Cảnh báo: hơi có khuynh hướng S-M
————————————————————-
Ngụy Vô Tiện bám vào bên cạnh Lam Vong Cơ, gần như cắn lấy vành tai y nói: “Hàm Quang Quân, mệt cho ta còn tưởng rằng khi đó ngươi là thật sự lo lắng ta sẽ đi quấy rầy nữ tu, mới trói ta trói lại, thì ra … là vì muốn nhìn dáng vẻ ta bị trói lại thế này, tiện cho cách chơi kỳ quái nào đó tự mình tưởng tượng ra ở trong đầu chứ gì, còn nói là ta yêu cầu? Chậc chậc chậc. Ngày nghĩ, đêm nằm mơ, Lam Trạm, ngươi nói thật đi, có phải ngươi rất muốn làm như vậy với ta không? Không ngờ …… Ngươi là Hàm Quang Quân thế này”
Lam Vong Cơ cho dù trên mặt vẫn không thay đổi, nhưng màu hồng kia đã lặng lẽ bò lên cần cổ trắng nõn của y. Ngón tay đặt ở đầu gối, cũng cuộn tròn khó phát hiện.
Ngụy Anh bên kia bị người ta lột quần, mặt lúc đỏ lúc trắng, quả thực không thể tin nổi, Hàm Quang Quân trông đạo mạo vậy mà thực chất có sở thích biến thái, vậy mà bị cái miệng quạ đen của mình nói trúng, trở thành sự thật!
Đang khiếp sợ, Lam Trạm lại đột nhiên giơ tay lên quất xuống, một roi quất vào mông hắn.
“Chát” một tiếng, toàn bộ thân thể Ngụy Vô Tiện đều run lên, kêu thét: “A!”
Cây roi trong tay Lam Trạm là roi dùng để cưỡi ngựa, không phải là vũ khí, mà Lam Trạm tuy lực cánh tay lớn, nhưng xuống tay vẫn có chừng mực, lần này nếu nói thật ra, thì cũng không phải đau như vậy, mà là xấu hổ đến cực điểm, khó có thể chịu đựng được. Ngụy Anh sống hai đời, có khi nào từng bị đối xử thế này? Roi ngựa quất xuống, cặp mông trắng nõn nổi lên màu hồng phấn, một bên mông vểnh cao tròn trịa còn rung rinh chưa ngừng, rất có cảm giác mẩy thật mẩy, thoạt nhìn thập phần mê người, khiến khẩu vị của người ta được kích thích.
Đặc biệt là loại khẩu vị biến thái nào đó.
Thoáng chốc, sắc mặt Ngụy Anh đỏ đỏ trắng trắng, càng nghĩ càng không thể nghĩ, hai mắt ửng đỏ, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Lam Trạm, kêu một tiếng: “Ta cảnh cáo ngươi! Đừng quá đáng nha Lam Trạm!”
Nhưng mà nhìn thấy hắn với ánh mắt này, nói lời nói đó, đôi mắt có vẻ lãnh đạm của Lam Trạm chợt loé lên một tia sáng thoáng qua, tiếp tục giơ tay lên, “Chát!”, một roi khác rơi xuống mông hắn.
Ngụy Anh bị đánh đến cả người run rẩy, nằm bẹp trên mặt đất, hít vài hơi khí lạnh, đột nhiên cắn răng, không nói một lời, cả người giãy giụa, hai đầu gối chống lên mặt đất, muốn bò đi. Lam Trạm đang đánh hưng phấn, mới vừa rồi bị Ngụy Anh nói năng bậy bạ lâu như vậy, vừa quấy rầy bằng miệng vừa sờ tới sờ lui trên người trêu chọc nửa ngày, sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn như vậy, cánh tay hạ xuống, lại là một trận roi vọt như bão táp.
Tư thế nửa quỳ này của Ngụy Anh, mông càng cong lên, đang cố gắng bò đi, hai phần thịt núng nính tròn trịa hơi rung rinh trong không trung, càng thêm mê người, “chát chát”, mấy roi đi xuống, giòn giã vang dội.
Mỗi lần Ngụy Anh bò tới một bước, Lam Trạm lại vụt mấy roi lên mông hắn, đợi hắn bò ra xa một chút, lại kéo một chân hắn trở về, Ngụy Anh hai tay bị trói, bên cạnh đó bị người ta quất vào mông trần, còn bị sỉ nhục kéo từ trên mặt đất trở về, không thể nhịn được nữa, giãy dụa vặn vẹo như phát điên.
Mới vặn vẹo một lúc, lại bị Lam Trạm nắm lấy thắt lưng. Lam Trạm thay đổi đấu pháp, tay trái tay phải luân phiên, hai bên mông đều trúng roi.
Tàn nhẫn quất một hơi mười mấy roi, quất đến hai mảng mông đỏ hồng diễm lệ mềm mại, còn theo động tác búng một cái nẩy một cái, tình cảnh vốn đã ái muội càng trở nên khiêu gợi hơn.
Một hồi như vậy, Ngụy Anh rốt cục cũng chịu không nổi nữa: “Lam Trạm …… Ngươi, ngươi điên rồi, đừng, đừng đánh nữa! Ta sai, ta sai rồi còn không được sao! Ta không nên nói ngươi biến thái, không nên nói ngươi cầm thú, không nên nói ngươi muốn hiếp d*m ta …… Ta xin lỗi ngươi được không, ngươi tha cho ta đi …… Lam Trạm, Lam Trạm ngươi có nghe thấy không, Lam nhị công tử, Hàm Quang Quân, Nhị ca ca ……”
Nghe được tiếng xưng hô cuối cùng mang theo giọng mũi, động tác Lam Trạm chậm lại, quả nhiên xuống tay nhẹ nhàng hơn một chút.
Cúi người xuống, nhẹ giọng nói sau lưng hắn: “Đau không?”
Ngụy Anh “Huhu” một tiếng: “Đau, đau quá …… Đừng đánh nữa.”
Nửa người dưới của hắn đều nóng rực, giống như bị nướng trên than lửa, bị Hàm Quang Quân có đạo đức cao quý mà trước giờ ngỡ rằng hiểu rất rõ quất roi đến quần cũng không còn, thể xác và tinh thần đều bị đả kích sâu sắc, bỗng nhiên trên mông cảm thấy mát mát lạnh lạnh, tựa như bị thứ gì đó bao phủ lên. Còn dùng lực đạo vừa vặn hơi xoa nắn, quay đầu lại, liền nhìn thấy bàn tay thon dài trắng nõn của Lam Trạm đặt lên mông mình, năm ngón tay chuyển động, chậm rãi ma xát, nắm lấy cặp mông đầy đặn của hắn rồi lại thả ra, lún sâu vào rồi nẩy ra lại, muốn dừng mà không dừng được.
Bị hình ảnh dâm mỹ ái muội này làm cho kinh hãi, Ngụy Anh lập tức không dời được tầm mắt.
Nhưng cảm giác bị người ta vuốt ve nơi đó thật kỳ lạ không nói nên lời, trên mặt hắn hai mảng ửng hồng nhàn nhạt, ánh mắt nhìn về phía Lam Trạm đều bị che mờ bởi sương mù dục vọng.
“Hàm Quang Quân, ngươi ……”
Vừa dứt lời, liền cảm thấy hai ngón tay Lam Trạm theo rãnh sâu giữa hai khối thịt mềm trượt xuống, đi tới một nơi càng không thể nói nên lời, đột nhiên, một nơi khít chặt bên trong kẽ mông bị người xoa xoa. Cả người Ngụy Anh run rẩy, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, đột nhiên xoay người muốn giãy ra, Lam Trạm lại mạnh mẽ giữ chặt hắn, ấn ngực hắn xuống, dán sát vào mặt đất, hai chân bị người bên trên đè ở dưới, trước sau bị y vững vàng khống chế, cặp mông vểnh cao lên, chỗ bí mật bị một bàn tay tiếp tục xoa xoa bài bản đâu ra đấy.
Hai chân đá lung tung, nhưng không cách nào ngăn cản nơi bí mật bị người ta cưỡng bức đụng chạm.
Ngụy Anh khóc thét nói: “……. Đừng!”
Ngụy Vô Tiện cười nhìn Lam Vong Cơ, nói: “Khó trách Hàm Quang Quân ngươi vừa rồi không chịu đi vào. Trong giấc mơ làm chuyện thế này với ta, bị ta nhìn thấy, thật sự là, xấu hổ vô cùng.”
Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn, rũ mi mắt xuống, lông mi dường như hơi run rẩy.
Ngụy Vô Tiện chống cằm nhìn bên kia, nhìn bản thân mình vừa trọng sinh thành Càn Nguyên còn chưa vui mừng được mấy ngày đã bị Lam Trạm đè dưới thân cưỡng ép khuếch trương, toàn bộ cơ thể Lam Trạm đã chen vào giữa hai chân Ngụy Anh, lưng quần màu trắng thêu vân văn cuộn tròn mở ra, một vật nóng bỏng rơi xuống cặp mông trần trụi của Ngụy Anh.
Bị người ta chống vào phía sau cọ xát, Ngụy Anh muốn kháng cự, nhưng cả người không biết vì sao đều mềm nhũn, thứ cứng rắn kia trượt qua trượt lại giữa hai cánh mông của hắn, thế nhưng lại mang theo một trận cảm giác ngứa ngáy, lát sau, lại càng lúc càng nghiêm trọng hơn, giống như là gấp gáp muốn nhiều hơn, loại cảm giác này quá mức khó có thể mở miệng, nhưng lại không thể kháng cự.
“Ưm ……”
Ngụy Anh cúi đầu rên rỉ, hai chân run rẩy, phần bẹn nuốt trọn lấy côn thịt nóng rực kia, giữa hai chân chợt thấy ấm ấm, có thứ gì đó ướt át chảy xuống. Hắn cũng không rảnh nghĩ đó là cái gì, loại cảm giác này vừa tự nhiên lại vừa mãnh liệt như thế, bèn tự mình cọ đến gần nó mà ma xát nhiều lần, cây gậy thịt bị hắn kẹp chặt giữa hai đùi đến nỗi giật nảy lung tung, còn hắn thì lại càng cảm thấy hưng phấn hơn.
“Ta tại sao lại như thế này, vì sao cứ muốn nơi đó của Lam Trạm …… Nhưng, loại cảm giác này là chuyện quái gì, còn mong muốn, mong muốn nó tiến vào ……”
Ngụy Anh vặn vẹo mông, đồng thời cũng có thể nghe được Lam Trạm ở phía sau thở dốc một tiếng, âm thanh này vừa trầm thấp lại vừa mê ly, thấm đẫm ý tứ khó nói thành lời, rõ ràng là được hắn hầu hạ đến vô cùng thoải mái, cả người Ngụy Anh đều kinh ngạc, “Ta đang làm cái gì?! Ta rõ ràng là một Càn Nguyên, ta đây là mong muốn …… mong muốn Lam Trạm thao ta sao?!”
Tuy rằng chỉ có vài ngày ngắn ngủi, nhưng tôn nghiêm của Càn Nguyên đã mạnh mẽ thức tỉnh hắn, đột nhiên đẩy Lam Trạm ra phía sau, nhào tới trước định chạy trốn. Nhưng thân thể hắn đã sớm có phản ứng, tư thế như vậy, dẫn đến nước tràn ngập, đang chờ xuất kho từ cửa động phía sau chảy ra, lăn xuống theo bắp đùi, toàn bộ tình cảnh này đều rơi vào trong mắt Lam Trạm ở phía sau hắn. Hai mắt y hơi đỏ lên, không nói một lời đuổi theo, Ngụy Anh cảm giác bên hông chợt kéo căng, bị người nọ kềm chặt, mới chậm lại một khắc thôi lại từng roi từng roi rơi xuống.
“A! …… Ôi! Đừng, Lam Trạm! …… A!”
Dường như bị chọc giận bởi sự chạy trốn của hắn, Lam Trạm bóp eo hắn, quất roi càng thêm hung dữ, không hề có quy luật. Một trận như vậy, hai cánh mông trắng như tuyết vểnh cao của Ngụy Anh bị quất đến đỏ tươi diễm lệ, hắn kêu thảm như vậy, nhưng mỗi lần mông bị quất một cái, hạ thân liền run lên, huyệt khẩu thấm ướt thít chặt lại một cái, cảm giác tê dại ngứa ngáy trong thân thể leo tới đỉnh điểm, hai chân thấy âm ấm, bị đánh đến nỗi một dòng nước run rẩy chảy ra giữa hai chân.
Ngụy Anh kinh ngạc đến sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống hạ thân, giữa hai chân, d**ng vật ngẩng cao đứng thẳng của Lam Trạm lắc lư mạnh theo động tác quất roi uy phong của y, mà chỗ kia của mình thì nhỏ giọt ướt đẫm, cứ như một cái miệng nhỏ đói khát, nhìn vật khổng lồ không ăn được nên chảy nước miếng thèm thuồng.
Ngụy Anh bị chấn động sâu sắc, cả người đều khiếp sợ: “Một Càn Nguyên như ta lấy đâu ra nước??”
Bên này Ngụy Vô Tiện nhìn bản thân mình bị Lam Trạm đánh đến nỗi nước chảy đầy chân, cũng sợ ngây người, nói: “Lam Trạm, ta nhớ khi đó ta vẫn còn là Càn Nguyên, thân thể căn bản không có phản ứng như vậy, làm sao có thể ……”
Lời còn chưa dứt, Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn, đẩy hắn xuống đất, lấp miệng hắn lại.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy hai má y nóng rực, trái tim trong lồng ngực cũng đập vô cùng mãnh liệt, trong lòng buồn cười, đợi cánh môi ướt át tách ra, hắn thì thầm nói: “Thế nào, lại thẹn thùng à? Lam Trạm khi đó ngươi đã có ý nghĩ bậy bạ với ta như vậy, khơi khơi biến ta thành Khôn Trạch trong giấc mộng, còn để thân thể ta không thể kiềm chế, quỳ xuống cầu xin ngươi thao có phải không? Trí tưởng tượng của Hàm Quang Quân bay bổng ghê, Di Lăng Lão tổ tự thẹn không bằng!”
Hô hấp của Lam Vong Cơ nặng nề một cách bất thường, không trả lời.
Ngụy Vô Tiện nói: “Thế nào …… xem đến cứng rồi à?”
Bên kia, Lam Trạm quất roi một trận, thấy thân thể Ngụy Anh đã sớm hưng phấn không thôi, thì ném roi đi, để vật kia của mình nhắm ngay huyệt khẩu nước chảy đầm đìa, đẩy vào.
Vừa ăn vào vật khổng lồ luôn tâm tâm niệm niệm, toàn bộ thân thể Ngụy Anh đều chấn động, không có cách nào chống lại sự xấu hổ ra lệnh cho hắn cự tuyệt cơn sảng khoái trong lý trí kia, tự mình lắc lắc mông, cái miệng nhỏ ướt át nuốt lấy thứ kia của Lam Trạm từ trong ra ngoài bóng loáng lấp lánh, từng chút từng chút mút vào đến phát ra tiếng.
Còn ngửa đầu không nhịn được rên rỉ: “Ưm …… thêm nữa, vào trong thêm một chút, ưm …… sâu hơn một chút ……”
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy mà ngạc nhiên, nói: “Hàm Quang Quân! Trong giấc mơ của ngươi, tại sao ta lại dâm đãng như vậy??”
Không trả lời câu hỏi này, Lam Vong Cơ ôm hắn lên, giữ cằm hắn, đôi môi ấm áp giữ lấy cái lưỡi nhỏ lải nhải không ngớt của hắn mút một trận. Ngụy Vô Tiện không thể nào nói chuyện, ngay cả hô hấp cũng bị cướp đi.
Mà bên kia, bị tiếng la hét phóng đãng của Nguỵ Anh làm cho da đầu tê dại, nhưng hạ thân lại càng thoải mái muốn chết, Lam Trạm cắm vào chưa được bao lâu, giống như Ngụy Anh mong muốn, hạ thắt lưng xuống một cái, tiến sâu vào trong, Ngụy Anh quỳ trên mặt đất, thất thần rên lên một tiếng, cặp mông đỏ hồng diễm lệ đột nhiên kẹp chặt, huyệt thịt dâm đãng hút Lam Trạm vào sâu bên trong, ngậm thân trụ dài nặng trịch kia, ra sức mút phần đầu nấm, Lam Trạm siết mạnh thắt lưng hắn, đâm sâu một cái, một dòng tinh dịch đặc sệt bắn vào.
Ngụy Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ: “Bên kia ngươi đã bắt đầu bắn rồi, thế nào, Hàm Quang Quân, sớm từ khi đó, ngươi đã muốn ta sinh con cho ngươi rồi à? Tâm tư không ít nha Lam Trạm, trước kia sao ta lại không nhìn ra nhỉ?”
Hắn vừa nói chuyện, vừa đưa tay xuống mò mẫm bên dưới Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng cởi sợi dây lưng nhỏ quanh eo Lam Vong Cơ, thò vào bên trong, trên tay đều là xúc cảm mà hắn cực kỳ thoả mãn kia, một cây trụ cứng ngắc nóng rực trong trạng thái sẵn sàng chọc vào lòng bàn tay hắn, Ngụy Vô Tiện vừa lắng nghe tiếng thở nặng nề của Lam Vong Cơ, vừa ra vẻ kinh ngạc nói: “Hàm Quang Quân, ta còn tưởng rằng ngươi quyết tâm tuân thủ quy củ thế nào chứ, là ai trước khi vào đây luôn miệng kêu ta nhẫn nhịn? Bây giờ vẫn đang trong lúc giam cầm, sao ngươi có thể có loại suy nghĩ này? Hửm? Ngươi ở chỗ này lén lút ăn thịt, để thúc phụ ngươi biết, coi chừng tức giận gần chết.”
Lam Vong Cơ thở hổn hển một hơi, liếc mắt nhìn hắn một cái, lầm lì nói: “Đây là trong mộng, không phải thực tế, không tính là phạm cấm.”
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra nói: “À ta quên mất, Hàm Quang Quân là chưởng phạt của Vân Thâm Bất Tri Xứ, quyền uy nhất, gia quy ba ngàn điều, đều do Hàm Quang Quân định đoạt, nói không phạm cấm, thì chính là không phạm cấm. Trách ta có mắt không biết Thái Sơn, Hàm Quang Quân ngươi đại nhân đừng nhớ lỗi của tiểu nhân, đừng trách tội ta nha?”
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, không dong dài với hắn, trực tiếp xé rách vạt áo và quần dài của hắn, đỡ lấy thứ kia của mình, xông thẳng vào trong. Ngụy Vô Tiện khẽ nhíu mày, chịu đựng đợt tấn công mở rộng sắc bén, rồi ngay lập tức lại bị cơn khoái cảm cắm vào đến tận cùng kích thích đến híp mắt lại.
Cái miệng nhỏ bên dưới ướt đẫm dòng nước ấm áp, vô cùng dịu dàng hút lấy vật thể xâm lược to lớn, chỉ lát sau, chỗ kết hợp đã truyền đến tiếng nước dính dính cùng tiếng cơ thể va vào nhau.
Trong Tĩnh Thất, một thế giới nhỏ bé, có hai chỗ xuân sắc vô biên.
Bên kia, Ngụy Anh đang choáng váng do cơn dục vọng mãnh liệt dâng trào, dường như bị tiếng nước bì bạch dâm mỹ đáng xấu hổ đánh thức một tia lý trí, nhìn xuống dưới thân, Lam Trạm vùi đầu làm một hồi, đã bắn ra không ít thứ bên trong hắn, trong lúc ra ra vào vào, chất dịch màu trắng đục đi ra cùng với hung khí, làm cho chỗ hai người kết hợp rối tinh rối mù, mông và đùi bị đánh thành một mảnh đỏ tím, phết đầy một thứ giống như cháo trắng, vừa nhìn là biết rất giàu dinh dưỡng, càng có vẻ bổ dưỡng, quyến rũ động lòng người, mà tính khí của hắn ở phía trước cũng đã sớm ngẩng đầu lên. Phần đầu cũng run lên từng đợt phun ra bạch trọc.
Ngụy Anh sợ ngây người, một lát sau, không biết lấy lý trí từ đâu ra, đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Đừng! Lam Trạm, đừng bắn vào! Sẽ có thai!”
Hắn không kêu một câu này còn tốt, sau khi kêu xong một câu này thì muốn chạy trốn, Lam Trạm làm sao thả hắn, kéo hắn qua, mỗi lần tiến vào, đều xâm nhập vào tận trong cùng, một phát bắn vào đầy ngập, bắn đến mức hai chân Ngụy Anh đều run rẩy, hai cánh mông bị y va đập đến tê dại và nóng rát, vừa rồi lại bị đánh tàn nhẫn, toàn bộ nửa người dưới vừa là khoái cảm cực hạn vừa là bị thao quá độ đến mức chịu không nổi.
Ngụy Anh rên rỉ một tiếng, đúng lúc Lam Trạm đột ngột xông vào, vừa vào liền bắn, trong nháy mắt bị bắn, đầu thân trụ hếch lên hung hăng quét qua khoang thịt, như có dòng điện chạy khắp cơ thể, đều là niềm vui sướng khó có thể hình dung, mông cao vểnh lên, tiểu huyệt lại bắt đầu chảy nước ra ngoài, một khắc cũng không nhịn được.
Ngụy Anh vừa khóc vừa thở dốc, mơ mơ màng màng nhìn về phía sau, trong tầm mắt vẫn là Hàm Quang Quân mặt mày lạnh lẽo, lạnh lùng bức người như trước, nhưng giờ phút này, việc mà y đang làm không hề Hàm Quang Quân một chút nào, hai tay y nắm lấy mông Ngụy Anh, từng chút từng chút kéo về phía bụng dưới của mình, vỗ mạnh một cái, đồng thời bắn vào bên trong, hình dạng mông Ngụy Anh, vừa vặn khớp vào một chỗ lõm ở bụng dưới y, nhìn qua phù hợp một cách hoàn hảo, mà khi Lam Trạm bắn ra, mi tâm lãnh đạm hơi nhíu lại, giống như bất mãn, lại giống như nhẫn nhịn, hơi thở trong cổ họng y cũng nặng nề hơn bình thường. Ngụy Anh thấy vậy có chút ngây ngẩn, nhỏ giọng kêu: “Lam Trạm ……”
Lam Trạm thở hổn hển một hơi, tầm mắt liếc mắt xuống, trầm giọng nói: “Cái gì?”
Ngụy Anh nói, “Ta muốn nhìn ngươi một chút.”
Lam Trạm thoáng sững người, sau đó rút ra khỏi cơ thể hắn, Ngụy Anh khẽ hừ một tiếng, cảm thấy trói buộc giữa cổ tay lỏng ra, tiếp theo thân thể được lật lại.
Trong lúc thực hiện động tác, vật dài màu đỏ tím ướt đẫm làm cho nước vung vẩy khắp nơi, bốn chữ trên trang bìa《Lục căn thanh tịnh》dưới thân Ngụy Anh bị làm loang ra một đốm.
Hai tay Ngụy Anh được giải phóng sờ soạng trên người Lam Trạm, kéo thắt lưng y ra, các lớp áo trước người lần lượt bung ra, vạt áo trước màu trắng thuần của Lam Trạm rung lên một cái, lật sang hai bên, lồng ngực và đường cơ bụng đẹp đẽ lộ ra trong tầm mắt, bởi vì đang chăm chú vuốt ve mình, cơ bắp ở bụng dưới và trên đùi siết chặt rồi thả lỏng, căng lên rồi mềm xuống, gân xanh nổi lên ở bên trên, hai tay Ngụy Anh vuốt ve lên đó, cảm giác được mỗi lần đối phương đùa bỡn với hắn, cơ bắp phập phồng, Hàm Quang Quân như vậy, là một khía cạnh mà hắn chưa từng thấy qua, bề ngoài nhìn lạnh lùng như băng, bên trong lại vô cùng nóng bỏng, phong cảnh như vậy chỉ hiện ra trước mắt hắn, tất cả tinh dịch nóng bỏng của y, cũng chỉ cho một mình hắn.
Chỉ một khắc trước, hắn thậm chí không thể tin Lam Trạm lại muốn làm loại chuyện này với hắn, và hắn thế mà cũng muốn làm loại chuyện này với Lam Trạm, nhưng giờ phút này, hắn lại cảm thấy không sao cả, chỉ cần là người này, thì sao cũng được.
Hàm Quang Quân ở trên người hắn chăm chỉ cày cấy, mỗi một lần đều rõ ràng dứt khoát, Ngụy Anh nhìn thấy mà nóng mắt, hai chân thon dài trắng nõn quấn lấy eo đối phương, ý loạn tình mê nói: “Lam Trạm, cho ta hết đi, ưm …… Ta thích, vẫn còn muốn ……”
Lam Trạm ngẩn ra, Ngụy Anh muốn, y làm sao còn có thể không cho, hít một hơi, hung hăng thúc vào trong.
Ở phía bên kia Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện cười nói: “Lam Trạm, bên kia ngươi gần như bắn xong rồi, ngươi xem bên này, chúng ta có phải cũng nên hay không ……”
Lam Vong Cơ gật gật đầu, đặt hắn lên chiếu, thắt lưng trầm ổn lên xuống vài lần, bắt đầu quá trình phóng thích.
Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm. Tuy nói sung sướng thì cũng thật là sung sướng, nhưng thắt lưng và mông của hắn cũng không phải làm bằng sắt, huống chi gần đây thân thể cũng có chút lười biếng, hồ nháo bừa bãi lâu như vậy, thể lực cũng gần như hao hết.
Đợi một khắc đồng hồ, Lam Vong Cơ bắn được bảy tám phần, vài cái trước khi kết thúc, cũng tăng nhanh tốc độ, toàn bộ đưa vào trong cơ thể hắn.
Sau khi xong việc, Lam Vong Cơ cũng không rút ra, mà vẫn cắm vào trong cơ thể hắn, thay đổi tư thế cho hắn.
Ngụy Vô Tiện nói: “Hàm Quang ….. Quân?”
Lam Vong Cơ mỉm cười, tiến đến bên tai hắn, nhẹ nhàng nói mấy chữ.
“Giam cầm đã ba tuần rồi.”