Trợ lý phát hiện kể từ khi Tiêu Thanh Hải mất tích rồi xuất hiện trở lại, đầu óc của người này luôn có những ý tưởng kỳ quái!
Đây là chuyện quái quỷ gì hả, hở chút lại thay đổi!
Lại là một ngày người đi làm muốn đình công nha!
Sau khi Tiêu Thanh Hải bên này giao nhiệm vụ xong, mãi không nghe thấy trợ lý trả lời.
Không nghe thấy trợ lý nhỏ nói gì, Tiêu Thanh Hải lại hỏi một lần: “Nghe thấy không vậy?”
Một lúc sau đầu dây bên kia vang lên giọng nói của trợ lý nhỏ: “Alo, alo? Tiêu tổng, hình như tín hiệu bên tôi không tốt lắm, ôi chao, tai tôi không nghe được gì hết!”
Tiêu Thanh Hải mặt không cảm xúc nghe màn diễn xuất của trợ lý nhỏ ở bên kia đầu dây …
Thở dài một hơi, Tiêu Thanh Hải nói: “Thêm tiền!”
Nghe thấy hai từ này, tín hiệu của trợ lý nhỏ cũng tốt lên, tai cũng nghe được rồi!
Đối phương luôn miệng đồng ý, vỗ ngực tỏ ý quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo!
Lần này nhất định sẽ thành công trong việc hợp tác với bên chỗ chị dâu tương lai!
Sau khi cúp điện thoại với trợ lý nhỏ, Tiêu Thanh Hải mệt mỏi day day chân mày suy nghĩ, chắc Ôn Ngôn và trợ lý nhỏ của anh sẽ có đề tài nói hoài không hết nhỉ!
Bên phía Ôn Ngôn sau khi nhận được phương án mới từ tập đoàn Tiêu thị, lại rơi vào im lặng.
Trước đó cậu còn tưởng rằng đối phương đã từ bỏ việc giày vò công ty nhỏ bé của nhà cậu, nhưng tại sao bây giờ lại nữa rồi!
Nhìn vào giá cả và lợi nhuận hiện tại đã được chỉnh sửa gần bằng trên thị trường, Ôn Ngôn cũng không biết đối phương rốt cuộc đang giở trò gì nữa!
Lần này Ôn Ngôn cũng không định để Tống Minh Bách đi nói chuyện với đối phương nữa, cậu dự định đích thân ra mặt tiếp xúc với đối phương, cậu muốn làm rõ mục đích của đối phương, nếu không cậu cứ cảm thấy trong lòng không yên.
Dù sao đi nữa, công ty này của nhà cậu và tập đoàn Tiêu thị, tuy rằng đều gọi là tập đoàn gì đó thị, nhưng Ôn Ngôn biết rất rõ, bọn họ không cùng một cấp bậc!
Ôn Ngôn hiện vẫn đang trong kỳ nghỉ, cậu chỉ có thể thực hiện cuộc gọi video với đối phương, lúc tìm hiểu về dự án, Ôn Ngôn phát hiện mấy dự án mà đối phương cung cấp, đều nằm trong phạm vi tiếp nhận của bọn họ!
Đối phương quả thực rất có thành ý!
Cậu thậm chí không tìm ra lý do hợp lý nào để từ chối, trước đây mức lợi nhuận mà đối phương đưa ra cao như vậy có lẽ có gì đó khuất tất, nhưng bây giờ hoàn toàn theo giá cả thị trường, thế này căn bản không thể bắt bẻgì nha!
Ôn Ngôn hiện tại đã hoàn toàn dao động, nhưng cậu vẫn có chút lo ngại, bởi vì trước đó đối phương đưa ra mức cao như vậy, mặc dù sau đó đối phương giải thích rằng trợ lý mới đến đã làm sai.
Nhưng Ôn Ngôn làm sao có thể tin nổi chuyện này cơ chứ!
Chuyện này có khác gì mỗi khi xảy ra sự cố lại đưa nhân viên thời vụ ra thế mạng đâu …
Ôn Ngôn chậm chạp không ký hợp đồng, việc này khiến Tiêu Thanh Hải bên cạnh sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai!
Ý thức đề phòng của người này cao đến mức nào lận hả!
Không còn cách nào khác, Tiêu Thanh Hải lại bắt đầu ở bên cạnh thổi gió châm lửa một lần nữa, hoàn toàn là diễn vai yêu phi.
Lần này, hoàng đế anh minh cuối cùng đã không thể cưỡng lại sự quyến rũ của yêu phi, cậu vẫn ký vào hợp đồng dưới sự mê hoặc của yêu phi …
Đến khi hợp đồng ký tên đóng dấu xong, trong lòng Tiêu Thanh Hải khỏi nói có bao nhiêu nhẹ nhõm!
Cuối cùng đã tóm được Ôn Ngôn, không dễ dàng, thật không dễ dàng mà!
Vì vậy, Tiêu Thanh Hải khởi xướng đề nghị ăn mừng!
Ôn Ngôn: “……” Không biết còn tưởng rằng anh đã đàm phán thành công dự án đó!
Nhưng chim hoàng yến nhà mình vui vẻ, Ôn Ngôn cũng không muốn làm đối phương mất hứng …
Tiêu Thanh Hải vốn cho rằng buổi ăn mừng này sẽ là thế giới hai người của anh và Ôn Ngôn, nhưng hóa ra lại là buổi ăn nhậu của mọi người!
Ôn Ngôn mời Tống Lê và mấy vị khách đang lưu trú, chuẩn bị tối hôm nay tổ chức một bữa tiệc nướng!
Với tên gọi mỹ miều là đông người thì náo nhiệt!
Tiêu Thanh Hải: “……” Loại náo nhiệt này cho cậu thì cậu có muốn không!
Anh không hề mong muốn chút nào, được chưa!
Nhưng nếu Ôn Ngôn thích, anh cũng không có lý do để phản đối.
Sau khi quyết định tổ chức tiệc nướng, từng người bắt đầu phân công nhiệm vụ, một số chịu trách nhiệm mua sắm, một số chịu trách nhiệm trang trí địa điểm ….
Tất nhiên Ôn Ngôn được phân công vào đội ngũ mua sắm.
Cậu cầm danh sách cần mua, chuẩn bị thẳng tiến đến chợ …
Ngôi chợ của làng chài nhỏ nằm ở nơi nhộn nhịp nhất trong làng, nếu muốn đến đó, có thể có hai lựa chọn: một là đi theo con đường lớn, hai là xuyên qua con hẻm chỉ rộng cỡ một người.
Con đường lớn trong làng là con đường phủ đầy cát vàng, trên con đường này chỉ cần có xe đi qua, người trên lề đường bảo đảm sẽ ăn cả một miệng đầy bụi, cho nên trừ khi lái xe, bằng không tất cả người đi bộ thường sẽ đi con đường thứ hai, cũng chính là xuyên qua con hẻm rộng cỡ một người.
Ôn Ngôn lần này đi mua sắm tất nhiên không lái xe, cậu cũng đương nhiên chọn đi xuyên qua con hẻm rộng cỡ một người.
Làng chài vẫn là cách xa thành phố một khoảng, tất cả ngôi nhà trong làng chài đều không giống các tòa nhà cao tầng trong thành phố, phần lớn vẫn là những ngôi nhà nhỏ cao hai ba tầng.
Ôn Ngôn tay cầm danh sách mua sắm đi trong con hẻm dẫn đến chợ, bất chợt một cơn gió thổi qua, tờ danh sách trong tay Ôn Ngôn cầm không chắc, bị gió thổi bay đi …
Khi cậu vừa xoay người lại định chụp tờ danh sách bị gió thổi bay, thì một chậu hoa từ trên lầu chợt rơi xuống.
Nếu không phải Ôn Ngôn xoay người để chụp tờ danh sách, có lẽ chậu hoa đã rơi thẳng xuống đầu Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn nhìn nhìn tờ giấy đang cầm trong tay, rồi nhìn lên lầu, cậu nhìn thấy cửa sổ ban công trên lầu, nơi thiếu mất một chậu hoa, vẫn đang đóng chặt …
Điều này nói lên, đây chắc chỉ là một sự cố ngoài ý muốn!
Ôn Ngôn lại nhìn nhìn chậu hoa vỡ tan tành trên mặt đất, cậu có chút cảm thấy may mắn vì lúc nãy mình quay đầu lại.
Nếu không bây giờ có khả năng thứ vỡ tan tành chính là cái đầu của cậu!
Ôn Ngôn cũng không dám nán lại lâu trong hẻm, chỉ sợ lát nữa lại có thứ gì đó rơi xuống, cậu tăng nhanh bước chân rời khỏi nơi đó …
Đến khi ra khỏi con hẻm đi đến chợ, Ôn Ngôn mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác áp lực đó, cuối cùng đã biến mất!
Sau khi Ôn Ngôn mua sắm xong, chuẩn bị băng qua con hẻm, cậu lại một lần nữa cảm nhận được loại ánh mắt dính chặt kia …
Ôn Ngôn suy nghĩ rất lâu, cậu vẫn là quay người cắn răng ngoắc taxi đi đường lớn trở về.
Nhìn thấy Ôn Ngôn đi taxi về, Tiêu Thanh Hải nhìn lên trời rồi lại nhìn Ôn Ngôn, anh cảm thấy có phải hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây hay không …..
Người này thế mà phá lệ bắt taxi về nhà như vậy.
Phát hiện Tiêu Thanh Hải đang kỳ quái quan sát mình, Ôn Ngôn nghi hoặc nhìn anh: “Sao vậy?”
Tiêu Thanh Hải ban đầu không định hỏi, nhưng Ôn Ngôn đã lên tiếng trước, anh nghĩ nghĩ rồi vẫn hỏi ra: “Tại sao cậu bắt taxi về vậy?”
Tiêu Thanh Hải thực sự chỉ là tò mò thôi!
Ôn Ngôn nghe Tiêu Thanh Hải hỏi mình, cậu kể lại sự việc hôm nay, trước là chậu hoa rơi xuống một cách tình cờ, sau là cậu cảm thấy luôn có người đang lén lút nhìn mình …
Tiêu Thanh Hải không nghĩ lời nói của Ôn Ngôn là vô căn cứ, nhưng anh cũng không biết đến cùng là ai có thể nhắm vào Ôn Ngôn, trong khoảng thời gian này ở làng chài nhỏ, bọn họ cũng không đắc tội ai.
Tiêu Thanh Hải suy nghĩ nửa ngày cũng không có manh mối gì, anh chỉ có thể dặn dò Ôn Ngôn sau này ra ngoài đừng đi đường hẻm nhỏ, cố gắng đi đường lớn.
Ôn Ngôn cũng đồng tình gật gật đầu, có những khoản tiền thật sự không dễ dàng tiết kiệm!
Sau lần đó, sự cố dường như cứ bám theo phía sau Ôn Ngôn, bất kể Ôn Ngôn làm cái gì, sẽ luôn có một hai lần tình huống bất ngờ như thế.
Những chuyện như là chậu hoa rơi từ trên cao xuống đều là chuyện nhỏ, một lần nghiêm trọng nhất là, Ôn Ngôn đang đi trên đường, gặp phải chiếc xe mất kiểm soát, tuy cuối cùng Ôn Ngôn không bị gì lớn, nhưng lúc tránh chiếc xe cũng bị ngã một cái, trầy da và trật chân nữa.
Chuyện này khiến Tiêu Thanh Hải đau lòng cho Ôn Ngôn đến hỏng mất!
Nhưng rốt cuộc là ai đang nhắm vào Ôn Ngôn, Tiêu Thanh Hải cũng không có manh mối gì, chỉ có đạo lý làm trộm ngàn ngày, chứ không có đạo lý phòng trộm ngàn ngày!
Tiêu Thanh Hải cảm thấy có lẽ do người dân làng chài làm, nhưng trước đây tại sao không thấy Ôn Ngôn bị người ta nhắm vào, hiện giờ người này còn dùng những thủ đoạn hèn hạ như thế.
Cho nên anh dự định đợi Ôn Ngôn dưỡng khoẻ trở lại, sẽ trực tiếp đưa cậu trở về Giang Thành …
Vào buổi tối trước khi Tiêu Thanh Hải chuẩn bị đưa Ôn Ngôn về Giang Thành, anh đang ở bên kia chăm chỉ cặm cụi thu dọn quần áo, Ôn Ngôn thì nằm trên giường, vắt chân lên, nhìn anh …
Thỉnh thoảng còn muốn chỉ chỉ trỏ trỏ Tiêu Thanh Hải, nào là cái áo này gấp không đẹp, mấy cái kia màu sắc không hợp, nhìn chướng mắt cần phải để riêng ra …
Nói khó nghe một chút, đó chính là rảnh rỗi kiếm chuyện!
Đã như vậy rồi, nhưng Tiêu Thanh Hải cũng không tức giận, thậm chí toàn bộ đều đồng ý, sắp xếp lại theo yêu cầu của Ôn Ngôn.
Sau khi soi mói tới lui Ôn Ngôn tự mình cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Tiêu Thanh Hải ở bên kia vẫn đang chờ Ôn Ngôn chỉ trỏ ra lệnh, ai ngờ đối phương không nói gì nữa …
Anh quay đầu lại nhìn Ôn Ngôn, mỉm cười hỏi: “Sao không nói nữa?”
Ôn Ngôn phát hiện ý cười trong mắt Tiêu Thanh Hải, hóa ra đối phương vẫn luôn biết hết …
Lúc này đổi sang Ôn Ngôn có chút ngượng ngùng, cậu nhìn Tiêu Thanh Hải, vẫn hỏi ra: “Nếu anh đã biết, tại sao còn nghe theo tôi hết vậy?”
Tiêu Thanh Hải cũng không chê câu hỏi của Ôn Ngôn trẻ con, anh nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó trả lời Ôn Ngôn: “Có khả năng là bởi vì cậu nói, cho nên việc có phiền phức đến đâu, tôi cũng không cảm thấy phiền phức.”
Gương mặt Ôn Ngôn hơi đỏ lên, người này sao tự dưng biết nói những lời dễ nghe như thế, làm cho cậu có chút ngại ngùng.
Tiêu Thanh Hải nhìn Ôn Ngôn đang xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Vậy nên, Ôn tổng còn điều gì căn dặn không?”
Ôn Ngôn hiện giờ thậm chí sắp sửa không nói nên lời nữa rồi, làm sao còn điều gì để dặn dò nữa!
Tiêu Thanh Hải thấy Ôn Ngôn không có yêu cầu gì nữa, lại quay đầu về tiếp tục thu dọn hành lý của cả hai.
Ôn Ngôn từ trên giường đứng dậy, cậu đi đến phía sau Tiêu Thanh Hải, ôm chầm lấy anh …
Tiêu Thanh Hải bất ngờ được Ôn Ngôn ôm, anh định quay đầu lại, nhưng Ôn Ngôn đã tựa vào lưng anh, anh chỉ có thể lên tiếng hỏi han: “Sao vậy?”
Ôn Ngôn quỳ trên giường ôm lấy eo Tiêu Thanh Hải từ phía sau, cả người tựa vào lưng của đối phương, nghe thấy câu hỏi của Tiêu Thanh Hải, Ông Ngôn chỉ im lặng lắc lắc đầu …
Tiêu Thanh Hải cũng không nói gì, mặc cho Ôn Ngôn ôm mình như vậy.
Một lúc lâu sau, Ôn Ngôn mới lí nhí nói: “Anh đối xử với tôi tốt như vậy, sẽ khiến tôi hư hỏng đấy!”
Tiêu Thanh Hải sững người một chút, Ôn Ngôn ngoài mặt luôn thể hiện tính cách thoải mái phô trương, nhưng nội tâm lại có nhiều bất an như vậy …
Trước đây có lẽ anh vẫn không biết, sự bất an của Ôn Ngôn đến từ đâu, nhưng bây giờ anh đã hiểu được quá khứ của Ôn Ngôn, anh tất nhiên biết sự lo được lo mất của cậu bắt nguồn từ chỗ nào.
Anh an ủi bằng cách vỗ vỗ bàn tay đang quấn quanh eo mình của Ôn Ngôn, mỗi khi nghĩ đến những trải nghiệm quá khứ khi Ôn Ngôn còn nhỏ, anh chỉ trách bản thân xuất hiện không đủ sớm, cho đi không đủ nhiều ….