Nhaminh [CHY] Chương 62: Thoả thuận khác thường

[CHY] Chương 62: Thoả thuận khác thường

0 0 đánh giá
Article Rating

Khi Ôn Ngôn quay lại trừng mắt nhìn Tiêu Thanh Hải, cậu mới nhận ra ở hiện trường không chỉ có hai người họ á nha!

Tại sao còn có người thứ ba nữa!

“Trợ lý Tống, anh là rảnh rỗi không có việc gì làm sao!” Ôn Ngôn mang phong thái bá tổng khoanh tay nhìn Tống Minh Bách, hôm nay cậu bị hết người này đến người kia thực sự làm cho tức chết!

Cậu cảm thấy huyết áp của mình sắp vượt đỉnh Everest luôn rồi!

Sau khi Tống Minh Bách biết mình bị phát hiện, cũng không hoảng, hắn chỉnh lại trang phục rồi thoải mái bước ra, tiện tay còn kéo theo Tống Lê đang đứng bên cạnh xem kịch vui!

Tống Lê bị kéo ra vẫn giữ nụ cười trên mặt, y vẫy vẫy tay với Ôn Ngôn, xem như chào hỏi.

Ôn Ngôn trước đó còn như núi lửa phun trào, sau khi nhìn thấy Tống Lê, mọi lửa giận đều tan biến …

Thấy Ôn Ngôn hiện tại đang cảm xúc khá kích động, Tống Minh Bách đặt tập tài liệu không quá gấp kia lên bàn Ôn Ngôn rồi chuồn lẹ.

Phải biết rằng Ôn Ngôn sẽ không tức giận với Tống Lê, nhưng với hắn thì khó nói ….

“Anh, anh cũng đến rồi ha! Vừa rồi không làm anh sợ chứ!” Ôn Ngôn cả người lộ ra chút căng thẳng, cậu còn thuận tay chỉnh lại quần áo của mình, sợ rằng mình có điểm nào không chỉnh tề.

Tống Lê nháy nháy mắt với Ôn Ngôn, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt y trở nên đặc biệt quyến rũ …

Ôn Ngôn giống như bị nốt ruồi đỏ ấy câu mất hồn, cứ thế ngây ngốc nhìn đối phương.

“Anh đến rồi, vui mừng không, bất ngờ không!” Nhìn thấy Ôn Ngôn đang ngây ngốc, Tống Lê cười và bước đến trước mặt cậu, rồi ôm cậu một cái.

Sau khi được Tống Lê ôm, Ôn Ngôn lại càng thêm ngây ngốc, thỉnh thoảng cậu còn bật cười một cách ngớ ngẩn …

Sự tương tác của hai người khiến Tiêu Thanh Hải cau mày, trực giác cho anh biết người này không đơn giản!

Nhìn dáng vẻ tâm trí bị mê hoặc này của Ôn Ngôn, sợ rằng đối phương là một con hồ ly tinh rồi đi!

“Hai người đang làm gì thế?” Tống Lê hỏi như một đứa trẻ tò mò.

Nghe câu hỏi của Tống Lê, Ôn Ngôn cảm thấy cơn giận của mình lại sôi sùng sục muốn trào ra, nhưng nghĩ đến Tống Lê đang ở đây, Ôn Ngôn vẫn là cố gắng kềm nén!

“Hai người là đang cãi nhau vì chiếc áo này à?” Tống Lê nhìn thấy chiếc áo trên bàn làm việc, tiện tay cầm lên xem thử.

“Chiếc áo này cậu cũng mua hả!” Tống Lê nhìn chiếc áo, lại giống như đang hồi tưởng lại chuyện gì: “Trước đây lúc tôi kêu cậu và tôi cùng nhau mua chiếc áo này, cậu còn bảo không đẹp lắm mà, tại sao sau khi tôi đi, cậu đã lén mua rồi.”

Ôn Ngôn vội chạy tới giật lấy chiếc áo: “Thì, thì là sau đó cảm thấy cũng không tệ lắm.” Ôn Ngôn nói có chút ấp úng.

Tiêu Thanh Hải điềm tĩnh đứng một bên, nhìn tương tác giữa hai người, trên thực tế ngọn núi lửa nhỏ trong lòng anh sắp sửa phun trào tới nơi ….

“Chiếc áo này hỏng thành như vầy không thể mặc được nữa, nếu cậu thích chiếc áo này, tôi tặng chiếc áo đó cho cậu nhé! Tôi còn chưa mặc lần nào đâu, dù sao chiều cao của chúng ta cũng xấp xỉ nhau.” Tống Lê mỉm cười nhìn Ôn Ngôn.

Nghe thấy có thể nhận được một chiếc áo miễn phí, ánh mắt Ôn Ngôn ngay lập tức sáng lên …

Nhưng ánh mắt đó rơi vào trong mắt Tiêu Thanh Hải lại không giống như vậy.

Còn chưa đợi Ôn Ngôn nói được nha, được nha, đã nghe Tiêu Thanh Hải ở bên cạnh nói chen vào: “Không cần đâu, chiếc áo này tôi sẽ bồi thường cho cậu!”

Tiêu Thanh Hải nỗ lực kiểm soát biểu cảm trên mặt mình, cố hết sức không để bản thân trông có vẻ quá dữ tợn.

Đây là lần thứ hai trong hôm nay Tiêu Thanh Hải đẩy tiền ra ngoài rồi, Ôn Ngôn thực sự không chịu nổi nữa, cậu bị chọc tức đến mức mắt đỏ hoe ….

Bây giờ Ôn Ngôn cũng không thèm quan tâm Tống Lê có mặt ở đây hay không, cậu trực tiếp hét lên với Tiêu Thanh Hải: “Vậy anh bồi thường cho tôi đi!”

“Tôi bồi thường cho cậu!” Tiêu Thanh Hải dịu dàng an ủi Ôn Ngôn, thấy cậu kích động như vậy, Tiêu Thanh Hải còn vỗ về Ôn Ngôn, muốn xoa dịu cảm xúc của cậu một chút.

“Anh lấy gì để bồi thường cho tôi!” Ôn Ngôn tức giận trực tiếp hất tay Tiêu Thanh Hải ra.

Nhìn Ôn Ngôn đang tức giận như một con cá nóc, vẻ hung dữ trước đó của Tiêu Thanh Hải tan biến hoàn toàn, ở bên cạnh muốn cười nhưng không dám cười …

Anh hắng hắng giọng, cố nén cười: “Vậy sau này tôi sẽ không cần lương!”

“Tiền lương bèo bọt đó của anh thì được bao nhiêu!” Mấy đồng lẻ đó, cậu còn lâu mới thèm, Ôn Ngôn chống nạnh theo kiểu bá tổng.JPG

Càng nghĩ càng tức, Ôn Ngôn còn muốn chỉ chỉ trỏ trỏ Tiêu Thanh Hải nói thêm vài câu …

Tiêu Thanh Hải ở bên cạnh bình tĩnh nói: “Ý tôi là không cần phần tiền lương đó nữa!”

Đây là phần tiền lương nào, cả Tiêu Thanh Hải và Ôn Ngôn đều hiểu rõ trong lòng!

Ôn Ngôn: “……” Thật xin lỗi nha, vừa rồi tôi có hơi lớn tiếng!

Người này mới trúng số hay gì, tại sao cảm thấy còn bá tổng hơn cả bá tổng cậu đây vậy.

Mỗi tháng vài chục ngàn lận đó, một năm ít nhất năm trăm ngàn, làm tròn số, nếu Tiêu Thanh Hải làm chim hoàng yến cho cậu trong mười năm, chẳng phải cậu sẽ lời được năm triệu hay sao …

Người này hào phóng như vậy, nói không cần là không cần luôn!

“Anh, anh chắc chứ?” Ôn Ngôn có chút không tin nổi nhìn Tiêu Thanh Hải.

Tiêu Thanh Hải gật gật đầu: “Tôi chắc chắn!”

Đây thật sự là câu nói hay nhất mà Ôn Ngôn nghe được trong hôm nay!

Phải biết rằng trả lương cho Tiêu Thanh Hải cậu chẳng tiếc đâu, đó là công ty trả chứ không phải cậu trả, nhưng phần tiền trả cho Tiêu Thanh Hải làm chim hoàng yến thì khác, đó là lấy từ kho bạc nhỏ của cậu á!

Cái lợi của việc này thực sự khác biệt.

Ôn Ngôn nhìn Tiêu Thanh Hải với ánh mắt lấp lánh, ngay cả Tống Lê bên cạnh cũng không quan tâm nữa ….

Suy nghĩ một lát Ôn Ngôn gật gật đầu một cách dè đặt: “Nếu anh đã nói như vậy, thì tôi sẽ không trả đó nha!”

Tiêu Thanh Hải: “Ừ!”

“Tôi thực sự sẽ không trả nha!” Ôn Ngôn lo rằng Tiêu Thanh Hải chỉ là nói đùa với mình, cậu lại xác nhận một lần nữa với Tiêu Thanh Hải.

Thấy bộ dạng trong lòng bất an của Ôn Ngôn, Tiêu Thanh Hải đang nghĩ xem làm thế nào mới có thể khiến Ôn Ngôn tin tưởng mình …

Tiêu Thanh Hải không nói gì nữa, Ôn Ngôn biết ngay đối phương đang trêu đùa mình!

Khi cậu chuẩn bị lại chỉ chỉ trỏ trỏ Tiêu Thanh Hải một lần nữa, thì nghe anh nói: “Như vầy đi!”

Nghe thấy đối phương có vẻ muốn đàm phán điều kiện với mình, Ôn Ngôn lại căng thẳng một trận ….

“Chúng ta ký một thỏa thuận bổ sung nhé?” Tiêu Thanh Hải bình tĩnh nói.

Ôn Ngôn: “Gì cơ?”

Ký hợp đồng đã rất khác thường rồi được chưa, không nghĩ tới bây giờ còn khác thường hơn, trên cơ sở hợp đồng đó đòi ký thêm thỏa thuận bổ sung …

Như vầy nếu sau này không trả lương cho Tiêu Thanh Hải, liệu anh ta có mang thỏa thuận này đi tìm trọng tài lao động không ha …

Chỉ là không biết trọng tài lao động có chấp nhận cái thứ này không …

Làm bá tổng chính là phải suy nghĩ nhiều hơn người khác!

Thấy Ôn Ngôn nhíu mày không biết đang nghĩ gì, Tiêu Thanh Hải lại hỏi một lần nữa: “Ký không?”

Ký, sao có thể không ký, bất kể ký có tác dụng hay không, cứ ký trước rồi nói sau! Không ký không phải là đàn ông thực thụ!

“Anh đừng có hối hận nha!” Cuối cùng Ôn Ngôn còn tốt bụng nhắc nhở Tiêu Thanh Hải một câu.

Thấy hai người như đang chơi trò đánh đố, Tống Lê tò mò lên tiếng hỏi: “Hai người đang làm cái gì vậy?”

“Không, không có gì!” Lúc này Ôn Ngôn mới nhớ ra, Tống Lê vẫn đang ở bên cạnh đấy!

Ôn Ngôn hiện giờ tiến thoái lưỡng nan.

Một bên cậu muốn ở cùng Tống Lê, một bên lại sốt ruột muốn ký thỏa thuận bổ sung với Tiêu Thanh Hải, cậu sợ nếu chậm trễ Tiêu Thanh Hải sẽ hối hận!

Nhìn Tống Lê rồi lại nhìn Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn cảm thấy lúc này mình giống như bị kẹt giữa chính thất và tiểu tam …

Khó lựa chọn quá à!

Cuối cùng Ôn Ngôn vẫn chọn Tống Lê trước, cậu đưa Tống Lê đến ghế sofa, kêu Tống Lê ngồi lên sofa nghỉ ngơi một lát, cậu còn có chút việc cần nói với Tiêu Thanh Hải.

Thấy Tống Lê đã yên vị trên sofa, Ôn Ngôn nghĩ đến luồng khí thổi từ máy lạnh, cậu sợ đối phương lạnh, thế là chu đáo lấy một chiếc chăn nhỏ cho người ta …

Sau khi lấy chăn, Ôn Ngôn vẫn cảm thấy hình như vẫn chưa đủ, cho nên Ôn Ngôn lại đích thân đi tìm chút đồ ăn vặt trong tủ cho Tống Lê.

Dường như còn sợ đối phương ăn khô khan quá, lại ân cần chuẩn bị nước cho đối phương …

Nhìn thấy Ôn Ngôn bận trước bận sau chăm sóc Tống Lê, Tiêu Thanh Hải cảm thấy màu xanh trên người mình hình như lại đậm thêm một chút …

Nên nhớ, anh đã mang cơm cho Ôn Ngôn nhiều lần, lần nào Ôn Ngôn cũng chỉ tìm cách bóc lột anh hoặc đang trên đường chuẩn bị bóc lột anh!

Khi Ôn Ngôn ăn cơm, đều bắt Tiêu Thanh Hải giúp phê duyệt hồ sơ, mỗi lần anh đều ngồi ở vị trí đó, cũng chưa bao giờ thấy Ôn Ngôn lo lắng anh bị lạnh mà đưa chăn cho anh, về phần đồ ăn vặt thì nghĩ cũng khỏi nghĩ đi!

Thậm chí trong tủ của Ôn Ngôn có giấu đồ ăn vặt, đến bây giờ anh cũng mới biết!

Đợi đến khi Ôn Ngôn đã sắp xếp ổn thỏa cho Tống Lê, xác nhận đối phương không đói, không khát, cũng không lạnh nữa, cậu mới rảnh rang để ý đến Tiêu Thanh Hải …

“Cuối cùng cũng đến lượt tôi?” Tiêu Thanh Hải mài mài răng hàm nói.

Nhận thấy Tiêu Thanh Hải có vẻ không vui lắm, Ôn Ngôn trước tiên tặng cho đối phương một nụ cười rạng rỡ, nụ cười của Ôn Ngôn khiến tâm trạng của Tiêu Thanh Hải tốt lên một chút.

“Tại sao tôi chưa từng thấy cậu lo lắng tôi bị khát bị lạnh vậy!” Tiêu Thanh Hải càng nghĩ càng tức, vẫn nhịn không được nói ra.

Ôn Ngôn lúc này vẫn không biết Tiêu Thanh Hải đang tức giận, cậu ghét bỏ nhìn anh một cái: “Anh khỏe như thế, còn cần tôi chăm sóc anh á?”

Tiêu Thanh Hải: “……” Bộ lớn lên khỏe mạnh là lỗi của tôi sao?

Lần này anh hoàn toàn nghẹn lời …

Thấy sắc mặt Tiêu Thanh Hải không tốt lắm, Ôn Ngôn cũng không hiểu tại sao …

Có phải anh ta không muốn ký hợp đồng nữa không ta, Ôn Ngôn nghĩ đến đây, cậu có chút không yên tâm.

Vì thế cậu cẩn thận dè dặt hỏi: “Có phải anh không vui không?”

Sự quan tâm của Ôn Ngôn làm cho nội tâm Tiêu Thanh Hải dễ chịu hơn một chút, nhưng anh chưa kịp thở phào, thì Ôn Ngôn đã nói tiếp: “Vậy chúng ta còn ký hợp đồng không?”

Ngụm khí này lập tức nghẹn lại …

Tiêu Thanh Hải suýt nữa bị Ôn Ngôn – người chỉ biết có tiền – chọc cho tức đến bật cười, anh cười như không cười nhìn Ôn Ngôn: “Tức giận, sao tôi có thể tức giận được chứ! Tôi khỏe mạnh như thế, làm sao xứng để tức giận!”

Ôn Ngôn: “……” Đây là tức giận đến mức nói linh tinh luôn rồi?

Cậu đến giờ vẫn không hiểu rốt cuộc Tiêu Thanh Hải tức giận chuyện gì, Ôn Ngôn nhớ lại một chút, mình cũng không nói gì sai nha, Tống Lê gầy yếu như vậy, so với Tiêu Thanh Hải khỏe mạnh như trâu …

Rối rắm nhìn Tiêu Thanh Hải một cái, lại nghĩ nghĩ đến tiền, Ôn Ngôn vẫn là mạo hiểm tính mạng, dò hỏi một chút: “Vậy thỏa thuận bổ sung …”

“Ký, sao có thể không ký!” Tiêu Thanh Hải nói mà nghiến răng ken két.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn nhanh chóng mở máy tính, sau đó bắt đầu gõ phím lách cách lách cách, chẳng mấy chốc, máy in bên cạnh kêu lên, tiếp đó một bản thỏa thuận bổ sung mới toanh nóng hổi được in ra …

Ôn Ngôn cầm thỏa thuận bổ sung lên xem qua, rất tốt rất tốt, không có lỗi định dạng hay chính tả gì!

Thế là cậu nhanh chóng ký tên mình vào, sau đó đưa cho Tiêu Thanh Hải: “Nè, ký đi!”

Loading

Chim hoàng yến và bá tổng keo kiệt của anh ta

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x