Nhaminh [CHCN] – Chương 4b (H)

[CHCN] – Chương 4b (H)

0 0 đánh giá
Article Rating

Lam Vong Cơ vẫn luôn là người cực kỳ có nguyên tắc và có lý trí, cho đến khi gặp Nguỵ Vô Tiện. Cho dù biết Khôn Trạch trong kỳ mưa móc bị bản năng chi phối, rất ít người có thể giữ được ý thức của mình, cho nên lời nói của họ, không nhất thiết đáng tin cậy, nhưng ngay cả như thế, những lời này vẫn khiến lý trí Lam Vong Cơ không còn sót lại một chút gì, y giữ lấy gáy của Nguỵ Vô Tiện, kéo người lại gần mình, hôn lên môi hắn.

Bởi vì người trước mắt chính là người mà y tâm tâm niệm niệm, mong ước suốt bao nhiêu ngày đêm.

Thì ra hôn Nguỵ Vô Tiện là cảm giác thế này, trong miệng hắn nóng rực, đầu lưỡi Lam Vong Cơ càn quét trong miệng hắn, hết lần này đến lần khác liếm lên vách thịt mềm mại trơn ướt của hắn, Nguỵ Vô Tiện mẫn cảm, kích thích đến mức toàn thân run rẩy, phản ứng vụng về, nhưng cũng nỗ lực phối hợp, chỉ muốn để cho Lam Vong Cơ kích thích hắn nhiều hơn.

Hai người cũng không hề dè dặt, hoàn toàn bộc phát tin hương ra, hai luồng tin hương quấn quýt, toả ra hương vị càng thêm thơm ngọt, khiến cho người ta ngửi thấy càng khó mà nhẫn nại.

Cơn ngứa ngáy trong lòng càng sâu, Nguỵ Vô Tiện càng khó chịu, vừa hôn, vừa vặn vẹo, mở miệng, “Lam Trạm … Ô … Lam Trạm, ta ngứa quá …”

Tất nhiên hiểu rõ hắn nói cái gì, hai tay Lam Vong Cơ di chuyển đến cặp mông của hắn, cách một lớp quần vuốt ve hắn, Nguỵ Vô Tiện hét “A!” một tiếng thật to, tiếp theo đó là rên rỉ một cách hưởng thụ, quần hắn sớm đã ướt nhẹp do tình dịch của hắn chảy ra, cách một lớp quần vẫn có thể thấm ướt tay của Lam Vong Cơ, càng không cần nói bên trong lầy lội không chịu nổi thế nào.

Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy ngứa ngáy, cả thể xác và tinh thần đều ngứa ngáy, lắc mông cọ xát qua chỗ đã nhô lên thành một túp lều của Lam Vong Cơ, đụng phải vật cứng ngắc kia, Nguỵ Vô Tiện liền khao khát không nhịn nổi, đưa tay sờ soạng.

Lam Vong Cơ cũng bị hắn chọc cho ngọn tà hoả bùng cháy ở vùng bụng dưới, cởi quần của hắn, lớp vải quần ướt át trượt xuống, Lam Vong Cơ sờ lên chỗ giữa hai đùi càng ướt át hơn của hắn, xoa ấn lên tiểu huyệt đang phun trào tình dịch. Vừa ướt vừa trơn, y vừa chạm vào, còn khẩn trương co rút lại, rồi giống như ngây ngô, hôn hít từng chút một lên đầu ngón tay y.

“A! A!” Nơi chưa từng có ai chạm vào, vì kỳ mưa móc đến, trở nên cực kỳ nhạy cảm, Lam Vong Cơ tập đàn quanh năm, đầu ngón tay phủ một lớp chai mỏng, sờ vào cảm giác hơi thô ráp, khiến Nguỵ Vô Tiện càng cảm thấy chịu không nổi.

Hắn càng gấp gáp đi cởi lưng quần Lam Vong Cơ, nhưng vì không có sức lực nên cứ mò mẫm lung tung, sờ soạng của nửa ngày vẫn không thấy thứ mà hắn muốn, sốt ruột đến phát khóc, “Lam Trạm, mau! A, ta sắp chết rồi!”

Lam Vong Cơ giúp hắn cởi ra, thứ kia vừa bật ra, Nguỵ Vô Tiện liền quỳ lên, không cần biết gì nữa, nắm lấy d**ng vật Lam Vong Cơ, để ngay hậu huyệt của mình rồi dùng sức ngồi xuống.

“Ô …” căn bản không vào được, hắn rất cố gắng, mới vào được có phần đầu, Lam Vong Cơ vội vàng ôm hắn, để hắn bình tĩnh lại một chút, Nguỵ Vô Tiện thở phì phò, nói, “Lam Trạm, ngươi thật lớn á …”

Càn Nguyên vốn dĩ lớn hơn người bình thường, mà Lam Vong Cơ lại càng lớn hơn một chút so với Càn Nguyên bình thường khác, Nguỵ Vô Tiện nắm trong tay vuốt ve, nhịn không được cúi đầu nhìn, vật căng cứng có màu đỏ tím dữ tợn, vừa thô vừa to, chôn vào tiểu huyệt giữa hai chân hắn, nổi lên những đường gân xanh trong tay hắn, còn có thể cảm nhận được mạch đập nảy nảy lên.

Càng nhìn càng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, càng nhìn càng muốn, Nguỵ Vô Tiện nhổm mông lên, ngồi xuống, những đường gân xanh cọ qua từng chút vách thịt bên trong, cảm giác kích thích mãnh liệt đến mức chân hắn đều nhũn ra, gần như ngồi không nổi, nhưng lần đầu tiên bị người ta khai phá thân thể, đâu có dễ dàng thích ứng như vậy, hắn bất lực lắc đầu, “A! Làm, làm thế nào!”

Lam Vong Cơ ôm hắn, nâng mông hắn lên, dùng ngón tay xoa nhẹ nhàng lên huyệt khẩu của hắn, để hắn thả lỏng, tình dịch chảy tràn trề bên trong hoa huyệt, tưới lên trên dương vật của Lam Vong Cơ, trơn trượt hơn, bỗng nhiên y dùng sức đâm hướng lên trên, lại đỡ eo Nguỵ Vô Tiện để hắn ngồi xuống, đâm xuyên vào thật sâu, chôn bên trong cơ thể hắn.

Nguỵ Vô Tiện trực tiếp thét lớn một tiếng: “Á! Á …. A! A!”. Lam Vong Cơ hơi rút ra một chút, lại đâm vào, thuỷ dịch bên trong bị y đâm tràn ra bên ngoài, chỗ hai người tương liên chẳng mấy chốc thành một mảnh ướt nhẹp, càng dễ dàng cho động tác của hai người, cũng có thể làm cho Nguỵ Vô Tiện không còn khó chịu nữa.

Rốt cuộc cũng được lấp đầy bởi thứ hắn muốn, nên Nguỵ Vô Tiện vừa thoải mái vừa thoả mãn, nhưng không hiểu sao lại có một cảm giác bi thương dâng lên trong lòng, buồn bã đến nỗi rơi nước mắt, chỉ đành ôm cổ Lam Vong Cơ thật chặt, “Lam Trạm … Lam Trạm, Lam Trạm ….”

Hắn không biết nên làm như thế nào, chỉ biết gọi Lam Trạm của hắn hết lần này đến lần khác.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng run rẩy của hắn, hôn lên hàng lông mi ướt đẫm của hắn, những giọt nước mắt vừa mặn vừa ngọt, biến hoá kỳ ảo ở trong tim y, là nỗi nhớ nhung không có chỗ để giải toả suốt hai năm nay của Lam Vong Cơ.

Giọng y mềm nhẹ, nói: “Nguỵ Anh, đừng sợ, ta ở đây”.

Thật kỳ lạ, Lam Vong Cơ nói như vậy, Nguỵ Vô Tiện dường như thực sự không còn sợ hãi nữa. Chắc chắn đó không phải là ảnh hưởng bởi sức mạnh của Càn Nguyên, bên cạnh hắn không phải không có Càn Nguyên, nhưng chưa bao giờ có tin hương nào, lại làm cho tim hắn rung động như vậy, làm cho hắn khó quên như vậy.

Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, “Ừm” một tiếng, phối hợp với động tác lên xuống của Lam Vong Cơ, Khôn Trạch được sinh ra là để tiếp nhận Càn Nguyên, dần dần Nguỵ Vô Tiện bắt đầu có thể hưởng thụ, chủ động đung đưa trên người y. Thấy hắn đã thích nghi, Lam Vong Cơ mới dùng sức ở thắt lưng, đâm vào sâu hơn, đâm đến một chỗ kỳ quái, khiến cả người Nguỵ Vô Tiện run lên, cảm giác tê dại mãnh liệt xâm nhập toàn thân, vùng bụng dưới xoắn lại, trực tiếp phóng tinh.

“A! Cái, cái gì … Á! A …” Lam Vong Cơ liên tiếp đâm vào mấy cái, cảm giác đó quá mức mạnh mẽ, Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn ngửa cổ hét to, Lam Vong Cơ cắn lên đường cong xương quai xanh hoàn mỹ của hắn, giọng nói trầm thấp cất lên, “Nguỵ Anh, mở ra từ từ”.

Nguỵ Vô Tiện mới hiểu ra y đang đâm tới chỗ nào, hắn nói: “Á, ta không biết, Lam Trạm, ta là lần đầu tiên, ta không biết!”

Lần đầu tiên của Khôn Trạch, cung khẩu hoàn toàn đóng kín, hắn cũng không biết phải mở ra như thế nào, chỉ có thể nhờ vào những lần va chạm của Lam Vong Cơ, đâm cho hắn mở ra. Nhưng Lam Vong Cơ cũng là lần đầu tiên, sợ làm cho hắn đau, y tiếp tục đâm hướng lên trên, đâm đến khi mở ra một khe nhỏ, chen dương vật thô to vào, đi vào trong cung khang của hắn, ra vào ở bên trong. Cung khang bị kích thích liên tục, mang đến cảm giác sảng khoái hoàn toàn không thể so sánh với trước đó, giọng của Nguỵ Vô Tiện đều đã nhuốm một kiểu gợi cảm khác, từng tiếng kêu có thể so sánh với từng làn sóng âm thanh.

Tuy rằng hắn đáp ứng rất tốt, nhưng cung khang là nơi quan trọng nhất của Khôn Trạch, Lam Vong Cơ vẫn rất lo lắng, thở hổn hển nói: “Nguỵ Anh, chịu không nổi thì nói với ta”.

Cả người Nguỵ Vô Tiện đều sảng khoái đến tê dại, khoé miệng tràn ra nước bọt hoàn toàn không thể ngăn được, giọng nói run rẩy hết cả lên, “A! Thật thoải mái quá! Lam Trạm, đỉnh ta! A a! Đỉnh ta”.

Nguỵ Vô Tiện chỉ ước Lam Vong Cơ dùng sức hơn một chút, sâu hơn một chút, hung hăng hơn một chút mà làm hắn, thì hắn mới có thể giải toả, vì vậy hắn ra sức đong đưa, huyệt khẩu khoá chặt, muốn nhốt Lam Vong Cơ vào thật sâu bên trong. Sau một hồi mây mưa, cuối cùng sắp sửa đến đỉnh điểm, Nguỵ Vô Tiện cảm giác d**ng vật trong cơ thể rung lên mãnh liệt, đang chuẩn bị chào đón thứ hắn muốn, thì trong cơ thể cảm thấy trống rỗng, Lam Vong Cơ rút ra ngay lập tức, d**ng vật thô to bị bên trong làm cho sáng lấp loáng, Lam Vong Cơ tự mình cầm lấy vuốt hai ba cái, phát tiết ra giữa vùng bụng của hai người.

Lam Vong Cơ không bắn vào bên trong, không có tinh dịch của Càn Nguyên, Khôn Trạch sẽ không có được sự thoả mãn tận cùng, Nguỵ Vô Tiện nắm lấy thứ kia, nâng niu vuốt ve trong tay, hỏi y: “Lam Trạm, tại sao không bắn vào trong, ha?”

Cảm giác vật trong tay hoàn toàn không mềm xuống, nhanh chóng phấn chấn trở lại, Nguỵ Vô Tiện cong khoé miệng, vuốt ve lên xuống cho y, “Bắn vào cho ta đi mà, ta cần nó”.

Ánh mắt Lam Vong Cơ loé lên, nói: “Không được, sẽ, mang thai bảo bảo”.

Cung khang của Nguỵ Vô Tiện vừa nóng vừa ướt, thoải mái đến mức gần như câu hồn vậy, Lam Vong Cơ phải dùng toàn bộ ý chí, cố kềm nén mới có thể rút ra, nhưng người này hoàn toàn không hiểu ý định của y, nghe y nói, hai mắt sáng rực lên, “Bảo bảo, tốt quá! Ta muốn sinh bảo bảo!”

Nói xong lại ngồi lên d**ng vật của Lam Vong Cơ và ấn xuống, hào hứng nói: “Lam Trạm, chúng ta sinh bảo bảo đi”.

Lam Vong Cơ thở dài một hơi thật sâu, hôn lên chóp mũi hắn, lòng bàn tay lướt qua lưng hắn, động tác dưới thân mạnh mẽ, nhưng giọng nói bên tai hắn lại nhẹ nhàng, “Nguỵ Anh, ngươi còn quá nhỏ”.

Bất tri bất giác, Nguỵ Vô Tiện bị lột sạch sẽ, trên người đều là dấu vết xanh tím lưu lại trong lúc hoan ái, Lam Vong Cơ thật cẩn thận tránh vết thương trên ngực hắn, để lại những dấu hôn dày đặc ở bên cạnh, Nguỵ Vô Tiện ôm đầu của y, để Lam Vong Cơ đâm vào rút ra tới lui ở hậu huyệt hắn, hưởng thụ khoái cảm không gì sánh bằng đó.

Nhu cầu của Khôn Trạch trong kỳ mưa móc rất lớn, Nguỵ Vô Tiện một khi đã thực tuỷ biết vị rồi, thì lúc tình triều tấn công cái gì cũng không nghĩ, chỉ biết ngồi trên người Lam Vong Cơ mà đòi hỏi, nhưng chỉ cần Nguỵ Vô Tiện muốn, Lam Vong Cơ cũng không nói nhiều, đều lần lượt thoả mãn hắn.

Hai người ngồi ở đó, làm một tư thế hồi lâu, cho đến lúc Nguỵ Vô Tiện mơ mơ hồ hồ dựa vào Lam Vong Cơ ngủ thiếp đi, Lam Vong Cơ cởi quần áo trên người trải ra, định đặt hắn nằm xuống, nhưng Nguỵ Vô Tiện không chịu, cứ ôm chặt lấy y.

Lam Vong Cơ không còn cách nào, nhẹ nhàng gọi hắn: “Nguỵ Anh, nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt”.

Nguỵ Vô Tiện nằm trên vai y lúc lắc cái đầu: “Không cần”.

Cất giọng nói lười biếng, “Lam Trạm, chân ngươi bị thương, chúng ta ngồi là tốt rồi,” Hắn hiểu lầm ý của Lam Vong Cơ, với thương tích của Lam Vong Cơ, đúng thật là không có khả năng đổi tư thế để phục vụ hắn, nên ngay từ đầu Nguỵ Vô Tiện đã lựa chọn tự mình ngồi lên trên người y, cũng như Lam Vong Cơ lo lắng cho vết thương của Nguỵ Vô Tiện khi hôn hắn, Nguỵ Vô Tiện ngay cả trong lúc bị kỳ mưa móc tra tấn khổ sở như thế, cũng vẫn lo lắng cho thương tích của Lam Vong Cơ.

Trái tim vốn luôn bình lặng đã nổi sóng, một cảm xúc ấm áp dâng lên trong tim, lông mi Lam Vong Cơ rung rung, suy nghĩ thật kỹ, hỏi hắn, “Nguỵ Anh, ngươi có bằng lòng cùng ta lập khế ước không?”

Lập khế ước, là việc quan trọng nhất trong cuộc đời Khôn Trạch. Trong các trường hợp bình thường, kỳ mưa móc tới mỗi tháng một lần, có thể dựa vào thuốc, hoặc là giao hợp với Càn Nguyên để vượt qua, nhưng cũng không giới hạn là Càn Nguyên nào, nhưng một khi đã lập khế ước, vậy thì một đời một kiếp của Khôn Trạch này, suốt cuộc đời, cũng chỉ có thể là của Càn Nguyên đó thôi.

Sau này dù khổ sở hay hạnh phúc, cả đời cũng sẽ bị cái ách bền vững này trói buộc vào người đó, nhưng ai có thể bảo đảm một người có thể yêu cả đời, cho nên có rất nhiều Khôn Trạch, lựa chọn không lập khế ước.

Nguỵ Vô Tiện vốn dĩ đã mệt đến mở nổi mắt, nhưng nghe nói vậy, hai mắt lại sáng bừng lên, “Được nha! Lam Trạm! Chúng ta lập khế ước đi!”

Nói xong Nguỵ Vô Tiện vén mái tóc dài sang một bên, để lộ ra vùng cổ trắng nõn, chủ động đưa tới trước mặt Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hôn lên phần da thịt nóng hổi mềm mại kia, hít lấy mùi hoa sen thơm ngát, há miệng cắn xuống. Tin hương Càn Nguyên rót vào, lúc này, bọn hắn đã có lẫn nhau.

Nhưng không cần nói nhiều, Nguỵ Vô Tiện có lẽ thật sự đã quá mệt mỏi, sau khi lập khế ước xong, trực tiếp ngủ thiếp đi trong lòng Lam Vong Cơ, trên mặt Lam Vong Cơ không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng rất là kích động. Y ôm chặt lấy Nguỵ Vô Tiện, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, hết sức lưu luyến, ánh sáng trong đáy mắt đều trở nên cực kỳ dịu dàng.

Bọn hắn chưa từng có những lời nói ngọt ngào, chưa từng thề non hẹn biển, nhưng y lấy hết can đảm hỏi, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười trả lời, một câu trả lời này, đối với Lam Vong Cơ mà nói chính là cả đời.

Loading

Cùng hoa cùng nguyệt

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
3 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Imamlilant

bạn ơi mình có góp ý nho nhỏ là bạn chỉnh lại màu chữ nha, màu chữ nó nhạt quá chìm luôn vào nền hơi khó đọc ạ, mình cảm ơn

Imlilant

bạn ơi, mấy chương H chữ mờ khó đọc quá ạ

Các bài viết liên quan

3
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x