Tiết Dương giờ phút này coi như ngoan ngoãn ngồi ở Loạn Táng Cương, nơi gió thổi bốn bề mà có thể gọi là ‘nhà ăn’, nhìn những người Ôn gia già yếu bệnh tật kia cẩn thận rụt rè, qua qua lại lại bưng món ăn.
Chính gã cũng cảm thấy phi thường không thể tưởng tượng nổi, có một ngày từ ‘ngoan ngoãn’ còn có thể dùng trên người mình! Nhưng mà, quay đầu nhìn Ngụy Vô Tiện đang ngồi trên vị trí chủ nhà đang trêu chọc đứa nhỏ, lại sờ xuống bả vai đã lấy đi bộ móng vuốt xương khô chỉ còn lại mười cái lỗ rỉ máu của mình, chỉ có thể nói, ngoại trừ thành thành thật thật ra, trước mắt gã vẫn không có con đường thứ hai. Nhớ lại cảnh tượng chữa trị vết thương mới vừa rồi ——
Tiết Dương là vì muốn lấy xuống bộ móng vuốt xương khô kia nên mới chạy tới Loạn Táng Cương nhanh như vậy, cảm giác xương bả vai bị khóa chặt cũng không dễ chịu gì. Ngụy Vô Tiện cũng không ra vẻ nữa, trở về lại trên núi, ở trước mắt y sư Ôn Tình, trực tiếp lấy đi, sau đó người này nhân lúc gã còn đang băng bó vết thương, dặn dò Ôn Tình Ôn Ninh: “Đợi thân thể Tiết Dương không còn gì đáng ngại nữa, thì dẫn theo cho làm việc cùng, làm không tốt thì không cho ăn cơm, biết chưa?”
Tiết Dương gã là ai chứ, lăn lộn ở Lan Lăng Kim thị lắm tiền nhiều bạc lên được vị trí khách khanh, còn thiếu chút trà thô cơm nhạt kia hay sao, lập tức phủ định nói: “Ai muốn ăn đồ ở chỗ các ngươi? Gia gia ta có bạc, tự chuẩn bị đồ ăn.”
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Ôi, Tiết khách khanh, thất lễ không tiếp đón từ xa, tự chuẩn bị đồ ăn rất tốt nha, không cần bao ăn đã kiếm được một lao động, không tệ không tệ.”
Tiết Dương lập tức phản bác, gia gia có rất nhiều tiền, vì sao nhất định phải tự mình làm việc, gã cảm thấy hứng thú với đội ngũ hung thi cao cấp ở dưới chân núi hơn, thậm chí là Quỷ Tướng quân có được không.
Ngụy Vô Tiện vẫn cười hì hì, “Ai nói không ăn cơm thì có thể không làm việc? Ở đây ta là người quyết định, ta nói, trên Loạn Táng Cương một ngụm không khí, một cục đất cũng không nuôi người nhàn rỗi, ngươi dám xuống núi không?”
Tiết Dương cúi đầu, cây quỷ sáo đen nhánh sáng bóng đã được chủ nhân nắm trong tay. Nghiêng tai, thậm chí còn có thể mơ hồ nghe được tiếng gầm liên miên không ngớt của hung thi cao cấp ở xa xa. Xoay người, cách đó vài bước, Quỷ Tướng quân Ôn Ninh mắt không hề chớp tung một nắm đấm phá vỡ một tảng đá to — sau đó lại khiêng đến cách đó không xa làm vật liệu sửa nhà.
“Tiểu lưu manh, nhân lúc ta còn vui vẻ nói đạo lý, thì ngoan ngoãn nghe lời. Bằng không, hoặc những bộ xương khô đầy rẫy trên sườn núi này, hoặc là bí dược hủy hoại linh mạch, ngươi cứ chuẩn bị chọn một trong hai đi.”
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Nhưng Ngụy Vô Tiện, ngươi tốt nhất vĩnh viễn đều là mái hiên bất khả xâm phạm đó đi, nếu không những gì hôm nay phải chịu, Tiết Dương tất sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần!
…… Bây giờ, ngẫm nghĩ lại một chút, đợi lát nữa có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu đi. Dù sao cũng phải làm việc, dựa vào cái gì tiết kiệm phần ăn giùm cho họ Ngụy!
Nhưng không biết một vại canh kia, hắn có thể chia cho một chén hay không, ngửi mùi thật cmn quá thơm.
……
Dưới sự canh chừng nghiêm ngặt của Ôn Tình, cuối cùng Ngụy Vô Tiện không thể thành công mò vào phòng bếp, chỉ có thể buồn chán ngồi đùa giỡn với a Uyển.
Cuối cùng toàn bộ đồ ăn được bưng lên bàn, hắn nếm thử một miếng, mặc dù có rất nhiều ớt cay đỏ trong các món ăn trước mặt đến mức vỗ bàn là có thể nảy ra khỏi bát, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô vị.
Gọi vị Tứ thúc nghe nói thích uống rượu, đồng thời cũng biết ủ rượu một tiếng, chờ Tứ thúc lắp bắp trả lời, quả nhiên biết được rượu trái cây đã ủ rồi, nhưng bất quá cũng mới vừa niêm phong thôi, đợi lên men rượu có thể uống được, ít nhất cũng phải mấy tháng sau.
Ngay cả rượu trái cây cũng không có, thật sự càng không có tư vị nha.
Chỉ là không nói gì với đám người Ôn gia chen chen chúc chúc, ngồi ba bàn vẫn còn có chút câu nệ này, bằng không bọn họ, cùng với Ôn Ninh vẫn đang ngồi xổm bên cạnh lều, sợ là sẽ tranh nhau chạy xuống núi giúp hắn mua rượu. Cũng may còn có một vại canh sườn hầm củ sen của sư tỷ tạm an ủi ‘dạ dày’, làm cho hắn không đến nỗi không biết vị ngon.
Đúng lúc này, trong lúc lơ đãng nhìn ra ngoài, Ngụy Vô Tiện dường như nhìn thấy bên ngoài lều có một tia sáng lóe lên, còn tưởng rằng mình nhìn hoa mắt, cúi đầu chuẩn bị tiếp tục ăn canh ăn sườn, kết quả sườn còn chưa gắp lên, người đã vọt ra ngoài cửa giống như mũi tên rời cung.
Quả nhiên, dưới những đèn lồng đỏ đơn sơ thưa thớt treo trong khu rừng bên cạnh làm nền, người nọ tựa như theo ánh trăng mà đến, bay bổng, quần áo nhẹ nhàng phất phơ, tất cả đều hiện ra phong cách của trích tiên, làm cho trong lòng Ngụy Vô Tiện giống như có chứa một con thỏ giẫm thình thịch không ngừng. Khi túi càn khôn trong tay tiên nhân trước mắt nhoáng qua một cái, trên tay lập tức có thêm hai vò rượu tròn xoe còn niêm phong đỏ chói, hắn càng kích động giống như nước lũ tràn đê, vọt tới nhào vào trong ngực người nọ, động tác trên tay vừa vặn tiếp nhận hai vò rượu, trong miệng vẫn không quên kêu lên: “Nhị ca ca ta nhớ ngươi muốn chết ~”
Lam Vong Cơ vòng tay đầy ắp nhưng bàn tay lại trống rỗng: “…..” Có thể để rượu xuống rồi mới nói lời này được không?
Mọi người Ôn gia: “……”
Tiết Dương: “……”
—————————
Tiểu kịch trường
Đối với vại canh sườn hầm củ sen do sư tỷ tự mình nấu, Ngụy Vô Tiện cũng không keo kiệt, cuối cùng chia cho Tiết Dương —— một miếng sườn.
Vại sành kia nói là lớn, nhưng vừa đặt trước mặt hơn năm mươi người liền nhỏ đến không thể nhỏ hơn, ngoại trừ Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện với thêm tiểu A Uyển có được một chén nước canh có thịt (chén của Hàm Quang Quân cuối cùng vẫn là chia cho Tiện ba tuổi và Uyển ba tuổi), hầu hết những người khác cũng chỉ là nếm thử vị một chút, có thể chia cho Tiết Dương một miếng xương sườn đã rất tốt rồi. À, Ôn Ninh ngay cả mùi vị cũng không được nếm đâu đó ~
Tiết Dương: Đợi tiểu gia ta xuống núi, nhất định phải mua mười mấy hai mươi củ sen, một trăm tám mươi cân thịt!
Ngụy Vô Tiện: Không, ngươi không thể xuống núi.
Tiết Dương: …