Cảnh báo: H phần này là song tính, ai không thích nên bỏ qua!
————————-
Ngụy Vô Tiện nghe thấy mà thần hồn điên đảo, tay chân mềm nhũn ra. Đầu óc hắn nóng lên, kéo tay Lam Vong Cơ, hướng xuống phía dưới thân thể mình: “Lại đây, cho ngươi xem một thứ hay ho.”
Lam Vong Cơ bị tay của Ngụy Vô Tiện dẫn dắt, sờ đến giữa hai đùi hắn, đầu ngón tay chạm vào chất lỏng trơn dính, Lam Vong Cơ khẽ lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng ngay sau đó, động tác của Ngụy Vô Tiện đột nhiên dừng lại.
Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, lại phát hiện trên khuôn mặt luôn tự tin tươi cười, hiện ra một tia đề phòng do dự. Giống như một con vật nhỏ lộ ra cái bụng mềm mại, nhưng không chắc chắn người trước mặt sẽ vuốt ve nó, hay là sẽ tấn công điểm yếu của nó.
Y chưa từng thấy qua vẻ mặt Ngụy Vô Tiện như vậy, làm cho trái tim y chợt co thắt đau đớn, y hy vọng Ngụy Vô Tiện vĩnh viễn không có vẻ mặt như thế này.
Y từng chút từng chút, dịu dàng mà kiên định mở hai chân Ngụy Vô Tiện ra. Sau đó y nhìn thấy rõ, ở dưới d**ng vật cứng ngắc của Ngụy Vô Tiện, có một âm huyệt đỏ thẫm, nước chảy đầm đìa.
Điều này đối với con người mà nói là kinh thế hãi tục, nhưng Lam Vong Cơ hiểu được, trong thế giới loài yêu, có những tiêu chuẩn khác nhau.
Giọng nói của Lam Vong Cơ kiên định hơn gấp ngàn vạn lần so với tưởng tượng của Ngụy Vô Tiện: “Ngươi là độc nhất vô nhị.”
Những lời này lập tức đánh trúng trái tim Ngụy Vô Tiện. Trên đời này, ngoại trừ Giang Yếm Ly, cũng chỉ có Lam Vong Cơ dùng từ “độc nhất vô nhị” để hình dung hắn. Một khắc đó, toàn thân hắn đều thả lỏng, hắn dường như đã rất lâu không thoải mái như vậy. Giống như hắn đã bôn ba ngàn năm trong đêm tuyết, ngẩng đầu lên đột nhiên phát hiện xung quanh đã là mùa xuân ấm áp hoa nở.
“Lam Trạm à Lam Trạm.” Ngụy Vô Tiện khẽ lắc đầu, giống như không biết làm thế nào, rồi lại tràn đầy vui mừng, “Ngươi thật sự là …”
Thật sự là cái gì, hắn không thể nói ra, bởi vì Lam Vong Cơ đột nhiên quỳ một gối dưới giường, hơi thở ấm áp khẽ phớt bên trong đùi hắn, và cảm giác xấu hổ khi bị nhìn chăm chú kia làm cho hắn trong nháy mắt im bặt.
Môi âm đỏ thẫm xếp lớp lên nhau, làm cho Lam Vong Cơ nghĩ đến nụ sen hồng chưa nở, dáng vẻ mềm mại không chịu nổi kia, khiến người ta rất muốn vuốt ve một cái.
Y thật sự đã làm như vậy.
Ngón tay trắng nõn của Lam Vong Cơ xoa xoa lên cánh môi âm hộ dày nhất, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, tay kia lại nhúng vào chất dịch thể trong suốt trơn dính, vẽ vòng tròn lên âm hộ nho nhỏ.
Eo Ngụy Vô Tiện bị y kích thích giật nảy một cái, kêu “A” một tiếng. Lam Vong Cơ dừng động tác, ngẩng đầu nhìn hắn, bộ dáng vô cùng đơn thuần vô tội, viết trên mặt đều là: Ngươi không thích sao?
Ngụy Vô Tiện thở hụt một nhịp, chống khuỷu tay trái về phía sau, tay phải vòng qua đùi chân phải, dứt khoát tự mình dạng chân ra, nói với Lam Vong Cơ: “Nào nào nào, chơi thoải mái đi.” Nhưng về tình sự Lam Vong Cơ chỉ biết lơ mơ, dưới sự kích thích của rượu tư duy càng đơn giản và trực tiếp hơn, hiện tại bất quá chỉ là dựa vào bản năng, chơi đùa không theo một cách thức nào, giống như đứa nhỏ có được một món đồ chơi mới.
Được chủ nhân đồng ý, Lam Vong Cơ càng thêm lớn mật. Y tách cái khe thịt kia ra, lộ ra âm đạo đẫm nước, cùng với âm vật đỏ tươi nhỏ xíu bên trên.
Hơi thở của Ngụy Vô Tiện càng lúc càng dồn dập, hắn thấy Lam Vong cơ mắt không hề chớp nhìn chằm chằm một hồi, đầu cứ càng lúc càng thấp, càng lúc càng thấp, cho đến khi mặt y hoàn toàn vùi vào hạ thân hắn.
Sau đó hắn cảm thấy có thứ vừa ướt vừa nóng lướt qua lướt lại trên phần thịt mềm mại ở hạ thể hắn —— đó là môi lưỡi của Lam Vong Cơ.
Tình hình này vượt quá sự tưởng tượng của Ngụy Vô Tiện, hắn kinh hãi, vặn vẹo eo, giống như muốn né tránh nhưng lại giống như muốn chào đón: “Lam Trạm! Lam Trạm đừng ——”
Rất nhanh hắn đã không thể nói nên lời, trong miệng chỉ có một chuỗi tiếng rên rỉ run rẩy. Lam Vong Cơ làm như bị âm vật lồi lên thu hút, chăm chú liếm chỗ đó. Điều này làm khổ Ngụy Vô Tiện, trong cơ thể như thể có một công tắc kỳ quái nào đó bị ấn xuống, cảm giác run rẩy như dòng điện từ hạ thể lan ra khắp cả người, cơ bắp toàn thân hắn đều căng cứng, trong đầu chỉ xoay quanh một suy nghĩ: Lam Trạm uống say quá đáng sợ a a a a a ——
Lam Vong Cơ liếm mở môi thịt mềm mại, đầu lưỡi luồn vào thăm dò miệng âm đạo chật hẹp, mang theo một loạt tiếng nước lép nhép. Có chất lỏng ấm áp nhờn dính bị đầu lưỡi của y khuấy ra, cứ chảy xuống đến hàm dưới của y. Rồi y liếm lên trên, liếm qua âm vật đã sưng đỏ, liếm qua hai cái túi da phình to, cuối cùng dừng lại ở đầu dương vật, nhẹ nhàng liếm liếm.
Cảnh tượng Ngụy Vô Tiện nhìn thấy thật sự quá mức kích thích, Hàm Quang Quân băng thanh ngọc khiết quỳ gối giữa hai chân mở rộng của hắn, vẻ mặt nghiêm túc hầu hạ d**ng vật đang đứng lên của hắn, nhìn vẻ mặt của y tựa như đang nghiên cứu cầm phổ (sách dạy đánh đàn), chung quanh đôi môi ánh nước lấp loáng, không cần nghĩ cũng biết bị lây dính từ đâu, phần đầu nấm đỏ thẫm ngẫu nhiên cọ qua hai gò má trắng nõn của Lam Vong Cơ, mang theo một vệt nước. Cảnh tượng này làm cho mặt hắn như bị lửa đốt, miệng khô lưỡi khô.
Lam Vong Cơ không cần ai dạy cũng biết đưa ngón trỏ vào đường hầm đã bị liếm cho hơi mở ra của Nguỵ Vô Tiện, nhẹ nhàng khuấy bên trong âm huyệt. Nơi đó quá ẩm ướt quá trơn trượt, vách thịt bên trong ra sức co rút lại, Lam Vong Cơ cảm thấy ngón tay mình giống như chìm vào lớp đường mật nóng chảy mềm mại, y không muốn rút ra một chút nào.
Ngụy Vô Tiện có thể nghe được tiếng nước nhỏ vụn khi ngón tay Lam Vong Cơ ra vào trong cơ thể hắn, một ngón tay đã nhét vào âm huyệt mềm mại của hắn, loại cảm giác căng trướng này đối với hắn mà nói là vừa phải. Ý thức của hắn đã có chút mơ hồ, choáng váng giống như bay trên mây, trước mắt giống như bịt kín một tầng sương mù mỏng manh, hắn đã quên mất họ tên của mình, thân ở nơi nào, toàn bộ thế giới chỉ còn lại ngón tay Lam Vong Cơ đang làm càn. Ngụy Vô Tiện bình thường rất ít khi tự xử, đối với bộ phận mới mọc ra này càng không dám sờ lung tung, hắn không thể tưởng tượng được nơi này có thể mang đến cho hắn khoái cảm tuyệt đỉnh như vậy. Sâu trong bụng vừa buồn vừa ngứa, hắn khống chế không được muốn siết chặt hai chân, thế nhưng Lam Vong Cơ đang nằm sấp giữa hai chân hắn, hắn chỉ có thể khép lại kẹp lấy đầu Lam Vong Cơ, da thịt mềm nhũn bên trong đùi không ngừng cọ vào tai đối phương.
Lam Vong Cơ nghiêng đầu nhẹ nhàng cắn chỗ da thịt mềm mại đó, động tác giữa ngón tay dần dần mất khống chế, đột nhiên lòng bàn tay nóng lên, một luồng nước nóng ấm áp tuôn ra từ trong âm huyệt, làm ướt toàn bộ bàn tay y. Đồng thời, Ngụy Vô Tiện thét lên một tiếng chói tai ngắn ngủi, mang theo chút nức nở, cả người vô lực ngã ngửa trên giường.
Lam Vong Cơ hạ thấp người xuống, nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt tràn ra ở khóe mắt Ngụy Vô Tiện, rồi trượt xuống xương quai xanh lưu luyến hôn lên, một tay thì luồn vào áo ngắn trên người Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện thật vất vả mới lấy lại tinh thần từ cơn khoái cảm choáng váng, lớp chai mỏng do Lam Vong Cơ luyện đàn tập kiếm sinh ra ma sát qua da thịt hắn, lại mang đến một trận khoái cảm khiến người ta run rẩy. Hắn thoải mái hừ nhẹ ra tiếng, chủ động vén áo ngắn lên để tiện cho Lam Vong Cơ hành động.
Tay Lam Vong Cơ vẫn hướng xuống dưới, nhưng bỗng nhiên dừng lại ở bụng hắn, Ngụy Vô Tiện nghi hoặc nhìn theo tay Lam Vong Cơ, phát hiện Lam Vong Cơ đang cẩn thận miêu tả vết sẹo đỏ sậm trên bụng.
Lam Vong Cơ ngẩng đầu hôn lên mắt hắn như an ủi, hỏi: “Đau không?”
Ngụy Vô Tiện không muốn gợi lên nhiều hơn về hồi ức lúc đó, thuận miệng nói, “Không đau! Đây chỉ là, cắt da mà thôi.” Hắn sờ tay xuống dưới người Lam Vong Cơ, “Hàm Quang Quân, loại thời điểm này, ngươi còn hỏi những thứ linh tinh đó làm gì?”
Cảm giác nóng bỏng, tính khí của Lam Vong Cơ đã cứng rắn từ lâu, Ngụy Vô Tiện cười hì hì nắm lấy thứ có kích thước ấn tượng kia, dẫn xuống hạ thân mình: “Làm việc chính sự đi, Lam Trạm, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng!”
Sự thật chứng minh Ngụy Vô Tiện quá mức tự phụ, hắn vốn tưởng rằng làm việc này tương đối dễ dàng, Lam Vong Cơ mới hơi hơi đẩy vào một chút, hắn đã quặp chân lên hông của đối phương, thúc giục phải nhanh chóng cắm vào toàn bộ. Lam Vong Cơ nghe vậy dùng sức ưỡn thắt lưng, Ngụy Vô Tiện ngay lập tức đau đến mức chảy cả nước mắt.
“Đau quá Lam Trạm! Ngươi lớn quá! Chậm một chút! “Ngụy Vô Tiện run rẩy lên tiếng, hoàn toàn quên mất người vừa nãy sốt ruột là ai, “Ta còn non tơ đó!”
Lam Vong Cơ cố kềm nén động tác đẩy thắt lưng, lại đầy mặt áy náy, như một con thú nhỏ với đôi tai rũ xuống. Ngụy Vô Tiện không thể chịu nổi khi nhìn thấy bộ dạng này của y, đau thành như vậy vốn cũng không phải lỗi của y. Hắn hít sâu vài hơi, miễn cưỡng thả lỏng thân thể, vỗ vỗ bàn tay Lam Vong Cơ chống bên cạnh hắn: “Lam Trạm, ngươi chuyển động nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thôi.”
Lam Vong Cơ theo lời di chuyển nhẹ nhàng rút ra cắm vào, âm huyệt đã qua cao trào một lần rất nhanh thích ứng, mút lấy cự vật trong cơ thể không chừa một kẽ hở. Cảm giác đau đớn như rách toạc ban đầu qua đi, mỗi một lần đi vào đều mang theo một đợt khoái cảm được lấp đầy.
Bàn tay Lam Vong Cơ lại vuốt ve lồng ngực Ngụy Vô Tiện, núm vú đỏ sẫm trên làn da trắng nõn vô cùng mê người, như viên đậu đỏ điểm xuyết trên chiếc bánh trắng ngần. Y nắm lấy một viên trong đó, xoa nắn vài cái, đầu vú liền sưng lên dựng đứng, khiến cho người bên dưới phát ra một tiếng rên thỏa mãn.
Một bên núm vú được chăm sóc chu đáo, sưng đến nóng lên, bên kia bị bỏ bê thì đang ngứa ngáy vì cảm giác trống vắng. “Lam …. Lam Trạm,” Động tác của Lam Vong Cơ càng lúc càng dùng sức, đâm cho câu nói của Ngụy Vô Tiện vỡ vụn ra, “Bên kia —— ngươi sờ sờ bên kia nữa ——”
Lam Vong Cơ nghe lời làm theo, một tay y ra sức vuốt ve núm vú mềm mại ở bên kia, tay nọ thì vòng qua eo Ngụy Vô Tiện, kéo hắn từ trên đệm ngồi thẳng lên.
Tư thế này làm cho d**ng vật trong cơ thể hắn trong nháy mắt tiến vào chỗ sâu đến khó tin, như thể cả người đều sắp bị căng mở ra. Ngụy Vô Tiện kinh hô một tiếng thật nhỏ, giơ tay lên ôm lấy cổ Lam Vong Cơ.
“Hàm Quang Quân.” Ngụy Vô Tiện cố ý thổi khí vào lỗ tai đã đỏ bừng của Lam Vong Cơ, sau đó khẽ cắn một cái lên vành tai, “Sao ngươi lại biết chơi như vậy nha, lúc trước xé mất một quyển Xuân Cung bản đặc biệt của ta, còn nói không nhìn, chậc, lừa ai hả?”
Lam Vong Cơ nghiêng đầu né tránh đôi môi làm chuyện xấu của Ngụy Vô Tiện, đột nhiên hai tay nắm chặt eo Ngụy Vô Tiện, có thể nói là bắt đầu đâm rút một cách hung ác. Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt không nói ra được một chữ nào nữa, dương vật của hắn đặt lên cơ bụng rắn chắc của Lam Vong Cơ ma sát qua lại, bắn ra tinh dịch dưới sự kích thích của giáp công trước sau, cơ bắp vốn thả lỏng lại căng thẳng, cơn cực khoái quét sạch trước mắt hắn thành một mảnh trống rỗng. Hắn muốn thét to lên, nhưng lại muốn cắn một thứ gì đó để phát tiết sự kích thích vượt qua giới hạn cảm nhận của hắn. Mười ngón tay của hắn cắm sâu vào sau lưng Lam Vong Cơ, cắn một cái vào bả vai trắng nõn của y.
Bả vai truyền đến cơn đau nhói, nhưng lông mày Lam Vong Cơ cũng không hề nhúc nhích chút nào. Y chỉ im lặng ôm chặt thân thể run rẩy trong lòng.
Dư âm của cơn cực khoái thứ hai phai nhạt dần. Ngụy Vô Tiện thở hổn hển lung tung, vùi vào đầu vai Lam Vong Cơ, chóp mũi tràn ngập mùi đàn hương.
Trên thân Lam Vong Cơ mãi mãi là mùi đàn hương không thay đổi, mà bình thường hắn ngửi mùi đàn hương thấy luôn lạnh lẽo, giống như suối nước lạnh ở sau núi Lam thị, giống như Hàm Quang Quân cự tuyệt người khác từ ngoài ngàn dặm. Nhưng lúc này hắn ngửi mùi đàn hương lại thấy ấm áp, một sự ấm áp khiến cho người ta yên tâm.
Lam Vong Cơ còn chưa bắn ra, vách tường mẫn cảm bên trong hắn vẫn co rút hút vào vật cứng như sắt, mà chỗ giao hợp của hai người đã ướt đẫm tựa như nước lũ, Ngụy Vô Tiện hơi nhúc nhích một cái, liền nghe thấy tiếng nước khiến người ta đỏ tai. Hắn chống vào bả vai Lam Vong Cơ nâng cơ thể lên, hai mắt Lam Vong Cơ đang nhìn hắn, cuồn cuộn dục vọng trần trụi. Vị Vân Trung Quân vẫn luôn mặt vô biểu tình, lãnh đạm đoan phương này, hiện giờ mạt ngạch không biết tung tích, trên gò má ửng đỏ vì hưng phấn, tóc bết vào mặt do mồ hôi, hơi thở quyện vào cùng với hơi thở của hắn —— đều là nặng nề hỗn độn.
Lam Trạm vì ta mà mất kiểm soát — Thực tế này cũng làm cho hắn hạnh phúc như cơn cao trào vậy. Mười lăm tuổi hắn có được lần nói từ “Cút” đầu tiên trong đời Lam Vong Cơ, bây giờ hắn có được sự mê đắm mất khống chế trong dục vọng của Lam Vong Cơ.
“Lam Trạm, bắn cho ta” Ngụy Vô Tiện nâng thắt lưng chủ động nuốt lấy d**ng vật của Lam Vong Cơ, cúi đầu kề vào chóp mũi y, đôi môi cách gần như vậy, nhưng cố tình không hạ xuống một nụ hôn, “Ta muốn nhìn dáng vẻ lúc cao trào của ngươi.”
Những lời này chắc chắn là một đám lửa lớn. Lam Vong Cơ lập tức ấn người trở lại giường, nắm lấy bắp chân, rồi gần như muốn đè đầu gối hắn xuống đến bên tai Ngụy Vô Tiện, rút ra chỉ còn lại đầu nấm, sau đó đâm sâu nguyên cây vào. Ngụy Vô Tiện nghe âm thanh mỗi một lần thân thể va chạm, hắn lại nhìn thấy vẻ mặt mê đắm của Lam Vong Cơ. Hắn cảm giác được thứ kia ở trong cơ thể hắn đâm thẳng tắp. Bụng dưới của hắn nóng bỏng, bên trong giống như đang bùng cháy một ngọn lửa, thân thể nhấp nhô theo nhịp va chạm của Lam Vong Cơ. Khoái cảm chồng chất theo mỗi một lần đâm rút, hắn há to miệng, cho rằng mình đang thét chói tai, thực tế không phát ra một chút thanh âm nào. Trong lúc thất thần hắn là một chiếc thuyền nhỏ, trôi nổi bềnh bồng giữa cơn thuỷ triều trên biển, cả thế giới đều cách hắn thật xa, trước mắt chỉ có một màu lưu ly nhợt nhạt. Có một dòng chất lỏng ấm áp chảy sâu vào bên trong, một khắc trước khi ý thức bị cơn cao trào nuốt chửng, hắn nghe thấy Lam Vong Cơ kêu to tên hắn như thể muốn nuốt vào trong xương máu ——
“Ngụy Anh!”
***
Ngụy Vô Tiện mở mắt ra, đối diện với sườn mặt Lam Vong Cơ đang ngủ say. Tư thế ngủ của người bên gối quy củ chỉnh tề, thế nhưng tóc tai rối tung, chăn trên người hai người càng là nhăn nhúm, cộng thêm những dấu vết ẩm ướt không rõ. Đầu óc Ngụy Vô Tiện bị rượu ăn mòn chậm rãi xoay một vòng, mới nhớ được đến tột cùng hắn đã làm cái gì.
Ta tiêu rồi ta tiêu rồi. Hắn bị dọa sợ đến nỗi ngã từ trên giường xuống, khơi dậy cơn đau âm ỉ ở nơi bí ẩn giữa hai chân. Nhưng hắn mặc kệ tất cả những thứ này, hai bộ quần áo đen trắng trải như tấm thảm. Lam Vong Cơ vẫn đang ngủ, dấu răng và những dấu hôn trên bờ vai trắng nõn hết sức chói mắt. Mà khi hắn hơi nhúc nhích bước đi, liền có dịch trắng sền sệt từ trên chân chậm rãi trượt xuống.
Ngụy Vô Tiện quơ đại thứ gì đó lau vài cái, yếu ớt túm lấy tóc mình: Ta tiêu rồi, uống rượu hại người! Ta đã ngủ với Lam Trạm rồi.
Lam Trạm luôn không thích nhìn thấy ta, nếu biết rằng ta và y làm ra loại chuyện này …
Hắn chỉ muốn đi nhanh một chút, nhanh chóng rời đi trước khi Lam Trạm tỉnh lại, hắn phát hiện mình thật sự không cách nào chấp nhận nổi nếu trên gương mặt quen thuộc kia, có thể xuất hiện cho dù chỉ một chút ghét bỏ và hối hận.
Ngụy Vô Tiện lảo đảo, lung tung chụp lấy tấm áo trắng bao lấy thân thể trần trụi, lại kéo bộ đồ đen ra hai ba cái mặc vào. Thế nhưng tóc tai rũ rượi, thật sự không tìm thấy dây buộc tóc ở đâu, cuối cùng quay đầu lại, thì nhìn thấy dải lụa cột tóc đỏ tươi kia đang bị đè dưới gối Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện rón rén nằm sấp trên giường, thật cẩn thận, từng chút từng chút rút dây buộc tóc của mình ra, sợ đánh thức Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ vẫn ngủ say như cũ, bình tĩnh không biết gì. Ngụy Vô Tiện siết chặt dây lụa buộc tóc trong tay, cuối cùng khàn giọng nói một câu: “Lam Trạm, thực xin lỗi.”
Hắn lập tức đứng dậy lui về phía sau, nhặt Trần Tình trên mặt đất lên, thất tha thất thểu, vô cùng chật vật chạy trốn.
***
Khi Lam Vong Cơ tỉnh lại, bên gối đã lạnh lẽo.
Y chậm rãi ngồi dậy trên giường, huyệt thái dương sau khi say rượu ẩn ẩn hơi đau. Đang chuẩn bị xốc chăn lên, cả người lại chợt cứng ngắc —— trên mặt chăn màu nhạt, có một vết máu đỏ sậm.
Một chút màu đỏ máu kia làm đau mắt y, những hình ảnh lúc say rượu bỗng nhiên hiện lên trước mắt y. Trong nháy mắt đó y gắt gao siết chặt góc chăn, ngay cả tiếng hít thở cũng ngừng lại.
Ánh mắt của y gần như muốn chọc thủng một lỗ trên tấm chăn. Hồi lâu, y mới một lần nữa sống lại, khom lưng nhặt mạt ngạch rơi dưới đất lên, miết qua miết lại cho phẳng. Nhưng cho đến khi vết nhăn đã bằng phẳng trơn bóng, y vẫn máy móc lặp đi lặp lại.
Lam Vong Cơ rốt cục tha cho sợi mạt ngạch đáng thương, buộc nó trở lại lên trán một cách đoan đoan chính chính. Sau đó y vén chăn xuống giường, nhặt quần áo trên mặt đất lên, nhưng không tìm thấy tấm áo trung y có thêu vân văn của mình —— chỉ có một tấm áo trung y màu trắng trơn khác, nằm lẻ loi trên mặt đất.