Nhaminh [4,2%] Chương 32

[4,2%] Chương 32

0 0 đánh giá
Article Rating

Lúc Ninh Lệ gọi điện thoại tới, Cố Khinh Ngư đang răn dạy một Alpha nào đó sắp bùng nổ.

“Cảm thấy hạnh phúc à? Hạnh phúc đến sắp chết mất ư?” Anh cười có chút ác độc, lòng bàn tay lúc nhẹ lúc mạnh nắn bóp.

Hai tay của Alpha tóc vàng bị trói lại trên đầu giường, tay bởi vì nhẫn nhịn và giãy giụa kịch liệt, bị thít chặt thành vết đỏ thật sâu.

“Thích cảm giác sắp chết mất này không?” Cố Khinh Ngư cúi đầu hôn hắn, động tác của anh cực kỳ có kỹ xảo, bảo đảm trước khi mình bị mút vào đã tách ra. Ngay cả sơ ý bị quấn quýt níu lại, cũng hoàn toàn không lo lắng.

Chiếc roi da trừng phạt nhỏ quất lên da thịt săn chắc, cho dù không cam lòng đến đâu, Thiệu Ngôn cũng phải ngoan ngoãn buông anh ra, thả anh rời đi.

Đây là sự trừng phạt cho việc hắn dám đưa mặt ra khiêu khích anh.

Đây cũng là tận dụng đầy đủ các loại đạo cụ hắn tự mình mua sắm.

Dù sao đi nữa, lãng phí rất đáng xấu hổ, không phải sao?

Cố Khinh Ngư thưởng thức dáng vẻ Alpha thở hổn hển kịch liệt, trong mắt là dục vọng dày đặc, là khao khát quay cuồng, cánh tay to khoẻ nổi đầy gân xanh, chiếc còng đồ chơi làm bằng sắt phát ra tiếng răng rắc nguy hiểm.

“Ồ, món đồ chơi này sắp không chịu nổi nữa rồi.” Cố Khinh Ngư nhẹ nhàng vỗ lên mặt Alpha, ánh mắt lạnh nhạt: “Nó mà hỏng, thì anh sẽ không được hôn tôi trong một tuần.”

Tiếng động từ chiếc còng tay kia gần như lập tức biến mất, nhưng Thiệu Ngôn lại sắp cắn nát đôi môi.

Hắn run giọng xin lỗi: “Xin lỗi, tiên sinh ……”

Cố Khinh Ngư giống như nghe được chuyện gì thú vị, hỏi hắn: “Xin lỗi cái gì? Anh xin lỗi tôi chỗ nào?”

Thiệu Ngôn lại không nói gì nữa.

Cố Khinh Ngư khôi phục lại động tác tàn ác trên tay, cũng không ngoài ý muốn nghe được bên tai truyền đến một tiếng “cạch”, chiếc còng tay kia hoàn toàn tách ra, treo lủng lẳng trên cổ tay Alpha.

Anh ngẩng đầu nhìn qua, đôi tay Alpha lại trông giống như vẫn bị trói, giao nhau nhấc qua khỏi đỉnh đầu.

Chỉ là run rẩy dữ dội, như thể dùng hết sức lực toàn thân, mới có thể duy trì được động tác ban đầu.

Cố Khinh Ngư thậm chí cảm thấy đau lòng cho hắn.

“Chậc, vẫn là hỏng rồi.” Anh trìu mến nhìn Alpha trước mắt, nhẹ giọng nhắc nhở: “Một tuần.”

Giây tiếp theo, lại bị đè ngã thật mạnh.

Giống như con mồi bị mãnh thú đè dưới móng vuốt, anh căn bản không có bất kỳ sức phản kháng nào, bị đè thật chặt, cướp đi mọi hô hấp.

Không biết qua bao lâu, mới được buông ra.

Cố Khinh Ngư thở hổn hển kịch liệt, trước khi anh tức giận, Thiệu Ngôn mở miệng trước.

“Vâng, tiên sinh. Một tuần.”

Dáng vẻ hắn ỉu xìu như thế, giọng điệu ủy khuất như thế.

Như thể quyết định này đối với hắn có bao nhiêu bất công.

Cứ như người vài giây trước đè Cố Khinh Ngư trên giường điên cuồng hấp tấp thoải mái cướp đoạt không phải là hắn vậy.

Cố Khinh Ngư bị hắn chọc giận đến đau ngực, nhất thời lại không nghĩ ra phải làm thế nào để vặc lại.

Đúng lúc này, di động của anh vang lên.

Cố Khinh Ngư nhìn màn hình, là Ninh Lệ gọi đến.

Anh bình ổn hơi thở, dùng tư thái bình tĩnh trượt nghe.

“Cố Khinh Ngư, ANH! LÀ! THẦN! CỦA! TÔI”

Đầu điện thoại bên kia, tiếng la lớn kích động rung chuyển đến nỗi tai anh phát đau, Cố Khinh Ngư đưa điện thoại di động ra xa một chút, hỏi: “Chuyện gì?”

Giọng anh có chút khàn, ngày thường chi tiết này hẳn là sẽ không được chú ý tới, dù sao tính tình Ninh Lệ cũng tùy tiện. Lần này lại khác, đối phương lập tức phát ra một loạt tiếng thổn thức ái muội, hỏi: “Anh vừa mới làm gì? Giọng nói yếu như vậy? Thiệu Ngôn đâu? Hắn có ở bên cạnh anh không?”

Cố Khinh Ngư đứng dậy, nhưng bất ngờ chân mềm nhũn ra, sau một thoáng sửng sốt, làm bộ như không có việc gì, đi về phía bàn trà, tự rót cho mình một ly nước.

Anh uống vào một hớp nước, mới nói với đầu dây bên kia: “Có chuyện thì nói.”

Lần này giọng nói đã bình thường hơn rất nhiều.

Ninh Lệ vừa nghe thái độ này, chính là không thể moi ra được chuyện gì, chỉ đành phải tự quyết định: “Tôi nghe nói anh đã thu phục được tên họ Thiệu kia hả?”

Cái gì mà thu phục với không thu phục? Cố Khinh Ngư nhíu nhíu mày.

Anh không phủ nhận, vậy là thừa nhận. Ninh Lệ ở đầu bên kia cảm khái: “Nói như vậy, hắn thật sự đã đánh dấu anh rồi? Trời ơi, nếu như nhớ không lầm, độ xứng đôi của hắn và anh có 4.2 phải không? Làm sao đánh dấu thành công, tôi thật sự quá tò mò!”

Cố Khinh Ngư nhớ rõ lần trước báo cáo kiểm tra đo lường mới nhất do Thẩm Dật gửi tới là 7.28%

Nhưng, loại chuyện này không có gì hay để nói.

Anh có chút khó chịu: “Thương Vân Phi nói với cậu à?”

Ninh Lệ nói chuyện thay cho bạn tốt: “Cậu ta không dám nói cho người khác, chỉ nói cho tôi. Đúng rồi, anh và Tô Dật Du là sao? Đây là chia tay? Hay là ngoại tình? Ha ha, có điều anh yên tâm, tôi nhất định ủng hộ anh. Ngay cả điều kiện anh thế này, cả đời tử thủ với một Alpha, vậy thì căn bản là thiệt thòi lớn.”

Cố Khinh Ngư lơ đãng nhìn Alpha trên giường một cái, Thiệu Ngôn đã ngồi thẳng thân mình, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm anh, lỗ tai cũng dựng lên, rõ ràng là đang nghe lén.

Anh nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Dư quang quét đến Alpha làm như hơi khựng lại một chút.

“Cho dù nói thế nào, có thể hái được đóa cao lãnh họ Thiệu kia xuống, thì vẫn nên đãi rượu mở tiệc! Đúng rồi, đêm nay anh ra đây chơi đi, lần trước chẳng tận hứng gì cả!”

Cố Khinh Ngư vốn định cự tuyệt, lời nói đến bên miệng, lại sửa lại.

“Được thôi, ở đâu?” Anh hỏi.

Ninh Lệ báo một địa chỉ, bọn họ hẹn thời gian, rồi mới ngắt điện thoại.

Thiệu Ngôn trước tiên mở miệng bày tỏ thái độ: “Tôi cũng đi.”

Thật là nửa điểm cũng không thèm giấu giếm sự thật mình đang nghe lén nha.

Quang minh lỗi lạc.

Cố Khinh Ngư nhìn phản ứng của hắn đang dần dần giảm đi, đôi mắt rũ xuống, lạnh nhạt đáp ứng: “Được, cùng đi.”

***

So với vũ hội hoá trang lần trước, sự kiện lần này, xưng là ao rượu rừng thịt, cũng không quá.

Đây là một quán bar trai bao.

Trên sân khấu ở chính giữa, mấy nam thanh niên cơ bắp cao lớn ăn mặc mát mẻ hoặc có thể nói là gần như không mặc gì đang ra sức múa may nóng bỏng. Người xem dưới sân khấu điên cuồng la hét chói tai, nhét tiền mặt hết tờ này đến tờ khác vào những bộ quần áo thiếu vải đến đáng thương của bọn họ.

Hiện trường xa hoa truỵ lạc, âm nhạc đinh tai nhức óc, đủ loại mùi hương hỗn tạp, mùi mồ hôi, mùi tin tức tố ập vào trong mặt.

Vào khoảnh khắc Thiệu Ngôn bước vào, suýt nữa đã bị sự ồn ào này đánh bật trở ra.

Cái tên Ninh Lệ này cũng quá không đáng tin cậy, tiên sinh là thân phận gì chứ?

Sao có thể ra vào nơi thế này?

Nói thật, Cố Khinh Ngư thật ra cũng bị chấn động rồi.

Trong xương cốt anh không phải là người thích phiêu lưu mạo hiểm, đặc biệt là kiểu nguy hiểm đến từ đám người không biết rõ này.

Nhưng khi anh quay đầu lại nhìn Thiệu Ngôn ở phía sau, ý nghĩ lùi bước đã bị đè xuống.

May mà Ninh Lệ cũng không phải không đáng tin cậy như vậy.

Biết bọn họ tới, rất nhanh đã dẫn nhân viên an ninh ra nghênh đón.

Bọn họ đi thẳng lên phòng riêng ở lầu 3.

Ghế ngồi xem trong phòng riêng cũng có thể ngắm mấy thanh niên cơ bắp trình diễn khá gần, lại có thể bảo vệ sự riêng tư và an toàn của bản thân rất tốt.

Khuyết điểm chính là không thể tương tác thân mật với các thanh niên cơ bắp, nhưng đó cũng không phải là vấn đề quá lớn.

“Thích người nào, đợi chút nữa kêu bọn họ lên là được.”

Ninh Lệ cũng không bất ngờ khi lần này Thiệu Ngôn cũng đi theo tới đây.

Nhưng tình hình nay đâu bằng xưa, trước kia hắn là đoá hoa cao lãnh, hiện giờ là cận thần dưới quần Cố Khinh Ngư.

Nhưng nhìn hắn, hình như cũng không đáng bực như vậy.

Thậm chí còn hiếm khi chủ động chào hỏi một tiếng, sắp xếp cho hắn một chỗ ngồi có tầm nhìn không tồi.

Không có ý gì khác, đạo lý không thể coi thường Alpha của bạn bè, cậu ta vẫn hiểu.

Chỉ là đơn giản không hiểu sao nhìn hắn thấy thuận mắt hơn một chút.

Ninh Lệ vẫn rất tò mò, hỏi Cố Khinh Ngư: “4.2% rốt cuộc làm thế nào đánh dấu thành công vậy? Tớ nghe nói rất khó, Omega chắc là rất chịu thiệt nhỉ, cậu có bị khổ chút nào hay không?”

Cố Khinh Ngư lại không thèm để ý tới đề tài này, hỏi cậu ta: “Thương Vân Phi đâu?”

Ninh Lệ xấu hổ cười cười, nói: “Anh đã hỏi như vậy, cậu ta làm sao dám tới?”

Cố Khinh Ngư lạnh lùng nói: “Hoá đơn du thuyền còn chưa thanh toán, kêu nó gần đây an phận một chút.”

Ninh Lệ và Thương Vân Phi cùng một giuộc, Thương Vân Phi mua du thuyền làm sao thiếu chỗ tốt cho cậu ta? Tất nhiên là đồng ý liên hồi, ngay cả chuyện đánh dấu cũng không đề cập tới, chỉ hỏi Cố Khinh Ngư: “Anh có thích người nào dưới kia không?”

Thiệu Ngôn lẳng lặng nhìn tiên sinh nhà mình một cái.

Chỉ thấy Cố Khinh Ngư thế mà quả thực ló đầu ra, ngắm kỹ mấy Alpha trên sân khấu một lượt.

Nhưng không có hứng thú, nói: “Không có.”

Ninh Lệ cũng không nản lòng, nói: “Không sao, còn nhiều lắm mà.”

Lần trước cậu ta ít nhiều đã thăm dò được một số khuynh hướng của Cố Khinh Ngư, hôm nay thật vất vả hẹn được người ra đây, đương nhiên cậu ta đã chuẩn bị không ít.

Cậu ta đưa tay ra hiệu với người phục vụ chờ bên cạnh, người này gật gật đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.

Chẳng bao lâu đã mang đến một loạt thanh niên cơ bắp. Alpha nào cũng cao to, phòng riêng vốn rất rộng rãi lập tức trở nên chật chội.

Cố Khinh Ngư cầm ly rượu không nói, Ninh Lệ lên tiếng thay anh, kêu những người này lần lượt tiến lên, để anh nghiêm túc đánh giá.

Một hàng mười Alpha này, người nào Cố Khinh Ngư cũng ngắm nghía thật kỹ, nhưng đều lắc đầu.

Ninh Lệ vẫn vô cùng kiên nhẫn như cũ, kêu những người này lui ra hết, nói với người phục vụ kia: “Đổi nhóm khác tới.”

Người phục vụ vì thế lại một lần nữa đi ra ngoài, lần này đi vào, lại mang theo một nhóm người khác.

Vẫn là quá trình giống nhau.

Lần này khi nhìn thấy Alpha thứ ba, Cố Khinh Ngư không lắc đầu nữa, vì thế người nọ liền được giữ lại.

Khi những người khác đều lui ra ngoài, Alpha được giữ lại định ngồi xuống bên cạnh Cố Khinh Ngư, lại bị một bàn tay cản đường.

Thiệu Ngôn nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo Cố Khinh Ngư, thấp giọng nói: “Tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói với ngài.”

Cố Khinh Ngư nhướng mày, nói: “Được, anh nói đi.”

Nhưng Thiệu Ngôn nhìn anh, bổ sung: “Nói riêng.”

“Được.” Cố Khinh Ngư nhìn Ninh Lệ một cái.

Cậu ta hiểu ý, tuy rằng có chút tò mò, nhưng vẫn nhanh nhẹn kêu những người khác rời đi, dành không gian cho bọn họ nói chuyện riêng.

Bao gồm cả Alpha được giữ lại kia, rõ ràng là có chút không tình nguyện.

Chờ đến khi phòng riêng được dọn sạch, thế giới cuối cùng mới an tĩnh lại.

Cố Khinh Ngư không nhìn hắn, cũng không truy hỏi.

Thiệu Ngôn vì thế chần chờ, chủ động mở miệng: “Tiên sinh, rất tức giận sao?”

“Bởi vì tức giận, nên ở nhà mới trừng phạt tôi. Bởi vì tức giận, mới nghe theo đề nghị của Ninh Lệ đi đến nơi này.”

Cố Khinh Ngư cũng không phủ nhận, hỏi lại hắn: “Nếu tôi nói phải? Anh sẽ thay đổi lựa chọn của anh sao?”

Thiệu Ngôn mím môi.

Cố Khinh Ngư cười lạnh: “Nếu anh quay trở lại làm đồng nghiệp của tôi, có lẽ tôi sẽ thử một lần nữa tiếp nhận anh, bởi vì trước mắt mà nói, anh tạm thời là người duy nhất không thể thay thế. Nhưng nếu anh lựa chọn làm một Alpha bình thường cái gì cũng vô dụng, nhìn thấy rồi chứ? Đang ngồi nhiều Alpha có thể chọn như vậy, tin rằng bất kỳ ai trong bọn họ, độ xứng đôi cũng cao hơn mức 7,28% đáng thương của anh rất nhiều.”

Thiệu Ngôn lại bỗng nhiên nâng cao giọng: “Nhưng ngài sẽ không chấp nhận bọn họ, ngài chỉ cần tôi.”

Hắn siết chặt nắm tay, tựa như muốn thuyết phục Cố Khinh Ngư, cũng là đang thuyết phục chính mình: “Anh thà rằng giết Tô Dật Du, cũng không chịu tiếp nhận sự đánh dấu của cậu ta. Nhưng anh lại có thể chấp nhận bốn giờ tra tấn, chỉ để tiếp nhận sự trấn an của tôi.”

“Cho nên, anh vẫn là không định thay đổi quyết định của anh, phải không?”

Cố Khinh Ngư đứng lên, đi đến trước người hắn.

Vóc người anh không cao, đứng trước Thiệu Ngôn, lại không hề có vẻ yếu thế.

Thiệu Ngôn nhìn chăm chú dung nhan của anh, hầu kết lăn lăn, kiên định trả lời: “Đúng vậy.”

“Bốp.”

Một cái tát, tát lên má trái Thiệu Ngôn.

Lực độ không lớn, nhưng rung động mạnh mẽ trái tim hắn.

“Thiệu Ngôn, anh có từng nghĩ tới, anh muốn làm Alpha của tôi, tôi cũng có thể không cần anh hay không.”

Loading

Bị cấp dưới có độ xứng đôi 4,2% đánh dấu

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x