Ngụy Vô Tiện từ phòng trong chậm rãi đi ra, hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, đều không nhìn mặt đối phương, Lam Vong Cơ đi vài bước về phía cửa, rút then cài cửa ra, trước khi ra khỏi cửa nói: “Ngươi ăn trước, ta đi xuống lấy thêm một bộ chén đũa.” Không chờ Ngụy Vô Tiện trả lời, bóng dáng tóc đen áo trắng lay động vài cái, đã lách mình đi ra ngoài.
Lam Vong Cơ trong lòng chơi vơi hụt hẫng không tìm thấy bờ, ở giữa là vực sâu đen ngòm vô cùng vô tận, không đau đớn, nhưng bơ vơ lạc lõng. Thân thể giống con rối gỗ giật dây, mỗi một bước chân đều giống như giẫm lên bông, vài chục bước cầu thang ngắn ngủn từ lầu một xuống tầng trệt, phảng phất như đi từ tiết trời lạnh sang tiết trời nóng hết bốn mùa trong năm.
Những quỷ tu kia hôn mê sâu, bởi vì ăn mặc đều giống nhau, thoạt nhìn giống như từng pho tượng kỳ dị đáng sợ, bị vứt bỏ ở xưởng chế tạo. Lam Vong Cơ đi đến trước mặt bọn họ, đột nhiên có chút hâm mộ, ngủ mãi mãi giống như vậy, nói không chừng cũng là một loại giải thoát. Suy nghĩ này chỉ tồn tại trong một nháy mắt, đã bị đánh tan không còn dấu vết, bên trong dòng máu Cô Tô Lam thị có lẽ có bất cận nhân tình, có thanh cao xa cách, nhưng chưa bao giờ có hèn nhát và trốn tránh.
Lam Vong Cơ quyết định trở về đối mặt với Ngụy Vô Tiện, tuy rằng một lần nữa lột mở tâm tư đã bao phủ một vết chai dày, cho dù đối với Hàm Quang Quân có tu vi rất cao mà nói, cũng gần như là tàn nhẫn, nhưng chuyện này cũng không gây hại gì mấy, từ sau khi gặp lại Ngụy Vô Tiện ngày hôm qua đã vô số lần dự đoán, sẽ chẳng tốt hơn hiện tại.
Trong phòng bếp ở hậu viện, Lam Vong Cơ với dáng vẻ như trích tiên không dính bụi trần, làm cho tâm trí nữ đầu bếp như bay lên trời, chân tay luống cuống ôm một bộ chén đũa, cũng không dám tự mình đưa tới tay Lam Vong Cơ, chỉ đặt lên trên bệ bếp, mơ mơ màng màng nhìn Lam Vong Cơ lấy đi, chỉ cảm thấy một tiếng “Đa tạ” kia cũng phảng phất như đến từ cõi tiên trên trời.
Trong phòng yên tĩnh đến mức không giống trần thế, Ngụy Vô Tiện ngồi trước bàn, như thể hoá đá không nhúc nhích. Nghe thấy Lam Vong Cơ vào phòng, mới bừng tỉnh khỏi sự trầm tư, nụ cười với trên gương mặt mắt ngọc mày ngài vô cùng gượng gạo, làm ra vẻ thoải mái nói: “Hàm Quang Quân, ngươi đến rồi ha. Ta đói sắp chết rồi!”
Lam Vong Cơ đã hồi phục gương mặt như giếng cổ không gợn sóng kia, chỉ trầm giọng nói: “Tại sao ngươi không ăn?”
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Ta biết Cô Tô Lam thị các ngươi chú trọng lễ nghi, nhưng ngươi không cần cái gì cũng nhường ta. Nếu ngươi như vậy, ta đương nhiên cũng không thể quá thất lễ, chỉ có thể chờ ngươi trở về cùng nhau ăn mới đúng.”
Lam Vong Cơ chỉ gật đầu đáp: “Không cần khách khí.” Rồi bày chén đũa, nhẹ nhàng vén vạt áo thanh thoát ngồi xuống.
Ngụy Vô Tiện đã giành cầm lấy chén của Lam Vong Cơ trước, từng muỗng từng muỗng nén chặt cơm bên trong, một bên nói: “Gia huấn nhà các ngươi, không thể ăn cơm quá ba chén, chén ở đây nhỏ, sợ là không đủ, ngươi ăn nhiều một chút.” Đưa chén cơm đã được xới vun lên cho Lam Vong Cơ. “Đáng tiếc không có rượu.” Ngụy Vô Tiện không phải không có tiếc nuối nói, “Nếu không phải còn có chuyện vặt của đám quỷ tu kia, ta thật sự muốn uống say một trận rồi mới ngủ.”
Lam Vong Cơ nghiêm túc thực hiện gia huấn ăn không nói, ăn cơm từng ngụm nhỏ, thỉnh thoảng gắp lên một đũa rau nhỏ bọc trong lớp dầu đỏ rực, mặt không đổi sắc ăn vào, mặc kệ Ngụy Vô Tiện một mình lải nha lải nhải vừa ăn vừa nói.
“Lam Trạm, ta nhớ rõ lần cuối cùng chúng ta cùng nhau ăn cơm, cũng là ngươi trả tiền, hiện giờ ngay cả tiền phòng trọ cũng đều là ngươi trả, ta vẫn là tên nghèo trước sau như một.” Đồ ăn xuống bụng, lời nói cũng tự nhiên nhiều lên, Ngụy Vô Tiện không ngừng tự giễu, trong một thoáng giống như chẳng hề tồn tại chuyện đã từng cô độc ôm phong vân, lấy cái chết tạ thiên hạ, chỉ là hai người bạn cũ đã rất lâu không gặp đang cùng nhau hàn huyên.
Lam Vong Cơ cũng dần dần thả lỏng thân thể cứng đờ nãy giờ, lúc không có đồ ăn trong miệng, sẽ ngắn gọn trả lời một hai chữ. Chẳng qua, đại đa số thời gian đều là Ngụy Vô Tiện nói, y nghe là được rồi. Nghe Ngụy Vô Tiện bắt đầu từ lúc đi học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nói đến khi Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc, đều là một vài chuyện cũ khi hai người ở chung.
Buông đũa xuống, Ngụy Vô Tiện nói: “Haizz, ta thật đúng là không ngờ Xạ Nhật Chi Chinh lại kết thúc nhanh như vậy, không được giao đấu với Ôn Nhược Hàn, có chút tiếc nuối. Nhưng, khoảng thời gian mũi đao liếm máu đó, vẫn thật là thoả mãn, cho dù mỗi ngày đều có khả năng chết cùng nhau.” Hắn nhìn thẳng vào hai mắt Lam Vong Cơ, trong giọng nói mang theo âm mũi dày đặc: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta vô số lần.”
Lam Vong Cơ bình tĩnh không một gợn sóng nuốt xuống một miếng cơm, bảo đảm trong miệng không có đồ ăn, mới chậm rãi trả lời: “Ngươi đã cứu ta.”
“Ha ha, nếu như không tính số lần, hai ta huề nhau há?” Ngụy Vô Tiện ngay lập tức lại mặt mày hớn hở.
“Ừm.” Tình đồng đội chiến đấu cũng vậy, hay tình bạn bè cùng trường cũng thế, Lam Vong Cơ đều không hy vọng Ngụy Vô Tiện xem những tình cảm đó giữa bọn họ, thành món đồ có thể tính toán, đặt lên bàn cân cân tới cân lui.
“Lam Trạm, con người của ngươi …… thật sự là ……. cổ hủ trước sau như một.” Ngụy Vô Tiện nheo hai mắt lại, cười như không cười mà cảm thán.
“Ăn xong chưa? Ta gọi người tới dọn dẹp.” Cái đề tài cực kỳ đáng ghét này, Lam Vong Cơ không muốn cùng hắn tiếp tục bàn sâu vào, nhổm người đứng dậy.
“Đừng! Đừng kêu cô nương Như Lan kia tới nữa, nghe thấy nàng ta nói chuyện với ngươi, răng ta ê hết cả lên.” Ngụy Vô Tiện dùng tay chống cằm, kéo rộng khóe miệng, đến mức sắp toét đến tận mang tai, nghiến răng hít hà, cực kỳ khoa trương mà nói.
Lam Vong Cơ liếc nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, tiếng thở ra hơi nặng xuống một chút, bất đắc dĩ bỏ đống chén đĩa vào khay, đẩy cửa đi ra ngoài.
Mới vừa xuống đến đại sảnh, lại nghe thấy một giọng nữ kêu lên hoảng hốt, gương mặt xinh đẹp của Như Lan biến sắc, hoang mang rối loạn lao đến, nhìn thấy Lam Vong Cơ liền vội vã không ngừng trốn sau lưng y, nơm nớp lo sợ nói “Bọn họ, bọn họ đã tỉnh lại!” Đưa tay kéo lấy tay áo Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ không biểu lộ gì phất tay áo tránh đi, trầm giọng nói: “Lui ra hậu viện, đừng vào đây nữa!”
Đợi Như Lan chạy vào hậu viện rồi, Lam Vong Cơ cài chốt cánh cửa ra sân sau, chạy cực nhanh đến đại sảnh, đuổi tới trước mặt những quỷ tu đó. Ước chừng đều là vừa mới tỉnh lại, đã lục tục có người đứng lên, nhưng lắc lư không ngừng, rõ ràng đứng thẳng không nổi. Người nào cũng mặt mày tái nhợt, không có nửa điểm huyết sắc, ai nấy cũng vẻ mặt mờ mịt. Có người muốn thử nói chuyện, nhưng há to miệng, lại phát ra âm thanh khàn khàn không giống tiếng người.
Lam Vong Cơ giơ tay để lên mạch môn của người gần nhất, không cảm giác được cái gì khác thường, chỉ là mạch đập hơi nhanh và tương đối yếu, hẳn là do thân thể tiêu hao nguyên khí quá độ, suy yếu gây ra. Đang định hỏi thăm, quay đầu nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đã xuống đến đại sảnh, đang bước nhanh tới đây.
Hai người dùng ánh mắt để chào hỏi, Ngụy Vô Tiện hỏi: “Mạch tượng thế nào?” Lam Vong Cơ nói tình hình thực tế, Ngụy Vô Tiện nói: “Nhiếp Hồn đinh ở trong huyệt đạo của bọn họ thời gian quá dài, chắc chắn sẽ tiêu hao một lượng lớn nguyên khí, khi tỉnh lại không thể tránh khỏi suy yếu, không chết không ngốc đã là may mắn.” Nói xong cũng giơ tay ra kiểm tra một người ở trước mặt.
Lam Vong Cơ nhìn thấy trong đó có một người có vẻ khoẻ mạnh hơn những người khác, đã đứng vững thân mình, ánh mắt nhìn về phía hai người bọn họ còn xem như bình thường, vì thế đi đến bên cạnh gã, hỏi: “Cảm giác thế nào? Còn nhớ chuyện trước đây không?” Người nọ nhìn thấy Lam Vong Cơ đi tới, đầu tiên là kinh ngạc với dáng vẻ thanh lãnh như thần tiên không hoà hợp với môi trường xung quanh của y, sau lại nghe câu hỏi của y, vẻ mặt lập tức vô cùng nghi hoặc, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, rồi ngẩng đầu lên cố gắng rặn ra mấy âm tiết, giọng cực kỳ khàn, gần như không thể phân biệt.
Nhưng Lam Vong Cơ nghe rõ lời gã nói, trong nháy mắt mồ hôi lạnh túa ra ở sau lưng, người nọ nói: “Di Lăng Lão tổ! Di Lăng Lão tổ! Ta bị Di Lăng Lão tổ bắt tới, hắn ở đây sao? Ở đây sao?” Khi nói chuyện, toàn thân run rẩy, hai tay ôm chặt cánh tay mình, rụt người lại, không nhịn được nhìn khắp xung quanh, làm như co rúm hoảng sợ.
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện nhìn nhau, Ngụy Vô Tiện lồng ngực phập phồng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh không nói gì. Lam Vong Cơ nói với người nọ: “Di Lăng Lão tổ cách đây ba năm đã …… hồn phi phách tán, ngươi thật sự thấy hắn?” Người nọ vô cùng khẩn trương, chỉ gật đầu không ngừng, nhìn thấy những người ăn mặc giống mình ở xung quanh, làm như càng nhìn càng sợ hãi, nhưng ánh mắt quét qua Ngụy Vô Tiện ở trước mặt, lại không hề dừng lại nửa phần, cuối cùng hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống, khóc hu hu lên.
Lúc này, mười mấy người đều lục tục khôi phục thần trí, cũng dần dần có thể nói ra được, trong thời gian ngắn, tiếng nói ồn ào, tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết “Ta đây là ở đâu?” “Cha, nương!” “Ta bị sao vậy?” “Đừng đánh ta!” “Di Lăng lão tổ ở chỗ nào?” “Thả ta về!” đan xen thành một nùi, nhưng không ai nhận ra Ngụy Vô Tiện.
Lam Vong Cơ trong lòng càng thêm nặng nề: Những người này rõ ràng là bị người giả làm Ngụy Vô Tiện bắt đi, chế thành con rối quỷ tu, mục đích chính là lan truyền tin tức Ngụy Vô Tiện trở về nhân gian. Mà Ngụy Vô Tiện người thật ở đây, lại không ai nhận ra, có thể thấy được người sau màn cũng khá rõ ràng, trên đời này người thực sự nhận ra Ngụy Vô Tiện vốn không nhiều lắm, muốn cho Ngụy Vô Tiện mang tiếng xấu, thật sự là chuyện quá mức đơn giản. Nhưng người sau màn tốn công sức như thế, mục đích làm như vậy là gì? Chẳng lẽ thật sự chỉ là để nhiễu loạn tinh thần của bách gia, chiếm lợi ích trong hỗn loạn? Mà Lan Lăng Kim thị cũng vậy, gia tộc khác cũng thế, chỉ là mượn ngọn gió đông này, để diệt trừ những người không cùng chính kiến sao?
Ngụy Vô Tiện ảm đạm nói: “Ta đã nói, đây là thế cờ nhắm vào ta, không có cách hoá giải.” Nắm chặt cây sáo bên hông, nhìn một cái thật sâu về phía Lam Vong Cơ, nói: “Việc này ngươi không thể nhúng tay, nếu không danh dự của Cô Tô Lam thị sẽ bị hủy hoại.”
Lam Vong Cơ cắn răng không đáp, đang suy nghĩ xem nên hòa giải thế nào mới có thể toàn vẹn đôi bên, thì bên ngoài khách điếm đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, mấy chục người đến một cách nhanh chóng. Trong tích tắc, âm thanh “rầm, rầm” chói tai vang lên, các ván cửa của khách điếm bị người ta dùng chân đá văng, giọng nói vênh váo tự đắc của Kim Tử Huân truyền vào: “Bao vây bọn họ, ở đây đợi Di Lăng lão tổ trở lại thế gian!”