Nhaminh [LN] – Phiên ngoại 4 (H)

[LN] – Phiên ngoại 4 (H)

5 1 đánh giá
Article Rating

Hôm nay, chính là sinh nhật của Lam Nguy.

Thọ tinh lớn nhất, Lam Nguy được đặc quyền, cầm bạc do phụ thân tài trợ, xuống núi cùng nhóm bạn nhỏ mặc sức du đông dạo tây, ăn uống thả cửa.

Cha sáng nay không lộ diện, nhưng phụ thân sáng nay nói cho cậu biết, giờ cơm tối phụ thân sẽ xuất hiện, hơn nữa đã sắp đặt một “kinh hỉ” trong phòng cậu.

Đợi đến khi sắc trời dần tối, Kim Lăng phải trở về Kim Lân Đài, Lam Nguy cũng lần lượt chào tạm biệt với từng đồng bọn, háo hức chạy đến kinh hỉ mà phụ thân và cha chuẩn bị cho cậu.

Còn chưa bước vào tiểu viện của mình, Lam Nguy đã ngửi thấy một chút khác thường, trong không khí có thêm hơi nước ẩm ướt cùng với hương thơm không rõ. Đến khi nhìn thấy cảnh trí trong tiểu viện, cậu nhất thời giống như bị dùng thuật định thân không thể đi được nữa:

Ở góc nam tiểu viện của cậu, không biết từ lúc nào lại có thêm một cái vại men sứ xanh thật lớn, hơn mười đóa hoa sen chen chúc bên trong. Cuối thu lá rụng héo úa, lọt vào mắt phần lớn là vàng héo, mà một mảnh ao sen đỏ trắng xanh xen lẫn nhau, giống như một đám lửa, một chùm ánh sáng, xua tan mọi héo úa ảm đạm.

Đây nhất định là lễ vật mà cha đã chuẩn bị, có thể làm cho hoa sen nở vào giữa mùa thu, chỉ sợ trên đời cũng chỉ có một mình phụ thân. Lam Nguy nhẹ nhàng sờ lên những lá sen, đều là xúc cảm mọng nước trơn láng. Chút tiếc nuối nho nhỏ trên chiếc thuyền sen hôm đó, không thể ngờ rằng phụ thân vẫn ghi nhớ trong lòng, còn thật sự thay cậu thực hiện.

Cậu tràn đầy mong chờ bước nhanh vào nhà chính, một cái bàn nhỏ bày ở chính giữa, phía trên tràn đầy một bàn thức ăn tản ra mùi thơm nóng hổi, mà Lam Vong Cơ ngồi ở bên cạnh bàn, ánh nến sáng trưng, ánh mắt y ôn hòa và yêu thương.

Lam Vong Cơ ra hiệu cho cậu tới ngồi xuống, đốt một lá bùa truyền tin. Lam Nguy tuy rằng ngồi xuống, nhưng vẫn nhìn đông nhìn tây tìm tới tìm lui, hỏi: “Phụ thân, tại sao cha còn chưa tới? "

Lam Vong Cơ sờ sờ đầu Lam Nguy: “Ta đã truyền âm nói cho hắn biết ngươi đã tới, chắc hẳn rất nhanh sẽ đến.”

“Đến rồi đây đến rồi đây —— Mì trường thọ của thọ tinh đến rồi!” Vừa dứt lời, không thấy người tới, chỉ có một giọng nói trong trẻo vang lên trước, là giọng điệu quen thuộc của Ngụy Vô Tiện. Nhưng người ngay sau đó bước qua cánh cửa kia, lại là một thanh niên hoàn toàn xa lạ.

Người tới đầy mặt tươi cười, khóe mắt đuôi mày đều hơi nhướng lên, cực kỳ là bộ dáng phong lưu tuấn lãng. Hắn cười ha ha, đi tới đặt chén mì nóng hổi trong tay lên bàn, ánh mắt Lam Nguy như hoa hướng dương đuổi theo hắn.

“Thế nào? “Hắn có chút hứng thú nhìn khuôn mặt Lam Nguy kinh ngạc đến cứng đờ cả người, “Quen ta không?”

Lam Nguy nhìn người tới, khuôn mặt này cậu thấy xa lạ, nhưng cố tình lại quen thuộc như thế —— Trong tích tắc, người mặc hắc y mỉm cười trong vô vàn giấc mơ mơ hồ thời ấu thơ, giờ đây rốt cục đã rõ ràng.

Cậu nhất thời có trăm ngàn lời nói trong lòng, nhưng cắn chặt răng không thốt ra được một câu nào, chỉ sợ hơi buông lỏng, trái tim sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu ngửa mặt lên, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt tươi cười càng thêm ôn hòa, lẩm bẩm nói: “Cha … Cha ….”

Thanh niên có khuôn mặt xa lạ kia —— Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh cậu: “Thế mà nhận ra, khi đó ngươi còn quá nhỏ, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không nhớ rõ …”

Lam Nguy vội vàng đảo qua từng chi tiết trên mặt hắn: “Không phải nhớ rõ, nhưng trong lòng con chính là biết, chính là quen thuộc.”

Ngụy Vô Tiện xoa nắn mặt cậu, vừa nói vừa cười với Lam Vong Cơ: “Thật sự là giống phụ thân ngươi như đúc!”

Hai má Lam Nguy ở trong lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện, giọng nói lúng búng ngọng nghịu: “Cha … như thế này trông càng đẹp hơn.”

Ngụy Vô Tiện cười buông tay: “Sao hôm nay miệng lưỡi lại ngọt ngào như vậy?” Hắn giơ tay lên búng một cái, một hoa sen đỏ tươi xuất hiện trên đầu ngón tay hắn: “A Nguy, lại lớn thêm một tuổi, chúc Tiểu Liên Tử của ta khỏe mạnh vui vẻ.”

Hương thơm của hoa sen rất ngọt ngào, Lam Nguy nhận đoá hoa, hai má cũng ánh lên màu đỏ: “Cảm ơn cha, con cũng nhìn thấy hoa sen trong sân, thật là thơm.”

Ngụy Vô Tiện tự đắc nói: “Ta lợi hại không? Không có chuyện gì làm khó được ta cả!”

Ánh mắt sùng bái của Lam Nguy khiến Ngụy Vô Tiện vô cùng hưởng thụ, hắn lại chỉ chỉ trên bàn: “Hôm nay ngươi có lộc ăn nha, mì trường thọ là ta làm, cho ngươi thêm nhiều nguyên liệu. Các món ăn khác thì do phụ thân ngươi làm, nhanh nếm thử!”

Chén mì bày trước mặt Lam Nguy mùi thơm ngát xông vào mũi, màu sắc đỏ rực, thế nhưng cọng mì to nhỏ không đều, tạo hình vô cùng thô kệch. Các món ăn khác trên bàn thật tinh tế và đáng yêu, hương sắc đầy đủ.

Nhưng món ăn phụ thân nấu, khi còn bé cậu đã ăn qua, cho nên dưới ánh mắt háo hức của cha, cậu trước hết đưa đũa vào chén mì trường thọ trước mắt.

Mùi thơm nồng và cảm giác nóng rát của ớt nổ tung trong khoang miệng, sợi mì mặc dù hình dạng không đẹp lắm, nhưng nuốt vào miệng lại ngon bất ngờ. Lam Nguy thỏa mãn nuốt hết thức ăn trong miệng mới thốt lên: “So với quán ăn Hồ Nam ở Thải Y trấn còn ngon hơn!”

Lông mày Lam Vong Cơ nhướng lên, quay đầu nhìn Lam Nguy. Nhưng đứa nhỏ này khen ngợi thật lòng thật dạ, cũng không có vẻ gì bị cay hết.

Ngụy Vô Tiện mừng rỡ quá đỗi: “Ánh mắt tốt! Ngươi không biết, trước đây món ăn ta nấu, những người khác không biết trân trọng, đều xem như chất độc. Lần này rốt cục gặp được người hiểu ta rồi!”

Sắc trời đã tối, ba người dùng xong cơm chiều, Ngụy Vô Tiện búng ngón tay một cái, liền có mấy người giấy điên cuồng vác chén đĩa vận chuyển đến phòng bếp. Hắn mỉm cười và vỗ tay: “Bây giờ là lúc xem món quà phụ thân ngươi chuẩn bị cho ngươi nha!”

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái, từ trong tay áo lấy ra một quyển sách mỏng, đưa cho Lam Nguy nói: “Đây là các khúc nhạc mới thịnh hành của Cô Tô.”

Lam Nguy hai mắt tỏa sáng lật đi lật lại, ấn sách nhạc vào ngực: “Đợi khi con học xong, đến đàn cho phụ thân nghe!”

Ngụy Vô Tiện cười nhéo mặt cậu một cái: “Hoan hô, ba chúng ta còn có thể hợp tấu.”

Lam Nguy cất sách nhạc vào trong tay áo, sau đó chỉnh lại quần áo, nói với Ngụy Vô Tiện: “Cha, hôm nay con cũng có một lễ vật muốn tặng cho cha …”

Lam Nguy từ trong tay áo càn khôn lấy ra một vò rượu, thân đen giấy niêm phong đỏ, chính là Thiên Tử Tiếu mà Ngụy Vô Tiện yêu thích nhất.

Cậu cầm vò rượu tròn trịa, nhìn chằm chằm vào Ngụy Vô Tiện, ánh mắt lóe sáng, nhưng nói không ra lời. Ngụy Vô Tiện cười đến hai mắt đều cong lên, quả nhiên hai cha con đều giống nhau, tình yêu của bọn họ lẳng lặng không nói, nhưng hành động lại vô cùng rõ ràng. Hắn nhận lấy Thiên Tử Tiếu, trực tiếp kéo đứa nhỏ vào lòng: “Ta cực kỳ cao hứng! Vậy ngươi có thể cho ta biết, tại sao hôm nay ta cũng có quà không?”

Lam Nguy mười bốn tuổi, Hội Thanh Đàm, đi săn, thi đấu … Các tình huống lớn nhỏ cậu đều có thể ứng đối thông minh, nhưng lúc này cậu hận không thể năm nay chỉ mới bốn tuổi, để giấu mặt vào trong ngực cha, làm nũng lăn lộn để qua cửa.

Cậu vẫn đứng thẳng tắp: “Muốn cảm ơn cha.”

Ngụy Vô Tiện không tha cho cậu: “Vậy ngươi cảm ơn ta cái gì nha, ta thật sự muốn biết á.”

Lam Nguy ném ánh mắt cầu cứu về phía Lam Vong Cơ, nhưng Lam Vong Cơ ủng hộ Ngụy Vô Tiện vô điều kiện, thậm chí còn ra hiệu cho Lam Nguy nhanh chóng trả lời.

“A Nguy, không cần để ý nhiều như vậy.” Ngụy Vô Tiện chọc chọc khóe miệng cậu, “Trực tiếp há miệng, cổ họng phát ra tiếng, nói ra hết những gì ngươi muốn nói với ta.”

Lam Nguy nhìn vào trong mắt Ngụy Vô Tiện, có đôi mắt này nhìn chăm chú, cậu có dũng khí đi làm bất cứ chuyện gì.

“Bởi vì con rất vui vẻ, mỗi một ngày con đều rất thỏa mãn.” Cậu dựa gần vào trong ngực Ngụy Vô Tiện hơn một chút, “Cha khiến cho con có thể hưởng thụ mọi thứ này, là cha đưa con đến cuộc đời này.”

Vẻ mặt nghiêm túc của Lam Nguy cực kỳ giống Lam Vong Cơ, mà Ngụy Vô Tiện lại nhìn ra bóng dáng của mình trên mặt cậu. Hắn cảm thấy nụ cười của mình cả đêm nay không thể dứt được, đây có thể coi là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn. Đứa nhỏ này được hắn và Lam Trạm cùng dùng tình yêu để bảo vệ, hiện tại ôm tình yêu của nó chạy về phía bọn hắn.

Ban đêm, phòng trong của Tĩnh Thất đèn cháy lờ mờ, Lam Vong Cơ đang cầm một cây kéo bạc, cắt xuống một đoạn bấc đèn cuộn tròn đen thui, ánh lửa đột nhiên bừng lên, lập tức sáng hơn nhiều.

“Lam Trạm”, Ngụy Vô Tiện vừa mới tắm xong, chỉ tùy ý buộc một bộ trung y đã ghé lại gần, “Đêm nay đồ ăn ngươi nấu thật sự quá ngon rồi, bây giờ ta rất no.”

Lam Vong Cơ buông kéo xuống ôm Ngụy Vô Tiện, trấn an vuốt ve mái tóc dài xõa tung của hắn. Người trong ngực vạt áo khép hờ, sau khi tắm xong mùi thơm của xà phòng đặc biệt kích thích người ta.

“Giúp ta xoa xoa, ngươi làm bụng ta lớn lên, ngươi phải chịu trách nhiệm.” Ngụy Vô Tiện đầy mặt cười xấu xa, còn muốn kéo tay Lam Vong Cơ đặt lên bụng mình.

“Chịu trách nhiệm.” Lam Vong Cơ thản nhiên để Ngụy Vô Tiện giữ chặt tay y, theo lời nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng phẳng lì của đối phương.

Ngụy Vô Tiện híp mắt hưởng thụ một lát, lại nghiêng đầu nói bên tai Lam Vong Cơ: “Hôm nay quà sinh nhật của tiểu Lam công tử đã tặng rồi, nhưng mà … ” Hắn giữ chặt cổ tay Lam Vong Cơ, dẫn bàn tay kia từng chút từng chút chếch xuống phía dưới, “Đại Lam công tử hôm nay cũng có quà.”

Đầu ngón tay hơi lạnh theo đường nét cơ bắp trượt thẳng xuống, lướt qua tính khí rủ xuống giữa hai chân, dừng lại ở một chỗ thịt mềm mại xếp nếp và ướt át.

“Thế nào?” Khi hắn nói chuyện hơi nóng phớt qua bên tai Lam Vong Cơ, “Có thích hay không?”

Chỉ trong nháy mắt, Lam Vong Cơ dùng một nụ hôn như phong ba bão táp của y để đáp lại.

Rèm giường che một nửa ngọn nến, ánh sáng trong màn mờ ảo không rõ, không khí giống như loãng hơn một chút, khiến người ta mê say như thiếu dưỡng khí. Ngụy Vô Tiện trần truồng bị đẩy ngã xuống giường, còn muốn dùng đầu gối cọ vào giữa hai chân Lam Vong, nơi đó đã phồng lên một túi lớn: “Nhị ca ca, lễ vật này không tệ đúng không, ngươi xem ngươi thích thành thế này …”

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng cắn môi dưới của hắn, ngón tay vẫn không rời khỏi chỗ thịt mềm kia, giống như bị mắc kẹt trong đầm lầy nóng ẩm đó không ra được. Đầu ngón tay đẩy môi âm hộ ra, giữ lấy âm vật nhô lên chà xát qua lại, kích thích người dưới thân thở hổn hển như bị mắc nghẹn.

Giống như có một luồng nhiệt từ điểm đó chảy vào sâu trong bụng, Ngụy Vô Tiện không kềm được cầm cổ tay Lam Vong Cơ hướng xuống phía dưới, khó nhịn nổi muốn đối phương ấn mạnh hơn một chút: “Lúc nãy khi tắm đã tự mình sờ một lần, cũng không có cảm giác gì … Ngươi vừa ấn, ta không thể chịu nổi được nữa.”

Lúc nãy Ngụy Vô Tiện ở trong thùng tắm tự mình tùy tiện sờ vài cái, nửa là rửa sạch nửa là thăm dò, ngoại trừ cảm thán thật mềm thì cũng không có cảm giác gì lớn. Nhưng tay Lam Vong Cơ giống như có ma lực, chỉ cần để lên là đã khiến bụng hắn bủn rủn. Lam Vong Cơ tách chân hắn ra một chút, tay càng dùng sức hơn, cong ngón tay xoa vòng quanh huyệt khẩu, xoa mở ra một khe nhỏ, chất lỏng ấm áp dính ướt tay y, chảy dọc xuống theo đáy chậu.

Lam Vong Cơ xoa một hồi, ngón trỏ nhúng vào dịch cơ thể ướt át dinh dính kia đùa nghịch ở huyệt khẩu, sau đó từng chút từng chút, len vào.

Trong âm đạo vừa nóng ấm vừa không trơn láng, ngón tay Lam Vong Cơ lại mang theo cảm giác mát lạnh. Một ngón tay đối với một tiểu huyệt chưa từng trải đời mà nói thì vẫn là hơi nhiều, có hơi đau một chút, Ngụy Vô Tiện nhịn không được khẽ hừ một tiếng.

“Có đau không?” Lam Vong cơ hôn nhẹ lên sườn mặt của hắn. “Không đau không đau.” Ngụy Vô Tiện thở hổn hển một hơi, đưa tay tự tuốt d**ng vật của mình, “Chỉ là còn chưa quen, đừng sợ nha, thêm một ngón nữa.”

Ngón trỏ cắm vào trong tiểu huyệt, ngón giữa cũng từ từ chen vào cái miệng nhỏ hẹp kia, mang theo một chút tiếng nước. Huyệt khẩu có ảo giác như bị xé rách, Ngụy Vô Tiện nhíu mày, nhưng vừa nghĩ đến ngón tay Lam Vong Cơ ở trong cơ thể hắn, thậm chí ngay cả lớp chai mỏng trên ngón tay cũng có thể cảm nhận được, hắn liền muốn được lấp đầy thêm một chút, huyệt đạo cũng không tự chủ được càng xoắn chặt lấy hai ngón tay.

Lam Vong Cơ có chút lo lắng nhìn hàng lông mày nhíu lại của người dưới thân, một tay nhẹ nhàng khuếch trương trong âm đạo, tay kia đè lên âm vật xoa xoa, viên thịt nhỏ đứng thẳng kia bị xoa nắn rồi ấn xuống.

Hiệu quả cực kỳ tốt, thắt lưng Ngụy Vô Tiện đều cong lên, lập tức thỏa mãn thở dài một tiếng: “A, Lam Trạm, mạnh một chút.” Bàn tay tự an ủi d**ng vật của hắn quên cả việc di chuyển. Lam Vong Cơ lại thêm một ngón tay vào, rốt cục không còn đau nữa, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể cảm thấy một cảm giác căng đầy khó tả. Mỗi lần đầu ngón tay cong lên đều vừa vặn lướt qua một nếp gấp ở phần trên âm đạo, sảng khoái đến da đầu tê dại. Hắn nhịn không được lắc mông nghênh đón bàn tay Lam Vong Cơ, sướng đến mức toàn thân đều run rẩy.

“Ha —— có thể rồi Lam Trạm, thật sự có thể.” Bị ngón tay Lam Vong Cơ làm một hồi, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy không đủ, dùng mu bàn chân cọ cọ vào túi da nặng trịch của Lam Vong Cơ, muốn nhanh chóng cho tiểu huyệt mới nếm thử hương vị của đại gia hỏa này. Lam Vong Cơ dùng sức nắm chặt mắt cá chân làm loạn của hắn, tách chân hắn ra, rút ngón tay ra khỏi phía dưới.

Vừa lấy ra, trong màn cũng nhìn ra được mặt Lam Vong Cơ đỏ lên. Dịch cơ thể trơn trượt, ngón tay y rút ra kéo theo một sợi chỉ bạc thật dài, Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào sợi tơ kia, theo bản năng thốt lên: “Thật trơn.”

Ngụy Vô Tiện nghe được, cố ý làm y xấu hổ: “Lam Trạm, bên trong ta thoải mái đúng không, còn không mau cắm bảo bối tốt của ngươi vào để hưởng phúc?” Nói xong lại cười hắc hắc, xương sườn giãn ra rồi co lại, hai điểm đỏ thẫm trên lồng ngực hết sức rõ ràng. Dâm ngôn lãng ngữ đến cỡ này, Lam Vong Cơ rốt cục bại trận, cúi người gặm lấy đầu vú của Ngụy Vô Tiện, đưa tính khí từ từ đi vào.

Cảm giác đau rất nhẹ, Ngụy Vô Tiện hai tay ôm cổ Lam Vong Cơ, giục y nhanh chóng chuyển động một chút. Lam Vong Cơ sờ sờ ở chỗ hai người giao hợp, giơ tay lên nhìn, mới yên tâm chuyển động chậm rãi: “Không có chảy máu.”

Đưa vào tiểu huyệt phía trước dường như có thể tiến sâu hơn so với tiểu huyệt phía sau, đầu nấm khi xâm nhập vào trong cơ thể có cảm giác như không có điểm cuối. Gót chân Ngụy Vô Tiện vô thức đạp tới đạp lui trên tấm trải giường, rì rà rì rầm nói: “Làm gì yếu ớt như vậy, ngươi vào sâu một chút đi.”

Lam Vong Cơ không nhanh không chậm khống chế tiết tấu: “Lần đầu tiên ngươi đã chảy máu.”

Một trận mây mưa trên căn gác nhỏ, bây giờ nhớ lại cũng chỉ còn lại sự ngọt ngào màu đỏ và bí ẩn, những hoảng loạn và bối rối lúc trước giờ đây đều không nhớ được, điều Ngụy Vô Tiện có thể nhớ chỉ có sự sảng khoái cực kỳ: “Ta không còn nhớ nữa … A …” Hắn lại dùng phần đùi trong cọ xát vào bên hông Lam Vong Cơ: “Ta chỉ nhớ, lần đó Hàm Quang Quân đã làm Di Lăng Lão Tổ đến ngất đi ……”

Mái tóc dài xoã xuống phất qua phất lại trước ngực Ngụy Vô Tiện theo động tác của Lam Vong Cơ, đầu vú và vùng ngực quanh đó đều ngứa ngáy, dấu răng Lam Vong Cơ cắn trước đó còn rõ ràng, Ngụy Vô Tiện kềm nén không được đưa tay nắm núm vú của mình: “Lam Trạm ngươi quên mất nơi này rồi, ha …”

Lam Vong Cơ lập tức thỏa mãn yêu cầu của hắn, không chút lưu tình xoa nắn ngực hắn, lực đạo lớn đến đáng sợ, bóp núm vú của hắn đến mức tê dại. Eo Ngụy Vô Tiện cong lên, rên rỉ nắm chặt cánh tay Lam Vong Cơ, nói không ra lời là muốn dừng lại hay tiếp tục. Hắn yêu chết sự thô bạo và mất khống chế của Lam Vong Cơ trong lúc làm tình, Vân Trung Quân từ trên trời hạ xuống, mạt ngạch vứt sang một bên, trong mắt chỉ có tình yêu và dục vọng vô tận đối với hắn.

Không ai nhớ phải kéo kín màn giường, ánh nến phản chiếu lên gương mặt Ngụy Vô Tiện trong lúc lên cao trào, khóe mắt hắn tràn ngập nước mắt lấp lánh, nhưng vẫn vô thức cười với người đang đè bên trên: “Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi đâm vào sâu quá à …”

Lam Vong Cơ đặt một tay lên ngực người dưới thân, nhìn xuống mặt hắn. Trên gương mặt kia rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, hai mắt lan tràn dư âm dục vọng mà y tạo nên, sắc môi diễm lệ đến mức có thể mút ra máu —— là khuôn mặt cố nhân mà y say mê y yêu hết mình, từng xuất hiện vô số lần trong mộng, nhưng rốt cuộc vì thời gian trôi qua mà trở nên nhạt nhoà dần.

Y cho rằng mình đã không còn nhớ rõ, nhưng khi niềm kinh hỉ không có khả năng nhất biến thành sự thật, nơi này gần như không khác gì tình cảnh năm xưa, mới nhận ra những năm tháng ngày xưa đó thật ra vẫn sống động như cũ ngay trước mắt. Trong một tích tắc giống như bọn họ chưa từng sinh ly tử biệt, chưa từng có cuộc đối đầu đầy máu và nước mắt, chỉ là một giấc ngủ ngắn vào ngày hôm đó dưới tán cây ngọc lan, lúc tỉnh lại người yêu thương nhất đã ở trong lòng, mỹ mãn đoàn viên.

“Ngụy Anh, Ngụy Anh …. “Lam Vong Cơ từng tiếng từng tiếng nỉ non gọi tên hắn, đầu ngón tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt kia, miêu tả đường nét quen thuộc trên khuôn mặt hắn.

Ngụy Vô Tiện ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, nhổm dậy kề lên trán y, “Ta ở đây,” Hắn vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Lam Vong Cơ, “Ngươi ở đâu, ta sẽ ở đó.”

Những lời này giống như mở ra một cái chốt nào đó, Lam Vong Cơ nắm chặt eo Ngụy Vô Tiện, để hắn lên xuống trên tính khí của mình. Tư thế này quá sâu, Ngụy Vô Tiện kinh hãi kêu lên một tiếng, rất nhanh liền vặn vẹo lắc mông theo tiết tấu của Lam Vong Cơ, lớn tiếng kêu to không hề che dấu.

Lam Vong Cơ đêm nay làm tình như phát điên, cao trào của Ngụy Vô Tiện đến vừa gấp vừa nhanh. Hắn run rẩy gục lên vai Lam Vong Cơ, kêu cũng không kêu nổi thành tiếng. Chính hắn cũng có thể cảm giác được âm đạo co rút từng trận, d**ng vật phía trước bắn không ra được gì nữa, bụng dưới căng trướng đến phát đau, khoái cảm đều vượt qua giới hạn có thể thừa nhận, Lam Vong Cơ cố tình còn tăng dần sức lực. Hắn run rẩy che bụng mình, dường như bị đội phồng lên rồi.

“Lam Trạm! Lam Trạm!” Hắn liều mạng bám lấy vai đối phương, “Ta không thể chịu được nữa, tôi thực sự không thể chịu được! Cầu xin ngươi ——” Hắn còn lại nửa câu không còn cơ hội nói ra, âm cuối chợt vút cao, một tiếng thét chói tai theo sau đợt phóng tinh.

Mà rốt cục, lý trí của Lam Vong Cơ dường như đã trở lại sau khi xuất tinh, ôm Ngụy Vô Tiện cùng nhau nằm trên giường, cẩn thận tỉ mỉ hôn tới hôn lui.

Ngụy Vô Tiện nhắm mắt thở dốc một hồi lâu mới bình tĩnh lại. Hắn nhìn biểu tình của Lam Vong Cơ, cố ý hừ hừ ôm bụng: “Lam Trạm, bảo ngươi chậm một chút ngươi không nghe, trong bụng ta đều đau rồi.”

Lam Vong Cơ đành phải đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn.

Ngụy Vô Tiện hưởng thụ một lát, lại tiến đến gần cắn lỗ tai: “Lần sau ngươi đừng hung dữ như vậy, nếu đâm hỏng ta, ta làm sao có thể sinh cho ngươi một tiểu Lam công tử chứ?”

Tay Lam Vong Cơ dừng lại, tầm mắt nguy hiểm dừng lại trên mặt Ngụy Vô Tiện. Mà Ngụy Vô Tiện cũng lập tức nhận ra thứ gì đó trên đùi mình, nụ cười của hắn biến mất, chậm rãi nhích sang bên cạnh: “… Không phải chứ Lam Trạm?”

Muốn trách chỉ có thể trách cái giường quá nhỏ, Lam Vong Cơ chỉ cần vươn tay ra, đã bắt được Ngụy Vô Tiện trở về và đè lên. Ngọn đèn bên giường đã tắt, nhưng tiếng nước tiếng thở hổn hển trong màn vẫn chưa dừng lại.

Loading

Lam Nguy

5 1 đánh giá
Article Rating
Thẻ:
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x