18.
Nguỵ Vô Tiện đứng ở hành lang khách điếm, bắt đầu nghĩ kỹ lại những gì bản thân còn nhớ rõ trong hai mươi năm nhân sinh kia, thật sự có khả năng là hắn đã mất đi một chút ký ức, nhưng những gì hắn nhớ trong hai mươi năm đó khẳng định chỉ là hạt cát trong sa mạc so với phần ký ức đã mất. Như vậy liền nảy sinh vấn đề: Một người …. Không, phải nói là hai người, tại sao trong thời gian ngắn lại có thể biến đổi lớn như thế?
Tuy hôm qua hắn đã nhanh chóng tự thuyết phục mình tiếp nhận Lam Vong Cơ, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu “tiếp nhận” này. Đối phương từ nhỏ đến lớn rõ ràng đều là bị hắn nắm mũi dắt đi, làm sao mà sau một giấc tỉnh dậy liền giống như biến thành người khác, bắt đầu nắm mũi hắn dắt đi??!
Nguỵ Vô Tiện càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không phục, hận không thể lập tức quay lại gặp Lam Vong Cơ cùng lý luận rõ ràng một phen, nhưng khí thế đang hung hăng vậy, lại nghĩ tới vừa rồi bị người ta đè ép, lại sờ, lại hôn, mình còn không hề có chút lực phòng thủ, thế là trong lòng khoan thứ cho đối phương, nghĩ: “Di Lăng Lão Tổ báo thù, mười năm không muộn!”
Cuối cùng, Di Lăng Lão Tổ mang tâm tình này, dữ dằn xông vào phòng Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy.
Hai thiếu niên đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, thình lình bị Nguỵ tiền bối mang bộ mặt muốn tìm người để đánh một trận ba trăm hiệp xuất hiện ở cửa, lôi lôi kéo kéo, bọn hắn vừa sợ vừa thấy kỳ lạ.
Lam Cảnh Nghi nói: “Nguỵ tiền bối, có phải có người thiếu tiền ngươi không trả không?”
“Ta không có tiền!” Nguỵ Vô Tiện tức giận nói: “Nhưng chuyện này so với chuyện đó nghiêm trọng hơn nhiều!”
Hắn không nói gì, mỗi tay ôm lấy một người thiếu niên, kẹp hai người bọn họ ở hai bên nách. Lam Cảnh Nghi bị hắn ôm nhanh đến không kịp thở, bực bội vội xin tha nói: “Tiền bối, tiền bối, giờ Hợi qua lâu rồi, chúng ta nên đi ngủ! Có gì không thể để đến ngày mai nói sao?”
Nguỵ Vô Tiện bá đạo vô cùng nói: “Ngủ cái gì mà ngủ, tới nói chuyện với ta!”
Hắn mạnh mẽ kéo hai thanh niên ra khỏi cửa, đi xuống lầu, vào trong viện, ngồi xuống một bộ bàn đá. Lão nương của khách sạn đúng lúc đó mang trà cho bọn hắn, Lam Tư Truy liền rót cho Nguỵ Vô Tiện một chén, hắn không chút nghĩ ngợi, ngước cổ làm một hơi, nhìn mới hơi tỉnh táo được một chút.
Lam Tư Truy nhớ Nguỵ Vô Tiện chưa khôi phục ký ức, cẩn thận hỏi: “Tiền bối, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Nguỵ Vô Tiện không đáp, yên lặng nhìn hắn một hồi, rồi lại nhìn Lam Tư Truy rất gấp gáp, bỗng nhiên đập lên vai hắn một cái, cười nói: “A Uyển à, ta với Hàm Quang Quân các ngươi, bình thường ở chung như thế nào?”
“Ách…” vấn đề này hắn đã hỏi cũng nhiều lần rồi, Lam Tư Truy trả lời y như trước đây, muốn khen cũng không có gì mà khen, “Chính là bình thường kiểu ân ái vợ chồng….”
“…..” Nguỵ Vô Tiện nghe được từ “vợ chồng” này, liền lén run lên vài cái, nhưng cố nén không biểu thị gì, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
Lam Tư Truy lại nói: “Nguỵ tiền bối rất ỷ lại Hàm Quang Quân, Hàm Quang Quân đối với Nguỵ tiền bối cũng rất tốt, sẽ… sẽ…” hắn cuối cùng nhớ ra một cái chưa kể “sẽ đích thân xuống bếp nấu cơm cho ngài.”
“Hả” Nguỵ Vô Tiện không thể nào nghĩ ra được “Nấu cơm? Lam Trạm nấu?”
“Đúng nha,” Lam Tư Truy gật đầu nói “Không cần phải nói đâu xa, bữa cơm Nguỵ tiền bối ăn hôm qua và hôm trước, không phải là đều do Hàm Quang Quân tự nấu hay sao?”
“…..”
Nguỵ Vô Tiện không nhớ lắm mùi vị bữa cơm ngày hôm trước như thế nào, nhưng bữa cơm hôm qua, không phải chính là thủ phạm khiến hắn không thể “đào tẩu” đó hay sao!?
— Khoan đã, như thế đúng là Lam Trạm tự mình nấu thức ăn hợp với khẩu vị của hắn à?
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy tin tức này quả thực có chút lớn, hắn cần phải hảo hảo tiêu hoá một tí.
Không biết có phải thấy Lam Tư Truy kể chuyện không có gì hay hay không mà Lam Cảnh Nghi ngồi bên cạnh nhàm chán ngáp một cái nói: “Tư Truy, ngươi nói mấy chuyện đó làm gì. Nguỵ tiền bối, ngươi thử nhìn xem y phục bây giờ đang mặc trên người ngươi còn không phải của Hàm Quang Quân à?”
Nguỵ Vô Tiện lần này mới thật là ngây ngẩn người: “Y phục gì?”
Lam Tư Truy chỉ chỉ một đoạn tay áo của Nguỵ Vô Tiện: “Nguỵ tiền bối ngài thường xuyên …. mặc nhầm trung y của Hàm Quang Quân, vậy nên tay áo sẽ hơi dư ra một chút như thế này!”
Nguỵ Vô Tiện: “…..”
Đầu tiên hắn nghe thấy mình mặc nhầm trung y của Hàm Quang Quân, còn chưa kịp phản ứng, thì sau đó tựa hồ nhận ra một vấn đề còn quan trọng hơn.
— Nếu hắn nhớ không nhầm thì y phục buổi sáng hôm nay là Lam Vong Cơ tự tay mặc cho hắn! Lúc ấy hắn cũng phát hiện là tay áo có chút dài, còn tưởng chắc là do không vừa với kích thước của hắn hiện giờ…
Bây giờ nghĩ lại, thật sự quá ngu! Đã là “đạo lữ”, làm sao lại không có y phục vừa với hắn? Rõ ràng chính là Lam Trạm cố ý….
Những gì Nguỵ Vô Tiện biết về Lam Trạm, trong khoảng thời gian ngắn cứ trồi sụt, trồi sụt, trong lòng như có một trận cuồng phong quét qua, khiến hắn không còn thành hình người.
Hai ngày nay Nguỵ Vô Tiện hành động so với lúc trước càng không giống một “tiền bối”, mà cơ hồ giống một người đồng trang lứa, nên Lam Cảnh Nghi bị quen đi, nhìn bộ dáng này của hắn, bỗng nhiên ra vẻ rất rành, ý vị thâm trường nói: “Nguỵ tiền bối, ta nghĩ ngươi cũng không cần hỏi chúng ta. Thật ra, toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ, tuỳ tiện tìm mặt tường, tìm tảng đá mà hỏi, chúng đều có thể kể cho ngươi còn rõ hơn ta kể, người có gì mà còn không chịu tin!”
Nguỵ Vô Tiện: “Ta….” Hắn từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên bị một tên tiểu bối nói cho tới á khẩu không trả lời được, ngoài miệng không có chỗ phát tiết, đành gõ lên đầu hắn một cái, nói: “Hừ, mất trí nhớ không phải là ngươi, đương nhiên là ngươi nói hay rồi!”
Lam Cảnh Nghi lấy tay che đầu, không phục nói: “Ai nói mất trí nhớ thì nhất định không tốt? Ta ngược lại rất muốn vậy đấy chứ, chỉ cần tỉnh dậy sau một giấc, chẳng tốn sức gì lại có thể trở thành một đại kiếm hào!”
“Hắc!” Nguỵ Vô Tiện xem như triệt để bị hắn chọc cười, mọi phiền muộn trong lòng đều bị quét sạch sành sanh, câu cổ Lam Cảnh Nghi nói: “Ngươi nói có lý. Giờ không có ai, chúng ta đi uống vài chén đi?”
Lam Cảnh Nghi được hắn thổi phồng đến mức lâng lâng, sờ sờ mũi nói: “Được, miễn sau này Nguỵ tiền bối người đừng kể cho Hàm Quang….. ặc!!!”
Thiếu niên hít sâu một hơi, bỗng nhiên từ dưới tay Nguỵ Vô Tiện chuồi ra ngoài. Liền đó Lam Tư Truy đang ngồi yên bên cạnh bàn cũng đứng lên, hai người hướng về cửa lớn cùng hành lễ: “Hàm Quang Quân!”
Nguỵ Vô Tiện vừa quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Lam Vong Cơ đang chậm rãi đi tới chỗ bọn hắn.
Lam Vong Cơ nhìn ba người trong viện, trên mặt không lộ rõ vẻ buồn vui, chỉ hỏi: “Giờ gì?”
Các thiếu niên: “Ách…” Hai người liếc nhau, vội vàng cúi đầu nhận sai, “Thật xin lỗi Hàm Quang Quân, chúng con trở về ngủ ngay!”
Lam Vong Cơ hơi gật đầu, hai thiếu niên như nhặt được đại xá, liền bỏ Nguỵ Vô Tiện ở đó chạy đi ngay.
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười một cái, cầm chén trà trên bàn uống một ngụm, sau đó mới chậm rãi đối đầu với ánh mắt Lam Vong Cơ.
Ánh mắt đối phương rõ ràng đang nói: Cần phải trở về.
Nguỵ Vô Tiện xem hiểu, từ chối cho ý kiến, giả bộ như không nhìn thấy, lại rót cho mình một ly trà, đang chuẩn bị chậm rãi đưa lên miệng thì thấy Lam Vong Cơ đi đến bên cạnh hắn.
Lam Vong Cơ nói: “Nguỵ Anh”
Nguỵ Vô Tiện tiếp tục uống trà, ra vẻ mơ hồ nghe không rõ: “Hơ”
Lam Vong Cơ chờ hắn uống xong một ngụm, đặt chén trà xuống, mới không nhanh không chậm mở miệng nói: “Không đi?”
Nguỵ Vô Tiện vẫn như cũ giả vờ không nghe thấy.
Lam Vong Cơ không nói nhiều lời, đi lại gần hắn hơn một chút, cúi người, một tay đỡ lưng hắn, một tay để dưới đầu gối hắn.
Nguỵ Vô Tiện lập tức ý thức được điều gì sắp xảy ra “!!!”
Hắn đem chén trà quăng trên bàn, mau chóng đứng lên khỏi ghế, ngăn cánh tay Lam Vong Cơ nói: “Người đừng ôm! Ngươi đừng ôm! Ta sẽ tự đi! Ta đi ngay!”
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, quả nhiên thu tay lại, quay người đi vào trong phòng.
19.
Lam Vong Cơ quả thật đã sắp xếp chuẩn bị mọi thứ xong mới ra gọi hắn trở về.
Nguỵ Vô Tiện nhìn giường chiếu đã trải sạch sẽ vô cùng, trong lòng hơi đắn đo, cuối cùng vẫn là bỏ cái suy nghĩ “Ta sẽ ngủ ở dưới đất” qua một bên, đạp bỏ giày, ngồi xuống giường.
— Rồi hắn lăn vào bên trong giường, tiện tay cầm Tuỳ Tiện lúc nãy Lam Vong Cơ đặt trên bàn, quăng vào trong giường. Vỏ kiếm rơi xuống lớp chăn đệm, phát ra một tiếng vang trầm thấp.
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, “….”
Nguỵ Vô Tiện co mình trong chăn, ôm Tuỳ Tiện vào ngực.
Lam Vong Cơ phất tay tắt đèn, nằm xuống bên cạnh hắn.
Giường ở khách điếm không thể so với ở Tĩnh Thất, hai đại nam nhân cùng nằm, mặc dù không đến mức không thể, nhưng khẳng định là bả vai sát bả vai, cùi chỏ sát cùi chỏ. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy lúc này cũng không thể kén cá chọn canh nên không thèm để ý những điều này, nằm nghiêng ôm Tuỳ Tiện của hắn, bắt đầu nghĩ xem ngày mai luyện kiếm thế nào, cùng ai luyện kiếm.
— Hôm nay có hơi bị kích động, thật sự kiếm pháp không được tốt, ngày mai hắn muốn tĩnh tâm tập luyện lại.
— Ngoài ra Kim Đan của hắn như hiện giờ là không được, hắn muốn tìm biện pháp để nhanh chóng hình thành Kim Đan, một viên Kim Đan của chính hắn, để có thể thực sự vận chuyển linh lực từ đó.
Hắn càng nghĩ những điều này liền càng hưng phấn, trong ngực lại còn đang ôm kiếm của hắn, nên càng không kềm chế được, tay cứ liên tục vuốt ve vỏ kiếm, nằm trên giường lật qua lật lại.
Rốt cuộc Lam Vong Cơ nằm bên cạnh gọi hắn: “Nguỵ Anh”
Nguỵ Vô Tiện lúc này mới nhận ra mình đang quấy rầy người kia nghỉ ngơi, vội nói: “Thật có lỗi, thật có lỗi! Ta sẽ không nhúc nhích nữa!”
Lam Vong Cơ giống như biết hắn đang suy nghĩ gì, trầm giọng nói với hắn: “Có ta ở đây, mọi thứ rồi sẽ tốt!”
Nguỵ Vô Tiện nghẹn họng một chút: “….”
Dưới chăn có vật gì ấm áp phủ lên tay hắn, chính là tay của Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện nhất thời hơi ngơ ngác.
Đã rất lâu rồi, hắn không cảm nhận được sự ấm áp như thế này. Thật lâu không có người như vậy nói với hắn “Còn có ta ở đây”
Hắn chợt thấy hốc mắt có chút mỏi nhừ, lập tức nhận ra đây là thể hiện của sự yếu lòng, hắn thầm mắng mình một câu. Dù biết trong bóng tối không ai nhìn thấy được, hắn cũng vội vàng chớp mắt mấy cái, che giấu đi cảm xúc. Nhưng mà, lại cứ để mặc cho Lam Vong Cơ tiếp tục nắm chặt tay hắn, không có né ra.
Yên lặng cả nửa ngày, không biết Lam Vong Cơ đã ngủ chưa, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Lam Trạm, ngươi thật sự là …. thích ta?”
— Rõ ràng lúc trước người này là không chào đón hắn, là “chán ghét” hắn.
Bàn tay đang nắm tay hắn siết chặt hơn, giọng Lam Vong Cơ trầm thấp nhưng kiên định vang lên bên tai hắn “Ừm”
“….” dù sao da mặt Nguỵ Vô Tiện cũng dày, những chuyện khác đều cũng làm qua một chút rồi, nên khi nghe Lam Vong Cơ tỏ tình với hắn thế này, hắn cũng không thấy có gì phải xấu hổ, ngược lại càng tò mò hỏi: “Chuyện từ khi nào?”
Nếu như chuyện phát sinh trong giai đoạn hắn đang quên, thì thật là tiếc nuối!
Lam Vong Cơ lại nói: “Rất sớm”
“A” Nguỵ Vô Tiện không truy vấn tiếp, bởi vì trong lòng đã có đáp án: người hôn trộm hắn ở Bách Phượng Sơn quả nhiên chính là Lam Vong Cơ.
Lam Trạm như vậy đúng là từ sớm đã liền thích hắn.
Cho đến lúc này, Nguỵ Vô Tiện mới suy nghĩ kỹ và cảm thấy có chút đắc ý, lại còn có chút mừng thầm — Hoá ra có người, bề ngoài không chào đón hắn, nhưng kỳ thật trong lòng đã vụng trộm thích hắn rồi.
Trong lúc hắn đang âm thầm dương dương tự đắc, tưởng Lam Vong Cơ sẽ không nói nữa nhưng bỗng nhiên lại tiếp tục nói. Một câu nói của y, như chiếc lá rơi xuống mặt nước yên ắng, kéo theo những gợn sóng lăn tăn.
Y chậm rãi nói: “Có lẽ từ sớm, khi ngươi đến Vân Thâm cầu học”
Nguỵ Vô Tiện: “…..”
Hắn hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Lúc này, lớp chăn đắp trên người hắn chuyển động, hắn vừa mới ngẩng đầu lên, Lam Vong Cơ đã ôm lấy bả vai hắn, thoáng dùng sức, xoay người hắn lại, sau đó ôm cả hắn cả kiếm vào trong lòng.
Nguỵ Vô Tiện: “….Lam Trạm?”
Lam Vong Cơ lấy tay vỗ vỗ nhẹ nhàng lên lưng hắn, nói: “Người đã nói, có thể.”
Nguỵ Vô Tiện: “….”
Hắn bỗng nhiên ý thức được là có lẽ mình vừa tự đào một cái hố to.
Nhưng dù vậy, Nguỵ Vô Tiện cũng không né tránh nữa, hoặc cũng không có ý đẩy Lam Vong Cơ ra. Hắn vùi đầu vào ngực Lam Vong Cơ, hít hai hơi thật sâu, sau đó an tĩnh nhắm mắt lại.