Nhaminh [ĐHL] – Chương 39a

[ĐHL] – Chương 39a

0 0 đánh giá
Article Rating

Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, tiểu cũ kỹ có bản lĩnh ghê, âm thầm nhìn trúng một cô nương, cũng không nói cho ta.

“Lam Trạm, ta vẫn luôn xem ngươi là bạn tốt, không ngờ, thế mà ngươi đối với ta như vậy.”

Dưới ánh trăng, chút bình tĩnh Lam Vong Cơ cố duy trì trong nháy mắt nứt ra, sắc mặt y gần như sụp đổ, đôi môi mỏng hơi mở ra, ánh mắt và hô hấp đều là run rẩy, nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm bị hiện thực trước mắt xé mở từng lớp một.

Nguỵ Anh ……

Ngụy Vô Tiện nói lời này vốn dĩ cũng không trông đợi điều gì, hắn xem Lam Trạm là bạn tốt, nhưng Lam Trạm xem hắn là cái gì? Giữa bọn hắn cũng không đến mức không có gì không thể nói mà đúng không? Hơn nữa có vài người vốn đã quen che giấu tình cảm riêng tư của mình ở dưới đáy lòng, không thích nói ra hết, nam nhân như thế cũng không phải số ít, rất rõ ràng Lam Trạm chính là kiểu người này, hắn tức giận cái gì kia chứ. Nhưng điều hắn không ngờ tới chính là, một câu nói tùy tiện của hắn, Lam Vong Cơ lại phản ứng lớn như vậy, giống như thật sự có nhược điểm gì đó bị Ngụy Vô Tiện nắm trong tay, tùy ý nắn bóp.

Ngụy Vô Tiện âm thầm lén lút xả giận, cũng không nghĩ nhiều, môi cong cớn thừa thắng xông lên: “Mệt cho ngươi còn lời lẽ hùng hồn giáo huấn ta, nói cái gì, có công sức này, không đi học tập tiến bộ, lại đi trêu hoa ghẹo cỏ. Rốt cuộc ai là người cả ngày suy nghĩ miên man hả? Nói lý lẽ rõ ràng, kết quả thì sao, tiểu tâm tư sau lưng cả một đống lớn, thế nào, là trưởng bối nhà các ngươi dạy ngươi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài? Thỏ ăn cỏ gần hang trước? Ngoài mặt ra vẻ rất chính nhân quân tử, ý xấu nổi lên, không ai lợi hại bằng ngươi, ngay cả người bên cạnh mình cũng không buông tha.”

Ngụy Vô Tiện cũng không biết chính mình bị cái gì, giận Lam Vong Cơ trong lòng có người thì thôi, còn giận người y thích chính là Lam Thư Nhã, nói một hơi những lời bới lông tìm vết, lý lẽ sắc bén, nói Lam Vong Cơ đến nỗi trái không phải người, phải cũng không phải người, ai không biết còn tưởng rằng y đã làm gì cô nương người ta. Nhưng hắn cũng chỉ nói mấy lời tức giận như thế, không cảm thấy có thể làm Lam Vong Cơ bị gì, tiểu cũ kỹ này sau khi bị mấy câu nói của mình đập cho choáng váng, khôi phục bình tĩnh trở lại, chắc chắn lại bày ra bộ dạng trịnh trọng thích hợp, thừa nhận mình mặc dù thầm ái mộ cô nương người ta, nhưng chưa bao giờ vượt qua quy củ, hành động đoan chính đi đứng ngay thẳng, tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, dùng thước để đo những lời đã nói những chuyện đã làm không có chút sai sót nào, không giống Ngụy Vô Tiện hắn, cả ngày cợt nhả, chuyện không đứng đắn kể ra một sọt, câu nào cũng có thể khiến người ta hiểu sai tới tận chân trời.

Ai ngờ một tràng pháo liên thanh này của Ngụy Vô Tiện trút xuống, Lam Vong Cơ giống như ngay cả thở cũng không dám thở, nét lạnh lùng và cao ngạo giữa mày bị Ngụy Vô Tiện lột bỏ sạch sẽ cả da lẫn xương, chỉ còn lại sự run rẩy bất an và hổ thẹn, như thể ý nghĩ giấu ở nơi sâu nhất trong lòng, góc riêng tư nhất, bị lột mở ra trước mặt mọi người, trần trụi và nhục nhã.

“Tiện ca ca!” Âu Dương Tiểu Lan cảm thấy nhìn không chịu nổi nữa, “Ngươi đừng nói Vong Cơ ca ca như vậy, đừng giẫm đạp lên tâm ý của huynh ấy …… Ngươi bình tĩnh trước đã, nghe huynh ấy giải thích với ngươi, huynh ấy không phải là người như vậy.”

“Vong Cơ ca ca?”

Lam Trạm không nói gì như vậy, Ngụy Vô Tiện vốn định cứ thế bỏ qua, cũng không làm khó người ta, cẩn thận chơi với lửa, Lam Trạm sẽ không vui, đột nhiên Âu Dương Tiểu Lan gọi một tiếng này, giọng điệu thân mật như vậy, Ngụy Vô Tiện không biết lại bị châm kim vào một góc nào đó trong lòng. Không ngờ quan hệ của bọn họ đã tốt đến mức này rồi, trong ngực dâng lên một nỗi chua xót không rõ nguyên nhân, khóe miệng cong lên một độ cong tràn đầy xấu xa, “Tiểu Lan muội muội, muội gọi thật thân thiết ha. Muội tâm tâm niệm niệm Vong Cơ ca ca của muội, còn cho y thêm can đảm ra quyết định, kêu người ta đi thổ lộ, muội coi vậy mà hào phóng, nhỡ người ta tốt thật, còn chỗ cho muội hay sao? Vong Cơ ca ca của muội vừa nhìn chính là một nam tử chung thuỷ tình cảm không chia sẻ, nếu để y thành công nắm tay người trong lòng, thì muội sẽ hoàn toàn hết hy vọng, muội thật sự bỏ được, thật sự không hối hận à?”

Vẻ mặt của Âu Dương Tiểu Lan rõ ràng là không bỏ được, nàng nhìn nhìn Lam Vong Cơ, trong ánh mắt đều tràn ngập vẻ khao khát, trộn lẫn một chút chua xót và mất mát vì biết trước không thể với tới, khi Lam Vong Cơ nhìn qua, mặt nàng vụt đỏ bừng lên như một quả hồng chín rục, như thể để y nhìn thấu tâm tư của mình, không chốn dung thân, “Ta …… ta, không phải như vậy ……”

Âu Dương Tiểu Lan trông có vẻ sắp khóc đến nơi, lui về sau hai bước, quay đầu chợt chạy đi mất.

Từ phương hướng biến mất truyền đến tiếng khóc thút tha thút thít của nàng rất là thương tâm.

“Nè ——! Tiểu Lan muội muội, muội đừng chạy mà, ta chỉ đùa một chút!”

Ngụy Vô Tiện sờ sờ cổ, nói thầm: “Làm thế nào mà người nào người nấy đều không chịu nổi việc chọc ghẹo như vậy.”

Không nghĩ tới lực sát thương của mấy câu mình thuận miệng nói ra lại lớn như vậy, trực tiếp nói cho tiểu cô nương người ta bật khóc. Tối nay như vầy là sao, cái miệng từng khai quang cũng không lợi hại đến thế, Lam Vong Cơ nếu không phải là Lam Vong Cơ, không chừng cũng sắp bị hắn trực tiếp bắt nạt đến khóc nhè.

Xoay người, dưới dàn hoa tường vi, khuôn mặt Lam Vong Cơ tuy rằng toàn là vẻ nghẹn khuất, cũng may không đến mức sắp khóc, Ngụy Vô Tiện thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm giác tội lỗi cũng tan thành mây khói trong nháy mắt.

Suy nghĩ trong đầu Lam Vong Cơ tất nhiên hoàn toàn khác với trong đầu tên Ngụy Vô Tiện cà lơ phất phơ kia, y vốn dĩ cho rằng sau khi Ngụy Vô Tiện biết được tâm ý của y, cảm thấy ghê tởm, cảm thấy tức giận, cảm thấy chính mình thế mà bị người ta âm thầm có ý nghĩ như vậy, không chịu nổi sự sỉ nhục, nhưng chỉ trong chớp mắt, không ngờ người này lại cười hì hì trêu đùa Âu Dương Tiểu Lan, giống như căn bản không hề để trong lòng chuyện vốn nên xem xét một cách nghiêm túc.

Cũng phải, kiểu người như Nguỵ Anh …… Có lẽ còn cảm thấy chuyện mình thích hắn, là một chuyện rất thú vị, một chuyện có thể nhân cơ hội, thoải mái tìm niềm vui, trêu đùa, chọc ghẹo mình.

Lam Vong Cơ nhất thời không biết bản thân nên vui vẻ hay là thương tâm mới phải, nhưng sau khi biết Ngụy Vô Tiện cũng không phải thật sự tức giận, tóm lại là không khẩn trương như vừa rồi nữa, gương mặt trắng bệch cũng đã hồng hào hơn một chút. Dưới mi mắt hơi muốn rũ xuống, nhịn không được vẫn nhìn sang Ngụy Vô Tiện hai lần.

Dáng vẻ y lúc này là thịt cá trên thớt, không dám lên tiếng, chậm chạp đợi xử lý, Ngụy Vô Tiện nhìn mà cả trái tim đều tê dại, đầu trái tim rung lên mấy cái, một cơn ngứa ngáy như có như không, phập phồng không ngừng.

Hiếm khi chiếm thế thượng phong ở trước mặt Lam Vong Cơ, nếu Ngụy Vô Tiện có thể nhịn không bắt nạt một chút thì không phải là Ngụy Vô Tiện.

Trong lòng hắn đã sớm vui muốn nở hoa, giống như cầm cái roi da nhỏ đứng ở phía sau Lam Vong Cơ, nghĩ xem quất chỗ nào thì tốt hơn. Nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì, đi vòng quanh đối phương nửa vòng, khóe mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm: “Lam Trạm nha Lam Trạm, ngươi kêu ta nói ngươi cái gì mới tốt đây. Lúc trước ở Tàng Thư Các cho ngươi xem Xuân Cung Đồ, ngươi tỏ vẻ khinh thường xem đến cỡ nào, lòng đầy căm phẫn đến bao nhiêu kia chứ, mệt ta còn tưởng rằng, ngươi cả đời này đều sẽ không nảy sinh ý nghĩ về phương diện kia, ai ngờ, Lam Nhị công tử băng thanh ngọc khiết …… Ngươi nói xem, người không nói nghĩa khí là ngươi đây, gạt ta, lén lút nghĩ tới chuyện gì hả? Nếu yêu thầm người ta, nói chung chắc là cũng từng có một vài …… Ừm, suy nghĩ không quy củ lắm không đứng đắn lắm đúng không? Ta đoán nhé, à thì, nắm bàn tay nhỏ? Hôn môi một cái? Hay là …… Hắc hắc, ôm ôm ấp ấp nha?”

Hắn nói xong lời cuối cùng này, người đã tiến sát lại, đôi mắt mở thật to, nghiêng đầu đặc biệt tò mò nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, làm như muốn nhìn thấu mọi tâm tư sai lệch mà y che giấu, sau đó cười nhạo một phen ra trò.

Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy máu cả người mình đều ngừng chảy, trái tim ngừng đập trong nháy mắt, gắt gao nhìn thẳng vào Ngụy Vô Tiện.

Khẩn trương? Tức giận? Hay là ……

Với khoảng cách cực kỳ gần này, một tia gợn sóng dù là nhỏ nhất trên mặt Lam Vong Cơ cũng không thoát được đôi mắt của Ngụy Vô Tiện.

Người này, nhìn chằm chằm ta mà nhìn đến gắt gao như vậy, cho rằng như vậy thì ta sẽ không nhìn ra y đang thẹn thùng sao?

Rõ ràng da mặt mỏng như vậy, làm sao lại không đỏ mặt một chút nào?

Gương mặt của Lam Vong Cơ cũng không biết phát triển như thế nào, cứng đơ không nhìn ra một chút manh mối, ánh trăng đêm nay cố tình lại không sáng, để nhìn rõ, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể dán sát đến trước mặt Lam Vong Cơ, gần đến mức một mùi thơm đàn hương toả ra từ đường nét quai hàm đẹp đẽ của đối phương, vương vấn trên chóp mũi Ngụy Vô Tiện. Ánh mắt Lam Vong Cơ bay bổng, khi nhìn về phía Ngụy Vô Tiện mang theo một chút hoảng loạn khác lúc nãy, nhưng lại có một chút cảm xúc khó mô tả.

Mùi đàn hương không thấy thanh lãnh nữa, ẩn ẩn cảm giác hơi có vẻ nóng lên.

Ngụy Vô Tiện vẫn chưa nhận ra có điều gì đó không ổn, giải thích phản ứng của đối phương thành chột dạ, hắn khoa trương hít một hơi, há to miệng, “Lam Trạm, ngươi đừng nói với ta …… Ngươi còn nghĩ tới …… một chuyện khó nói nào đó, trên sách vẽ nha?”

Bên tai là tiếng thở dồn dập vội vàng, Lam Vong Cơ đột nhiên quay mặt đi, lồng ngực hơi phập phồng, vành tai phấn điêu ngọc trác lặng lẽ ửng đỏ lên, cùng với hoa tường vi tạo thành một hình ảnh độc đáo.

“Lam Trạm, khi ngươi thẹn thùng, hoá ra là như thế này ……”

Phản ứng mới mẻ ngây ngô này, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy vừa kinh ngạc kỳ lạ vừa kinh ngạc cảm thán, giống như cảm giác thích thú khi cưỡi mây đạp gió nhảy lên không trung nhào lộn, lại giống như chỗ ngứa được gãi thật mạnh, ngực căng phồng lên, còn căng tròn hơn cả ăn một bữa tiệc lớn.

Cuối cùng, hắn lại nói: “Thật đáng yêu.”

Như thể đối phương là một con thỏ bự bị hắn xoa đến mức lông tơ bông xù lên, khiến Ngụy Vô Tiện muốn ẵm lên hung hăng hôn một cái.

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái với ánh mắt khó miêu tả.

“Được rồi được rồi, không bắt nạt ngươi nữa.” Ngụy Vô Tiện cảm thấy mỹ mãn, nhấc chân lên vạt áo khẽ tung bay bước đi vài bước, bộ dạng giống như kết thúc tiết mục giải trí, vỗ vỗ mông trở về phòng.

Loading

Đào hoa loạn

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x