Nhaminh [CHY] Chương 58: Người đàn ông có một toà nhà

[CHY] Chương 58: Người đàn ông có một toà nhà

0 0 đánh giá
Article Rating

Tiêu Thanh Hải không đợi được em gái hành chính, nhưng lại đợi được một người không ngờ tới.

Chỉ thấy người đó đang ôm trong tay một chiếc áo khiến Tiêu Thanh Hải cảm thấy rất quen thuộc, chỉ là chiếc áo tại sao trông có vẻ rách nát te tua …

Thoạt đầu Tiêu Thanh Hải cũng không để tâm lắm, anh chỉ lơ đãng nhìn một cái.

Trên đời này kiểu áo tương tự nhiều như thế, anh cũng không thể nào nhận biết hết từng món.

Nhưng, Tiêu Thanh Hải luôn cảm thấy chiếc áo trong tay người đó quen thuộc như vậy …

Vì thế Tiêu Thanh Hải nghĩ kỹ lại một chút.

Không nghĩ còn đỡ, vừa nghĩ ra, sắc mặt Tiêu Thanh Hải lại một lần nữa tối sầm …

Chiếc áo đó chẳng phải là chiếc áo mà Ôn Ngôn đã nói với anh rằng đã bị bẩn và đưa đi giặt khô hay sao!

Lần trước Ôn Ngôn đã nói gì với anh, áo cậu bị bẩn và đưa đi giặt khô rồi, chiếc áo đã đưa đi giặt khô tại sao được ôm trong tay của một người phụ nữ khác!

Nhưng chiếc áo này vì sao lại rách nát te tua như vậy, chắc không phải là áo của Ôn Ngôn đâu nhỉ …

Tiêu Thanh Hải âm thầm tìm một lý do để tự an ủi mình, anh cũng không tin Ôn Ngôn có thể tuỳ tiện đưa đồ của mình cho người khác …

Hẳn chỉ là trùng hợp thôi, Tiêu Thanh Hải thầm cố gắng thuyết phục bản thân.

***

Dương Vũ Đình hôm nay tâm trạng không tệ vừa hát vừa bước vào …

Lần trước Ôn Ngôn đã nói với cô chiếc áo này là nhãn hiệu của nhà mốt Y, chỉ có thể gửi về xưởng mới có thể giặt sạch, điều đó thật sự đã doạ cô hết cả hồn!

Phải biết rằng cô chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, làm gì có nhiều tiền để giặt một chiếc áo như vậy …

Nhưng nhỡ đâu có thể khiến Ôn Ngôn nhìn cô bằng con mắt khác, sau đó có được cơ hội bước vào hào môn, nghĩ lại chuyện này thì cũng xứng đáng nha!

Thế là vào buổi tối trước khi Dương Vũ Đình dự định qua hôm sau sẽ cắn răng gửi chiếc áo về xưởng đi giặt, cô lại đọc một cuốn tiểu thuyết Mary Sue mới phát hành.

Trong cuốn tiểu thuyết đó, nữ chính cũng “vô ý” làm bẩn quần áo của nam chính, nam chính yêu cầu nữ chính bồi thường cho anh ta, nhưng nữ chính ngang ngược nói mình không có tiền, nhưng cô có thể giúp nam chính giặt sạch …

Nam chính cũng bla bla nói với nữ chính rất nhiều về việc món đồ này rất đắt, nữ chính ngoài mặt thì đồng ý yêu cầu của đối phương, nhưng nữ chính thực sự không có tiền, vì vậy cuối cùng nữ chính quyết định tự tay giặt quần áo cho nam chính!

Có thể tưởng tượng được, cuối cùng nữ chính vẫn làm hỏng quần áo của nam chính, nhưng cũng nhờ cơ hội này, khiến nam chính chú ý thấy nữ chính đặc biệt, anh ta phát hiện ra phẩm chất kiên cường bất khuất của cô ấy, từ đó bắt đầu một câu chuyện tình yêu nàng chạy chàng đuổi, cô ấy có chạy đàng trời …

Nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này chẳng phải là giống y hệt với tình huống hiện tại của cô hay sao!

Cho nên ông trời để cô đọc được cuốn tiểu thuyết này là có ý gì? Có phải đang bảo cô không thể mang chiếc áo đi giặt khô rồi trả lại cho Ôn Ngôn hay không?

Ý của ông trời chính là kêu cô cố tình làm hỏng chiếc áo, làm như vậy mới có thể gia tăng sâu sắc ấn tượng của Ôn Ngôn đối với cô …

Dương Vũ Đình tin chắc rằng đây là tín hiệu ông trời dành cho cô!

Thế là hôm sau Dương Vũ Đình không gửi chiếc áo về xưởng để giặt, thay vào đó tự mình ra tay giặt qua loa.

Không hổ là hàng cao cấp của thương hiệu Y nha, hèn chi phải trả về xưởng để giặt, thì ra là không chịu được nước! Dương Vũ Đình chậc chậc cảm thán trong lòng!

May là chiếc áo không chịu được nước, không thì cô cũng không biết phải làm sao, Dương Vũ Đình nhìn chiếc áo đã biến dạng, nội tâm phấn khích không tả nổi!

Cơ hội này chẳng phải đã đến rồi sao!

Dưới tình huống đã làm hỏng áo, Dương Vũ Đình vẫn chưa hài lòng, biết rõ quần áo cao cấp không chịu được nắng gắt, cô còn cố tình phơi chiếc áo thêm vài ngày rồi mới cất vào, chuẩn bị đi trả lại cho Ôn Ngôn.

Hôm nay trời trong nắng ấm, nhất định là một ngày đẹp để trả lại quần áo!

Ngay khi bước vào văn phòng, cô nhìn thấy Tiêu Thanh Hải …

Trước đó cô còn cảm thấy bạn của tổng tài chính là tổng tài, hiện giờ cô đã xem tin nhắn trong nhóm chat mới biết, người này hoá ra là tình nhân của trợ lý Tống!

Dương Vũ Đình bĩu môi, thiệt thòi cho cô đã diễn một trận trước mặt anh ta, may mà đối phương không xem trọng mình!

Nếu không cô cũng không biết phải làm sao bây giờ!

Sau khi biết đối phương không phải là người có tiền gì, Dương Vũ Đình cũng lười làm bộ làm tịch trước mặt đối phương, hôm nay cô còn có việc quan trọng đấy!

Vì vậy hai người ở trong cùng một không gian bình an vô sự chờ một hồi …

Lúc này, em gái hành chính cũng đã làm xong thẻ công tác cho Tiêu Thanh Hải, cô đưa thẻ cho đối phương, nở nụ cười chuyên nghiệp nói: “Thẻ này thường dùng để ra vào cổng và căng tin, bởi vì vị trí của anh là thư ký riêng, cho nên thẻ này cũng đã thêm quyền ra vào khu vực văn phòng của Ôn tổng trên tầng cao nhất!”

Em gái hành chính ngoài mặt nói một cách bình thản không cảm xúc, nhưng trong lòng đã bắt đầu xỉa xói, lúc nói đến vị trí thư ký riêng này luôn có một cảm giác nhục nhã …

Coi như vì công việc, cô phải bình tĩnh, cô phải vững vàng …

“Được, cảm ơn!” Tiêu Thanh Hải nhận thẻ công tác xong, cũng không định ở lại phòng hành chính, anh còn phải đi tìm bá tổng bé nhỏ nhà mình nữa!

Đợi đến khi anh ra ngoài, không ngờ Dương Vũ Đình cũng đi theo sau anh …

Tiêu Thanh Hải cảm thấy có người theo sau mình, nghĩ rằng phòng hành chính có việc gì đó cần dặn dò, vì thế anh quay đầu lại nhìn, kết quả bốn mắt va vào nhau với Dương Vũ Đình.

Người này chắc không phải là xem trọng mình đấy chứ, Dương Vũ Đình ôm chặt chiếc áo trong tay, trong lòng tự nhủ, chuyện này không thể được nha, cô là người sắp cưới tổng tài đó!

Thế là Dương Vũ Đình đánh đòn phủ đầu, nói: “Anh làm gì mà đi theo tôi, anh thích tôi phải không, tuy tôi bình dị gần gũi, xinh đẹp bẩm sinh …”

Tiêu Thanh Hải đang đi phía trước Dương Vũ Đình: “……” Người này e là bị bệnh nặng phải không!

“Cô gái này …” Tiêu Thanh Hải trực tiếp cắt ngang lời nói luyên thuyên của cô, anh vốn định nói hình như tôi đi phía trước cô …

Nhưng Dương Vũ Đình căn bản không cho anh cơ hội nói chuyện …

Cô tiếp tục tuôn ra: “Nhưng gà rừng làm sao có thể xứng với phượng hoàng chứ, anh đừng có mà mơ, nghĩ cũng không được, nghĩ cũng là có tội!”

Tiêu Thanh Hải gà rừng: “……”

Tiêu Thanh Hải xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy hoàn toàn không có cách nào giao tiếp với Dương Vũ Đình, anh cũng không định để ý đến đối phương nữa, Tiêu Thanh Hải trực tiếp quay người chuẩn bị đi về phía thang máy.

Thấy đối phương không quan tâm đến mình còn quay người đi, Dương Vũ Đình cảm thấy anh ta đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, cô lại đuổi theo định tiếp tục giáo dục anh ta một chút, không được có ý nghĩ quá phận gì đối với mình, cô sẽ không đồng ý ở bên cạnh anh ta đâu!

Tiêu Thanh Hải sắp sửa bị Dương Vũ Đình làm phiền đến chết mất, anh quay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Dương Vũ Đình …

Sau khi đối mặt với ánh mắt của Tiêu Thanh Hải, tất cả những lời còn lại của Dương Vũ Đình đều mắc kẹt trong cổ họng …

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Tiêu Thanh Hải đã vào thang máy rời đi …

Dương Vũ Đình đứng nguyên tại chỗ nghĩ người này chắc chắn là bởi vì yêu mà không có được, cho nên sinh ra thù hận, thể loại bất tài này thực sự là quá đáng ghét!

Cô cũng không thèm so đo với đối phương, phải biết rằng cô là người sắp bước vào hào môn!

Thế là Dương Vũ Đình ôm chặt chiếc áo trong tay, cô phải đi tìm Ôn Ngôn, đợi đến khi cô trở thành phu nhân tổng tài, nhất định cô sẽ kêu Ôn Ngôn đuổi anh ta đi!

Ngay khi Dương Vũ Đình chuẩn bị chờ lượt thang máy tiếp theo để đi lên, thì bên phòng hành chính có người gọi cô qua hỗ trợ làm việc.

Dương Vũ Đình: “……” Chỉ biết ăn hiếp nữ chính là cô, đợi sau khi cô lật ngược tình thế rồi, cô sẽ cho bọn họ biết tay!

***

Công ty của Ôn Ngôn nằm ở khu vực sầm uất nhất Giang thị, ở nơi tấc đất tấc vàng này, Ôn Ngôn là một người đàn ông sở hữu cả một tòa nhà đấy nhé!

Phòng làm việc của cậu đương nhiên ở tầng cao nhất, nơi có ánh sáng tốt nhất …

Nghĩ đến việc từ hôm nay trở đi chim hoàng yến có thể cùng ra cùng vào với mình, tâm trạng hôm nay của Ôn Ngôn cực kỳ tốt, cậu ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc tắm nắng, uống cà phê do trợ lý Tống mang đến, thỉnh thoảng dùng tài khoản phụ xem lén mọi người tám chuyện trong nhóm chat của nhân viên.

Cuộc sống trôi qua không thể nào sung sướng hơn!

Đến khi cậu uống hết ly cà phê, vẫn chưa đợi được Tiêu Thanh Hải đi làm thẻ công tác quay lại, Ôn Ngôn lại bắt đầu suy nghĩ lung tung …

Người này sẽ không phải đột ngột đổi ý bỏ chạy đấy chứ!

Ngay khi Ôn Ngôn đang nghĩ không biết có nên đi xuống xem thử hay không, thì cửa phòng làm việc của cậu, bị ai đó đẩy ra cái rầm …

Sau đó cậu thấy Tiêu Thanh Hải mang vẻ mặt không vui bước vào …

Đây là sao? Không lẽ mới ngày đầu tiên đến đây đã có người gây khó dễ cho Tiêu Thanh Hải à?

Không biết tại sao nghĩ đến có người gây khó dễ cho Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn lại có một cảm giác phấn khích mơ hồ, phải biết rằng cậu đường đường là bá tổng đôi khi còn phải nhìn sắc mặt của Tiêu Thanh Hải, hiện giờ có người gây khó dễ cho đối phương, cậu có thể không kích động sao!

“Đây là sao?” Ôn Ngôn ngoài mặt vẫn hỏi han quan tâm Tiêu Thanh Hải.

“Gặp phải một ……” Tiêu Thanh Hải vốn định nói gặp phải một kẻ dở hơi, nhưng nghĩ đến hình tượng hoàn hảo của mình trong lòng Ôn Ngôn, vẫn là cố nuốt lời chửi bậy xuống.

“Không có gì!” Ba chữ này Tiêu Thanh Hải gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Ôn Ngôn thấy vẻ mặt đầy tức giận này của Tiêu Thanh Hải, cũng không nghĩ là không có chuyện gì, nhưng đối phương đã nói như vậy, cậu cũng không thể hỏi đến cùng, dù sao cậu cũng là một kim chủ tiến bộ đấy nhé!

Ôn Ngôn nghĩ nghĩ, kéo Tiêu Thanh Hải đến bên cửa sổ từ sàn đến trần, kêu anh nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh, và những con đường san sát, bên dưới là dòng xe cộ đi lại tấp nập và đám đông vội vã, Ôn Ngôn chỉ chỉ lên trời …

Tiêu Thanh Hải không biết Ôn Ngôn định làm gì, anh nhìn theo hướng chỉ của cậu, gật gật đầu ra chiều suy tư: “Ý của cậu là, mọi thứ đều là mây bay, kêu tôi nghĩ thoáng một chút?”

Ôn Ngôn: “Không, ý tôi là ‘Đây đều là giang sơn do Trẫm xây dựng, thấy ngươi tâm trạng không tốt lắm nên dẫn ngươi đi ngắm thiên hạ của Trẫm một chút‘ ……”

Tiêu Thanh Hải không hiểu phong tình, nói: “Cậu chỉ có một tòa nhà mà thôi ……”

Ôn Ngôn nhìn đối phương với vẻ ghét bỏ, người này thật sự không hiểu phong tình, cái gì gọi là ‘Cậu chỉ có một toà nhà mà thôi!’

Ôn Ngôn không phục chống nạnh: “Anh thì biết cái gì, anh có tòa nhà nào không!”

Tiêu Thanh Hải, người không chỉ có một tòa nhà, không nói lời nào …

Ôn Ngôn cảm thán theo kiểu bá tổng: “Haizz, anh còn trẻ, anh chẳng hiểu gì hết!”

Tiêu Thanh Hải cảm thấy thái dương nảy thình thịch, cảm xúc mới vừa bình ổn, lại ẩn ẩn có cảm giác bị Ôn Ngôn kích động trở lại ….

Chỉ thấy Tiêu Thanh Hải cười khẩy một tiếng: “Làm một bá tổng, vậy máy bay của cậu đâu?”

Ôn Ngôn: “……” Đang nói chuyện êm đẹp tại sao lôi máy bay vào!

Ôn Ngôn nghi hoặc chờ Tiêu Thanh Hải nói tiếp.

Tiêu Thanh Hải không phụ lòng mong đợi của Ôn Ngôn, tiếp tục tuôn trào: “Các bá tổng khác đều ngồi máy bay đi làm, cho nên phòng làm việc đặt trên tầng cao nhất, tôi còn tưởng phòng làm việc của cậu ở tầng cao nhất là sẽ có máy bay, sao lại không có máy bay vậy, cậu đều đi làm bằng thang máy à, như vậy không cảm thấy lãng phí thời gian hả?”

Tiêu Thanh Hải: “……” Nào, cùng tổn thương lẫn nhau đi!

Ôn Ngôn: “……” Đau lòng quá, men!

Loading

Chim hoàng yến và bá tổng keo kiệt của anh ta

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x