Lý tướng quân là một lão tướng, cũng từng là cánh tay đắc lực của Thẩm Hoài. Trận chiến cuối cùng ông ấy hy sinh, chính là trận then chốt quyết định cục diện chiến trường vùng đất phía Nam.
Về phần con gái ông ấy, Thẩm Hoài sẽ không tuyệt tình.
“Thứ nữ của ông ấy,” Ôn Xung thấy Quý Tiêu bế a Nguyên từ phòng bên kia đi ra, trầm giọng nói tiếp: “Tuy do chính thê sinh ra, nhưng mẫu thân nàng ta đã mất từ lâu, sau đó kế thất có con trai con gái, không được coi trọng, trước khi Lý tướng quân qua đời càng đối xử cay nghiệt hơn, mà hiện giờ dứt khoát đưa nàng ta đến đây làm thiếp.”
Trong lúc nói chuyện, Quý Tiêu bế a Nguyên dừng ở giữa sân, từ xa nhìn sang một cái.
Động tác nói chuyện của Ôn Xung dừng lại, gật đầu với Quý Tiêu.
Quý Tiêu ôn hòa mỉm cười, cũng đáp lễ.
A Nguyên bĩu môi nép trong vòng tay Quý Tiêu, không vui vẻ lắm trừng mắt với Ôn Xung.
Thẩm Hoài thấy Quý Tiêu, vừa lớn tiếng gọi tên cậu, vừa bước nhanh xuống bậc thềm đi tới.
Vẻ tha thiết trên mặt hắn khiến a Nguyên nhìn mà sợ hãi, liên tục chỉ Thẩm Hoài nói với Quý Tiêu: “Đi, đi.”
Đây là vẫn nhớ hồi nãy Thẩm Hoài dẫn Quý Tiêu vào phòng lâu như thế, bây giờ sợ lặp lại lần nữa.
Quý Tiêu vỗ vỗ lưng nó, Thẩm Hoài đã đến trước mặt hai người.
Ôn Xung chậm rãi thong dong đi theo qua.
“Các ngươi có việc, không cần để ý ta,” Quý Tiêu lùi lại nửa bước, nhìn trở lại quán rượu nhỏ đang mở hé cửa, có chút tiếc nuối nói: “Cả buổi chiều hôm nay không trông coi quán, mất đi một ít mối mang.”
Ôn Xung nghe thấy câu này, không nhịn nổi bật cười, ông không ngờ Quý Tiêu có tính cách ngây thơ đáng yêu như vậy.
Thẩm Hoài trừng ông ta một cái, khiến Quý Tiêu đầy mặt nghi hoặc.
Ôn Xung không nhanh không chậm bước tới một bước: “Quán rượu nhỏ ngoài kia, buôn bán …… được bao nhiêu? Trộm lười biếng một buổi chiều, có là gì đâu.”
Thẩm Hoài kéo tay Quý Tiêu qua, tuy không ôm cậu vào lòng trước mặt Ôn Xung, nhưng cũng gần như mặt kề mặt: “Ngươi đừng nghe y nói bậy, y tưởng mình hiểu biết lắm chắc?”
Quý Tiêu thấy sắc mặt hắn không tốt, vội vàng đưa tay vuốt vuốt ngực Thẩm Hoài, nói: “Các ngươi nói chuyện cho tốt, không vội.”
Lông Thẩm Hoài lập tức được bàn tay mềm mại này vuốt thuận, hắn đưa tay chạm vào mí mắt cậu, có chút không nỡ lại lầm bầm cảm thán: “Tại sao trời tối chậm như vậy chứ?”
Mặc dù cả một viện tử đứng đầy người, nhưng lời này chỉ hai người Quý Tiêu và Thẩm Hoài hiểu. Dù sao da mặt Quý Tiêu cũng mỏng, từ từ đỏ mặt lên, xoay người bước đi hơi gấp một chút.
“Nè, Quý lão bản,” Ôn Xung bước nhanh tới chặn người, vẫn khuyên nhủ: “Đã đến giờ này rồi, không cần đi nữa chứ?”
Thẩm Hoài bực mình, mắng: “Ôn Xung, hôm nay ngươi rốt cuộc mắc bệnh gì vậy?”
Ôn Xung âm thầm tặc lưỡi, bất đắc dĩ vòng lại bên cạnh Thẩm Hoài, ghé tai hắn thấp giọng nói một câu: “Lý Mạn Song ở bên ngoài.”
Nếu Quý Tiêu vào trong quán rượu rồi, qua cửa sổ chắc chắn sẽ nhìn thấy nàng.
Sắc mặt Thẩm Hoài trầm xuống, hắn một phát túm Ôn Xung qua, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đầu óc để đâu, mà mang người đến đây?”
Ôn Xung hiếm khi lộ vẻ mặt khổ sở, thoát ra không được: “Ngài không biết thôi … nàng ta rất giỏi giày vò, nào khóc nào lôi Lý tướng quân ra … Ta thật sự hết cách …”
Thẩm Hoài nhịn không đánh một chưởng lên đầu ông ta, vì không muốn Quý Tiêu nghi ngờ, cố nén xuống.
“Người là do ngươi mang đến, ngươi nghĩ cách lặng lẽ đưa về cho ta, bằng không ta lột da ngươi!”
Ôn Xung khổ không nói nổi, đang suy nghĩ. Nhưng không ngờ Lý Mạn Song ở bên ngoài không chịu đợi tiếp, há miệng gọi: “Ôn tướng quân, Vương gia!”
Giọng nàng trong trẻo, lanh lảnh rõ ràng truyền vào tai những người đứng trong sân.
Sắc mặt Quý Tiêu thoạt đầu tỏ ra nghi hoặc, sau đó vì sắc mặt Thẩm Hoài thay đổi lớn, mà sắc mặt cậu cũng hơi thay đổi theo.
“Đồ ngốc này, ta không ngờ lại bị kế mẫu của nàng ta dạy thành tính cách lỗ mãng không biết nặng nhẹ thế này.” Ôn Xung thấp giọng mắng một tiếng, định đi ra đuổi Lý Mạn Song.
Thẩm Hoài cười lạnh: “Bây giờ còn ngăn cản gì nữa, nàng ta đã có gan đến đây như vậy, ta ngược lại muốn xem nàng ta nói cái gì.”
“Ngoài kia là …” Quý Tiêu bấu chặt cổ tay, khiến a Nguyên nhe răng trợn mắt, sắc mặt cậu chần chừ: “Nếu là khách, hay là cứ mời vào trước đi.”
Hai người đều đã nói như vậy, Ôn Xung cũng không tiện nói gì thêm, phất tay một cái, thị vệ canh cổng liền mở cửa ra.
Lý Mạn Song ba bước thành hai, hứng thú bừng bừng đi vào.
Nàng vừa lộ mặt, vẻ kinh ngạc trên mặt Quý Tiêu đã khó có thể che giấu, cậu đương nhiên nhớ Lý Mạn Song đã gặp mặt một lần. Cũng theo đó nhớ tới lời nàng từng nói.
Chỉ là, vì sao Lý Mạn Song lại xuất hiện ở đây, chẳng phải nàng đã chạy rồi sao?
“Vương gia,” Lý Mạn Song mặc chiếc váy đỏ thẫm, khiến khuôn mặt non trẻ của nàng trông hơi già dặn. Lúc này trong mắt nàng không có ai khác, chỉ nhìn thấy Thẩm Hoài, thẳng thừng định đi đến bên cạnh hắn.
Tiểu Ngũ cùng đi theo vào, đưa tay chắn trước mặt Lý Mạn Song: “Lý tiểu thư xin dừng bước, Vương gia không thích người lạ.”
Lý Mạn Song không phục lắm, cắn cắn môi dưới, trừng mắt với cậu ta một cái, quay đầu lại tràn đầy hy vọng, nói với Thẩm Hoài mặt mày âm lãnh: “Vương gia, ngài còn nhớ ta không?”
Thẩm Hoài miễn cưỡng nhìn nàng ta một cái, không cảm thấy quen thuộc chỗ nào, nghĩ cũng lười nghĩ thêm, lạnh giọng đáp: “Ta biết ngươi là ai, ngươi tìm ta, có việc gì?”
Nếu không phải nể mặt Lý tướng quân, nói không chừng Thẩm Hoài đã không thể nhịn được cơn xúc động đá Lý Mạn Song ra khỏi cửa.
Lý Mạn Song thấy Thẩm Hoài sắc mặt không tốt, trong lòng ủy khuất một trận: “Ta tìm ngài, vì ta thích ngài mà.”
“A Tiêu, ta không quen biết nàng ta!” Thẩm Hoài bị lời ngu dốt của Lý Mạn Song dọa sợ, vội siết chặt tay Quý Tiêu bên cạnh, sợ cậu không tin.
Quý Tiêu khẽ nói: “Ta, ta biết nàng.” Cậu nói xong lại có chút nghi hoặc nhìn Lý Mạn Song, hỏi: “Ngươi chẳng phải nói không thích Bình Vương, không muốn ở bên hắn sao?”
Lý Mạn Song trợn mắt trừng Quý Tiêu, bất mãn nhìn bàn tay đan xen của cậu và Thẩm Hoài: “Lúc đó ta có biết hắn chính là Bình Vương đâu, người ta thích là hắn, không liên quan gì đến thân phận của hắn, nhưng …” nàng đổi giọng, “… hiện giờ hắn là Bình Vương, cũng xem như càng tiện, dù sao ta đến đây là để gả cho hắn, còn ngươi là ai.”
A Nguyên nghe đến đây, mới nhận ra sự hung dữ của Lý Mạn Song là nhắm vào cha mình, nó bật mạnh khỏi lòng Quý Tiêu: “Xấu, nàng, xấu.”
A Nguyên chỉ Lý Mạn Song, quay đầu méc Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài ngứa răng, hắn cười lạnh nói: “Lý tướng quân thật sự uổng công nuôi đứa con gái như ngươi.”
Ôn Xung đứng một bên, thật sự sầu đến nỗi sắp không nói nổi. Mà Lý Mạn Song không va phải tường nam thì không quay đầu, giòn giã đáp: “Cha ta vì ngài mà chết trận, nếu ngài có thể đối tốt với ta, ông ấy chắc chắn sẽ vui mừng.”
Lần này thì hay rồi, ngay cả người đã khuất cũng lôi ra. Tính cách này, không phải một từ “thiếu suy nghĩ” là có thể mô tả hết.
Khổ não của Ôn Xung, lập tức hóa thành ghét bỏ.
Thẩm Hoài nghe thấy câu này, sắc mặt càng âm trầm, hắn không giận, ngược lại còn cười, chỉ ra cổng nói với Lý Mạn Song: “Bây giờ cút ra ngoài, ngươi còn có thể giữ được mạng.”
Trong mắt hắn là cơn giận thâm trầm, cuồn cuộn không dứt. Thứ nhất là thật sự có chút áy náy với Lý tướng quân đã khuất, thứ hai lại là vì sợ Quý Tiêu thấy được tính tình bạo ngược trước đây của mình.
Ánh mắt hắn hung ác, khiến Lý Mạn Song mơ hồ nhớ lại danh tiếng tính khí thất thường của Lục hoàng tử ở kinh thành trước kia. Nàng ta hơi co quắp, cuối cùng mới biết sợ.
Không ngờ, Quý Tiêu đặt a Nguyên xuống đất, ngẩng đầu nghiêm túc nói với Lý Mạn Song đang ngân ngấn nước mắt: “Lý tiểu thư, thích ai, không phải cứ nói là được.”
Nào có đạo lý ta thích ai, thì người đó phải thích ta?
Lý Mạn Song mím môi, sắc mặt trắng bệch: “Nhưng, ngươi là nam tử, sao có thể ở bên Vương gia.”
Bị chất vấn trực tiếp thế này, theo tính tình của Quý Tiêu, đáng lẽ sẽ tránh né trước. Thẩm Hoài cũng nghĩ vậy, định chắn câu này cho cậu, nhưng nghe thấy giọng nói của Quý Tiêu tuy run nhưng kiên định: “Bởi vì ta thích Tấn Hòa.”
A Nguyên ôm chân Quý Tiêu, nghe không hiểu cũng liên tục gật đầu theo, “Xích, xích” (A Nguyên nói ngọng nha!)
![]()