Nhaminh [SCKR] Chương 5a: Tình đến

[SCKR] Chương 5a: Tình đến

5 1 đánh giá
Article Rating

Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy trái tim không ngừng chìm sâu xuống, nhưng không hề có ý đáp lại, chỉ im lặng ở đó.

Người nọ nói, “Hàm Quang Quân, ta có điều cầu xin ngươi, bởi vậy sẽ cởi bỏ những nghi vấn của ngươi, xem như biểu thị thành ý. Chỉ là, ngươi và ta đứng ở chỗ này, giương cung bạt kiếm, thật sự không thích hợp để ôn chuyện, không bằng chúng ta ngồi xuống?”

Trên người của người nọ xác thật không có sát khí nữa, Lam Vong Cơ gật gật đầu, lui ra phía sau hai bước, vén vạt áo, ngồi ngay ngắn trên một tảng đá xanh. Nhìn người nọ cũng tìm một tảng đá ngồi ở phía đối diện, xoay tròn cây sáo trong tay, rất có vài phần dáng vẻ của Ngụy Vô Tiện năm đó khi rảnh rỗi không có gì làm thì xoay Trần Tình. Sắc mặt Lam Vong Cơ hiếm khi có vài phần biến đổi, nhưng vẫn không nói chuyện, chỉ đợi nghe xem người nọ muốn nói gì.

Người nọ chậm rãi nói, “Tên họ ban đầu của ta là gì cũng không quan trọng nữa, vừa bắt đầu Xạ Nhật Chi Chinh, gia đình ta đã bị Ôn thị diệt môn, cha mẹ trước khi chết đã đưa ta thoát khỏi nanh vuốt của bọn chúng, cửu tử nhất sinh, được Ngụy công tử cứu, đổi tên thành Giang Lưu, gia nhập Vân Mộng Giang thị làm môn sinh.”

“Lúc đó, Ngụy công tử mới vừa xuống núi, qua mấy trận chiến, gây kinh diễm sa trường.” Giang Lưu thủ thỉ nhớ lại, trong mắt hiện lên ánh nước, trên mặt lộ ra một tia tươi cười, làm cho sắc mặt trắng bệch dưới ánh trăng hồng lên một chút.

Lam Vong Cơ yên lặng nghe, lòng như đay rối, mỗi một sợi tình ý quấn quanh trong tim, đầu bên kia đều cột với một Ngụy Vô Tiện, phô trương thoải mái ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, phóng túng tuấn lãng ở võ trường Kỳ Sơn, can đảm hiệp nghĩa ở đáy động Đồ Lục Huyền Vũ, tàn nhẫn u ám ở trạm dịch Sơn Thành, uy chấn bát phương trên chiến trường Xạ Nhật, huyễn khốc tuỳ tiện ở bãi săn Bách Phượng Sơn, tà mị điên cuồng trên Kim Lân Đài, khen chê mặc người sống chết do trời trên Loạn Tán Cương, mê man điên cuồng ở Bất Dạ Thiên ……

Vô số Ngụy Vô Tiện ở trong lòng y như những con bướm bay tán loạn khắp đất trời, rồi lả tả rơi xuống đất như gió táp mưa sa, có một Ngụy Vô Tiện dần dần đến gần, khuôn mặt tuấn lãng tái nhợt như sương tuyết, nụ cười tràn đầy vẻ mỏi mệt, nói với y: “Lam Trạm, ngươi đến rồi.

Giọng nói của Giang Lưu truyền đến: “Tu vi của ta không cao, vốn dĩ trên chiến trường cũng là nghĩ sống được ngày nào hay ngày đấy, không ngờ vận khí tốt như vậy, mấy lần sống chết trước mắt, đều là nhờ phúc của Ngụy công tử mà sống sót. Khi đó ta đã nghĩ, Ngụy công tử cứu ta nhiều lần như vậy, cuộc đời này chắc chắn liều chết cũng phải báo đáp hắn.”

Lam Vong Cơ nghe thấy Ngụy Vô Tiện trong tim nói với y: “Chúng ta thế này cũng coi như giao tình vượt qua sống chết rồi đúng không, ngay cả chân cũng không cho mượn để nằm, lại đòi giáo huấn ta. Ngươi là bảy tám chục tuổi sao?

“Nhưng ta xác thật là tu vi quá thấp, đừng nói bảo vệ hắn, trên chiến trường căn bản không thể đến gần bên cạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngụy công tử đại sát tứ phương. Nhưng Ngụy công tử có một mình, khó tránh khỏi không thể để ý được bốn phương tám hướng, hắn lại không thể ngự kiếm, cứ luôn bị thương. Trước đây ta từng học một chút y thuật ở nhà, bèn nghĩ mọi cách để chăm sóc hắn, làm nhiều lần, sau đó Ngụy công tử không cố kỵ ta nữa, dần dần không xem ta như người ngoài.”

Lam Vong Cơ hỏi Ngụy Vô Tiện ở trong tim: “Ngụy Anh, vì sao không mang kiếm?” Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói: “Quên mang rồi!

Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn sang Giang Lưu một cái, ngạc nhiên nói: “Ngươi làm sao biết hắn không thể ngự kiếm?” Một nút thắt xa xưa trong lòng bất chợt nhanh chóng được tháo gỡ, hoá ra năm đó Ngụy Vô Tiện luôn không mang kiếm, lại là bởi vì không thể ngự kiếm, nhưng bản thân từng nghi ngờ rất nhiều lần, tại sao lại không phát hiện ra nguyên nhân bên trong, ngược lại còn vì vậy mà tranh cãi với hắn đến mức không vui. Chính mình năm đó …… một nút thắt được tháo gỡ, một nút thắt khác lại cột vào, tơ lòng căng thật chặt, trong lúc hít thở đau đớn từng cơn.

Ngụy Vô Tiện ở trong tim y bật cười ha hả: “Cái tên này rất hay nha, ghép với một tiểu cũ kỷ như ngươi, ghép vào là chuẩn luôn!” Tiện tay bấm kiếm quyết, tiêu sái vung kiếm lên.

Giang Lưu nói: “Ngụy công tử tâm cao khí ngạo như vậy, nếu có thể ngự kiếm, sao có thể còn để Giang Trừng dùng giọng điệu như vậy để nói hắn! Hàm Quang Quân, ngươi nếu như trong lòng chỉ có một mình hắn, tại sao lại có thể không nhìn ra?” Trong giọng nói hình như cực kỳ bất mãn đối với sự chậm chạp của Lam Vong Cơ.

Đúng vậy, Ngụy Anh, tại sao ta lại không nhìn ra được?” Ngụy Vô Tiện nhướng mày ngẩng đầu, ngạo nghễ nói, “Ta tuy rằng không dùng kiếm, nhưng chỉ bằng ‘tà ma ngoại đạo’ trong miệng các ngươi, cũng có thể không ai bì kịp.”

Không đợi Lam Vong Cơ trả lời, Giang Lưu tự mình tiếp tục nói: “Ngụy công tử trong lòng có chuyện, trên chiến trường toàn là sát tính, bị thương cực kỳ nhiều. Nhưng hắn ở bên ngoài cho dù dũng mãnh thế nào, ở chỗ của ta cũng chỉ là một người bị thương cần sự chăm sóc, Ngụy công tử càng mặt không đổi sắc, ta càng đau lòng. Nhưng chỉ khi Ngụy công tử bị thương, ta mới có thể đến gần hắn, nói chuyện với hắn, nghe hắn cười. Có đôi khi tình hình chiến đấu tốt, Ngụy công tử cho dù bị thương tâm tình vẫn tốt, còn dạy ta thổi sáo.”

Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, nhìn chỗ gia bào ngay đầu gối mình, phù chú được thêu bằng chỉ bạc mảnh như tơ nhện trên gia bào, theo ánh trăng trôi nổi giữa những đám mây, hơi hơi lấp lánh. Ngụy Vô Tiện ở trong lòng lặng lẽ quay đầu đi, mái tóc đen và tà áo phần phật tung bay trong gió, thân hình có chút mảnh mai. Có lẽ là để nắm bắt được ánh trăng, Lam Vong Cơ cảm thấy tay mình siết chặt lại bên trong tay áo.

Y cũng không biết Ngụy Vô Tiện đã chịu rất nhiều thương tích như vậy, nghĩ chắc hẳn khi đó chỉ dựa vào sức của một mình hắn, trên chiến trường dùng nguyên thần ngự thi để điều binh khiển tướng, người ngoài nhìn thấy cảnh tượng vô cùng đặc sắc, kỳ thật là hao tổn to lớn về thể xác và tinh thần, hít thở dường như dần dần có chút khó khăn. “Ngụy Anh, vì sao ngươi không nói với ta?” Ngụy Vô Tiện xoay đầu nhìn lại, hình như cười một cái thật nhẹ, không nói gì.

Giang Lưu tiếp tục nói: “Khi đó Ôn gia đang trong thời kỳ hưng thịnh, Vân Mộng Giang thị thế lực yếu nhất, mỗi một ngày đều có vô số tu sĩ chết đi, ngày hôm sau tu sĩ Ôn gia lại lao lên gấp mấy lần. Tuy rằng mỗi ngày đều tìm được đường sống trong chỗ chết, ta lại cảm thấy chỉ cần có thể đồng hành bên cạnh Ngụy công tử, thì đó chính là ngày ta vui sướng nhất.”

Nắm tay được tạo thành bên trong tay áo, móng tay đã cắm thật sâu vào lòng bàn tay, có chút đau. Lam Vong Cơ bỗng dưng ngẩng đầu, gian nan nói: “Chuyện này liên quan gì đến ta?”…… Tại sao ngươi phải nói với ta những việc này?

Giang Lưu hơi hơi dừng lại một chút, cúi đầu vuốt ve cây sáo kia, nhẹ giọng nói: “Ngươi đã đến, mọi thứ đều trở nên khác đi.”

“Không bao lâu, ngươi lãnh đạo tu sĩ Cô Tô Lam thị đến chi viện cho Vân Mộng Giang thị. Ha hả, Hàm Quang Quân uy danh lan xa, tu vi quả nhiên vượt trội so với người khác. Ngươi vừa đến, sau lưng Ngụy công tử lập tức không còn trống trải nữa, Ngụy công tử cũng không còn bị thương khi kết thúc trận chiến nữa.”

Ngụy Vô Tiện ở trong tim Lam Vong Cơ không biết từ khi nào đã xoay người lại, xoa một bên huyệt thái dương, đôi lông mày tuấn tú cau lại: “Lam Trạm, số Ôn cẩu tới hôm nay, tu vi cao hơn hôm qua nhiều.” “Ừm, cẩn thận.” Lam Vong Cơ nghe thấy chính mình năm đó đã trả lời hắn như vậy. Ngụy Vô Tiện chuyển từ buồn bã sang mỉm cười: “Lam Trạm, lát nữa cùng nhau lên ha!” “Được.”

“Mới đầu ta rất vui mừng, Ngụy công tử không bị thương, ta sẽ không đau lòng như vậy. Nhưng ta phát hiện, ta vậy mà liên tiếp hơn hai mươi ngày đã không được nói chuyện với Ngụy công tử, có tu sĩ khác cần chăm sóc, mà Ngụy công tử không bị thương, đương nhiên sẽ không truyền gọi ta.”

Lam Trạm, không nghĩ tới tiếng đàn của ngươi lại có thể tăng cường cho tiếng sáo của ta!” Ngụy Vô Tiện trong tim mang vẻ mặt không thể tin tưởng, nụ cười rạng rỡ, mắt như sao sáng, sắc mặt rốt cuộc trông không còn tái nhợt như vậy nữa.

Giọng Giang Lưu giống như bay tới từ nơi xa xăm: “Ta nhớ hắn như vậy, nhưng chỉ có thể ở xa xa nhìn hắn. Cũng chính lúc đó, ta mới loáng thoáng nhận ra, Hàm Quang Quân ngươi đối xử với Ngụy công tử khác biệt.”

Lam Vong Cơ chợt trừng to hai mắt, ánh mắt sáng quắc, y tự biết lúc Ngụy Vô Tiện còn sống, ngoại trừ lần đó ở Bất Dạ Thiên, tuyệt đối không có hành động vượt quá quy củ, bởi vậy không thể tin nổi, mình đã để lộ thông qua ánh mắt.

Ánh mắt Giang Lưu di chuyển trên mặt Lam Vong Cơ, làm như nhìn ra suy nghĩ của Lam Vong Cơ, nói: “Hàm Quang Quân, ta kính nể thái độ làm người của ngươi, ngươi xác thật chưa từng để lộ phần tâm ý này một chút nào. Nhưng nếu ngươi đã thích một người, ngươi sẽ không tự chủ được mà nhìn hắn, tìm hắn, nhớ hắn. Hàm Quang Quân ngươi từ trước đến nay trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát, tướng mạo tu vi gia thế phẩm hạnh mọi thứ đều mạnh hơn người khác, mặc dù đối xử với mọi người hơi lãnh đạm, người ta cũng không cảm thấy gì. Ngày thường, khi ngươi nhìn mọi người luôn có ba phần xa cách, ba phần rụt rè, ba phần là vẻ lạnh lùng cự người từ ngàn dặm. Nhưng chỉ riêng nhìn Ngụy công tử, trong mắt liền giống như một hồ nước xuân, chính ngươi không biết sao?”

Vẻ mặt Lam Vong Cơ khẽ biến đổi, không tự chủ được mím chặt đôi môi, lông mi dường như chớp chớp ở bên ngoài con ngươi màu hổ phách, dù thế nào cũng không ngờ Giang Lưu lại nói trắng ra như vậy. Nhưng những điều không thể ngờ tới trong đêm nay đã sớm vượt qua sự tưởng tượng của Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện phụt cười, một câu nói lướt qua tim y: “Lam Trạm, ngươi nhìn ta làm gì? Hâm mộ đúng không?”

Giang Lưu tiếp tục nói: “Nhưng những lời nói đó của ngươi, Ngụy công tử không thích nghe.” Bỗng nhiên, một cái gai vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác đâm vào trong tim Lam Vong Cơ, vẫn là đau đến mức y hít hà một hơi mà không hề phát hiện. Ngụy Vô Tiện ở trong tim y bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, vô cùng tức giận: “Nói đến cùng tâm tính của ta như thế nào, người khác biết được cái gì? Rồi liên quan gì đến người khác?

Loading

SỐNG CHẾT KHÔNG RỜI (Vong Tiện)

5 1 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x