Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh và quá kỳ lạ, Lam Vong Cơ trợn mắt há hốc miệng trong giây lát, đột nhiên hất mạnh cho rơi Âm Hổ Phù ở trong tay Ngụy Vô Tiện, lao đến chắn trước mặt hắn, nhưng những luồng oán khí đó dễ dàng lách qua thân thể Lam Vong Cơ không ngừng đi vào cơ thể Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ dang tay ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện, để giữa bọn hắn không có một khe hở nào, nhưng y phát hiện mình vẫn không thể ngăn cản oán khí hóa thành những sợi tơ đen mảnh như mạng nhện, từ bốn phương tám hướng không ngừng không nghỉ chui vào cơ thể Ngụy Vô Tiện.
“Lam Trạm, đừng phí sức nữa, không cản được đâu.” Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Lam Vong Cơ, thấp giọng nói: “Thân thể này của ta không như trước, cực kỳ âm hàn, khi dùng Âm Hổ Phù, đã kết nối với oán khí bên trong, Âm Hổ Phù vừa vỡ ra, toàn bộ oán khí sẽ xâm nhập vào cơ thể ta.”
Lam Vong Cơ run rẩy hỏi: “Sẽ thế nào?” Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, giống như đang bước đi cô độc giữa trời đất bao la, lang thang vô định trong hư không.
“Thân thể ta không chịu nổi nhiều oán khí như vậy, sẽ tan thành tro bụi.” Ngụy Vô Tiện nói bằng giọng bình thản, bình thản đến mức nghe không ra một chút đau buồn nào, như thể thứ sắp tan thành tro bụi chỉ là cái bát rơi xuống sàn ở tửu lâu, đều không đáng để liếc nhìn một cái.
Trái tim Lam Vong Cơ ngừng đập, y không thể thở được một hồi lâu, chỉ mơ hồ nhận ra trái tim trong vòng tay mình đang đập theo nhịp điệu đều đặn, vốn nên có một tương lai dài lâu, nhưng hiện giờ tương lai đó đã hóa thành tro bụi, phân tán ra thành sương mù khắp trời đất, cho dù cố gắng thế nào, cũng không thể gom lại. Ngụy Anh sắp chết, và lần này sẽ chết ngay trước mắt y.
Y chợt hiểu ra tại sao Ngụy Vô Tiện ngập ngừng hỏi y nếu thất bại khi luyện Âm Hổ Phù thì sẽ thế nào, mà lúc đó trong lòng y chỉ nghĩ đến việc cứu mạng người dân trong thành bằng mọi giá, nếu lúc ấy biết cái giá phải trả này là mạng sống của Ngụy Vô Tiện, liệu y có đưa ra lựa chọn khác hay không?
Lam Vong Cơ cảm thấy đầu đau như búa bổ, nhưng cánh tay ôm Nguỵ Vô Tiện không dám siết chặt, chỉ sợ nếu siết chặt quá thì hắn sẽ trực tiếp vỡ tan, cũng không dám buông lỏng tay, chỉ sợ nếu buông tay thì hắn sẽ trực tiếp biến mất, cổ họng khô khốc như vừa nuốt cả một sa mạc, tiếng nấc nghẹn ngào tuyệt vọng trong lồng ngực hòa tan vào dòng máu chảy ra từ môi dưới bị cắn rách.
Ngụy Vô Tiện đã biết trước kết cục này, để thuận theo nghĩa vụ cứu sống bốn vạn dân trong thành, hắn đã vui vẻ chọn cách hy sinh thân mình, nhưng thật đáng buồn, sau khi hé lộ bí mật của cục diện nguy hiểm, mới phát hiện cái chết này lại hoàn toàn vô nghĩa. Lam Vong Cơ ngửa mặt lên trời phát ra thét bi thương không giống tiếng người, không thể nào tha thứ cho bản thân vì một lần nữa để Ngụy Vô Tiện bước trên cây cầu độc mộc, tiến đến cái chết.
“Lam Trạm, đừng tự trách, không phải lỗi của ngươi.” Giọng điệu của Ngụy Vô Tiện vẫn bình thản không chút gợn sóng, “Nếu ngươi thực sự thấy áy náy, hãy nhớ ghi lại truyền thuyết về ta.” Đầu hắn tựa vào vai Lam Vong Cơ, không động đậy, nhưng mỗi một từ hắn nói ra, lại khiến linh hồn Lam Vong Cơ vỡ thêm một chút, cuối cùng chỉ nhìn thấy toàn là Ngụy Vô Tiện trong những mảnh vỡ của linh hồn mình.
Một ý nghĩ bất chợt tiến vào tia ý thức cuối cùng của Lam Vong Cơ, y đưa một tay về phía đan điền của Ngụy Vô Tiện, tay còn lại ôm lấy lưng hắn, truyền linh lực của mình vào để tiêu giảm sự va chạm của oán khí trong cơ thể Ngụy Vô Tiện, đồng thời chuyển phần oán khí không thể nào hóa giải đang chạy lung tung sang cơ thể mình. Thân thể Ngụy Vô Tiện không chịu được oán khí, nhưng mình thì có thể.
Ngụy Vô Tiện đột ngột trợn tròn hai mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn Lam Vong Cơ, nhưng sự chuyển đổi giữa oán khí trong cơ thể hắn và linh lực của Lam Vong Cơ, khiến cho cả người hắn giống như một ống thổi liên tục bị rút cạn rồi lại lấp đầy, mất đi sự tự chủ, không thể nói chuyện, không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lam Vong Cơ chuyển toàn bộ oán khí vào cơ thể y.
Lam Vong Cơ chưa từng trải qua cảm giác oán khí xâm nhập vào cơ thể, lúc đầu chỉ thấy hơi lạnh chạy thẳng vào tim, dần dần trở thành âm lạnh thấu xương, tiếp đó lục phủ ngũ tạng đều lạnh đến mức cứng ngắc như cục đá, cuối cùng cơn đau nhức lan rộng trong từng lỗ chân lông từng tấc máu thịt không ngừng nghỉ, mỗi một lần hít thở đều giống như cả tim phổi đều bị đâm thủng trên bàn chông. Lam Vong Cơ không cố gắng chống cự, mình chịu đau thêm một phần, thì Ngụy Vô Tiện sẽ bớt đau một phần, nếu nỗi thống khổ này có thể chuộc lại lỗi lầm, có thể thay ngươi vĩnh viễn chìm trong bể khổ, ta nguyện chịu khổ trong ngọt ngào.
Khi oán khí trong cơ thể Ngụy Vô Tiện đã được hút sạch, linh lực còn lại của Lam Vong Cơ tự động quay về một phần, bảo vệ tâm mạch, cơn đau dữ dội thấu tâm can giảm hơn phân nửa, Lam Vong Cơ mới có thể hít thở một hơi thực sự, nhưng ngay lập tức toàn thân run rẩy kịch liệt, thế mà trước mắt lại xuất hiện một màn sương trắng, đôi tay như bị đóng băng, không thể giữ nổi thân thể Ngụy Vô Tiện nữa.
“Lam Trạm! Tên ngốc nhà ngươi!” Giọng nói của Ngụy Vô Tiện như vọng lại từ nơi xa xăm, Lam Vong Cơ mở to mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, cố gắng tìm hiểu xem tại sao giọng nói của hắn lại nghe xa xôi như vậy, nhưng cơn đau đớn và lạnh buốt khắp toàn thân khiến cho tầm nhìn mờ mịt không có tiêu cự, khuôn mặt của Ngụy Vô Tiện không còn thấy rõ nữa, cả người dần dần trở nên giống như núp sau một khối băng được mang ra khỏi hầm băng vào mùa hè, chỉ còn lại bóng dáng thấp thoáng lắc lư.
Lam Vong Cơ văng vẳng nghe thấy Ngụy Vô Tiện gọi tên mình rất nhiều lần, bóng dáng lởn vởn trước mắt, y cảm nhận được mình chỉ còn trái tim đang đập, những bộ phận khác của cơ thể đã bị cơn đau đớn và cơn ớn lạnh liên tục thay thế, mọi tri giác khác đều không còn, vì thế ngay cả một tiếng rên đau y cũng không thể thốt ra.
Lam Vong Cơ đau đến mức ngất đi.
Khi y mở mắt ra là đang nằm nghiêng trên giường, sắc trời đã tối muộn, nhưng bảy tám vò rượu lăn lóc trên sàn vẫn rất bắt mắt. Tiếp đó Lam Vong Cơ cứng đờ toàn thân, không dám tin khi kéo chăn bông phủ trên người ra, nhìn xuống lồng ngực, chỉ thấy bản thân chỉ mặc trung y, bị một đôi tay ôm trọn lấy từ phía sau, một chiếc chân chỉ mặc quần lót đè lên đùi mình, có một người toàn thân nóng hổi đang dán chặt vào lưng mình, hơi thở nóng bỏng nhịp nhàng và hơi nhanh phả vào cổ.
Khả năng giữ bình tĩnh trước mọi biến cố mà Lam Vong Cơ luyện thành từ khi sáu tuổi, suýt tan vỡ hoàn toàn vào khoảnh khắc này, nếu không phải vì cơn đau nhức khắp người và cảm giác mệt mỏi kiệt sức nhắc nhở y rằng mình đã bị oán khí xâm nhập, thì chỉ sợ lúc này đã ngã lăn xuống sàn rồi.
Ngay lập tức nhớ lại tình cảnh trước khi ngất đi, Lam Vong Cơ nhận ra cơn đau kịch liệt như bị lăng trì trước đó đã giảm đến mức có thể chịu đựng được, dù khắp cơ thể vẫn còn lạnh buốt đến tận xương, nhưng cơn run rẩy toàn thân đã biến mất. Y nhìn rõ đôi tay đang ôm lấy mình, cơ bắp cân đối trắng trẻo, ngón tay thon dài, đôi tay này đã từng làm vô số động tác trước mặt mình, lúc này đang lặng lẽ đan vào nhau, chắc chắn là tay của Ngụy Vô Tiện không sai.
Lam Vong Cơ nhận ra Ngụy Vô Tiện đã liên tục uống rượu để làm nóng cơ thể, sưởi ấm cho mình khi bị oán khí tấn công và ngất đi. Nhìn sắc trời có lẽ mình đã ngất gần hai canh giờ, và Ngụy Vô Tiện cũng đã ôm mình sưởi ấm gần hai canh giờ. Vốn định quay lại gọi Ngụy Vô Tiện, nhưng ngay lúc quay đầu Lam Vong Cơ đột ngột dừng lại, giống như ôm trăng trong mơ, hái hoa trong gương, mọi đau khổ trước đó đều có thể tan biến trong vòng tay này, y từ từ nhắm mắt lại, xem hành động cứu mạng này như một sự ấm áp thân mật, điều đáng sợ hơn cả nỗi đau cắt da là khi mở mắt ra, tất cả chỉ là một giấc mộng Nam Kha trống rỗng.
“Lam Trạm? Ngươi tỉnh rồi?” Giọng nói lười biếng của Ngụy Vô Tiện vang lên từ phía sau cổ, khi nói hai cánh môi hắn sượt qua làn da mỏng manh ở cổ, khiến Lam Vong Cơ giật bắn cả người, y khe khẽ đáp một tiếng “Ừm”, nhưng ngạc nhiên phát hiện không phát ra được một âm thanh nào.
Lam Vong Cơ kinh hãi ngồi bật dậy ngay lập tức, không quan tâm cử động nhẹ một cái là cơn đau nhói sẽ rõ ràng hơn, đưa tay sờ soạng cổ họng, sờ không thấy gì bất thường, nhưng cho dù y cố gắng phát ra tiếng thế nào, ngoại trừ luồng không khí đi qua cổ họng giống như đang thở dài, thì ngay cả tiếng vo ve nhỏ như ruồi muỗi cũng không phát ra được.
Ngụy Vô Tiện rõ ràng cũng mệt mỏi vô cùng, vẫn đang nằm một cách lười biếng, hai tay trượt đến hông Lam Vong Cơ, tự mình lẩm bẩm: “Lam Trạm, ngươi đừng tức giận, chỉ có làm như thế này mới giảm được hàn khí trong cơ thể ngươi.” Dường như là cảm nhận được Lam Vong Cơ đang không ngừng thở dài, nhưng chẳng nói gì, Ngụy Vô Tiện hơi mở hai mắt, mới chợt phát hiện Lam Vong Cơ đã mất giọng.
Hắn cũng ngồi dậy, chẳng quan tâm thân trên để trần, đưa tay giữ lấy bàn tay đang nắn bóp cổ họng của Lam Vong Cơ, “Đừng cử động lung tung, oán khí vào cơ thể nhất định sẽ có tổn thương, ta đã từng mất hết cả năm giác quan.” Đôi mắt hắn khép hờ, không còn ảm đạm tối om như trước, lúc này hơi men tỏa ra, ngược lại hiện ra ánh nước lấp loáng, như ráng chiều dần buông.
Lam Vong Cơ nghe vậy, đau lòng đến mức chỉ có thể nhìn thật sâu vào mắt Ngụy Vô Tiện, muốn xem thử nơi sâu thẳm trong tim hắn rốt cuộc đã chịu bao nhiêu tổn thương bao nhiêu đau khổ, mất hết năm giác quan là sự dày vò đến thế nào, chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy run rẩy không ngừng, nhưng Ngụy Vô Tiện lại nói ra một cách nhẹ bẫng bình thản, giống như kể câu chuyện của người khác.
Lam Vong Cơ để mặc cho Ngụy Vô Tiện nắm tay mình và đối mắt với hắn một hồi lâu, y không nhúc nhích, Ngụy Vô Tiện cũng không nhúc nhích, Lam Vong Cơ không dám di chuyển ánh mắt xuống phía dưới, y biết Ngụy Vô Tiện để trần thân trên, y sợ ánh mắt sẽ để lộ tâm tư mà mình đã cẩn thận che giấu, y sợ Ngụy Vô Tiện lại một lần nữa dùng ánh mắt khinh miệt đâm thẳng vào tim mình. Hàm Quang Quân phong quang tế nguyệt, trước mặt Ngụy Vô Tiện – cũng là một nam tử, lại thắc thỏm lúng túng như một đứa trẻ không biết làm gì, chỉ muốn bảo vệ chút tự tôn cuối cùng.
Nhưng đột nhiên Ngụy Vô Tiện nheo mắt, ghé mặt lại gần, cười không chút phòng bị, một làn hương rượu nồng đậm xộc vào mũi Lam Vong Cơ. “Lam Trạm ngươi ngốc hả! Ngươi biết hậu quả của việc oán khí nhập thể là gì không? Người có linh lực dồi dào giống như ngươi, chính tà giao thoa sẽ tẩu hỏa nhập ma! Ngươi muốn chết phải không?!” Hắn nắm tay Lam Vong Cơ, dùng sức kéo xuống một cái, đầu cũng gục xuống theo, đập thật mạnh vào vai Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ ngây đơ ngồi đó không dám nhúc nhích, đầu và vùng ngực bụng phả ra hơi nóng của Ngụy Vô Tiện áp vào bên trái cơ thể y, một bàn tay nóng rực nắm chặt tay mình không buông, nhiệt độ kinh người xuyên qua lớp trung y mỏng manh, lại một lần nữa không kiêng dè truyền qua, trực tiếp làm nóng chảy phần nào cơn đau đớn lạnh buốt thấu xương trong cơ thể.
Ngụy Vô Tiện gắng gượng ngẩng đầu lên, nhưng chưa kịp giữ vững, lại lập tức rơi xuống đập vào vai Lam Vong Cơ, nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Ngươi cho rằng ai cũng có thể làm như ta hả? Ta là không có kim đan, mới có thể điều khiển oán khí, ngươi sao có thể.”
Lam Vong Cơ sững sờ, thoát ra khỏi tay Ngụy Vô Tiện, dùng cả hai tay chỉnh người hắn ngay lại, muốn từ trên khuôn mặt Ngụy Vô Tiện nhìn ra điều gì đó, nhưng hắn chỉ nghiêng đầu, mắt nhắm hờ, trông như nhìn chằm chằm vào mình, nhưng lại giống như xuyên qua mình nhìn chằm chằm về nơi xa. Lam Vong Cơ đại khái mới hiểu ra, có lẽ Ngụy Vô Tiện đã say rồi.
Không có kim đan, mọi thứ đều được giải thích một cách thông suốt, “Có ai có thể cho ta một con đường sáng sủa để đi, một con đường cho dù không cần tu quỷ đạo, cũng có thể bảo vệ những người mà mình muốn bảo vệ hay không.” Nguỵ Vô Tiện đã nói như vậy trên Loạn Tán Cương, đến hôm nay Lam Vong Cơ mới xem như hoàn toàn hiểu rõ, lúc đó Nguỵ Vô Tiện thực sự là không có đường nào để đi.