Nhaminh [4,2%] Chương 28

[4,2%] Chương 28

0 0 đánh giá
Article Rating

Lần thứ hai đánh dấu Cố Khinh Ngư không tính thời gian, hẳn là cũng không khác biệt quá nhiều so với lần đầu tiên. Cộng thêm những dây dưa hoang đường trước và sau đó, đến khi thực sự đi ngủ, thì trời đã tờ mờ sáng.

Cố Khinh Ngư ngủ say sưa nguyên cả ngày, khi nhập nhèm thức dậy, ngoài cửa sổ đã là bóng chiều tà.

Anh ôm chăn nằm một hồi, ngoại trừ tuyến thể ẩn ẩn đau, thì cả người chỗ nào cũng tốt, toàn thân thoải mái.

Đứng dậy rửa mặt xong, trong bụng truyền đến cảm giác đói mãnh liệt.

Vì thế xuống lầu ăn một bữa không biết nên gọi là bữa nào, sau khi xoa dịu lục phủ ngũ tạng, anh gọi điện thoại đến công ty, cho trợ lý Mạnh.

Hỏi hành trình đã sắp xếp cho Thiệu Ngôn hôm nay.

Đầu dây bên kia trả lời ngắn gọn không dài dòng, báo cáo từng việc Thiệu Ngôn làm từ lúc tám giờ vào công ty đến hiện tại đang làm việc, đơn vị báo cáo là nửa giờ một.

Cố Khinh Ngư yên tĩnh lắng nghe, sau khi nghe xong liệt kê vài dự án, dặn dò: “Tài liệu của những dự án này, chuyển riêng cho tôi một phần.”

“Vâng.” Ở đầu dây bên kia trợ lý Mạnh ngoài miệng lưu loát đáp ứng, nhưng trong lòng lại có chút bồn chồn.

Gần đây tiên sinh ngày nào cũng dò hỏi lịch trình của Thiệu tổng, đối với mỗi dự án qua tay Thiệu tổng đều muốn xem qua, tuy rằng đều không đưa ra ý kiến gì, nhưng đây là chuyện chưa từng có.

Người điều hành Âu Tân mấy năm nay là Thiệu tổng không sai, nhưng cậu cũng chưa bao giờ quên, công ty là của họ Cố.

Chuyện tiên sinh muốn hỏi, cậu không thể không nói. Tuy rằng tiên sinh chưa từng nói là không được báo cho Thiệu tổng về những chuyện ngài ấy muốn hỏi này, nhưng cậu dám làm như vậy sao?

Sự nhạy bén trong bản năng của dân văn phòng khiến trợ lý Mạnh cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng đối với chuyện chưa phát sinh, cậu không dám hỏi cũng không dám nói, chỉ đành nghẹn trong bụng tự mình mòmẫm.

Những suy nghĩ vòng vèo giấu sau sự ứng đối chuyên nghiệp của trợ lý, Cố Khinh Ngư không biết, cũng không cần biết.

Giờ phút này, trong lòng anh hiện lên một tia ghen tị, cảm thấy ghen tị đối với tinh lực dường như vô cùng vô tận của Alpha kia.

Cùng là lăn lộn cả một đêm, Thiệu Ngôn vẫn có thể đến công ty đi làm không muộn hơn 8 giờ sáng, nghe có vẻ tinh thần phấn chấn, không chậm trễ công việc một chút nào.

Còn mình, lại cần phải ngủ bù một thời gian dài, mới chỉ có thể miễn cưỡng lấy lại trạng thái.

Cố Khinh Ngư giơ tay sờ sờ tuyến thể sau cổ, vết thương trên đó trải qua sự chăm sóc tinh tế cộng với một ngày hồi phục, cảm giác đau đớn so với lúc mới bắt đầu, đã không còn khiến người ta khó có thể chịu đựng như vậy nữa.

Anh liếc đọc email một lát, sau đó nghe thấy tiếng động ở bên ngoài.

Là Thiệu Ngôn tới.

Hắn thoạt nhìn rất uyển chuyển nhẹ nhàng.

Cố Khinh Ngư nghĩ. Cái từ uyển chuyển nhẹ nhàng này hình như cũng không hợp với Alpha cao lớn trầm mặc kia, nhưng anh chính là nhìn ra một loại cảm giác uyển chuyển nhẹ nhàng giống như tinh linh, từ trên ngườiThiệu Ngôn.

Hắn từ trong vườn hoa đi vào, trên tay ôm một bó hoa diên vĩ mà người làm vườn đang chuẩn bị mang vào, cắm trong bình hoa ở huyền quan.

“Tiên sinh.”

Hắn đặt bình hoa xuống, trong đôi mắt xanh nhìn về phía Cố Khinh Ngư, tựa hồ tràn ngập tình ý.

Cố Khinh Ngư lẳng lặng nhìn hắn.

Thiệu Ngôn đơn giản chào hỏi với đám người a Cẩn ở trong phòng, rồi đi thẳng tới.

Bởi vì có những người khác ở đó, hành vi của hắn không càn rỡ như khi ở riêng, ngược lại vô cùng an phận đứng đắn.

Hắn không có ý định ngồi vào vị trí bên cạnh Cố Khinh Ngư, mà rất giữ lễ phép ngồi xuống đối diện.

Nhưng Cố Khinh Ngư vẫn cảm thấy, ánh mắt của hắn rất phóng túng, so với mấy ngày trước đây thậm chí còn phóng túng hơn.

Cố Khinh Ngư đặt chiếc máy tính bảng ở trong tay xuống.

Trong đó có email do Thẩm Dật gửi tới.

Cái tên này hôm nay bận rộn như vậy, thế mà vẫn nhớ bớt thì giờ đi làm kiểm tra độ xứng đôi, hắn là định sau mỗi lần đánh dấu đều đi làm kiểm tra đo lường một lần hay sao?

Thẩm Dật một lần nữa nhắc lại tính nguy hiểm của hành vi đánh dấu này trong email.

Đối với chuyện này, Cố Khinh Ngư có suy xét của mình.

Cố Khinh Ngư mới ăn xong, anh không định ngồi tiếp Thiệu Ngôn ăn.

Anh dặn dò phòng bếp một câu, kêu làm vài món ăn cho hắn, chính mình thì đi ra cửa tản bộ trước.

Đầu xuân không khí vẫn rất lạnh, nhưng vườn hoa của Cố trạch đã trăm hoa khoe sắc rồi.

Thời xưa có Võ Tắc Thiên hạ chỉ ra lệnh cho trăm hoa phải nở dưới thời tiết rét đậm, Cố Khinh Ngư không có dã tâm thách thức ông, ở thời đại hiện nay, chỉ cần bỏ nhiều tiền một chút, để những bông hoa này nở sớm hơn, ngược lại không phải là chuyện quá khó.

Anh mới đi được mười phút, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân vội vàng.

Quay đầu nhìn lại, cũng không quá bất ngờ.

Là Thiệu Ngôn đuổi theo tới đây.

“Anh không ăn cơm chiều sao?”

Cố Khinh Ngư nhíu mày, anh không có thói quen khắt khe với nhân viên, ở công ty làm trâu làm ngựa cả ngày, về đến nhà cơm cũng không cho ăn.

“Tôi ăn rồi.” Thiệu Ngôn vui vẻ trả lời.

Cố Khinh Ngư liền hỏi: “Ăn cái gì?”

Phòng bếp của anh lúc nào cũng chuẩn bị đủ loại nguyên liệu nấu ăn, muốn ăn cái gì cũng tiện lợi.

Nhưng có tiện lợi đến đâu, cũng phải đợi một chút.

Thiệu Ngôn sờ sờ mũi, có chút ngập ngừng.

Dưới ánh mắt chăm chú của Cố Khinh Ngư, thấp giọng thừa nhận: “Ăn, những thứ tiên sinh bỏ lại.”

Quả nhiên, Cố Khinh Ngư có chút tức giận, đây là xem anh thành người thế nào? Truyền ra ngoài kêu người ta làm sao nghe?

Hắn là quản lý cấp cao của Cố thị, thế mà ở nhà ông chủ ăn cơm thừa canh cặn sao?

“Tiên sinh, tôi chỉ là muốn ăn nhanh một chút để đi cùng ngài.”

Thiệu Ngôn lặng lẽ túm chặt tay anh, thậm chí khẽ lắc lắc.

Cố Khinh Ngư nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn hắn thêm một cái.

“Buông ra.”

Đang ở bên ngoài đó, lôi lôi kéo kéo như vậy là thế nào.

Thiệu Ngôn cũng không dây dưa, nghe lời buông ra.

Bọn họ chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ.

Cố Khinh Ngư hôm nay ngược lại không im lặng, hỏi vài chuyện liên quan đến công việc.

Thiệu Ngôn rất vui vẻ, trả lời từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Hai người đi đến bên cạnh hồ bơi.

Như thường lệ là Cố Khinh Ngư sẽ bơi, ngày trước, Thiệu Ngôn vẫn luôn ở bên cạnh an tĩnh chờ đợi.

Hồ bơi này là dành riêng cho một mình Cố Khinh Ngư, từ khi xây xong tới nay, ngoại trừ nhân viên công tác định kỳ xả nước, vệ sinh, bảo trì, chưa từng có ai khác đặt chân vào.

Thiệu Ngôn lại đề nghị: “Tiên sinh, hôm nay tôi bơi cùng ngài nhé?”

Cố Khinh Ngư vậy mà không từ chối.

Bọn họ đi đến phòng thay đồ để thay quần áo.

Nơi này tất nhiên chỉ chuẩn bị đồ theo kích thước của Cố Khinh Ngư. Anh lục lọi trong tủ quần áo, tìm ra một cái rộng rãi, đưa cho Thiệu Ngôn.

Phòng thay đồ của riêng một mình anh, đương nhiên không có rèm che gì cả.

Thiệu Ngôn liền xoay người, đưa lưng về phía anh thay đồ.

Cố Khinh Ngư không hề tránh tầm mắt đi, yên tĩnh nhìn toàn bộ quá trình.

Thiệu Ngôn cảm nhận được điều này, cơ bắp cả người đều căng chặt, điều này khiến cho đường nét cơ thể của hắn thoạt nhìn càng đẹp hơn.

Chờ hắn thay đồ xong, lại phát hiện, quần bơi đáng lẽ phải rộng rãi, lại dường như hơi quá vừa người.

Vừa đến nỗi, sự xấu hổ nào đó không thể che giấu được.

Cố Khinh Ngư hỏi hắn: “Anh còn bơi không?”

Thiệu Ngôn kiên định gật đầu.

Cố Khinh Ngư liền kêu hắn đi ra ngoài trước, mình thì đóng cửa lại thay quần áo.

Đến khi anh ra tới, Thiệu Ngôn ngẩng đầu nhìn, hơi sửng sốt.

Cố Khinh Ngư chọn bộ đồ bơi ba món màu đen, quần bơi và áo bơi kiểu dài, toàn thân che kín mít.

Suy xét đến tiết trời đầu xuân này, mặc như vậy ngược lại cũng không có gì bất ngờ.

Chỉ là bình thường anh bơi chưa bao giờ mặc như vậy, Thiệu Ngôn khó tránh khỏi có chút nghĩ ngợi.

Thiệu Ngôn nghĩ: Có lẽ tiên sinh không quen bơi cùng người khác.

Hắn có chút mất mát vì bị đề phòng, nhưng rất nhanh lại tự mình an ủi: Tiên sinh rõ ràng không quen, nhưng vẫn đồng ý bơi chung với hắn, có thể thấy được mình khác biệt.

Hắn thu hồi tiểu tâm tư không ai biết nào đó, quyết tâm hôm nay nhất định nỗ lực khắc chế, an phận thủ thường.

Không làm cho tiên sinh phản cảm.

Hai người vọt xuống làn nước ấm, mới vừa xuống hồ bơi, nước trong hồ nhiệt độ ổn định, so với nhiệt độ thân thể, vẫn là hơi lạnh.

Cố Khinh Ngư trước hết bơi vài vòng để làm ấm người, Thiệu Ngôn an tĩnh bơi theo, không nhanh không chậm.

Chờ thân thể hoạt động được chút chút rồi, Cố Khinh Ngư mới bắt đầu thoải mái hơn.

Thiệu Ngôn phát hiện tiên sinh ở trong nước rất linh động, giống người cá tuyệt đẹp nhìn một cái là mất hồn.

Bộ đồ tắm màu đen tôn lên làn da cực kỳ trắng của anh, trắng đến phát sáng.

Mái tóc đen hớt ngắn mềm mại như rong tảo, nhẹ nhàng đong đưa theo dòng nước.

Bọn họ đối diện dưới làn nước xanh thẳm, chuỗi bọt nước li ti từ mũi miệng ùng ục nổi lên, mọi thứ cứ như diễn ra trong mơ.

Lúc sau, tiên sinh bỗng nhiên rẽ nước bơi về phía hắn, đôi môi mềm mại phủ lên môi hắn.

Anh cướp đi hơi thở của hắn, nhưng lại mang đến cho hắn không khí ngọt ngào.

Thiệu Ngôn không tự chủ được ôm lấy thân thể anh.

Hai người ôm nhau cách một làn nước, tựa như cũng trở nên không còn chân thật nữa.

Thân thể trôi nổi lững lờ, giống như ôm nhau nhưng lại giống như đẩy nhau. Chỉ có môi lưỡi quấn chặt vào nhau, hai tay gắt gao ôm lấy đối phương.

Đây là một nụ hôn gần như nghẹt thở.

Về đủ loại ý nghĩa, ý nghĩa thực sự là, gần như nghẹt thở.

Một giây trước khi lồng ngực sắp sửa nổ tung, Thiệu Ngôn ra sức đạp nước, ôm tiên sinh trong lòng ngực trồi lên mặt nước.

“Khụ khụ.” Cố Khinh Ngư sặc nước, ho đến mức thân thể gập lại.

Thiệu Ngôn kinh hoảng kiểm tra tình huống của anh.

Vén mớ tóc hỗn độn ướt nhẹp ra, hắn thấy rõ đôi mắt anh. Trong mắt anh có ý cười, giống như một đứa trẻ thực hiện thành công trò đùa của mình.

Thiệu Ngôn lặng lẽ thở dài.

Hắn cúi đầu một lần nữa hôn lấy anh, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù.

Bọn họ bất tri bất giác đến bên mép hồ bơi.

Bọn họ nửa người ở trong nước, nửa người trên mặt nước.

Thiệu Ngôn cảm thấy, giữa bọn họ, hình như đã xảy ra một biến hóa nào đó.

Tiên sinh hôn hắn một cách rất chủ động, điều này khiến hắn thụ sủng nhược kinh. Hắn ép anh vào thành hồ bơi, sức nâng của nước trung hoà chiều cao của hai người, thậm chí dưới sự cố tình áp chế của Cố Khinh Ngư, Thiệu Ngôn cần phải hơi ngửa đầu, mới có thể tiếp nhận sự xâm lấn của môi lưỡi anh.

Thiệu Ngôn có thể cảm giác được, tiên sinh đang bắt chước hắn. Anh đang dùng cách thức hắn đối đãi với anh ngày hôm qua, hôn ngược lại hắn. Đôi môi anh mềm mại và mạnh mẽ, xúc cảm khiến người ta trầm mê, Thiệu Ngôn mấy lần cố gắng tìm lại quyền chủ động, nhưng đều bị túm tóc áp chế chặt chẽ.

“Nghe lời, đừng nhúc nhích.” Cố Khinh Ngư khàn giọng ra lệnh, Thiệu Ngôn hoàn toàn phục tùng dưới mệnh lệnh này, quả thực không có động tác nào nữa.

Cố Khinh Ngư xem ra rất hài lòng với sự phục tùng của hắn, bàn tay vốn đang đè sau gáy hắn dần dần đi xuống, luồn vào lưng quần bơi của hắn.

Nụ hôn của anh cũng theo lồng ngực đi xuống.

Cách lồng ngực mỏng manh, trái tim bên trong đập điên cuồng như thể ngay ở giây tiếp theo sẽ nhảy ra ngoài.

Tiên sinh không tiếp tục hôn xuống, nhẹ nhàng dừng trên tâm thất trái của hắn.

Anh nghiêng mặt, dán tai vào nơi đó, nghe nhịp đập hỗn loạn bên trong.

Động tác trêu đùa trên tay lại tăng sức lên.

Ngay sau đó, miếng vải mỏng nổi lều phều trên mặt nước.

Ánh mắt tan rã của Thiệu Ngôn nhìn chằm chằm miếng vải đáng thương dập dờn tới lui theo dòng nước kia, đôi tay không có chỗ để chỉ có thể dùng sức chống lên thành hồ bằng gạch men. Omega trước mặt nắm lấy mệnh căn của hắn vụng về di chuyển, anh không cho hắn nhúc nhích, đôi mắt đen xinh đẹp tràn đầy vẻ uy hiếp và cảnh cáo.

Nhưng ngài ấy lại gợi cảm như vậy, đáng yêu như vậy.

Thiệu Ngôn nhẫn nhịn đến mức xương cốt cả người đều kêu răng rắc, nhưng chịu đựng trong ngọt ngào.

Tiên sinh thậm chí đã vì hắn làm tới bước này.

Chỉ cần hắn nhẫn nại, chỉ cần hắn nghe lời, hết thảy rồi sẽ có hồi báo.

Mà sự thật đúng như mong đợi của hắn, tiên sinh đã cho mọi thứ hắn mong muốn.

Chỉ là ngay khoảnh khắc sắp lên đỉnh kia, hắn bỗng nhiên bị bóp giữ phần đầu.

Đôi mắt màu xanh đang mê man của Thiệu Ngôn bất giác hiện lên vẻ nghi hoặc và ủy khuất.

“Tiên, tiên sinh ……”

Ngón tay Cố Khinh Ngư siết chặt, khi ngẩng đầu lên, thấy rõ vẻ nghi hoặc và ủy khuất trong đôi mắt màu xanh kia.

Anh hơi dừng lại, thấp giọng hỏi: “Biết ai là chủ nhân không?”

“Biết, vẫn luôn luôn biết.”

Giọng của Alpha có chút run rẩy không rõ ràng, nhưng rất kiên định.

Vì thế Omega buông tay ra.

Cố Khinh Ngư hơi lui về phía sau, đạp nước trồi lên, anh hài lòng thưởng thức gương mặt thất thần khẽ thở hổn hển của Alpha một hồi, cúi người hạ thấp đầu. Giữa hai đôi môi làm như có một lực hút mạnh mẽ, Alphacòn chưa hoàn hồn lập tức bị hút qua, hút lấy hắn một cách vững chắc, sau đó dính chặt vào nhau, làm thế nào cũng không rút ra được.

Loading

Bị cấp dưới có độ xứng đôi 4,2% đánh dấu

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x