Nhaminh [CĐR] – Chương 91 (H)

[CĐR] – Chương 91 (H)

0 0 đánh giá
Article Rating

“Lam Trạm ……”

Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi thở hổn hển động lòng người, máu huyết dưới cơn động tình lan lên lồng ngực màu lúa mì, hai đầu vú trước ngực nhấp nhô theo động tác của hắn, Lam Vong Cơ gắt gao nhìn chằm chằm, căn bản không thể dời tầm mắt của mình, vẻ mặt của y vô cùng đáng sợ, nhưng mà trái tim và thân thể Ngụy Vô Tiện lại giống như một hồ nước mùa xuân, gợn lên những con sóng lăn tăn.

Đợi đến khi vật dưới tay kia cứng rắn ướt át, đầu ngón tay hắn đi xuống, nhẹ nhàng chạm vào suối nước nóng đã ẩm ướt ngập tràn ở phía sau, tiểu huyệt vừa nuốt vào một lóng tay, đã đói khát mút lấy, toàn bộ thân thể Ngụy Vô Tiện co lại một cái, dừng lại trong một tích tắc, sau đó phát ra một âm tiết run rẩy.

Thân thể Lam Vong Cơ cũng run rẩy theo.

Hai chân mềm nhũn, cơ thể liền ngã vào trong lồng ngực Lam Vong Cơ, cú va chạm này, mùi đàn hương lạnh như băng không còn sót lại chút gì, thay vào đó đều là mùi xạ hương nồng đậm đến kinh người.

Được bao bọc bởi thân hình rắn chắc của Lam Vong Cơ, trong hơi thở đều là hương vị của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện ý loạn tình mê, động tác ngón tay tăng nhanh trong huyệt khẩu ướt át, hai má cọ lên lồng ngực nóng bỏng của Lam Vong Cơ, quần áo trắng như tuyết vốn đã bị hắn lột ra một mảng lớn, theo động tác của hắn lộ ra một mảng cơ bắp rõ ràng hơn ở phía dưới, Ngụy Vô Tiện nôn nóng kéo đai lưng của y, “Cái này buộc …… chặt quá đi!”

Lam Vong Cơ lúc này đã hoàn toàn không còn phản ứng được gì nữa, giống như hòa thượng ăn chay thanh tâm quả dục đâm đầu trúng ôn nhu hương, choáng ngợp trước vẻ khêu gợi trần tục khó tin trước mắt, ba hồn mất đi bảy phách, ý chí và ý thức bỗng thoáng thoát ra khỏi thân thể, đôi mắt màu lưu ly mở to, ngơ ngác mặc cho Ngụy Vô Tiện hành động.

Nhưng chiếc đai lưng này của Lam gia giống như gửi gắm tất cả nỗ lực bảo vệ trinh tiết của Lam thị, cho dù Ngụy Vô Tiện kéo thế nào, cũng thật sự không hề suy suyển, kéo cả người Lam Vong Cơ lảo đảo một cái, trực tiếp bị hắn đẩy ngã trên mặt đất.

Hạ thân Ngụy Vô Tiện đã ngứa ngáy đến không chịu nổi, gấp gáp như thể muốn có một thứ gì đó xoa dịu hắn, đầu óc nóng lên, trực tiếp ngồi lên người Lam Vong Cơ, mông đè lên chỗ đã sớm cứng rắn nóng bỏng ở hạ thân Lam Vong Cơ, tì lên cọ xát qua lại, quần của hai người vẫn chưa cởi, sau khi bị Ngụy Vô Tiện cọ xát vài cái, lập tức loang ra một mảng nước sẫm màu.

Ngụy Vô Tiện thở dốc một cái, cơn khô nóng ở hạ thân được giải toả một chút, một tay chống ở bên cạnh Lam Vong Cơ, tay kia chui vào trong áo y, vuốt ve vùng eo bụng ấm áp rắn chắc của y, nói: “Lam Trạm …… ngươi còn ngây ngốc làm gì ……”

Quần áo của hai người đã ướt đẫm không thể chịu nổi, giống như trải qua một trận lũ lụt vào mùa xuân, chỗ nào cũng nhầy nhầy dính dính, cách hai lớp vải, thân thể Lam Vong Cơ cứng ngắc, nhưng vật dưới thân lại rất có tinh thần, gân xanh trên đó rung động, đâm vào khe mông của Ngụy Vô Tiện nảy lên thình thịch, phần đầu tròn trịa hếch lên, khí thế ngút trời chỉa thẳng lên đỉnh.

Ngụy Vô Tiện vừa vặn vẹo thắt lưng, lắc lư tới lui trong tư thế cưỡi ngựa một cách phóng đãng không chịu nổi, cọ mông của mình đến mức nóng bỏng khó nhịn, vừa nói: “Nhanh, đưa vật kia của ngươi vào …… cắm vào vài cái là được.”

Ai ngờ những lời này vừa mới ra khỏi miệng, Lam Vong Cơ giống như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, bật ngồi dậy, mà Ngụy Vô Tiện cũng bị đẩy mạnh ra, ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.

Hai mắt Lam Vong Cơ hơi đỏ lên, giọng nói trầm thấp thốt ra một câu: “Ngụy Anh …… ngươi, ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy? ……”

Vạn lần không nghĩ tới Lam Vong Cơ lúc này còn có thể có lý trí cự tuyệt hắn, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn câm nín.

Sau khi hắn sống lại trở về, thừa dịp Lam Vong Cơ say rượu, chỉ vào chính mình, hỏi một câu, và Lam Vong Cơ cũng trả lời hắn một câu, gồm hai chữ chắc chắn, sâu nặng, không thể nghi ngờ. Lúc đó Ngụy Vô Tiện cho rằng y đang nói Tị Trần trong tay mình, nhưng sau này hắn biết ra, không phải như thế.

“Của ta.”

Mười ba năm sau Lam Vong Cơ chắc chắn như thế, không biết từ khi nào, đã giao ra một thứ mà y đã giữ gìn nhiều năm. Cho nên sau lần thứ hai “say rượu”, đối với yêu cầu vô lễ của Ngụy Vô Tiện cũng không hề nhíu mày một cái, còn chủ động cởi quần áo của mình ra.

Nhưng mà, tiểu cổ bản năm đó, lại không có được phần chắc chắn này.

Ngụy Vô Tiện tuy rằng có thể hiểu được, nhưng không cách nào hiểu được một cách chân chính, hắn không thể hiểu được sự kiên quyết gìn giữ thân thể và tinh thần này của Lam Vong Cơ, nhưng lại có thể nhận ra sự ngờ vực sâu sắc bên dưới ánh mắt lạnh lùng của y.

Không tin Ngụy Vô Tiện đối với mình là thật lòng, là khao khát.

“…… Ta muốn làm cái gì á? Ta muốn làm gì, Lam Trạm ngươi còn không rõ ràng hay sao?”

Ngụy Vô Tiện mở rộng cánh tay, vô cùng nhiệt tình nói: “Lam Trạm, Lam Vong Cơ, Hàm Quang Quân! Ta thực sự mong muốn ngươi! Mong muốn tất cả mọi thứ của ngươi, trái tim ngươi, thân thể ngươi, bộ phận …… thiên phú dị bẩm của ngươi, ngươi không biết, chúng ta đợi đến bây giờ đã là muộn, bỏ lỡ rất nhiều thứ! Nếu ngươi thích ta, đáng lẽ nên sớm làm ta, ở Tàng Thư Các nhà các ngươi, bãi cỏ sau núi nhà các ngươi, ngươi đáng lẽ nên trói ta lại, muốn làm thế nào với ta thì làm thế nấy, bày thành tư thế gì, muốn bao lâu thì làm bấy lâu ……”

“Nói hươu nói vượn!”

“Đủ rồi!”

“Im miệng!”

Ngụy Vô Tiện nhiệt tình tuôn trào hết ra, lại bị cắt ngang như vậy, ba câu hét to này của Lam Vong Cơ, câu nào câu nấy đều dùng sức, câu nào câu nấy cũng tức giận, đến cuối cùng y bịt lỗ tai mình lại, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ.

Ngụy Vô Tiện triệt để kinh hãi rồi.

Ngụy Vô Tiện không ngờ, những lời bày tỏ chân thành này hắn nói ra lúc tình cảm rung động ở miếu Quan Âm, lúc hắn và Lam Vong Cơ ở ngoại ô thành Vân Bình, nói với cùng một người, chẳng qua là cách nhau một khoảng thời gian, thế nhưng lại không có hiệu quả. Hắn hoàn toàn không thể tin được, chỉ cảm thấy là mình chưa đủ cố gắng, kiên trì nói: “Lam Trạm, ngươi ngốc à, ngươi ngẫm lại xem, nếu ta không thích ngươi, có thể đưa Xuân Cung đồ cho ngươi sao? Đó chính là Xuân Cung đồ á, là thứ có thể tùy tùy tiện tiện đưa ra hay sao? Nếu không phải đã sớm mơ tưởng viễn vông, có ý đồ với Lam nhị công tử ngươi, thì ta làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy.”

Thật sự vẫn có thể …… Ngụy Vô Tiện hắn từ khi nào biết xấu hổ vậy.

Tuy nhiên, chuyện này không quan trọng.

Lam Vong Cơ bịt lỗ tai lại, nhưng hiển nhiên là y vẫn nghe được, sau một hồi sững sờ, trả lời: “Đó là sách vẽ nam nữ!”

Ngụy Vô Tiện hơi ngẩn ra, mất một lúc mới hiểu được câu nói thoạt nghe như không đầu không đuôi của Lam Vong Cơ.

Ý là, nếu Ngụy Vô Tiện thật sự có ý với y, tại sao có thể tặng Xuân Cung đồ vẽ hình nam nữ, phải là Long Dương đồ mới đúng nha.

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên bộc phát ra một trận cười: “Ha ha ha ha! Tiểu cổ bản, không nghĩ tới ngươi trông có vẻ trốn tránh như rắn rết, nhưng trên thực tế lại xem rất nghiêm túc nha, còn có thể phân biệt hình vẽ trên đó là nam nữ nữa!”

Sắc mặt Lam Vong Cơ càng khó coi hơn, nếu không phải trong tay y không có Tị Trần, Ngụy Vô Tiện đã sớm bị y đâm chết.

Đối với Lam Vong Cơ không có vũ khí trong tay này, Ngụy Vô Tiện to gan lớn mật: “Haizz! Đây không phải là không có cách nào sao, ai biểu trong quầy sách đều bán loại này, hoàn toàn không có Long Dương Đồ.”

Trong thế giới Khôn Trạch, nữ giới nhiều hơn, nam giới rất ít, nếu thị trường không lớn, vậy tất nhiên sẽ không có nguồn cung, Ngụy Vô Tiện nghĩ một cách đương nhiên.

Ai ngờ, Lam Vong Cơ đột nhiên nói một câu: “Có!”

Lồng ngực y phập phồng một trận, nắm đấm trong tay siết chặt, dùng vẻ mặt vừa chắc chắn lại vừa nghiêm túc nói: “Có Long Dương đồ.”

Ngụy Vô Tiện sững sờ.

Một lát sau.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Lam Trạm ngươi quá rành nha …….” Hắn cười ngã lăn ra đất, bộ dạng ôm bụng rất vất vả, “Ta nhớ ra rồi! Ta biết là có! Ta đã từng nhìn thấy ở trong phòng ngươi, ha ha ha ha quyển “Uyên Uyên bí phổ” kia thật sự là của ngươi hả? Ta còn tưởng rằng Duyệt nhi vu cáo bậy bạ chứ! Ha ha ha ha ha ha …… Được nha, Lam Trạm, hoá ra ngươi ở tuổi này đã sớm lén lút xem qua, còn nói không có ý gì với ta, từ lâu đã tự mình tưởng tượng thao ta như thế nào vô số lần rồi đúng không! Ha ha ha ha ha!”

Lam Vong Cơ ở phía đối diện làm như đã tức giận đến mức nói không nên lời, cũng không rảnh nghĩ “Duyệt nhi” rốt cuộc là ai, Ngụy Vô Tiện cười ha hả lăn đến bên cạnh y, túm lấy một góc thắt lưng của y kéo thế nào cũng không kéo ra được, nhỏ giọng nói: “Được rồi mà, đừng tức giận nữa, tiểu cổ bản, ngươi đã xem rồi tất nhiên là tốt nha, vậy không phải càng biết ta muốn làm gì với ngươi sao? Thật ra, cũng không làm cái gì, chỉ là …… mượn đồ của ngươi dùng một chút ……” Hai ngón tay làm thành hình người nhỏ, đi tới một chỗ giữa hai chân y, nhẹ nhàng khều một cái.

Thân thể Lam Vong Cơ đột nhiên căng thẳng.

Tưởng tượng bên dưới có thứ nóng rực thế nào đang chờ đợi hắn, mới liếc nhìn một cái, ánh mắt Ngụy Vô Tiện đã nóng lên, nhìn hai cái, liền nhịn không được liếm liếm môi.

Giọng nói thì thầm trong cuống họng như thể được bọc trong đường mật nói: “Thứ kia của ngươi có hình dáng tốt như vậy, …. to như vậy, ở bên trong ta, nhất định rất thoải mái ……. ta thích ngươi đến mức nào, đến lúc ngươi biết điều đó rồi. “

Nói xong một câu này, Ngụy Vô Tiện lập tức được như ý nguyện bị đẩy ra trên mặt đất.

Bàn tay to lớn của Lam Vong Cơ túm một cái, lật ngược toàn bộ người hắn lại, một tay nắm lấy quần hắn, kéo roẹt một cái, rách tan nát.

Ngụy Vô Tiện lại nằm sấp trên mặt đất trong một tư thế quen thuộc, đầu gối của hắn cong lại chống một nửa, mông hơi hơi cong ra phía sau, không còn quần áo che chắn, không khí mát lạnh vỗ lên trên đó.

Ngực và thân thể hắn đều ngứa ngáy không chịu nổi, nghĩ đến vật ấy của Lam Vong Cơ sắp sửa tiến vào bất kỳ lúc nào, cảm giác sung sướng kia chạy lên đầu lưỡi, rồi lao xuống thắt lưng, cảm giác nóng rực như ngọn tà hỏa bùng cháy, hai chân run rẩy, run ra một đống thuỷ dịch, chảy xuống theo cặp đùi trắng nõn.

Phía sau, hô hấp Lam Vong Cơ chợt dừng lại.

Tuy nhiên ——

“Chát!”

Một âm thanh cực kỳ to rõ, lại cực kỳ vang dội.

Ngụy Vô Tiện tràn đầy chờ đợi, đều là tư vị tuyệt vời nhất khi Lam Vong Cơ tiến vào mình, ai ngờ thứ chờ đợi được, lại là âm thanh như vậy, cùng lúc đó, một cơn đau rát ở phía sau mông, cả người đều run lên.

“Chát chát chát!”

Lại là mấy ngọn roi tàn nhẫn đánh xuống, Ngụy Vô Tiện đều sợ ngây người, mất một lúc lâu, nhìn ra phía sau, mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Lam Vong Cơ ở phía sau hắn, trong tay cầm một sợi dây dài mảnh, giơ lên trước người, nằm bên cạnh trong ánh lửa, là cây đàn Vong Cơ toàn thân đen nhánh, một dây đàn trong đó đã bị rút ra, mà sợi dây đàn u lãnh trước kia chỉ có thể đàn ra cao sơn lưu thuỷ, giờ phút này lại quất vào mông Ngụy Vô Tiện hắn!

Một cảm giác dường như đã từng quen biết dâng lên trong lòng.

…… Tại sao lại như vậy!

Dây đàn của cây đàn Vong Cơ được làm từ tơ băng tằm thượng đẳng nhất, vô cùng lạnh lẽo, được tăng cường bởi chú pháp, càng có độ cứng và độ giòn giống như kim loại, quất vào da thịt, cực kỳ đau đớn, trên mông Ngụy Vô Tiện lập tức xuất hiện mấy vết đỏ nóng rát, trên làn da trắng nõn giống như hồng mai rơi trên tuyết, khiến người ta nhìn mà vô cùng thương xót.

Ngụy Vô Tiện sợ ngây người, lập tức giãy người lên, chẳng còn tâm tư gì nữa, một cảm giác giận dữ nhục nhã tràn ra khỏi lồng ngực: “Lam Trạm ngươi lại như vậy! Thật quá đáng!”

Lam Vong Cơ ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, chỉ cho rằng Ngụy Vô Tiện lại nói năng bậy bạ, cái gì mà “lại như vậy”, từ trước tới nay y chưa từng làm loại chuyện thế này, mới vừa rồi y bị hắn trêu chọc đến nổi giận, đầy ngập những thứ nóng bỏng đang dâng trào trong ngực và vùng bụng dưới, Ngụy Vô Tiện vừa nhúc nhích, đã bị y nhào tới, hai ba động tác, sợi dây đàn nhỏ nhất kia đã quấn vào hai cổ tay Ngụy Vô Tiện, buộc chặt thành nút chết.

Ngụy Vô Tiện một đợt sóng còn chưa bình tĩnh, thế nhưng lại bị trói, hai mắt mở to thật lớn, chỉ thấy động tác của Lam Vong Cơ như nước chảy mấy trôi, lập tức rút thêm một sợi dây đàn khác từ trên cây đàn Vong Cơ, hơn nữa còn là một sợi to hơn.

Lập tức, Ngụy Vô Tiện liền nếm được tư vị của sợi dây đàn thứ hai này.

“Chát chát chát chát!”

“Lam Trạm ngươi điên rồi, ngươi điên rồi! Ngươi thế mà lại đánh ta! A!”

Ngụy Vô Tiện kêu thảm thiết, tràn ngập trong lòng đều là suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi, tiểu cổ bản này làm sao vậy! Tại sao xảy ra thế này! Mình chân thành bày tỏ tình cảm như thế, đổi lại là những ngọn roi không chút lưu tình của y! Một lần thì thôi đi, còn có lần thứ hai, đây là quất mông hắn đến nghiện rồi!

Thân thể kiếp trước này của Ngụy Vô Tiện, tỷ lệ và đường cong đều hoàn mỹ, sự đàn hồi và săn chắc của cơ bắp lại ở một mức độ cao hơn so với thân thể sau khi sống lại, cộng thêm tuổi trẻ năng động, vừa ngây ngô vừa hừng hực sức sống, một roi quất xuống, mông lõm xuống một khắc liền nẩy ra trở lại, bật trả lại đủ mười phần sức lực, chấn động đến mức hổ khẩu của Lam Vong Cơ đều run lên, dây đàn bay vút lên không trung.

Lam Vong Cơ sửng sốt trong một chớp mắt, mông Ngụy Vô Tiện chổng cao trong không trung, lặng lẽ phản kháng.

Ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn vào càng lúc càng tối.

“Ah! Lam Trạm, ngươi …….. A! Ta …….. A!”

Một câu phản đối của Ngụy Vô Tiện đột đột bị quất đứt đoạn.

Chính thái độ thà chết không nghe, không cam lòng chịu nhục này, đã khơi dậy dục vọng ngược đãi đáng sợ của Lam Vong Cơ hiện tại, xu thế là muốn thuần phục thân thể này, lập tức roi vụt xuống như mưa giông bão táp, hơn mười cái, mông Ngụy Vô Tiện lập tức không thể nhìn nổi, một trận như vậy, vừa kêu la thảm thiết, vừa nhục nhã bò trên mặt đất.

Bị đánh đến tình trạng này, Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng hiểu được, ngay từ đầu khi không nhịn được cắn vào cổ hắn, Lam Vong Cơ vẫn còn ngại ngùng, sau đó Ngụy Vô Tiện càng nói càng khoa trương, hành động càng lúc càng lớn mật, ngược lại đã hoàn toàn gợi lên sự nghi ngờ của tiểu cổ hủ còn trẻ tuổi này, bất kể hắn nói cái gì cũng càng không tin.

Tâm ý kiếp trước của Ngụy Vô Tiện đối với Lam Vong Cơ dù công khai hay âm thầm, ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng phát hiện ra, huống chi là Lam Vong Cơ, hơn nữa lời lẽ của Ngụy Vô Tiện ngả ngớn như vậy, thể hiện sự thân mật xưa nay chưa từng có đối với y, so với thái độ trước kia của hắn đối với mình, trước sau như hai người khác nhau, Lam Vong Cơ không tin hắn là chuyện đương nhiên.

Không tin Ngụy Vô Tiện thật sự thích y, muốn y, mà là giống như trước kia, đùa bỡn không chút kiêng dè, mà Lam Vong Cơ bị đùa bỡn như vậy, tâm ý, dục vọng của mình đối với Ngụy Vô Tiện, trong lòng mong muốn nhưng không dám muốn, cảm giác khó chịu khi muốn tin nhưng không cách nào tin, trằn trọc tới lui giữa những cảm xúc rối bời, lên tới đỉnh điểm thì cả người liền bộc phát, một lòng nhận định Ngụy Vô Tiện là nhục nhã trêu đùa y, vì thế muốn trả thù ngược lại một cách hung ác, cho hắn một trận đẹp mắt.

Vạn lần không nghĩ tới, Lam Vong Cơ lúc trẻ cỡ hai mươi tuổi hoàn toàn không phải là người mình có thể tùy ý bắt nạt, bắt nạt sẽ lộ ra một khía cạnh xưa nay chưa từng có, Ngụy Vô Tiện nằm sấp trên mặt đất khóc lóc cầu xin tha thứ, cả người đều là hối hận.

Nhưng trong lòng hắn đang kêu oan, ngoài miệng đang trách giận, nhưng phản ứng của cơ thể lại là một thái cực khác, cũng không biết có phải là báo ứng do lần trước trong giấc mộng nhìn thấy mình bị đánh đến mức hưng phấn khó nhịn hay không, lúc này thế mà cũng nổi lên phản ứng giống vậy, bị dây đàn quất vào mông dữ dội như thế, nước dưới thân lại càng không thể kiểm soát, trào ra giữa hai chân, chảy xuôi thành một mảng lấp loáng, khiến người ta nhìn mà hoàn toàn không thể nào giữ được lý trí.

Sợi dây đàn bị cặp mông đàn hồi của Ngụy Vô Tiện bắn ngược bay ra khỏi tay, Lam Vong Cơ khựng lại một chút, dây đàn rơi xuống đất, là một âm thanh to rõ.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ không ổn, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ Lam Trạm còn muốn thay một sợi dây đàn to hơn để quất hắn hay sao, sợ tới mức mông run lên, nhưng lập tức, một sức mạnh thật lớn bóp chặt thắt lưng hắn, một vật nóng rực nảy thình thịch áp lên phía sau hắn, cọ xát vài cái, hơi thở phía sau dần dần nặng nề, xông thẳng vào.

“Ưm ……!”

Nhận được sự đối đãi như mong muốn, Ngụy Vô Tiện sảng khoái đến đầu váng mắt hoa, tất cả nếp gấp trong cơ thể đều được ủi phẳng, mang đến khoái cảm tê dại suýt nữa làm cho hắn trực tiếp lên đỉnh, phía trước không nhịn được tiết ra một chút, lập tức thành ruột không thể kềm chế mút lấy thân trụ dài nóng rực kia, run rẩy từng trận, khiến cho vùng eo và bụng dưới của hắn co thắt một cách kịch liệt.

Bên trong Ngụy Vô Tiện vừa ướt vừa mềm, có thể bị thao thành các loại hình dạng phù hợp, giống như một cái miệng nhỏ nóng bỏng lại mọng nước, mỗi một lần đâm vào rút ra đều sảng khoái đến cực hạn, kèm theo tiếng rên rỉ quyến rũ của hắn, da đầu Lam Vong Cơ tê dại, đắm chìm trong thân thể hắn, không cách nào tự kiềm chế.

Hai người đều sung sướng không chịu nổi, Ngụy Vô Tiện bị thao đến mơ mơ màng màng, thầm nghĩ, tuy rằng không giống lắm với suy nghĩ của hắn, nhưng trăm sông đổ về biển, hình như …… thế này cũng được?

Quất hắn hơn mười roi vẫn chưa hả giận, Lam Vong Cơ hiện tại đang bóp eo hắn, hung khí nóng bỏng đâm vào rút ra ở huyệt khẩu phía sau hắn, mỗi một cái đều cực kỳ tàn nhẫn, không chừa lại một chút nước nào, một trận như vậy, Ngụy Vô Tiện bị làm đến mức vừa nóng vừa tê, thân thể không ngừng co lại, cơn lũ mùa xuân tràn ngập giữa hai chân, nước nhỏ giọt ướt đẫm, bụng dưới và mông liên tục co giật, trong giọng nói cũng mang theo tiếng rên khóc không thể kềm nén.

Một hơi cũng không kịp thở, năm ngón tay bấu chặt lấy mặt đất, “Lam Trạm ….. Ngươi, ngươi chậm một chút, ta chịu không nổi …… A!”

Lam Vong Cơ thọc sâu vào một cái, hắn đột ngột co rúm thành một cục, căng người ra hồi lâu, không khống chế được mà co giật, cổ họng rên lên một tiếng, phía trước liền tiết ra.

Kịch liệt thở dốc, thần sắc Ngụy Vô Tiện đều là thảng thốt.

Bạch trọc phun xuống vùng bụng dưới, lại nhỏ giọt theo chuyển động nhịp nhàng tiếp tục của thân thể, cùng những mảnh quần rách nát bên dưới hắn làm thành một mảnh hỗn độn.

Không bao lâu, Lam Vong Cơ liền lật hắn lại, đè hai chân hắn, lại tiến vào từ hạ thân hắn, đâm vào rút ra một hồi, tính khí ở trong cơ thể Ngụy Vô Tiện nảy mạnh lên, cắm vào chỗ sâu nhất khó nhịn nhất của hắn, bắt đầu xuất tinh.

Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không có một động tác hay suy nghĩ nào khác, thừa nhận mỗi một đợt nóng rực phóng vào của Lam Vong Cơ, cảm nhận mỗi một lần côn thịt rung động lung tung ở bên trong, mỗi một lần nảy lên, là bắn càng nhiều chất dịch nóng hổi vào bên trong hắn, phần dịch thể trắng đục không chứa hết rỉ ra bên ngoài, thấm ướt cả cặp mông đỏ rực, mang ý tứ sắc tình đến cùng cực.

Mông hắn bị đánh đến tê rần nóng rát, hạ thân bị Lam Vong Cơ khóa chặt mãnh liệt bắn tinh, thân thể mặc cho đối phương di chuyển, trong lúc căng thẳng và phóng thích qua lại, chìm chìm nổi nổi giữa biển dục vọng, đã không còn ý thức tỉnh táo, đôi mắt đối diện với đôi mắt của Lam Vong Cơ.

Đôi mắt Lam Vong Cơ khép hờ, trong ánh mắt nhìn xuống đều là sự thoả mãn không thể che giấu vì chiếm hữu được hắn, bắt nạt được hắn, nhìn lên nhìn xuống trên thân thể đang động tình của hắn, đột nhiên nhắm mắt lại, một tia sáng nguy hiểm không thể nói rõ ý nghĩa gì chợt loé lên, khiến Ngụy Vô Tiện nhìn đăm đăm, cặp mông run lẩy bẩy.

Thầm nghĩ, lần này, Lam Trạm sẽ không buông tha cho hắn rồi.

Quả thật, bắn xong một lần, Lam Vong Cơ lại rút ra một dây từ cây đàn Vong Cơ.

Cây đàn có bảy dây, từ nhỏ đến to dần, mỗi một sợi đều dừng lại trên mông Ngụy Vô Tiện, mỗi một sợi đều nếm được tư vị của hắn, để lại vết sẹo trên thân thể trẻ trung kiên cường của hắn.

Sự tôn kính của Lam Vong Cơ đối với thân thể này của hắn đã hoàn toàn biến mất, chỉ muốn làm thế nào để bắt nạt hắn bằng đủ loại cách chơi, đủ loại tư thế.

Quất hắn một trận, rồi thao hắn một hồi, không hề dịu dàng một chút nào, khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại trong Tĩnh Thất, hai phần thịt mông đều run rẩy, ngồi cũng ngồi không yên.

Môn sinh gõ cửa bọn hắn, vẻ mặt nghi ngờ nhìn vào.

Ngụy Vô Tiện trên mặt đủ loại cảm xúc, đôi mắt sáng trưng, hoảng hốt kinh ngạc, vô cùng có tinh thần, còn Lam Vong Cơ cúi đầu, hơi thở có chút không ổn định, không biết nghĩ cái gì.

Môn sinh nói cho bọn hắn biết thời gian thăm viếng đã hết, một khắc trước Lam Khải Nhân còn tới một chuyến, nhìn qua khe cửa vài lần, xác nhận bọn hắn quả thật đang ngồi thiền tu hành, mới rời đi.

Có vẻ khá hài lòng.

Loading

Cha đâu rồi

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest


0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x