Quý Tiêu ngồi sau thềm cửa sổ nhỏ, ánh mắt đặt trên cuốn du ký mở ngay trước mặt, nhưng tai lại chăm chú lắng nghe mấy tiểu nha hoàn ngoài kia thì thầm cười nói.
Nhà trong viện tử này thật sự quá nhỏ, quả thực không tránh được.
“Nè, ngươi làm thế nào bị bán đi vậy?”
Mấy nha hoàn vừa dọn món ăn của bữa trưa, vừa kể chuyện quá khứ.
“Không biết tranh sủng đó,” một người mở lời, giọng nói nhẹ nhàng nhanh nhẹn: “Nhà chúng ta sinh ba chị em, ta là đứa ở giữa, có cũng được không có cũng được, làm việc không bằng con gái lớn, lại không biết tranh sủng như con gái nhỏ, chuẩn bị tiền sính lễ cho em trai, đương nhiên phải bán ta, bây giờ ta cảm thấy bọn họ bán ta thật tốt!”
“Chứ gì nữa,” người khác tiếp lời: “Ta cũng có một muội muội, luôn biết cách lấy lòng, cha nương ta làm sao nỡ bán nó, nói không chừng còn định tìm nhà gia cảnh tốt để gả nó nữa đó, nhưng vậy thì sao, bọn họ cũng không biết vận mệnh cuối cùng của ta có thể vào Bình Vương phủ, sau này còn chưa chắc ai cao hơn ai đâu.”
“Đúng thế!”
Mấy tiểu nha hoàn đến đây, đưa mắt nhìn nhau, cùng cười vang lanh lảnh, bầu không khí thoáng chốc nhẹ đi.
Tranh sủng ư …… Quý Tiêu nghe hai chữ này vào tai, đầu ngón tay cậu nhẹ nhàng lướt trên trang sách, ngẫm nghĩ tới lui lời nói vừa rồi của mấy tiểu nha hoàn kia, cuối cùng rút ra một đạo lý: muốn được người ta yêu thích, biết tranh sủng là điều rất quan trọng.
Vậy, vậy làm thế nào để tranh sủng? Quý Tiêu đỏ mặt, có chút nghĩ không rõ.
“Cha,” A Nguyên ngồi trên chiếu ở sàn nhà chơi một lúc, dần dần cảm thấy có chút không thoải mái, nó đưa tay xoa xoa mông mình, cau mày bò đến bên chân Quý Tiêu, ôm lấy, ngẩng đầu méc: “Mông, mông, lạnh.”
Quý Tiêu bế nó lên khỏi sàn nhà, ôm vào lòng, đưa tay qua che mông cho a Nguyên. A Nguyên thoải mái nheo mắt, cười cong cong đôi mắt khen: “Tốt, cha tốt.”
Nói rồi, nó chu môi thò đầu tới hôn Quý Tiêu một cái, không chút keo kiệt bày tỏ thiện ý với cậu.
A Nguyên bày tỏ thiện ý khiến Quý Tiêu vô cùng vui vẻ, cúi đầu kề trán với con sâu trắng nhỏ, cũng hôn trả lại nó một cái, trong lòng bỗng hơi hơi hiểu ra phải làm thế nào để tranh sủng.
Chưa nói đến cái khác, muốn tranh sủng, ít nhất phải để người ta biết, ngươi thích hắn, cũng phải không chút keo kiệt bày tỏ thiện ý với hắn mới đúng.
Quý Tiêu rũ mắt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo vô tư của a Nguyên, có cảm giác như bị ánh mắt ngây thơ của nó nhìn thấu, vội vàng né tránh ánh mắt của nó.
Sắp đến giờ ăn cơm trưa, Thẩm Hoài quay về như đã hẹn với Quý Tiêu lúc buổi sáng trước khi đi.
Hắn dường như đi đường vội vàng, áo có vài chỗ nhăn, một thân võ phục cũng không thoải mái, việc đầu tiên khi về đến là muốn thay y phục.
Mấy tiểu nha hoàn thấy vậy vội vàng cúi đầu đi theo vào phòng, định hầu hạ Thẩm Hoài thay y phục.
Quý Tiêu nhanh chân bước đến cửa phòng, thấp giọng nói: “Các ngươi, lui xuống đi, để ta.”
Giọng nói cậu có chút run rẩy gấp gáp khó nhận ra, là do căng thẳng.
Thẩm Hoài hơi bất ngờ đối với việc Quý Tiêu đột nhiên lên tiếng, hắn tràn đầy hứng thú: “A Tiêu hôm nay tâm trạng tốt nhỉ.”
Mấy tiểu nha hoàn không dám ở lại, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm lui ra. Quý Tiêu chậm rãi, mang theo một chút do dự, từng bước từng bước đi đến trước mặt Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài không cho phép cậu do dự, cánh tay dài vươn ra ôm Quý Tiêu vào lòng, dùng đầu mũi cọ lên gò má trắng nõn lúc này đã ửng hồng của cậu, cười khẽ nói: “A Tiêu hôm nay làm sao vậy?”
Chủ động thay đồ cho mình? Thẩm Hoài cảm thấy mình giống như trúng vận may lớn.
“Sáng nay, bọn họ cũng không thay cho ta,” Quý Tiêu ậm ừ giải thích, ý của cậu là, bọn họ không thay đồ cho cậu khi chưa được Thẩm Hoài cho phép, cậu cũng không muốn để Thẩm Hoài bị người ngoài sờ mò tới lui.
Chỉ là lời này thực tế nói ra khá mơ hồ, vào đến tai Thẩm Hoài lại đổi sang ý nghĩa khác, hắn hết sức kinh ngạc, lại có chút không vui: “Ngươi muốn bọn chúng thay cho ngươi ư?” Thẩm Hoài siết chặt eo Quý Tiêu, ghen tuông nói: “Ngươi muốn bọn chúng thay cho ngươi để làm gì, nếu ngươi muốn, ta ngày nào cũng thay cho ngươi là được.”
“Không phải,” Quý Tiêu vội vàng lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hoài, sợ hắn hiểu lầm, nén xấu hổ, giải thích: “Bọn họ thay cho ngươi,” Cậu nói đến đây, thật sự không nhịn được lại cúi đầu thấp xuống, giọng như muỗi kêu nói tiếp nửa câu còn lại: “Bọn họ thay cho ngươi, ta không thích ……”
Thẩm Hoài mất một lúc mới hiểu rõ ý của Quý Tiêu.Hắn xoay chuyển câu này vài lần ở trong đầu, hồi lâu sau mới nhận ra Quý Tiêu là đang ghen, Thẩm Hoài quá sức vui mừng, ngược lại có chút ngẩn người, không biết nói như thế nào.
Quý Tiêu đợi mãi không thấy Thẩm Hoài có ý định lên tiếng, không khỏi cho rằng hắn nghe không hiểu.
Cậu chính là muốn tranh sủng để bày tỏ thiện ý, nghe không hiểu thì làm sao đây? Chuyện này ngàn vạn lần không được. Quý Tiêu cắn chặt răng, hít một hơi nói luôn phần sau của câu nói: “Ta, ta không thích bọn họ thay đồ cho ngươi, là vì ta không thích bọn họ chạm vào ngươi, ta, trong lòng ta ghen …”
Mặc dù mấy chữ cuối cùng nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng Quý Tiêu vẫn thành thành thật thật nói ra toàn bộ cảm nhận trong lòng mình. Câu này nặng hơn câu kia, Thẩm Hoài sắp sửa bị niềm hạnh phúc xông tới tận trời này làm cho choáng đầu. Hắn chỉ đi ra ngoài có một buổi sáng, a Tiêu đã thông suốt nhờ đâu vậy?
Nhưng bây giờ Thẩm Hoài chẳng muốn quan tâm chuyện này nữa, hắn chỉ muốn ôm Quý Tiêu thân mật một trận mà thôi.
Lúc Quý Tiêu bị y bóp mạnh eo đè xuống đệm giường, còn có chút hoảng hốt chưa kịp phản ứng. Tiếp đó cậu vẫn lo, mình đã bày tỏ thiện ý đến mức độ này rồi, chẳng lẽ Tấn Hòa hắn, hắn vẫn không hiểu sao?
Vậy những lời vừa rồi cậu vứt hết mặt mũi nói ra, chẳng phải đều phí công? Quý Tiêu xấu hổ muốn bốc cháy, thầm hối hận vì mình đã quá xúc động.
Thẩm Hoài đè lên cậu, màu mắt sẫm lại, hận không thể một ngụm nuốt trọn vật nhỏ đáng yêu này vào bụng mình.
“A Tiêu,” hắn cúi đầu xuống hôn môi Quý Tiêu, mút nhẹ cánh môi mềm mại đó, rồi gặm gặm, chụt chụt phát ra tiếng, Thẩm Hoài khẽ bật cười, đầu ngón tay lướt hai cái trên xương quai xanh của Quý Tiêu: “A Tiêu nói như vậy, ta thật sự là cực kỳ vui mừng.”
Quý Tiêu nghe vậy, từ từ quay đầu lại, đôi mắt hạnh của cậu mở to tròn xoe, không giấu nổi niềm vui trên mặt khi nghe câu nói này của Thẩm Hoài: “Thật sao?”
Thì ra, thì ra Tấn Hòa hắn hiểu rõ ràng ý của mình, biết mình đang tranh sủng, còn vì vậy mà cảm thấy rất vui mừng. Mục đích đạt được, Quý Tiêu thầm thở phào một hơi thật lớn, trên mặt cũng theo đó nở nụ cười ngọt ngào.
Thẩm Hoài gật đầu, đầu ngón tay lại trượt xuống dưới, sờ được không phải là cảm giác mềm mại ngập bàn tay như trong ký ức, mà chỉ là một khối vải cứng ngắc. Mặt hắn lập tức tối sầm. Quên mất Quý Tiêu sẽ quấn ngực bằng băng vải khiến người ta bực bội kia, cặp vật nhỏ mềm mại xinh đẹp quyến rũ vốn nằm trên đó, tự dưng bị che kín hoàn toàn.
“Tấn Hòa …” Quý Tiêu cảm nhận được bàn tay đang lướt trên ngực, đưa tay hơi đẩy ra phản đối, nhưng phần lớn là do thẹn thùng.
Thẩm Hoài thuận thế nhấc người lên trên một chút, miễn cho thân thể mình đè lên Quý Tiêu, hắn mở miệng định nói, lại nghe bên tai lời mà Quý Tiêu kềm nén sự xấu hổ nghiêm túc nói ra: “Bây giờ, bây giờ là ban ngày.”
Quý Tiêu nghĩ, để Thẩm Hoài hiểu lầm mình hoàn toàn không nguyện ý cũng không hay.
Thẩm Hoài ngẩn ra, cười lên định trêu chọc Quý Tiêu một chút: “Sao, bây giờ là ban ngày, vậy buổi tối a Tiêu sẽ để mặc ta muốn làm gì thì làm hả?”
Quý Tiêu rũ mắt không nói, lại là ý tứ ngầm thừa nhận.
Thẩm Hoài giống như bước chân vào giấc mơ giữa ban ngày, chỉ cảm thấy mình đang nổi cơn mộng xuân, hạ thân vốn đã hơi ngẩng đầu, vì những hình ảnh diễm lệ dần dần hiện ra trong đầu, lập tức dựng đứng lên, kề ngay phần thân dưới Quý Tiêu.
Quý Tiêu bị doạ giật nảy, mở to đôi mắt ướt át ngẩng đầu hoảng loạn nhìn Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài biết tính tình của vật nhỏ này, cúi đầu hôn lên chóp mũi và mắt Quý Tiêu, thở dài nói: “Trước đây ta còn làm hòa thượng được hai năm, bây giờ sao có thể không đợi được một buổi chiều?”
Thẩm Hoài cười khẽ tiếp tục nói: “A Tiêu đừng sợ, trước đây ta có hơi khốn nạn, nhưng đó là vì ta không rành sự đời,” hắn ngừng lại, chợt cảm thấy trong hai năm làm hòa thượng chẳng phải cũng có nghĩa là không rành sự đời sao, không khỏi chột dạ.
Về cách thức, thật ra hắn đã xem qua một vài cuốn sách tranh, nhưng thật sự chưa từng ngủ với ai, thời thiếu niên chưa rành sự đời, một hai nha hoàn kia hắn cũng không muốn đụng chạm nhiều, lúc thật sự khai thông, cũng là với Quý Tiêu. Hai người đều cực kỳ non tơ, hắn lại huyết khí phương cương, không khỏi có phần thô bạo.
Nhưng Quý Tiêu đã tin tưởng hắn, cậu gật gật đầu, không dám nhìn Thẩm Hoài: “Ừm ……”
Bởi vì trong lòng đã có sự háo hức mong chờ cho buổi tối, Thẩm Hoài chỉ thấy buổi chiều kéo dài đằng đẵng, trôi qua một cách khó khăn. Hắn và Quý Tiêu cùng nhau dùng cơm trưa, sau đó kêu Kim Xuân bế a Nguyên đi, mình thì ôm Quý Tiêu vào lòng, thỉnh thoảng hôn một cái, phần lớn thời gian nói chuyện với cậu.
Nói đa phần là những chuyện Quý Tiêu không rõ lắm, kiểu như hoàng gia, Bình Vương phủ này nọ.
“Hoàng huynh lần trước đến đây là để che giấu hành tung, vì vậy qua vài ngày nữa, ‘Hoàng thượng’ sẽ xuống miền nam, đến đất phong của ta, lúc đó các ngươi gặp lại, gọi tiếng đại ca đại tẩu, sẽ không thiệt thòi như lần trước đâu, ta phải bắt hoàng huynh hoàng tẩu lấy ra thật nhiều thứ tốt.” Thẩm Hoài mân mê các ngón tay của Quý Tiêu, nói ra ý định của mình.
Các ngón tay Quý Tiêu nóng lên, lại cảm thấy có chút tê dại, cậu nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng và hoàng hậu, bọn họ, bọn họ không thích ta phải không? Ta là nam tử, nếu ngươi nhất quyết ở bên ta, bọn họ chắc chắn không thích đâu nhỉ.”
Nói cho cùng, cậu vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với Thẩm Hoài.
Giọng nói của Quý Tiêu lại nhỏ xuống, Thẩm Hoài vội vàng nâng đầu cậu lên, bật cười hôn thật mạnh một cái lên môi Quý Tiêu, nói: “Nếu bọn họ không thích ngươi, ngươi cho rằng hoàng tẩu sẽ tặng ngươi miếng ngọc bội đó sao? Miếng ngọc bội kia …” Thẩm Hoài hừ một tiếng, chậc lưỡi nói: “Tẩu ấy cũng chẳng bàn với ta một tiếng, khiến ta hoảng sợ một phen …”
Quý Tiêu tưởng Thẩm Hoài tức giận, vội đưa tay vuốt vuốt ngực hắn: “Đừng tức giận, đừng tức giận.”
Thẩm Hoài túm lấy tay Quý Tiêu: “Ngươi xem ta là a Nguyên để dỗ đấy à?”
Quý Tiêu nhìn sắc mặt hắn, không giống nổi giận, nhưng vẫn sợ hắn không vui, vội vàng lại định lắc đầu, nhưng Thẩm Hoài đã dịu giọng, tựa đầu vào cổ Quý Tiêu, làm nũng nói: “Nếu ngươi thật sự coi ta thành a Nguyên, thì ngươi cũng nên mọi sự đều thuận theo ta mới phải, bên dưới của ta hiện giờ rất khó chịu, a Tiêu … ngươi giúp ta sờ một tí nhé?”
Thứ lúc nãy cứng lên, đến giờ vẫn chưa xẹp xuống.
Mặt Quý Tiêu ầm một tiếng nóng ran đỏ bừng, tay cậu không biết đặt vào đâu, đành phải tạam chống lên lồng ngực Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài da mặt dày, không hề cảm thấy mình làm khó người ta chỗ nào cả.
Quý Tiêu nén cơn xấu hổ, phản bác: “Ta, ta cũng không phải cái gì cũng chiều theo a Nguyên, lúc nó ăn cơm, không chịu ăn cái này cái kia, ta luôn ép nó, a Nguyên rất nghe lời, nó không chọc ta tức giận.”
Thẩm Hoài ủy khuất nhìn chằm chằm Quý Tiêu: “Ta cũng không chọc ngươi giận mà, ngươi nói xem, ta chọc ngươi giận hồi nào?”
Quý Tiêu nghĩ một chút, nghiêng đầu qua: “Lúc ngươi lừa ta, ta vẫn có một chút tức giận.”
Thẩm Hoài bị câu nói này chặn họng, lại nhớ tới trước đó mình đã lừa Quý Tiêu nhiều lần như thế, nhất thời không biết phản bác thế nào.
Hắn bất đắc dĩ, đưa tay vuốt vuốt má Quý Tiêu: “Bây giờ a Tiêu còn tức giận không?”
Quý Tiêu vội lắc đầu, không muốn Thẩm Hoài hiểu lầm: “Hiện tại ta không giận nữa.” Cậu ngừng một chút, lại nhớ lời trước đó Thẩm Hoài nói Thẩm Trì và Lâm Tiện sẽ còn đến đây, vì thế nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói hoàng thượng và hoàng hậu sẽ còn đến đây, vậy, ta có nên chuẩn bị một chút không?”
Thẩm Hoài lại kéo kéo Quý Tiêu vào trong lòng, cười nói: “Ngươi chuẩn bị cái gì, hoàng tẩu ta rất thích ngươi, hoàng huynh ta lại rất thích hoàng tẩu ta, cộng thêm có a Nguyên, bọn họ chẳng nói được gì.” Thẩm Hoài dừng lại, dưới ánh mắt chăm chú của Quý Tiêu nói tiếp: “Chuyến này đến đây, là vì chút chuyện của triều đình, nhưng ngoài mặt nhẹ nhàng thoải mái thôi, không có gì phải bận tâm hết.”
Hoàng đế xuất hành một chuyến đều phải cẩn trọng như vậy, Quý Tiêu trở tay ôm lại Thẩm Hoài, biết hắn cũng không đỡ hơn bao nhiêu.
Hai người lặng lẽ ngồi một lúc, lại nói đến chuyện Thẩm Hoài lúc nhỏ.
“Ta hồi nhỏ,” Thẩm Hoài cố ý giấu đi tính xấu ngút trời hình thành do được hoàng đế chiều chuộng, cùng với danh hiệu tiểu bá vương lúc ở kinh thành, “Ta hồi nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, ai nấy đều khen.”
Lời giả dối cỡ này thốt ra, mà mặt Thẩm Hoài thậm chí không hề đổi sắc, đủ thấy da mặt hắn dày thế nào.
Quý Tiêu ngẩn ra, cậu ngập ngừng, gần như là tự mình lẩm bẩm: “Vậy, vậy, a Nguyên rốt cuộc giống ai?”
Thẩm Hoài cúi đầu xuống: “Hửm?”
Quý Tiêu giải thích: “Tính tình a Nguyên có hơi bướng bỉnh, ta tưởng, tưởng là do giống ngươi ..… Lúc nhỏ nếu thích một món đồ chơi, thế nào cũng phải lấy cho bằng được.”
Nói rồi cậu có chút ngượng ngùng: “Nếu không giống ngươi, lẽ nào, thật sự là do ta dạy dỗ không tốt sao?”
Quý Tiêu mặt đầy trầm tư, trông có vẻ thật sự tự trách.
Tiểu bảo bối này nhìn đến nỗi trái tim Thẩm Hoài tê rần, lại sợ Quý Tiêu để trong lòng, vội vàng nói thật: “Ta hồi nhỏ,” Thẩm Hoài ho khan một tiếng rồi mới nói tiếp, “Tính tình ta hồi nhỏ … tóm lại, a Nguyên chắc là giống ta, không liên quan đến ngươi.”
Quý Tiêu nghi hoặc ngẩng đầu lên, còn muốn hỏi, nhưng bị Thẩm Hoài giữ mặt hôn xuống, nhất thời không nói được.
Hai người tình ý nồng nàn, thân mật một lúc, rồi thở hổn hển dừng lại.
Thẩm Hoài cảm thấy vạn phần tiếc nuối, hắn tựa vào người Quý Tiêu, oán trách: “Trời tối chậm quá.” Hắn nhìn ánh sáng lọt vào qua cửa sổ, không khỏi bực mình.
Bây giờ vẫn phải nói chuyện, “A Tiêu nghe chuyện trước đây của ta rồi, không bằng kể ta nghe một chút chuyện hồi nhỏ của ngươi?” Thẩm Hoài biết quá ít về quá khứ của Quý Tiêu, chỉ biết cậu không được sủng ái ở Quý gia.
Nhưng hiện tại đã biết tính tình Quý Tiêu, Thẩm Hoài càng rõ ràng, chuyện này làm sao bốn chữ “không được sủng ái” đủ để nói rõ? Tính a Tiêu mềm mại thế này, đến chỗ nào cũng có thể nhẫn nhịn, dĩ hoà vi quý, e rằng là do bị người Quý gia bắt nạt mà ra.
Nhắc đến Quý gia, sắc mặt Quý Tiêu hiếm hoi từ từ chuyển từ hồng hào sang trắng bệch. Cậu siết chặt vạt áo Thẩm Hoài, lắc đầu: “Chúng, chúng ta đừng nói chuyện đó, được không?”
Mặt cậu tái nhợt, không muốn nhớ lại.
Thẩm Hoài nắm lấy đầu ngón tay Quý Tiêu, đặt lên môi mình hôn hôn, ánh mắt hắn lạnh đi, giọng điệu mang theo chút tức giận khó nhận ra: “A Tiêu cứ nói với ta, ta muốn biết chuyện trước đây của ngươi.”
Quý Tiêu cúi đầu, mắt chớp một cái sắp khóc: “Chuyện, chuyện trước đây của ta không tốt, ngươi, ngươi nhất định muốn biết sao?” Cậu nói rồi ngẩng lên, đột nhiên ôm chặt Thẩm Hoài, sợ hắn vì thân thế của mình mà cảm thấy mình không tốt: “Vậy, vậy ta nói cho ngươi.”
![]()