Nhaminh [4,2%] Chương 30

[4,2%] Chương 30

0 0 đánh giá
Article Rating

Đêm đó, Thiệu Ngôn thành công ở lại Cố trạch.

Chỉ là chẳng liên quan gì đến mớ hương liệu để xông thơm đó, bởi vì hắn căn bản không cơ hội xông hương.

Buổi tối, tiên sinh bỗng nhiên giao cho hắn một đống công việc.

Thiệu Ngôn có chút kỳ quái, bởi vì những công việc này thoạt nhìn không hề gấp, cũng không quá quan trọng, đều là mấy việc linh tinh vặt vãnh mà một nhân viên thực tập có thể xử lý. Đương nhiên, bởi vì đây là việc dotiên sinh đích thân dặn dò, hắn sẽ không có bất kỳ ý kiến gì, ăn cơm xong liền lên lầu đến thư phòng xử lý.

Còn tiên sinh thì ngồi ở sofa bên cạnh đọc sách.

Thiệu Ngôn tuy rằng không thể tìm được cơ hội để ôm ấp hôn hít, nhưng cảm thấy bầu không khí thế này cũng rất tốt.

Hắn ngồi trước máy tính yên tĩnh làm việc, còn tiên sinh thì ở cách đó không xa bầu bạn với hắn.

Có lẽ do nội dung công việc tương đối đơn giản, cho nên có tâm tình rảnh rỗi làm việc riêng.

Ánh mắt Thiệu Ngôn luôn lơ đãng bay về hướng sofa bên kia, dáng vẻ tiên sinh mang mắt kính an tĩnh đọc sách, thật sự rất dịu dàng nha.

Chỉ là, quyển sách trong tay anh, hình như có chút quen mắt.

Nhân lúc anh lật sách, Thiệu Ngôn liếc mắt nhìn tựa sách một cái, mí mắt đột nhiên nhảy dựng.

101 tiểu xảo âu yếm mà bạn cần phải học》.

……

Đây không phải là quyển sách hắn mua xong còn chưa kịp đọc đã tìm không ra, sau đó đành phải đặt mua lần nữa hay sao.

Thiệu Ngôn chết lặng nhìn màn hình gõ chữ, nhưng trong đầu đã nghĩ ngợi quay cuồng.

Quyển sách này làm thế nào lọt vào tay tiên sinh?

Đúng rồi, hôm đó sau khi nhận được sách, hắn cũng là muốn mang theo bên mình để có thể xem bất kỳ lúc nào.

Sau đó rơi trong xe của tiên sinh.

Sau đó nữa thì tìm không thấy.

Cho nên lúc ấy đã ……

Thiệu Ngôn thử tính ngày, chớp chớp mắt một cách khó khăn.

……

Sách không dày lắm, không đến hai trăm trang.

Cố Khinh Ngư tốn một giờ để xem xong, rồi khép sách lại.

Vừa ngước mắt, liền thấy Alpha tóc vàng ngồi trước máy tính ở bàn làm việc đứng ngồi không yên, trông dáng vẻ đã sắp bốc cháy rồi.

Anh cười lạnh một tiếng, hỏi: “Làm được bao nhiêu rồi?”

“Sắp xong.” Thiệu Ngôn trả lời.

Quẫn bách không ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của hắn, hộp thư của Cố Khinh Ngư rất nhanh đã nhận được tài liệu hắn gửi tới.

Nhiệm vụ tối nay Cố Khinh Ngư giao cho Thiệu Ngôn, là kêu hắn tiến hành phân loại sắp xếp tất cả thông tindự án đã thực hiện trong 5 năm gần đây, bao gồm nhưng không giới hạn các hợp đồng ở các thời kỳ khác nhau, báo cáo và ghi chép của các cuộc họp v.v…, tiến hành lưu trữ theo danh mục.

Những việc này ngược lại vẫn ổn, công ty vốn dĩ đã có lưu trữ, hắn chỉ cần chọn ra phần nào hắn phụ trách rồi tiến hành phân loại sắp xếp là được.

Công việc này giống một loại trừng phạt về mặt thể xác nhiều hơn, khiến Thiệu Ngôn cảm nhận được sự bất mãn và tức giận của anh.

Thứ Cố Khinh Ngư thực sự muốn, là một phần tài liệu khác.

Số liệu quan trọng của một dự án nào đó, những lỗ hổng tiềm ẩn của nhà cung cấp và khách hàng, kế hoạch bồi dưỡng nhân tài nòng cốt v.v…

Những nội dung này thông thường sẽ không ghi chép trong hồ sơ, mà là được ghi nhớ trong đầu Thiệu Ngôn.

Cố Khinh Ngư nếu hỏi tỉ mỉ từng cái, Thiệu Ngôn hơn phân nửa sẽ không giấu giếm, nhưng làm như vậy hiển nhiên là rất không tiện, hơn nữa hỏi nhiều cũng sẽ làm cho hắn cảnh giác.

Cố Khinh Ngư muốn dùng cách thức tình thú này để thăm dò một chút, xem hắn sẵn sàng tiết lộ bao nhiêu thông tin thật.

Anh mở lần lượt từng email ra xem, nhưng chân mày càng lúc nhíu càng chặt.

Thiệu Ngôn vốn đã chột dạ, cảm thấy vô cùng bất an.

Thấy anh như thế này, càng thêm thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, có gì không ổn sao?”

Cố Khinh Ngư đóng máy tính bảng lại, không đọc chăm chú nữa.

Anh hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Alpha trước mắt.

Không có gì không thỏa đáng, trên thực tế, là quá thỏa đáng.

Bất kể là việc giám sát trong khoảng thời gian này, hay là việc thăm dò thỉnh thoảng được thực hiện trong tối ngoài sáng, cho dù anh dùng phương pháp thử nghiệm gì, đáp án có được đều là: Thiệu Ngôn là một cấp dưới tuyệt đối trung thành.

Năng lực của hắn trác tuyệt, bất kể việc lớn việc nhỏ đều có thể hoàn thành với mức độ tuyệt đối vượt qua sự mong đợi của anh. Hắn tin tưởng anh vô hạn, bất luận là mệnh lệnh gì cũng sẽ chấp hành vô điều kiện, và hình như chưa bao giờ suy nghĩ về lợi ích được mất của chính mình.

“Anh đi theo bên cạnh tôi, cũng phải mười lăm năm rồi nhỉ?” Cố Khinh Ngư bỗng nhiên mở miệng.

Thiệu Ngôn hơi sửng sốt, hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, bất quá đây là một bài toán cực kỳ đơn giản.

“Đúng vậy.”

Cố Khinh Ngư nói: “Chúng ta cùng tuổi, mười bốn tuổi quen biết, thêm mấy tháng nữa đều đã 30 tuổi. Cuộc đời chúng ta hơn một nửa thời gian là ở cùng nhau, nâng đỡ lẫn nhau. Mà kế tiếp …… nếu không có gì bất ngờ, sẽ vẫn luôn ở cùng nhau.”

Thiệu Ngôn thuận theo dòng suy nghĩ của anh hồi tưởng lại quá khứ, vì cách nói này mà trở nên có chút kích động, giọng nói cũng không tránh khỏi hưng phấn hơn một chút: “Phải.”

Cố Khinh Ngư nhìn hắn thật sâu.

Anh muốn nói, anh không hy vọng có việc bất ngờ gì.

Anh không nỡ mất đi một người như vậy ở bên cạnh mình.

Thiệu Ngôn trên danh nghĩa là trợ thủ của anh, nhưng trên thực tế từ lâu đã trở thành bạn của anh.

Nhưng không ai hiểu mình bằng chính mình.

Cố Khinh Ngư nghĩ, chỉ riêng hành động của mình trong khoảng thời gian này, bất kể là ông chủ, hay là bạn bè, anh đều đã vượt quá giới hạn, đánh mất sự tin tưởng lẫn nhau cơ bản nhất.

Không có nhân viên nào có thể an tâm phục vụ cho một ông chủ như vậy, không có người bạn nào bằng lòng chấp nhận kiểu thăm dò đến mức độ này.

Anh cực kỳ rõ ràng sự bình yên trước mắt là ngắn ngủi tạm thời, chỉ vì xung đột còn chưa bùng nổ, mà anh chưa bao giờ cố tình giấu giếm, nhưng cũng sẽ không chủ động thông báo.

Nhưng mà, có lẽ sự việc cũng còn chưa tới mức hoàn toàn không thể cứu vãn.

Thiệu Ngôn trước nay chưa từng hoài nghi anh, anh cũng hoàn toàn có thể coi như mọi việc căn bản chưa hềxảy ra.

“Thiệu Ngôn, anh lựa chọn đi.” Cố Khinh Ngư quyết định giao quyền chủ động cho đối phương, “Nếu bắt buộc phải chọn một trong hai, anh bằng lòng tiếp tục làm trợ thủ của tôi, hay là làm Alpha của tôi?”

Thiệu Ngôn chần chờ một chút: “Cần phải chọn một trong hai sao?”

Hắn đương nhiên hy vọng, có thể có cả hai.

Cố Khinh Ngư ừ một tiếng, nói: “Cần phải chọn một trong hai.”

Thiệu Ngôn hơi suy nghĩ, rồi ngọt ngào quyết định: “Tôi muốn làm Alpha của tiên sinh.”

Cố Khinh Ngư lại lập tức nhắc nhở hắn: “Tôi sẽ không yêu Alpha của mình.”

Thiệu Ngôn sửng sốt một chút, mỉm cười, nói: “Sao có thể?”

Hắn thấy Cố Khinh Ngư không nói chuyện nữa, biểu tình cũng rất lạnh nhạt, chần chờ một lát, mới nói: “Ý tôi là, tuy rằng ngài tạm thời không yêu tôi, nhưng chỉ cần tôi liên tục nỗ lực, luôn luôn yêu ngài ……”

Cố Khinh Ngư lại đột nhiên cắt ngang lời hắn.

“Chúng ta có những trải nghiệm tương tự. Tôi cho rằng anh hẳn là hiểu rõ, anh cảm thấy mẹ anh có thể yêu cha anh không?”

Nụ cười trên mặt Thiệu Ngôn bỗng ngưng lại, thân thể cũng cứng đờ, giống như trong nháy mắt bị rút cạn máu, sắc mặt tái nhợt.

Hắn khô khốc kéo kéo khóe miệng, ngập ngừng nói: “Nhưng tôi, không phải là cha tôi.”

Giọng Cố Khinh Ngư lại gần như là gay gắt: “Đúng vậy, anh không phải ông ta. Nhưng anh là con của ông ta, trong xương cốt anh chảy dòng máu của ông ta. Anh là một Alpha!”

Ánh mắt anh hiện lên một chút mỉa mai, nhỏ giọng bổ sung: “Mà tôi, Cố Khinh Ngư, tuyệt đối sẽ không yêu Alpha. Tôi cũng tuyệt đối không cho phép bản thân yêu một Alpha.”

Hai người cùng yên tĩnh lại, trong thư phòng hoàn toàn tĩnh mịch.

Thật lâu sau, Cố Khinh Ngư ngước mắt lên, nhìn người đàn ông gần như sắp tan vỡ ở trước mắt, trong lòng hiện lên một tia hối hận.

Mà hắn, Thiệu Ngôn, Alpha từ đầu đến cuối đều rất trung thành này, đã làm sai điều gì.

“Tôi cho anh một cơ hội nữa, anh chọn lại đi.” Trong mắt Cố Khinh Ngư rõ ràng lóe lên, một vẻ chờ mong không nói ra.

Anh hy vọng Thiệu Ngôn có thể tiếp tục ở lại bên cạnh mình.

Cực kỳ hy vọng.

Nhưng Thiệu Ngôn, vẫn là khiến anh thất vọng rồi.

“Tiên sinh, tôi muốn làm Alpha của ngài.” Hắn sau khi suy nghĩ, kiên định trả lời.

Cố Khinh Ngư cố gắng hết sức để kềm nén mùi máu trong cổ họng, khẽ ho khan, rồi nói: “Vậy anh sẽ mất đi mọi thứ hiện giờ.”

Thiệu Ngôn không thể tin nổi nhìn anh, trong mắt tựa như có nghi hoặc, có khó hiểu, cũng có sự lên án không rõ ràng nào đó.

“Thiệu Ngôn, anh nên hiểu tôi.” Cố Khinh Ngư cảm thấy, vốn anh không nên giải thích, điều đó sẽ làm cho tình cảnh của mình trở nên khó khăn, nhưng lời nói thật lòng lại không nhịn được mà buột miệng thốt ra, “Một người như tôi, sao có thể yên tâm đối với Alpha? Tôi có thể chịu đựng một Alpha làm trợ thủ của tôi, tôi có thể chịu đựng một Alpha đánh dấu tôi. Nhưng anh kêu tôi làm sao tiếp nhận, làm chuyện ấy với một Alpha, đã có thể kiểm soát tiền của tôi, lại có thể kiểm soát cả thân thể của tôi ư?”

“Anh làm sao có thể ……”

Nửa câu sau bị anh mạnh mẽ nuốt xuống, nhưng Thiệu Ngôn chợt hiểu.

Hắn ôm chặt lấy thân thể run rẩy của Cố Khinh Ngư, tỉ mỉ hôn lên đỉnh đầu anh, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, tiên sinh, là lỗi của tôi. Tôi không nên ……”

Không nên, dồn ép ngài ấy chặt như vậy.

Cố Khinh Ngư chôn mặt trên ngực hắn, bình phục một hồi lâu, mới yên lặng tách ra.

“Thiệu Ngôn, cho anh một cơ hội cuối cùng. Anh, chọn lại một lần nữa đi.”

Thiệu Ngôn nhìn thật sâu vào đôi mắt anh, đang định há miệng, lại bị Cố Khinh Ngư giơ tay bịt miệng lại.

“Tôi cho rằng chuyện này anh cần thời gian để cân nhắc.”

Cố Khinh Ngư thấp giọng nói, anh đứng dậy, vóc người không cao, nhưng tư thái thẳng tắp. Anh cười nhìn Thiệu Ngôn một cái, “Tôi nghe nói gần đây anh đang nghiên cứu làm thế nào để tôi mở miệng kêu anh ngủ lại? Thật ra loại chuyện này, anh cứ việc lên tiếng là được. Nơi này vẫn luôn có phòng của anh, hai ngày trước tôi đã sai người trang trí lại một chút, anh đi xem đi, đêm nay có thể ở lại.”

Thiệu Ngôn vì thế ở lại trong căn phòng dành cho khách lúc đầu đã thuộc về hắn.

Hắn quan sát căn phòng này. Căn phòng này rất lớn, vốn không có bài trí gì đặc biệt, chỉ là do hắn cấp bậc cao, nên đồ điện gia dụng bên trong đầy đủ hơn một chút. Gần đây quả nhiên được thiết kế lại, tất cả đồ đạc đều được thay mới, chất lượng cũng không kém gì so với đồ đạc dùng cho tiên sinh, đều là đồ tốt hàng đầu.

Nhưng có tốt như thế nào, cũng là ở toà nhà của nhân viên.

Cách nhà chính tiên sinh ở, khoảng mấy trăm mét.

Quá xa.

Khoảng cách này, căn bản không nhìn thấy được dung nhan của tiên sinh, cũng không nghe được hơi thở của anh.

Thiệu Ngôn hoàn toàn không thể nào thỏa mãn.

Tiên sinh kêu hắn cân nhắc, nhưng thật ra Thiệu Ngôn đã sớm có đáp án.

Hắn đương nhiên phải làm Alpha của tiên sinh.

Kết quả đã mơ ước tha thiết nhiều năm như vậy, lại chưa bao giờ dám thực sự hy vọng, cứ thế bày ra trước mặt hắn. Hắn làm sao có thể từ bỏ?

Về phần không thể tiếp tục làm trợ thủ của tiên sinh, giúp anh chia sẻ lo lắng, Thiệu Ngôn xác thật có chút tiếc nuối. Nhưng chuyện này so với niềm vui trở thành Alpha của tiên sinh mà nói, có tính là gì chứ?

Vì người làm việc cho tiên sinh nhiều như vậy, nhưng có thể mỗi ngày ôm anh, hôn anh, thậm chí đánh dấu anh, làm chuyện càng thân mật hơn, người có thể làm những điều này, lại chỉ có một mình hắn.

Thiệu Ngôn gấp không chờ nổi mong đến hừng đông.

Đến hừng đông, hắn sẽ đi nói với tiên sinh, hắn đã nghĩ kỹ rồi.

Hắn muốn trở thành Alpha của anh.

Là Alpha độc nhất vô nhị kia!

Loading

Bị cấp dưới có độ xứng đôi 4,2% đánh dấu

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x