Lần thứ hai gặp mặt, Javier đã rơi xuống đáy của cuộc đời.
Khi đó hắn đang đối mặt với một cáo buộc nghiêm trọng —— Giết cha chưa thành.
Học kỳ này Javier cố tình nhận nhiều việc vặt gần toà nhà của tập đoàn Cố thị, thậm chí còn tìm cách đến đượctầng làm việc của Diego hai lần.
Hắn cố gắng thăm dò hành tung của Diego.
Chuyện này không khó điều tra lắm, Diego ngoại trừ đi làm thì chính là đi đánh bài, thắng tiền thì ở bên ngoàihưởng thụ, thua tiền thì về nhà trút giận.
Xưa nay gã không nói về mình khi ở nhà, những kết luận này đều do Javier rút ra được khi tự mình theo dõi điều tra.
Hôm nay, Javier đi đến sòng bạc Diego thường tới để tìm hiểu, biết được gã thắng không ít tiền. Dựa theo thói quen phóng túng thường lệ của Diego, đêm nay gã nhất định sẽ tận hưởng ở quán bar, sau đó tìm một đối tượng lả lơi rồi lăn lộn ở bên ngoài đến hừng đông.
Vì thế Javier quyết định đêm nay sẽ dẫn mẹ rời đi.
Lên chuyến bay tối đó, đi càng xa càng tốt, tốt nhất cả đời này đều không gặp lại tên ác ôn dã man kia. Tuy rằng giá vé mua gấp sẽ hơi đắt một chút, nhưng sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc mua vé trước mà không biết có thể thuận lợi trốn thoát được hay không.
Thiệu Lan nhìn Javier lục lọi tủ giúp bà thu dọn quần áo, không khỏi có chút ngơ ngác.
Trước đó đúng là Javier từng nói với bà, sẽ dẫn bà đi. Bà chỉ coi đó là lời nói giận dỗi của trẻ con, không ngờ lại là lời nghiêm túc của hắn.
Mười lăm năm, bà và Diego kết hôn mười lăm năm, đứa con duy nhất cũng đã mười bốn tuổi.
Không có giây phút nào bà không hối hận, hối hận lúc trước vì sao không thấy rõ. Bà bị lời ngon tiếng ngọt của Diego mê hoặc, chìm sâu vào vũng lầy bởi vẻ bề ngoài đẹp trai và sự dịu dàng giả tạo của gã. Đáng lẽ bà phải sớm nhìn thấy rõ ràng bộ mặt thật của đối phương khi gã cưỡng ép đánh dấu bà mà không có sự đồng ý của bà, nhưng lại dễ dàng bị lừa gạt, thậm chí chủ động dời ngày cưới sớm hơn, gả cho đối phương trong cơn mê muội.
Thật ra mỗi ngày bà đều tạo cho mình niềm hy vọng hão huyền, hy vọng một ngày nào đó có thể thoát khỏi bể khổ này.
Không phải chưa từng hành động, lúc Javier còn rất nhỏ. bà đã chạy trốn không dưới một trăm lần.
Mới đầu bà ẵm con chạy trốn, luôn bị bắt trở về, sau đó cảm thấy có phải vì mang con theo cho nên vướng víuhay không, bèn dứt khoát nhẫn tâm để con lại bỏ trốn một mình, nhưng vẫn bị bắt trở về.
Dùng tất cả mọi cách.
Trừ phi bà có thể trốn đến một nơi Diego vĩnh viễn không tìm ra, nếu không chỉ cần vừa đối mặt, bà chắc chắnsẽ thất bại thảm hại, giống như một vũng bùn khuất phục trước mặt đối phương.
Bà suy nghĩ tại sao Diego không chịu buông tha cho bà cơ chứ? Rõ ràng gã có nhiều tình nhân như vậy.
Trên đời này thật sự sẽ có nơi Diego không tìm ra sao? Vì sao bất kể bà đi đến đâu cũng có thể bị tìm thấy rất nhanh như vậy?
Dần dà, Thiệu Lan hoàn toàn mất đi niềm tin.
Đã rất lâu rồi bà không thử cố gắng nữa.
Bà giành lấy cái valy trong tay Javier, đổ toàn bộ quần áo của mình trong đó ra ngoài. Rồi đi đến phòng Javier, bỏ quần áo của hắn vào đó.
Bà nói: “Con trai, con đi một mình đi.”
Javier không hiểu, vì sao đến lúc này mẹ lại đổi ý?
“Mẹ không thể rời khỏi gã, gã là Alpha của mẹ, rời khỏi gã mẹ sẽ chết.”
—— Đừng dẫn mẹ theo, mẹ sẽ liên lụy đến con.
Javier không muốn tranh luận với bà, dứt khoát cầm lấy chiếc valy trong tay bà, nắm chặt cổ tay bà, trực tiếp kéo bà đi ra ngoài.
Quần áo không muốn mang thì không mang, chờ đến bên kia rồi mua lại.
Thiệu Lan muốn giãy ra khỏi hắn, nhưng thân thể bà quá yếu, chỉ có thể liêu xiêu đi theo.
Bà nhìn bóng dáng kiên định của con trai ở trước mắt, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Bà cảm thấy hổ thẹn vì bản thân.
Với tư cách là một người mẹ, để giải thoát bà đã từng cắn răng từ bỏ con trai của mình.
Nhưng con trai bà vẫn luôn đứng trước người bà.
Bà không giãy ra nữa.
Hai người đi tới cửa, nhưng ngoài cửa lại truyền đến tiếng động.
Hai mẹ con hoảng hốt nhìn nhau một cái, vừa ngước đầu lên, đúng lúc đụng phải Diego đang say khướt ôm một Omega trẻ tuổi trong lòng ngực.
Đêm nay gã đúng là đến quán bar chơi bời, nhưng lần này không mang người đi khách sạn, mà là mang về nhà.
“Bọn mày, đang làm cái gì?”
Ánh mắt đột nhiên sắc bén của Diego đảo qua người hai mẹ con, cuối cùng dừng lại trên chiếc valy trong tay Javier. Tình nhân gã mang về nhận ra bầu không khí không đúng, buông tay chuồn đi trước.
“Bọn mày định chạy trốn?”
Nắm đấm thép của Diego bỗng quét tới, nhưng cơn say khiến cho gã trở nên có chút chậm chạp, cú đấm này dễ dàng bị tránh được. Thiệu Lan đẩy Javier ra ngoài nhà, dùng thân thể che hắn ở phía sau, lớn tiếng kêu lên: “Con trai, con đi mau! Đi được người nào hay người đó!”
Giây tiếp theo, bà liền bị Diego đấm một cái thật mạnh.
Lực của cú đấm kia quá lớn, thân thể bà va mạnh vào quầy rượu phía sau, cả quầy nghiêng đi, ngã ầm trên mặt đất, phát ra tiếng động thật lớn.
Các loại rượu sưu tầm bày trong đó không chai nào may mắn thoát khỏi, tất cả đều vỡ nát.
Diego vô cùng đau lòng. Đau đến mức thậm chí quên cả việc đánh người, trước tiên lao tới, phí công cố gắng cứu lấy những chai rượu của gã.
Nhân khoảng trống này, Javier túm Thiệu Lan ở trên mặt đất lên, định mang bà đi.
Nhưng, Diego đột nhiên đứng dậy, chặn đường đi của bọn họ.
Trong tay Diego cầm một lọ thuốc nhỏ, nheo mắt xác nhận chữ viết trên đó. Javier thoáng nhìn thấy dòng chữ“tránh thai” viết trên lọ, hơi sửng sốt. Thiệu Lan thì bất chợt đưa tay ra, dùng hết sức lực toàn thân, đẩy Javier ra ngoài.
“Đi mau!”
Javier bị quán tính kéo ngã ra phía ngoài cửa, quay đầu lại thì thấy Diego giống như phát điên, lao về phía Thiệu Lan.
“Con đĩ thúi, mày đã làm chuyện tốt gì hả!”
Đó là thuốc tránh thai Thiệu Lan giấu ở sâu trong quầy rượu.
Suốt bao nhiêu năm nay, ngoại trừ Javier, đây là nguyên nhân thực sự khiến bà vẫn luôn không thể sinh đứa con thứ hai.
Điều này dẫm vào điểm mấu chốt của Diego. Diego tự nhận là một Alpha truyền thống, từ trong xương cốt gã hướng tới việc nhiều con nhiều phúc. Mà Omega của gã, người vợ vừa dịu ngoan vừa nhu nhược thế kia, vậymà vẫn luôn lừa gạt gã để thuốc tránh thai.
Phát hiện này khiến gã nổi giận không thể kềm chế.
Nắm tay thật lớn đấm mạnh lên người Omega.
Diego đã mất kiểm soát.
Tuy rằng nhiều năm qua gã vẫn luôn trong trạng thái mất kiểm soát, nhưng Javier biết, lần này không giống, có lẽ do cồn, có lẽ do giận dữ, gã đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Hắn biết nếu mình không ngăn cản đối phương, mẹ sẽ bị gã đánh chết.
Vì thế, Javier vung chiếc ghế dựa trong tay, đập thật mạnh vào đầu Diego.
Diego té xỉu.
Javier run rẩy kiểm tra hơi thở của gã, xác định gã còn sống. Không biết vì sao, hắn gần như không chút suy nghĩ, lại vung ghế lên đập xuống.
Cú đập này, là nguyên nhân quan trọng khiến sau này hắn phải đối mặt với cáo buộc.
Cú đập thứ nhất có thể nói là do bảo vệ mẹ, nhưng cú đập thứ hai lại khiến hắn rơi vào tình cảnh khó khăn không thể tự chứng minh.
Lúc hắn một lần nữa giơ chiếc ghế kia lên, một cánh tay run rẩy túm chặt ống quần hắn:
“Không, Javier, đủ rồi ……”
Javier run rẩy buông chiếc ghế, tim hắn đập kịch liệt, mọi thứ trước mắt như thể bị bao phủ trong màn sươngmáu.
Hắn không để ý tới Diego trong vũng máu nữa, cùng mẹ thu dọn sự hỗn độn trên người, cầm lấy giấy tờ tuỳ thân và hành lý, vội vàng rời khỏi ngôi nhà này.
Bọn họ dựa theo kế hoạch ban đầu gọi xe đi đến sân bay, hai mẹ con ngồi ở hàng ghế sau xe taxi, cùng im lặng.
“Chúng ta có thể đi đến một thị trấn nhỏ ven biển, bắt đầu một lần nữa.” Thiệu Lan nhẹ giọng nói, tay bà trước sau luôn nắm tay Javier, như là muốn có thêm dũng khí thông qua phương thức này.
Javier không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Khi bọn họ đến sân bay, lúc bị cảnh sát chặn lại, hai mẹ con đều không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Chiếc còng lạnh ngắt khóa cổ tay bọn họ, đèn cảnh sát chớp nháy, ánh sáng đỏ xanh phản chiếu trên khuôn mặt bình tĩnh của bọn họ.
Hai mẹ con bị mang về cục cảnh sát tạm giam, sau đó là hết lượt thẩm vấn này đến lượt thẩm vấn khác.
Diego không chết, nhưng gã trọng thương hôn mê, đến nay chưa tỉnh.
Khi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Javier liên tục bị yêu cầu nhớ lại. Hai mẹ con đều tranh nhau thừa nhận mình là người làm cho Diego trọng thương, nhưng cảnh sát điều tra rất nhanh đã đưa ra kết luận, bọn họ thành công lấy được vân tay và vết máu của Javier từ trên chiếc ghế.
Chứng cứ vô cùng xác thực, Thiệu Lan được thả ra, còn Javier thì bị Viện kiểm sát khởi tố, rất có khả năng chịu án tù 5 năm trở lên.
Đây còn là kết quả tốt nhất mà Thiệu Lan đã đấu tranh khắp nơi để có được.
Hai mẹ con gần như tuyệt vọng. Lúc này, Javier đang bị giam giữ được cảnh sát trông coi thông báo, hắn có khách đến thăm.
Javier không rõ lúc này còn có ai chịu vào đây thăm mình, khi hắn đi vào phòng thăm nuôi nhìn thấy rõ hình dáng của đối phương, không khỏi bất ngờ mở to mắt.
“Javier, xin chào. Tôi nghĩ cậu hẳn là biết tôi, nên không tự giới thiệu nữa.”
“Đúng vậy, thiếu gia.”
Đó là, người thừa kế của Cố gia, không lâu trước đó từng gặp mặt một lần ở đại trạch Cố gia, vị thiếu gia Omega mười mấy tuổi kia.
Cố Khinh Ngư lại nhíu nhíu mày, thẳng thừng từ chối: “Đừng gọi tôi là thiếu gia.”
Javier do dự một chút, vậy gọi thế nào, họ tên sao? Nhìn dáng vẻ đối phương tuy ngồi trong phòng thăm nuôi của nhà tù tối tăm, nhưng dường như vẫn phát ra ánh sáng khắp toàn thân, không biết vì sao, hắn không dám gọi như vậy.
Vì thế hắn hàm hồ nói: “Xin chào.”
Javier không hiểu ý định đến đây của đối phương, chỉ có thể hồ nghi ngồi xuống phía bên này tấm vách ngăn trong suốt.
“Đây là luật sư do tôi mang đến, anh ta có thể giúp cậu.” bên người Cố thiếu gia có một người trưởng thành mặc vest mang giày da.
Javier vô cùng ngạc nhiên, không rõ chuyện gì, dù sao cũng không quen biết, vậy mà cậu ta bằng lòng giúp đỡ mình.
Nhưng Cố Khinh Ngư cũng không có ý định giải thích, cậu nói xong câu này, rồi không nói thêm lời nào nữa.
Buổi nói chuyện còn lại, đều diễn ra giữa luật sư và Javier. Javier tuy rằng hoang mang, nhưng hắn càng không muốn tiếp tục bị giam giữ như vậy. Bọn họ nói chuyện rất lâu, trong khoảng thời gian này Javier lén lút liếcnhìn Cố Khinh Ngư mấy lần, vốn tưởng rằng với cuộc nói chuyện khô khan kiểu này, cậu ta ít nhiều sẽ biểu lộ một chút vẻ mất kiên nhẫn.
Trên thực tế không hề có.
Cố Khinh Ngư hiển nhiên cũng không thèm nghe cuộc đối thoại của bọn hắn, ánh mắt đang tùy ý quan sát bên trong phòng thăm nuôi.
Ung dung điềm đạm.
Như thể đây không phải là ngục giam, mà là một quán cà phê nào đó có khung cảnh trang nhã.
Cậu ta hình như cũng không cho rằng tình cảnh khốn khổ trước mắt của Javier là vấn đề khó khăn, cũng không cảm thấy có gì không ổn khi lãng phí thời gian ở căn phòng thăm nuôi chật hẹp này vào một buổi chiều đẹptrời.
Lúc luật sư đứng dậy, Javier cảm thấy hắn vốn đã rơi vào đáy cuộc đời lại một lần nữa thấy được hy vọng.
Hắn gọi Cố Khinh Ngư đang đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Thiếu …… Cố tiên sinh, vì sao giúp tôi?”
Cố Khinh Ngư có vẻ rất hài lòng với cách gọi của hắn, quay đầu lại mỉm cười, nhìn về phía hắn: “Đợi cậu ra được, sẽ biết.”
Javier nhìn nụ cười bên môi cậu ta, nhất thời ngơ ngẩn.
……
Vài phút sau, Cố Khinh Ngư ra khỏi cổng trại giam, quản gia Hoàng Thế Đạt đang ở cửa chờ cậu.
Ông cung kính tiến đến nghênh đón, lời nói không tránh khỏi có vài phần đau lòng: “Loại địa phương này, ngài sai chúng tôi đi là được rồi, hà tất tự mình đi vào?”
Cố Khinh Ngư hơi mỉm cười, cũng không giải thích.
Javier là một nhân tài không tồi, Cố Khinh Ngư đã xem mọi tư liệu về hắn. Hắn có một cái đầu thông minh, điều này có thể thấy được từ thành tích chưa bao giờ rớt ra khỏi vị trí đứng đầu của hắn trong ngôi trường có tính cạnh tranh kịch liệt. Hơn nữa, hắn rất có đầu óc kiếm tiền, tận dụng thời gian và chi phí hữu hạn, liên tục nhiều năm đều duy trì nguồn thu nhập bằng tiền mặt khá tốt, chi phí cho mẹ và mình sinh sống mà vẫn còn dư.
Nhưng nếu chỉ dựa vào những điều này, Javier vẫn chưa đủ làm cho Cố Khinh Ngư coi trọng.
Trên thực tế, sau lần sắp xếp xem mắt của Thương Thiệu Lâm khi đó, tất cả Alpha có mặt đều bị điều tra rõ ràng, những trải nghiệm của Javier tương đối nổi bật, lại cũng chỉ nằm trên mặt bàn cậu ta.
Suy nghĩ méo mó của Thương Thiệu Lâm, đánh bậy đánh bạ, đã khiến Cố Khinh Ngư có một ít linh cảm.
Cậu cảm thấy mình xác thật cần phải bồi dưỡng nhóm người thân cận đồng lứa đi theo bên mình.
Chỉ là, việc Javier là một Alpha làm cậu rất để ý, tuy rằng hắn vẫn chưa phân hoá. Kinh nghiệm từ nhỏ, khiến cho sự phòng bị của Cố Khinh Ngư đối với Alpha đã khắc sâu vào xương cốt.
Cậu chọn lựa rất nhiều Beta thậm chí là Omega ưu tú, bên người tập trung nhiều nhân tài mà cậu có thể vơ vét được, càng nhiều càng tốt.
Cậu đã sớm ném Javier ra sau đầu, nhưng trong một lần tình cờ nghe được, người này bởi vì đánh cha ruột trọng thương mà bị khởi tố sắp ở tù, Cố Khinh Ngư lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
Không chỉ quyết định phái người giúp hắn thoát nạn, thậm chí tự mình lộ diện, chỉ để hắn nhớ thật sâu ân tình này.