~~ Không thể cho người khác chạm vào, gần gũi quá, cũng không được! ~~
Hoàng hôn dần buông, người đi lại trên đường phố cũng càng lúc càng ít dần, các tiểu thương sôi nổi dọn quán đóng cửa khoá lại, Vân Thanh đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nguỵ Vô Tiện dẫn theo Lam Vong Cơ và Lam Cảnh Nghi lặng lẽ đi theo phía sau, Lam Cảnh Nghi nói: “Nguỵ tiền bối, chúng ta hiện giờ đi theo Vân Thanh công tử là định làm gì?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Đương nhiên là cần bằng chứng!”
Lam Cảnh Nghi suy nghĩ nói: “Hả? Nhưng người có vấn đề, rõ ràng là thê tử Bạch Lạc của Vân Thanh công tử, chúng ta không phải là nên đi tìm nàng ta sao?”
Nguỵ Vô Tiện bày ra vẻ mặt quả nhiên ngươi còn quá non, quay đầu nói với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, một lát đi đến chỗ dân cư vắng vẻ, ta đi tới nói chuyện với hắn, nếu như không thành công, thì mong ngươi giúp một chút”.
Lam Vong Cơ nói: “Chuyện gì?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Nếu như không thành công, chúng ta sẽ cướp lấy Vân Thanh, đến lúc đó cần ngươi cấm ngôn hắn trước, nếu không lúc tỉnh lại hắn sẽ la to thu hút sự chú ý của người khác, ta muốn nhìn kỹ lại lần nữa rốt cuộc trong mắt hắn là thứ gì!”
Lông mày Lam Vong Cơ hơi nhíu lại, rõ ràng không đồng ý cách làm phi quân tử này của Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ai da ~ Lam Trạm! Ngươi đừng nhìn ta như vậy, tình huống đặc biệt, cách làm đặc biệt, đừng cứng nhắc như vậy chứ! Ta cũng sẽ không làm hắn bị thương”.
Lam Vong Cơ nhìn dáng vẻ vô tội của Nguỵ Vô Tiện, lặng lẽ thở dài, cam chịu cho Nguỵ Vô Tiện làm bậy, Nguỵ Vô Tiện thấy thái độ Lam Vong Cơ dịu xuống, vội vàng nói với Lam Cảnh Nghi: “Cảnh Nghi, đi, tìm sợi dây thừng to một chút”.
Lam Cảnh Nghi khó hiểu nói: “Cần dây thừng làm gì?”
Đôi mắt biết cười của Nguỵ Vô Tiện đảo nhanh như chớp, cười giảo hoạt nói: “Đương nhiên là dùng để trói người rồi, ta có dự cảm, Vân Thanh công tử chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, đến lúc đó phiền ngươi trói hắn lại”.
Lam Cảnh Nghi hai mắt sáng lên, trộm liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, nhưng miệng lại nói: “Như vầy có phải không tốt lắm hay không ha? Lam lão tiên sinh nếu biết được, khẳng định sẽ tức hộc máu, mà ta chắc chắn cũng sẽ bị gia quy phạt thảm hề hề”.
Nguỵ Vô Tiện buồn cười nói: “Thế nào? Sợ Lam lão … Khụ, sợ Lam lão tiên sinh à? Hàm Quang Quân nhà ngươi còn chưa nói gì, ngươi sợ gì chứ?”
Lam Cảnh Nghi nghĩ thầm: “Cũng phải, Hàm Quang Quân cũng không phản đối, lại nói, chuyện này không phải còn có Nguỵ tiền bối hay sao!”
Lam Cảnh Nghi sau khi nghĩ thông suốt, lập tức không do dự nữa, xoay người chạy vội đi tìm dây thừng.
Nguỵ Vô Tiện nhìn bóng dáng chạy như bay, phát huy chân dài của Lam Cảnh Nghi, cười hắc hắc nói: “Lam Trạm! Ngươi xem gia quy nhà các ngươi khiến đứa nhỏ này nghẹn luôn rồi kìa!!”
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thản nhiên nhìn lướt qua Nguỵ Vô Tiện, hỏi một đằng trả lời một nẻo, sửa lời hắn: “Là thúc phụ!”
Nguỵ Vô Tiện: “Hả? Cái gì?”
Lam Vong Cơ nói: “Xưng hô!”
Nguỵ Vô Tiện nhớ ra xưng hô mới vừa rồi đối với Lam Khải Nhân, ngượng ngùng cười nói: “À ~ Đúng! Đúng! Thúc … thúc phụ!”
Hai người đi theo Vân Thanh đến một ngõ nhỏ vắng vẻ, Nguỵ Vô Tiện thấy đúng thời cơ, đột nhiên bước nhanh lao đến trước mặt Vân Thanh, Vân Thanh bị sự xuất hiện bất ngờ của Nguỵ Vô Tiện làm cho hoảng sợ, nhìn kỹ lại, cảm giác có chút quen mắt, hơi nghĩ nghĩ, bừng tỉnh nói: “Ngươi là vị công tử hôm nay đụng ta ở trên phố”.
Nguỵ Vô Tiện không ngờ hắn mở miệng ra đã nhắc chuyện này, có chút xấu hổ cười nói: “Chuyện đó ha, là ta, Vân Thanh công tử, hôm nay thật sự có lỗi quá!”
Vân Thanh cảnh giác nói: “Ngươi làm sao biết tên của ta? Ngươi tiếp cận ta có mục đích gì?”
Nguỵ Vô Tiện khách khí cười nói: “Tại hạ ….”
Nguỵ Vô Tiện vừa định nói Vân Mộng Giang thị, nghĩ tới nghĩ lui hiện giờ hình như mình thoát ly khỏi Giang gia, không biết chi tiết thế nào, đột nhiên nhớ tới bốn chữ Di Lăng Lão Tổ, lập tức lại bị cách xưng hô này giáng xuống một cái, khoé miệng không kềm được hơi giựt giựt, giương mắt nhìn Lam Vong Cơ cách đó không xa, thong thả cười nói: “Tại hạ, Cô Tô Lam thị Nguỵ Vô Tiện!”
Nguỵ Vô Tiện nói xong, dư quang liếc nhìn thân ảnh Lam Vong Cơ bên ngoài ngõ nhỏ dường như có một tích tắc đứng không vững lắm, trên mặt lễ phép tươi cười, thoáng chốc vô cùng rạng rỡ.
Vân Thanh không thể tin nổi nói: “Cô Tô Lam thị? Nguỵ Vô Tiện? Ngươi là Di Lăng Lão Tổ???”
“!!!!!”
Nụ cười của Nguỵ Vô Tiện cứng đờ nơi khoé miệng, im lặng trợn mắt, bất đắc dĩ nói: “Coi như là ta đi, tại hạ vân du đến đây, thấy sắc mặt công tử khác thường, đặc biệt đến hỏi thăm, thân thể công tử có chỗ nào không khoẻ không? Hoặc là bên cạnh mình xảy ra chuyện bất thường nào đó không?”
Vân Thanh kinh ngạc qua đi, có chút tức giận nói: “Ta mặc kệ ngươi là ai, chắc hẳn công tử cũng là người do Minh Tâm mời đến đúng không, ngươi không cần thử, ta rất bình thường”.
Nguỵ Vô Tiện thấy Vân Thanh mâu thuẫn như thế, không chịu phối hợp, thở dài nói: “Haizz ~ Ta đã biết là kết quả này mà”.
Vân Thanh không rõ hắn nói cái gì, Nguỵ Vô Tiện cảm thán xong rồi, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Cảnh Nghi, động thủ!”
Vân Thanh nghe thấy Nguỵ Vô Tiện hét lớn, thân thể còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên đã bị một sợi dây thừng to quấn quanh vài vòng trói lại, đang định lớn tiếng kêu to, lại phát hiện môi trên môi dưới của mình dính vào nhau, căn bản kêu không được, lập tức vẻ mặt hoảng sợ nhìn Nguỵ Vô Tiện, cùng với thiếu niên cực kỳ hưng phấn, hai mắt toả sáng, đã trói mình lại kia.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Vân Thanh công tử, chuyện này cũng không nên trách ta, nói đàng hoàng với ngươi, ngươi không phối hợp, cho nên, cũng chỉ đành tạm thời uỷ khuất công tử một chút”.
Vân Thanh bị người ta khống chế, vốn tưởng rằng sắp tiêu rồi, nhưng bỗng nhiên thấy từ đầu hẻm đi vào một nam tử mặc bạch y tiên khí lẫm liệt, đôi mắt không tự chủ được sáng bừng lên, miệng dính chặt ưm ưm a a kêu cứu với người nọ.
Lam Vong Cơ đi đến bên cạnh Nguỵ Vô Tiện dừng lại, làm như không nhìn thấy Vân Thanh xin giúp đỡ, Vân Thanh thấy bọn họ vậy mà lại chung một phe, lập tức lòng như tro tàn.
Lam Cảnh Nghi hưng phấn nói: “Nguỵ tiền bối, kế tiếp làm thế nào?”
Nguỵ Vô Tiện cạn lời nhìn sợi dây thừng to bự trên người Vân Thanh, cũng không biết Lam Cảnh Nghi tìm thấy ở đâu, nói: “Trước hết tìm một nơi không có ai, ngươi và Lam Trạm còn mặc giáo phục nhà các ngươi đó, nếu bị người ta nhìn thấy, vậy sẽ có hiểu lầm rất lớn”.
Để tránh tai mắt người khác, Vân Thanh bị Lam Cảnh Nghi khiêng trên vai, đi theo Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện vượt nóc băng tường tìm đến một căn nhà bỏ hoang, Vân Thanh sau khi được giải cấm ngôn, lập tức kêu lên: “Các ngươi muốn làm gì? Mau thả ta ra! Buông ta ra!!”
Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Vân Thanh công tử, chúng ta sẽ không làm ngươi bị thương, chỉ là muốn xác nhận một việc”.
Vân Thanh gào to muốn thoát ra, Nguỵ Vô Tiện dặn Lam Cảnh Nghi đè người Vân Thanh lại để hắn không vùng vẫy được, sau đó cẩn thận nhìn chằm chằm vào hai mắt Vân Thanh, khoảng cách giữa hai gương mặt bất tri bất giác càng lúc càng gần hơn.
Vân Thanh trừng lớn hai mắt, cho rằng hắn sắp làm gì mình, trái tim đập nhanh loạn xạ, sợ đến mức trong lòng hắn run sợ, hoảng loạn nói: “Ngươi … ngươi muốn làm gì?”
Cùng lúc Vân Thanh mở miệng, Nguỵ Vô Tiện cũng bị một cánh tay cứng như sắt đột nhiên từ phía sau chắn ngang kéo đi, rời xa Vân Thanh.
Giọng nói lạnh băng pha lẫn một tia tức giận của Lam Vong Cơ nói bên tai Nguỵ Vô Tiện: “Không thể chạm vào người khác!”
Nguỵ Vô Tiện không ngờ phản ứng của Lam Vong Cơ lại lớn như vậy, ngẩn người một thoáng, sau đó ‘phụt’ một tiếng, bật cười ha ha nói: “Oan uổng mà! Lam Nhị ca ca! Ta hoàn toàn không đụng tới hắn á!”
Lam Vong Cơ kiên trì nói: “Khoảng cách gần sát quá, cũng không được!”
Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ dường như thật sự có chút không vui, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Được rồi! Là lỗi của ta, đừng không vui, nào, cười một cái”.
Lam Vong Cơ vẫn là mặt vô biểu tình, nhưng thần sắc ngược lại đã dịu xuống một chút.
Lam Cảnh Nghi nhân lúc Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ nói chuyện, ghé sát vào mặt Vân Thanh, cẩn thận nhìn chằm chằm vào tròng mắt hắn, kết quả lại không nhìn ra được một chút gì.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Cảnh Nghi, nhìn thấy gì không?”
Lam Cảnh Nghi có chút sốt ruột vội nói: “Nguỵ tiền bối, ngoại trừ ảnh phản chiếu của mình, ta chẳng thấy gì hết á? Ngươi vừa rồi nhìn thấy cái gì?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ủa? Chẳng lẽ chỉ có một mình ta có thể thấy? Lam Trạm! Ngươi cũng tới nhìn thử một chút, xem có thể nhìn ra cái gì không”.
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, đi đến vị trí cách Vân Thanh khoảng ba thước (~ 1m), thì dừng lại, người có tu vi cao thâm, tai mắt khác thường, mặc dù ở khoảng cách này, Lam Vong Cơ cũng có thể nhìn rõ ràng ảnh phản chiếu của mình ở trong mắt Vân Thanh, sau đó lắc đầu với Nguỵ Vô Tiện, tỏ vẻ mình cũng không nhìn thấy gì.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng chấn động, ngay cả Lam Vong Cơ cũng hoàn toàn không nhìn ra, kinh ngạc phát hiện việc này có lẽ không đơn giản.
Vân Thanh thấy bọn họ ngoại trừ nhìn tới nhìn lui chính mình, thì hình như cũng không có ác ý gì đối với hắn, thấy bọn họ đột nhiên đều không nói, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc các ngươi đang nhìn cái gì?”
Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ bốn mắt nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào, Nguỵ Vô Tiện móc trong ngực áo ra giấy bút đã chuẩn bị sẵn từ sớm ở trong khách điếm, không nói một lời nhấc bút vẽ lên.
Chỉ vài nét bút ít ỏi, một nữ nhân mang gương mặt dữ tợn đã được phác hoạ thành hình, cau mày, nghiến răng nghiến lợi, hận ý trong mắt nồng đậm như muốn phá khỏi lớp giấy chui ra, ngũ quan cũng dường như cực kỳ vặn vẹo bởi vì đau đớn.
Nguỵ Vô Tiện sau khi vẽ xong, đi đến bên người Vân Thanh, tiện tay bấm một khẩu quyết trừ tà đơn giản.
Vân Thanh thấy Nguỵ Vô Tiện giơ tay lên về phía mình, trong lòng run lên, cho rằng hắn sắp đánh mình, nhưng phát hiện chỉ là một vệt ánh sáng vàng bắn lên người mình, không đau không ngứa ….
Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vào mắt hắn, thấy gương mặt nữ nhân trong mắt hắn không có bất kỳ thay đổi gì, đang định bấm một khẩu quyết trừ tà lợi hại hơn, nhưng phát hiện linh khí của bản thân không đủ !!!!
Một lần không được lại thêm một lần, những vẫn không thành công, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: “Mẹ kiếp! Ta tại sao lại trở nên kém thế này!”
Nguỵ Vô Tiện không thể tin nổi nhìn linh khí lỗn loạn trên tay mình, một luồng chú trừ tà dồi dào linh khí từ phía sau Nguỵ Vô Tiện đột nhiên bất thình lình bắn vào người Vân Thanh.
Vân Thanh cho rằng giống như lần trước, không ngờ ánh sáng vàng sau khi dừng trên người, ngực chợt đau nhói, kêu lêu đau đớn.
Nguỵ Vô Tiện trong khoảnh khắc Lam Vong Cơ bắn ra chú trừ tà liền cảm nhận được ngay, tập trung gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt của Vân Thanh, tuy rằng chỉ có một tích tắc như vậy, Vân Thanh đã khôi phục lại bình thường, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn thấy rõ biến đổi trong mắt hắn, lập tức đứng dậy kéo một tờ giấy mới vẽ lên.
Chẳng mấy chốc, một gương mặt nữ nhân trong mắt ngấn lệ, gương mặt vặn vẹo, như thể đang chịu hình phạt khổ sở phải thét lên tiếng thét chói tai, đã hiện lên trên giấy.