Nhaminh [TNVT] Chương 2

[TNVT] Chương 2

5 1 đánh giá
Article Rating

Từ chương này, khi nói Lam Trạm, Nguỵ Anh là nói đến Vong Tiện lúc vị thành niên, còn nói Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ là nói tới Đạo lữ Vong Tiện.


Hai người vốn dĩ vừa trải qua một đợt sóng to gió lớn, giờ lại đối mặt với một Lam Vong Cơ trưởng thành hư hư thực thực, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Con ngươi màu lưu ly của Lam Vong Cơ nhìn sang hai người, đặc biệt khi tầm mắt rơi vào chính mình, rõ ràng có vẻ hoang đường, thậm chí còn suy tư gì đó. Lam Trạm lại là vẻ mặt không dám tin tưởng mà nhìn “chính mình”, đôi môi mím chặt, ngực rõ ràng phập phồng.

Đang lúc ba người vẫn đứng yên tại chỗ, duy trì bầu không khí xấu hổ không nói nên lời này một cách cực kỳ vi diệu, thì bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi lười biếng từ sau bức bình phong mà bọn họ nhất thời quên mất:

“Lam Trạm, sao vậy?”

Thanh âm mang một vẻ mềm mại ngọt ngào không thể miêu tả, âm lượng không lớn thậm chí thấp đến mức hơi khàn, khiến người khác không khỏi cảm thấy như là không có thật. Nguỵ Anh chỉ cảm thấy chính mình dường như đầu óc hỗn loạn mà chậm chạp hẳn đi, trước hết nảy ra cái suy nghĩ rõ ràng là chả liên quan gì: Có ai đang cùng người yêu hành sự bỗng nhiên phát hiện có người tự tiện xông vào phòng ngủ của mình, nhưng sau đó vẫn có thể bình yên tự đắc nằm trên giường chờ phu quân nhà mình xuống giường đi xem xét tình huống hay không? Hẳn là phải thập phần tin tưởng phu quân nhà mình nên mới có tâm lý tuyệt đối tin cậy hoàn toàn ỷ lại như vậy. Nguỵ Anh không khỏi liếc mắt sang nhìn thần sắc Lam Trạm đang đứng bên cạnh, lại thấy cho dù trong bóng tối, nhìn qua một cái cũng thấy mặt Lam Trạm đang trắng bếch, hắn như tên ngốc bỗng nhiên nhận ra: Cái thanh âm vừa rồi….. cái thanh âm kia…. Cho dù ngữ khí làm nũng mềm mại hư hư thực thực…. nhưng vừa nghe liền biết, đó chính là giọng nói của nam tử!

Nguỵ Anh cảm thấy mình thật sự bị dọa  sợ rồi. So với chuyện mới vừa rồi vào nhầm nơi này nghe được thanh âm thoáng như trong mộng với cái sự thật tiểu cũ kỹ bên cạnh hắn sau bao nhiêu năm sẽ có đạo lữ thành gia, thì cái này thật khiến người ta khó có thể tin…..

Tên Lam Trạm tiểu cũ kỹ này rõ ràng, rõ ràng là …… đoạn tụ? (đoạn tụ = gay)

Bản thân hắn còn thấy khiếp sợ đến mức không thể tưởng tượng, nói chi chính chủ Lam Trạm ngay bên cạnh.

Một lát sau, Ngụy Anh chỉ cảm thấy trong lòng mình, ngoài việc thông cảm còn dâng lên một cảm giác hoàn toàn không nói nên lời. Tay Lam Trạm vẫn đang nắm chặt cổ tay hắn, nên Nguỵ Anh có thể cảm thấy thân thể Lam Trạm đang hơi run rẩy khó mà phát hiện.

Dù sao chuyện này …. xảy ra với bất kỳ ai cũng khó mà chấp nhận nổi. Nguỵ Anh nghĩ như vậy, cho nên nghiêm túc tự hỏi lát nữa không biết có nên an ủi y một chút hay không, nhưng lại bị ánh mắt ủ dột không rõ ý nghĩa của Lam Trạm chặn lại khiến hắn nghẹn trở về.

Mà lúc này, ánh mắt Lam Vong Cơ rơi xuống chỗ hai người bọn họ đang nắm cổ tay, ngay sau đó lại bị thanh âm phía sau tấm bình phong kia lôi kéo sự chú ý, đạm nhiên nói một câu “Không việc gì”, rồi chợt bỏ lại hai người ở đó mà vòng qua tấm bình phong. Nguỵ Anh và Lam Trạm chỉ có thể nghe được từ phía bên kia tấm bình phong truyền đến vẫn là thanh âm mang vài phần lười biếng của nam tử kia, còn có vài tiếng trả lời trầm thấp của Lam Vong Cơ.

Lam Trạm cùng Nguỵ Anh còn nghe được nam tử bên trong kia tựa hồ đang cười, còn nói câu “Cái gì? Ha ha ha ha… ngươi nói giỡn ta hả Lam Trạm, nhưng ta không tin….”. Biết đại khái chắc là Lam Vong Cơ đang giải thích cho đạo lữ của mình về sự có mặt của hai người bọn họ.

Nguỵ Anh ngạc nhiên nghĩ, một người tự giữ quy phạm như Lam Vong Cơ, sao bộ dáng của đạo lữ lại không kiêng nể gì như vậy, thậm chí còn giống như hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu của gia quy Lam gia, Lam Khải Nhân là người như thế nào mà sẽ đồng ý cho Lam Vong Cơ có đạo lữ như vậy? Không đúng, không đúng, một khi Lam Khải Nhân đã có thể đồng ý đạo lữ của Lam Vong Cơ là một nam tử, thì chuyện nhỏ như thế này đâm ra không còn quan trọng nữa. Nói chung hết thảy mọi chuyện trước mắt quá mức quỷ dị cổ quái, làm Nguỵ Anh cơ hồ cho rằng hiện giờ mình đang nằm mơ, đại não liền miên man suy nghĩ đến những chuyện không đâu. Một bên Lam Trạm tựa hồ bỗng nhiên nhận ra tay mình còn đang nắm lấy cổ tay Nguỵ Anh, rồi trước mắt lại nghe “chính mình” đang nói chuyện với đạo lữ của “chính mình”, tay giống như chạm phải lửa, lập tức buông ra, tim đập như nổi trống.

Nguỵ Anh thật vất vả mới được buông tay ra, cùng lúc tay kia đang cầm vò Thiên Tử Tiếu cũng hơi mỏi, vì vậy thuận thế ngồi xuống đất, đem vò Thiên Tử Tiếu kia để xuống một bên. Cúi đầu nhìn thấy cổ tay bị Lam Trạm nắm chặt nãy giờ bị lưu lại một vệt đỏ, “chậc” một tiếng, nhớ lại “Lam Vong Cơ” mới gặp hồi nãy, nghĩ thầm không biết tiểu cũ kỹ này đối xử với đạo lữ có giống vậy không?

Lam Trạm lạnh lùng nhìn Nguỵ Anh nửa nằm nửa ngồi xải lai trên mặt đất ngay bên cạnh, dáng vẻ không quan tâm chuyện này có liên quan đến hắn không mà lại còn như muốn tiếp tục xem náo nhiệt, nét mặt y càng lạnh lùng hơn, thậm chí trong ngực tràn lên vài tia chua xót không tả được, tựa như có mấy chục con kiến đang cắn xé trong lòng, mà người gây ra kia lại hồn nhiên không hề hay biết.

Không bao lâu sau, chỗ bình phong rốt cuộc truyền đến một tiếng động như tiếng người đứng dậy, Nguỵ Anh lập tức tinh thần tỉnh táo, đối với đạo lữ mấy năm sau của tiểu cũ kỹ này, hắn thế mà lại quan tâm và tràn ngập không biết bao nhiêu là hưng phấn. Trong khi sắc mặt Lam Trạm càng thêm tái nhợt, trong đôi mắt màu lưu ly lập loè ánh lửa, không rõ là chờ mong hay cự tuyệt nữa. Chợt nghe sột soạt vài tiếng, “Lam Vong Cơ” hồi nãy đã khoác áo ngoài từ sau bức bình phong đi ra, tuy rằng tóc vẫn xõa ra trên vai như cũ, vẫn không đeo mạt ngạch, nhưng khí độ dù bận vẫn ung dung bình tĩnh, hoàn toàn không bị việc “chính mình” thời niên thiếu cùng Nguỵ Anh phá vỡ xuân tình mà biểu lộ vẻ xấu hổ khó xử. Theo sát Lam Vong Cơ là một bóng người nữa, cơ hồ là muốn dính trên người y, xuất hiện trong tầm nhìn của Lam Trạm và Nguỵ Anh. Cả hai đều sửng sốt, lông mày Lam Trạm gấp gáp, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đạo lữ tương lai của “chính mình”

Đó là một người lạ mặt. Không phải là bất kỳ người nào mà Nguỵ Anh và Lam Trạm hiện giờ có quen biết.

Cũng tóc đen buông xoã, một đôi mắt hoa đào cười như không cười, xứng với khoé môi khẽ nhếch lên, thế nhưng lại lộ ra vài phần phong lưu say lòng người, lại thêm con ngươi không mang theo men say nhưng lại rực rỡ lấp lánh. Khuôn mặt tuấn tú đó cùng với vẻ thanh lãnh chạm ngọc của Lam Vong Cơ dường như ngũ quan hoàn toàn khác biệt. Một đoạn tay áo trung y màu trắng lộ ra hơi có vẻ không vừa, bên ngoài khoác một thân áo đen viền đỏ. Đứng cùng Lam Vong Cơ một chỗ, hơn nữa hắn dường như không xương cốt dính chặt lên người y, so với thân hình trường thân ngọc lập (thân hình cao ráo thon thả) của Lam Vong Cơ hình như hắn thấp hơn một cái đầu. Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn Lam Trạm cùng Nguỵ Anh một đứng một ngồi, rồi nhìn đạo lữ bên cạnh mình, làm như dò hỏi ý. Đạo lữ của y bỡn cợt hướng về y nhướng mắt cười, lắc đầu không nói. Lam Vong Cơ như có chút bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt, một tay chặt chẽ ôm lấy eo của đạo lữ nhà mình.

Nguỵ Anh vốn đang ngồi dưới đất nhìn kỹ từng động tác nhỏ của Lam Vong Cơ khi lớn lên đối với đạo lữ của y, trong lòng ngoài việc khiếp sợ, còn khác thường sinh ra một loại cảm giác hoàn toàn không rõ nguyên do. Hoá ra …. Lam Trạm, tên tiểu cũ kỹ này, sau khi lớn lên đối với người khác lại ôn nhu như vậy.

Tuy nhìn qua thì biểu tình cũng không phải là có gì nhiều, nhưng ánh mắt dò hỏi quan tâm đó cùng với động tác ôm eo cực kỳ tự nhiên như vậy, hoạ có mù mới không nhìn ra tình ý trần trụi rõ ràng như thế!

Quả thực có thể nói là sủng nịch. Dù không một tiếng động nào.

Khi những ý nghĩ này nảy ra trong đầu, Nguỵ Anh không ngăn được mình liếc mắt sang Lam Trạm bên cạnh, lại thấy ánh mắt y nhìn sang một bên, làm như sau khi thấy được đạo lữ của “Chính mình” tương lai liền cố ép mình không nhìn lần thứ hai, vành tai nhiễm hồng còn chưa phai, làn môi mỏng mím càng chặt.

Chậc, … còn thẹn thùng gì nữa, đây không phải là cơ hội tốt hay sao, còn không mau hỏi thăm coi đạo lữ tương lai nhà mình họ gì tên gì, ở nơi nào, khi nào thì gặp? Nguỵ Anh nói thầm trong lòng.

Lam Trạm lớn, Lam Trạm nhỏ đều trầm mặc không nói lời nào, Nguỵ Anh cảm thấy hiện giờ chuyện tựa hồ không liên quan gì tới hắn lắm, hắn ngồi xem náo nhiệt nhìn “việc riêng” của Lam Trạm nhưng cũng không mở miệng được. Bầu không khí vi diệu bao lấy bốn người, nhưng thật ra đạo lữ Lam Vong Cơ như kìm nén không được đã mở miệng trước: “Ha ha ha ha Lam Trạm, ngươi lúc nhỏ sao lại đáng yêu như vậy!”

Lam Vong Cơ không tỏ ý gì, chỉ liếc mắt nhìn chính mình lúc nhỏ một cái, lại thấy ngữ khí Lam Trạm bình đạm thậm chí có chút cứng nhắc hướng về phía đạo lữ tương lai của mình hỏi: “Ngươi là ai?”

Ai da, ai da! Tinh thần xem náo nhiệt trong lòng của Nguỵ Anh dâng trào, làm ơn đi, đây chính là đạo lữ tương lai của ngươi đó! Bây giờ lãnh đạm cứng nhắc như vậy, sau này coi ngươi làm thế nào mà lấy lòng được người ta?

Chà… không đúng, nhìn Lam Vong Cơ sau này lớn lên càng thêm xuất trần tuấn nhã (đại khái là cực kỳ đẹp trai), nhìn lại đạo lữ đang cười như là nhặt được vàng kia, có khi vẫn là người ta không biết xấu hổ mà theo không Lam Vong Cơ không chừng?

Đạo lữ Lam Vong Cơ chớp chớp mắt: “Ta là Mạc Huyền Vũ, đương nhiên là đạo lữ ….. của Hàm Quang Quân a? À, ngươi khả năng hiện giờ chưa nghe qua cái tên này. Hàm Quang Quân là danh xưng tương lai của ngươi, ‘Hữu phỉ quân tử, chiếu thế như châu, cảnh hành hàm quang, phùng loạn tất xuất’. Thế nào, lợi hại không?”. Vừa dứt lời tên hiếu sắc dường như tiếp tục hướng trên người Lam Vong Cơ “lợi hại” mà liếc, trong mắt mang ý cười như có như không, sau đó lại liếc tới Nguỵ Anh, còn chớp chớp mắt. Tên với mặt đã xuất hiện, nhưng lại là một người hoàn toàn xa lạ. Trong lòng Nguỵ Anh không khỏi nảy sinh vài phần tiếc nuối, mất tâm tư trêu chọc. Lam Trạm bên cạnh tuy nhìn như lãnh đạm thờ ơ, nhưng đôi tay trong tay áo đã không tự chủ được mà nắm chặt lại.

Mạc Huyền Vũ sớm đã nhìn thấy Nguỵ Anh đang ngồi dưới đất với dáng ngồi cực không văn nhã, hắn cũng vén áo tuỳ tiện ngồi luôn xuống đất, duỗi tay hô: “Tới đây, tới đây, kể ta nghe các ngươi làm thế nào đi tới nơi này.”

Lam Trạm cau mày, tựa hồ sau đó sẽ liền nói cái câu “Dáng ngồi không quy phạm”, nhưng lại thấy Lam Vong Cơ quy phạm cũng cực kỳ quy phạm vén áo, sau đó …. cùng Mạc Huyền Vũ ngồi trên mặt đất.

Trong nhà chỉ còn có một mình Lam Trạm đứng: “…..”

Ngụy Anh cười: “…… Ha ha ha ha.. Lam Trạm, ngươi cũng ngồi xuống đi”. Hắn nhanh nhẹn bò dậy tiến đến Lam Trạm còn đang đứng thẳng tắp bên cạnh, lôi kéo ống tay áo y nói: “Ngồi xuống đi Lam Trạm, ngươi xem ‘ngươi’ cùng đạo lữ của ngươi đều ngồi xuống rồi, ngươi còn đứng làm gì, ngồi xuống từ từ chào hỏi.”

Lam Trạm bị hắn nửa lôi nửa kéo, cuối cùng đành xụ mặt ngồi xuống bên cạnh hắn.

Ba người nghe Nguỵ Anh dài dòng kể từ chuyện Lam Khải Nhân ra ngoài dự Hội Thanh Đàm đến chuyện con cháu thế gia nghĩ ra các biện pháp giải buồn đùa giỡn, rồi đến chuyện hắn ném thua xúc xắc bị phạt xuống núi mua Thiên Tử Tiếu, đến lúc trèo tường lại bị Lam Trạm tuần tra ban đêm bắt được. Mạc Huyền Vũ tựa hồ nghe kể cực kỳ vui vẻ, cứ thường xuyên nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh mình cũng như Nguỵ Anh và Lam Trạm. Lúc Nguỵ Anh kể đến đoạn hắn bị Lam Trạm một đường kéo về Tĩnh Thất, mở cửa xông vào nhưng … Sau khi xông vào phát sinh chuyện gì, mới vừa rồi bị liên tiếp nhiều biến cố quấy rầy khiến phần ký ức hai người dường như đã quên lại bùng cháy từ tro tàn, cho dù da mặt dày như Nguỵ Anh cũng im bặt không nói thêm gì nữa.

Mạc Huyền Vũ nhìn Lam Vong Cơ bên ngoài bất động thanh sắc, thậm chí dáng vẻ bình tĩnh không có nửa điểm gợn sóng phập phồng nào, thật ra giấu trong lớp tóc dài chưa cột là vành tai đã phiếm hồng, hắn cố hết sức kềm chế để không ôm bụng cười to mà không giữ gìn hình tượng gì. Hắn thu ý cười, ra vẻ đứng đắn nói: “Xem ra… hai tiểu bằng hữu này trời xui đất khiến mà đi tới mấy chục năm sau này. Đây là sao Lam Trạm? Chuyện như thế này ngươi có nghe qua chưa?”

Môi Lam Trạm khẽ nhúc nhích, lại cố nhịn xuống. Lam Vong Cơ nói: “Chưa từng”

Mạc Huyền Vũ “A” một tiếng, cúi đầu suy tư nói: “Ngươi đã nói không có thì xem ra Tàng Thư Các chắc cũng không có ghi lại chuyện như thế này. Vậy coi bộ khó giải quyết một chút. Nhưng,” hắn vỗ vỗ tay đứng lên “hôm nay đã khuya rồi, trước hết phiền hai tiểu bằng hữu ở đây nghỉ đêm, sáng mai lại nghĩ cách, được không?”

Không đợi Nguỵ Anh và Lam Trạm tỏ thái độ, Lam Vong Cơ cũng đứng dậy theo, đôi mắt nhìn về phía Lam Trạm, “Gian bên kia”. Lam Trạm theo bản năng đem ánh mắt nhìn về phía mà Lam Vong Cơ nói, bỗng nhiên nhận ra, bố trí trong Tĩnh Thất hiện giờ với Tĩnh Thất của y lúc thiếu niên giống nhau như đúc, không có thay đổi lớn gì. Không phải vì có thêm người mà thêm vào cái gì.

Mạc Huyền Vũ ngoắc tay Hàm Quang Quân nhà mình sắp sửa đi vòng qua bình phong, Nguỵ Anh bỗng nhiên khó hiểu mà hô lên: “Từ từ… Lam …. Hàm Quang Quân, như vậy, chúng ta ngủ thế nào?”

Lời này có rất nhiều ý nghĩa. Lam Trạm ở bên cạnh, ánh mắt dừng trên người Nguỵ Anh. Lam Vong Cơ quay đầu, chưa hiểu lắm, nhìn về phía Mạc Huyền Vũ.

Mạc Huyền Vũ chớp chớp mi, cười hì hì nói: “Gian bên cạnh có giường đó. Đương nhiên hai tiểu bằng hữu các ngươi ngủ với nhau, hai đại nhân chúng ta ngủ với nhau rồi.”

Nguỵ Anh: “….”

Nhìn thái độ của Mạc Huyền Vũ, giống như tiểu cũ kỹ bên người Nguỵ Anh căn bản không phải là đạo lữ khi còn nhỏ của hắn.

Mạc Huyền Vũ nhìn bộ dáng hờ hững của Lam Trạm, vẻ kinh ngạc của Nguỵ Anh, còn nói thêm: “Chẳng lẽ, ngươi muốn cho hai Lam Trạm ngủ cùng nhau, sau đó ta và ngươi chùm nhum một chỗ?”

“Không được”. Cơ hồ không có trước sau, Lam Vong Cơ cùng Lam Trạm mở miệng cùng lúc.

Mạc Huyền Vũ và Nguỵ Anh đều không hẹn mà cùng nghe ra vị ….. chua (ý là ghen)

Lam Vong Cơ vốn đang ôm lấy chiếc eo nhỏ của Mạc Huyền Vũ liền lẳng lặng nhéo nhẹ hai cái, chỉ là một động tác hoàn toàn thản nhiên, đem Mạc Huyền Vũ – còn đang định trêu đùa hai tiểu bằng hữu – sờ đến nhũn người, quay đầu nhìn Lam Vong Cơ liếc một cái.

“Giờ Tý, cần ngủ”.

***

Lam Trạm cùng Nguỵ Anh nằm trên giường ở gian bên cạnh. Cơ hồ khó có thể đi vào giấc ngủ.

Nói giỡn, ai mà ngủ được?

Thật ra bên chỗ bình phong kia một tiếng động cũng đã không có, chắc Lam Vong Cơ cùng đạo lữ của y không bận tâm hai người bọn họ, lên giường liền sớm đi ngủ.

Lan tràn từ đáy lòng là một loại cảm giác rất khó tả. Sau khi nằm xuống giường tới giờ, Nguỵ Anh mới nghĩ lại.

Hắn bỗng nhiên phát hiện, hắn đối với việc tên tiểu cũ kỹ Lam Trạm là đoạn tụ, lại không cảm thấy chấn kinh lắm. Mấu chốt là, đạo lữ của y, Mạc Huyền Vũ kia, rốt cuộc là người thế nào?

Có thể làm cho tên tiểu cũ kỹ Lam Trạm sao bao nhiêu năm đối đãi hết lòng như vậy, không kể đến thái độ ôn nhu, những thể hiện tình yêu đó chính là từ trong xương cốt, rồi từng cử chỉ lời nói việc làm đều xuất phát từ tâm can mà ra.

Mà Lam Trạm, lại là người đang nằm bên cạnh hắn.

Hắn nhắm mắt lại, chỉ có thể nghe thấy người bên cạnh nhẹ nhàng chầm chậm hít thở.

Cũng không biết tiểu cũ kỹ có ngủ không. Hôm nay gặp được đạo lữ tương lai của chính mình, tuy ngoài mặt không biểu lộ nhưng trong lòng không biết kích động thành cái dạng gì rồi.

Nguỵ Anh bỗng nhiên lúc này phát hiện ra: Trong phòng hiện giờ có Lam Trạm, lại có Lam Vong Cơ sau này lớn lên cùng với đạo lữ của y.

Vậy hắn tựa như, trở thành người thừa.

—————————

Bổ sung tiểu kịch trường?

Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ ôm vào trong ngực, ngã lên giường cười một trận đã đời.

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ vòng lấy eo hắn, phòng ngừa hắn cười quá mà lăn xuống đất.

May mắn khi họ vừa lên giường, Lam Vong Cơ đã hạ cấm chế. Như vậy dù bọn họ có làm bậy làm bạ thêm lần nữa thì hai tiểu bằng hữu ở gian bên kia cũng không nghe thấy được.

Nguỵ Vô Tiện cười đến nỗi không thở nổi, ngước nhìn đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ, thật lâu sau, mới miễn cưỡng trở lại bình thường mà hỏi:

“Nhị ca ca, hỏi ngươi chuyện này?”

“Ngươi đến tột cùng là khi nào có ý không an phận với ta?”

Lam Vong Cơ không đáp, chỉ hơi dùng sức ôm lấy hắn, đem chính mình tới gần người dưới thân hơn. Nguỵ Vô Tiện nghe thấy nhịp tim đập truyền từ lồng ngực y, khoé môi không khỏi có ý cười, càng thêm sáng lạn.

“Tiểu bằng hữu ở ngoài kia, ngươi thấy ta lúc đó thế nào?”

Lam Vong Cơ khẽ thở dài, “Ngươi muốn như thế nào?”

Nguỵ Vô Tiện vươn tay sờ cằm: “Ặc, đương nhiên là muốn biết rõ lúc này Lam nhị ca ca thấy thế nào, sau đó xem có biện pháp nào đập cho ta tỉnh, ta lúc này còn chưa thông suốt”. Hắn tựa hồ nhớ tới cái gì, tấm tắc vài tiếng “Bây giờ ta càng cảm thấy mình khi còn nhỏ thật là hư quá, đùa bỡn xong lại không có tí trách nhiệm nào, Nhị ca ca khi đó chắc là bực ta lắm ha?”

Lam Vong Cơ nói: “Không có”

Dừng một chút lại nói: “Đừng ăn hiếp hắn”

Nguỵ Vô Tiện hì hì cười nói: “Đau lòng à, không sợ ta ghen sao?”, hắn nhìn thấy vẻ mặt “Các ngươi rõ ràng là cùng một người” của Lam Vong Cơ, liền duỗi tay rờ vành tai y, ngồi dậy thổi một hơi vào tai y “Ta đây vừa mới nói muốn ngủ cùng tiểu Nguỵ Anh, ngươi với Lam Trạm kia sao mà ăn giấm giống nhau vậy? Ùm, không phải cùng đều là chính ta hay sao?”

Lam Vong Cơ vĩnh viễn không có cách nào nói lại được hắn, trầm mặc trong chốc lát, theo lệ thường chọn một cách khác làm Nguỵ Vô Tiện không nói được nữa.

“Ô..ô..”

Những âm thanh mơ hồ không rõ lời, sau đó là bao phủ một trận quần áo hỗn loạn cùng những nụ hôn không thở nổi.

Nguỵ Vô Tiện lúc này nhận ra …. Hắn không nên để Lam Vong Cơ đặt kết giới cản âm thanh xung quanh giường.

Loading

Vong Tiện thời thiếu niên gặp gỡ Vong Tiện đã kết thành đạo lữ

5 1 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x