Nhaminh [LN] – Chương 12a

[LN] – Chương 12a

5 1 đánh giá
Article Rating

Hai bạn nhỏ Kim Lăng và Lam Nguy gặp nhau.

————————

Mười một tuổi, Lam Nguy phải tập đàn.

Tập đàn để nhập môn vấn linh, khi tiên sinh đàn xong, Lam Nguy mở to hai mắt.

Tương tự như khúc nhạc vấn linh, cậu đã từng nghe phụ thân đàn.

Đó đại khái là một ngày sau sinh nhật năm tuổi của cậu, Lam Vong Cơ từ nơi khác săn đêm trở về, Lam Nguy tan học, liền đi Tĩnh Thất vội vàng gặp Lam Vong Cơ.

Cậu vừa mới bước vào cửa phòng, thì nghe thấy tiếng đàn từ phía sau tấm bình phong truyền đến. Cậu lại không biết tiếng đàn ngoại trừ lưu loát như nước chảy từ trên núi cao xuống, còn có thể gian nan ngăn trở như vậy, trăm chuyển ngàn hồi, như nỗi buồn chia cách không thể quay ngược lại được, che mặt nghẹn ngào đứt từng khúc ruột. Mà nghe kỹ mới phát hiện, phụ thân đàn tới đàn lui, thật ra chỉ có hai đoạn giống nhau.

Tiếng đàn xoay vòng lặp đi lặp lại, cực giống tiếng truy vấn khóc ra máu.

Lam Nguy không dám đến gần, thậm chí không dám len lén liếc mắt một cái. Cậu sợ hãi, cũng không phải bởi vì đáng sợ, mà bởi vì từng biết qua nỗi đau khổ bi thương, mới không đành lòng nhìn thẳng. Cậu không đành lòng nhìn phụ thân lúc này, trái tim bé nhỏ của cậu càng không chịu nổi sự đau buồn sâu sắc và không có tên này. Tựa như lúc đọc sách đọc tới đoạn cao trào sinh ly tử biệt thê thảm, cứ luôn muốn nhanh chóng lật qua vậy.

Cậu siết chặt mười ngón tay, cuối cùng buông tha ý nghĩ chờ tiếng đàn chấm dứt, lặng lẽ chuồn đi.

Bây giờ nhớ lại, “Vấn linh” đến nỗi thất thố như phụ thân, chỉ có thể là bởi vì mẫu thân mà thôi.

Nhưng trong Vân Thâm Bất Tri Xứ không có khả năng xuất hiện du hồn, phụ thân tại sao lại vấn linh ở trong Tĩnh Thất?

Trong bài giảng, tiên sinh vẫn nói: “Người đạt đến đỉnh cao thậm chí có thể giao tiếp với linh hồn mà không hề bị cản trở, giống như bạn tốt ngồi nói chuyện phiếm với nhau”. Nghe đến đây, Lam Nguy thoáng chốc tập trung tinh thần đang lan man lại, lỗ tai giống như con thỏ ở phía sau núi dựng thẳng tai lên.

Cậu cảm thấy thế giới trước mắt sáng bừng: có lẽ, có lẽ học được cách vấn linh, ta sẽ có thể mời được vong linh của mẹ ta, nói chuyện được với mẹ ta rồi!

Nhưng ngay sau đó, tiên sinh nói: “… Cần phải học cách giải mã được tên và địa danh, để xác định thân phận vong linh.”

Nhiệt huyết sôi sùng sục mới vừa rồi của Lam Nguy đã lạnh ngắt hoàn toàn sau những lời này, lúc này cậu mới phát hiện suy nghĩ kỳ lạ của mình buồn cười đến thế nào. Cậu một không biết tên mẫu thân, hai không biết gì về cuộc đời mẫu thân —— thì cậu làm sao xác minh được thân phận mẫu thân?

Cậu chợt mất đi sức lực, chỉ muốn đẩy đàn ra nằm dài một hồi, nhưng cậu ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích. Khúc nhạc vấn linh có thể kết nối sống chết, Huyền Sát Thuật gọt sắt như bùn … Những bí kỹ lúc trước cậu còn hào hứng, bỗng nhiên đều biến thành nhàm chán.

***

Một tháng sau, Lam Vong Cơ ngồi đối diện Lam Nguy, kiểm tra bài tập về nhà của cậu.

Lam Nguy khẽ vuốt cây đàn Vong Cơ, tấu lên khúc nhạc “Vấn Linh” đã học được trong một tháng nay.

Hết khúc nhạc, Lam Nguy khẽ đè dây đàn, dừng tiếng rung lại, ngẩng đầu nhìn phụ thân vẫn đang nhắm mắt lắng nghe.

“Không tệ,” Lam Vong Cơ mở mắt ra, nhưng không gật đầu, “Kỹ thuật đàn không sai, nhưng tâm tư ngươi không ổn định, vì sao?”

Lam Nguy cảm thấy bức bối, những cay đắng và ủy khuất kia đều bị gợi lên, đè nặng ở trong lòng.

Cậu muốn hỏi phụ thân, cho dù mình hỏi vong linh của người khắp thiên hạ, cũng không nhận ra được mẫu thân có phải không?

Nhưng Lam Nguy chỉ có thể mím chặt môi, giống như trăm ngàn lần trước đây, đem tất cả lời chất vấn đều nuốt trở về, cho dù chúng đắng như hoàng liên, nóng rực như nước sôi. Cậu rũ mắt tránh đi đôi mắt nhạt màu dường như có thể nhìn thấu hết mọi chuyện của phụ thân, mười ngón tay ở trên dây đàn vô thức đè mạnh, đè xuống tâm tư đang bùng lên của cậu lúc này.

“Không có gì cả.” Lam Nguy nói với giọng điệu bình tĩnh.

Lam Vong Cơ cũng bình tĩnh nhìn cậu, nói: “Nếu có thắc mắc, cũng có thể đi thỉnh giáo Tư Truy.”

Lam Nguy gật gật đầu, môi cậu mở ra rồi khép lại, một lúc lâu sau, rốt cục khó khăn mở miệng: “Phụ thân …… mẫu thân, mẫu thân có biết đàn không? Mẫu thân thích nhạc cụ nào?”

Tiếng sáo bỗng nhiên vang lên bên tai Lam Vong Cơ.

Đó là loạt tiếng sáo theo gió mà đến, mất đi sự tự tại tiêu sái trước sau như một của hắn, ngược lại nhiễm chút sầu muộn. Lam Vong Cơ theo âm thanh đi qua, nhìn thấy người mặc hắc y dựa vào dưới tàng cây. Tiếng bước chân đánh động hắn, hắn quay đầu lại, sắc mặt vẫn còn lại một chút thất vọng mất mát, giống như một tầng mây mỏng bao phủ ở chân trời. Mà khi đôi mắt kia nhìn đến trên người y, đột nhiên sáng lên như mặt trời mọc, xua tan tất cả khói mù.

Hắn mỉm cười vẫy cây sáo và gọi y: “Lam Trạm!”

“Sáo,” Lam Vong Cơ nhìn về phía đôi mắt của hắn —— đôi mắt của Lam Nguy, “Hắn/nàng giỏi âm luật, nhưng không biết đánh đàn, chỉ biết thổi sáo.”

Trên mặt Lam Nguy lại hiện lên vầng sáng mới: “Phụ thân …. vậy con có thể học sáo không?” Cậu lại nhìn vẻ mặt của Lam Vong Cơ, “Con sẽ không để ảnh hưởng đến việc tập đàn!”

Lam Vong Cơ gật đầu: “Có thể.”

Lam Nguy liền nhoẻn miệng cười rộ lên, sáng sủa như bầu trời quang đãng sau cơn mưa nhỏ —— chính là nụ cười của cậu.

Lam Vong Cơ nhìn chăm chăm vào Lam Nguy, hơn mười năm phong sương lạnh lẽo, khuôn mặt cố nhân sớm đã loang lổ. Nhưng y còn có Lam Nguy, gương mặt thỉnh thoảng tươi cười của đứa nhỏ này, lại rất giống một phiên bản của hắn. Như thể hắn thật ra chưa từng chân chính rời đi, chỉ là dùng một phương thức khác, vẫn luôn đồng hành.

Một thời gian dài, trong sự chờ đợi có lẽ sẽ không bao giờ có hồi âm, đây là niềm an ủi duy nhất.

***

Bên ngoài tấm bình phong đột nhiên truyền đến giọng nói của Lam Hi Thần: “Vong Cơ, ngươi có ở đây không?”

Lam Vong Cơ đứng dậy nói: “Huynh trưởng mời vào.”

Lam Nguy khom người hành lễ với bá phụ, Lam Hi Thần cười tủm tỉm nói: “A Nguy cũng ở đây à, đúng lúc ta đang muốn tìm ngươi. Tháng tới Kim thị tổ chức Hội Thanh Đàm, ta nghĩ, cũng đã đến lúc cho ngươi tham dự những dịp thế này, ngươi bằng lòng đi không?”

Lam Nguy đối với Hội Thanh Đàm cũng không có hảo cảm, nếu như có thể, cậu thật hy vọng có thể trốn tránh tất cả mọi việc cần giao tiếp với người xa lạ. Nhưng bá phụ bằng lòng để cho cậu tham dự, là sự công nhận của bá phụ, huống chi cậu trốn được Hội Thanh Đàm bây giờ cũng không thể trốn thoát sau này, cuối cùng sẽ có một ngày cậu phải xuất hiện trong đủ các thể loại sự kiện, để thể hiện hào quang và thực lực của Lam thị.

Cuối cùng cậu cười với vẻ cảm kích, rồi chắp tay với Lam Hi Thần, “Đa tạ bá phụ tin tưởng con, con bằng lòng đi.”

Thần sắc Lam Vong Cơ làm như lạnh đạm hơn một chút so với bình thường, Lam Nguy suy nghĩ một lát, vẫn là mở miệng: “Phụ thân không đi sao?”

Lam Hi Thần tựa như không nói nên lời trong một khoảnh khắc, ngược lại Lam Vong Cơ trả lời cậu: “Ta không đi, cho dù là Hội Thanh Đàm, ngươi cũng có thể tùy ý, không cần quá mức lo lắng.”

***

Kim thị xa xỉ, Lam Nguy chỉ thấy qua mô tả trên sách, hiện giờ có thể xem như tận mắt thấy mới tin là thật —— Những bức vẽ lộng lẫy tráng lệ hai bên đường; Hán điện có đầu hồi mái đôi khí thế hoành tráng; Quảng trường trồng cả biển hoa Kim Tinh Tuyết Lãng, tựa như những chiếc lá bằng vàng rải tung toé trên tấm lụa trắng.

Lam Hi Thần thấy ánh mắt cậu chăm chú, cười hỏi cậu: “Thế nào?”

Vênh váo khoe mẽ, Lam Nguy nghĩ. Bất quá Kim tông chủ và bá phụ là huynh đệ kết nghĩa, tất nhiên cậu sẽ không nói như vậy.

Cậu ngửa đầu cười nhẹ: “Không hổ là phủ đệ của tiên đốc.”

Trên con đường lớn đi vào, có hai ba người mặc áo tím đi tới, người dẫn đầu tuy rằng tuấn mỹ, nhưng đôi lông mày mảnh hơi xếch lên, hết sức sắc bén.

Lam Hi Thần cùng người nọ thi lễ với nhau, nói: “Giang tông chủ, đã lâu không gặp,” Bá phụ đưa tay hướng về phía Lam Nguy, “Đây là cháu trai Lam Nguy, con của xá đệ.”

Thì ra là Tông chủ Giang Vãn Ngâm của Vân Mộng Giang thị, Lam Nguy biết nhiệm vụ của mình đã tới. Cậu nở một nụ cười đã được thử nghiệm rất nhiều lần trước mặt trưởng bối, tiến lên hành lễ: “Cô Tô Lam Thị Lam Nguy kính chào Giang tông chủ.”

Thái độ của Giang tông chủ cũng không quá mức thân thiết, Lam Nguy trả lời khá thoải mái. Nhưng ánh mắt của y dừng lại trên mặt Lam Nguy quá lâu, dường như có ý nghi hoặc. Nhưng đó cũng chỉ là dường như, Giang tông chủ rất nhanh thu hồi ánh mắt, không chú ý đặc biệt đến cậu nữa. Sau vài câu trò chuyện không nóng không lạnh, bọn họ tiến vào Đấu Nghiên sảnh.

“Nhị ca, ngươi đã tới rồi.” Lam Nguy nhìn thấy một người điểm nốt chu sa, đội mũ cánh chuồn —— Tiên Đốc thế mà đích thân ra cửa nghênh đón bọn họ, “Ái chà, tiểu công tử xinh đẹp như vậy, hẳn là cháu trai của Nhị ca.”

Lam Nguy biết đây chẳng qua chỉ là một câu nói tiêu chuẩn, nhưng tiên đốc Kim Quang Dao quả nhiên không phải người bình thường, giọng điệu và nụ cười chân thành của hắn có thể làm cho mọi người không tự chủ được mà tin tưởng hắn, không tự chủ được mà thân thiết với hắn.

Lam Hi Thần cười nói: “Không sai, chính là Lam Nguy mà ta đã nhắc tới ngươi lúc trước, trong những đệ tử cùng lứa, thằng bé xuất sắc nhất. “Lam Hi Thần lại nhẹ nhàng vỗ vai cậu một cái, ý bảo cậu đến lúc xuất hiện rồi.

Cậu luôn rụt rè bối rối khi được khen ngợi, huống chi còn là với người xa lạ. Lam Nguy cố hết sức nở một nụ cười tự nhiên, kiềm nén sự nhút nhát và lo lắng của mình giống như đè nắp bình lúc nước đang sôi vậy, chắp tay hành lễ: “Bá phụ thật sự là quá lời … Vãn bối Cô Tô Lam thị Lam Nguy, kính chào Kim tông chủ.”

Kim Quang Dao tràn đầy ý cười, và Lam Nguy cảm giác sự giả vờ ung dung tự nhiên của mình ở trước mặt hắn không có chỗ nào để che giấu. Tiên đốc nhẹ nhàng dịu dàng nói với cậu: “A Nguy —— ta cứ theo bá phụ ngươi gọi ngươi như vậy, đến chỗ của ta không cần câu nệ, coi như nhà mình nhé.” Hắn vươn tay về phía Lam Nguy, lòng bàn tay mở ra, “Nào, đi theo ta, Nhị ca nói ngươi thích ăn ngon, hôm nay chuẩn bị điểm tâm Tô Châu cho ngươi, ngươi phải nếm thử xem hương vị có chính tông hay không.”

Gặp phải người nhiệt tình săn sóc như vậy, cậu ngược lại luống cuống tay chân. Lam Hi Thần cho cậu một nụ cười cổ vũ, Lam Nguy bẽn lẽn cong cong khóe môi, nhẹ nhàng đặt tay lên lòng bàn tay Kim Quang Dao.

Kim Quang Dao dẫn bọn họ đi vào trong sảnh, Lam Nguy nghe bá phụ hỏi: “Hôm nay Kim Lăng có ở đây không?”

Kim Quang Dao lắc đầu: “Haizz, sáng nay nó lại đánh nhau với người ta, hiện giờ còn ở trong phòng không chịu ra.” Hắn rũ mắt nhìn Lam Nguy đang an an tĩnh tĩnh, mắt không liếc ngang liếc dọc, lại nói: “Nhị ca thật sự là phúc khí tốt, có một đứa cháu trai bớt lo như vậy. Lát nữa ta phải dẫn a Lăng đến, kêu nó học theo a Nguy cho đàng hoàng.”

Vào chỗ ngồi, trên bàn quả nhiên có một đĩa điểm tâm, nhưng của những người khác đều là hình thoi, duy chỉ có trong đĩa của cậu là hình con thỏ.

Lam Nguy ngồi ở bàn sau Lam Hi Thần, nhìn Kim Quang Dao tiếp đãi khách khứa một cách chu đáo, nụ tươi trên mặt chân thành tha thiết vô cùng , giống như hoa Kim Tinh Tuyết Lãng trước ngực hắn, hào quang toả ra bốn phía, vĩnh viễn không nhạt đi.

Lam Nguy bỏ một cái bánh thỏ vào miệng, hương vị còn ngon hơn so với lúc cậu ăn ở Cô Tô. Cậu xuất thần nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Kim Quang Dao, bên tai tràn ngập lời khen ngợi của người bên ngoài đối với Tiên Đốc, thở dài: Người có thể thành thạo điêu luyện trong giao tiếp thật sự là lợi hại mà.

Tuy rằng bánh thỏ rất ngon, nhưng cũng chỉ ăn hai miếng. Con trai duy nhất của Hàm Quang Quân lần đầu tiên xuất hiện trước các thế gia, ai cũng muốn nhìn thêm một chút. Cộng thêm Lam thị kín miệng như bưng đối với thân thế của cậu, nên mọi người đối với cậu càng là vạn phần tò mò.

Người đến nói chuyện với Lam Hi Thần nối liền không dứt, trong miệng bọn họ đều nói những câu tương tự, “Thiếu niên anh tài”, “Có phong cách của phụ thân”, “Tấm gương của đệ tử Lam thị ” ……

Từng khuôn mặt tươi cười đó; Từng đôi mắt không chút che giấu đó; Từng câu nói nịnh nọt lộng giả thành chân đó …… bay đầy trong đầu cậu như bão tuyết. Lam Nguy không muốn đứng ở chỗ này nữa, không muốn vắt hết óc để tô điểm cho lời nói của mình nữa, cậu muốn trở lại Tàng Thư Các, không có ai, chỉ có sách, cậu có thể ra sức dùng giấy bút để nói chuyện với bất kỳ một quyển sách nào, ở nơi đó cậu là người tự do.

Nhưng không được —— hai chân của cậu cố hết sức giẫm lên mặt đất, sống lưng cậu còn thẳng tắp hơn cả cây tùng, trong lòng cậu kêu gào: Ngươi là con trai của Hàm Quang Quân, ngươi là con cháu dòng chính của Lam thị, thứ người khác muốn nhìn không chỉ có ngươi —— mà là Hàm Quang Quân, là Lam thị, là Cô Tô!

Cậu dệt nên lớp vỏ hoàn hảo cho mình, nụ cười phải chân thành, đôi mắt phải tươi sáng; Cậu điêu khắc miệng lưỡi của mình, lời nói phải cẩn thận, quên đi suy nghĩ của mình, phải tạo ra suy nghĩ phù hợp với người nghe …..

Cậu nhìn nụ cười thoả mãn khi rời đi của mỗi một người sau khi nói chuyện với cậu, cậu biết, mình đã thành công.

Loading

Lam Nguy

5 1 đánh giá
Article Rating
Thẻ:
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x