Nhaminh [ĐHL] – Chương 10b

[ĐHL] – Chương 10b

0 0 đánh giá
Article Rating

Lam Vong Cơ quay đầu nhìn hắn, gương mặt khẽ cọ trúng tay hắn, sắc mặt y có chút không được tự nhiên, gác bút lông xuống, nhón lấy người giấy nhỏ, đặt sang một bên bàn, lại một lần nữa cầm bút lên, nhàn nhạt nói: “Ta không đi.”

“Không đi?” Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không dự đoán được là câu trả lời này, từ một xấp sách vở chồng chất đến lung lay sắp đổ, nhảy xuống loạng choạng một chút, nghĩ mà phát sợ quay lại nhìn một cái, “Lam Trạm, bài tập của ngươi, nhiều vậy hả? Thế này viết đến ngày tháng năm nào? Mau đừng viết nữa, viết đến mức đầu óc sắp hỏng rồi, ngươi tới đây một chuyến, cơ hội hiếm có, nhanh chóng chạy ra ngoài làm quen thêm vài cô nương đi, ta chính là tới giải cứu ngươi khỏi cảnh nước lửa, không cần cảm ơn ta đâu.”

Hắn ôm cánh tay, rất là phong lưu hào sảng dựa vào một cái đồ rửa bút.

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, ánh mắt lại rơi trở về trên những trang bài tập, không chút cẩu thả chép xuống một câu mà ai đọc lên cũng phải ngắc ngứ, “Ta đã nói, ta không đi.”

Ngụy Vô Tiện nghiêng hẳn nửa người, “Lam Trạm, đầu óc của ngươi thật sự viết đến hỏng rồi hả?”

Lam Vong Cơ hít một hơi, thong thả ung dung xắn một bên tay áo, bình tĩnh như thường nói: “Vậy phải thế nào mới là không hỏng? Giống như ngươi ngày ngày bắt cá thả diều, làm xằng làm bậy, văn dốt võ dát hay sao?”

Tiểu cũ kỹ hôm nay đứng đắn một cách khác thường, làm như thực sự có chút bị hắn khơi lên ý tứ đối nghịch, Ngụy Vô Tiện nhảy vào giữa đống chữ của y, giẫm lên chỗ mực chưa khô, nói: “Sao lại như thế được, kiếm thuật của ta vẫn rất lợi hại nha, ngươi chỉ biết nói, từng đánh thắng ta chưa?”

Lam Vong Cơ bị hắn cản trở, không thể nào hạ bút, ngước mắt lên, nói: “Kiếm thuật tu vi, ngươi không tồi, nhưng ngươi làm việc không có chừng mực, chỉ lo bản thân mình vui vẻ, hoàn toàn không màng đến lễ nghi thể thống, chính vì tu vi bản lĩnh cao, cảm thấy mình không giống người bình thường, không thèm theo khuôn phép cũ, không nghĩ nhiều đến chính đạo, lại muốn đi lên con đường tà đạo, tâm thuật bất chính, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra sự cố.”

Những lời nhận xét này của Lam Vong Cơ đối với hắn cũng không phải là nhất thời, mà từ lâu đã ấp ủ trong lòng, chỉ chọn lúc này để nói thẳng suy nghĩ trong đầu, nhưng y xưa nay hành sự nội liễm, có suy nghĩ gì cũng đều cất giấu, chưa bao giờ nói thẳng không cố kỵ như lần này, lời này nói ra thật lợi hại, thậm chí có chút ý tứ giết người bằng cách tru tâm (làm một người đau khổ về mặt tinh thần).

Lời nói giống vậy từ miệng Lam Khải Nhân nói ra, so với từ miệng Lam Vong Cơ nói ra, đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, hoàn toàn không cùng một ý nghĩa, Lam Vong Cơ nói lời này, trong ngữ khí không có sắc thái gì lắm, không phải tức giận, cũng không phải là muốn bắt hắn không tha, chỉ là bình bình đạm đạm nói ra quan điểm của mình. Nhưng cố tình chút quan điểm này, Ngụy Vô Tiện không biết vì sao, lại hơi để ý.

“Ta ở trong mắt ngươi tệ hại như vậy?”

Nhìn không ra được cảm xúc trên mặt hình người nhỏ bằng giấy, chỉ thấy hắn trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Lời ta nói trên lớp học ngày ấy, luyện hóa oán khí, để chiến đấu với hung thi, chẳng qua chỉ là nói thế thôi, cũng không phải tùy tùy tiện tiện đòi làm ngay, chính đạo có an ổn của chính đạo, tà đạo có cái giá của tà đạo, đạo lý này ta hiểu rõ, nếu không phải bất đắc dĩ, ai lại muốn trả cái giá này, còn không biết sẽ có bao nhiêu đau đớn ấy chứ ….. Về phần chuyện kia, không sai, ta cả ngày gây chuyện thị phi, nhưng những chuyện đó có lớn gì đâu, không phải chỉ là vui chơi ầm ĩ, kiếm chút vui vẻ sao, con người mà cứ luôn nghiêm túc như thế, là sẽ nghẹn đến bệnh luôn đó, ngươi cho rằng nhà ai cũng giống Cô Tô Lam thị các ngươi, đi một đoạn đường ăn một bữa cơm cũng đều phải gò bó, phải “Nhã” phải “Chính”, người ta còn sống được hay không? Lễ nghi thể thống là cái quái gì, ta cần nó để làm cái gì, có thể coi như cơm để ăn không? Chẳng qua là một đống ông già, giữ quy củ thành quen, ngược đãi chính mình đến mức nghiện luôn, cảm thấy người khác đều phải giống ông ta …… À, cái này, không phải nhằm vào Lam gia các ngươi. Chỉ là, nhà các ngươi tương đối điển hình ……”

Hắn bày ra gương mặt tươi cười, rồi mới nhớ ra, cái đầu giấy hiện giờ của hắn không thể làm ra hiệu quả cao cấp như vậy.

Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Có lẽ ở trong mắt ngươi, Lam gia là bất chấp lý lẽ, nhưng …. ta vĩnh viễn không thể nào giống như ngươi, vui đùa hồ nháo, sống cả đời vô pháp vô thiên. Những gì trưởng bối dạy bảo trên người ta khác với trên người ngươi. Kỳ vọng mà chúng ta gánh vác trên lưng cũng khác nhau, ta và ngươi, không phải là người cùng một thế giới.”

Nói xong câu này, mi mắt hơi rũ xuống, hình như có chút cảm xúc không thể nói rõ.

“Khác nhau?” Người giấy Tiện đi tới trước một chút, “Khác nhau chỗ nào? Tương lai ngươi sẽ phụ tá ca ca của ngươi, quản lý Lam gia, tương lai của ta, cũng là sẽ phụ tá Giang Trừng, quản lý Giang gia, rốt cuộc có cái gì khác nhau?”

Lam Vong Cơ nói: “Tính tình ngươi như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra đại họa.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Đó là thành kiến của ngươi.”

Lam Vong Cơ nói: “Có lẽ là thành kiến. Không cùng chí hướng khó nói chuyện, ta không cưỡng cầu ngươi đồng ý, ngươi cũng không cần mời ta làm bạn đồng hành, đường ai nấy đi.”

Y nói lời này rất quyết tuyệt, người giấy Tiện làm như có chút tổn thương, hắn trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng nói, “Lam Trạm, ngươi thật sự không muốn nhìn thấy ta đến như vậy? …… Ta biết rồi, chắc chắn là Lam lão nhân vừa rồi dạy bảo ngươi, giọng điệu ông ấy nặng nề, là kêu ngươi cách xa ta một chút đúng không.”

Vẻ mặt Lam Vong Cơ hơi hơi nhúc nhích, ánh mắt rơi trên mảnh giấy nhỏ trắng tinh kia, tỉ mỉ nhìn chằm chằm một trận, lát sau, vén tay áo lên, ngòi bút chấm vào mực, không nói một lời.

Ngụy Vô Tiện giống như là có chút mất mát, đợi được y nói mấy câu đáp lại, mấy ngày nay ở chung tại Liên Hoa Ổ, tuy hắn đã làm vài chuyện quá đáng, nhưng mấy trò đùa này chẳng qua chỉ là tìm mọi cách lôi kéo sự chú ý của Lam Vong Cơ bên trong bức tường cao, chọc cho y không thể không cùng náo loạn với mình, mà trong lòng Lam Vong Cơ khẳng định cũng hiểu rõ điểm này, cũng không thật sự tức giận.

Một tay Lam Vong Cơ để trên giấy Tuyên Thành, chậm rãi quét quét, làm phẳng trang giấy, vô tình hữu ý quét Ngụy Vô Tiện về một góc, hai cái chân nhỏ bằng giấy của hắn yên lặng lùi ra sau vài bước, góc áo trắng lạnh lẽo, vướng vào hắn một cái.

Lam Vong Cơ chỉ lo cầm bút viết, không chút phản ứng đối với vẻ mất mát của hắn, hai tai không nghe chuyện trần gian, nặng nề phát ra một cơn gió thần tiên cao ngất vô dục vô cầu, không hề vướng bận.

Nguy Vô Tiện thật lâu cũng không nói lời nào, lẳng lặng nhìn đối phương viết mấy dòng chữ, cô đơn lạnh lẽo ngây ngốc ở góc bàn, đi được mấy bước, phát hiện mảnh đất nhỏ bé trên chiếc bàn nhỏ này đã đi đến tận cùng, không thể lùi được nữa. Hắn đứng nguyên tại chỗ, nhìn cái vực ở phía sau, khẽ thở dài một hơi, lắc lắc tay áo chuẩn bị xoay người rời đi, ánh mắt hơi có chút quyến luyến, đảo qua những chữ viết thanh lãnh đoan chính của Lam Vong Cơ …. Lập tức, khóe mắt hắn nảy lên.

Lam Vong Cơ viết sai một chữ.

Dư một nét bút.

Ngụy Vô Tiện theo bản năng ngước mắt lên, nhìn y một cái, bút của Lam Vong Cơ hơi khựng lại, làm như cũng phát hiện ra chỗ sai, hàng lông mi mảnh dài của y run rẩy rất khẽ gần như không thể phát hiện, sai sót khó chấp nhận, đối diện với đôi mắt của Ngụy Vô Tiện.

Chỉ một chữ sai và một ánh mắt này, đã lôi Ngụy Vô Tiện trở về từ trong dòng suy nghĩ chìm đắm, hắn hưng hưng phấn phấn chạy tới, muốn giữ tay Lam Vong Cơ lại, Lam Vong Cơ bị hắn ấn lại đến hơi luống cuống, lại đưa mắt nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện hất cái đầu bằng giấy lên, vô cùng hào hứng nói: “Nếu ta là một kẻ chuyên gây tại hoạ, không phải vừa vặn cần có người như Lam Nhị công tử đây thời thời khắc khắc giám sát ta hay sao? Ngươi xem chúng ta, một người lầm lì quá mức, một người lại phóng túng quá mức, ngũ hành thiếu ngươi và ta, vừa vặn là một đôi. Ngươi cả ngày nghĩ phức tạp như vậy làm cái gì, ngươi đã tới Vân Mộng, cùng ở một mái nhà, làm bạn với nhau, kết bạn mà thôi, đợi sau khi Nguỵ mỗ ta thành thân, chỉ sợ chúng ta càng không thể tìm ra cơ hội ở cùng nhau, nhân dịp thời gian này, tại sao chúng ta không uống chút rượu tán gẫu chút chuyện? Ấy, không uống không uống, chỉ tán gẫu, trò chuyện, thế nào?”

“Thành thân ……” Cây bút trong tay Lam Vong Cơ bị y giữ nguyên một chỗ, đầu bút rơi xuống một vết mực loang ra.

Ngụy Vô Tiện cẩn thận nhìn y, vừa định nói gì đó, bỗng nhiên ngoài phòng truyền đến một tiếng kêu to: “Đại sư huynh không được rồi! Huynh mau trở về! Lam tiên sinh phát hiện huynh không thích hợp rồi!”

“Hả? Sao nhanh như vậy?” Ngụy Vô Tiện cả kinh, hai cánh tay bằng giấy dang ra như đôi cánh, nhẹ nhàng nâng lên, đang định bay đi giống một con bướm, quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ một cái, người này cũng đúng lúc nhìn về phía hắn.

Ngụy Vô Tiện không nghĩ nhiều, vội vàng nói: “Lam Trạm, ta đi trước nhé, tự ngươi học tập đi, lần tới ta còn tới tìm ngươi! …. À, đúng rồi, tí nữa ta cùng sư tỷ và các cô nương nấu củ ấu ăn, ngươi cũng tới nha, ăn đồ ăn thì luôn có thể đúng không?”

Vừa nói, vừa phất tay áo rộng, phần phật một trận bay lên trong làn gió nhẹ.

Ngón tay dưới ống tay áo của Lam Vong Cơ cuộn lại, cán bút gác trên nghiên mực lăn một vòng, làm văng một vết mực xuống tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết.

Loading

Đào hoa loạn

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x