Nhaminh [SB] – Chương 52 – 53 (H)

[SB] – Chương 52 – 53 (H)

5 1 đánh giá
Article Rating

52

Nguỵ Vô Tiện kỳ thật cũng không nghe rõ mấy chữ cuối Lam Vong Cơ nói cái gì – Hắn rốt cuộc đợi không được, nâng mặt lên chủ động hôn đối phương.

Lam Vong Cơ một tay ôm eo hắn, mang hắn lên giường, hai người môi lưỡi gặm cắn, dinh dính hôn nhau hồi lâu. Nguỵ Vô Tiện hôn đến gấp gáp, thở không ra hơi, thoáng tách ra một chút, sau đó lập tức đổi góc độ hôn lần nữa. Căn bản không cần hắn nhắc nhở, Lam Vong Cơ đã nhẹ nhàng xoay cổ phối hợp với động tác của hắn, ăn ý như thế này, đâu thể nào một sớm một chiều mà có thể dưỡng thành.

Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ hôn lưu luyến vô cùng, tay cũng không nhàn rỗi. Hắn đã quyết định phải “đền bù” thật tốt cho Lam Vong Cơ, khẳng định không thể giống như thường ngày, cái gì cũng đợi đối phương làm. Y phục của hắn mới rồi bị Lam Vong Cơ cởi gần ra hết, coi như thuận tiện lúc này hắn đưa tay ra sau lưng tìm kiếm, trực tiếp dùng tay mình mở cửa huyệt kia.

Ngón tay vừa chạm vào bên trong chỗ nếp uốn, trong đầu Nguỵ Vô Tiện liền không khỏi nhớ lại một ít ký ức, khoé miệng cong lên.

Hai người vốn là đang hôn nhau thân mật, Lam Vong Cơ thấy thế cắn nhẹ môi dưới của hắn, hỏi: “Cười cái gì?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Là vui mừng, vui mừng vì Hàm Quang Quân của chúng ta những ngày sắp tới không phải ăn chay nữa.”

Lam Vong Cơ mím môi, không nói gì.

Nguỵ Vô Tiện thân mật dùng đầu dụi vào gương mặt hắn, nói: “Xem đi, ngay cả khi mất trí nhớ, ta cũng vẫn là của một mình ngươi.”

Sớm đã hình thành thói quen nên vùng hậu huyệt không cần quá nhiều thứ phụ trợ, lúc này lại thiên thời địa lợi nhân hoà nước chảy thành sông, Nguỵ Vô Tiện dùng ngón tay mình khuếch trương hai lần, đã cảm giác bên trong sớm nóng ướt vô cùng, tiếp nhận cự vật của Lam Vong Cơ cũng hoàn toàn không thành vấn đề, vội vàng thu tay lại, vịn bả vai Lam Vong Cơ ngồi dậy, muốn giống trước đó, chủ động ngồi lên trên, cầm d**ng vật Lam Vong Cơ cho vào bên trong.

Thân người hắn hơi ngửa ra sau, từ góc độ của Lam Vong Cơ có thể trông thấy cái miệng nhỏ giữa hai đùi hắn đã chảy ra dòng chất lỏng không thể chờ đợi được nữa, hầu kết y nhúc nhích, chợt ngăn lại động tác ngồi xuống của Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện không hiểu, nhìn y một cái: “?”

Lam Vong Cơ không giải thích nhiều, nắm chặt eo hắn, nửa xách nửa ôm, dễ như trở bàn tay xoay cả người hắn lại, đổi thành tư thế hắn quay lưng về phía y.

Nguỵ Vô Tiện nắm lấy cánh tay Lam Vong Cơ, nói: “Thế nào Lam Trạm? Kiểu này ta…. Ơ!”

Cự vật kia lúc nãy không đưa vào, nay đang chống ở mông hắn, Nguỵ Vô Tiện chỉ ngây người một chút,  quy đầu no đủ trực tiếp đẩy vào cửa huyệt non mềm, không hề do dự tiến quân thần tốc.

“Ô .. ưm …”

Không liên quan đến ký ức, cơ thể hai người đã sớm vô cùng hoà hợp, vật tiến vào mật đạo căn bản không gặp bất kỳ trở ngại gì, sau đó trực tiếp đi vào nơi sâu nhất. Ngược lại những nếp gấp mềm mại tầng tầng ẩm ướt tựa như quá mức đói khát, mới vừa bị vật vừa cứng rắn vừa nóng bỏng kia khai mở đã gấp rút không đợi được mà chơi đùa mà liếm mút nó, khao khát được chiếu cố nhiều hơn.

Nhục huyệt đã như thế, chủ nhân cũng thế, Nguỵ Vô Tiện không rảnh mà xoắn xuýt tư thế có trở ngại gì, cảm giác thoả mãn khi được Lam Vong Cơ lấp đầy bao lấy hắn, giống như đối phương không phải chỉ chiếm cứ cơ thể hắn, mà là từ trong ra ngoài, không chỉ thân thể mà cả trái tim.

Nguỵ Vô Tiện tựa đầu vào ngực Lam Vong Cơ, cảm giác được đối phương đang thở ngay sát bên tai mình, vì động tác của hắn mà tiếng thở có hơi chút lộn xộn. Khó tránh làm cho hắn thêm hưng phấn vặn eo lắc mông, đem phân nửa đoạn trần trụi còn ở bên ngoài kia nuốt trọn vào bên trong, mềm giọng thúc giục nói: “Lam Trạm, làm ta. Nhanh lên!”

Lam Trạm tựa như trầm thấp “Ừm” một tiếng, nhưng không như hắn nghĩ là cứ thế mở mông hắn đâm lên, mà y một tay nâng đùi hắn, rồi xoay người, bước xuống giường.

“A..”

Lam Vong Cơ ôm Nguỵ Vô Tiện đứng lên trong nháy mắt, cây d**ng vật kia tựa hồ lại đỉnh một điểm, Nguỵ Vô Tiện sau khi phát ra một tiếng thở dài thoả mãn mới nhận ra mình đang trong tình huống: Lam Vong Cơ đang ôm hắn đứng lên trong tư thế giống như đang cho một đứa bé đi tiểu.

“…..” hai người còn có tư thế xấu hổ nào chưa từng thử qua, nên Nguỵ Vô Tiện da mặt dày cũng không cảm thấy ngượng ngùng gì, chỉ cảm thấy kỳ quái, cười nói: “Nhị ca ca là đang định áp dụng tư thế mới lạ gì sao?”

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng cắn vào lỗ tai hắn một cái, cắn xong, còn thổi vào đó một ngụm khí, Nguỵ Vô Tiện “A” một tiếng, thân thể mềm đi mấy phần, dù cho Lam Vong Cơ giữ hai đùi hắn, hắn lại cảm thấy mình toàn thân trên dưới chỉ có điểm tựa là vùng hạ thể tương liên. Do trọng lực nên vật nóng hổi kia đâm sâu hơn hẳn so với mọi tư thế lúc trên giường, bắp chân Nguỵ Vô Tiện có chút co rút, nhịn không được giơ ngón tay cái lên, thật lòng tán dương: “Lam Trạm, ngươi thật là tiến bộ nha!”

Lam Vong Cơ lỗ tai đã đỏ thấu, nhưng lúc này người duy nhất có thể trông thấy lại đưa lưng về phía y nên không được thưởng thức. Y vốn đơn thuần là muốn ôm hắn đi, không nghĩ rút ra ngoài nên mới thành ra như vậy. Bị Nguỵ Vô Tiện nói chuyện thêm mắm thêm muối làm Lam Vong Cơ cũng hào hứng theo, bước chân đi cực chậm, không những chỉ chậm, mà đi một chút lại đỉnh hắn một chút.

“A.a… Lam Trạm..”

Lúc đi đến bên cạnh bàn trong tư thế này, cây thịt trước người Nguỵ Vô Tiện đã hoàn toàn đứng thẳng, thần thái sáng láng, phía đầu rơi lệ như tràn ra chất lỏng, là do phía sau bị đỉnh đến cao trào.

Lam Vong Cơ thở ra một hơi, ôm hắn, ngồi xuống ghế.

Nguỵ Vô Tiện hai chân vừa chạm đất, chậm lại một lát, lấy lại tinh thần, khẽ dựa vào ngực Lam Vong Cơ, đang muốn mở miệng định nói mấy lời khen ngợi thì thấy Lam Vong Cơ duỗi tay lấy vài thứ đồ trên bàn.

Nguỵ Vô Tiện nháy mắt mấy cái, gạt vài giọt nước mắt sinh lý sớm rơi ra ở khoé mắt, tầm nhìn đã rõ ràng hơn, mới thấy Lam Vong Cơ mang tới bàn chính là một tờ giấy trắng sạch sẽ, còn có bút lông và nghiên mực.

“….” Tình hình bên trong đại não hỗn độn, Nguỵ Vô Tiện ngẩn ra một lát, rồi mới nhớ ra cái gì, kinh ngạc đến mức miệng há to: “Không thể nào, thật muốn chép?”

Lam Vong Cơ gật gật đầu, đã nghiêm trang bắt đầu động thủ giúp hắn mài mực.

Nguỵ Vô Tiện thoáng khẽ động, cự vật đang cắm vào thân thể hắn cũng khẽ động theo, hắn hốt hoảng hít một hơi, vùng vẫy giãy chết nói: “Thật a, thật a??!”

Lam Vong Cơ thuần thục mài xong mực, đem tay thuận cầm bút xưa nay của y tới nắm lấy tay Nguỵ Vô Tiện, dán vào lỗ tai hắn nói: “Chính ngươi nói!”

Nguỵ Vô Tiện lại bị giọng nói trầm thấp êm tai kia làm cho đầu váng mắt hoa một trận, lúc này cảm thấy đừng nói vừa bị làm thịt vừa chép gia quy, mà ngay cả lên núi đao biển lửa cũng đáng. Kéo tay Lam Vong Cơ qua hôn một cái, nói: “Tốt tốt tốt. Ta là người Lam gia, đương nhiên nên chép gia quy Lam gia.”

Hắn nhấc bút lên, ngòi bút chạm đến mặt giấy, Lam Vong Cơ cùng lúc chọt vào eo hắn. Dù vừa rồi thề hứa son sắt không dây dưa dài dòng, giờ lại thấy hơi sợ, Nguỵ Vô Tiện cười ha hả nói: “Cái gì thế này, chữ không đúng rồi, có cần viết lại không?”

Lam Vong Cơ nói: “Không sao.”

Câu này liền giống như là một khối kim bài miễn tử, Nguỵ Vô Tiện nắm được trong tay liền có thêm sức mạnh. Vừa làm vừa viết chữ, chuyện này thực sự hắn chưa có thử qua, nhưng trên thế giới này có việc gì mà Di Lăng Lão Tổ không làm được. Một ý niệm thoáng qua trong đầu hắn, hắn quả quyết hạ bút, hàng chữ rồng bay phượng múa hiện ra trên trang giấy trắng tinh.

Lam Vong Cơ từ phía sau lưng liếm hôn cổ của hắn, cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động, một tay rờ lên ngực trái của hắn, tìm điểm mềm mại nhô lên kia, vò mấy lần khiến nó trở nên cứng như đá, rồi cũng không buông ra, dùng móng tay cào nhẹ nhẹ lên.

“Ưm… thật ngứa…” đầu vú bị trêu đùa, làm cho trong lòng như có cái gì đó nhẹ nhàng quét qua, Nguỵ Vô Tiện khó nhịn được phải vặn vẹo eo. Khi đó, càng làm cho cây cự vật kia đâm đến càng sâu, hắn hừ một tiếng, tay cầm bút lắc một cái, chữ “Không” đang viết bị nghiêng đi, cơ hồ không phân biệt ra được hình chữ.

Lúc này Nguỵ Vô Tiện định ném bút không viết nữa, xoay người sang chỗ khác tiếp đón Lam Vong Cơ cho thật tốt, nhưng dòng chữ hắn đang viết bên dưới chính là “Không thể túng dục, không thể tham hoan”, hai mắt nheo nheo, lại tiếp tục ráng chống đỡ mà viết tiếp.

Lam Vong Cơ tiếp tục từ từ đỉnh hắn, ngoài khoái cảm đem lại, y còn giống như muốn xác nhận sự tồn tại của người trong ngực. Nguỵ Vô Tiện không hổ là Nguỵ Vô Tiện, gắng gượng một hồi, đúng là tiếp tục viết chữ chậm rãi thông thuận.

Hắn đột nhiên cảm thấy kiểu vừa bị làm vừa chép phạt thế này thật là mười phần kích thích, mà Lam Vong Cơ hiện đang làm hắn vẫn là quá chậm, quá quan tâm hắn, hoàn toàn có thể nhanh hơn một chút nữa, đầu nóng lên, liền nghiêng mặt qua phía đối phương nói: “Lam Trạm, ngươi, ngươi nhanh hơn chút, ta chịu được, ưm..”

Lam Vong Cơ nói: “Được”. Quả thật y theo lời tăng nhanh tốc độ, vịn vào phần trên eo của Nguỵ Vô Tiện nâng lên, sau đó bỗng nhiên buông tay, để hắn nặng nề ngồi xuống.

“A..a…a!”

Bình thường Nguỵ Vô Tiện rất là ham chơi, thích đâm vào thật sâu, sảng khoái đến cực điểm. Nhưng lúc này trong tay hắn còn cầm bút, vội vàng không kịp chuẩn bị cho chuyện này nên ngòi bút bị trượt trên giấy làm thành một nét dài ra tận biên giấy.

Lam Vong Cơ nhắc nhở: “Đừng ngừng”. Dưới thân lực tấn công không giảm chút nào, mỗi lần rút ra phân nửa lại đỉnh mạnh vào, sâu đến mức hận không thể mang cả hai túi da nhét vào cùng.

“A.a.a… Tốt..” Nguỵ Vô Tiện ngoài miệng la, tay run không viết được, muốn nâng người lên, vừa được một nửa thì bị Lam Vong Cơ đỉnh đến lại nhịn không được cuộn mình. Vật kia vừa cứng vừa dài thật muốn xuyên qua bụng hắn, đem lục phủ ngủ tạng của hắn quấy thành một đoàn.

Nguỵ Vô Tiện kêu to hai tiếng, hai mắt đẫm lệ nâng bút lên, tay cùng thân thể đều run rẩy, là do Lam Vong Cơ dùng cự vật của y không ngừng tấn công liên tục vào hậu huyệt của hắn. Ngòi bút run rẩy chạm vào mặt giấy, mất nửa ngày mới viết ra được hai chữ.

“Lam Trạm… Lam Trạm…. Ô a!…”

Lam Vong Cơ ghé vào lỗ tai hắn, trầm thấp nói: “Hửm?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Nhẹ một chút, nhẹ một chút, Nhị ca ca, như thế này ta chịu không nổi…a….a….”

Vừa phản đối liền bị chạm đến điểm chết người nhất, Nguỵ Vô Tiện sảng khoái đến tê hết da đầu, ngón tay lỏng ra, rốt cuộc không cầm nổi bút. Chỉ là cán bút chưa kịp rơi xuống mặt bàn liền bị một bàn tay khác vững vàng tiếp nhận.

Lam Vong Cơ không buông tha, đem chiếc bút kia nhét lại vào tay Nguỵ Vô Tiện, lấy ngón tay của mình bao trọn tay hắn, cầm để lên trên mặt giấy viết tiếp.

Thế là tiếp tục viết tiếp phần gia quy đang bỏ dở nửa chừng, Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ cầm tay viết, chữ viết so với trước vẫn tinh tế dễ nhìn không ít. Nhưng cự vật bên dưới hắn không ngừng tấn công hết lần này đến lần khác không ngừng một khắc nào, hắn chỉ nhìn gương mặt Lam Vong Cơ nghĩ: thoạt nhìn thật nghĩ ra không ra ngay lúc này y đang làm cái việc điên cuồng gì.

Tay không cầm bút của Lam Vong Cơ cầm cánh tay hắn ra sức nhào nặn, d**ng vật cứ thế ra vào, xay nghiền một điểm duy nhất. Lam Vong Cơ đã quá quen thuộc với cơ thể Nguỵ Vô Tiện, tất nhiên ngoài chỗ thịt mềm tiêu hồn kia thì không còn chỗ nào khác.

“Ô..A..!” Nguỵ Vô Tiện kêu to, một tiếng thì ngọt mềm, một tiếng lại như tiếng gầm. Hắn lúc này hoàn toàn không lo Lam Vong Cơ có đang giúp hắn viết gia quy hay không, chỉ một mực buông lỏng bản thân hưởng thụ khoái cảm khó tìm trên thế gian này, đồng thời, miệng cũng không chịu yên nói: “Lam, Lam Trạm….”

Lam Vong Cơ trả lời hắn: “Ừm”

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy trong lòng bàn tay mình như bị bàn tay đối phương khiêu khích vuốt nhẹ một chút, môi cong lên, vừa thở vừa cười nói: “Ngươi quá, ngươi quá… ưm… lợi hại. Một bên vừa làm ta, một bên lại có thể viết chữ….”

“Hàm Quang Quân” Nguỵ Vô Tiện giãy giụa nói: “Hàm Quang Quân uy vũ, Di Lăng Lão Tổ … cam, cam bái hạ phong… a.a.a….!”

Lam Vong Cơ: “….”

Mặc dù lúc trên giường đối phương hiếm khi nói những lời này, nhưng do hắn nói sau những việc phát sinh nãy giờ nên khi lúc nghe thấy lại cảm giác ý nghĩa dường như không giống bình thường. Nhưng người kia đích thực là đang hoàn toàn chìm đắm vào khoái cảm, vô thức nói ra những lời này, Lam Vong Cơ mím môi, liên tục đỉnh vào bên trong hắn, đỉnh cho Nguỵ Vô Tiện la to một tiếng “A!”, sau đó y buông tay ra.

Lam Vong Cơ nói: “Đã là trừng phạt, phải tự mình chép”

“….” Nguỵ Vô Tiện bật cười “Ha ha ha ha ha…a .!” Chỉ mới cười được một nửa liền kịp thời bị chế tài.

“Được.. được..Ta viết…Ta viết….” Nguỵ Vô Tiện bị đỉnh đến mức nửa thân trên không còn ở phía trước, Lam Vong Cơ thấy thế liền ôm eo hắn, kéo hắn dựa vào ngực mình. Nguỵ Vô Tiện chỉnh lại tư thế, tiếp tục đặt bút viết.

Côn thịt tiếp tục công phá bên trong, đè ép lên vách thịt nóng ướt, khiến hai người được một trận khoái cảm nghiêng trời lệch đất. Nguỵ Vô Tiện liên tục rên rỉ vỡ vụn không ngừng, trên trán Lam Vong Cơ cũng rịn mồ hôi, vùi đầu cày cấy, bỗng nhiên nghe người kia thở ra một hơi, dương dương đắc ý nói: “Xong, xong rồi, ừm…. ngươi xem một chút.”

Lam Vong Cơ có chút kinh ngạc, ngẩng đầu đã thấy tờ giấy trong tay Nguỵ Vô Tiện đúng thật đầy chữ — Nhưng cẩn thận xem xét mới phát hiện, trên tờ giấy đầy chữ đó căn bản không phải là gia quy gì cả, chỉ toàn viết chữ “Lam Trạm”

Có chữ coi như là ngay ngắn – là do hắn viết khi không bị quất, có chữ cơ hồ không nhìn ra cái gì – là hắn viết khi bị đỉnh lên, nhưng không thể phủ nhận chính là nguyên một trang giấy xiêu xiêu vẹo vẹo ngổn ngang chữ hoàn toàn đều là tên của y. Đôi chỗ còn bị ướt, không biết là nước mắt hay nước bọt.

Lam Vong Cơ nhất thời có chút ngơ ngác, nhìn tờ giấy kia, tạm thời ngưng động tác. Nguỵ Vô Tiện lại giống như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, cầm tờ giấy lắc loạn trước mặt y, trong miệng không ngừng nói: “Thế nào, ta viết có được không?”

“Thấy tốt thì khen ta nha?”

“Hàm Quang Quân….”

Lam Vong Cơ: “….”

53.

Y một tay lấy giấy bút từ trong tay Nguỵ Vô Tiện cất đi, một bên rút d**ng vật ra khỏi người hắn, không nói gì đem người bế lên, nhanh chân trở lại giường, hung hăng ném lên.

Nguỵ Vô Tiện mặt ngã vào đống chăn đệm mềm mại, cũng không thèm duỗi người ra, cứ thể duy trì tư thế quỳ nhổm mông như vậy.

Trên hai bờ mông tuyết trắng in đầy các dấu tay đỏ tươi, kéo dài xuống tời đùi, đều là do Lam Vong Cơ khi nãy nắm lấy hắn nâng lên nâng xuống để dấu lại, chỉ nhìn một chút liền kích thích vô hạn dục vọng của y – vừa muốn trấn an yêu thương hắn cho thật tốt, vừa muốn hung hăng khi dễ thao hắn cho đến khi khóc thì thôi.

Nguỵ Vô Tiện trở tay banh hai bờ mông trắng bóng của mình ra, lộ cửa huyệt còn chưa khép lại, lắc mông thúc giục nói: “Lam Trạm, nhanh, nhanh tiến vào”

Căn bản không cần hắn nhắc nhở, Lam Vong Cơ đã vỗ vào eo hắn, chuẩn bị lần nữa nâng thương ra trận. Nguỵ Vô Tiện chợt nghĩ gì đó, luôn miệng nói: “A, khoan đã! Khoan đã!”

“….” Đầu d**ng vật đã đi vào, Lam Vong Cơ hỏi hắn: “Sao vậy?”

Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển nói: “Chính diện, chính diện. Lam Trạm, Lam nhị ca ca, lần này cho ta nhìn ngươi thật kỹ nhé!”

Lam Vong Cơ nói: “Được”

D**ng vật đã đưa vào một nửa, y cũng không rút ra, cứ thế nắm chặt đùi Nguỵ Vô Tiện, lật hắn lại như mở một cuốn sách. Vùng hạ thể liền đánh một vòng, Nguỵ Vô Tiện sảng khoái kêu lên một tiếng sợ hãi, Lam Vong Cơ đã cúi người tới che kín, đem hắn bao phủ dưới cơ thể rắn chắc của mình, hậu huyệt trống rỗng lại một lần nữa được lấp đầy.

“Lam Trạm, Lam Trạm,…” Nguỵ Vô Tiện hai mắt mê ly, khoé mắt bị tình dục nhuộm dần đến đỏ ngầu, eo mềm đến mức không còn sức, nhưng vẫn cố ngẩng đầu về phía y. Lam Vong Cơ có chút không hiểu hắn muốn làm gì, nghĩ là hắn muốn hôn, vừa định cúi đầu, đã thấy Nguỵ Vô Tiện cố chấp thè lưỡi đón một giọt mồ hôi rơi xuống từ gương mặt y.

“Lại sâu chút, xuyên qua ta đi….ưm..”  người bị hắn đặt dưới thân vừa nói, vừa dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm qua khoé miệng mình rồi mới thu vào trong miệng, cuối cùng, hướng mắt trái về Lam Vong Cơ, nheo một chút.

Câu hồn đoạt phách, chính là thế này.

Lam Vong Cơ: “…..”

Y lại một lần nữa cảm nhận chút cảm giác bị thất bại. Những ngày này, y vốn cho là mình đã mười phần hiểu rõ tính tình Nguỵ Vô Tiện, nhưng đến lúc này mới phát hiện, biết là một chuyện, ứng phó được hay không hay là một chuyện khác. Đời này của y, sợ là chỉ muốn người kia quấn quanh, để hắn bất kỳ lúc nào bất kỳ chỗ nào cũng có thể điều khiển tâm tình y một cách dễ dàng.

— Cũng không có gì là không tốt. Lam Vong Cơ thực tâm tình nguyện.

Lam Vong Cơ ôm lấy mặt Nguỵ Vô Tiện, ôn nhu gọi “Nguỵ Anh”, sau đó liền hôn lên cánh môi của hắn. Cổ họng Nguỵ Vô Tiện phát ra tiếng mèo con hừ hừ, nhu thuận nghe lời để mặc y hôn một hồi, sau đó liền rất nhanh không cam lòng, đầu lưỡi lại chủ động chui vào miệng y. Hai người không ai nhường ai dùng miệng lưỡi tranh chấp một phen, Nguỵ Vô Tiện động tình đến cực điểm, dùng tay câu lấy cổ Lam Vong Cơ, nửa người trên cùng y kề sát nhau.

Lam Vong Cơ dứt khoát đem hắn từ trên giường ôm lấy, để hắn mặt đối mặt trong ngực mình. Nguỵ Vô Tiện liền thuận lý thành chương (đương nhiên) vòng tay sau lưng y, từ cổ áo đã sớm lỏng lẻo của y, sờ xuống tấm lưng chập chùng lồi lõm vết sẹo, vừa vuốt ve, vừa cùng y hôn càng thêm say đắm.

Ngồi cưỡi là tư thế rất yêu thích của hắn, cho dù lúc này đã cảm thấy có chút đau, hắn vẫn vô thức vặn eo lắc mông, cố gắng phối hợp với tiết tấu của đối phương, phun ra nuốt vào cự vật của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nắm lấy eo của hắn, vuốt ve dọc theo lưng hoặc theo đường vòng cung hướng xuống dưới, hai cánh tay ấm áo áp sát nhào nặn, ngón tay thon dài thò tới khe mông, đụng phải nơi hai người tương liên dưới hạ thể, lập tức bị chất lỏng bên trong tràn ra thấm ướt đầu ngón tay.

“Ô … ưm …” trong huyệt mẫn cảm, cửa huyệt bị trải qua cảm giác khai phá no đủ cũng không có ngoại lệ, Nguỵ Vô Tiện mỗi lần bị y đụng phải, liền phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn được. Lam Vong Cơ thầm thấp hít thở, dùng hai ngón tay xoa một vòng chỗ nếp uốn có chút sưng đỏ kia.

Thế công không mãnh liệt, giống như là cố gắng chừa cho hắn một chỗ để thở dốc. Nguỵ Vô Tiện gục ở đầu vai Lam Vong Cơ, thanh âm tràn đầy dục vọng, lười biếng cực kỳ, cười hỏi: “Lam Trạm, ngươi còn muốn dùng ngón tay tiến vào trong này của ta?”

Lam Vong Cơ cũng không có ý nghĩ như vậy, nhưng ngón tay y đang để ở mông Nguỵ Vô Tiện lại không thể kềm chế gia tăng lực đạo.

“A…” Nguỵ Vô Tiện vừa đau vừa thoải mái kêu lên thành tiếng, cái cằm di di vào giữa hai hàng lông mày của Lam Vong Cơ, vừa cười vừa nói: “Có thể a, Lam Trạm. Chỉ cần là ngươi, cái gì cũng đều có thể…”

“…..” Lam Vong Cơ ngừng một chút nói: “Đừng nói nữa”

Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu, hôn lỗ tai đang đỏ bừng của hắn, sau đó dùng răng nhay nhay, bắt chước Lam Vong Cơ hay làm với hắn, thổi vào lỗ tai y một ngụm khí.

Lam Vong Cơ: “Ngươi….”

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười: “Ta? Ô…”

Lam Vong Cơ lo lắng chặn miệng của hắn lại, hạ thể tiếp tục một trận mạnh liệt đâm vào rút ra.

Nguỵ Vô Tiện bị làm tới mức gần như mắt trợn trắng, cây d**ng vật trước người co quắp hai lần suýt bắn ra, Lam Vong Cơ kịp thời nắm chặt ngay gốc.

Cao trào bị ngăn cản, Nguỵ Vô Tiện hét to một tiếng, trong đầu muốn nổ tung.

Nhớ tới lần làm trong lúc mất trí nhớ, Lam Vong Cơ hình như cũng làm vậy với hắn, hắn mở to miệng, cắn vào vai y như muốn trả thù.

Lam Vong Cơ trầm thấp nói: “Cùng lúc”

“Cùng lúc, cùng lúc” Nguỵ Vô Tiện chậm rãi nhại lại y, giống như là chịu không nổi, nhưng lại cười: “Lam Trạm, bắn vào, tất cả đều bắn vào.”

“Để trong bụng của Di Lăng Lão tổ đều là đồ của ngươi. Toàn thân cao thấp, từ trong ra ngoài, bất kể chỗ nào…. Cũng đều là của ngươi….”

Quả thực nói như vậy càng kích thích dục vọng của người đi chinh phục. Lam Vong Cơ chăm chú tiếp lấy hắn, suýt chút không thể tự kiềm chế, như muốn đem người kia khảm vào xương thịt của mình. Hậu huyệt nóng ướt ôm căng vật kia của hắn, tận lực co vào hấp thụ, Lam Vong Cơ thở thấp một tiếng, dùng sức thẳng lưng, đưa mình đến nơi sâu nhất của hắn, rốt cuộc bắn ra, cùng lúc buông lỏng tay đang nắm chặt d**ng vật Nguỵ Vô Tiện, dùng lực động mấy lần.

“A..a.aa…” Nguỵ Vô Tiện liều mạng lao vào ngực y, toàn thân căng cứng bắn ra, làm bẩn quần áo trên người Lam Vong Cơ.

Trên thân hai người nhễ nhại mồ hôi, ôm nhau thật chặt, không ai chịu buông tay, vuốt ve an ủi nhau nửa ngày. Lam Vong Cơ nhẹ nhẹ vỗ lưng Nguỵ Vô Tiện, ra hiệu hắn buông ra, ngược lại Nguỵ Vô Tiện càng ôm chặt hơn – không chỉ như thế, dưới thân tựa hồ kẹp chặt hơn nữa.

“…” Lam Vong Cơ sờ tóc hắn, nói: “Nguỵ Anh?”

“Suỵt” Nguỵ Anh ngửa cổ từ ngực y, ra bẻ thần bí nháy mắt với y, nhưng để ngón tay thẳng trên miệng, chỉ nói: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận một chút”

Lam Vong Cơ: “?”

Nguỵ Vô Tiện hôn môi y một cái, nói: “Cẩn thận – đừng để rò rỉ ra”

Lam Vong Cơ: “….”

Loading

Sao biết không phải phúc

5 1 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x