Nhaminh [ĐHL] – Chương 5a

[ĐHL] – Chương 5a

0 0 đánh giá
Article Rating

Hôm nay, sáng sớm Lam Khải Nhân đã cử người đi thông truyền, muốn tìm Giang Phong Miên nói chuyện.

Từ sau khi bị giáo huấn vì chuyện mạt ngạch, Ngụy Vô Tiện tốt xấu gì cũng nhẫn nhịn được hai ngày, không đi tìm Lam Vong Cơ, nhưng rốt cuộc trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, hôm nay nhìn thấy cơ hội, thấy lão nhân gia vừa đi, thỏ trắng trong phòng đương nhiên là mặc cho mình đùa giỡn.

Lam Khải Nhân chân trước vừa đi, Ngụy Vô Tiện chân sau đã rảo bước đi vào tiểu viện của Lam thị, gõ cửa kêu rầm rầm: “Lam Trạm Lam Trạm, ra ngoài chơi tới ta đi!”

Hắn bên này gõ vang rung trời, nhưng trong phòng lại hồi lâu không có động tĩnh, nghi hoặc một lát, nghĩ thầm, sáng sớm hôm nay, Lam Trạm chắc chắn ở nhà, đoán chừng còn giận ta, cố ý trốn tránh ta chứ gì, kéo dài giọng, âm dương quái khí gọi: “Lam Trạm ……Lam Vong Cơ …… Vong Cơ huynh ….. Lam nhị công tử …… Lam nhị ca ca …… Trạm Trạm ……”

Một lát sau, Lam Vong Cơ chậm rề rề mở cửa ra, ở nguyên tại cửa, lạnh lùng nói:

“Chuyện gì?”

Ngụy Vô Tiện nhoẻn miệng cười với y: “Ta hẹn vài cô nương đi thả diều bên hồ, ngươi cũng đi cùng nha!”

Lam Vong Cơ nhìn hắn mấy cái, nói: “Không đi.”

“Tại sao?” Để đề phòng Lam Vong Cơ đột nhiên cho hắn ăn canh bế môn, Ngụy Vô Tiện bước đến gần hai bước, dựa vào khung cửa, phong lưu phóng khoáng dán sát vào, nháy mắt với y một cái, “Lam Trạm, ngươi từng thả diều chưa?”

Hắn đột nhiên dán sát thế này, làm như doạ Lam Vong Cơ sợ nhảy dựng, cả người đề phòng lui về phía sau một bước, ổn định thân hình, nghiêm mặt nói: “Nếu đã có giai nhân đi cùng, cần gì ta nữa?”

Ngụy Vô Tiện nghiêng nghiêng đầu, chỉ cảm thấy lời này sao nghe có …… mùi dấm ấy nhỉ?

“Lam Trạm,” hắn nheo mắt lại, khóe miệng đè xuống một hơi thở, ra vẻ quan trọng, thần bí hề hề nói: “Chẳng lẽ …… Ngươi là đang …… ghen sao?”

Lam Vong Cơ hai mắt mở to, thân hình hơi hơi cứng đờ, làm như nghẹn một hơi ngay trái tim, nửa ngày rặn ra được một câu: “Ngươi …… nói hươu nói vượn!”

Đôi mắt Ngụy Vô Tiện nheo thành hình trăng non, khóe miệng câu lên một nụ cười gian xảo: “Nói đi, coi trọng cô nương nhà nào rồi? Là của Vân Mộng Giang thị ta, hay là trong số các cô nương chuẩn bị làm vợ ta? Đừng sợ đừng sợ, Lam Nhị công tử, ngươi cứ yên tâm lớn mật mà nói, dù sao hồng nhan tri kỷ của ta nhiều lắm, chia cho ngươi một người thì có sao đâu, thế nào, đủ nghĩa khí chứ?”

Một cánh cửa cổng cuốn theo luồng gió mạnh sắc bén, làm hắn chấn động văng ra vài bước, rầm một tiếng lớn, đóng sập trước mặt hắn, suýt nữa đập vỡ đỉnh đầu hắn rồi, Ngụy Vô Tiện loạng choạng đứng vững lại, bụm trán, “Lam Trạm, ngươi —–!”

“Có cần hung dữ như vậy không! ….. Lam Trạm ngươi sáng sớm ăn thuốc súng thay cho bữa sáng hả?!”

“Ta thành tâm thành ý tìm ngươi ra ngoài chơi, ngươi còn bạo lực đuổi người, nơi này rốt cuộc là Liên Hoa Ổ hay là Vân Thâm Bất Tri Xứ hả?!”

Một lát sau.

“Thôi được thôi được, là ta sai rồi, ta không nên nói giỡn lung tung.”

“Lam Trạm, ta đã xin lỗi ngươi rồi, ngươi để ý ta một chút đi.”

Ngụy Vô Tiện khua môi múa mép một hồi, thấy cửa cổng không có ý mở lại, hắn cũng không định đi, khom lưng phủi phủi bụi trên mặt đất, đặt mông ngồi xuống, gác hai cái chân dài, bày ra một tư thế thoải mái dễ chịu, ăn vạ, câu được câu chăng tự mình bắt đầu nói.

“Ngươi vừa rồi nghĩ cũng không thèm nghĩ đã cự tuyệt ta, có phải vẫn đang giận ta lần trước kéo mạt ngạch của ngươi hay không?”

“Lam Trạm, thật ra ta cũng đã đi hỏi Thư Nhã cô nương, mạt ngạch nhà các ngươi rốt cuộc dùng làm gì? Nàng ấy nói cho ta biết là dùng để người Lam thị giữ gìn bản thân, ta hỏi nàng ấy, giữ gìn bản thân thì giữ gìn bản thân đi, tại sao ta vừa chạm vào thì Lam Trạm tức giận như vậy? Chẳng lẽ ta kéo mạt ngạch, thì y sẽ không giữ gìn bản thân được nữa? Nàng ấy cũng không đáp, chỉ nói mạt ngạch không phải bất kỳ ai cũng có thể chạm vào. Ta thầm nghĩ không đúng, vậy tức là có người có thể chạm vào à? Vậy …… ta có thể chạm vào mạt ngạch của ngươi không? Nàng ấy nói đương nhiên không thể, ta lại hỏi Mạch Vân cô nương, ta có thể chạm vào mạt ngạch của nàng ấy không? Mạch Vân cô nương nhìn ta một cái, nhưng không trả lời. Chuyện này rất là kỳ quái, tỷ tỷ của nàng ấy hình như cũng cảm thấy như vậy, kỳ quái liếc nhìn nàng ta một cái, còn kéo nàng ấy lôi đi. Ta cũng chỉ có thể tới hỏi ngươi thôi. Lam Trạm, ngươi nói Mạch Vân cô nương không trả lời, có phải ý nói là ta có thể chạm vào mạt ngạch của nàng ấy hay không? Mạt ngạch này của nhà các ngươi, chẳng lẽ còn chọn người? Nhưng nếu có thể chạm vào của nàng ấy, tại sao không thể chạm vào của ngươi? Nếu để ta nói, thì khẳng định là ngươi quá mức keo kiệt ……”

“Lam Trạm, ngươi không cảm thấy, Mạch Vân cô nương với ngươi có điểm giống nhau, nhìn có vẻ lạnh như băng, nhưng trên thực tế …… Ừm, trên thực tế cũng khó nói …… Nhưng, ta luôn cảm thấy nàng ấy đối với ta hơi khác so với người khác. Lam Trạm, ngươi nói xem, nàng ấy có phải là ….. thích ta hay không nha? …….”

“Lam, nè, Lam Trạm?”

Cánh cửa phát ra tiếng kẽo kẹt, Ngụy Vô Tiện nghe thấy mà mở cờ trong bụng, hắn đứng lên xoay người lại, đối diện ngay chóc với gương mặt tuấn mỹ không một gợn sóng kia của Lam Vong Cơ, khóe miệng Ngụy Vô Tiện tràn ra nụ cười nhẹ, nhưng mà ngay sau đó, nụ cười này đột ngột bị thứ gì đó kéo một cái, kéo thành hình dạng dưa vẹo táo nứt.

“Ưm? ….. Ưm?! Ưm ưm ưm?!”

Lam Vong Cơ từ trên cao nhìn xuống, liếc hắn một cái, cánh cửa đóng lại một lần nữa trước mặt hắn.

Rầm —–!

Đóng sầm một cái khiến Ngụy Vô Tiện giật bắn người.

“Ưm ưm! Ưm ưm ưm ưm!”

Ngụy Vô Tiện tức đến mức đá vào cửa một cái.

Cái tên Lam Vong Cơ này! Thế mà lại cấm ngôn hắn! Lúc ở Cô Tô y làm mưa làm gió thì thôi đi, bây giờ tới Liên Hoa Ổ, tới đại hội chiêu thân của Ngụy Vô Tiện hắn, cũng cấm ngôn hắn, chuyện này tính sao đây?! Quả thực là nhổ râu hùm, động thổ trên đầu thái tuế! Hừ! Tiểu gia nhịn ngươi nhường ngươi, không phát uy thì coi ta là mèo bệnh đúng không?!

Lam Vong Cơ, ngươi chờ đó cho ta!

Hắn ngoài miệng ưm ưm a a, trên tay làm động tác cắt cổ.

***

Một canh giờ sau.

Lam Vong Cơ ở trong phòng chăm chú đánh đàn, trong sân bỗng nhiên truyền đến tiếng người ồn ào náo động, nghe thanh thế này, trận chiến không nhỏ.

Y chạm vào dây đàn ngưng âm thanh lại, đi đến trước cửa, mở cửa ra.

Trong sân, Giang Phong Miên dẫn theo Ngu Tử Diên, Giang Trừng, Giang Yếm Ly, mấy đệ tử Giang thị, dẫn đầu đi vào, phía sau còn đi theo một nửa đám lau nhau lít nhít của Liên Hoa Ổ, có vài người y biết, có vài người lại nhận không ra, nhớ mang máng trong đó có vài người là tiểu dịch vẩy nước quét nhà, vài người là giúp việc ở nhà bếp, bên kia, là các cô nương của các thế gia, trang phục lả lướt, còn có vài vị trưởng bối của các cô nương.

Giang Phong Miên vẻ mặt như mọi khi, những người khác phần lớn biểu tình nghiêm túc, ánh mắt nhìn y thậm chí có chút căm giận bất bình.

Ngụy Vô Tiện từ bên cạnh lao ra, ánh mắt ủy khuất đến cực điểm, ôm cánh tay của Giang Phong Miên, chỉ vào Lam Vong Cơ ưm ưm ưm vài tiếng.

Lam Vong Cơ thong dong hành lễ, Giang Phong Miên đáp lễ, trên mặt thoáng hiện ra chút tươi cười, vô cùng khách khí nói: “Lam Nhị công tử, a Anh hắn từ trước đến nay nghịch ngợm, không biết đắc tội ngươi chỗ nào, khiến ngươi cấm ngôn hắn. Chuyện này khẳng định là hắn không đúng, ta thay hắn xin lỗi ngươi.”

Ngụy Vô Tiện đôi mắt mở to đến mức tròn xoe, bày vẻ mặt vô tội về phía Giang Phong Miên, kháng nghị nói: “Ưm ưm ưm! Ưm ưm ưm ưm ưm!”

Lam Vong Cơ há há miệng, làm như muốn nói gì đó, bị Giang Phong Miên tươi cười vượt qua, ông khẽ gật đầu nói: “A Anh nhất định là bị phạt đúng tội, ta tin tưởng Lam Nhị công tử xử phạt thập phần công bằng chính trực, không có ủy khuất hắn. Chỉ là …… hiện giờ hắn đang cùng các cô nương ở trong sảnh bàn chuyện hôn sự với nhau, nếu miệng không thể nói ra được lời gì, thì lại có chút phiền phức, hy vọng Lam Nhị công tử giải bỏ trước ……”

Giang Trừng ôm cánh tay, lúc này cũng xen vào nói: “Lam Nhị công tử, nơi này là Liên Hoa Ổ, không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi muốn phạt người, cũng vui lòng nhìn địa điểm một chút, Liên Hoa Ổ chúng ta, không có quy củ không cho người ta nói.”

Ngụy Vô Tiện ôm cánh tay, ra sức gật đầu, tán đồng nói: ” Ưm ưm ưm ưm!”

Ở bên cạnh, Lục sư đệ thay hắn trình bày nỗi bất bình: “Lam công tử! Đại sư huynh nhà ta không biết đắc tội ngươi thế nào, mà ngươi phải phạt huynh ấy không thể nói chuyện? Đây là đạo lý gì? Vừa rồi huynh ấy chẳng xem mắt được gì hết, chỉ có thể quơ chân múa tay, cứ tiếp tục như thế, hôn nhân đại sự của đại sư huynh đều sẽ bị ngươi làm chậm trễ đó!”

Ngụy Vô Tiện làm như cảm thấy vẫn chưa đủ, vẫy tay một cái, Tam sư đệ nhận mệnh tiến lên, hơi hơi khom người đưa lưng về phía hắn, trên tay Tứ sư đệ không biết từ khi nào có thêm một nghiên mực, một thanh mực được mài cẩn thận, còn cầm một chiếc bình nhỏ, chắc là dùng để thêm nước, Ngũ sư đệ trải một tờ giấy lên lưng Tam sư đệ, sau đó đưa một cây bút lông sói tới tay Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện múa bút, viết: “Ta nói không được, đều là nhờ ngươi ban tặng.”

Lục sư đệ nhấc tờ giấy lên, đi đến trước mặt Lam Vong Cơ, vẻ mặt nghiêm nghị đưa vào trong tay y. Lam Vong Cơ nâng tờ giấy, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua trang giấy, sắc mặt hơi trầm xuống, vẫn chưa đáp lời, chỉ ngước mắt nhàn nhạt quét qua Ngụy Vô Tiện một cái.

Loading

[TTN] – Chương 19

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x