấy các kiểu, bám dính lấy Lam Vong Cơ, bất ngờ không kịp đề phòng rút trở về, chớp mắt không có gì chống đỡ, không phải thiếu chút nữa bị ngã hay sao.
Ngồi ở đó, sờ sờ ngọc bài bên hông cùng với Trần Tình treo cùng một chỗ, sau đó kéo kéo sợi mạt ngạch có chất liệu cao cấp mà người nào đó buộc trên cổ tay, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Thật đúng là quá kinh khủng rồi, mới bao lâu đâu, bổn lão tổ đã được chiều thành quen đến mức không thể rời khỏi người nọ. Nhìn xung quanh một vòng sào huyệt của mình, ừm, ba chú cháu Lam gia kia hẳn là cũng đã trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Hai người nhìn qua nhìn lại nửa ngày, đang định đi ra ngoài trước rồi nói sau, thì cửa động truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, một lát sau, Ôn Tình xách a Uyển đang ôm chặt chân nàng không buông đi vào, khi nàng nhìn thấy Ôn Ninh đứng thẳng ở đó, dùng con ngươi màu đen nhìn về phía mình, vẫn không nhịn được mà để cho hốc mắt chậm rãi nóng lên.
Tạ ơn trời đất, tất cả đều là sự thật, đệ đệ của nàng đã thật sự tỉnh lại.
Dùng sức chớp mắt mấy cái, giọng điệu Ôn Tình mở miệng nói chuyện trước sau như một, hướng về phía hai lão đại không khách khí nói: “Đã trở về còn ở bên trong làm gì, đợi người khác xếp hàng chào đón mời các ngươi đi ra ngoài hả? “
Ngụy Vô Tiện cũng không thèm để ý, “Còn không phải tại Tình tỷ hành động quá nhanh sao, chúng ta đang định đi ra ngoài, ngươi đã tới rồi. Phải không, tiểu a Uyển?”
A Uyển quyết đoán đứng về phía Tiện ca ca, ngoan ngoãn gật đầu, còn buông tay chạy về phía trước ôm đùi Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện thấy vậy cười toe toét vui sướng, kêu to ‘Không uổng công thương ngươi mà’ v.v….
Ôn Tình trợn trắng mắt, không quan tâm người nào đó khoe khoang, kéo Ôn Ninh đứng đó lại nhìn kỹ một lần, xác nhận đệ đệ hoàn hảo giống như ở trong không gian, lúc này mới yên tâm, thúc giục bọn họ nhanh chóng đi ra ngoài.
A Uyển là một đứa trẻ, đang phát triển thân thể, trải qua lâu như vậy, nên dùng cơm từ lâu rồi. Ngụy Vô Tiện trước khi vào không gian, đã ở trong động mấy ngày mấy đêm, cũng nên sớm đi ra ngoài rửa mặt chải đầu một phen, sau khi lấp đầy bụng, lại nghỉ ngơi thật tốt.
Nhắc mới nhớ, Ngụy Vô Tiện đã mấy ngày không nghỉ ngơi hồi phục, không phải nói người Lam gia rất sạch sẽ sao? Lam nhị công tử kia cũng có thể xuống tay được …
(Lam Vong Cơ bày tỏ, so với thích sạch sẽ, đương nhiên là Ngụy Anh vẫn hơn! Hơn nữa lúc mới đầu xử lý vết thương cho Ngụy Anh, cũng đã ra tay làm sạch một chút rồi.)
……
Chỉ vội vàng lùa mấy miếng cơm, Ngụy Vô Tiện đã nói không có khẩu vị, rồi chạy ra ngoài giống như bỏ trốn, cho đến khi ngồi trên thân cây bên cạnh đường núi, vất vả lắm mới thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì hắn thành công đánh thức được thần trí của Ôn Ninh, vừa vào ‘phòng ăn’, Ôn Ninh đã bị mọi người vây quanh khóc lóc một hồi, chờ khóc xong, bà bà, tứ thúc cũng liên tục cảm tạ hắn. Trời mới biết hắn nhận câu ‘Cảm ơn’ này với tâm trạng áy náy như thế nào, dù sao ‘sau này’, hắn cũng không bảo vệ được một ai, duy nhất a Uyển còn sống là do Lam Trạm cứu đi.
Thấy mọi người thật sự quá kích động, Ngụy Vô Tiện không biết nên làm thế nào cho phải, Tứ thúc nói một câu ‘Bữa ăn này quá mức đơn sơ, chuyện vui như vậy nên chúc mừng thật tốt’, được mọi người nhất trí đồng ý, đợi bọn họ ai bận việc nấy để chuẩn bị cho việc ‘chúc mừng’, hắn mới có khoảng trống chuồn ra ngoài.
Ôn Tình cũng không ngăn cản, thậm chí còn dành ra một phần tiền tiết kiệm không nhỏ đưa cho bọn họ dùng đi mua sắm, sau đó mới đi ra theo Ngụy Vô Tiện. Thấy người này cứ nhìn đường lên núi ngẩn người, liền nói: “Thế nào, bây giờ mới tách ra khỏi Lam nhị công tử người ta được bao lâu đâu, đã đến đây làm ‘Hòn Vọng Phu’ rồi?”
“…” Ngụy Vô Tiện không nói gì, “Cái gì cho ngươi ảo giác như vậy? “
“Ngoại trừ chính ngươi ra thì còn cái gì khác,” Ôn Tình khoanh hai tay trước ngực, đánh giá Ngụy Vô Tiện từ đầu đến chân, “Ta thật đúng là nhìn không ra, ngươi còn là người thích Long Dương.”
Nói đến chuyện này, Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình cũng có chút oan uổng, “Cũng không thể nói như vậy chứ, có lẽ là … con rùa nhìn thấy đậu xanh, cảm thấy vừa mắt chăng?”
Ôn Tình khinh bỉ, “Chỉ sợ ngươi chính là con rùa, nhưng đậu xanh á, dùng thứ này để mô tả Hàm Quang Quân đỉnh đỉnh đại danh, ngươi không biết xấu hổ à?”
Hình như quả thật có chút sỉ nhục. Ngụy Vô Tiện phất phất tay, ý bảo bỏ qua đề tài này, lấy ngón tay chỉ ra phía sau, lại nói: “Ngươi với mấy người bọn họ, có nghĩ tới cần đổi một nơi sinh sống khác không? Đã trải qua trong không gian kia một lần, tình cảnh sau này, nhất định sẽ khác với tình cảnh tuyệt vọng mấy ngày trước đây, đợi mọi thứ ổn định, nơi khác không dám nói, nếu các ngươi nguyện ý, thì Vân Mộng và Cô Tô, nhất định có chỗ trú ẩn cho các ngươi.”
Ôn Tình nghe xong trên mặt cũng không có cảm xúc gì khác, ngược lại nhướng mày trêu ghẹo nói: “Bởi vì đó là nhà mẹ đẻ và nhà chồng của Di Lăng Lão Tổ ngươi sao?”
Ngụy Vô Tiện quả thực bị nữ tử này giày vò đến mất bình tĩnh rồi, sao cứ nhìn chằm chằm vào chuyện này không buông vậy hả! Dứt khoát vò mẻ không sợ nứt nói: “Là vậy đó, rồi sao!”
Ôn Tình bị chọc cho khóe môi cong lên, cười nói: “Chả sao cả. Chúng ta đích thật là cùng đường bị ép lên Loạn Táng Cương, cũng là toàn bộ dựa vào một mình ngươi trấn trụ mọi âm sát tà vật trên ngọn núi này, chúng ta mới sống an an ổn ổn mấy ngày nay, về lâu dài sẽ gây cho ngươi bao nhiêu thương tổn, chúng ta cũng không phải không biết. Nhưng nếu hơn năm mươi người chúng ta thật sự theo ngươi đi Vân Mộng hoặc Cô Tô, chỉ sợ cũng sẽ liên lụy đến ngươi …”
Ngụy Vô Tiện rất muốn nói cũng không có liên lụy, nhưng bị Ôn Tình cản lại, ra hiệu nghe nàng nói xong đã.
“Cho nên, nếu sau này tình hình thật sự rất tốt, ngươi không ngại đề nghị với Giang tông chủ, đặt vùng Di Lăng dưới sự quản lý của Vân Mộng Giang thị, chúng ta cũng không đi xa, chỉ chuyển xuống dưới chân núi này, tìm một nơi có thể trồng trọt thêm một chút hoa màu, dược liệu để an cư lạc nghiệp là tốt rồi. Dựa lưng vào Loạn Táng Cương, cũng không sợ những người không có mắt nhìn đến gây chuyện, đợi mọi người quên dần, chúng ta thỉnh thoảng lại có thể đi ra ngoài hành nghề y giúp đời, chữa bệnh cho mọi người thì càng tốt.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ý tưởng này của ngươi cũng không tệ, không vội, ngươi cũng có thể nói rõ ràng với bọn họ, cùng nhau bàn bạc mà làm, chỉ cần nhớ rõ, bất kể thế nào, đối với ta mà nói cũng không có liên lụy gì hết. Hơn nữa, có lẽ là nhờ oán khí ngưng kết, không biết nên gọi là may mắn nội đan hay gì, lúc ở trong không gian không cảm thấy, bây giờ trở về Loạn Táng Cương, cảm giác áp bách lên thần hồn trước đây đã không còn lại bao nhiêu, không cần lo lắng chuyện này nữa. “
Ôn Tình gật đầu, nói: “Nội đan mới kết của ngươi vô cùng cổ quái, ta cũng chưa từng nghe qua, cho dù có thể hưởng lợi như vậy, ngươi cũng nên hành động cẩn thận, không nắm chắc mười phần, thì chớ hành động thiếu suy nghĩ. “
Ngụy Vô Tiện liên tục nói: “Được được được, hiện giờ ước chừng cũng không có vụ gì lớn cần đến Di Lăng Lão Tổ ta đại giá, có rất nhiều thời gian từ từ nghiên cứu, ta không vội một chút nào.”
Ôn Tình phá bĩnh nói, “Còn nói không có, vậy lúc trước tại sao ngươi lại chống đối chuyện kia của Kim gia? Không phải đang tự gây phiền toái cho mình thì là cái gì? Những người chúng ta, hiện giờ chỉ cầu an ổn, lại cần phải báo cái gì thù?”
Ngụy Vô Tiện xua tay, “Việc nào ra việc đó, có thù tất nhiên phải báo, cũng không chỉ vì các ngươi. ‘Kim Quang Thiện’, ‘Kim Tử Huân’ không phải đã khẳng định ‘ta’ hạ chú cho gã sao, nếu đã nói như thế, vậy thì ta cho bọn chúng xem. Những đốc công kia còn sống cũng là lãng phí lương thực, nếu sau lưng bọn họ thật sự có họ Kim, ‘chú thuật’ này còn có thể kéo dài đến trên người bọn chúng, cho dù không lấy được mạng, cũng có thể phế bọn họ. Từ đó, báo được thù báo cho các ngươi, lão tử xả được cơn tức giận, còn có thể giúp Kim Tử Hiên một tay, nhất cử đa tiện! Hơn nữa ta cũng không muốn tương lai sư tỷ gả đến Kim Lân Đài, còn phải đối mặt với những thứ ghê tởm này. “
Ôn Tình nghe vậy sửng sốt, “Chú thuật gì, có thể có hiệu quả “liên đới” tới mức độ này?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Xem như là ta đột nhiên nghĩ ra đi, lấy di vật của người chết làm vật lan truyền, lấy oán khí của người bị hại để dẫn dắt, tiến hành hạ chú, tuy rằng tốn nhiều thời gian, nhưng cũng không phiền toái, hơn nữa cũng chưa chắc thành công, cho nên đưa cho ta thêm một vài món đồ những người đó đã dùng lúc còn sống, thời gian dùng càng lâu càng tốt.”
Ôn Tình hừ lạnh, “Không phiền toái? Đúng ha, cấm thuật hiến xá bất quá cũng chỉ là một trận pháp rồi niệm mấy câu thôi, chẳng phiền toái tí nào hết.”
Ngụy Vô Tiện coi như không nghe thấy, “Đợi Tiết Dương tới, lấy móng vuốt trên người hắn xuống xong, ta sẽ bế quan, những thứ kia phải chuẩn bị nhiều một chút, làm phiền Tình tỷ nha ~”
Ôn Tình chán nản, đã biết tên này không phải là người chịu nghe người khác khuyên nhủ, lúc này nàng ngược lại hy vọng Lam Vong Cơ có thể nhanh chóng đến Loạn Táng Cương, nếu như đến trước Tiết Dương, thật sự ngăn được họ Ngụy mới tốt.