Nhaminh [TN] – Chương 18: Thành thân

[TN] – Chương 18: Thành thân

5 2 đánh giá
Article Rating

Tất cả những thứ dùng cho lễ thành thân đều đã được chuẩn bị thoả đáng, chỉ chờ sau khi Lam Vong Cơ mang Nguỵ Vô Tiện ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ sẽ trang trí thêm.

Lam Vong Cơ đưa hắn đến Liên Hoa Ổ không bao lâu đã trở về tới Vân Thâm Bất Tri Xứ. Y ngự kiếm đến sơn môn, nơi vẫn luôn trang nhã đơn giản giờ trước mắt treo đầy lụa đỏ, y đi bộ vào, các đệ tử gặp được trên đường đi đều chúc mừng y.

Hắn gửi Lam Mộc Lam Bân đã ngủ ở chỗ Lam Hi Thần, chưa kịp nói chuyện nhiều, đã nhanh chóng trở lại Tĩnh Thất dựa theo kế hoạch từ lâu đã được sửa đổi hàng ngàn hàng vạn lần trong đầu để sắp xếp thành hình.

Từ khi có Nguỵ Vô Tiện, nơi này đã không còn đơn giản quạnh quẽ như trước đây, hoá ra phủ kín màu đó cũng độc đáo như thế.

Tĩnh Thất – chưa bao giờ từng có màu sắc này.

Vuốt ve đôi hỉ phục, tưởng tượng dáng vẻ người nọ mặc vào không khỏi ngơ ngẩn bật cười thành tiếng, Tĩnh Thất chỉ có một mình y, nếu không cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ bị câu mất linh hồn nhỏ bé.

Những quy tắc chi tiết tỉ mỉ của Vân Thâm Bất Tri Xứ, y là người thông hiểu nhất trong số các đệ tử, trước khi thành thân đạo lữ không thể gặp nhau, nhưng chính là y nhịn không được, vì thế y tìm cho mình một lý do: Nguỵ Anh sẽ ngủ không ngon.

Nhân lúc đêm khuya lặng lẽ ra khỏi Tĩnh Thất, với thân thủ của y lẻn vào Liên Hoa Ổ dễ như trở bàn tay.

Nhìn thấy dáng vẻ cau mày ngủ không yên ổn của người trên giường, y không nghĩ ngợi gì bước vội đến gần, trùng hợp người nọ cũng đúng lúc quay về phía hắn, ôm trọn vào lòng.

Giọng điệu người nọ khẽ lẩm bẩm thật là đáng yêu, ngoài miệng tủi thân đáng thương, tay chân lại bá đạo trói buộc bản thân y lại, sau khi quơ quào lung tung được chút mền mỏng thì vui vẻ ngủ thật say.

Lam Vong Cơ rất mệt, vì bận rộn trang trí cả một ngày, tuy rằng gửi bọn nhỏ cho huynh trưởng nhà mình rất yên tâm, nhưng y vẫn đúng giờ đúng lúc đi đến Hàn Thất để chăm sóc. Lam Vong Cơ ôm lấy người mà y tâm tâm niệm niệm suốt ngày hôm nay, cảm nhận hô hấp của hắn, nhịp đập của hắn. Khi thì ôm chặt, khi thì cúi đầu nương theo ánh trăng mờ ảo miêu tả hình dáng, nhắm mắt lại vẫn có thể hiện ra trước mắt.

“Nguỵ Anh”

Khi nghe được chính mình gọi tên hắn cũng giật mình, thế mà vô thức kêu lên như thế. Y biết rõ Nguỵ Vô Tiện sau khi ngủ say không dễ bị đánh thức như vậy, nhưng vẫn cúi đầu nhìn thoáng qua.

Đồng hồ sinh học Lam thị dường như đã mất hiệu lực, y hoàn toàn không ngủ được. Thể xác và tinh thần của bọn hắn sớm đã hòa hợp như nước với sữa, ngày mai y đã có thể tuyên bố trước mặt mọi người, Nguỵ Vô Tiện vĩnh viễn là của y, mỗi khi nghĩ đến đây, trong đầu liền vô cùng hưng phấn sôi sục, y cứ thế tỉnh táo cho đến bình minh.

Suốt một đêm Nguỵ Vô Tiện đều giống như sợ y chạy đi mất nên tay chân ra sức quấn lấy y, động tác vô thức của Nguỵ Vô Tiện khiến trong lòng y một mảnh mềm mại.

Trời vừa hửng sáng, Lam Vong Cơ đã mở bừng mắt, y như thể vẫn luôn im lặng chờ đợi giờ phút này, y nhẹ nhàng nâng cái chân đè ở bên hông lên, còn chưa kịp để cái chân xuống, đã bị Nguỵ Vô Tiện dùng sức giữ eo lại.

Lam Vong Cơ thử lại vài lần cuối cùng đều thất bại, mắt thấy mặt trời càng lúc càng lên cao, bên ngoài cũng càng lúc càng sáng rõ, y không còn bao nhiêu thời gian để trì hoãn, phải chạy về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lam Vong Cơ dùng lực của cánh tay phải nâng đầu Lam Vong Cơ lên, cánh tay trái nâng mông hắn hai người cùng nhau ngồi dậy. Nguỵ Vô Tiện dựa vào vai y ngủ, hai chân quặp lấy eo y và ngồi trên đùi Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ đứng dậy trong tư thế này, đỡ hắn về phía trước, sau khi dỗ một hồi vô cùng nhẹ nhàng đặt nằm lại lên giường.

***

Lại quay về nói Nguỵ Vô Tiện bên này, Giang Trừng không biết tìm ở đâu ra một đống hỉ nương, vây quanh Nguỵ Vô Tiện trang điểm một hồi. Nguỵ Vô Tiện nhìn trái nhìn phải trong gương đồng, dù sao cũng đẹp hơn so với lúc mới vừa hiến xá trở về. Đôi môi vì bị Lam Vong Cơ gặm cắn đỏ một cách bất thường thoát khỏi việc bị đầu độc, hắn cầm một mảnh giấy son đỏ từ trên bàn trang điểm, mang vẻ mặt cao nhân thần bí cất kỹ vào trong tay áo.

Chưa thấy người đã nghe tiếng, trong viện có người kêu đích danh Nguỵ Vô Tiện nói: “Con gái gả ra ngoài, như chén nước hắt ra ngoài. Nguỵ Vô Tiện, hôm nay ngươi chính thức bị Liên Hoa Ổ hắt ra ngoài”.

Nguỵ Vô Tiện sao có thể bỏ qua y, lúc Giang Trừng bước vào cửa cũng đồng thời đứng lên trộm cười nhạo y: “Có người nào đó cô đơn ~ chua chát đến chết rồi”.

Đại tông chủ trăm công ngàn việc mắt hơi bị sưng, hiển nhiên bộ dạng cũng là ngủ không ngon, nói: “Mời ngươi đi cho, Liên Hoa Ổ lập tức thái bình”.

Nói đến đây, Nguỵ Vô Tiện mới nhớ tới hôm qua bất luận hỏi thế nào Giang Trừng cũng sống chết không tiết lộ nửa chữ. Rõ ràng là có thoả thuận với người nọ từ trước, thầm nghĩ: Hay cho Lam Trạm.

Hai người ngươi tới ta đi đấu võ mồm một trận, sau đó có đệ tử thông báo đội ngũ đón dâu của Nhị công tử Lam thị đến rồi.

Nguỵ Vô Tiện nghe thấy “roẹt” một cái đứng lên nhưng bị Giang Trừng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt ấn ngồi lại trên ghế. Nguỵ Vô Tiện mang vẻ mặt “Ngươi làm gì” nhìn Giang Trừng đứng lên.

“Ở đâu ra tân nương tử không rụt rè như thế, ngồi yên đừng ném mặt mũi của Vân Mộng ta”. Giang Trừng xoay người vịn khung cửa, dừng một chút, cũng không quay đầu lại nói: “Qua hôm nay, ngươi có vứt hết mặt mũi ta cũng mặc kệ, hiện giờ ngươi thành thành thật thật cho ta”. Giang Trừng nói, dặn dò xung quanh đem các thứ dùng đưa dâu đã chuẩn bị sẵn sàng ra chờ ở cổng lớn.

Nguỵ Vô Tiện nghe y nói lời trái ngược với trong lòng, trêu ghẹo: “Sư muội, luyến tiếc thì nói thẳng đi, ta còn sẽ trở về thăm ngươi”.

Giang Trừng đang chỉ huy đệ tử ném cặp mắt khinh thường hình viên đạn cho cái người rảnh rỗi chỉ biết nói nhiều, rồi nói: “Thăm ta thì không cần, giảm thọ. Có rảnh trở về dập đầu cho cha mẹ ta là được”.

“Được”

Trở về Liên Hoa Ổ dập đầu với Giang thúc thúc bọn họ còn có thể không thông báo cho Giang Trừng sao??

Đội ngũ đón dâu ngoài cửa rất dài, Nguỵ Vô Tiện tuỳ ỳ liếc nhìn phía cuối hàng thế mà không thấy được điểm kết thúc. Phía trước có hai con tuấn mã màu trắng, Lam Vong Cơ mặc hỉ phục có vân văn cuộn tròn giống hắn, một tay cầm cương, một tay cầm Tị Trần ngồi trên lưng ngựa.

Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn đi ra, chân dài nhảy xuống ngựa sải bước lên trước cầm tay nhìn thẳng vào hắn, Nguỵ Vô Tiện chơi xấu kéo xuống, hôn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi y.

Khi đôi môi rời nhau ra, Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng nói: “Nhị ca ca thật đẹp”.

Lam Vong Cơ quay đầu đi che giấu sự ngại ngùng của mình, nắm lấy tay hắn đi đến hai con ngựa cao lớn mang bông hoa lụa đỏ đứng trước đội ngũ đón dâu. Nguỵ Vô Tiện xoay người lên ngựa khẽ vuốt bờm ngựa, nói với Lam Vong Cơ đang đứng bên dưới bảo vệ cho hắn: “Còn tưởng rằng ta phải đi kiệu hoa chứ”.

“Ngươi và ta không phân biệt gả cưới”. Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên trả lời thật nghiêm túc.

Người tới xem náo nhiệt rất nhiều, đã trở thành khung cảnh hoành tráng cả vạn người. Hai dây pháo treo trước cửa Liên Hoa Ổ nổ lên, tiếng kèn đồng vang lên chói tai, đồng loạt mở đường. Hai con tuấn mã to lớn đã được huấn luyện nhịp bước chậm rãi dẫn đầu tiến về hướng Cô Tô, các cánh hoa hồng màu hồng phấn thỉnh thoảng được tung về phía hai vị tân nhân, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy thú vị đưa tay đón lấy vài cánh hoa giữ trong tay, nghiêng người tung về phía Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ dùng ánh mắt sủng nịch nhìn hắn, duỗi tay ra đón được tất cả những cánh hoa hắn vừa tung tới không sót một cánh nào, khẽ hôn lên cánh hoa ở trên cùng, rồi tung trở về lên người Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện cười khúc khích, ánh mắt sắc bén từ trong cơn mưa hoa dùng ngón tay kẹp lấy đúng cánh hoa được y hôn, bắt chước dáng vẻ của Lam Vong Cơ in một nụ hôn lên cùng chỗ đó.

Lam Vong Cơ nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của hắn mà trái tim rung động không thôi, nâng tay lên đưa về phía đôi môi của hắn, vó ngựa dập dềnh khiến y như bừng tỉnh khỏi cơn thất thần cuộn tròn ngón tay lại, nắm chặt dây cương, bên tai đã ửng hồng.

Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đi đến đâu cũng gây sự chú ý, một đồn mười, mười đồn trăm.

Trên con đường duy nhất lên núi, các cành cây hai bên đường cũng treo đầy dây lụa đỏ, tới gần sơn môn của Cô Tô Lam thị, Nguỵ Vô Tiện làm như chờ không kịp kẹp bụng ngựa đứng dậy ngóng nhìn, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cả Vân Thâm Bất Tri Xứ biến thành màu đỏ, hắn hớn hở chỉ về hướng sơn môn cho Lam Vong Cơ xem.

Lối vào Vân Thâm Bất Tri Xứ đã đứng đầy người, trên mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười vui sướng. Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đồng thời xuống ngựa, chậm rãi đến gần Lam Hi Thần.

“Một đường vất vả, khách khứa đã đến, chờ giờ lành bái đường”.

Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu nói “Dạ” rồi sau đó lập tức tìm kiếm bóng dáng mấy tiểu gia hoả, thấy Nguỵ Vô Tiện nhìn khắp xung quanh, Lam Hi Thần liền kêu người dẫn hắn đi gặp Lam Mộc Lam Bân trước.

Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện vào cửa, theo sát sau đó là Giang Trừng dẫn theo đệ tử Vân Mộng, Lam Hi Thần chắp tay hành lễ nói: “Giang tông chủ một đường đưa dâu vất vả, mời theo ta lên chỗ ngồi”.

Giang Trừng hàn huyên hai câu rồi cũng nhìn khắp nơi giống như tìm người, đi theo sau Lam Hi Thần. Chủ bàn chỉ có Lam thị và Giang thị, mà phần lớn người Lam thị đều đang tiếp đón khách khứa, Giang Trừng cùng người chủ bàn trò chuyện một hai câu rồi cúi chào rời đi, y thật sự không thích loại không khí này, một bàn họ Lam quá mức cẩn trọng. Cách giờ lành cũng không còn bao lâu, không dám đi xa.

Một giọng nói hống hách chui vào lỗ tai Giang Trừng, vừa nghe liền biết là ai – Kim Lăng.

Giang Trừng tìm theo giọng nói xuyên qua sân trước đi vào một mảng xanh ngắt, thì thấy Kim Lăng và một đệ tử Lam thị đứng đưa lưng về phía y đang bước đến, mà Kim Lăng đang tập trung nhìn vào trong lòng ngực của đệ tử Lam thị kia, thỉnh thoảng còn duỗi tay qua.

Giang Trừng bước vội đến túm hắn cách xa ra, vừa định nổi giận mắng Kim Lăng, thì nhìn thấy Lam Tư Truy ôm một em bé, gân xanh trên trán nổi lên, buột miệng hỏi: “Đây là ai?”

Lam Tư Truy ôm Lam Mộc hơi hơi khom người hành lễ, nói: “Dạ thưa Giang tông chủ, đây là Lam thị tiểu công tử, Lam Mộc Lam Quân Nhiên”.

“Tiểu công tử? Lam Hi Thần đã có con trai?” Giang Trừng nửa tin nửa ngờ, nhìn thoáng qua Kim Lăng vừa rồi chơi với đứa bé, nhưng Kim Lăng không cho y chút phản hồi nào.

“Không phải, là của Hàm Quang Quân” Lam Tư Truy vội vàng giải thích.

Cái, cái gì!!!

Giỏi ha, Lam Vong Cơ!

Giang Trừng tức giận “hừ” một tiếng túm lấy cổ tay Kim Lăng rồi nổi giận đùng đùng trở về, trước nay y chưa từng nghe Nguỵ Vô Tiện nói với y con cái gì cả, vậy đứa bé kia chỉ có thể là …

Mọi người nhìn thấy Giang tông chủ mặt cười lạnh bước vào cửa, gương mặt đen thui ngồi xuống, khí tràng quá mạnh không ai dám tới gần.

Giờ lành đã đến __

Theo tiếng người xướng lễ tuyên bố, mọi người đều hướng sự chú ý đến trên người tân nhân đang từ từ đi tới.

Từ đường hai cửa nhỏ một cửa lớn, ba cửa đều mở ra, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện mỗi người cầm một đầu bông lụa đỏ chậm rãi đi vào từ đường, trong từ đường chỉ có người Lam thị, khách khứa đều xem lễ từ bên ngoài.

Khi Nguỵ Vô Tiện rảo bước tiến đến cửa đại môn thì phát hiện trên bàn thờ phía trước chỉ bày bốn bài vị, bài vị của liệt tổ liệt tông bày trang trọng cung kính ở cao đường phía sau.

Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vào bài vị từ từ bước đến gần, càng lúc càng nhìn thấy rõ ràng.

Đó là bài vị của cha mẹ hắn, chữ bên trên được vẽ lại vẫn còn ửng ánh vàng nhàn nhạt. Nguỵ Vô Tiện hơi há miệng kinh ngạc, quay đầu nhìn sang người bên cạnh.

Lam Vong Cơ hơi rũ mắt nhìn bốn bài vị được thờ ở trước mặt nói với hắn: “Chưa được sự đồng ý …..” Hai chữ xin lỗi xoay vòng vòng trong miệng, cuối cùng vẫn bị nuốt xuống.

Nghe được câu trả lời của Lam Vong Cơ, quay đầu tiếp tục nhìn phụ thân và mẫu thân, những gì không thể nói ra dường như đều hoá thành những giọt lệ lấp loáng trong mắt, thầm nói: Thế nào, y thực sự tốt phải không.

Nhất bái thiên địa __

Nguỵ Vô Tiện hơi điều chỉnh cảm xúc lại rồi xoay người theo Lam Vong Cơ.

“Khoan đã!”

Mọi người đua nhau tìm kiếm nơi phát ra giọng nói. Một người từ trong đám đông khách khứa dự lễ bước ra, bên hông y đeo roi, một thân áo tím. Sắc mặt xanh mét, biểu tình nghiêm trọng.

“Giang Trừng?” Nguỵ Vô Tiện tiến lên nửa bước, cùng những người có mặt tại đó đầy bụng nghi vấn, làm bộ nhẹ nhàng nói: “Đừng nói với ta, ngươi tới cướp tân nhân của ta nha ha ha ha”. Nguỵ Vô Tiện cười gượng hai tiếng, không khí lập tức hoà hoãn lại, thậm chí có vài người cười theo.

Ngón tay Lam Vong Cơ hơi cuộn lại, tiến lên một bước che trước người Nguỵ Vô Tiện.

“Ai không có đầu óc mới tới giành với ngươi”. Giang Trừng nói rồi chỉ vào Lam Vong Cơ nói, “Nguỵ Vô Tiện, y đã có con, ngươi biết không!”

“Biết chứ” Nguỵ Vô Tiện sảng khoái trả lời.

Giang Trừng vốn định theo sau Nguỵ Vô Tiện mắng chửi một hai câu gì đó, nhưng đột ngột bị câu trả lời của Nguỵ Vô Tiện làm kẹt ngay đầu lưỡi.

“Ngươi …” Giang Trừng tức giận bỏ cánh tay chỉ Lam Vong Cơ xuống, “bốp” một tiếng đánh vào đùi, “Nguỵ Vô Tiện, y đến con cũng đã có, còn ngươi thì sao! Ngươi có cái gì!”

Nguỵ Vô Tiện nhìn Giang Trừng đang kích động cảm xúc, nếu trước kia có người hỏi hắn “Ngươi có cái gì”, hắn có thể còn phải làm bộ tự hỏi một chút rồi sau đó nói nhăng cuội một hồi, bởi vì hoàn toàn không có gì thực sự thuộc về hắn.

Nhưng bây giờ khác rồi.

Hiểu lầm có hơi lớn, chọc ghẹo Giang Trừng vốn là niềm vui, nhưng vượt quả dự kiến của Nguỵ Vô Tiện thì sẽ khó mà khống chế được. Người xem buổi lễ rất nhiều, Giang Trừng vẫn có thể đứng ra chất vấn Lam Vong Cơ vì huynh đệ của mình, Nguỵ Vô Tiện không cảm động là giả, nhưng hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng thừa nhận sự tồn tại của hai đứa nhỏ này trước mặt nhiều người như vậy.

Nhưng có một điểm rất rõ ràng, nếu Giang Trừng hỏi, hắn sẽ phải trả lời, không chỉ trả lời cho Giang Trừng, mà cũng muốn trả lời cho tất cả mọi người ở đây nghe.

“Ta có Lam Trạm, có con của ta” Nguỵ Vô Tiện dừng một chút, biểu tình nghiêm túc nói tiếp, “còn có … huynh đệ vì ta mà suy nghĩ”.

Lam Vong Cơ nghe được sự run rẩy trong giọng nói của hắn, duỗi tay ôm lấy bờ vai hắn, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay hắn, dường như đang nói – Ta ở đây.

Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn người được y ôm trong lòng, rồi nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, nhẹ giọng bổ sung: “Con cũng là Nguỵ Anh sinh ra”.

Lời vừa nói ra, mọi người trong khoảng cách gần đều trố mắt kinh ngạc. May mà giọng của y rất nhẹ, mà trong từ đường đều là người Lam thị, khách khứa không nghe được. Giang Trừng vốn vì tức giận trên trán nổi gân xanh, sau khi nghe được lời Lam Vong Cơ nói thì trong nháy mắt xẹp lép, lùi hai bước về phía sau run rẩy chỉ vào Nguỵ Vô Tiện.

Điều khó có thể mở miệng đã được Lam Vong Cơ nói ra, hắn ngược lại cảm thấy mừng rỡ nhẹ nhõm. Tuy rằng hắn biết có vài lời nếu nói ra ngay sẽ rất tốt, nhưng đợi chính mình mở miệng nói lại rất khó.

Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ Lam Vong Cơ ý bảo mình không sao, tiếp tục tiêm một liều thuốc mạnh nói với Giang Trừng: “Ngày mai dẫn ngươi đi xem hai tiểu gia hoả kia của ta”.

Còn, còn tận hai đứa?

Giang Trừng vốn đang hơi trợn mắt kêu “Ngươi” nửa ngày cũng không ra được ngươi cái gì, giờ lại bị câu nói tiếp theo đó dập một cái thiếu điều cắn vào đầu lưỡi, chữ “còn” nói mấy lần không ra được thêm chữ nào, xấu hổ như thế, y dứt khoát xoay người cúi đầu lảo đảo đi ra khỏi đám đông.

Kim Lăng thấy thế vội vàng đuổi theo, hắn đứng quá xa, chỉ thấy môi Hàm Quang Quân động đậy, cữu cữu của hắn cả người đều có vẻ không ổn.

Nguỵ Vô Tiện nhìn theo bóng dáng Giang Trừng, đưa tay tìm Lam Vong Cơ, thì thào nói: “Lam Trạm, hôm nào chúng ta mời Giang Trừng uống rượu đi”.

“Được”.

Có vài huynh đệ, vốn tưởng rằng đi một hồi đã tan rã. Nhưng hôm nay xem ra … vẫn còn.

Lam Hi Thần cười gật đầu ra hiệu cho người xướng lễ tiếp tục.

Vì thế giọng nói lanh lảnh lại vang lên bên tai một lần nữa __

Nhất bái thiên địa!

Nhị bái cao đường!!

Đạo lữ đối bái!!!

Kết thúc buổi lễ __

Lễ bái thiên địa cha mẹ là mong bọn họ chứng kiến. Đạo lữ đối bái, một bái đó chính là lời thề đến đầu bạc. Lam Vong Cơ đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng bọn hắn bái đường, nhưng khi thực tế trải qua thì đầu óc trống rỗng. Có thể là do người nọ cười quá tươi, linh hồn nhỏ bé bị câu mất. Loại yêu tinh câu hồn người ta này, Phùng loạn tất xuất y làm thế nào có thể buông tha, dù sao đi nữa bọn hắn sống chết gì cũng phải cột chặt vào nhau.

Thỉnh gia phả __

Lam Khải Nhân dẫn Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện một lần nữa quỳ gối trước mặt liệt tổ liệt tông, hai đệ tử ẵm Lam Mộc và Lam Bân cùng đi tới, giao cho hai người quỳ gối ở phía sau Lam Khải Nhân.

“Kính báo thiên địa tông miếu …”

Lam Khải Nhân thông báo mấy điều gì đó với liệt tổ liệt tông Lam thị, Nguỵ Vô Tiện một chữ cũng không chú ý nghe.

Hắn dùng dư quang ngắm nhìn người quỳ gối bên cạnh hắn, vẻ mặt người nọ đứng đắn nghiêm túc, giống như năm đó nghe học thất thần khi nhìn thấy Lam nhị công tử. Hắn thậm chí có một loại ảo giác, Lam Vong Cơ sẽ quay đầu nói với hắn “Nghe giảng”.

Mà thực tế là Lam Vong Cơ chịu không nổi ánh mắt cực kỳ nóng bỏng ở bên cạnh, quay đầu dùng khẩu hình nói: “Nguỵ Anh”.

Nguỵ Vô Tiện nhoẻn miệng cười với y, cái người không nhịn được trêu ghẹo Lam Vong Cơ năm đó, hiện giờ đã thành đạo lữ danh chính ngôn thuận của y, hơn nữa trong lòng ngực hắn còn ôm một tiểu Lam nhị công tử.

Ánh nắng thấp thoáng, bóng câu qua khe cửa. Năm đó hắn cũng quỳ gối thế này cùng với Lam Vong Cơ ở đây. Khi đó là chịu phạt, bây giờ là kết tóc.

Lam Hi Thần cung cung kính kính nâng gia phả đến trước mặt Lam Khải Nhân, ông vén tay áo chấp bút viết thêm tên của ba người.

Đợi khi ông viết xong, Lam Hi Thần nhẹ nhàng nâng lên cho các trưởng lão trong tộc xem qua. Nguỵ Vô Tiện rướn cổ cũng muốn nhìn, dù sao gia phả này một khi dâng lên, muốn xem cũng không biết khi nào có thể xem được. Lam Hi Thần đi xong một vòng cuối cùng dừng trước người hai bọn hắn, Nguỵ Vô Tiện gấp gáp khó nhịn nổi nhìn sát vào, nếu không phải nhờ vết mực mới chưa khô, liếc mắt một cái không thể nhìn thấy tên hắn ở chỗ nào. Hắn vui sướng nhìn cái tên bên cạnh tên Lam Vong Cơ trên gia phả Lam thị, có cảm giác như xem bảng vàng mà trúng giải Trạng nguyên.

“Chúc mừng, được như ý nguyện” Lam Hi Thần khẽ nói.

Lam Vong Cơ vẫn chỉ một tiếng “Ừm” như trước, đưa tay đón lấy Lam Mộc trong lòng Nguỵ Vô Tiện.

Lam Hi Thần thật sự yêu thích hai cháu trai nhỏ này, đề nghị: “Hôm nay để ta chăm sóc Lam Mộc Lam Bân đi”.

“Quá làm phiền huynh trưởng rồi, ta và Lam Trạm thay nhau là được”. Nguỵ Vô Tiện đã rời khỏi mấy tiểu gia hoả hai ngày, vừa rồi chỉ gặp có một lát, trong đó một đứa còn bị ẵm đi phơi nắng, thật sự rất nhớ.

Lam Vong Cơ làm như cân nhắc một chút, nói: “Phiền huynh trưởng đã chăm sóc giùm, một chút nữa, Vong Cơ sẽ tự mình đến đón”.

“Hôm nay khách khứa đầy nhà, tất nhiên ngươi sẽ bận rộn. Để bọn nhỏ ở lại cùng ta một đêm không phiền gì đâu”.

“….”

Lam Hi Thần thấy đệ đệ nhà mình không nói tiếp, nghĩ chắc hẳn lại cố chấp trong lòng rồi đây. Nguỵ Vô Tiện thấy thế vội vàng trả lời: “Huynh trưởng thật là suy nghĩ cho chúng ta, nếu không nhận tấm lòng này thì thật không phải”. Dứt lời dùng khuỷu tay huých huých vào Lam Vong Cơ không hé răng ở bên cạnh.

Lam đầu gỗ rầu rĩ “Ừm” một tiếng xem như thoả hiệp.

Loading

Thành nguyện

5 2 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x