Giang Phong Miên và Ngu phu nhân đứng ở trong viện, sắc mặt đều không tốt, lúc Ngụy Vô Tiện chạy tới, trên mặt Giang Phong Miên lộ ra vẻ hơi thả lỏng: “A Anh, ngươi khỏe rồi.”
Ngu phu nhân nghe thấy câu này, sắc mặt trầm xuống, nói thẳng: “Căn bệnh này là do hắn truyền đến, hắn không khoẻ có thể truyền cho người khác sao? Chỉ quan tâm con trai nhà khác, Giang Phong Miên, ta thấy trong lòng ông hoàn toàn không có con trai mình đúng không? Nói thực ra, nếu chỉ có thể lấy một đổi một, ông khẳng định là muốn đứa kia chứ gì?”
Xét từ quy luật di chuyển của chú thuật, người trước vừa phục hồi như cũ thì đích xác người tiếp theo sẽ gặp nạn, giữa Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện chính là như thế, bởi vậy Ngụy Vô Tiện khoẻ lại, sau đó đến phiên Giang Trừng trúng chiêu, Ngu phu nhân liền quy tội đến trên đầu Ngụy Vô Tiện.
Giang Phong Miên bị câu hỏi này làm cho sững người, sau một lúc lâu, tức giận phất tay áo một cái, dứt khoát không thèm nói nữa.
Lời này chuẩn xác không sai sót đụng đến cái gai trong lòng vài người, có hiệu quả hàng đầu trong việc châm ngòi ly gián, Ngụy Vô Tiện thật ra đã quen rồi, ngược lại vô thức lo ngại Giang Trừng, nếu Giang Trừng nghe được mấy lời này, e rằng lại ôm gút mắc trong lòng thêm nhiều ngày, không tránh khỏi sẽ chiến tranh lạnh với Ngụy Vô Tiện. Nhìn khắp xung quanh, rất nhanh đã tìm thấy một đứa bé đứng lẻ loi trong góc.
Giang Trừng khuôn mặt nhỏ nhắn, hai tay túm quần áo vò đến nhăn nhúm, vô cùng bất an. Y tuổi nhỏ không hiểu được cha mẹ đang cãi nhau chuyện gì, nhưng đối với khung cảnh này lại là hoàn toàn không xa lạ, không khóc cũng không nháo, chỉ một mình đứng lẳng lặng ở đó.
Ngụy Vô Tiện đi đến trước mặt y, định xoa cái đầu nhỏ của y, bị Giang Trừng né tránh, y dẩu cái miệng nhỏ lên cao ngạo nói: “Ngươi là ai? Đừng chạm vào ta!”
Ngụy Vô Tiện nghẹn lời, lúc này mới nhớ tới, Giang Trừng lúc năm sáu tuổi vẫn chưa có ký ức về mình, hắn ngồi xổm một bên, kiên nhẫn giải thích cho y nghe một lượt chuyện chú thuật, rồi nói: “Chúng ta là sư huynh đệ kiêm bạn tốt, ngươi đừng sợ, hiện tại cha ngươi và nương ngươi thấy ngươi xảy ra chuyện, nhất thời vừa lo lắng vừa sợ hãi, mới phải cãi nhau, bọn họ đều hy vọng ngươi nhanh khoẻ lại.”
Nghe xong những lời giải thích này của hắn, Giang Trừng làm như có chút do dự, nửa tin nửa ngờ, Giang Phong Miên nói: “A Trừng, hắn là đại sư huynh của ngươi, lời hắn nói ……” Lời còn chưa dứt, Ngu phu nhân ở một bên lạnh lùng cắt ngang lời ông, vẫy tay nói với Giang Trừng: “A Trừng, đừng ở bên cạnh hắn, mau tới đây, đỡ phải chọc trúng vận xui yêu ma gì đó nữa. Ngày hôm qua mới vừa nói ngươi đừng đến gần hắn quá, ngươi không nghe, khăng khăng cùng với người cha đầu óc lệch lạc kia của ngươi mày mò giải chú gì đó cho hắn, giờ thì hay rồi, con trai nhà khác khoẻ mạnh, con trai nhà mình rơi vào kết cục gì. Lấy một đổi một, thật sự là xuống tay được mà. Yên tâm, cha không cần ngươi nhưng nương cần ngươi, không họ Giang sửa thành họ Ngu là được, lại đây.”
Giang Trừng chậm rì rì nhấc chân đi.
Lời châm chọc mỉa mai Ngụy Vô Tiện nghe nhiều, chẳng bao giờ để trong lòng, Ngu phu nhân muốn con trai của bà, không cho hắn chạm vào, hắn liền đứng lên tránh lui ra, nép một bên sờ sờ cổ, đối diện với ánh mắt của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ vẻ mặt thoáng có chút biến đổi, Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp nhìn kỹ, đã thấy y hơi gật đầu về phía Ngu phu nhân, nghiêm mặt nói: “Ngu phu nhân, truy nguồn gốc để nói nguyên nhân, việc này vì ta mà ra, Ngụy Anh chỉ là bị liên lụy, việc của Giang công tử, không phải lỗi của hắn.”
Không nghĩ tới Lam Vong Cơ vậy mà muốn lên tiếng thay hắn, khóe miệng Ngụy Vô Tiện nhịn không được hơi cong lên, kéo ống tay áo của y khẽ nói: “Lam Trạm, không có việc gì, ta quen rồi, ngươi không cần giúp ta, Ngu phu nhân bà ấy chính là như vậy, để bà ấy xả giận là được.”
Lam Vong Cơ nói: “Không phải lỗi của ngươi, vì sao ngươi phải chịu trách nhiệm? Đây là bất công.”
Lam Vong Cơ từ nhỏ lớn lên ở Lam gia, hành động có chừng mực, mọi việc đều theo luật lệ, mỗi một người một lời nói một việc làm đều có lý lẽ có chứng cứ, xảy ra chuyện, tuyệt đối không dung túng vì lòng riêng, cũng không vu oan người vô tội, là lỗi của ngươi thì chính là lỗi của ngươi, không phải là không phải, xử thế chú trọng công bằng minh bạch, cho nên ít nhiều không quen nhìn Ngu phu nhân chỉ trích vô lý như vậy. Mấy hôm nay y ở Liên Hoa Ổ, thấy không ít thái độ của bà đối với Ngụy Vô Tiện, nhẹ thì âm dương quái khí công khai chế giễu hoặc âm thầm mỉa mai, nặng thì vẻ mặt nghiêm khắc chèn ép, nhưng do là chuyện nhà người khác, không tiện nhúng tay, nhưng hiện giờ thấy chuyện này bắt nguồn từ mình, Ngụy Vô Tiện vô cớ bị liên luỵ, bình thường có là người trầm tĩnh nội liễm thế nào, cũng không thể nhịn được nói ra một câu.
Lời này của y tuy nói với Ngụy Vô Tiện, nhưng giọng nói không giảm bớt, ai cũng có thể nghe thấy. Sắc mặt Ngu phu nhân lập tức biến đổi cái roẹt. Nhưng thứ nhất Lam Vong Cơ là khách, thứ hai trong lòng bà tuy giận Ngụy Vô Tiện, nhưng lần này cũng không chắc chắn do hắn gây ra, nên không thể phản bác, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo một cái, chỉ trách mắng Giang Trừng: “Ngươi lề mề cái gì, lời của nương đều không nghe thấy hay sao, mau tới đây.”
Giang Trừng thấy nương tức giận, giật thót người, đôi chân nhỏ lon ton chạy tới, đúng lúc này, một con vật nóng rực bỗng nhiên từ bên cạnh lao ra. Chỉ nghe thấy một tiếng gọi to vui mừng: “Chó chó!” Đứa nhỏ nhào vào cục lông bù xù hỗn độn nhiệt tình kia, đồng thời ôm chặt nó không chịu buông tay.
Bên này, Ngụy Vô Tiện da đầu tê dại cả lên, lập tức hoảng hồn chui ra phía sau Lam Vong Cơ, hai tay để lên eo y, hồn phi phách tán nói: “Lam Lam Lam Trạm, con con con chó này tại sao vẫn ở đây? Ngươi chưa mang nó đi sao? Với lại tại sao không buộc chặt hả a a!”
Con chó Táo Táo phe phẩy cái đuôi, ở bên cạnh ủn tới ủn lui vào người Giang Trừng, trên cổ nó có một vòng dây thừng to, một đầu bị cắn nát bươm tơi tả, lắc qua lắc lại trong không trung.
Lam Vong Cơ bị sự tiếp cận đột ngột của Nguỵ Vô Tiện làm cho cứng đờ, tiếp đó lại bị hắn chỉ đạo trái phải trước sau, giống như tấm khiên chặn chó, trong lúc lôi lôi kéo kéo, nói: “Vốn dĩ cột ở phòng chứa củi, dây thừng bị cắn đứt.”
Máu cả người Ngụy Vô Tiện sắp sửa lạnh ngắt, túm lấy đai lưng Lam Vong Cơ nói: “Vậy ngươi nhanh chóng đưa nó đi đi chứ!”
Lam Vong Cơ bị hắn túm loạn một hồi, cổ áo cũng bị kéo ra một đoạn, thở dài, nói: “Ngươi buông ra trước.”
Ngụy Vô Tiện: “Hả? Ồ ……”
“Đi.” Táo Táo bị Lam Vong Cơ ra mệnh lệnh này, tru lên một tiếng, gục đầu xuống, ngoan ngoãn bước chân đi theo phía sau y, Giang Trừng vốn đang ôm chặt không rời, bị Lam Vong Cơ nhìn lướt qua, khuôn mặt nhỏ chợt nghẹn lại, sợ hãi lui về phía sau một bước.
Một người một chó biến mất ở bên ngoài cổng viện tử, Ngụy Vô Tiện cuối cùng thở dài một hơi, hít sâu trong giây lát, nhưng lại bị Giang Trừng oán giận nhìn chằm chằm, “Vì sao ngươi muốn đưa Kiều Kiều của ta đi?”
Ngụy Vô Tiện còn chưa hết kinh sợ, vấp lưỡi nói: “Kiều …… Kiều Kiều? Là …… con chó kia hả? Giang Trừng, không phải các ngươi vừa mới quen biết nhau sao? Tại sao, trong nháy mắt ngay cả tên cũng đặt xong rồi?”
Phẩm vị cũng vẫn kém như xưa nay.
Giang Trừng thở phì phì nói: “Kiều Kiều từ lúc mới ngủ dậy đã chơi chung với ta, buổi sáng lúc ta còn ở trên giường, là nó liếm ta tỉnh giấc!”
Ngụy Vô Tiện vuốt ngực nói, khá lắm, con chó này cắn đứt dây thừng thoát ra, còn chạy lung tung khắp Liên Hoa Ổ, chui vào trong phòng người ta nữa. Phật Tổ phù hộ, không chui vào phòng ta, bằng không …… Không chịu nổi cảnh tượng đó trong đầu, liền rùng mình mấy cái, thở dồn dập trấn an đứa nhỏ: “Con chó kia có chủ, cùng chúng ta tới Liên Hoa Ổ ở một đêm, là đã đủ lâu rồi, còn phải trở về, hiểu không?”
Giang Trừng nói: “Nhà ai? Chủ nhân là ai? Ta mua nó về!”
Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống kiên nhẫn nói: “Chủ nhân người ta thích con chó này, không bán, vầy đi, ta chơi với ngươi được không? Ngươi muốn chèo thuyền trên hồ hái đài sen không? Đại sư huynh hái đầy một thuyền đài sen cho ngươi được không?”
Giang Trừng nói: “Không muốn không muốn! Ta không muốn! Ta chỉ muốn chó chó! Ta muốn Kiều Kiều trở về!”
Ngụy Vô Tiện nói: “Con chó đó lớn quá, nó không kềm chế được sẽ cắn trẻ con, ngươi không sợ à? Trong viện của ta nuôi một đám thỏ con, ta mang ngươi đi cho thỏ con ăn được không?”
Giang Trừng đột nhiên đẩy mạnh về phía trước một cái, đẩy Nguỵ Vô Tiện không kịp phòng ngừa ngã ngửa trên mặt đất, sáng nay y vừa tỉnh dậy, không biết vì sao dẫn đến việc cha mẹ cãi nhau một trận gay gắt và giận dữ, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, ngực nghẹn một cơn giận đã lâu, rốt cuộc toàn bộ xả ra, đỏ mắt lớn tiếng gào về phía Ngụy Vô Tiện: “Ngươi đi đi! Ta không cần ngươi! Ngươi là ai! Ta không quen biết ngươi, ngươi căn bản không phải người của Liên Hoa Ổ! Ngươi dựa vào cái gì đuổi chó của ta đi! Ngươi dựa vào cái gì?” Khóc oà lên, cái miệng nhỏ hướng lên trời khóc hu hu thật to.
Giang Phong Miên thấy đứa con nhỏ gào khóc, cuối cùng không đành lòng, ôm y vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “A Trừng, con chó kia đúng là của người khác, không tới nữa. Ngươi nghe lời đại sư huynh của ngươi được không, cha sẽ nhanh chóng giải trừ chú thuật cho ngươi, trước hết ngươi đừng ầm ĩ, làm đứa trẻ ngoan, có thể không?”
Phía sau lập tức truyền đến một tiếng cười nhạo: “Giải trừ? Làm thế nào giải trừ? Lam Vong Cơ và hắn đều là lây bệnh cho người tiếp theo mới khoẻ lại, còn không biết sẽ đến phiên ai xui xẻo đâu!”
Giang Phong Miên không quay đầu lại nói: “Vậy nàng nói phải làm sao bây giờ? Dù sao cũng phải có người ra được chủ ý, nàng cứ ở một bên nói mát nói mẻ thì giúp được ai?”
Thấy hai người nẹt lửa tung toé lại sắp bắt đầu cãi nhau, đứa nhỏ bị kẹp ở giữa chân tay luống cuống chảy nước mắt nước mũi, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau, làm người hoà giải nói: “Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, hai người trước hết đừng cãi nhau …… Cách giải chú thuật này, ta và Lam Trạm đã nghiên cứu ra. Cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của đứa nhỏ, bù đắp những tiếc nuối khi còn nhỏ của nó, thì nó sẽ thoát khỏi chú thuật. Giang Trừng y …… điều y mong mỏi nhất từ xưa tới nay là cái gì, Giang thúc thúc và Ngu phu nhân, hai người thật ra chắc cũng biết đúng không. Hiện giờ hai người như thế này, chính là điều y không muốn nhìn thấy nhất, nếu hai người có thể trải qua một hai ngày thật bình yên tốt đẹp, làm bạn với y thật tốt, ta nghĩ y rất nhanh sẽ phục hồi như cũ.”
Hai vợ chồng nhất thời khiếp sợ, Giang Phong Miên nhìn Ngụy Vô Tiện, “A Anh, lời ngươi nói là thật?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Tuyệt đối là thật. Nguyên lý giải chú thật ra là do Lam Trạm nghĩ ra trước, hơn nữa y cũng đã làm như vậy, có y dốc lòng chăm sóc hai ngày, buổi sáng hôm nay ta mới có thể phục hồi như cũ. Về phần chú thuật tác động như thế nào, hiện giờ chúng ta cũng không có manh mối khác, chỉ biết là có liên quan đến bảng chữ mẫu kia, sau này ta sẽ cùng Lam Trạm cẩn thận nghiên cứu tiếp. Nhưng Giang thúc thúc, mấy chuyện này trước hết thúc không cần bận tâm, chỉ cần chiếu cố tốt cho tiểu Giang Trừng là được.”
Trước là tình cảnh con trai nhỏ gào khóc ầm ĩ, sau là những lời nói xoáy vào tim một cách vô ý của Ngụy Vô Tiện, hai vợ chồng đều ủ rủ không nói, không biết bị gợi lên hồi ức gì, ngay cả trên mặt Ngu phu nhân, cũng hiếm khi lộ ra vài phần dịu dàng áy náy.
Im lặng một hồi, bà làm bộ lạnh lùng phất phất ống tay áo, chậm rãi mở miệng nói: “Giang Phong Miên, nhiều năm như vậy, ai đúng ai sai, bây giờ ta cũng không truy cứu với ông nữa, hai ngày này ta sẽ nỗ lực nhẫn nhịn, ông có giả vờ cũng phải giả vờ cho ra dáng vẻ nên có, cùng hai mẹ con chúng ta sống thật tốt một thời gian. Sau đó ông muốn thế nào thì cứ thế đó, ta cũng không quản được, ông muốn chiều ai thương ai, tưởng nhớ mẹ của ai, thiên vị đứa nhỏ nào đều tùy ông, làm khó ông cũng chỉ hai ba ngày, có thể làm được không?”
Giang Phong Miên trầm mặc, đưa tay áo lau một đống nhoè nhoẹt trên mặt Giang Trừng, xoa cái đầu nhỏ của, lại hôn một cái lên trán y, dỗ đứa nhỏ đang nhất thời ngẩn người, ngơ ngác nhìn ông, ông trầm giọng nói: “Ta đồng ý với nàng.”
Trên mặt Ngu phu nhân lộ vẻ cân nhắc, “Chúng ta trước tiên đi dạo ở đâu đó một chút đi, mấy nơi Giang Trừng thích khi còn nhỏ, ông hẳn là cũng biết.”
Giang Phong Miên đứng lên, dắt bàn tay nhỏ của Giang Trừng đi đến chỗ Ngu phu nhân, Giang Trừng hít nước mũi, chu cái miệng nhỏ đi được vài bước, chợt ôm chặt đùi của mẫu thân. Ngu phu nhân trong nháy mắt hơi biến đổi sắc mặt, hình như có chút lúng túng, một lát sau, hiền hoà vỗ về y, nói: “Đừng khóc. Vừa rồi …… giọng nương hơi lớn chút, dọa đến ngươi. Hai ngày này, cha và nương sẽ ở với ngươi thật tốt, ngươi muốn chơi cái gì ăn cái gì, đều nói cho nương, được không?”
Khuôn mặt nhỏ của Giang Trừng sáng lên một chút, một tay níu chặt Ngu phu nhân, tay kia hơi vươn ra, rồi lại rụt trở về, sợ hãi nhìn Giang Phong Miên một cái. Vành mắt Giang Phong Miên thoáng cái hơi đỏ lên, đưa tay ra dứt khoát nắm tay Giang Trừng, “Vừa rồi cha cũng không tốt, cãi nhau với nương của ngươi. Cha cũng biết lỗi rồi, hai ngày này, cha đồng ý với ngươi, chỉ nghe lời ngươi và mẹ của ngươi. Bây giờ, ngươi muốn đi đâu?”
Giang Trừng cắn cắn môi, lấy hết can đảm nói: “Con muốn đi xem lại con chó vừa rồi một chút.”
Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm Lam Trạm chắc là vẫn chưa đi xa, chỉ cho bọn họ phương hướng của quầy hoành thánh kia, cuối cùng nói một câu, “Giang thúc thúc, thúc bế Giang Trừng nhiều một chút, y thích nhất là thúc bế y.”
Giang Phong Miên nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, có chút ngơ ngác, khóe miệng hiện ra một chút ý cười.
Nhớ năm đó, xác thật bóng dáng dính trên vai ông, luôn là Ngụy Vô Tiện nhiều hơn một chút. Liền sau đó, cúi người xuống, để đứa nhỏ trên cánh tay. Hai con mắt nhỏ của Giang Trừng đều sáng lên, cũng không dám lộn xộn, ôm lấy vai của phụ thân, lẳng lặng nhìn hắn chằm chằm.
Ngụy Vô Tiện cười vẫy vẫy tay với bọn họ, nhìn theo ba người đi xa.