Đạo diễn giơ di động lên trầm mặc, mấy câu hỏi trên đạn mạc này, không có câu nào có thể hỏi.
Đây là làm khó cho đạo diễn béo ông à!
Các khách mời nghi hoặc nhìn về phía đạo diễn, ống kính cũng ghi lại khoảnh khắc trầm mặc của ông.
Khán giả phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy cảnh này lại vui vẻ: [Ha ha ha ha Đạo diễn xịt keo rồi.]
[Đội quần đi mọi người.]
[Vậy chúng ta hỏi mấy câu bình thường chút.]
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm nói các bạn cũng biết câu hỏi của các bạn không bình thường ha.
Ông hắng hắng giọng, “Câu hỏi thứ nhất, hỏi Phương Lữ Trần và Lục Nhất Vi lão sư, trong nhà ai là người có tiếng nói?”
“Chuyện này còn phải hỏi à?” Phương Lữ Trần ngồi thẳng eo lên, “Đương nhiên là vợ tôi.”
Đạn mạc: [Đã hiểu, Phương Lữ Trần anh ấy thật sự không được.]
[Đã hiểu, khả năng bình thường đều là Lục tỷ của chúng tôi ở phía trên phải không.]
[Mấy người …… chuyện này sao có thể nói ra được?!]
“Câu hỏi thứ hai,” đạo diễn nói, “Xin hỏi Trương Tĩnh Xuyên lão sư, anh có ý kiến gì đối với việc mọi người nói anh là thê nô và nữ nhi nô (nô lệ cho vợ và con gái) không?”
Trương Tĩnh Xuyên: “Không có ý kiến gì, dù sao tôi cũng khá vui vẻ. Có thể có vài người đàn ông cảm thấy như vậy mất mặt, nhưng nói thật, đối xử tốt với vợ và con không phải là điều nên làm sao? Chuyện này mất mặt sao?”
Phương Lữ Trần phụ họa: “Không mất mặt!”
Trương Tĩnh Xuyên nhẹ nhàng nắm lấy tay vợ mình – Nghiêm Tuyết ở dưới bàn, “Hơn nữa có vài người chỉ nhìn thấy dáng vẻ thê nô, nữ nhi nô của tôi, nhưng lại không biết vợ tôi vẫn luôn rất tôn trọng và thấu hiểu tôi, cũng đã vì tôi trả giá rất nhiều, con gái tôi cũng cực kỳ bám tôi, cực kỳ hiếu thuận hiểu chuyện.”
“Đây là gia đình mà tôi mong muốn, cuộc sống mà tôi mong muốn, tôi hạnh phúc trong gia đình này.”
Phương Lữ Trần đi đầu vỗ tay: “Điểm này tôi ủng hộ anh Tĩnh Xuyên, gia đình ba người của chúng tôi tuy rằng có tính cách không giống gia đình anh Tĩnh Xuyên, nhưng bầu không khí trong gia đình đều khiến chúng tôi rất thoải mái, rất thích.”
“Vợ tôi có rất nhiều mặt mạnh mẽ hơn tôi, có đôi khi ý tưởng của cô ấy cũng có thể cho tôi linh cảm để viết ra rất nhiều bài hát, đồng thời cô ấy cũng có rất nhiều mặt khá dựa dẫm vào tôi.”
Anh chụm đầu ngón tay của hai bàn tay vào nhau, làm thành một nóc nhà hình tam giác, “Nâng đỡ lẫn nhau, mới là người nhà.”
Hứa Gia Niên nghe xong rất cảm động, cũng vỗ tay cho người của hai gia đình.
Không ngờ người tiếp theo đạo diễn nhắm đến là cậu, “Gia Niên và Lận tổng cũng nói một chút đi, sự phân công lao động và bầu không khí trong gia đình các cậu như thế nào?”
Hứa Gia Niên nhìn về phía Lận Hạ, khóe môi bất giác đã cong lên, “Nhà của chúng tôi thật ra …… không có phân công. Mấy ngày nay mọi người hẳn là cũng đã nhìn ra, tiên sinh của tôi gánh vác phần lớn trách nhiệm, tạo dựng cho tôi và Tuế Tuế mội gia đình đáng tin cậy.”
“Anh ấy là một người có lòng trách nhiệm cực kỳ mạnh, bởi vì lớn tuổi hơn tôi, cho nên vẫn luôn cực kỳ chiều chuộng và chăm sóc tôi. Mà con người tôi lại tương đối lười, còn thích đưa ra yêu cầu, cho nên rất nhiều lúc đều là anh ấy giúp tôi giải quyết vấn đề.”
Hứa Gia Niên nói có chút ngượng ngùng, “Tôi sẽ kiểm điểm một chút vậy, hy vọng sau này có thể giúp anh ấy chia sẻ một ít, chúng tôi nâng đỡ lẫn nhau, tạo dựng gia đình này.”
Lận Hạ nắm lấy tay cậu, ánh mắt dịu dàng: “Em đã làm rất tốt rồi.”
Tuế Tuế ngồi ở giữa hai người gật đầu: Ba ba đã rất giỏi rồi.
Đám người Phương Lữ Trần vỗ tay cho bọn họ, Chu Khải nhìn bầu không khí như ở chốn không người giữa Hứa Gia Niên và Lận Hạ, nỗi chua xót dâng trào trong lòng, đầu lưỡi thậm chí hơi đắng chát.
Hoá ra Gia Niên tương đối lười, lại thích đưa ra yêu cầu, thích kiểu người có thể toàn tâm toàn ý chiều chuộng chăm sóc cậu ấy.
Vậy trước kia lúc Gia Niên theo đuổi hắn, toàn tâm toàn ý chiều chuộng hắn, khẳng định là rất thích hắn, cũng rất vất vả đúng không?
Hai hôm nay hắn vẫn luôn đang nhớ lại từng chút một những khi hắn ở cùng Hứa Gia Niên, tuy rằng rất nhiều chi tiết bị hắn bỏ qua, không còn nhớ rõ nữa, nhưng ánh mắt Hứa Gia Niên nhìn về phía mình, hắn vẫn luôn nhớ rõ.
Hắn cảm thấy Hứa Gia Niên lúc ấy chắc chắn là thích hắn, không chỉ là kiểu thích của fan đối với thần tượng.
Nhưng hiện giờ, loại ánh mắt nhìn về phía hắn như thế của đối phương đã biến mất. Loại ánh mắt tràn ngập lưu luyến, tín nhiệm và yêu thương, đã chuyển sang một người khác.
Bởi vì quá vất vả, cho nên mới từ bỏ hắn sao?
Bởi vì hắn chưa từng đáp lại, thậm chí không nhìn thẳng vào những gì Gia Niên đã trả giá, cho nên cậu ấy mới chán ghét việc theo đuổi này sao?
Tiếng nói của đạo diễn cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Khải, “Chu Khải và Minh Diệp thì sao? Có cảm ngộ điều gì không?”
Dương Minh Diệp: “Cảm ngộ là rất hâm mộ á, tôi cũng muốn kết hôn rồi.”
Chu Khải trên mặt mang theo vẻ tươi cười, nhưng cổ họng lại có chút tắc nghẹn, chỉ nói hai chữ: “Cộng một.”
Lục Nhất Vi nghe thấy, nói đùa: “Nhanh lên, tổ chương trình tuyển chọn bạn trăm năm cho hai người họ đi.”
Đạn mạc: [A a a a tôi cũng rất hâm mộ á! Bầu không khí của ba gia đình đều rất tốt!]
[Nếu có thể gặp được những người đàn ông như Lận tổng, Trương lão sư và Phương Lữ Trần, có lẽ tôi sẽ không sợ hôn nhân đâu nhỉ.]
[Hứa Gia Niên cũng rất tuyệt nha, nếu anh ấy thích con gái, em cũng bằng lòng!]
[Tiểu Dương, mẹ vốn dĩ không cho phép con yêu sớm như vậy, nhưng nếu có thể gặp được một người khiến con cảm thấy hạnh phúc, yêu thì cứ yêu đi.]
[Khải ca cũng vậy, phải vui vẻ, phải hạnh phúc.]
“Câu hỏi tiếp theo.” Đạo diễn tiếp tục tương tác với đạn mạc, “Khán giả muốn hỏi Gia Niên một chút, chị của cậu đã kết hôn chưa? Có thiếu đối tượng hay không?”
Hứa Gia Niên ngơ ngác, sau đó nhận ra đây là ý của đạn mạc, cười nói: “Chị của tôi đã có đối tượng gặp mặt người lớn luôn rồi, tình cảm rất ổn định, mọi người chắc là không còn cơ hội nữa đâu.”
Đạn mạc: [Quả nhiên, người vừa đẹp vừa ưu tú người đều đã có đối tượng Hu hu ……]
Đạo diễn lại chọn mấy câu hỏi để hỏi những khách mời khác, mọi người đều lựa chọn trả lời sự thật.
“Câu hỏi dưới đây là hỏi Lận tổng,” đạo diễn nhìn về phía anh, “Muốn biết Lận tổng làm thế nào biết nhiều kiến thức về sinh tồn và chế tạo thủ công như vậy, chẳng lẽ thật sự đã từng lưu lạc trên hoang đảo?”
Các khách mời bật cười, nhìn về phía Lận Hạ, Trương Tĩnh Xuyên nói: “Đúng thật, chúng tôi cũng rất tò mò.”
Hứa Gia Niên cũng mang vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Lận Hạ, muốn biết đáp án.
Mỗi lần Lận Hạ thể hiện kỹ năng cậu đều rất kinh ngạc, nhưng bởi vì cậu gần như đã hình thành tư duy theo quán tính là chuyện gì anh ấy cũng biết làm, cho nên vẫn chưa từng nghiêm túc truy hỏi nguyên nhân.
Lận Hạ đáp: “Lúc vào đại học, đã từng cưỡi xe đi du lịch dọc theo quốc lộ cùng mấy người bạn, rất nhiều kinh nghiệm sinh tồn đã được tích lũy vào lúc ấy.”
Trương Tĩnh Xuyên: “Cưỡi xe đi du lịch? Xe máy hả?”
Lận Hạ: “Xe đạp địa hình.”
Mọi người khiếp sợ, xuýt xoa một hơi, Phương Lữ Trần: “Dữ vậy luôn?”
Dương Minh Diệp: “Quá ngầu đi! Các anh đi bao lâu? Đến những địa phương nào?”
Lận Hạ: “Hơn một tháng, đường ven biển từ thành phố A đến thành phố D của tỉnh bên cạnh.”
Mọi người hoàn toàn bị chết máy, Dương Minh Diệp lại một lần nữa bị mất tiếng: “Trâu b ——”
Hứa Gia Niên hai mắt tỏa sáng nhìn Lận Hạ: Tiên sinh của mình quá ngầu đi!
“Về phần kiến thức chế tạo thủ công, nếu như ý của mọi người là làm mấy dụng cụ và đồ gia dụng này nọ,” Lận Hạ nói, “Đông Lai có thương hiệu nội thất gia đình, lúc tôi mới vừa tốt nghiệp, đã từng thực tập mấy tháng ở xưởng chế tạo đồ gia dụng theo yêu cầu.”
Đạn mạc: [9999 Lận tổng lật ngược số 6 luôn!] *(666 là khen trâu bò, lợi hại)
[Hoá ra tổng tài của Đông Lai cũng phải bắt đầu từ tầng dưới cùng lên, còn tự mình học nghề mộc.]
[Cho nên anh ta thật sự là một thợ mộc! / Đầu chó]
[Cưỡi xe đạp đi du lịch xuyên tỉnh thật sự khó có thể tưởng tượng, thẳng nam tui đây từ hôm nay là fan của Lận tổng, đàn ông chân chính là phải trâu bò!]
[Mắt vợ lại sáng lấp lánh, khẳng định là sắp bị người đàn ông của cậu ấy hấp dẫn chết rồi phải không.]
[Tôi cũng sắp bị Lận tổng hấp dẫn chết rồi nè, thật sự hâm mộ Hứa Gia Niên.]
[Tại sao chưa có người nào chọn mạo hiểm vậy? Đạo diễn ông có dám rút câu hỏi tàn nhẫn một xíu không?]
Đạo diễn vì lượng phát sóng, ông thật sự dám!
“Câu hỏi cuối cùng, hỏi Chu Khải lão sư.” Đạo diễn nhìn vào mắt Lận Hạ, rồi lại nhìn sắc mặt Chu Khải, chọn một câu hỏi có thể tiến có thể lùi, có chút táo bạo, nhưng không quá đáng lắm.
“Anh có biết tên tài khoản theo đuổi thần tượng của Hứa Gia Niên là gì không?”
Đạn mạc: [666 Chị em nào hỏi vấn đề khéo như vậy! Tuyệt diệu!]
[Bởi vì nếu trực tiếp hỏi Hứa Gia Niên có phải là “Dũng sĩ Khải Giáp” không, thì đạo diễn ông ấy sẽ làm như không nhìn thấy á!]
[Đạo diễn lợi hại nha, chuyện kêu ông ấy làm, ông ấy thật sự dám làm.]
[Mọi người đều biết, một đại fan nói rằng Chu Khải và người đại diện đều đã từng gặp “Dũng sĩ Khải Giáp”.]
[Lần này cứ xem Chu Khải có nói dối hay không.]
[Nếu anh ta trả lời biết, cho dù không nói tên tài khoản, căn cứ vào manh mối đã có —— fan nam, có tiền hào phóng, đã thoát fan, thì xác suất Hứa Gia Niên là Dũng sĩ Khải Giáp sẽ rất cao.]
[Nếu anh ta nói không biết, sau này lại bị giang cư mận vạn năng bóc ra Hứa Gia Niên chính là Dũng sĩ Khải Giáp, vậy thì đặc sắc rồi.]
Hứa Gia Niên hơi căng thẳng, cũng không hy vọng chính mình ngã ngựa. Lận Hạ phát hiện phản ứng của cậu, đang định cắt ngang câu hỏi này, Chu Khải đột nhiên đứng lên.
“Tôi chọn mạo hiểm đi.”