Nhaminh [KTQ] Chương 3: Trách nhiệm và tự do

[KTQ] Chương 3: Trách nhiệm và tự do

5 1 đánh giá
Article Rating

Nguỵ Vô Tiện từ sau lần trước ở từ đường Giang gia khóc lớn một trận, đã hoàn toàn tiếp nhận hiện thực, người cũng dần dần khôi phục lại trạng thái bình thường chân chính, rốt cuộc cũng bình tĩnh để nghĩ đến vấn đề giữa mình và Lam Vong Cơ.

Một hôm ăn trưa xong, Lam Vong Cơ bị Nguỵ Vô Tiện gọi riêng vào phòng, hai người ngồi đối diện nhau qua cái bàn, Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn, rõ ràng đã quyết định xong, nhưng đối diện với khuôn mặt thanh lãnh tuấn nhã của Lam Vong Cơ, lại cảm thấy không thể nào nói nên lời.

Lam Vong Cơ thấy hắn dường như có chuyện muốn nói, chủ động hỏi: “Nguỵ Anh, ngươi muốn nói cái gì?”

Nguỵ Vô Tiện nhắm chặt mắt lại, hít sâu nói: “Lam Trạm, chúng ta … chúng ta hoà ly đi!”

Lam Vong Cơ hai mắt mở to, ngón tay không tự giác hơi cuộn lên, nhìn Nguỵ Vô Tiện không nói tiếng nào.

Nguỵ Vô Tiện bị y nhìn đến trong lòng thấp thỏm, nhưng lời đã nói ra rồi, dứt khoát không có lý nào thu hồi, nhưng Lam Vong Cơ không nói được, cũng không nói không được, hai người cứ cứng đờ không nói gì đối mặt như vậy.

Qua một hồi, Nguỵ Vô Tiện thế mà lại cảm thấy hình như mình nhìn ra một tia uỷ khuất từ trong đôi mắt thanh lãnh của Lam Vong Cơ, lập tức chột dạ không thôi, ánh mắt bay loạn khắp nơi, không dám nhìn Lam Vong Cơ nữa, hắn nghĩ chắc mình điên rồi nên mới có loại cảm giác này.

Lam Vong Cơ dáng ngồi thẳng tắp, giống như lão tăng nhập định không hề nhúc nhích một chút nào, cứ thế nhìn chằm chằm vào Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện vốn dĩ không sợ lương tâm, nhưng dưới ánh mắt của Lam Vong Cơ dường như nhận lấy sự khiển trách thật lớn, cuối cùng cũng chịu không nổi không khí quẫn bách như thế, nhịn không được nói: “Lam nhị công tử, được hay không được ngươi nói một câu đi chứ!”

Lam Vong Cơ nói: “Không được!”

Nguỵ Vô Tiện vội la lên: “Vì sao không được? Ngươi đừng nói với ta, ngươi thích ta?”

Lam Vong Cơ nói: “Tuy có nghi hoặc, nhưng ngươi và ta đã thành hôn, hẳn là lưỡng tình tương duyệt.”

“Hả?? Phụt!” Nguỵ Vô Tiện bật cười thật to nói: “Lam nhị công tử, ngươi đang nói giỡn à? Sao có thể?”

Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện chỉ vì một câu của mình mà cười như điên không ngừng, hỏi: “Vì sao không thể”.

Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Nè! Lam nhị công tử, ngươi cảm thấy tính cách của hai ta có thể đi đến cùng nhau được sao? Ngươi không bị ta làm phiền chết, thì ta sợ là cũng sẽ bị người làm buồn chết, hà tất phải tra tấn lẫn nhau chứ!”

Lam Vong Cơ nói: “Nhưng sự thật không phải như thế!”

Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ vẻ mặt nghiêm túc, lập tức cũng thu lại ý cười, nghiêm mặt nói: “Lam Trạm, ta không nói đùa, mấy hôm nay ta cũng đã suy nghĩ, ta không muốn quan tâm lúc trước như thế nào, ngươi cũng không cần nói với ta cái gì mà đã thành hôn rồi, ta biết có lẽ như vậy đối với ngươi không công bằng, nhưng, hiện tại ta, cái gì cũng không muốn, ta chỉ muốn ở lại Liên Hoa Ổ phụ tá Giang Trừng”.

Lam Vong Cơ tuy rằng hiểu được suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện, nhưng vô thức cảm thấy bài xích việc hoà ly theo như lời hắn nói, thậm chí có chút bực bội, tự biết nói không lại hắn, dứt khoát ngậm miệng không nói về chuyện này, nhưng thái độ rõ ràng, không được chính là không được.

Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ làm như không nhìn thấy vấn đề của mình, liền bị hành vi tránh né này của y chọc cho tức quá hoá cười, trong mắt hiện lên một tia cười xấu xa, cố ý nghiêng người tới gần, khẽ cười nói: “Lam nhị công tử, ngươi là đang sợ hãi hay sao? Ngươi sợ cái gì? Sợ hoà ly mất thể diện, ảnh hưởng danh dự à?”

Lam Vong Cơ phủ nhận nói: “Không phải!”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Vậy thì bởi vì cái gì? Còn nữa, chúng ta thật sự là lưỡng tình tương duyệt sao? Có thể xảy ra chuyện gì hiểu lầm không, sau đó bị đẩy vào thế bất đắc dĩ, bị người ta ép thành hôn?”

Lam Vong Cơ khẳng định nói: “Sẽ không, không có khả năng này”.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Vậy ý ngươi là chúng ta tình đầu ý hợp, tự nguyện ở bên nhau suốt đời?”

Lam Vong Cơ: “…. Ừm!”

Nguỵ Vô Tiện bị nghẹn một cái, tròng mắt chuyển động, kế này không thành lại nghĩ ra kế khác, chưa từ bỏ ý định trực tiếp hỏi: “Vậy ngươi thích ta không? Ta muốn nghe lời nói thật!”

Lam Vong Cơ đúng sự thật nói: “Không biết, nhưng … nếu ngươi khổ sở, nơi này, sẽ đau”.

Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ ôm ngực, nói khi mình thương tâm thì nơi đó sẽ đau, lập tức mặt đỏ tim đập một trận, nghĩ thầm: “Lam Trạm thế này chẳng lẽ … là đang thả thính ta??”

Tim Nguỵ Vô Tiện đập thật nhanh, vậy mà lại có một tích tắc sinh ra ý nghĩ có lẽ chính mình thật sự thích Lam Vong Cơ, thích đến mức muốn cùng y kết làm đạo lữ, làm bạn cả đời, nhưng cái ý nghĩ này vừa nhảy ra là đã bị Nguỵ Vô Tiện đánh bay một cách tàn nhẫn, đầu óc mình chắc chắn là bị ngâm lâu trong rượu, nên mới có loại suy nghĩ này.

Nguỵ Vô Tiện hấp hối giãy giụa nói: “Lam Trạm, hai ta thật sự không thích hợp, ngươi xem ta mỗi ngày nhảy nhót lung tung gây rắc rối, gia quy nhà các ngươi quả thực đối nghịch với ta, ngươi buông tha ta, cũng là buông tha chính ngươi mà!”

Nguỵ Vô Tiện chỉ lo nói chuyện, cũng không chú ý tới giọng điệu của mình giống như là đang làm nũng với Lam Vong Cơ, vừa mượt vừa mềm, Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên nói: “Mọi chuyện khác ta đều sẽ nhận lời, ngoại trừ hoà ly”.

Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ dầu muối không ăn, đứng lên ngồi xuống bên cạnh y, cười không có ý tốt nói: “Lam Trạm, ngươi xích lại đây một chút, tới gần chút nữa”.

Lam Vong Cơ nghe lời tới gần, hai tay Nguỵ Vô Tiện đè vai của y xuống, không cho y nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt sáng rõ của y, thân thể càng lúc ghé lại càng gần, tim đập cũng tăng tốc theo khoảng cách càng lúc càng thu hẹp.

Lam Vong Cơ nhìn gương mặt dần dần phóng lớn của Nguỵ Vô Tiện, hơi thở ấm áp phun lên mặt lẫn nhau, gương mặt tươi cười của Nguỵ Vô Tiện vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng khẩn trương muốn chết, mắt thấy hai người sắp sửa hôn nhau đến nơi, trong lòng không ngừng điên cuồng hét lên Lam Vong Cơ tại sao còn chưa đẩy mình ra, tên đã lên dây không thể không bắn, chẳng lẽ thật sự phải hôn lên sao???

Ngay vào lúc Nguỵ Vô Tiện cho rằng thật sự phải hôn lên, thì Lam Vong Cơ đột nhiên quay mặt đi, đôi môi Nguỵ Vô Tiện phớt qua thành một nụ hôn nhẹ, rơi trên gò má như ngọc của y, vừa chạm đã tách ra.

Nguỵ Vô Tiện cực lực kềm nén cảm giác thẹn thùng hiếm có dâng lên ở trong lòng, cợt nhả lấp liếm nói: “Lam Trạm, ngươi nhìn đi, ta hôn ngươi ngươi cũng né tránh, chứng tỏ hai ta thật sự không ….”

Nguỵ Vô Tiện đang muốn tiếp tục khuyên Lam Vong Cơ, bỗng nhiên cảm thấy trên môi ấm áp, sau gáy bị một bàn tay to lớn giữ chặt, đang lúc ngơ ngẩn, mở lớn đôi mắt nhìn Lam Vong Cơ trong gang tấc, Lam Vong Cơ cũng là mở to mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện, hai người cứ đơn giản môi dán môi hôn nhau như thế.

Trên mặt Nguỵ Vô Tiện không thể khống chế hiện ra một chút ửng đỏ, cầm lòng không đậu nuốt xuống một cái, cánh môi khẽ hé ra, kết quả sơ ý ngậm môi dưới của Lam Vong Cơ vào, lập tức tâm trí nhộn nhạo một trận.

Lam Vong Cơ đột nhiên bị hắn ngậm lấy môi dưới, đồng tử hơi co lại, bàn tay đang giữ sau gáy Nguỵ Vô Tiện chợt tăng thêm lực đạo, Nguỵ Vô Tiện bị y đè vào một cái như vậy, lập tức giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đột ngột đẩy Lam Vong Cơ ra, làm như nam tử đứng đắn bị ăn hiếp, ngón tay run rẩy chỉ vào Lam Vong Cơ cả giận nói: “Lam Trạm! Lam Vong Cơ! Ngươi cmn đã làm gì ta? Đây chính là nụ hôn đầu tiên của lão tử á! Cứ như vậy mất rồi? Cứ như vậy mất rồi!!”

Lam Vong Cơ bị hắn đẩy ra đột ngột, bàn tay ngơ ngẩn để lên môi dưới vừa bị Nguỵ Vô Tiện ngậm vào, ngồi cứng đờ bất động giống như mất hồn.

Nguỵ Vô Tiện thấy y trong bộ dạng như bị lưu manh vấy bẩn, bị đả kích trầm trọng, nhất thời ngẩn ra nói: “Ngươi … ngươi làm gì vậy? Rõ ràng là ngươi hôn ta, làm sao lại giống như là ta ăn hiếp ngươi vậy, ngươi cướp nụ hôn đầu tiên của ta, ta còn chưa tức giận đó!”

Lam Vong Cơ ngay từ đầu cũng bị hành động của mình làm cho kinh ngạc, nhưng phản ứng sau đó lại không thấy hối hận, nhưng tiếp đến, là y thật sự bị Nguỵ Vô Tiện doạ rồi, bất quá cũng rất nhanh bình tĩnh lại, theo bản năng nhắc nhở: “Ngươi và ta đã thành hôn từ lâu, ở đâu ra nụ hôn đầu tiên”.

Loading

Không thể quên lẫn nhau

5 1 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x