Bốn người Nguỵ Vô Tiện sau khi giả nữ đến Như Ý Phường, mỗi ngày đêm thay phiên nhau giám sát Như Ý Phường, canh giữ sáu ngày trước sau đều không nhìn thấy nhân vật khả nghi xuất hiện.
Tối nay, đến phiên Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, hai người ngồi trên nóc nhà của ông chủ Như Ý Phường, mặc dù lúc này đang làm quân tử leo xà nhà, Lam Vong Cơ cũng vẫn là eo lưng thẳng tắp, một bộ chính nhân quân tử, còn Nguỵ Vô Tiện trong miệng ngậm một cọng cỏ, thân mình nghiêng nghiêng dựa vào người y, nghe phòng bên dưới loáng thoáng truyền đến tiếng một nam một nữ.
“Xảo Nhi, mới vừa nói ngươi nói sẵn lòng trả giá mọi thứ vì ta, có thật vậy không?”
“Lão gia, nếu không phải ngài chuộc thân cho Xảo Nhi, thì Xảo Nhi chỉ sợ đã bị người ta giẫm nát ở chốn phong lưu kia từ lâu rồi, đại ân đại đức không có gì báo đáp, kiếp này Xảo Nhi nguyện vì ngài làm bất kỳ việc gì, chỉ cầu lão gia không ghét bỏ Xảo Nhi là được”.
“Xảo Nhi trọng tình như thế, lão gia ta làm sao có thể nhẫn tâm phụ bạc”.
“Lão gia, để Xảo Nhi hầu hạ ngài nghỉ ngơi nhé”.
“Ai da ~ Xảo Nhi đừng vội, nào, uống với lão gia ta mấy ly”.
Nguỵ Vô Tiện lúc đầu còn rất hứng thú nghe mấy lời tán tỉnh của nam nữ trong phòng, nhưng nghe một hồi cảm thấy không có gì thú vị, mà Lam Vong Cơ bên cạnh thì làm như từ đầu đến cuối đều không nghe thấy điều gì, nhắm mắt lại ngưng thần tĩnh khí.
Nguỵ Vô Tiện thấy y một thân bạch y bay bay, ánh trăng ấm áp trắng nhạt chiếu vào gương mặt như ngọc của y, càng tôn lên nét mặt tuấn nhã của y, giống như tiên nhân. Nguỵ Vô Tiện tâm tư thay đổi, thân hình dựa vào Lam Vong Cơ trượt xuống, cuối cùng nằm trong lòng ngực Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ tu vi cao thâm, năm giác quan nhạy bén, mặc dù không mở mắt cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Nguỵ Vô Tiện, cảm giác ánh mắt nóng bỏng đó vẫn luôn chưa từng dời đi, vành tai dần dần ửng hồng, mở mắt ra khẽ nói: “Nguỵ Anh, đừng nhìn nữa”.
Nguỵ Vô Tiện ôm cổ y nhổm dậy, Lam Vong Cơ vội vàng đưa tay ôm lấy eo hắn để chịu lực cho hắn.
Nguỵ Vô Tiện mượn lực ghé miệng lên hôn một cái, cười hì hì nói: “Tại sao không cho nhìn? Lam Trạm, ngươi sao có thể sinh ra đẹp như thế, làm cho ta càng ngắm càng thích, ngắm thế nào cũng không đủ”.
Trong mắt Lam Vong Cơ nổi lên những gợn sóng lăn tăn, mặt mày thanh lãnh mờ ảo trong bóng đêm, nhiều thêm vài phần nhu hoà.
“Ngươi càng đẹp hơn”.
Lam Vong Cơ dùng khí âm nói chuyện bên tai Nguỵ Vô Tiện, hơi nóng trong miệng cũng phà vào trong tai hắn, lập tức khiến Nguỵ Vô Tiện nhột không chịu được, vội vàng đưa tay xoa xoa lỗ tai, nín cười đến mức cả người rung lên, nhưng ngại hiện giờ đang có chính sự, không dám cười ra tiếng bị người ta phát hiện, nhưng cho dù không thể phát ra tiếng, tay Nguỵ Vô Tiện lại giống như trả thù lặng lẽ rờ lên chân Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ ngồi bất động, y không phản kháng, ngược lại càng gia tăng sắc tâm của Nguỵ Vô Tiện, bàn tay xấu xa vuốt ve một hồi đã đi tới bẹn Lam Vong Cơ, vừa đúng lúc sắp đụng tới chỗ quan trọng kia, thì bị Lam Vong Cơ chặn ngay lại.
“Nguỵ Anh, đừng nháo”. Lam Vong Cơ một tay chụp lấy bàn tay quậy phá kia của Nguỵ Vô Tiện, tay kia siết eo hắn càng chặt hơn một chút.
Nguỵ Vô Tiện mặt mày tươi cười, duỗi tay ôm cổ Lam Vong Cơ, ở bên tai kêu lên một tiếng ngọt ngào đến phát ngấy: “Phu quân ~”
Thân thể Lam Vong Cơ hơi cứng đờ, hai chữ này bất kể nghe bao nhiêu lần, trái tim của y cũng sẽ vì thế mà rung động.
Nguỵ Vô Tiện thấy y nổi lên phản ứng, cánh môi dời đi, há miệng ngậm môi dưới của Lam Vong Cơ vào trong miệng.
Lam Vong Cơ buông tay hắn ra, hai tay hơi dùng lực bế Nguỵ Vô Tiện ngồi trên đùi mình, đầu lưỡi nhanh chóng xâm nhập, chẳng bao lâu, Nguỵ Vô Tiện đã bị hôn đến tứ chi mềm nhũn, đầu váng mắt hoa, như thể đang bồng bềnh trong các đám mây, khi kết thúc, Lam Vong Cơ lưu luyến nhẹ nhàng cắn một cái vào môi dưới của hắn.
Nguỵ Vô Tiện đang định mở miệng nói đùa vài câu, đột nhiên cảm giác có chút không thích hợp, lông mày giãn ra dần dần nhăn lại, tuy rằng bọn hắn vô tình nghe góc giường của người ta, nhưng tình thế yêu cầu, cũng không thể không làm.
Lam Vong Cơ thấy hắn đột nhiên tập trung không nói gì, nhẹ giọng hỏi: “Nguỵ Anh! Sao vậy?”
Nguỵ Vô Tiện đưa một ngón tay lên bên miệng suỵt nhẹ, ghé đến bên tai Lam Vong Cơ nhỏ giọng nói: “Lam Trạm, ngươi có cảm giác được có chỗ nào không đúng không?”
Lam Vong Cơ im lặng một lát, nói: “Quá an tĩnh”.
Nguỵ Vô Tiện lúc này đầu mày cau lại, nói: “Đúng vậy, an tĩnh, quá an tĩnh, làm loại chuyện này, cho dù không la to, nhưng nói chung cũng phải có chút âm thanh chứ”.
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, muốn nói lại thôi.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Có phải ngươi muốn nói, không phải tất cả mọi người đều thích la to giống ta đúng không?”
Lam Vong Cơ tuy rằng không nói gì, nhưng vẻ mặt lại biểu lộ câu trả lời của y.
Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc, cùi đầu nhìn một cái xuống căn phòng qua khe hở trên mái ngói, hắn thề, hắn tuyệt đối không phải muốn nhìn lén, kết quả hắn vừa nhìn, nhất thời bị doạ đến cả người giật bắn lên, đạp một chân thủng nóc nhà, nhảy vào trong phòng trực tiếp giơ tay chém vào sau gáy của ông chủ Như Ý phường.
Lam Vong Cơ theo sát sau đó nhảy xuống căn phòng, cầm lấy áo khoác vắt trên tấm bình phòng đắp lên người nữ tử nằm dài trên giường không thể động đậy, trên lưng nàng ta còn có một con dao nhỏ tinh xảo, lưỡi dao dính đầy máu, máu chảy từ trên làn da của nàng ta xuống giường, thấm đỏ một mảng lớn lên khăn trải giường.
Đôi mắt của nữ tử ràn rụa nước mắt, ánh mắt nhìn Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện tràn đầy cảm kích, hoàn toàn là một bộ dáng vẻ tìm được đường sống trong chỗ chết, há miệng muốn nói lời cảm tạ, nhưng hoàn toàn không phát ra được âm thanh, rõ ràng là đã bị người ta bỏ thuốc.
(Ông chủ của Như Ý Phường, sau đây sẽ gọi tắt là Như lão bản)
Nguỵ Vô Tiện mới vừa rồi trong lúc tình thế cấp bách, xuống tay không phân nặng nhẹ, lại vội vàng giơ tay vỗ mạnh mấy cái lên người Như lão bản, nhưng người nọ hoàn toàn không có phản ứng.
Lam Vong Cơ nói: “Thế nào?”
Nguỵ Vô Tiện nhìn nam nhân ngất xỉu, có chút hối hận nói: “Lam Trạm, ông ta, ông ta bị ta vỗ hôn mê luôn rồi”.
Lam Vong Cơ an ủi: “Không sao, đã cứu được người, ngày mai lại hỏi cũng giống nhau”.
Nguỵ Vô Tiện thở dài: “Bây giờ cũng chỉ đành như thế, may mắn là lão ta vừa xuống tay, vết thương không nặng, bằng không …, Lam Trạm, ngươi nhanh phát tín hiệu cho bọn Tư Truy đi”.
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, ngón tay thon dài lướt thần tốc vẽ bùa truyền tin, thời gian chưa đến một chén trà nhỏ, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đã chạy tới, còn mang theo một y sư.
Hôm sau, khi Như lão bản tỉnh lại, phát hiện trong phòng mình có thêm mấy nam tử lạ mặt có khí độ bất phàm, mà mình thì bị cột chặt vào một chiếc ghế, trong miệng còn nhét một mảnh vải không biết có mục đích gì.
“Ưm? Ô ô ô ô ~ ô ô ô ~ ô ô ô!”
Lam Tư Truy bước tới nói: “Như lão bản, nếu lấy miếng vải trong miệng ngươi ra, mong rằng ngươi đừng la to, bằng không cuối cùng người chịu khổ vẫn là ngươi”.
Như lão bản bị doạ đến mức trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, vội vàng gật đầu cho thấy mình tuyệt đối sẽ không kêu to.
Lam Tư Truy nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, Lam Tư Truy lấy miếng vải trong miệng Như lão bản ra, Như lão bản vội la lên: “Các ngươi, các ngươi là ai? Các ngươi muốn tiền sao? Chỉ cần các ngươi thả ta ra, ta có thể cho các ngươi rất nhiều rất nhiều tiền”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Tiền? Ngươi nhìn chúng ta giống thiếu tiền lắm hả? Về phần tại sao chúng ta trói ngươi, Như lão bản, ngươi là thật sự không biết, hay là đang giả bộ hồ đồ?”
Ánh mắt Như lão bản né tránh nói: “Ta, ta không biết các ngươi đang nói cái gì, ta là một thương nhân làm ăn buôn bán đàng hoàng, các ngươi chớ có vu oan cho ta”.
Lam Cảnh Nghi nhịn không được vặc lại: “Hứ, chỉ với mấy việc mà ngươi làm, còn dám nói mình là làm ăn buôn bán đàng hoàng, cũng không biết ngươi đã hại bao nhiêu nữ tử, còn dám kêu oan”.
Như lão bản bị người ta cột đến muốn chạy cũng chạy không được, cũng không biết là bị chọc tức, hay là bị doạ, đôi môi run rẩy nói: “Ngươi nói bậy, nói hươu nói vượn! Ta … ta không biết gì hết, ta sao có thể hại người”.
“Ngươi có thể! Ngươi hại không ít người, hơn nữa hoàn toàn biết rõ tình hình, nói ngươi là chủ mưu cũng không quá”.
Nguỵ Vô Tiện mặt vô biểu tình cắt ngang lời biện giải của Như lão bản đã tinh thần rối loạn, tiếp tục nói: “Như lão bản, những nguyên liệu dùng để làm ra cây quạt thực hiện ước nguyện kia ở trong tiệm của ngươi, ta đoán, hoàn toàn đều lấy từ những thị thiếp đã chết của ngươi, hoặc là những nữ nhân được ngươi mua từ nơi khác tới rồi bị mất tích đúng không”.
Như lão bản nghe vậy, làm như bị đóng đinh trên ghế, sự việc bại lộ, lão biết mình tiêu đời rồi, hoàn toàn xong đời rồi ….
Nguỵ Vô Tiện âm trầm cười nói: “Nói đi, nói rõ ràng chi tiết những việc ngươi đã làm, bằng không, ta bảo đảm kết cục của ngươi sẽ còn thê thảm hơn so với các cô nương đã bị ngươi hại”.
Người nọ ấp úng, mặc dù đã sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy không ngừng, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng, nếu thừa nhận, vậy thì thật sự không thể quay đầu được nữa.
Nhiếp Hoài Tang cười nói: “Nguỵ huynh, lão ta không nói, tự khắc sẽ có người nói thay lão”.
Như lão bản đang hoang mang ai sẽ nói thay mình, chỉ thấy nam tử cầm cây quạt kia nói với hộ vệ ở phía sau: “Đi, dẫn vị cô nương tối hôm qua đến đây”.
Hộ vệ nhận lệnh, rất nhanh đã dẫn đến vị nữ tử bị thương tối hôm qua, nhưng không kinh động đến bất kỳ ai trong Như Ý phường, có thể thấy được tu vi cũng không thấp.
Như lão bản nhìn thấy Xảo Nhi, sắc mặt thoắt cái trắng bệch, lão sao có thể quên được nữ nhân này.
Xảo Nhi vừa vào cửa nhìn thấy Như lão bản, mở to mắt vẻ mặt hoảng sợ trốn ra sau lưng mọi người.
Nguỵ Vô Tiện vội nói: “Cô nương đừng sợ, Như lão bản đã bị khống chế, không thể làm ngươi bị thương được nữa”.
Xảo Nhi bị sự việc tối hôm qua làm cho sợ muốn chết, nắm tay áo của hộ vệ ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, mới vừa rồi nàng chỉ lo sợ hãi, không nhìn thấy Như lão bản đang bị trói, trong lòng cũng yên tâm một chút, khóc như hoa lê dưới mưa nói: “Ta biết các vị công tử muốn hỏi các gì, tiểu nữ tên là Xảo Nhi, vốn gia cảnh nghèo khó, mấy hôm trước bị gia phụ bán vào câu lan viện, Như lão bản giúp ta chuộc thân, vốn tưởng rằng có thể có một chỗ sống yên ổn, ai ngờ đêm qua ông ta bỏ thuốc vào rượu, làm cho ta tuy tỉnh táo, nhưng thân thể không thể cử động, nếu không phải hai vị công tử kịp thời xuất hiện, chỉ sợ ta đã bị mất mạng”.
Như lão bản nguỵ biện nói: “Là chính ngươi nói sẵn lòng làm bất kỳ chuyện gì vì ta, bây giờ sao lại có thể trách ta?”
Lam Cảnh Nghi bị chọc tức đến mức hít thở dồn dập, cũng quên mất sự có mặt của Lam Vong Cơ, mắng to: “Đồ súc sinh, ngươi đây quả thực là đổi trắng thay đen, nói, rốt cuộc ngươi đã hại bao nhiêu người, với lại đồng loã của ngươi ở đâu?”
Như lão bản nghe thấy mấy câu hỏi này, lập tức lại ngậm miệng, Nguỵ Vô Tiện cười lạnh nói: “Cảnh Nghi, Tư Truy, hiện giờ ta rất là ngứa tay, đi, đem con trai của Như lão bản lại đây cho ta, đúng lúc ta muốn rèn luyện thân thể một chút”.
Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy mắt sáng lên, lập tức muốn đi ra cửa bắt người.
Như lão bản vội vã kêu lên: “Đừng, ta xin các ngươi, đừng đi tìm con trai ta, ta nói, cái gì ta cũng nói”.
Nguỵ Vô Tiện biết là sẽ có kết quả này, quay đầu nhìn Lam Vong Cơ ở bên cạnh, khoé miệng nhấc cao lên, ánh mắt viết sáng rực, nhìn đi, ta lợi hại không.
Lam Vong Cơ thấy Nguỵ Vô Tiện giống như đứa nhỏ đang tranh công với mình, khoé miệng nâng lên một chút ý cười nhợt nhạt đến mức không dễ phát hiện, nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc hắn, vén tóc mai của hắn ra sau tai, khen ngợi: “Làm tốt lắm”.
Nguỵ Vô Tiện không ngờ Lam Vong Cơ vậy mà biết mở miệng khen hắn, lập tức nở hoa trong lòng, ôm Lam Vong Cơ nhanh chóng lén hôn một cái lên mặt y.
Nhiếp Hoài Tang nhìn hai người khoe ân ái, trợn trắng mắt nhìn khinh thường, cảm giác trong lòng nghẹn một cục tức, hừ! Có đạo lữ là ghê gớm lắm ha, bản tông chủ sớm muộn gì cũng sẽ có.