Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân rầm rập từ trên hành lang truyền đến, giọng nói hốt hoảng của Giang Phong Miên vang lên: “Đây là —– đây là làm sao? Lam tiên sinh, Vong Cơ, a Anh? Xảy ra chuyện gì?” Phía sau là Ngu Tử Diên, Giang Trừng, mấy tên sư đệ nghe tiếng chạy đến, sôi nổi tham gia.
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác: “Ta ….. Ta không làm gì nha.”
Lam Khải Nhân nghe xong lời nói của Lam Thư Nhã, sắc mặt hơi dịu lại, làm như nghĩ thông suốt một chút, chuyển thành bộ dạng không biết giải thích thế nào, cũng không muốn giải thích, chắp tay sau lưng, phẫn nộ nhìn Ngụy Vô Tiện, lát sau, chậm rãi nói: “Giang tông chủ, Ngụy Anh của quý phái, thật sự là cuồng vọng vô lễ! Sờ soạng lung tung lên quần áo của người khác, ra thể thống gì!”
Lời này của Lam Khải Nhân được nói khá mập mờ, mọi người nhìn thấy, rõ ràng chỉ là một sợi đai bình thường không có gì đặc biệt, căn bản không đáng để tức giận như vậy, chẳng qua Cô Tô Lam thị luôn luôn rất coi trọng dáng vẻ, nghĩ đến quy củ nhà họ nhiều, không thích người khác sờ mó lung tung môn đồ nhà họ nhất, mặc dù là nam tử, cũng đặc biệt thận trọng tuân thủ, giữ mình trong sạch, cho nên khẩn trương như vậy.
Lam Khải Nhân nghẹn một cục tức trong lồng ngực, ngực dán sát vào lưng, giống con cóc to phồng lên không dứt. Phía sau, Lam Vong Cơ vẻ mặt trầm xuống uất ức, từ tốn đeo mạt ngạch lên, chỉnh đốn một chút, nhắm mắt hít sâu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi mới mở mắt ra trở lại, nhìn chằm chằm chết dí vào một chỗ trong không trung, tiến vào trạng thái không nghe thấy vạn vật.
Ngụy Vô Tiện bị Lam Khải Nhân doạ một trận như vậy, mơ màng hồ đồ biết rằng chính mình gây ra đại họa, nhưng trong lòng càng thêm tò mò, dải băng nho nhỏ rách nát kia, lại không biết là đồ vật lợi hại gì, thế mà không được chạm vào. Đôi mắt mở to, vẫn không nhúc nhích nhìn Lam Vong Cơ, thầm nghĩ Lam lão nhân hoảng loạn như vậy, ngược lại giống như ta đã phá đi một cấm chế gì đó trên người Lam Trạm, chẳng lẽ Lam Trạm thật ra …… là một yêu quái? Dải băng rách nát này là mấu chốt để y duy trì hình người, ta kéo miếng vải này xuống, Lam Trạm sẽ …… bị đánh trở về nguyên hình? Hắn đang chờ mong Lam Vong Cơ ầm một tiếng biến thành một con thỏ trắng to gì đó, ánh mắt tha thiết nhìn mạt ngạch đã được buộc lại trên trán y, chẳng có gì khác thường, “Cái gì chứ, sẽ không biến đổi thân hình ha”, vô cùng thất vọng bĩu bĩu môi.
Câu này của hắn lời lẽ cợt nhả mang chút ý vị trêu chọc, lọt vào tai của mấy người Lam thị trước mặt rất rõ ràng, ngẩng đầu, thấy hắn ôm cánh tay cà lơ phất phơ, nhàm chán phàn nàn như thể không thấy gì náo nhiệt, Lam Khải Nhân lại nổi cơn giận.
“Ngụy Anh —–!”
Bên cạnh Ngụy Vô Tiện chợt nhoáng lên một cái, chỉ lo Lam Khải Nhân dùng tay xé xác hắn, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Lam Vong Cơ: “Lam Trạm Lam Trạm, ta xin lỗi ngươi, ngươi nhanh quản thúc phụ ngươi một chút, ta kéo mạt ngạch của ngươi một cái, chứ có phải lột quần áo ngươi trước mặt mọi người đâu, đây là làm gì ……”
Nghe câu này, khóe mắt Lam Vong Cơ hơi hơi nhúc nhích, rốt cuộc hạ thân phận tôn quý nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, nói là một cái trừng mắt cực kỳ hung ác cũng không hề quá, y phất tay áo hướng về Lam Khải Nhân thi lễ, Lam Khải Nhân làm như biết y có ý gì, lẳng lặng gật đầu, Lam Vong Cơ gật đầu đáp lại, sau đó hướng về phía mọi người thi lễ, rồi xoay người rời đi.
“Nè? Sao lại muốn đi hả? …. Nè, Vong Cơ huynh!” Ngụy Vô Tiện còn muốn đuổi theo, bị Giang Trừng túm chặt lại, “Đừng tìm chết được không Ngụy Vô Tiện!”
Giang Trừng tuy không rõ tình huống, nhưng thấy sắc mặt kia của Lam Khải Nhân và
Lam Vong Cơ liền biết đại sự không ổn, bất chấp mọi thứ, trước hết khống chế Ngụy Vô Tiện lại đã. Giang Phong Miên thở dài một hơi, khách khách khí khí vuốt giận Lam Khải Nhân, “Đồ đệ nghịch phá, Lam tiên sinh xin đừng trách”, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện chẳng hiểu gì, ủ rũ cả người cúi đầu, vội xin lỗi vài câu, Lam Khải Nhân xoay người, cũng không thèm nhìn tới hắn. Ba người Lam thị được nhóm người Giang Phong Miên dẫn đi, dời bước vào trong nhà, những người khác thì thầm to nhỏ, xì xà xì xào cũng đi vào, Ngụy Vô Tiện cúi đầu đi bước nhỏ theo phía sau.
Đến khi ngồi trong Thử Kiếm Đường, cả sảnh lúng túng, Lam Khải Nhân không muốn giải thích nhiều, Giang Phong Miên cũng không tiện truy vấn, một trận khôi hài cứ thế mơ màng hồ đồ mà kết thúc.
Giang Phong Miên khẽ ho mấy tiếng, nói vài câu khách sáo, Ngụy Vô Tiện ngồi trên chiếu, cúi người, làm ra vẻ thấp bé ngoan ngoãn, một bên nheo khóe mắt nhìn khắp bốn phía, phát hiện trên sảnh xem mắt của mình rất nhiều người tới, lại có không ít quần chúng ăn dưa ngồi xổm ở phía sau.
Giang Trừng vốn không muốn tới, trên mặt viết đầy vẻ ép buộc bất đắc dĩ. Ngu Tử Diên thấy Giang Phong Miên tiến hành chiêu thân cho Ngụy Vô Tiện, bỏ con trai ruột sang một bên, đã có chút tức giận, âm dương quái khí, châm chọc mỉa mai mấy ngày nay, cũng muốn làm mai cho Giang Trừng, Giang Trừng không muốn, nói nam tử lấy sự nghiệp làm trọng, chưa lập nghiệp thì lấy cái gì để thành gia, Ngu Tử Diên nghe xong, trong lòng cũng đồng ý, trong đầu đặt con trai vào vị trí Tông chủ tương lai, ném Ngụy Vô Tiện vào một đống các cô nương, thấy rõ cao thấp, ngạo nghễ im tiếng.
Nhưng không được mấy ngày, thấy thư cầu thân từ các thế gia bay tới như bông tuyết, không khỏi có chút cay mắt, sợ Giang Trừng kém đi một tầng, liền kêu y mở mắt quan sát, cũng đi theo lên buổi xem mắt cùng với Ngụy Vô Tiện, nếu có ý, thì tính tiếp. Đường đường là con trai độc nhất của Giang thị, nếu mở miệng nói một câu, cũng là có trọng lượng đáng kể, đối phương sẽ không dễ dàng cự tuyệt, Nguỵ Vô Tiện có khiến cô nương thích tới đâu đi nữa, dù sao cũng có thân phận không giống với Giang Trừng, địa vị có khác biệt, người sáng suốt đương nhiên sẽ phân biệt được người nào tốt xấu. Bà đánh bàn tính như vậy, vì thế Giang Trừng đã bị ép đi nghe góc tường, bản thân bà tất nhiên cũng tiên phong làm gương, tự mình đến đôn đốc.
Giang Yếm Ly cầm một đĩa hạt sen, ngồi ở phía sau hai người, vừa nghe vừa lột, cuối cùng đưa cho Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng mỗi người một đĩa, không rõ là tới xem náo nhiệt, hay là tới lột cho hai cái đệ đệ ăn.
Một đám sư đệ ồn ào ầm ĩ, thấy Giang Phong Miên không đuổi người, bèn cũng tiến gần đến phía sau, xem chuyện mới mẻ tìm chút trò vui, xem đại sư huynh bọn chúng oai phong một cõi trên trận địa xem mắt.
Ai ngờ, Ngụy Vô Tiện tự đào mộ chôn mình, tự mình chọn thế gia hay quá, Lam Khải Nhân vừa ngồi xuống, cùng Ngu Tử Diên kẻ xướng người hoạ, nói về việc giáo dưỡng con cháu thế gia. Lam Khải Nhân vốn dĩ chính là chưa nguôi cơn tức, tìm được chỗ xả, chuyện cũ nhắc lại, bản án cũ tái thẩm, lên án kịch liệt đủ loại hành động phá phách của Ngụy Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hai ngày trước Ngu Tử Diên đã thấy Lam Vong Cơ, nhìn con trai nhà người ta, cũng có chuyện nói, hai người tiếp lời qua lại, Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng ở dưới bị bắt nghe điểm tốt của Lam Vong Cơ, không hiểu chuyện gì bị ăn một trận giáo huấn, rành rành một hồi xem mắt, trực tiếp biến thành đại hội phê bình.
Vận số năm nay không thuận, tà vận trời giáng, xuất sư thất bại.
Ngu Tử Diên hâm mộ Lam thị quản lý gia tộc nghiêm ngặt, quy củ nói một không nói hai, trừng phạt thì rành mạch không khoan nhượng, nhất nhất thỉnh giáo, Lam Khải Nhân ngồi nghiêm chỉnh, làm như thật mà hắng hắng giọng, mở màn liền giảng: “Con cháu thế gia, đặc biệt là dòng chính bổn gia, vừa sinh ra đã là kim kiều ngọc quý, nếu lại tăng thêm sự dung túng chiều chuộng, thì chắc chắn sẽ là kẻ ăn chơi trác táng, nhẹ thì gỗ mục khắc không được, nặng thì phá phách làm chuyện ác, vì vậy giáo dưỡng phải coi trọng hai con đường: Một là nghiêm, hai là minh, gia quy tỉ mỉ rõ ràng, thì không có nghi ngờ, không có ý kiến khác, chấp pháp nghiêm ngặt, thì không phạm lỗi, không lười biếng.”
Ngu Tử Diên nghe được rõ ràng rạch mạch, rất là tán đồng, liền hỏi: “Theo Lam tiên sinh thấy, tệ môn nếu muốn chỉnh đốn, giúp mầm non mọc thẳng, thì làm thế nào?”
Lam Khải Nhân từ xa nhìn sang một cái, cổ Ngụy Vô Tiện chợt lạnh một trận, nhớ tới con gà chờ bị làm thịt trong nhà bếp, mắt thấy sắp bị đưa cổ lấy máu, bẻ cánh vặt lông.
Lam Khải Nhân nói: “Đạo giáo dưỡng, coi trọng lúc tuổi nhỏ, nên lập không lập, ôi ….”
Ngụ ý, mầm non đã lớn, thời gian đã muộn, cứu cũng không thể cứu.
Ngụy Vô Tiện bĩu môi ra, ai hiếm lạ, mầm non kia nhà ông lớn lên ngay thẳng, nhưng cái đà cứng nhắc cổ hủ này, khoan nói chuyện khác, lập gia đình chính là cực kỳ khó khăn, cho dù sau này lập nghiệp có lập tới tận trời, cũng chỉ có thể độc thân cả đời, đến lúc đó nhìn cuộc sống tình chàng ý thiếp của người khác, xem y có cảm kích những lời hay ho mà lão thúc phụ độc thân ông đã dạy bảo y hay không.
Ta thì khác nhé, sắp tới chính là sẽ cưới được vợ, hắc hắc, đến lúc đó Lam Vong Cơ tới đám cưới của ta, không chừng trong lòng có bao nhiêu ghen tị.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy, không khỏi nhìn thêm một chút hai vị cô nương ở đối diện. Lam Thư Nhã an tĩnh hiền thục, yên lặng nghe Lam Khải Nhân dạy bảo, Lam Mạch Vân vẻ mặt hờ hững, giống như xuất hồn, vô tình hữu ý nhìn sang chỗ Ngụy Vô Tiện, ánh mắt vừa giao nhau, lại làm bộ không để ý mà dời đi.
Đợi chịu đựng một canh giờ giáo huấn, Ngụy Vô Tiện nhàm chán đến cùng cực, không biết vì sao, lại nghĩ tới gương mặt cau có kia của Lam Vong Cơ, trong lòng thế nhưng lại sinh ra một chút vui vẻ, người này đúng là hơi lầm lì, nhưng lầm lì đến mức độ này, ngược lại khiến trong lòng người ta ngứa ngáy muốn đi chọc ghẹo, không khỏi vươn cổ dài ra, nhìn chằm chằm vào cổng viện tử, chỉ xem thử Lam Trạm có hối hận quay lại, nhìn mình một chút hay không.
Bộ dạng nghiêng ngả nửa người tinh thần không yên này của hắn lọt vào trong mắt Lam Khải Nhân, Lam Khải Nhân hừ thật mạnh một tiếng, làm như đã tìm ra trọng điểm của việc tuyên truyền giáo dục, ngữ khí dõng dạc hùng hồn lên: “Tuổi mười lăm, gọi là tuổi vấn tóc, chính là coi tóc là thân thể, buộc lên để câu thúc, trong đó, ‘lễ’ là một đạo, quan trọng nhất! Ở cùng người khác, lấy lễ làm đầu, lễ ngừng là hành vi ngừng, vượt lễ sẽ bị phạt nặng! Đứa nhỏ tuổi này, khí huyết dồi dào, không đứng đắn không đàng hoàng, đặc biệt làm xằng làm bậy, không chỉ nam nữ đề phòng dễ mất, ngay cả giữa người cùng giới tính cũng dễ dàng nảy sinh thị phi, cần phải chú trọng đề phòng!”
Lam Khải Nhân nước miếng bắn tung toé, mặt đầy vẻ căm thù sục sôi, phảng phất sấm sét ngày hè, chấn động đến mức khiến mọi người hăng hái, hăng hái xong rồi, nghiêng cổ suy ngẫm ý ngoài lời của ông ấy, chẳng có gì khác ngoài lời giãi bày đau lòng Ngụy Vô Tiện quấy rối con cháu nhà lành Lam thị ông ấy, hành vi không hợp, đáng giận đến cực điểm, còn muốn Giang Phong Miên quản hắn phạt hắn. Nhưng suy cho cùng nơi này không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ, Liên Hoa Ổ cũng không có đạo lý trừng phạt chỉ vì kéo một sợi đai trên người của người khác, giữa những người cùng giới tính càng là vô cùng phổ biến chuyện choàng vai bá cổ, lúc này Giang Phong Miên nghe xong, chỉ thuận miệng mỉm cười phụ họa, Lam Khải Nhân, một cỗ gia quy biết đi, không có chỗ thi triển, sầu đến mức râu sắp nắm trọc, Ngụy Vô Tiện trong lòng cười trộm, hô to Giang thúc thúc anh minh, Vân Mộng Giang thị vạn tuế.
Hắn cười thầm trong bụng xong rồi, lại sờ sờ mũi, nghĩ ông già này khẳng định là đã từng nghe hết những việc mình đùa giỡn Lam Vong Cơ, tin là sự thật, cũng đúng là oan trái giữa ban ngày ban mặt, Ngụy Vô Tiện hắn lại không phải đoạn tụ thật sự, nói đùa vài câu với Lam Vong Cơ mà đến nỗi làm như dâm loạn y không bằng, nào có nghiêm trọng như vậy?
Được, chỉ có cải trắng nhà các người quý giá. Về sau ta không chạm vào là được, tránh thật xa, tự y muốn lầm lì thế nào thì lầm lì thế ấy, không liên quan gì đến tiểu gia.
Ngụy Vô Tiện chống tay lên má, nhìn đám mây mỏng ở chân trời, bên tai lại là một vòng nói chuyện mới của Lam Khải Nhân, nhớ tới bên dưới cây hoa đào ở sau vườn, cánh hoa bay tán loạn, thở dài một hơi.
Nói rằng đào hoa tới gần, chuyện tốt đáng mong đợi đâu? Đều là gạt người à?