Nhaminh [NTQ] – Chương 29: Thiếu niên và sự kế thừa

[NTQ] – Chương 29: Thiếu niên và sự kế thừa

5 2 đánh giá
Article Rating

Nơi mà Lam Niệm Tích chỉ, là một thị trấn nhỏ hẻo lánh, ba người cùng nhau đi vào thị trấn, hai vị công tử sáng sủa, dẫn theo một thiếu niên cực kỳ xinh đẹp, đều có khí chất tiên nhân, ngoại trừ con lừa xấu xí đi theo bọn họ là hơi có chút sát phong cảnh. Khiến cho mọi người trong thị trấn liên tục quay đầu, nhìn chằm chằm với ánh mắt ghen tị.

Vụ việc tà tuý quấy phá ở đây khá là lớn, vừa bước vào thị trấn liền nhìn thấy trên bảng thông báo dán giấy treo giải thưởng, nghe Lam Vong Cơ nói, việc này là do trưởng trấn này, đến tiên môn thế gia gần đó xin giúp đỡ, đó là một gia tộc nhỏ, cử vài người đến không chỉ không giải quyết được, mà người còn bị mất tích hết, không có cách nào khác, gia tộc nhỏ đó mới chuyển sang Cô Tô xin giúp đỡ. Ba người quyết định trước hết đi đến chỗ trưởng trấn để hỏi qua vụ việc.

Trưởng trấn nghe nói có tiên sư Cô Tô đến trừ tuý, vội vội vàng vàng chạy ra, thấy ba người khí độ bất phàm như thế, liền mặt mày tươi cười rạng rỡ, cung cung kính kính mời vào, sau đó gọi người dâng trà lên, kể cho bọn hắn nghe.

Trưởng trấn nói: “Khoảng ba tháng trước, trên trấn bắt đầu có người liên tục bị mất tích, sau đó điều tra ra được, có một khu rừng ở phía tây thị trấn, mọi người đều bị mất tích ở chỗ đó, chúng ta cử người đi xem xét, mới phát hiện có yêu quái ăn thịt người”.

“Chuyện từ ba tháng trước, tại sao lâu như vậy mới xin giúp đỡ?” Nguỵ Vô Tiện hỏi.

“Tiên sư có điều không biết” Trưởng trấn tiếp tục nói: “Chúng ta tuy hẻo lánh, nhưng thịnh nuôi tằm, giỏi dệt vải, vì vậy rất nhiều thương nhân bên ngoài đến đây mua hàng, những vị khách thương nhân đó đến đến đi đi, cho nên lúc mới đầu có người mất tích chúng ta cũng không biết. Cho đến hai tháng trước, một người thân trong gia đình Trần lão gia, là phú thương của thị trấn, cũng đến đây mua hàng, nhưng người đột nhiên biến mất, chúng ta mới đi điều tra, phát hiện ra rất nhiều người cũng bị mất tích”.

Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: “Chính là khu rừng gì đó có tà tuý ăn thịt người mà ngươi kể đó phải không?”

“Đúng đúng đúng” Trưởng trấn lau mồ hôi, tiếp tục nói: “Chúng ta điều tra ra tin tức, người thân của Trần lão gia được người ta nhìn thấy lần cuối cùng là đi đến khu rừng đó, nơi đó là một khu rừng hoang dã, bình thường căn bản không ai đến cả, chúng ta liền cử người đi tìm, kết quả là một con yêu quái to lớn như vầy.” Nói xong trưởng trấn dùng tay mô tả, rồi nói: “Vừa nhìn thấy người là cắn, làm bị thương không ít người của chúng ta, sau đó chúng ta điều tra cẩn thận một phen, những người mất tích, gần như đều đi đến mảnh rừng đó. Chúng ta cũng không còn cách nào khác, mới treo giải thưởng, sau đó đi đến tiên gia xin giúp đỡ”.

Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ một lát, lên tiếng, “Đã biết”. Sau đó hỏi Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, muốn đi xem thử không?”

Lam Vong Cơ gật đầu đồng ý, nói: “Có thể chỉ chỗ hay không”.

Trưởng trấn chỉ đường đi cẩn thận cho bọn hắn, nhìn nhìn Lam Vong Cơ, lại hỏi y: “Nếu tiên sư đi đến mảnh rừng đó, có cần chúng ta giúp sắp xếp cho người nhà của ngài trước không?”

Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đồng loạt nhìn qua, trưởng trấn lại nói: “À, mặc dù rất bình thường nhưng ta thật ra là một Càn Nguyên, vị đây chắc là Khôn Trạch của ngài nhỉ, tiên sư ra ngoài trừ tuý còn mang theo phu nhân và con trai, quá cực khổ rồi, chúng ta có thể giúp sắp xếp”.

Tính chiếm hữu của Càn Nguyên cực kỳ mạnh mẽ, không bao giờ thích người khác can dự vào việc Khôn Trạch của mình, thậm chí nhắc đến Khôn Trạch của mình cũng không được, Lam Vong Cơ ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, trưởng trấn đột nhiên cảm thấy một cỗ áp lực, ngay lập tức biết mình đã quá giới hạn, nói sai rồi, nên vội vàng im bặt.

Lam Vong Cơ lạnh nhạt nói: “Không cần” rồi mang Nguỵ Vô Tiện và Lam Niệm Tích đi.

Trên đường, Lam Niệm Tích bật cười ha ha, “Ha ha ha ha, ông ta xem thường ngươi”.

“Chuyện này có gì kỳ lạ đâu, mọi người đều xem thường Khôn Trạch, bởi vì Khôn Trạch yếu đuối vô dụng, chỉ là công cụ sinh đẻ”. Nguỵ Vô Tiện xoa xoa đầu Lam Niệm Tích, nói: “Người đời nhìn ta như thế nào thì có ảnh hưởng gì đến ta? Chỉ cần ta không xem thường chính ta là được”.

Sau đó mới nhận ra mình đã làm cho mái tóc của Lam Niệm Tích hơi rối một chút, người Lam gia đều cực kỳ chú trọng ngoại hình, mấy ngày nay hắn càng phát hiện ra hai cha con này rất giống nhau, thích sạch sẽ, thích gọn gàng, không chịu được một chút bừa bộn, nên vội vàng dùng tay chỉnh sửa lại cho nó, nói: “Xin lỗi, hơi làm rối một chút”. Sau đó lại quay qua hỏi Lam Vong Cơ: “Ai da, Lam Trạm, ta không cẩn thận chạm vào mạt ngạch của đứa nhỏ này rồi, làm sao đây”.

“Không sao”. Lam Vong Cơ chậm rãi nói: “Cha mẹ vợ con, có thể chạm vào”.

Nghe xong, Nguỵ Vô Tiện nghiêng người dựa qua Lam Vong Cơ, “Ồ, hoá ra như vậy, chỉ có cha mẹ vợ con có thể chạm vào ha”. Sau đó dán sát vào tai người nọ thấp giọng nói: “Nhưng sao ta nhớ lúc ta mười mấy tuổi đã từng chạm vào rồi, lúc đó Lam nhị ca ca xem ta là cái gì thế?”

Quả nhiên như dự đoán nhìn thấy vành tai giấu sau mái tóc dài của Lam Vong Cơ ửng đỏ lên, gian kế đã đạt được, trên mặt Nguỵ Vô Tiện nở nụ cười xấu xa.

Lam Niệm Tích nhìn cái người đang cười hi hi ha ha trước mặt, cho rằng người này là một người có tính tình càn rỡ, nhưng thỉnh thoảng nói ra những lời khiến người ta cực kỳ xúc động, lúc đang khiến người ta cảm động, thì lại khôi phục về dáng vẻ cà lơ phất phơ, nó thật sự không hiểu nổi, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc là dạng người như thế nào.

***

Nó vẫn còn chưa hiểu Nguỵ Vô Tiện là dạng người thế nào, nhưng biết chắc Nguỵ Vô Tiện không phải là người bình thường.

Lam Niệm Tích thở phì phì, thật sự nhịn không được nữa, hét to một tiếng: “Ra ngoài trừ tuý không mang theo vũ khí?! Ngươi là cái người gì!”

“Cẩn thận phía sau kìa” Nguỵ Vô Tiện ngồi trên một cái cây, chân đung đưa, nhàn nhã la to một tiếng, Lam Niệm Tích cảm giác có mối đe doạ ở sau lưng, lập tức nhảy tránh ra, Nguỵ Vô Tiện thở dài một hơi, lại nói: “Lúc chiến đấu không tập trung, không được nha”.

Lam Niệm Tích suýt nữa bị hắn chọc tức chết.

Ba người hẹn cùng nhau đi vào rừng thăm dò, nhưng vừa vào rừng, Nguỵ Vô Tiện lại đề nghị chia ra hành động sẽ có hiệu quả cao hơn, vì vậy Lam Vong Cơ tự đi một đường, Nguỵ Vô Tiện và Lam Niệm Tích đi một đường. Tất nhiên Lam Niệm Tích không bằng lòng, nhưng Nguỵ Vô Tiện đã kéo nó đi, nói: “Phụ thân ngươi lợi hại như thế, lẽ nào cần ngươi, ngươi và ta một đường, ta không mang kiếm khi cần thiết ngươi có thể giúp một chút”.

Lam Vong Cơ cũng nói: “Niệm Tích, trên đường cẩn thận”.

Không còn cách nào khác, chỉ đành đi theo Nguỵ Vô Tiện. Nhưng Di Lăng Lão Tổ trong lời đồn rất là lợi hại, mấy truyền thuyết về huyết tẩy Bất Dạ Thiên, tuy không phải là việc hay ho gì, nhưng thân thủ chắc chắn là có, Lam Niệm Tích đi cùng đường với hắn, cũng không quá lo lắng, nhưng vận khí của bọn hắn không tốt lắm, đi chưa được bao lâu đã gặp con yêu quái to lớn mà trưởng trấn kể.

Đầu trâu mặt ngựa, còn có tám cái chân dài, gặp bọn hắn thì gầm to lên một tiếng rồi lao tới, cũng may thân thủ của hai người đều mạnh mẽ, lập tức tách ra.

Nhưng Lam Niệm Tích không ngờ rằng, thân thủ Nguỵ Vô Tiện nhanh nhẹn, chỉ vài cú nhún đã nhảy lên trên cây, hét to với nó: “Nhóc con! Cố lên nha!”

Trong lòng Lam Niệm Tích chửi bậy một câu, nói: “Ngươi! Thật quá mức mặt dày!”

“Ta cũng muốn giúp ngươi á, nhưng ta không có vũ khí mà”. Nguỵ Vô Tiện trên mặt đầy vẻ vô tội.

Lam Niệm Tích nhìn thấy bộ dạng đó của hắn có vẻ không muốn giúp đỡ, hỏi hắn: “Trần Tình đâu?”

“Ở chỗ phụ thân ngươi”. Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Cho nên làm phiền tiểu Lam công tử bảo vệ cho nam tử yếu đuối là ta đây”.

Lam Niệm Tích cực kỳ nghẹn lời, tránh mấy đòn tấn công, mặc dù con yêu quái rất mạnh, nhưng cách thức tấn công quá đơn giản, muốn tránh được không có gì khó, nhưng loại yêu quái này da dày thịt béo, rấ khó làm bị thương bên trong, cần phải tìm ra điểm yếu để tấn công thì mới được, nếu không sẽ chỉ lãng phí thể lực.

Lam Niệm Tích chĩa thẳng thanh bội kiếm màu bạc đeo bên hông, triệu kiếm ra khỏi vỏ, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy vệt sáng của thân kiếm, là luồng ánh sáng màu đỏ pha chút màu tím, Lam Niệm Tích nắm chặt thanh trường kiếm, ánh sáng màu đỏ tím lưu chuyển trên đó, thân thủ của nó linh hoạt, nhảy lên, trong chốc lát đã đâm vài nhát kiếm vào chỗ yếu hại thông thường trên người con yêu quái, sau đó xoay người mấy cái trên không trung rồi hạ xuống.

Đáng tiếc, không có hiệu quả, vẫn không phải là điểm yếu của con yêu quái này.

Tiếp tục một loạt động tác, nước chảy mây trôi, Nguỵ Vô Tiện nhìn mà có chút ngẩn người. Thân thủ của thiếu niên này, trong đám bạn đồng trang lứa chắc chắn được gọi là trên cả tuyệt vời, dùng kiếm pháp của Cô Tô Lam thị, nhưng không giống Lam Vong Cơ, mà đi theo hướng khéo léo. Luồng ánh sáng màu đỏ tím trên thân kiếm chói mắt, trong Lam thị thường là màu sắc thuần khiết, rất hiếm khi xuất hiện luồng kiếm có màu sắc rực rỡ như vậy, như ngôi sao loé sáng trên bầu trời đêm.

Nguỵ Vô Tiện đã không thể cầm kiếm của mình lên được nữa, nhưng hắn nhìn thấy thiếu niên này, như thể thừa hưởng mọi thứ của hắn, tinh thần hăng hái, sôi nổi ngay trước mắt hắn, liền cảm thấy ngọn lửa hừng hực đã từng tắt đi, vẫn bùng cháy trong tim như trước.

Lam Niệm Tích suy nghĩ một chút, cổ tay vẽ một đường kiếm, mượn sức từ thân cây, nhún vài cái nhảy lên lưng yêu quái, nhắm ngay gáy nó, đâm xuống một kiếm. Yêu quái quỵ xuống, gầm lên một tiếng thét chói tai, Lam Niệm Tích cười ha ha, “Tìm ra rồi nhé”. Rút kiếm ra rồi một lần nữa, dùng lực đâm cho nó thêm một nhát, yêu quái đó rốt cuộc chịu không nổi, ngã lăn ra đất co quắp lại.

Lam Niệm Tích nhảy xuống lại mặt đất, dương dương tự đắc nói với Nguỵ Vô Tiện trên cây: “Thế nào?”

Nhưng trong nháy mắt sững sờ, Nguỵ Vô Tiện ngồi ở đó, hoàn toàn không còn bộ dạng lười nhác lúc nãy, trên mặt ràn rụa nước mắt.

Không biết có phải do nguyên nhân ruột thịt hay không, mà Lam Niệm Tích hoàn toàn cảm nhận được cảm xúc của Nguỵ Vô Tiện, nó cảm thấy, người này hiện giờ đang rất buồn, Lam Niệm Tích không biết tại sao đột nhiên hắn bị cái gì, lúng ta lúng túng, “Ngươi, ngươi sao vậy?”

Nguỵ Vô Tiện không trả lời nó, lúc này cảm thấy phía sau có người đi đến, Lam Niệm Tích quay đầu lại, nhìn thấy Lam Vong Cơ, “Phụ thân! Người nhanh lại đây, hắn, hắn …”

Không đợi nó nói xong, Lam Vong Cơ nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện trên cây, bước vội về phía trước, gọi hắn: “Nguỵ Anh?”

Nhìn thấy Lam Vong Cơ đến rồi, Nguỵ Vô Tiện nhảy xuống, Lam Vong Cơ đón lấy hắn, ôm cẩn thận vào lòng, hỏi hắn: “Chuyện gì?”

Nguỵ Vô Tiện rúc người vào trong vòng tay của y, dụi dụi vào ngực Lam Vong Cơ để lau nước mắt, lắc lắc đầu.

Lam Vong Cơ lại nhìn sang Lam Niệm Tích, Lam Niệm Tích lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ: Không liên quan đến ta!!!

Lát sau, Nguỵ Vô Tiện dường như bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, người vẫn nép vào lòng Lam Vong Cơ, hỏi Lam Niệm Tích: “Là một thanh kiếm tốt, tên gì?”

Lam Niệm Tích tra kiếm vào vỏ, nở nụ cười rạng rỡ, “Đúng thế, kiếm tốt vô song. Tên kiếm là: Bất Uổng”.

Bất Uổng (Không uổng phí, đáng giá), đúng vậy. Bất chấp những gập ghềnh trên đường đời, trải qua đau khổ gian nan, nhưng cuối cùng được tay trong tay với người yêu, bọn hắn có nhau, cuộc đời này nhất định là không uổng phí.

Nguỵ Vô Tiện cười một cái, nói: “Tên nhóc nhà ngươi, tuổi còn nhỏ, tại sao đặt tên giống như ông già đã trải qua phong sương đặt tên vậy, ngươi có thể giác ngộ ra được điều gì đối với cuộc đời chứ.”

Lam Niệm Tích trợn mắt nhìn hắn, nói: “Ta ở tuổi này thì có giác ngộ của tuổi này, người già có giác ngộ của người già”. Thấy hắn dường như đã khôi phục rồi, một hồi thương tâm đau buồn lúc nãy giống như là giả bộ vậy, mới hỏi hắn, “Nam tử yếu đuối, cảm thấy lúc nãy ta đánh nhau thế nào?”

“Không tồi không tồi” Nguỵ Vô Tiện chui ra khỏi vòng tay của Lam Vong Cơ, tìm một tư thế thoải mái dựa vào, nói: “Kiếm thuật có lẽ là nổi bật nhất trong những người cùng trang lứa đấy, ngươi có một người thầy giỏi”. Nói xong mỉm cười vui vẻ nhìn Lam Vong Cơ.

Lam Niệm Tích vô cùng đắc ý, hai tay khoanh trước ngực, nói: “Đúng thế”.

“Chỉ nói về kiếm thuật, nếu so với Tư Truy chắc là mạnh hơn một chút á”. Nguỵ Vô Tiện thật tâm khen ngợi nó.

Lam Niệm Tích lại nói: “Tư Truy sư huynh chuyên về đàn, ta tập kiếm là chủ yếu, đương nhiên sẽ lợi hại hơn một chút, nếu so về đàn ta cũng không qua được huynh ấy”.

Không ngạo mạn, không kiêu hãnh, Lam Vong Cơ thực sự đã dạy dỗ con trai rất tốt, trong lòng Nguỵ Vô Tiện rất là vui vẻ, nghĩ nghĩ, lại nói: “Vậy ta sẽ kiểm tra tiểu Lam công tử ưu tú này một chút, ngươi cảm thấy tiếp theo chúng ta nên làm gì nào?”

Lam Niệm Tích cảm thấy kỳ quái, hỏi hắn: “Không phải đã giải quyết xong rồi, tiếp theo đi đến nơi khác sao?”

“Không không” Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, lại nói: “Việc này tiểu Lam công tử không cảm thấy có gì không đúng à?”

Lam Niệm Tích nhìn xác của con yêu quái đã bị đâm chết ở bên cạnh, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, vì vậy hỏi hắn: “Chỗ nào không đúng?”

Nguỵ Vô Tiện dựa vào Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ đưa tay đỡ lấy hông hắn, để hắn dựa vào thoải mái hơn một chút, sau đó nghe hắn nói: “Mặc dù kiếm thuật của ngươi không tồi, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, ngươi có thể một mình đối phó với yêu tà, tại sao các tu sĩ của tiên môn đến đây lại không làm được? Tại sao phần thưởng lại cao như vậy? Lúc đi vào thị trấn ta đặc biệt quan sát, hai tháng trước đã dán giấy treo giải thưởng, với giải thưởng cao như thế nhất định phải có người dũng cảm, những tu sĩ khác đến đây thì sao? Không kỳ lạ à?”

Lam Vong Cơ cũng gật đầu đồng ý: “Đúng là kỳ lạ”.

Lam Vong Cơ đột nhiên nhận ra, nói: “Vậy ý của ngươi là …”

Nguỵ Vô Tiện lấy ra Phong Tà bàn phiên bản mới nhất, cây kim trên Phong Tà bàn liên tục quay loạn xạ, tìm không ra phương hướng của yêu tà, hắn lắc lắc đầu, nói: “Vẫn chưa biết, nhưng ở đây, chắc chắn còn có thứ gì đó”.

Cả ba quyết định trước hết trở về thị trấn, gọi người đến đó xử lý xác con yêu quái rồi mới lên kế hoạch tiếp theo. Trưởng trấn đã sắp xếp cho bọn hắn ở khách điếm tốt nhất, đương nhiên là Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ một phòng, Lam Niệm Tích một mình ở một phòng.

Vừa bước vào, Nguỵ Vô Tiện đã cười hỏi y: “Lam Trạm, kiếm pháp của thằng bé là ngươi tự tay dạy à?”

Lam Vong Cơ gật đầu, lại nói: “Niệm Tích rất thông minh, rất giống ngươi”.

Nguỵ Vô Tiện cười ha ha, nói: “Ta không biết kiếm pháp của Cô Tô các ngươi cũng có thể dùng một cách khéo léo như vậy á, lúc nãy nhìn thấy mà ta bị doạ hết hồn, không hổ là con của hai chúng ta, quá sức ưu tú nha, ha ha ha ha ha”.

“Nguỵ Anh.” Lam Vong Cơ gọi hắn, đi tới nắm tay hắn, nói: “Tu luyện trở lại đi”.

Trên mặt Nguỵ Vô Tiện thoáng hiện ra một tia cô quạnh, rồi nói: “Ta bao nhiêu tuổi rồi, giờ mới bắt đầu tu luyện, không kịp đâu”.

Lam Vong Cơ dùng sức, kéo hắn vào trong lòng, vừa ôm vừa nói: “Kịp” ngừng một chút, lại nói: “Ta luyện cùng ngươi”.

Chính là bất kể bao nhiêu năm, mười năm, vài chục năm, đều sẽ luyện cùng hắn.

Ngửi thấy mùi đàn hươg thanh lãnh, tim Nguỵ Vô Tiện cũng rung động theo, không gì có thể thoát khỏi ánh mắt Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ luôn luôn biết hắn muốn cái gì. Hắn muốn cái gì, Lam Vong Cơ sẽ cho hắn cái đó.

Ôm ngược trở lại Lam Vong Cơ thật chặt, Nguỵ Vô Tiện chậm rãi nói: “Được”.

Lam Vong Cơ vỗ nhè nhẹ vào lưng hắn, Nguỵ Vô Tiện thu mình vào trong vòng tay y, cực kỳ thoải mái, đợi thật lâu sau, lại bắt đầu không chịu yên. Ngửa đầu lên, đột nhiên dâng đôi môi mềm mại cho Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ không phản ứng lại, thoáng sững sờ, gian kế đã đạt được, Nguỵ Vô Tiện bật cười khúc khích, vươn đầu lưỡi đỏ rực ra liếm liếm khoé môi mình.

Chiếc lưỡi đỏ rực nhỏ xinh đó vô cùng quyến rũ, giống như câu lấy trái tim Lam Vong Cơ, thế là giữ lấy đầu của cái người hư hỏng này, hung hăng hôn lên. Hai đôi môi chạm vào nhau, ra sức quấn quýt, hôn hôn một hồi khó mà kềm chế, hơi thở hỗn loạn càng lúc càng nóng bỏng, Lam Vong Cơ đưa tay sờ soạng lên người Nguỵ Vô Tiện.

Vất vả mãi mới buông hắn ra để hắn thở hổn hển, đôi môi lại trượt xuống cổ gặm cắn, để lại một dấu ấn. Bị hôn đến nỗi có chút choáng váng, mùi tin hương trong không khí ngọt tới mức người cũng muốn say, bụng dưới bị một vật cứng ngắc thúc vào, Nguỵ Vô Tiện giở trò xấu vặn vẹo cơ thể cố ý cọ cọ vào chỗ đó, rõ ràng cảm nhận được vật đó rung lên một chút, hắn cười khe khẽ, hôn lên dái tai trắng nõn của Lam Vong Cơ, nói: “Nhị ca ca mấy hôm nay nhịn thật khó chịu phải không? Dù gì đi nữa có con ở bên cạnh cũng không thể tuỳ tâm sở dục (muốn gì làm nấy) được ha”.

Khôn Trạch ngoại trừ những ngày trong kỳ mưa móc, thời gian còn lại không khác gì người bình thường, nhưng Càn Nguyên thì không, ham muốn của Càn Nguyên cực kỳ mạnh mẽ. Từ khi hai người hiểu rõ tâm ý của nhau, sau khi làm chuyện đó trong bụi cây, cả hai dạo chơi bên ngoài, cũng không ít lần làm ở nơi hoang dã. Có những lúc không đến được thành trấn, Nguỵ Vô Tiện lại thích tìm đường chết, Lam Vong Cơ dứt khoát gọn gàng xử lý hắn ngay tại chỗ.

Màn trời chiếu đất, mở mắt ra là những vì sao lấp lánh và gương mặt như điêu khắc bằng ngọc của Lam Vong Cơ, tiếp nhận sự ham muốn điên cuồng của Lam Vong Cơ, kêu lên những tiếng khóc la mê hoặc, muốn thoải mái thế nào thì thoải mái thế nấy.

Nhưng lần này thì khác, có đứa con bên cạnh, lúc không vội vàng đến thành trấn, ngủ ngoài nơi hoang dã, hai ngươi có muốn thế nào đi nữa cũng phải nhịn, chung quy không thể lộn xộn trước mặt con trai được đúng không.

Bị nói trúng tâm sự, vành tai Lam Vong Cơ đỏ bừng, Nguỵ Vô Tiện lại cười rộ lên, nói: “Cũng chỉ mới có hai ngày, Hàm Quang Quân đã không chịu nổi thế này. Vậy suốt thời gian qua Hàm Quang Quân làm sao nhịn được?”. Sau đó gặm cắn lên vành tai đỏ như máu của y, xấu xa nói: “Nói, có phải làm chuyện xấu với ta trong giấc mộng không?”

Lam Vong Cơ ở bên cổ hắn, nói: “Hiện giờ cũng có thể nhịn được”.

“Nói dối!” Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt đầy uỷ khuất, “Vậy lúc ta cầu xin tại sao không thấy ngươi dừng lại, không chỉ không ngừng, mà càng lúc càng hưng phấn hơn”.

Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, ném người nọ lên trên giường, cởi áo ra đè xuống, nói: “Nếu như ngươi nói không bằng lòng một cách thực sự”.

Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc, “Đúng vậy, ta giả bộ không bằng lòng thôi, ta nguyện ý, vô cùng nguyện ý”. Nói rồi hôn y một cái, tự mình mở rộng hai chân, dùng bộ phận bí ẩn nhất ở hạ thân cọ cọ vào chỗ cứng ngắc của Lam Vong Cơ, “Lam Trạm tốt, nhanh, là ta chịu không nổi, ngươi nhanh một chút”.

Lam Vong Cơ nắm lấy vùng eo hắn, nhéo một cái, “Không biết xấu hổ”.

Nguỵ Vô Tiện dựa qua, dán thật sát vào, lại nói: “Ta không biết xấu hổ, nhưng Hàm Quang Quân ngươi vừa rồi không phủ nhận đã làm chuyện xấu với ta trong giấc mộng đó nha?”

Lần này, ngay cả cổ của Lam Vong Cơ cũng đỏ bừng, Nguỵ Vô Tiện nhìn y, phụt một tiếng, bật cười to ha hả: “Ha ha ha ha ha Lam Trạm ngươi, ha ha ha ha có chuyện gì mà hai chúng ta chưa từng làm, chuyện này có gì mà xấu hổ đâu”.

Lam Vong Cơ nhịn không nổi nữa, chặn lấy đôi môi của hắn, rất nhanh sau đó, khiến tiếng cười của Nguỵ Vô Tiện biến thành tiếng nức nở.

***

Lam Niệm Tích thật ra đã có chút nhìn ra thói quen hoạt động của hai người này, nếu đến thành trấn trong vài ngày, phải ở trong khách điếm, thì buổi sáng phụ thân nó sẽ ra ngoài muộn hơn một chút, cho nên sẽ không cùng nó ra ngoài ăn sáng. Vì vậy một mình nó tự ăn xong, nghĩ dù sao cũng sẵn tiện, kêu chủ quán gói bữa sáng vào trong hộp, định mang về cho bọn họ.

Sau sự kiện ngày hôm qua, nó cảm thấy Nguỵ Vô Tiện người này ấy mà, mặc dù mặt dày không biết xấu hổ, nhưng đầu óc vẫn rất xứng đáng được ghi nhận, kinh nghiệm săn đêm cũng phong phú, có chỗ để nó học tập, mang giúp một bữa sáng cũng không thiệt thòi gì.

Chủ quán chỉ nhìn thấy một mình nó, tò mò hỏi: “Tiểu công tử hôm nay sao có một mình? Phụ thân và cha của ngươi đâu?”

Lam Niệm Tích trả lời chủ quán: “Vẫn còn ngủ”.

Chủ quán lại hỏi: “Phụ thân ngươi đi ra ngoài săn đêm đều sẽ mang theo các ngươi hả? Không nguy hiểm sao?”

Lam Niệm Tích nghĩ nghĩ, đây là lần đầu tiên mang bọn hắn ra ngoài, cũng không tính là “đều sẽ” nhỉ, mới nói: “Cũng không có”. Vì không muốn thường dân bách tính cảm thấy săn đêm không nguy hiểm, nghĩ sai về nó cũng được, nó lại nói: “Nguy hiểm, ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ, có vấn đề hãy đến tiên môn thế gia xin giúp đỡ”.

Chủ quán nói cám ơn, lại hỏi: “Vậy hôm nay phụ thân của ngươi ra ngoài có mang các ngươi theo không?”

Lam Niệm Tích lại nói: “Hành trình hôm nay còn chưa quyết định”.

Sau khi bữa sáng đóng gói xong, Lam Niệm Tích nói cám ơn, rồi đi lên lầu.

Hai ngày liên tiếp, Nguỵ Vô Tiện đều cảm động vì được ăn bữa sáng do con trai mình mang tới, lúc ra khỏi cửa thiếu điều cảm động đến nỗi dụi mũi lên người Lam Niệm Tích, Lam Niệm Tích ghét bỏ hét toáng lên: “Ngươi đừng qua đây! Sau này cũng đừng qua đây nữa! Ngươi tự mình đi lấy (bữa sáng) đi!”

Nguỵ Vô Tiện sợ sệt, buồn bã đi bên cạnh Lam Vong Cơ, cúi đầu không nói gì, Lam Vong Cơ lên tiếng an ủi, “Không sao, ta sẽ đi lấy”.

“Lam Trạm! Ta thật sự thích ngươi muốn chết luôn!” Nói rồi Nguỵ Vô Tiện hôn lên mặt Lam Vong Cơ một cái “bẹp” rõ to.

Lam Niệm Tích bước nhanh về phía trước, trong lòng lẩm bẩm, hai người này cũng không chịu bớt bớt một chút, nó mới 13 tuổi đó! Mỗi ngày đều cho nó xem mấy thứ này hay sao! Có ai quan tâm đến vấn đề tâm lý của đứa con ruột này không hả!!!

Loading

Niệm tư quy

5 2 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x