Nhaminh [THX] – Phiên ngoại 2

[THX] – Phiên ngoại 2

0 0 đánh giá
Article Rating

* Tư Truy so với Kim Lăng trong nguyên tác còn lớn hơn một chút nha.

———————————

Lúc Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại lần nữa, bên ngoài Tĩnh Thất là đã hoàng hôn.

Nếu bình thường bỏ qua bữa tối, Hàm Quang Quân chắc hẳn là đã chuẩn bị một phần món ăn Vân Mộng cay nóng cho hắn. Thế nhưng không may hôm nay, Hàm Quang Quân mang tiểu bối tới núi Hằng Nam sát Vân Mộng để săn đêm.

Dựa theo gia quy, bỏ qua bữa tối sẽ không có gì cho hắn ăn, Nguỵ Vô Tiện thở dài, ở trên giường lăn lộn mấy vòng.

Tuy nói Nguỵ Vô Tiện nhiều năm như vậy thường phạm gia quy ngay dưới mắt chưởng phạt Hàm Quang Quân, nhưng trên cơ bản hai người bọn họ vừa vui cười vừa tán tỉnh nhau, chưa hề để người khác bắt tận tay. Dù sao bây giờ nhất cử nhất động của hắn, đều sẽ được tính trực tiếp lên đầu Lam Vong Cơ.

Để không khiến Lam Trạm khó xử, Nguỵ Vô Tiện chí ít ngoài mặt cũng khá hài lòng, đương nhiên bí mật như thế nào thì không ai có thể kiểm soát.

Tính thời gian, từ khi hắn bước vào Vân Thâm ở cùng Vong Cơ, cho tới nay đã được mười ba năm. Đây là một khoảng thời gian nhìn qua rất là dài, thế nhưng hắn lại không cảm thấy mỗi ngày ở đây trôi qua chậm chạp, lúc rảnh rỗi trêu đùa Lam Trạm một chút, sau đó lại trêu chọc mấy củ cải trắng, ngày tháng cứ thế nhẹ nhàng trôi qua.

Vật đổi sao dời, giới tu tiên cũng không hiểu sao tự nhiên lặng yên không phát sinh thay đổi gì. Mười năm trước Thanh Hành Quân đem chức gia chủ truyền cho Lam Hi Thần, Vân Mộng Giang thị cũng vậy. Bây giờ tứ đại gia chủ đều là thiếu chủ cai quản. Mà hắn, cũng ẩn dưới ánh hào quang của Hàm Quang Quân của Cô Tô Lam thị, thỉnh thoảng lặng lẽ lộ ra bộ mặt tươi cười trong giới tu tiên.

Nguỵ Vô Tiện đứng dậy khoác áo ngoài, ngồi trước cửa gỗ khắc hoa ở hướng nam của Tĩnh Thất, ngắm mặt trời lặn, trăng lên và sao băng.

Cũng không biết củ cải trắng nhà mình khi nào trở về, hắn thật có chút nhớ y.

Nguỵ Vô Tiện thở dài một hơi, chuẩn bị thắp nến, dự định giúp đỡ Lam Trạm xem bút ký của tiểu bối. Đột nhiên khoé mắt quét qua, thấy có ánh đèn yếu ớt sáng lên trong bóng tối bên ngoài Tĩnh Thất.

Nguỵ Vô Tiện “đột nhiên” bật dậy, vọt một phát nhào vào ngực Lam Vong Cơ. Quần áo Lam Vong Cơ còn mang theo một chút ướt đẫm sương đêm, dây cột tóc và mạt ngạch xưa nay cẩn thận tỉ mỉ giờ cũng hơi bị lệch, nhìn là biết đã gắng sức màn trời chiếu chạy nhanh trở về.

Hoá ra là y cũng nhớ hắn, thật tốt. Làm đạo lữ nhiều năm như vậy, có rất nhiều dịu dàng không cần dùng ngôn ngữ để biểu đạt, chỉ một ánh mắt là đủ.

Ngày hôm sau, Nguỵ Vô Tiện ở bên ngoài rừng mai đón đầu mấy tiểu bối. Nguỵ Vô Tiện cười ha ha một tiếng, liền đem mấy tiểu bằng hữu ra chơi đùa, vừa nói chuyện lung tung hết chuyện này đến chuyện khác đùa cợt bọn chúng lại vừa nghiêm túc hỏi thăm bọn chúng, tuy dẫn đầu là Tư Truy và Cảnh Nghi cũng đều chống đỡ không nổi mà kệ hắn.

Nguỵ Vô Tiện cười xong, nói: “Đúng rồi, trước đó các ngươi có gặp Kim gia tiểu công tử, thế nào, đi chung như thế nào?”

Lam Tư Truy nghĩ nghĩ, nói: “Đi chung cũng không tệ lắm. Lần này chúng ta đi núi Hằng Nam, khả năng bắn tên của hắn thật sự tốt, chỉ cái nào trúng cái đó tuyệt đối không sai lệch. Nhưng lúc chúng ta tách ra, Lan Lăng Kim thị Kim tông chủ và Vân Mộng Giang thị Giang tông chủ hình như có cãi vã…”

Nguỵ Vô Tiện: “Cái gì? Kim Tử Hiên và Giang Trừng? Hai người bọn hắn tại sao lại ầm ĩ trước mặt các ngươi?”

Lam Tư Truy nói: “Chúng ta cũng không rõ lắm. Lúc ấy yêu thú huyễn hoá thành Kim phu nhân tới gần Kim công tử với ý đồ làm hắn bị thương, mà Kim công tử tuổi còn nhỏ nên không thể phát hiện. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hầu bao Kim công luôn mang theo người phát ra một ánh hào quang, giúp Kim công tử khôi phục thần trí còn chặn yêu thú một kích”.

Lam Cảnh Nghi tiếp lời Tư Truy nói: “Sau đó Kim tông chủ và Giang tông chủ vụng trộm đi theo Kim công tử lúc khẩn cấp cùng lộ diện xuất thủ, mặc dù vẫn là không nhanh bằng cái hầu bao thêu tơ vàng chỉ bạc kia. Sau đó Giang tông chủ kiểm tra hầu bao của Kim công tử một chút, sắc mặt đột nhiên đen ghê gớm. Kim tông chủ nói nhỏ câu gì đó, hai vị tiền bối liền rùm beng lên. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Kim công tử mặc dù bề ngoài kiêu căng, nhưng thật ra hắn siêu đáng yêu.”

Lam Tư Truy trách nói: “Cảnh Nghi, sao có thể ở sau lưng nghị luận về người khác”.

Lam Cảnh Nghi giải thích: “Ta rõ ràng ngay trước mặt cũng sẽ nói như vậy”.

Nghe mấy tên tiểu bối nói như vậy, trong lòng Nguỵ Vô Tiện lặng xuống. Thói quen luyện tập thủ pháp vẽ bùa của mỗi người không giống nhau, Giang Trừng cùng lớn lên từ nhỏ với hắn, chi sợ nhìn một cái liền nhận ra bút tích của hắn. Bây giờ chỉ có thể mong mỏi, tiểu Như Lan mới mấy tuổi hồi cách đây mươi ba năm không nhớ rõ là ai đã cho y cái hầu bao này.

Hắn vỗ vỗ vạt áo trắng, nói: “Vậy được rồi, các ngươi có thể tiếp tục duy trì như vậy. Các ngươi tuyệt đối đừng đem tin tức ta đang ở đây nói cho người ngoài biết nha, ta còn có chút việc, đi trước đây”.

Lam Cảnh Nghi khinh bỉ nói: “Ngươi nổi tiếng lắm sao? Chỉ sợ nói cho người khác biết thì họ chưa chắc đã biết ngươi là ai!”

Nguỵ Vô Tiện không quay đầu lại nói: “Sơn bất tại cao, hưu tiên tắc danh!” (Núi không cần cao, có tiên ở thì chắc chắn sẽ có tên)

Hàn thất.

Lam Hi Thần đang ở cùng Lam Vong Cơ, bàn cách xử lý triệt để Thuỷ Hành Uyên. Có một môn sinh sau khi nghe truyền thông báo, thì lặng lẽ bước vào.

Sau khi hành lễ, nói với Lam Hi Thần: “Bẩm gia chủ, Lan Lăng Kim thị Kim phu nhân cầu kiến”.

<Hoàn>

————————————

Giải thích của tác giả:

– Không có một bí mật nào có thể giấu mãi, cũng giống như trong nguyên tác, trong truyện rồi sẽ có một ngày người Giang gia sẽ phát hiện ra sự tồn tại của Tiện, ví như Giang Trừng hay sư tỉ, trong kết mở này, sư tỉ đã đoán ra và đến Vân Thâm tìm người, nhưng dù có gặp lại, Tiện ngoại trừ nói chuyện với sư tỉ cũng sẽ không quay về Giang gia hay tiết lộ việc mình còn sống. Câu chuyện này chỉ kể một đoạn nhỏ trong cuộc đời của Tiện và Trạm, mà cuộc đời luôn có những điều không báo trước, cho nên tác giả gợi mở, còn lại do người đọc tự tưởng tượng thêm.

– Về lý do vì sao Tiện không về Giang gia: Tiện quay về quá khứ sau khi bị vạn quỷ cắn nát, dù biết việc Giang Trừng dẫn người giết mình là có lý do, nhưng cuối cùng vẫn sẽ đau lòng khi bị người thân làm vậy, nên đời này Tiện cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình trong Giang gia, không kết thân với bất kỳ ai, không xây dựng quan hệ thân thiết hay trở nên nổi bật hơn người, hết lòng bảo vệ nơi này và sư tỉ, sau đó rút lui khỏi nơi đầy ký ức cả hạnh phúc lẫn đau thương rồi lẳng lặng chờ chết (nếu không có Lam Trạm xuất hiện).

Đời này khác với nguyên tác, Tiện đã đền bù được rất nhiều tiếc nuối, Giang gia còn, sư tỉ còn, Kim Lăng hạnh phúc, cả nhà Ôn Tình còn sống, cho nên Tiện không còn quyến luyến gì với quá khứ đau buồn mà bắt đầu cuộc sống của riêng mình.

Có một chi tiết tác giả đã cài cắm vào ở chương 18, khi chuông bạc của Vân Mộng đại đệ tử Nguỵ Anh vỡ vụn, cũng đồng nghĩa với việc duyên phận giữa Tiện và Giang gia đã kết thúc, Tiện đã dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ thân nhân và chết đi, nhưng vì có Lam Trạm, Tiện đã có một cuộc sống mới, nên giờ đây quyết định dành quãng đời còn lại nắm tay người mình yêu đi hết con đường.

Giang gia hiện tại sống rất tốt, Tiện cũng sống rất tốt, đều có phần đời riêng của mình, dù quá khứ có cùng nhau, theo thời gian và những sự lựa chọn của riêng mình, sẽ dẫn đến những con đường và kết cục khác nhau, Tiện vẫn sẽ thỉnh thoảng hỏi thăm tin tức, sẽ bí mật giúp đỡ nếu có đại sự xảy ra, nhưng mỗi người sẽ có cuộc sống riêng, không bắt buộc phải ở bên nhau thì mới hạnh phúc.

Loading

Tuý Hà Xuân

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x