Khách sạn ở lúc trước xảy ra vụ trộm, nên bọn họ không vào ở nữa.
Cố Khinh Ngư có một bất động sản không dùng đến ở thành phố Hoa Dương, ban ngày đã gọi người đến quét dọn, lúc này là đang đi tới đó.
Đến nơi trời đã nhá nhem, đèn đường vừa mới bật lên. Chiếc xe yên lĩnh lái vào khu biệt thự, chạy dọc theo con đường bên trong thêm mười mấy phút nữa, mới ngừng lại trước một toà nhà xinh đẹp.
Trước đó Thiệu Ngôn đã báo với Thẩm tiến sĩ, đối phương dẫn theo đội ngũ bác sĩ chờ ở cửa từ lâu.
Xe ngừng lại, nhưng không có ai xuống xe.
Thẩm Dật trong lòng nghi hoặc, giây tiếp theo, ngọn gió đêm đưa tới hai mùi hương tin tức tố nồng đậm quyện vào nhau, ánh mắt y đột biến.
Ở đây ngoại trừ Thẩm Dật là Alpha, những người khác đều là Beta.
Mọi người không rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết chiếc xe trước mặt vẫn không nhúc nhích, Thẩm Dật cũng không nhúc nhích, tất cả đều cảm thấy kỳ quái.
Nhưng không dám mở miệng hỏi, chỉ cùng nhau yên tĩnh chờ đợi.
Bên trong xe, hầu kết Thiệu Ngôn cuộn lên, cổ và cánh tay hắn đều nổi gân xanh, cổ họng cũng cực kỳ khát khô, nhưng trước sau vẫn ngồi yên không dám cử động. Cố Khinh Ngư đang quấn chặt trên người hắn giống như một con bạch tuộc, vùi đầu vào bên cổ hắn mà ngửi.
Chiếc áo vest của Cố Khinh Ngư bị ném sang một bên, trên cổ áo đã cởi hai cái nút, cà vạt treo lỏng lẻo.
Anh ngồi khóa chặt trên đùi Thiệu Ngôn, một tay chống lên ngực hắn, ánh mắt mê ly di chuyển trên người Alpha ở trước mặt, như thể đang quan sát, nhưng lại giống như mang theo vài phần kiểm tra, hơi thở nóng rực phà lên cổ đối phương, hơi có vẻ hài lòng nhìn màu sắc nơi đó càng lúc càng đỏ.
Sau đó, anh chú ý đến hầu kết vô tình di chuyển của Alpha, bỗng nhiên cúi đầu, đầu lưỡi nhẹ nhàng móc lên chỗ đó một cái.
Bất chợt nghe thấy một tiếng rên, đồng thời một bàn tay to nóng hổi phủ lên sau lưng.
Đột ngột bị ôm chặt lấy, Cố Khinh Ngư hoảng sợ, vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu giống như dã thú.
Anh hơi ngẩn ra.
Lúc này, tiếng nhắc nhở của tài xế ở bên kia tấm chắn mơ hồ vang lên: “Tiên sinh, Thiệu tổng, đến rồi.”
Hai người như chợt tỉnh khỏi giấc mộng.
Lực đạo trên cánh tay Thiệu Ngôn khẽ buông lỏng, quay đầu nhìn ra bên ngoài xe, thấy Thẩm Dật dẫn đầu cùng với bốn năm bác sĩ đang đứng ở đó.
Đầu mày hơi nhíu lại.
“Thẩm tiến sĩ, để lại một người giúp anh, kêu những người khác giải tán đi.”
Thẩm Dật đứng trong gió lạnh hai phút, nhưng suy nghĩ trong lòng đã xoay chuyển cả trăm ngàn cái. Nghe thấy tiếng nói khàn khàn của Thiệu Ngôn từ bên trong truyền ra lời dặn dò, y ngẩn người một lát, trao đổi ánh mắt với mấy người ở phía sau, chỉ để lại trợ thủ đắc lực nhất.
Những người khác đều lặng lẽ không một tiếng động rời đi.
Bọn họ gần như đã rời đi hết, Thiệu Ngôn mới mở cửa xe.
Hắn lợi dụng thân thể chặn ánh mắt của hai người bên ngoài xe, khom lưng bế Omega ở bên trong lên, xoay người đi nhanh vào trong nhà. Trong lúc này, Cố Khinh Ngư túm chặt lấy cổ áo hắn, mặt chôn trong ngực hắn, giấu đi mọi hình ảnh xấu hổ không để người khác thấy.
Lòng bàn tay Thẩm Dật siết thật chặt, đứng nguyên tại chỗ vài giây, mới rặn ra nụ cười gượng gạo, nói với trợ thủ: “Đi xem thử.”
Đang định đi theo vào, lại thấy cánh cửa toà nhà ở trước mắt “rầm” một tiếng bị đóng lại.
Cố Khinh Ngư được đặt nhẹ nhàng lên sofa, Thiệu Ngôn cúi đầu, thoáng giúp anh sửa sang lại phần tóc mái ướt đẫm hỗn độn.
Sau đó tháo cà vạt của anh xuống, cài cổ áo lại, an tĩnh nhìn kỹ một hồi, mới đứng dậy đi ra phía cửa.
Kéo cửa ra, nói với hai người bị nhốt ở bên ngoài: “Vào đi.”
Thẩm Dật nhịn lửa giận trong lòng, đang định đi vào, lại bỗng nhiên bị một bàn tay chặn lại.
Thiệu Ngôn liếc mắt nhìn y, nói với trợ thủ ở bên cạnh y: “Anh đi.”
Thẩm Dật nhíu mày nhìn về phía hắn, giận dữ hỏi: “Thiệu tổng có ý gì?”
Trong lòng y biết không thể quấy rầy Cố Khinh Ngư, giọng nói đè xuống rất thấp.
Thiệu Ngôn ngày thường không nói nhiều, hiếm được mở miệng vàng giải thích một câu: “Tiên sinh không thoải mái, Alpha không được đến gần.”
Lý do này không thể chỉ trích, Thẩm Dật không thể không đè xuống cơn giận trong lòng, gật gật đầu với trợ thủ.
Trợ thủ lần đầu tiên xung phong, nghe vậy đành phải ổn định tinh thần, một mình xách hộp y tế vào cửa kiểm tra cho Cố Khinh Ngư. Hai Alpha cũng đi theo vào, nhưng đều đứng xa hơn một chút, Thẩm Dật thấy Thiệu Ngôn quy quy củ củ, một ý nghĩ hoang đường nào đó dâng lên trong lòng không khỏi bắt đầu dao động.
Độ xứng đôi 4,2%, cho dù hắn có ý nghĩ gì, thì có thể thế nào?
Trợ thủ sau khi làm kiểm tra thật cẩn thận cho Cố Khinh Ngư, đứng dậy quay lại, thấp giọng trao đổi với Thẩm Dật vài câu.
Thẩm Dật lắc đầu cự tuyệt đề nghị của anh ta: “Buổi chiều tiên sinh đã tự mình dùng hai ống, bác sĩ Ngô lại tiêm thêm hai ống, hôm nay đã vượt liều thuốc tối đa, không thể dùng tiếp.”
Y hỏi Thiệu Ngôn: “Đã thông báo với Tô tiên sinh chưa? Khi nào cậu ta đến?”
Thiệu Ngôn lạnh giọng trả lời: “Không có.”
Thẩm Dật vẫn luôn không nhìn thấy bóng dáng của Tô Dật Du, chỉ tưởng rằng cậu ta trên đường chậm trễ, nghe thấy câu trả lời này vẻ mặt không thể tin nổi, y không khống chế được âm lượng: “Anh!”
Đây là đang làm cái gì?!
Y đang định nói cái gì đó, thì Cố Khinh Ngư bên chỗ sofa nhúc nhích, miễn cưỡng ngồi dậy.
Ánh mắt của mọi người đều chuyển qua.
“Là tôi kêu không cần thông báo.”
Giọng Cố Khinh Ngư mong manh yếu ớt, nhưng Thẩm Dật vẫn nghe rõ.
Y nhịn không được nghi hoặc, Cố Khinh Ngư lại không giải thích, nói: “Không đáng ngại. Thẩm tiến sĩ, các anh về hết đi.”
“Vậy sao được? Tiên sinh, anh ……”
Cố Khinh Ngư nhìn y một cái, lẳng lặng nói: “Trở về đi.”
Thẩm Dật: “……”
Thẩm Dật không dám trái lời, há miệng mấy lần, dưới ánh mắt kiên định của Cố Khinh Ngư, trước sau không dám nói điều gì nữa.
Y nhìn nhìn Thiệu Ngôn, ý bảo hắn cùng đi, y có mấy lời muốn nói riêng với hắn.
Nhưng nghe Cố Khinh Ngư nói: “Thiệu Ngôn ở lại.”
Thẩm Dật kinh ngạc ngơ ngác nhìn dáng vẻ cũng bất ngờ của Thiệu Ngôn, muốn nói lại thôi, trong bầu không khí im lặng một cách quỷ dị, cuối cùng không nói gì cả, dẫn trợ thủ rời khỏi biệt thự.
Cánh cửa dày nặng đóng lại nhẹ nhàng, tự động khóa chặt.
Thiệu Ngôn đứng yên tại chỗ một lát, đi đến trước sofa, nói với Cố Khinh Ngư: “Tiên sinh, tôi đưa anh về phòng.”
Cố Khinh Ngư an tĩnh nhìn hắn, không tỏ ý kiến.
Thiệu Ngôn bèn tự mình khom người, hai tay vòng qua sau lưng và dưới đầu gối anh, hơi dùng lực một chút, đã nhẹ nhàng bế được người lên.
Cố Khinh Ngư vòng lấy cổ hắn, mặt dán lên ngực hắn, rũ mắt không nói một lời, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngôi nhà này Thiệu Ngôn chưa từng tới, nhưng Cố Khinh Ngư có những thói quen trong thiết kế và bố trí. Hắn dựa vào suy đoán của mình đi lên lầu một, quả nhiên thuận lợi tìm được phòng ngủ chính.
Giường nệm ở đây, cũng là phong cách mà Cố Khinh Ngư quen dùng.
Tone màu xám đậm rất lãnh đạm, nhưng sờ vào lại rất mềm mại.
Thiệu Ngôn cúi người đặt anh xuống, đang định đứng dậy, nhưng đôi tay vòng trên cổ hắn lại không buông ra như trước đây.
Hô hấp của hắn hơi khựng lại, đôi mắt màu xanh biếc trở nên sâu thẳm, giống như biển sâu nuốt chửng mọi thứ. Hắn nhìn về phía Cố Khinh Ngư, mà Cố Khinh Ngư cũng đang nhìn hắn, đôi mắt mèo đen tròn ướt át không mông lung như lúc ở trong xe, ngược lại lộ ra một sự quan sát sắc bén.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở quấn quýt.
Thiệu Ngôn chịu không nổi trước, thấp giọng mở miệng: “Tiên sinh.”
Hắn khẽ nhúc nhích cổ, ám chỉ kêu anh buông mình ra.
Cố Khinh Ngư lại bỗng nhiên mỉm cười, ghé sát vào chút, thấp giọng gọi tên hắn.
“Thiệu Ngôn.”
Giọng anh khàn khàn, giống mỹ nhân ngư mê hoặc lòng người.
“Anh có dám đánh dấu tôi không?”
Đồng tử Thiệu Ngôn co lại.
Lúc này Cố Khinh Ngư lại thu về cánh tay đang vòng trên cổ hắn, mềm mại dựa vào đầu giường, ngón tay khẽ nhúc nhích, không chút để ý cởi nút trên cổ áo mình.
Thiệu Ngôn không thể khống chế nhích tới trước, giơ bàn tay hơi run run lên.
Hắn cuộn các ngón tay lại, rồi mới tiếp tục tiến tới, bao phủ lên tay Cố Khinh Ngư.
Khàn giọng nói: “Để tôi.”
Cố Khinh Ngư liền buông tay, mặc cho hắn làm, đôi mắt trước sau luôn nhìn chằm chằm hắn.
Thiệu Ngôn ngồi xuống bên cạnh anh.
Tay hắn rất lớn, ngón tay hơi thô, năm chiếc nút thật nhỏ, tốn một chút công sức, mới cởi xong hết.
Cố Khinh Ngư phối hợp với động tác của hắn, để hắn thuận lợi cởi áo sơmi của mình ra.
Làn da vốn trắng nõn hiện giờ phủ kín những mảng ửng đỏ thật lớn, Thiệu Ngôn rũ mắt không dám nhìn nhiều.
Cố Khinh Ngư nâng cằm hắn lên, nghiêm túc nhìn kỹ cảm xúc trong mắt hắn, không chắc chắn lắm hỏi hắn: “Anh không sẵn lòng?”
“Sẵn lòng” Thiệu Ngôn vội vàng bày tỏ thái độ.
Cố Khinh Ngư liền có chút bất mãn, yêu cầu: “Vậy thì nhìn tôi.”
Thiệu Ngôn siết thật chặt lòng bàn tay, khàn giọng đáp lại.
Hắn ổn định tinh thần, di chuyển thân mình, ngồi gần hơn một chút.
Rũ mắt nhìn tuyến thể sau gáy Omega.
Chỗ đó sưng đỏ và phồng lên, bề mặt lại trơn láng bằng phẳng.
Là cấm địa chưa từng có ai chạm đến.
Thiệu Ngôn thử nắm lấy hai vai Cố Khinh Ngư, cúi đầu, trong mũi ngửi thấy mùi hương ngọt ngào nồng đậm.
Làm như ghét bỏ hắn quá mức rề rà, Cố Khinh Ngư khó nhịn nổi nhướn nhướn thân mình, đưa tuyến thể đến bên miệng hắn.
Ở góc độ Omega không nhìn thấy, đôi mắt Alpha đã phát sinh biến hoá khiến người ta giật mình, gần như biến thành dựng đồng.
* Dựng đồng (con ngươi co lại thẳng đứng):
Giống như mãnh thú đói bụng suốt mấy thế kỷ cuối cùng đã chờ được con mồi tới, răng nanh đột ngột nhú ra, đâm thật sâu vào tuyến thể.
Cố Khinh Ngư đau đến mức rên lên một tiếng, bản năng trong nháy mắt khiến anh muốn trốn thoát, nhưng cổ đã bị giữ thật chặt.
Ngón tay anh để bên hông Thiệu Ngôn đột nhiên siết chặt, cắm thật sâu vào da thịt Alpha.
Miễn cưỡng chịu đựng cơn đau ban đầu, trên trán Cố Khinh Ngư rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, ngay sau đó thân thể cảm thấy giống như từng đợt từng đợt sóng cuốn trôi đi những bụi bặm, một sự thoải mái đã lâu rồi không gặp.
Là tin tức tố của Thiệu Ngôn.
Tin tức tố thuần khiết trực tiếp rót vào tuyến thể, trấn an rất tốt những rạo rực ở nơi sâu trong thân thể anh.
Quyết định của anh không sai.
Tuy rằng độ xứng đôi rất thấp, nhưng dù sao Thiệu Ngôn cũng là một Alpha, về lý thuyết, hắn có thể đánh dấu mình.
Quá trình rót tin tức tố vào kéo dài mấy chục giây.
Cố Khinh Ngư nheo mắt thừa nhận, đến khi cảm thấy gần như xong, liền đưa tay đẩy đẩy ra.
Nhưng Thiệu Ngôn không có phản ứng ngay lập tức.
Anh lại đẩy vài cái, Alpha đang tựa trên hõm vai anh mới miễn cưỡng nhả ra.
Răng nanh rút ra khỏi tuyến thể, Cố Khinh Ngư ngước mắt lên, thấy bên môi Thiệu Ngôn có vết máu sót lại, cảm thấy có chút chướng mắt. Thiệu Ngôn cực kỳ hiểu rõ tâm tình của anh, tất nhiên không dám liếm, giơ tay quẹt một cái, giấu vệt máu ở giữa kẽ tay.
Cố Khinh Ngư cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn về phía mình dường như có sự thay đổi nào đó, nhưng lại không nói rõ được là thay đổi ở chỗ nào. Anh cũng không nghĩ nhiều, vấn đề tồn đọng lâu nay đã được giải quyết thoả đáng, khiến tâm trạng anh trở nên rất tốt.
“Anh ……”
Cố Khinh Ngư vừa định tiễn khách, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, trong cổ họng bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ kỳ quái, giống như bị một sức mạnh vô hình nào đó tấn công, thân mình anh bỗng nhiên mềm oặt, rơi vào trong vòng tay luống cuống đưa ra để đón lấy anh.
Thiệu Ngôn hoảng loạn nhìn Omega đột nhiên phát run, gấp đến độ vành mắt đỏ lên: “Tiên sinh, anh bị sao vậy?”
Cố Khinh Ngư thở hổn hển một cách kịch liệt, kinh hoàng cảm nhận cơn tình triều trong cơ thể càng mãnh liệt hơn so với trước đó, là khao khát không thể bỏ qua, đánh thẳng vào linh hồn ……
Một phỏng đoán khiến anh dựng tóc gáy dâng lên trong lòng.
“Gọi điện thoại gấp cho Thẩm Dật, kêu anh ta quay lại đây một chuyến.” Cổ họng Cố Khinh Ngư khô khốc, tiếng nói gần như không thể nghe thấy.
Cảm ứng được tin tức tố của Omega chợt cuồng loạn trong không khí, Thiệu Ngôn còn có gì mà không rõ nữa.
Đây là, việc đánh dấu mất đi hiệu lực hay sao?
Nhanh như vậy, vừa rồi rõ ràng là được.
Thấy hắn chậm rì rì không nhúc nhích, Cố Khinh Ngư có chút sốt ruột, đẩy một cái ngay ngực hắn, khàn giọng thúc giục: “Mau gọi.”
Thiệu Ngôn hiếm thấy không chấp hành mệnh lệnh của anh ngay lập tức, ngược lại cúi đầu nhìn anh, cảm xúc trong mắt vừa đen vừa sâu.
Hắn thấp giọng hỏi: “Vì sao?”
Vì sao gọi cho Thẩm Dật? Bởi vì việc đánh dấu của mình không thể làm cho tiên sinh thỏa mãn, cho nên tìm y đúng không?
Tìm y quay lại, làm cái gì?
Nói chung không có khả năng gọi y quay lại để tiêm bổ sung thuốc ức chế được.
Thiệu Ngôn nhớ rất rõ ràng, độ xứng đôi của Thẩm Dật và tiên sinh.
Là 82.7%.
Vậy là đủ rồi.
Chỉ cần tiên sinh nói ra, tên kia tuyệt đối không có ý kiến khác.
Trên thực tế, chỉ sợ y đã sớm chờ đợi.
Thiệu Ngôn nhớ lại mấy chục phút trước, hắn ôm tiên sinh từ bên trong xe ra, ánh mắt Thẩm Dật nhìn chằm chằm hắn lúc ấy, hận không thể đục thủng ra hai cái lổ trên cánh tay hắn.
Còn có trước kia, rất nhiều chi tiết ở chung giữa đối phương và tiên sinh.
Lúc trước hắn không dám suy nghĩ sâu xa, hôm nay nhớ lại, chỗ nào cũng khiến người ta tức giận.
Cố Khinh Ngư nhìn bộ dáng của hắn biết ngay hắn đang nghĩ lệch, nhưng giờ phút này, anh không có sức lực dư thừa để giải thích, chỉ trầm giọng lặp lại: “Nhanh đi. Anh hiện giờ, không nghe lời tôi nữa có phải không?”
Thiệu Ngôn thả lỏng nắm tay rồi lại siết chặt, cúi đầu im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, vẫn là nghe lời, xoay người ra khỏi phòng, gọi điện thoại.
Khi trở về, tin tức tố trong phòng ngủ càng thêm nồng đậm.
Cố Khinh Ngư nhắm mắt ngồi dựa vào đầu giường, nghe thấy động tĩnh, ngước mắt nhìn qua: “Gọi rồi?”
“Vâng.”
Cảm xúc của Thiệu Ngôn xuống rất thấp.
Là lỗi của hắn.
Không thể trách tiên sinh.
Tiên sinh không phải không cho hắn cơ hội, để hắn đánh dấu.
Là hắn không thành công.
Hắn cảm thấy vô cùng thất bại.
Bất kể bây giờ tiên sinh ra quyết định thế nào, đều không phải là chuyện hắn có thể ngăn cản.
Bởi vì, là bản thân hắn vô dụng, hắn không có năng lực kia.
Lúc này, lại nghe thấy đầu giường truyền đến giọng của tiên sinh: “Anh lại đây.”
Thiệu Ngôn nghi hoặc ngẩng đầu, xác định không phải ảo giác của mình, quả thật là tiên sinh đang kêu hắn.
Hắn lúng túng đi tới, còn cách nửa bước chân đã bị Cố Khinh Ngư túm lấy cổ áo hắn, thấp giọng yêu cầu: “Tiếp tục.”
Hầu kết Thiệu Ngôn lăn lăn.
Hắn không quá chắc chắn, có phải mình hiểu sai ý của tiên sinh hay không.
Ánh mắt Cố Khinh Ngư hơi bực bội, nghiến răng ra mệnh lệnh rõ ràng: “Tôi nói, tiếp tục đánh dấu tôi.”
Thiệu Ngôn không đợi anh nói lần thứ ba.
Ngồi ngay xuống bên cạnh tiên sinh, rũ mắt, nhìn tuyến thể của anh.
Lần đánh dấu không lâu trước đó, trên tuyến thể Omega để lại hai vết thương nho nhỏ, gần chỗ vết thương có vết bầm mờ mờ, thoạt nhìn có chút khiến người ta ……
Không nỡ cắn xuống.
Cố Khinh Ngư không biết tâm tư của hắn, khao khát mãnh liệt đã đạt tới đỉnh điểm sau khi Alpha tới gần, mỗi một centimet da đều trở nên rất mẫn cảm, nhưng chậm chạp chờ không được sự tiếp xúc mà mình mong muốn.
Anh giơ tay bám lên bờ vai rộng lớn của Alpha, chiếc mũi xinh đẹp dụi vào cổ hắn, trong cổ họng tràn ra tiếng thúc giục mơ hồ, khiến Thiệu Ngôn trong nháy mắt cởi giáp đầu hàng.
Răng nanh một lần nữa cắm hoàn toàn vào tuyến thể.
Cố Khinh Ngư không kềm chế nổi phát ra một tiếng thở ra sảng khoái, âm thanh đó đã cổ vũ cực lớn cho Alpha, Thiệu Ngôn thử nâng tay, ôm Omega vào trong lòng, dưới sự mong đợi khẩn trương không ai hay biết, hắn phát hiện mình không những không bị đẩy ra, thậm chí còn được ôm lấy thật chặt ……
Đồng tử màu xanh lam hơi hơi co lại, hô hấp cũng theo đó căng thẳng.
Từ đáy lòng dâng lên, là sự thỏa mãn và sung sướng do tâm nguyện đã đạt được. Ngay sau đó, lại là ham muốn chiếm hữu sâu đậm không thấy đáy.
Tiên sinh, đã là của hắn.
Rõ ràng, hắn nằm mơ cũng không dám.
Nhưng đã cho hắn.
Nếu đã cho hắn, thì không thể lấy lại.