55.
Có Lam Vong Cơ trông chừng một tấc cũng không rời nên Nguỵ Vô Tiện ráng nhịn suốt mấy ngày không quậy nữa. Từng ngày trôi qua, rốt cuộc cũng đến ngày lễ thành thân.
Buổi tối trước đó Nguỵ Vô Tiện hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ, vốn sợ ảnh hưởng Lam Vong Cơ nên hắn cứ núp trong chăn, không dám cử động dù nhỏ nhất, nhưng về sau hắn nhanh chóng phát hiện ra, Lam Vong Cơ thế mà cũng không ngủ.
Người hôm sau muốn thành thân và người bên trong chăn liếc nhau một cái, trong nháy mắt đó chợt cảm thấy như trở lại thời niên thiếu ngây ngô. Lam Vong Cơ lặng lẽ dời đi ánh mắt, Nguỵ Vô Tiện không hề nể mặt, cứ thế bật cười. Thấy thế, Lam Vong Cơ cũng không còn nhẫn nại, đè lên người bên cạnh – nhưng dù sao qua hôm sau phải dậy sớm, lại có một đống việc lớn nhỏ phải làm, Lam Vong Cơ cũng không thể nào dám động hắn, nên hai người chỉ qua quýt dây dưa cả đêm.
Vất vả chịu đựng đến khi khi hừng đông, Nguỵ Vô Tiện trở mình một cái từ trên giường ngồi dậy.
Tắm táp, rửa mặt, ăn mặc đơn giản xong, Nguỵ Vô Tiện hai tay chống nạnh, tinh thần phấn chấn nói: “Lam Trạm, có gì dặn dò cứ nói.”
Lam Vong Cơ vuốt vuốt trán, nói: “Ngươi ngoan ngoãn đợi”
Theo tập tục thì chính xác phải là như vậy. Nhưng muốn Nguỵ Vô Tiện che kín khăn cô dâu ngồi yên trong phòng thì khác gì đánh hắn một chưởng bay tới hiện thực. Thế là hắn xuyên tạc ý tứ của Lam Vong Cơ, nói: “Được được được, ta biết. Ngươi đối ngoại, ta đối nội, bên ngoài là trưởng bối, bên trong là tiểu bối. Đúng không?”
Lam Vong Cơ căn bản không ngăn được hắn, nhưng lại không thể trong ngày đại hôn đem hắn trói lên giường, đành phải để hắn hùng hùng hổ hổ nhảy ra khỏi Tĩnh Thất, miệng kêu la đi tìm đám tiểu bối.
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đang giúp đỡ tân khách đăng ký thì Kim Lăng đến, ba người bọn họ liền tranh thủ lúc rảnh rỗi đứng nói chuyện. Lúc Nguỵ Vô Tiện vô cùng lo lắng đi tìm thì vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Nguỵ Vô Tiện vừa trông thấy Kim Lăng, còn chưa kịp chào hỏi, ngược lại bị tên thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ chỉ ngay vào mặt, dựng râu trừng mắt mắng hắn: “Ngươi, người này! Ngươi, người này….!”
Nguỵ Vô Tiện vỗ vào gáy hắn một cái: “Tên tiểu tử nhà ngươi nói gì!”
Mũ Kim Lăng bị hắn đập mém chút bị lệch đi, tức hổn hển ngẩng đầu, không chỉ hắn nữa, dậm chân nói: “Lúc trước ngươi bị mất trí nhớ đúng không? Chuyện lớn như vậy, vì sao không nói cho ta biết? Ngươi xem thường ta sao?!”
Nguỵ Vô Tiện sững sờ, không nghĩ đứa nhỏ này đột nhiên nhắc chuyện đó, nhìn sang bọn Lam Tư Truy một chút. Hai thiếu niên một người làm bộ ho khan, một người ngượng ngùng chắp tay sau lưng nhìn đi chỗ khác.
Kim Lăng thấy hắn như vậy, càng tức giận hơn: “Nguỵ Vô Tiện, ngươi tới bây giờ còn nghĩ đến chuyện giấu ta hay sao?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Nói cho ngươi biết, thì ngươi giúp ta cách nào?”
Kim Lăng nói: “Ta! Ta…”
Hắn “Ta” nửa ngày cũng không ra cái đoạn sau, thần sắc trên mặt thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng ẩn ẩn hiện ra chút bối rối, thấy vậy Nguỵ Vô Tiện lòng mềm nhũn, vỗ vỗ bờ vai hắn, an ủi: “Sự việc qua mấy ngày rồi, giờ tốt rồi. Giấu ngươi để ngươi khỏi lo lắng, là đại cữu không đúng, đại cữu nhận lỗi với ngươi, được không?”
Kim Lăng vô thức gật nhẹ đầu, sau đó nhận ra không đúng, xù lông hỏi: “Ngươi nói ngươi là đại cữu của ai?!”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ai đáp lời ta thì ta là đại cữu của người đó.”
“Ngươi!” Kim Lăng còn đang định phát tác, dậm chân mấy cái, lại hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, kỳ quái lấy từ phía sau ra một hộp gấm tinh xảo đưa cho Nguỵ Vô Tiện, tức giận nói: “Này, quà tặng cho ngươi!”
Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Đa ta hảo ý của Kim tông chủ, nhưng,” hắn sờ sờ cằm “hạ lễ không phải có người chuyên môn thu sao, ngươi tại sao lại tự tay đưa cho ta?”
Kim Lăng khinh thường nói: “Cái kia là cái kia, cái này là cái này, ngươi để ý làm gì, cứ nhận là được.”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Đượ được được”, thuận thế lại xoa nhẹ đầu đứa trẻ một cái.
Hắn đứng ở phía sau sảnh một hồi, nửa là hỗ trợ nửa là cùng bọn tiểu bối chơi đùa, tính thấy thời gian cũng không còn nhiều, liền đem hộp gấm của Kim Lăng trở về Tĩnh Thất.
Hắn lắc lắc cái hộp, bên trong kêu leng keng, chắc là loại đồ vật vàng bạc châu báu gì đó, mở ra xem, quả nhiên là thế, không nhịn được cười nói: Thật đúng là phong cách tặng quà mười phần phù hợp Kim gia. Đang định đóng nắp lại, Nguỵ Vô Tiện chợt chú ý thấy dưới đống trân châu thuý ngọc xa hoa hình như còn vật gì đó.
“?”
Hắn với tay lấy vật đó ra ngoài. Là một tờ giấy hồng xếp lại, phía trong hình như ghi mấy chữ.
Hắn mở ra xem, thì thấy ghi là:
“Chúc ngươi cùng Lam nhị chung sống vui vẻ!”
Nét chữ quen thuộc, hắn nhìn là nhận ra ngay.
Nguỵ Vô Tiện: “….”
Khoé miệng đang cười cứ thế ngưng lại, không biết là nên biến mất hay cười nhiều hơn, cả người sửng sốt bất động như thế.
Cứ vậy ngơ ngác một hồi, Lam Vong Cơ cũng quay về rồi. Trên người hắn đã thay nguyên bộ hỉ phục, Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn qua, kinh ngạc nhìn một thân Lam Vong Cơ trang phục trịnh trọng, nhất thời cảm thấy ngổn ngang nhiều cảm xúc, nắm tờ giấy run nhè nhẹ.
“Nguỵ Anh?”
Lam Vong Cơ phát hiện hắn không thích hợp, lông mày cau lại. Đi tới, liền thấy tờ giấy trên tay hắn cùng dòng chữ rõ ràng, lập tức hiểu ngay, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Muốn gửi tin trả lời sao?”
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu nói: “Không cần”. Hắn đem tờ giấy kia xếp lại, bỏ sang một bên cùng hộp gấm của Kim Lăng, nhìn Lam Vong Cơ cười cười, nói: “Lam Trạm, không còn nhiều thời gian nữa, ngươi giúp ta mặc quần áo đi, mình ta mặc không được.”
Lam Vong Cơ ôn nhu nói: “Được”
Thân thể đã tắm rửa qua, tóc trên người hắn còn mùi xà phòng thơm ngát. Lam Vong Cơ động tác thuần thục mở vạt áo hắn, đem bộ thường phục màu đen cởi ra, cẩn thận xếp sang một bên, rồi lấy chồng hỉ phục đang xếp chỉnh tề kia, cầm bộ trên cùng, tự tay y mặc vào cho hắn.
Đây không phải là lần đầu tiên Lam Vong Cơ giúp hắn mặc quần áo, nhưng Nguỵ Vô Tiện cảm thấy, hôm nay động tác của y tựa hồ ôn nhu hơn bình thường.
Cùng kiểu với bộ hỉ phục hôm đó hắn từng mặc thử, Nguỵ Vô Tiện phối hợp ưỡn ngực ngẩng đầu, lúc nâng tay lên bỗng nhiên chú ý thấy, hình vẽ thêu kim tuyến trên ống tay mình hình như có khác biệt so với trên áo của Lam Vong Cơ.
Hình thêu trên quần áo Lam Vong Cơ chính là gia văn Lam gia, tường vân chảy xuôi, nhưng trên quần áo hắn, ngoại trừ những đám mây kia, còn có những đường thêu hoa sen. Kỹ thuật thêu phải nói là cực kỳ tỉ mỉ, hoa sen kia tựa như mọc ra từ trong những đám mây, nở rộ sáng rực cả một chân trời.
Một cỗ tình cảm mãnh liệt khó nói thành lời bỗng nhiều ào đến như thuỷ triều, từ đáy lòng hắn xông lên tận đỉnh đầu.
Bởi vì ảnh hưởng của khoảng thời gian mất trí nhớ lúc trước, Nguỵ Vô Tiện những ngày nay luôn có chút không phân biệt rõ lắm, có khi vẫn mơ hồ cảm thấy, những sự việc đều giống như mới xảy ra ngày hôm qua. Hắn vẫn là hai mươi tuổi, vẫn là lứa tuổi cực kỳ hào hoa phong nhã, có bạn bè thân thuộc, có bọn tiểu bối đáng yêu ỷ vào hắn, còn có Lam Vong Cơ quan tâm bảo vệ hắn khắp nơi.
Hắn chính là đang ở tại khoảng thời gian đẹp nhất trong đời, mặc bộ hỉ phục thêu hoa sen cùng vân văn, nở mày nở mặt cùng Lam Vong Cơ thành thân, quang minh chính đại kết thành đạo lữ. Trưởng bối thấu hiểu, thân hữu chúc phúc.
Hắn còn có thể dùng Tuỳ Tiện, trong cơ thể cũng đã có một viên Kim đan hoàn hảo không chút tổn hại.
Nguỵ Vô Tiện một trận hoảng hốt, bỗng nhiên bừng tỉnh, lập tức phát hiện, những gì hắn vừa nghĩ, không phải tất cả đều là ảo giác.
“Nguỵ Anh?” phát hiện thấy sự khác thường của hắn, Lam Vong Cơ dừng tay lại, lên tiếng hỏi hắn.
Nguỵ Vô Tiện chậm rãi ngẩng đầu, trong nháy mắt đối diện với ánh mắt Lam Vong Cơ, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy xúc động không thể khống chế được, cả người bổ nhào về phía Lam Vong Cơ, dùng sức làm y ngã ra đất, phát ra một tiếng bịch trầm đục.
Nguỵ Vô Tiện một tay nắm cằm Lam Vong Cơ, một tay đè vai y, vội vàng hôn lên, hết gặm lại hôn môi đối phương, giống như một con thú nhỏ đang phát tiết cảm xúc bị đè nén đã lâu.
Lam Vong Cơ bị hắn đè ép, cũng không để ý sàn nhà sẽ làm bẩn quần áo hai người, chỉ an tĩnh mặc cho hắn hôn, một tay vòng lấy eo hắn, một tay vỗ nhẹ vuốt ve lưng hắn.
Nửa ngày, Nguỵ Vô Tiện từ trên người y ngẩng đầu, bờ môi ửng đỏ, khoé mắt cũng đỏ, trên mặt đã trở lại bình thường.
Lam Vong Cơ thay hắn lau nước đọng ở trên môi, hỏi: “Đủ chưa? Còn cần không?”
Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói: “Nên đi rồi”
Dừng một chút, nói tiếp: “Trở về sẽ tiếp tục.”
56.
“Lam Trạm, Lam Trạm.” Nguỵ Vô Tiện thấp giọng gọi hắn.
Lam Vong Cơ thoáng ngẩng đầu nhìn hắn một chút, ánh mắt ra hiệu hắn đừng nói.
Trên đài, người chủ trì đang cao giọng đọc lời khấn, Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần nghiêm nghị ngồi một bên, toàn thể ánh mắt tân khách trong hôn trường đều tập trung lên người của bọn hắn, Lam Vong Cơ cũng không biết vì sao lúc này Nguỵ Vô Tiện lại bỗng nhiên gọi y.
Nguỵ Vô Tiện cười xấu xa nói: “Một tí nữa ta phải làm một việc đại sự, ngươi giúp ta nha!”
Lam Vong Cơ cũng không hỏi cụ thể là việc gì, chỉ nhẹ gật đầu.
“… ba bái chín khấu trời tròn đất vuông, châu liên bích hợp, loan phượng hiện lên tường, mang thành kính chi tâm, đi cung kính chi lễ. Người mới tiến lên, nhất bái thiên địa….”
Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ liếc nhau, nhìn thấy rất nhiều ý cười trong mắt lẫn nhau. Bọn hắn sóng vai tiến lên phía trước, nhìn chăm chú vào tân khách, nhìn chăm chú trưởng bối, dựa theo thủ tục làm bái lễ.
Người chủ trì lại nói: “Nhị bái cao đường..”
“Phu thê giao bái”
Nghe được hai chữ này, khoé môi Nguỵ Vô Tiện nhếch lên, thầm nghĩ Lam gia quả thật không vì hắn là nam tử mà sửa lại lời này, nhưng hắn cũng không thèm để bụng. Hắn nhìn Lam Vong Cơ một thân trang phục trịnh trọng, trên mặt càng cười rạng rỡ, cùng với y, chậm rãi, chậm rãi xoay người quỳ lạy, thật sâu dập đầu ba lần, sau đó mới theo chỉ lệnh của người chủ trì mà đứng dậy.
Trên đài, người chủ trì thấy hai người đã đứng ngay ngắn, liền chuẩn bị dựa theo quá trình tiếp tục nói: “Uyên ương nghịch nước Phượng Cầu Hoàng…”
Nhưng mà, không ai ngờ là, người chủ trì vừa nói xong câu này, bên kia Lam Nguỵ hai người cũng mới vừa đứng vững, thì “tân nương” Nguỵ Vô Tiện khẽ động, cả đám tân khách không ai chú ý, bỗng nhiên hắn xoay người, hướng về Lam Vong Cơ ôm lấy. Sau đó, nâng mặt của y lên, hôn thật sâu.
Tất cả mọi người sợ ngây người, Lam Khải Nhân đứng bật dậy từ trên cao đường. Người chủ trì đã chủ trì rất nhiều hôn lễ, lần đầu tiên mới thấy tân nương không hiểu quy củ, lớn mật như thế này, nhất thời cũng đứng ngây ngẩn cả người, không biết nên hay không nên nói tiếp.
Lam Vong Cơ đã sớm bị Nguỵ Vô Tiện nói qua, bởi vậy khi bị hắn ôm lấy trong nháy mắt đã phản ứng lại, chăm chú ôm lại hắn, khi Nguỵ Vô Tiện hôn, kịp thời nâng ống tay áo che khuất mặt cả hai người.
Nguỵ Vô Tiện cho dù lớn mật, nhưng nhiều ít vẫn còn nhớ tình hình hiện nay là cái gì, bởi vậy chỉ cùng Lam Vong Cơ hôn lướt qua một chút, sau đó liền tách môi ra. Chỉ là, hai người vẫn tay trong tay nắm chặt.
Lam Vong Cơ đơn giản sửa sang lại đầu tóc, quay đầu nhìn về phía Lam Khải Nhân đang chấn động, trên mặt vừa áy náy vừa không áy náy, nói: “Thúc phụ, ta….”
Nguỵ Vô Tiện từ phía sau y nhô đầu ra, cũng dùng thanh âm ngọt ngào gọi: “Thúc phụ”
Lam Khải Nhân chưa kịp nói gì thì Lam Hi Thần bên cạnh ngược lại không nhịn được cười.
Lam Khải Nhân trừng to mắt nhìn hai người bọn họ một lát, biểu tình trên khuôn mặt cũng thay đổi, cuối cùng bất đắc dĩ mà bình tĩnh lại. Ông lại ngồi xuống lần nữa, vịn cái trán, hướng về bọn hắn, khoát khoát tay nói: “Thôi thôi, tuỳ các ngươi.”
Lam Vong Cơ nghe Lam Khải Nhân nói câu này, giống như là đã ra một quyết định dứt khoát. Lần nữa trịnh trọng hướng về ông cùng Lam Hi Thần và các tân khách ở đây đáp lễ, tiếp đến liền tóm lấy Nguỵ Vô Tiện ôm ra khỏi lễ đường.
Phía sau bọn hắn, rốt cuộc truyền đến giọng của người chủ trì sau khi hoàn hồn, phá vỡ không gian yên tĩnh, lớn tiếng nói: “Đưa vào động phòng…”
“Ha ha ha ha ha…a ! Nguỵ Vô Tiện một thân hỉ phục rườm rà, nằm trên giường trong Tĩnh Thất lăn lộn có hơi vướng víu, nói: “Lam Trạm, ta quá là không ngờ! Ngươi được lắm đấy, hahahaha..!!!”
Bọn hắn không ở trong Tĩnh Thất nửa ngày, đã có người đến trang trí nơi đây thành phòng tân hôn. Trên tường dán chữ hỉ, trên bàn là nến đỏ long phượng, Nguỵ Vô Tiện lúc này nằm lăn qua lăn lại, cũng là trên chiếc giường màu đỏ chót.
Lam Vong Cơ đến bên hắn ngồi xuống, giọng nói hơi có ý trách móc, nói: “Đã bảo ngươi nghe lời chút.”
Nguỵ Vô Tiện đạp một cái đứng thẳng trên giường, nhào lên người Lam Vong Cơ cọ cọ, nói: “Nhưng ngươi không phải đã phối hợp với ta sao”
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, nói: “Hồ nháo”
Nguỵ Vô Tiện cười càng vui vẻ hơn: “Ai là người nói thích ta hồ nháo nhỉ?”
Lam Vong Cơ lại yên lặng nhìn hắn một hồi, rốt cuộc quyết tâm, không thể nhịn được lại đè hắn, muốn chặn miệng của hắn, Nguỵ Vô Tiện lại kêu “Nè,..nè.”, dùng tay ngăn mặt của y lại, nói: “Khoan đã, khoan đã, Lam Trạm. Chúng ta còn chính sự chưa làm xong.”
Hắn bĩu môi, hướng về cái bàn nhỏ bên cửa sổ, trên đó đặt một bình rượu hợp cẩn.
Đây coi như là bước cuối cùng trong lễ thành thân, đích thật là phải uống rượu này mới có thể động phòng.
Tay Lam Vong Cơ đang giữ Nguỵ Vô Tiện dần dần nới lỏng ra.
Nguỵ Vô Tiện thuận thế bò dậy, duỗi tay lấy bầu rượu, tự tay rót cho mỗi người non nửa chén rượu, đưa một chén cho Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nhận lấy, phúc chí tâm linh (tinh thần thông suốt) nâng cánh tay, cùng cánh tay Nguỵ Vô Tiện tương giao, đem chén rượu đưa đến trước mặt mình.
— Nhưng, không cúi đầu uống. Lại nhìn Nguỵ Vô Tiện, cũng như thế, chỉ cười nhìn y, nhưng không nhúc nhích.
“Lam Trạm,” Nguỵ Vô Tiện duy trì tư thế này, như có điều suy nghĩ, nói: “Ta bỗng nhiên không muốn ngươi uống rượu này.”
Lam Vong Cơ hỏi: “Vì sao?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Uống xong chén này, ngươi khẳng định sẽ say. Mặc dù khi say ngươi cũng rất đáng yêu, nhưng ‘xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim’ (Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng – một câu trong bài thơ Xuân Tiêu của Tô Thức), ta muốn ngươi tỉnh”
Lam Vong Cơ nhìn hắn, lẳng lặng nghe.
Quả nhiên, Nguỵ Vô Tiện chưa nói xong, hắn lại nói tiếp: “Nhưng ta lại muốn ngươi uống, vì uống xong chén rượu này, chúng ta mới chân chính là phu thê.”
Ba bái đã qua, thu thân hữu lễ, nhận chúc phúc của trưởng bối, có thể đem Nguỵ Vô Tiện danh chính ngôn thuận ghi vào sổ gia phả của Lam gia.
Lam Vong Cơ nói: “Dù cho say, cũng sẽ tỉnh”
Nguỵ Vô Tiện cười một tiếng, phảng phất vẻ thoải mái nói: “Ngươi nói đúng, vậy chúng ta cạn ly?”
Lam Vong Cơ gật đầu nói: “Cạn ly”
Hai người cùng nhau ngẩng đầu lên, một ngụm liền uống cạn chén rượu.
Lam Vong Cơ buông cánh tay Nguỵ Vô Tiện ra, uống xong thần sắc quả nhiên mê đi, hắn buông thõng con mắt, đưa tay ra sau đầu, tháo mạt ngạch xuống, trịnh trọng đặt vào tay Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện cầm mạt ngạch giống như cầm trong tay trân bảo quý giá nhất, nhìn thân ảnh Lam Vong Cơ tựa hồ có chút lung lay, cặp mắt sáng màu kia cũng nhanh chóng nhắm lại, trong miệng lẩm bẩm: “Lam Trạm, lúc trước cuối cùng là ta không tốt. Ta sao có thể quên ngươi cơ chứ!”
Lam Vong Cơ khoé môi cong lên một nét cười rạng rỡ. Trong lúc y nửa tỉnh nửa mê lắc đầu, nói với với Nguỵ Vô Tiện : “Sao biết không phải phúc?”
(“Sao biết không phải phúc?” là một câu nói của Tái ông trong điển tích nổi tiếng Tái ông mất ngựa, ý là trên đời phúc hoạ khó lường, không ai biết được chuyện xảy ra là phúc hay hoạ)