Hắn vừa nói mấy lời này, vừa kéo chăn qua, phủ lên trên người mình, sột sà sột soạt làm gì bên trong, xong rồi, một món đồ màu trắng được ném ra từ bên trong, bay đến trước mặt Lam Vong Cơ, là quần của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện bày ra vẻ kinh ngạc nói: “Ai da, quần của ta sao đâu mất rồi? Vậy bên dưới ta không phải trần trụi sao? Ngồi như vậy không thoải mái ……” Một bên nói, một bên hành động, tách chân ra ngồi trên người Lam Vong Cơ, di chuyển đến một vị trí vi diệu, làm như rất không thoải mái mà bắt đầu vặn vẹo.
“Ngụy Anh, ngươi……!” Lam Vong Cơ kêu lên một tiếng, thở dồn dập.
Cặp mông mềm mại nóng bỏng của Ngụy Vô Tiện ma sát với phần bên dưới của y, nhưng không chỉ như thế, Ngụy Vô Tiện bắt đầu chuyển động, chỉ một động tác thôi, Lam Vong Cơ đã bị gợi lên hồi ức, hình ảnh hắn bị chính mình tiến vào, hình ảnh những thứ chảy ra từ bên trong hắn, cứ liên tục lắc lư ở trước mắt, không cách nào xua tan, “Nhanh dừng lại!” Cũng không biết là kêu Ngụy Vô Tiện dừng lại, hay là kêu chính y dừng lại.
Nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn ở đó chuyển động, làm như càng lúc càng khó chịu, cau mày kêu lên “Ưm ưm a a”: “Ngứa quá, không có quần vậy mà ngứa quá …… Lam Trạm, ngươi cho ta cọ xát nhờ một chút, ngứa chết ta rồi ……”
Lam Vong Cơ túm hắn lại, để hắn không chuyển động nữa, Ngụy Vô Tiện liền dùng chân quấn lấy y, hai thân thể va chạm với nhau, là đối thủ có sức mạnh tương đương khi đấu kiếm, thực lực của Ngụy Vô Tiện cũng không phải thổi phồng mà có, sức lực đó vừa quấn lấy, thì Lam Vong Cơ không thể không dùng cả người để vật lộn với hắn, kết quả túm tới túm lui, “roẹt” một tiếng, áo Ngụy Vô Tiện đã bị xé.
Hai người cùng sửng sốt, được rồi, lúc này cả người Ngụy Vô Tiện đều trần trụi.
Cái quần hay gặp tai nạn thì thôi, làm thế nào ngay cả áo cũng không giữ được! Ngụy Vô Tiện có chút tức giận, há miệng vừa định mắng, thì thấy ánh mắt Lam Vong Cơ đảo qua trên người hắn. Sau đó một bàn tay to vươn tới, Ngụy Vô Tiện đột nhiên bị kéo mạnh đến trước ngực.
Lam Vong Cơ túm hắn vào trong lòng mình, hôn lên môi hắn, sờ lên lồng ngực non mềm của hắn.
“Ưm ……”
Sự thật chứng minh cái bệnh thích xé quần áo này của Lam Vong Cơ không nhẹ, ngay cả quần áo của chính mình cũng không buông tha. Lại “roẹt” một tiếng, quần đã bị chủ nhân xé tan thành từng mảnh, Ngụy Vô Tiện có chút tiếc nuối nhìn, nói: “Lam Trạm, đây là chính ngươi xé, ta không đền đâu.”
Lam Vong Cơ thở dồn dập nói: “Đền bằng chính ngươi” Duỗi tay nắm lấy mông hắn, cọ xát lên bụng dưới của mình.
Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ cực kỳ khó hiểu, vô cùng khó xử nói: “Lam Trạm, ngươi không thể như vậy, lời thúc phụ nói lúc ban ngày ngươi không nghe gì hết hay sao, Lam Trạm, ngươi mau nhịn xuống, không thể lại làm chuyện đó với ta.” Hắn nói như vậy, một bên cưỡi Lam Vong Cơ, một bên cởi chiếc áo còn sót lại trên người y ra, rồi dùng cặp mông vểnh của mình cọ lên bụng dưới y, cọ chỗ kia đến mức vừa nóng bỏng vừa cứng rắn, liên tục búng lên ở giữa hai chân hắn, còn rất vô tội mà ở đó rầm rì: “Ưm …… Lam Trạm, đừng, mau dừng lại, đừng thúc vào chỗ đó …… A ……”
Vốn dĩ đã lau súng cướp cò, cố tình hắn còn kêu lên với âm thanh như vậy, Lam Vong Cơ không thể nghe nổi dù chỉ một chút, bàn tay to vỗ lên mông một cái, vô cùng giòn giã, nhân lúc Ngụy Vô Tiện phân tâm kêu “A” một tiếng, ngón tay đã trượt vào kẽ mông.
Thân thể giống như gấp không chờ nổi muốn nếm lại tư vị kia, bên trong vừa bị Lam Vong Cơ làm một chút, rất nhanh đã chảy ra nước, Ngụy Vô Tiện quỳ trên người Lam Vong Cơ, kẽ mông nhắm ngay vật cao ngất giữa hai chân Lam Vong Cơ, dùng sức cọ xát vài cái, rồi tự mình ngồi xuống.
“Ưm ——!”
Dương cụ nóng bỏng, phần đầu lại cứng ngắc, phá vỡ thịt mềm ở hậu huyệt Ngụy Vô Tiện, đẩy nơi trơn trượt có chút thít chặt này sâu thẳng vào bên trong. Cho dù không phải là lần đầu tiên, khi cái vật to lớn quá đáng này của Lam Vong Cơ tiến vào, vẫn khiến Ngụy Vô Tiện cực kỳ không dễ chịu, rất nhanh đã hối hận, “Từ từ, Lam Trạm, a!”
Vừa định điều chỉnh tư thế, đã bị Lam Vong Cơ ấn ngồi xuống phía dưới, đột ngột ăn vào một khúc lớn dương cụ của y, Ngụy Vô Tiện khó chịu đến mức muốn khóc, đầu gối mài tới mài lui trong ổ chăn, rồi dùng tay đẩy ngực Lam Vong Cơ, muốn đẩy y ra một chút, lại bị Lam Vong Cơ nắm lấy mông đè xuống, tách đôi chân đang cố gắng khép lại của hắn, ăn hoàn toàn trọn vẹn vật thô bự kia của y, sau đó túm chặt hắn chậm rãi lên xuống.
Cũng tại Ngụy Vô Tiện không nhớ bài học được lâu, lần trước trêu chọc người ta nổi lửa, chịu đau khổ thế nào, hiện tại chính là chịu đau khổ y như thế thêm lần nữa.
Phía dưới vừa chặt vừa nóng, giống như nhét vào một cây pháo trúc thật lớn, còn ở trong đó nảy lên thình thịch như là sắp sửa nổ tung vậy, đỉnh đến mức hắn bủn rủn vô lực, khi rơi xuống chỉ có thể nuốt Lam Vong Cơ vào càng sâu hơn, Ngụy Vô Tiện vội vàng túm lấy hai bên đệm giường, để mình có một chút lực tự chủ. Đầu gối đáng thương đều đang run rẩy, hai đùi bị bàn tay Lam Vong Cơ nắm chặt đến hơi co rút, lấy đâu ra sự tự chủ để chiến đấu chống lại cự vật ở giữa kẽ mông kia, chỉ có thể rơi thẳng xuống, bị đối phương xỏ xuyên qua.
“A! Đừng, đừng sâu như vậy mà! Bên trong của ta căng quá ……”
Góc độ này, Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn, hai bên đùi ướt đẫm của Ngụy Vô Tiện di chuyển lên lên xuống xuống giữa hai chân y, phun ra nuốt vào cây trụ thô to đứng thẳng ở giữa kia, bao bọc thứ đó đến trong suốt trơn dính.
Tư thế này chính là ăn thiệt về trọng lực, lúc đầu nếm mùi đau khổ thật nhiều, nhưng một khi khoái cảm tới, cũng đặc biệt mãnh liệt.
Ngụy Vô Tiện kêu thảm một trận, âm thanh kia dần dần bắt đầu biến đổi, “Ưm …… Lam Trạm …… Đỉnh ta, a …… Đúng, cứ như vậy …… Ta rất thích ……”
Nhưng ngay vào lúc sung sướng này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Ngụy Vô Tiện kêu “A” lên nhào tới đầu vai Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ mạnh mẽ ôm chặt lấy hắn, kéo chăn phủ lên người của cả hai, che kín mít lại, lúc này mới nhìn về phía gian ngoài.
Ngụy Vô Tiện hai mắt đều mở thật to, thì thầm ở bên cổ Lam Vong Cơ: “Là thúc phụ của ngươi sao? Ông ấy nghe thấy chúng ta à?”
Tiếng bước chân quanh quẩn ở bên ngoài một hồi.
Hai trái tim đập điên cuồng trong lớp màn che nóng bỏng, cho đến khi tiếng bước chân biến mất, mới dần dần bình tĩnh lại.
Nếu như bị Lam Khải Nhân chạy vào, nhìn thấy cái cục phồng lên rõ ràng không phải một người nằm này, sẽ nói: “Vong Cơ! Tại sao ngươi béo như vậy!” Vừa vén chăn lên, cảm giác bị tóm ngay tại chỗ quá mức kích thích, hai người ôm nhau một hồi lâu không dám nhúc nhích.
Lỗ tai Lam Vong Cơ bị nắm lấy, kéo lại nhẹ nhàng, Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh y khẽ nói: “Làm chuyện xấu nha, tiểu cũ kỹ, người còn chưa qua cửa đã thòm thèm, lén ăn vụng ở đây, gia quy học được lúc ban ngày đều uổng phí rồi! Quan tài của liệt tổ liệt tông Lam gia cũng đè không nổi!”
Lam Vong Cơ túm lấy tên tiểu lưu manh đổ thêm dầu vào lửa đổ đến hăng say này, rút ra khỏi bên dưới một chút, rồi đâm hắn trở lại thật mạnh, Ngụy Vô Tiện sợ tới mức kêu: “A!” một tiếng.
Sau đó giống như không có xương cốt ngã rũ xuống, oán trách nói: “Hay nha Lam Trạm, chơi đánh lén, không sợ thúc phụ ngươi nghe được, cho rằng ta không dám kêu có phải không?” Nói rồi, liền thật sự kêu một cách phóng đãng ở bên tai Lam Vong Cơ: “Đừng mà, Lam Trạm, a …… Đừng cắm vào chỗ đó, của ngươi to quá ta chịu không nổi …… A ……”
Thật ra giọng không lớn, chỉ kêu vừa đủ Lam Vong Cơ nghe được, quanh quẩn trong không gian nửa kín nửa hở, làm cho bầu không khí nhấp nhô từng trận, Lam Vong Cơ không thể nhịn được nữa phải chặn miệng hắn lại.
“Ưm ưm ……”
Hôn xong một trận, Ngụy Vô Tiện lại nói: “Lam Trạm, có việc này ta vẫn luôn nghĩ không rõ, ngươi nói một đứa trẻ ngoan như ngươi, lấy đâu ra nhiều sách Long Dương Đông Cung như vậy? Chẳng lẽ Tàng Thư Các nhà các ngươi có một gian mật thất, dành riêng để chứa mấy thứ này? Hèn chi trước kia ngươi thích bỏ thời gian ở đó như vậy, có phải chép xong một quyển kinh Phật, liền khen thưởng một quyển Đông Cung hay không? Ngươi ngày đêm khổ cực chép sách, rốt cuộc đã lấy được tất cả những gì trân quý trăm năm của Lam thị đúng không? Vậy mà lúc trước ta cho ngươi xem, ngươi còn tức giận như vậy, ồ …… ta hiểu rồi, đưa không đúng chứ gì? Lam Nhị công tử thích trong quần có loại đồ vật này, là ta không đúng, nên phạt nên phạt.”
Nghe hắn bịa chuyện, Lam Vong Cơ cũng không tức giận, vừa rồi làm mấy chục nhát đã tận hứng, lời cợt nhả lúc này của Ngụy Vô Tiện chẳng là gì cả, nói: “Mấy cuốn đó …… là của Nhiếp Hoài Tang.”
Vốn dĩ việc này cũng không có gì phải giấu giếm, liền kể hết mọi chuyện y thỉnh giáo người ta như thế nào, sau đó quân sư quạt mo hiến kế mù quáng cho y ra sao.
Ngụy Vô Tiện rớt hết cả cằm: “Hoá ra ta suýt nữa bị cưỡng gian, là do cái tên Nhiếp Hoài Tang bày trò quỷ!”
Vẫn luôn hiểu lầm Lam Trạm, ngẫm lại cũng phải, tiểu cũ kỹ có thích mình tới đâu, cũng sẽ không phân biệt xanh đỏ đen trắng mà cưỡng ép, kết quả là hết hiểu lầm này đến hiểu lầm khác, cuối cùng thành ra tình huống mà không ai có thể tưởng tượng được như vậy.
Nói đúng ra cũng không hoàn toàn là lỗi của Nhiếp Hoài Tang, sự tự trách về khoảng thời gian đó lại dâng lên trong lòng Lam Vong Cơ, hơi nhúc nhích, nói: “Ngụy Anh, thực xin lỗi ……”
Ngụy Vô Tiện hôn lên miệng y một cái, nói: “Lam Trạm ngươi xin lỗi cái gì chứ, nếu biết từ sớm được ngươi làm sung sướng như vậy, thì ta đã không bỏ chạy. Không chỉ cởi quần cho ngươi làm, còn phải khóa chặt cửa, làm ba ngày ba đêm.”
Lời này không chỉ không biết xấu hổ, mà quả thực là phóng túng vô cùng tận, lông mày Lam Vong Cơ lập tức nhíu lại, nhưng lời hắn nói là sự thật, còn là sự thật mà mình rất thích nghe, trong lòng ngọt không chịu nổi, làm sao nỡ trách cứ, một bên hôn lên mặt hắn, một bên lại bắt đầu chậm rãi đâm vào rút ra ở bên dưới hắn.
Vì không thể gây ra động tĩnh, hai người đều làm không kịch liệt lắm, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ra vào ở bên trong hắn, Ngụy Vô Tiện thở hổn hển khe khẽ, chỉ thế thôi, cuộc chiến liền kéo thật dài. Lam Vong Cơ vốn dĩ đã đủ dai, chút lượng vận động này căn bản không thể thỏa mãn y, ôm Ngụy Vô Tiện làm trong ổ chăn, sợ hắn tê chân, ngược lại còn đổi qua đổi lại vài tư thế, cắm vào hắn hơn nửa canh giờ.
Nguỵ Vô Tiện thật ra đã nhận sự “săn sóc” như vậy đủ rồi, bắt đầu thút thít rầm rì oán giận, người nọ mới đè mạnh hắn va đập mấy cái thật mạnh, kết thúc trận chiến.
Ở bẹn còn treo chất sền sệt của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đã mệt ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau ngủ dậy eo và mông đều mỏi nhừ, gầm gừ với Lam Vong Cơ đòi hôn xong một trận, mới mặc quần áo vào đi leo cửa sổ, sau khi vận động cường độ cao quả nhiên không thích hợp để leo cao trèo thấp, suýt nữa thì gãy eo hắn, vặn vẹo đi qua dưới ánh mắt của mấy tên sư đệ đang vất vả tập thể dục buổi sáng.
“Ủa? Đại sư huynh thức dậy còn sớm hơn chúng ta luôn? Đây là đang rèn luyện hả?”
“Đại sư huynh gần đây có phải siêng năng quá hay không, cảm thấy huynh ấy cứ luôn bị thương á?”
“Gần đèn thì sáng, ngay cả đại sư huynh cũng thích rèn luyện, Lam Nhị công tử lợi hại ghê nha.”