Năm đó Ngụy Vô Tiện bị người ta gán cho danh hiệu “Di Lăng lão tổ”, bao nhiêu người mắng hắn điên rồ mất trí, không chuyện ác nào không làm, nhưng chẳng qua là dùng người chết bên phe địch để luyện chế hung thi, khó tránh khỏi đào mồ quật thi, bất kính đối với người chết, nhưng cho tới nay chưa bao giờ nhắm vào người sống. Ngụy Vô Tiện luyện ra một Quỷ tướng quân Ôn Ninh vô địch, thật sự là có quá nhiều sự trùng hợp, có thể gặp nhưng không thể cầu. Quan trọng nhất chính là, Ôn Ninh là sau khi chết mới được luyện hóa, thời điểm luyện chế đã là một người chết hoàn toàn triệt để.
Mà nay lại có kẻ dám ở trước mắt bao nhiêu người của huyền môn bách gia, dùng phương thức cực kỳ tàn nhẫn, biến mấy trăm tu sĩ sống sờ sờ thành cái xác biết đi nửa chết nửa sống, mới là điên rồ mất trí, vô nhân đạo chân chính. Nhưng đây vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất, mấy trăm người xuất hiện lúc này, rất có khả năng là sản phẩm thí nghiệm ở giai đoạn sau, vậy giai đoạn đầu có bao nhiêu người đã bị dùng để làm thí nghiệm, tương lai còn bao nhiêu người nữa, đều là không thể đếm. Điều duy nhất có thể khẳng định chính là, đó sẽ là một con số đủ để mọi người không rét mà run.
Hai người nhìn nhau, rất lâu không nói gì, ánh mắt mang nỗi khiếp sợ tột đỉnh không ngừng va chạm. Thật lâu sau, Ngụy Vô Tiện nói: “Đúng ra, người sau màn nên cố hết sức che giấu hành động tàn ác này, tuyệt đối không có lý do lan truyền ra công chúng.”
Lam Vong Cơ nói: “Nếu như toàn bộ đều đẩy hết lên đầu của một người không thể có cơ hội để biện giải, vậy thì vĩnh viễn sẽ không ai biết được chân tướng.”
Ngụy Vô Tiện gật đầu tự giễu: “Đúng rồi, không có ai thích hợp hơn ta.” Một câu nói bâng quơ nhẹ nhàng bật ra khỏi miệng, kỳ thật tràn ngập trong lời nói là sự tự thương hại một cách bất lực.
Lam Vong Cơ hiểu được sự chán nản của hắn, vươn ra hai ngón tay, nhẹ nhàng lấy đi hai cây Nhiếp Hồn đinh từ trong tay Ngụy Vô Tiện, cầm một lúc, đặt lên bàn, dịu dàng nói với Ngụy Vô Tiện: “Nhưng cũng không ai biết ngươi đã trở lại, chúng ta phải ngăn cản chuyện này tiếp tục lan rộng.”
Ngụy Vô Tiện nâng cái đầu cúi thấp nãy giờ, ánh nắng xuyên qua lớp cửa sổ giấy tranh tối tranh sáng chiếu lên sườn mặt hắn, một nửa bên mặt của hắn khuất trong bóng tối, giống như tâm tình vừa rồi của hắn. Nghĩ câu nói tuy hai mà một này của Lam Vong Cơ mang theo chút ấm áp, Ngụy Vô Tiện không muốn coi nhẹ lòng tốt của y, nhếch một bên khóe miệng lên, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười: “Nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra, nên làm thế nào để bọn họ khôi phục thần trí.”
Lam Vong Cơ nói: “Từ đầu ta đã truyền tin cho huynh trưởng, thông báo chuyện quỷ tu là do bị Nhiếp Hồn đinh khống chế, mời huynh ấy lập tức đi đến Bất Tịnh Thế, thuyết phục Nhiếp tông chủ điều tra rõ chân tướng sự việc, không được dung túng cho Trừ Ma Doanh lạm sát người vô tội.” Ngừng một chút, lại nói tiếp: “Ta, cũng không thể nhẫn nhịn việc bọn họ lại đổ oan chuyện này lên trên người của ngươi.” Trong câu này y nói là “Ta”, mà không phải là người khác, chính là rõ ràng nói với Ngụy Vô Tiện, mình tuyệt đối tin tưởng hắn.
Ngụy Vô Tiện ngẩn người nhìn chằm chằm y, vẻ mặt phức tạp không nói nên lời, có một tích tắc Lam Vong Cơ cho rằng mình nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đỏ hốc mắt, nhưng ngay sau đó hàng lông mi che phủ giấu đi mọi cảm xúc, môi Ngụy Vô Tiện mấp máy, cuối cùng không nói một câu nào.
Lam Vong Cơ cũng cảm thấy nhiều lời vô ích, có vài lời, đã nói ra rồi thì không cần nhắc lại nữa, lời thề như núi trong hang đá Di Lăng năm ấy, cho dù mong ước được nắm tay thành đôi của y đã bị chặt đứt ngay tại chỗ, cho dù đã biết nước chảy vô tình đẩy cánh hoa rơi, nhưng lời thề mà Lam Vong Cơ y đã lập, người mà y đã yêu, đời này nhất định phải dốc hết sức để bảo vệ. Ba năm trước vực sâu vạn trượng ngăn cách âm dương, hiện giờ tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ nữa.
Chùm tia sáng rọi tới rải rác qua song cửa sổ, mạ một lớp màu vàng lên những hạt bụi lơ lửng trong không khí, bên cạnh khuôn mặt tuấn dật của Ngụy Vô Tiện mơ hồ thấp thoáng nhiễm một tia sáng trôi nổi li ti, hắn nhắm mắt im lặng suy xét một hồi lâu, mới đáp lại Lam Vong Cơ một câu giống như cự tuyệt : “Hàm Quang Quân của Cô Tô Lam thị không nên để Di Lăng lão tổ làm vấy bẩn danh tiếng.” Câu trả lời này có chút qua loa nhẹ nhàng không đủ tự tin, không biết có phải vì không nỡ quay lưng với lòng tốt của Lam Vong Cơ hay không.
Lam Vong Cơ cũng không ngạc nhiên với câu trả lời này, Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ là người nguyện ý gây thêm phiền phức cho người khác, hoặc nói đúng hơn là Ngụy Vô Tiện có nguyên tắc của mình, có sự kiêu ngạo đã được khắc trong xương từ thời niên thiếu, thân thể này có thể gánh chịu mưa gió của thiên hạ, cũng không nợ một mảnh nhân tình nào. Thà một mình vượt qua chông gai một mình chống đỡ cây cầu độc mộc, cũng không muốn nắm tay người chung thuyền cùng đi trên con đường dương quan.
Vừa khéo, Lam Vong Cơ cũng là người không đâm vào tường nam sẽ không quay đầu, từ nhỏ đã bướng bỉnh như thế. Ngươi có nguyên tắc của ngươi, ta có sự kiên trì của ta.
Thấy gương mặt tuấn nhã thanh lãnh như thần tiên kia của Lam Vong Cơ lại đổi về dáng vẻ gợn sóng bất kinh, làm như không lĩnh hội được ý tứ của mình, Ngụy Vô Tiện cảm thấy cần phải giải thích một chút, tiếp tục nói: “Thế cờ này nói rõ là đang nhắm về phía ta, là đường chết, căn bản không thể hoá giải, ngươi không cần phải liên lụy cùng ta.”
Lam Vong Cơ không tỏ ý kiến, cũng không nhìn hắn, thần sắc trầm tĩnh đến mức có thể nhỏ ra nước, nhìn chằm chằm tên quỷ tu trước mặt không nói. Ngụy Vô Tiện xoa xoa mũi, đoán không ra Lam Vong Cơ là nghe vào hay nghe không vào, nhưng nói chung cũng không thể kéo tai Lam Vong Cơ nói cho y nghe, cuối cùng chỉ đành ngậm miệng.
Chờ đến khi trận xấu hổ này biến mất, Lam Vong Cơ cảm thấy Ngụy Vô Tiện lại sán đến gần bên cạnh mình, bí mật mang theo sự hưng phấn không hề che giấu, nói với y: “Hình như ta nghĩ ra được một phương pháp, nói không chừng có tác dụng.”
Lam Vong Cơ quay đầu nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện nhếch khóe miệng, con ngươi rực rỡ lấp lánh, hiển nhiên là rất vui vẻ, hắn đưa tay luồn vào mái tóc của một tên quỷ tu, tìm kiếm Nhiếp Hồn đinh, một bên nói: “Hồn phách những người này bị rút ra, nhưng thân xác ban đầu hoàn hảo, như vậy cực kỳ có sức hấp dẫn đối với hồn phách, chỉ cần phá vỡ pháp khí giam cầm hồn phách, cho dù cách xa ngàn dặm, hồn phách cũng có thể tự động quay về chỗ cũ.”
Điều đó có nghĩa những quỷ tu này đều có khả năng khôi phục thần trí, một khi khôi phục thần trí, tiếp theo có thể tìm hiểu ngọn nguồn, điều tra ra thủ phạm sau màn luyện hoá bọn họ thành cái xác biết đi. Cho dù điều tra không ra, tối thiểu cũng có thể không cần phải chết dưới kiếm của bách gia.
Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm, giúp ta rút hết mấy cây Nhiếp Hồn đinh này ra, nhân lúc sắc trời còn sớm, dương khí đang dồi dào, còn kịp vẽ bùa bày trận.” Lam Vong Cơ đã ra tay nhanh như gió, rút Nhiếp Hồn đinh của ba tên quỷ tu ra.
Hai người ở đây nói chuyện được một lúc rồi, tên quỷ tu bị xé bỏ lá bùa, rút Nhiếp Hồn đinh kia vẫn luôn không nhúc nhích, bởi vậy có thể kết luận các quỷ tu khác hẳn là cũng không có lực công kích, vì thế hai người yên tâm giải trừ phong ấn cho toàn bộ số quỷ tu còn lại. Thoáng chốc trong đại sảnh to lớn như vậy, mười mấy tên quỷ tu tròng mắt trắng đục âm u, ngơ ngác nhìn chằm chằm hai người, mặt không cảm xúc, cũng không có động tác, làm cho cả gian phòng này cho dù dưới chùm ánh nắng đầu giờ chiều mà không hề ấm áp chút xíu nào, ngược lại toả ra hơi lạnh bức người.
Hơn mười cây Nhiếp Hồn đinh đặt trên bàn, oán khí lượn lờ giống như làn sương đen không ngừng xuất hiện và không ngừng lan tỏa tập trung ngay chính giữa, bao bọc toàn bộ các cây đinh. Ngụy Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ: “Lúc đầu ta chỉ nghĩ làm thế nào phá giải phù chú này, xui là hoàn toàn không có manh mối, nhưng không nghĩ đến có lẽ không cần phá giải, trực tiếp tiêu hủy chúng chính là phương pháp tốt nhất.”
Lam Vong Cơ nói: “Nhiếp Hồn đinh đã rút ra, vẫn có ảnh hưởng đối với bọn họ sao?”
Ngụy Vô Tiện trả lời: “Có, hơn nữa còn rất lớn. Cho nên ngay từ đầu đã thu hút lực chú ý của ta xem làm sao để phá giải, ngược lại đã quên đi phương pháp trực tiếp nhất.” Hắn lại đưa một tay ra, đùa nghịch một cây Nhiếp Hồn đinh, suy tư một chút, ánh mắt chuyển sang Lam Vong Cơ, nói: “Có điều, cây đinh này không thể xem thường, dựa vào sức một mình ta đoán chừng là không đủ.”
Lam Vong Cơ gật đầu nhìn lại, nói: “Ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì, cũng đều có thể.”
Ngụy Vô Tiện cười xán lạn, gian đại sảnh tồi tàn của khách điếm sáng rực, nhịn không được cố ý chọc Lam Vong Cơ: “Thật sự là làm gì cũng có thể?”
Lam Vong Cơ sớm đã khôi phục gương mặt xưa nay không gợn sóng chỉ không nhẹ không nặng trả lời: “Làm gì cũng có thể.” Không hề nhìn ra một chút vui buồn hờn giận, thù oán sân si.
Ngụy Vô Tiện bật cười ha ha, nói: “Lam Trạm, mượn ngươi một chút linh lực, giúp ta tiêu hủy mấy cái đinh này nhé.” Nói rồi vươn tay trái đến trước ngực Lam Vong Cơ, làm ra tư thế nắm tay. Lam Vong Cơ lập tức đưa tay trái ra cầm tay hắn, ánh sáng màu xanh băng giống như ngọn lửa nhảy nhót, lấp loé phát ra từ chỗ hai bàn tay giao nhau.
Ngụy Vô Tiện cắn rách ngón trỏ tay phải, trên mặt bàn vẽ như rồng bay phượng múa, chỉ với vài nét bút ít ỏi, một trận pháp đỏ tươi đã nhốt những cây Nhiếp Hồn đinh ở giữa. Lam Vong Cơ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bàn tay vẽ bùa của Ngụy Vô Tiện, đợi hắn vẽ xong nét cuối cùng, trông có vẻ hài lòng thu tay lại, lập tức chụp lấy ngón tay vẫn đang rỉ máu kia của hắn, tiếng thở trong mũi rõ ràng đã trở nên hơi nặng nề.
Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ giống như viết ba chữ thật to “Không cao hứng”, vội vàng giải thích: “Đây không phải là vì tiêu hủy Nhiếp Hồn đinh hay sao, chuyện chẳng đặng đừng, Hàm Quang Quân ngươi khoan dung một chút.” Nói xong lại quay đầu chú ý động tĩnh trên bàn, tập trung niệm chú ngữ, không nhìn thấy Lam Vong Cơ lấy thuốc trị thương ra từ trong ngực áo, lại thoa một lớp thật dày lên ngón tay hắn.