Lam Khải Nhân ở trước sơn môn ôm Lam Vong Cơ khóc.
Ngụy Vô Tiện còn chưa từng gặp qua gia chủ một nhà có thể khóc lóc thành ra như vậy trước mắt bao người, huống chi, đó là Lam lão nhân á nha!
Không chỉ có ông ấy, ngay cả môn sinh Lam thị cũng ở một bên lén gạt lệ, từng người đến nói lời tạm biệt với Lam Vong Cơ. Chỉ có Lam Hi Thần ở bên cạnh cười cười, đồng thời ôn tồn khuyên nhủ.
Ngụy Vô Tiện ngồi lên tảng đá, gác một chân bắt chéo, trong tay cầm quả táo đang gặm, vừa gặm còn vừa nói: “Khóc cái gì, có cái gì mà khóc, còn không phải là gả chồng sao, lại không phải sau này không gặp nữa.”
Lời nói của hắn vừa dứt, tiếng khóc chung quanh lại càng lớn hơn nữa.
Ngụy Vô Tiện đung đưa chân, nói: “Thúc phụ, ngài thương tâm cái gì, Lam Trạm theo ta, về sau chính là cơm ngon rượu say, hàng đêm sênh ca, cuộc sống so với thế này sung sướng hơn nhiều.”
Lam Khải Nhân dù đang vô cùng bận rộn vẫn ngẩng đầu lên, hung dữ nhìn hắn một cái.
Nói hết lời khuyên can dặn dò nửa ngày, rốt cuộc có thể đi rồi.
Ngụy Vô Tiện dắt Tiểu Bình Quả tới, nhẹ nhàng nhảy một cái lên ngựa, quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ một thân hồng y, phía sau là tiên phủ Lam thị trang nghiêm.
Trong mắt y hiện lên ý cười nhàn nhạt, búng mũi chân, ngồi xuống phía sau Ngụy Vô Tiện, nửa ôm hắn vào trong ngực.
Ngụy Vô Tiện vừa kéo dây cương, Tiểu Bình Quả giẫm mây tía bay lên, phía sau là đội ngũ đón dâu màu sắc rực rỡ.
Tới Vân Mộng rồi, Ngụy Vô Tiện đi dạo trên đường phố nửa ngày, ở trước mặt hương thân phụ lão, khoe khoang “Tân nương tử” tuấn tú của hắn một lần, rồi mới hô bạn gọi bè, hò hét đám đông đi vào Liên Hoa Ổ.
Bái đường trước mặt trưởng bối xong, bị mọi người vây quanh náo loạn một hồi lâu, pháo được đốt tới đốt lui, tai sắp điếc hết rồi, Ngụy Vô Tiện cười lớn, phủi giấy màu trên đầu Lam Vong Cơ.
Khi mặt trời ngả về tây, tiệc tối lại chưa bắt đầu, Ngụy Vô Tiện ngoắc ngoắc ngón tay với Lam Vong Cơ, ở bên tai nói một câu. Hai người lén lút chui ra khỏi đám người.
Vừa đến một nơi yên tĩnh, Lam Vong Cơ đã bị Ngụy Vô Tiện đè trên tường.
“Lam Trạm, có nhớ ta nhiều không, mau để ta hôn hai cái ……”
Ngụy Vô Tiện nhào cả người lên, rồi dùng sức mút hai cái trên cổ Lam Vong Cơ, mùi đàn hương thanh lãnh thế mà lại khiến hắn nếm ra được chút quyến rũ của mùi tình yêu, như thiên la địa võng, không thoát ra được, một đôi môi mang theo hơi nóng và hơi ẩm dán lên.
Lúc trước người nọ bị trúng độc tình, mỗi ngày đút hắn ăn no, từ trên xuống dưới đều là ăn không tiêu, kết quả sau đó đói một hồi chính là mười ngày, con người sợ nhất điều gì? Trước giàu sang sau đó lại nghèo khổ, quen cuộc sống thoải mái sẽ không chịu nổi đói khát, cho nên trong thời gian chưa đến hai tuần này, khiến Ngụy Vô Tiện chờ đến nỗi có cảm giác vô tận, một khi đã cho vào miệng là không buông ra được nữa, trước khi ăn uống no đủ là cứ dính chùm trên người Lam Vong Cơ.
“Ưm …… Ưm …… Lam Trạm ……”
Hôn môi còn chưa đủ, một bàn tay sờ vào cơ thể đã lâu không gặp bên dưới lớp lễ phục dày nặng kia, xúc cảm vẫn hoàn mỹ như thế, thậm chí còn ngon hơn một chút, “Lam Trạm, hình như ngươi gầy đi …… Đồ ăn của Vân Thâm Bất Tri Xứ quả nhiên không bằng Liên Hoa Ổ, buổi tối, buổi tối ta sẽ đút ngươi ăn thật no ……”
Lam Vong Cơ thở dốc phập phồng, bị hắn nói câu này, nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Đút cái gì ……”
Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, lại quấn chặt lấy: “Đồ ăn đặc sắc của Vân Mộng, ngươi muốn ăn cái gì thì lấy cái nấy ……”
Lam Vong Cơ túm lấy hắn, xoay người đè trên tường, vừa hôn, vừa xoa nắn thịt trên mông hắn, “Ăn bao nhiêu cũng được? ……”
Ngụy Vô Tiện bị y xoa nắn đến chịu không nổi, giữa hai chân bắt đầu rạo rực, nhíu mày lại vất vả suy nghĩ: “Ăn trước, ăn xong không đủ, lấy về phòng tiếp tục ăn ……”
Lam Vong Cơ nói: “Được.”
Ngụy Vô Tiện đang mơ mơ màng màng, người đã bị lật sấp, Lam Vong Cơ từ phía sau áp lên, kéo đai lưng trên hỉ phục của hắn, hắn “Ủa?” một tiếng, xoay người lại, có chút nghi hoặc: “…… Lam Trạm?”
Lam Vong Cơ sờ soạng nửa ngày, không sờ thấy chỗ mở, mất kiên nhẫn hừ một tiếng, dùng sức kéo ra, cũng do chất lượng quá tốt, khiến y nhất thời không thể làm được, “Lam Trạm, ngươi …… ngươi muốn bây giờ hả??”
Lam Vong Cơ bất mãn nhìn qua, “Là ngươi nói, ăn trước.”
“???” Ngụy Vô Tiện sinh ra một tia ảo giác, hắn và Lam Trạm là ông nói gà bà nói vịt, nghĩ nghĩ, ửng hồng nửa bên má nói: “Thứ …… thứ ta nói không phải là chính mình nha!”
Lam Vong Cơ thở hổn hển, vẫn đang vật lộn với hỉ phục của hắn, không chút suy nghĩ liền nói: “Chỉ ăn ngươi.”
“Lam Trạm! Ngươi dừng lại!” Ngụy Vô Tiện sốt ruột, nhìn bộ quần áo trên người mình đang sắp gặp nguy hiểm, vội bẻ tay y ra, “Lát nữa chúng ta còn phải đi gặp khách khứa! Ngươi đừng xé quần áo của ta!”
Roẹt ——
Hai mắt Ngụy Vô Tiện trợn to, thầm nghĩ xong rồi, đã muộn.
Tiệc tối còn chưa bắt đầu, các sư đệ còn chưa nháo động phòng cô dâu chú rể, quần áo của hắn đã không còn.
Có một chút may mắn chính là, Liên Hoa Ổ khách khứa đầy nhà, đâu đâu cũng là người, Ngụy Vô Tiện còn dẫn thêm một đống hương thân xem náo nhiệt ở ngoài đường vào, chỗ này của bọn hắn cho dù xem là yên tĩnh, cũng không tránh khỏi đụng phải người đi vào, mấy tiếng cười cười nói nói càng lúc càng gần. Lam Vong Cơ có chút tiếc nuối dừng lại.
Hai người lôi lôi kéo kéo đi sâu vào bên trong sân.
Hậu hoa viên ngược lại không có người, bởi vì các lối vào đều bị mấy tấm ván đóng đinh bịt kín lại, “Đây là?”
Ngụy Vô Tiện giải thích cho y: “Chính là độc tình gây hại lúc trước, đám hoa tường vi đều bị nhổ sạch thiêu hủy, ngay cả đất cũng đào hết lên bỏ đi, toàn bộ sân vườn đều đang dọn dẹp, chỉ sợ có độc tố còn sót lại tiếp tục hại người, cho nên dứt khoát bịt kín lại.”
Không ai dám đi vào hậu hoa viên, kể cả Lưu lão hán cũng không tới, không ai chăm sóc, hơn nữa mấy ngày nay nắng nhiều mưa ít, cây to cây nhỏ bên trong đều đã hơi héo héo, hoa cũng tàn hết, cả khu vườn tràn ngập cảnh xuân đua nhau khoe sắc lúc ban đầu, hiện giờ đều hoang vu, chỉ có cây đào giữa sân vẫn cao lớn như cũ, thậm chí còn xum xuê hơn cả trước khi Lam Vong Cơ rời đi, từng đoá hoa đào màu hồng phấn nở rộ chi chít trên cành, làn gió thổi qua, màu hồng nhạt bay đầy trời, dưới ánh hoàng hôn, đẹp cực kỳ.
“Kỳ quái, chẳng hề tưới nước, mà vẫn nở tốt như vậy.”
Nhẹ nhàng nhảy một cái, qua khỏi mái ngói, đáp xuống bên trong viện. Lam Vong Cơ cũng đáp xuống phía sau hắn.
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại bên dưới tàng cây, ánh mắt mê man nói với y: “Lam Trạm, còn nhớ hoa đào ta tặng ngươi lúc trước không?”
Đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng hoa đào sáng rực, Lam Vong Cơ hơi ngẩn người, nhìn đến xuất thần.
“Lam Trạm?”
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đè hắn lên thân cây, rũ mắt nhìn đôi môi mỏng ướt át của hắn, khẽ thở ra một hơi, nói: “Nhớ.”
Sau đó Ngụy Vô Tiện không nói ra được lời nào nữa.
Một cây hoa màu sắc đẹp lộng lẫy, hai thân hình mặc áo đỏ quấn quýt, chưa đến một khắc, đã truyền đến tiếng xé quần áo, sau đó nghe một người nói: “Lam Trạm! Ngươi lại xé quần của ta, ngươi …… lát nữa ta mặc cái gì!”
Một người khác nói bên tai hắn: “Đừng mặc.”
Quần áo sột sột soạt soạt, là tiếng thứ gì đó cọ xát lẫn nhau.
“Ưm …… Lam Trạm, ngươi, thật nóng ……”
“Ngươi cũng …… rất nóng ……”
Tiếng thở dốc không rõ ràng.
“Ưm …… Ở chỗ này lát nữa không chừng có người, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi giống như lúc trước ……”
“Ngươi nói, giải độc.”
Tiếng thở dốc ngừng lại.
“…… Ngươi chơi xấu, độc trên người ngươi đã hết từ lâu rồi!”
“……”
“Là hết rồi đúng không? Ôn Cẩm nói trong vòng mười ngày chắc chắn hết mà ……”
“……”
“Ặc …… Lam Trạm……?”
Sau một hồi im lặng thật lâu, trong hậu hoa viên lặng yên không một tiếng gió.
“Nơi này, ngươi từng nói chuyện với bao nhiêu nữ tử?”
“……”
Nơi này chính là hậu hoa viên đó! Cả người Ngụy Vô Tiện đều choáng váng, đây là nơi bình thường hắn hay giở trò! Tại sao hắn không nghĩ ra! Còn dẫn Lam Vong Cơ đến đây!
Ngay cả nói cũng lắp bắp luôn rồi: “Lam, Lam Trạm, độc độc của ngươi giải rồi đúng không ……?”
Chẳng lẽ độc tình này liên quan đến thể chất của từng người? Chẳng lẽ người như Lam Trạm, là ứng cử viên tốt nhất cho độc tình, độc tính vào máu, tồn tại mãi mãi? Cho dù chỉ có một giọt độc do gai hoa tường vi đâm vào, lượng thuốc ít như vậy, khi độc phát ra lại hoàn toàn khác với tên độc thân dựa vào thực lực như Giang Trừng sao?
Trước mắt nhoáng một cái, ánh mắt dõi theo một vật bay lên không theo một đường cong rơi xuống, là đai lưng rách bươm vẫn kiên cường chống đỡ của hắn, đã thành cái xác.
“Lam Trạm, ngươi, ngươi nghe ta nói …… Ta lúc trước đó là ……. đó là……”
Đó là cái gì không có thể nói hết, những đắc ý khinh cuồng từng có, hoàn toàn hóa thành nhịp thở vỡ vụn dưới thân người này.
Lại là một tiếng xé rách, cánh hoa rơi trên thắt lưng trắng nõn mượt mà của chàng thiếu niên, ngay sau đó đã bị người phía sau bao phủ lên.
“Lam Trạm, ngươi …… A!”
Bị thứ gì đó va đập một cách dã man tàn nhẫn, cả cây hoa đào rung chuyển hỗn loạn, liên tiếp rơi rụng, nhưng không che lấp được tiếng kêu trầm bổng êm tai ở bên dưới.
Không biết qua bao lâu, yên lặng trở lại.
Ngụy Vô Tiện nâng gương mặt Lam Vong Cơ lên, khẽ thở dốc nói: “Lam Trạm, không được chơi xấu, thành thật nói cho ta biết, độc tình của ngươi rốt cuộc đã giải chưa.”
Lam Vong Cơ khóe miệng như có như không cong lên, chạm một cái lên môi hắn: “Cả đời này giải không được.”