Nhaminh [SCKR] Chương 15a: Tình cảnh nguy khốn

[SCKR] Chương 15a: Tình cảnh nguy khốn

5 2 đánh giá
Article Rating

Mấy chục người đao kiếm cùng nhau xuất hiện, khí thế như gió táp nhảy vào đại sảnh, bao vây Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện và một đám quỷ tu ở giữa. Ngụy Vô Tiện nhanh như chớp lui về sau mấy bước, trà trộn vào giữa đám quỷ tu, cúi thấp đầu. Lam Vong Cơ xoay đầu dùng khóe mắt nhìn về phía hắn, Ngụy Vô Tiện cúi đầu ngước mắt, khẽ gật đầu với y, Lam Vong Cơ hiểu rõ, liền quay sang Kim Tử Huân, nghiêm nghị nói: “Không biết hành động này của Kim công tử này là có ý gì?”

Kim Tử Huân ánh mắt lạnh lùng, lượn hai vòng trên mặt Lam Vong Cơ, nói: “Nghe nói những quỷ tu này tỉnh lại, âm mưu của Di Lăng lão tổ bại lộ, tất nhiên là phải xuất hiện.” Nhưng vẻ mặt gã làm như có chút muốn nói lại thôi, có vài lời rõ ràng đã ở trong miệng, cuối cùng vẫn nuốt trở về.

Gã vừa nói ra những lời này, những người liên can vừa mới khôi phục thần trí, tất cả vẫn nghe hiểu được ý tứ của những lời này, cảm xúc hoảng sợ lập tức bùng nổ ngay bên trong, có người kêu gào, có người ngây ngốc khóc lóc, có người sợ tới mức lại ngã ngồi trên mặt đất, loạn thành một đống. Lam Vong Cơ biết Ngụy Vô Tiện trà trộn trong đó, là đánh cược người ở đây bao gồm cả Kim Tử Huân, đều không nhận biết hắn, hơn nữa ăn mặc phục sức cũng không khác biệt lắm, chỉ cần nhân lúc lộn xộn, luôn có cơ hội rời đi. Lam Vong Cơ cũng biết, Ngụy Vô Tiện cố tình che giấu hành tung, cũng là có suy nghĩ không để y dính líu vào.

Lam Vong Cơ không đổi nét mặt, vẫn nhìn chằm chằm vào Kim Tử Huân, chậm rãi nói: “Trừ Ma Doanh ở các nơi diệt trừ quỷ tu, đều là đánh vào chiêu bài đối phó Di Lăng lão tổ trở về, nhưng cho tới nay, chưa từng có lần nào có bằng chứng thực tế.” Nói rồi, lập tức đi đến trước mặt Kim Tử Huân.

Y trời sinh sương tuyết bao phủ, thanh lãnh như tiên, cộng thêm ít khi nói cười, đôi mắt nhạt màu tăng thêm sự xa cách, khi bất động nhìn chằm chằm người khác, tạo cho người ta áp lực cực lớn, lúc này khí tràng cả người được kích hoạt hoàn toàn, mọi người xung quanh lập tức cảm thấy khí lạnh vù vù. Kim Tử Huân dưới ánh mắt của y mất tự nhiên mà chớp mắt vài lần, nhưng vẫn chịu đựng không dời mắt đi.

Vài tên tu sĩ cầm kiếm vây quanh trước người Lam Vong Cơ, dưới khí tràng áp lực cao của y, không tự chủ được mà rút lui một bước, nhường đường cho y.

Lam Vong Cơ đi đến cách Kim Tử Huân ba bước thì đứng lại, ánh mắt chăm chú không nói gì, trên mặt tuy không có cảm xúc, dung nhan tuấn nhã vô song như điêu như khắc, lại không ngăn được sát khí sắc bén phá núi nứt đất toả ra. Không khí trong nhà chẳng mấy chốc tăng vọt lên điểm đóng băng, ngay cả đám tu sĩ mới vừa rồi gây ầm ĩ cũng há hốc miệng, không dám phát ra âm thanh nữa.

Kim Tử Huân trên mặt tuy vẫn luôn duy trì biểu tình cao ngạo, nhưng cơ mặt bên dưới làn da lại vặn vẹo mấy cái, âm thầm nghiến răng, ra quyết định, nói: “Chúng ta nhận được tin tức, Di Lăng lão tổ tất nhiên sẽ xuất hiện tại đây. Nếu Hàm Quang Quân không tin, có thể xem sự việc phát sinh.” Giờ phút này số người phe ta tuy đông, nhưng xét về thực lực, còn lâu mới đủ để so sánh với Lam Vong Cơ, không cần phải chọc giận Lam Vong Cơ dẫn tới hai bên ra tay với nhau, gia tăng thương vong.

Lam Vong Cơ nói: “Các ngươi lần nào cũng nói là diệt trừ dư nghiệt của Di Lăng lão tổ, nhưng các tu sĩ này, rõ ràng là con rối bị tà thuật khống chế, có thể cứu, tại sao không cứu?” Ánh mắt ngữ khí của y càng thêm sắc bén, người lại cao hơn Kim Tử Huân nửa cái đầu, dưới cái nhìn cự ly gần từ trên cao xuống như vậy, Kim Tử Huân không khỏi lại lùn đi nửa phần, rốt cuộc chuyển mắt đi, không thể đối mắt với Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ đứng ở đó, ngọc quan bạch y, mái tóc đen như thác nước, tuấn nhan như tiên, ánh mặt trời dần ngả về tây chiếu vào qua cánh cửa, mạ một tầng kim quang lên khắp người y, kèm với khí tức sắc bén không ngừng phát ra, cả người giống như chiến thần, khiến người ta không dám ngước nhìn.

Mười mấy quỷ tu phía sau y, đã rõ ràng Lam Vong Cơ là đứng về phe bọn họ, dưới sự uy hiếp của đao kiếm của các tu sĩ tiên môn, Lam Vong Cơ chính là hy vọng sống sót duy nhất của bọn họ. Vì thế tiếng than thở và cầu cứu dần dần tập trung lại thành một đại dương ồn ào, ập đến khiến gương mặt Kim Tử Huân đỏ trắng luân phiên một hồi, âm u không xác định được cảm xúc.

Nhưng cứ giằng co như vậy, mặt mũi Trừ Ma Doanh cũng không sáng sủa, huống chi nhiệm vụ của bọn họ chỉ là dẫn dụ Di Lăng lão tổ xuất hiện, chuyện sau đó đã có đội ngũ mạnh hơn tới chi viện, Kim Tử Huân âm thầm suy nghĩ, rốt cuộc quyết định dùng kế hoãn binh.

Kim Tử Huân ngẩng đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười không chân thành gì lắm, làm nổi bật nốt chu sa giữa mày gã đỏ rực như máu, cố gắng nhẹ nhàng thản nhiên biểu lộ ra điệu bộ chính nghĩa, nói: “Hàm Quang Quân không cần tức giận, những tu sĩ này nếu thật sự đã khôi phục thần trí, lại bị người khác ép buộc, chúng ta đương nhiên sẽ không làm khó, chỉ là phải kiểm tra rồi mới có thể xác định.”

Lam Vong Cơ trong lòng có chủ ý, biết đây là kế hoãn binh của Kim Tử Huân, nhìn bọn họ có vẻ sẽ không dễ dàng chịu để yên. Nhưng bọn họ làm sao biết được Ngụy Anh sẽ ở đây? Lại có bản lĩnh gì giữ được hắn? Sau khi cân nhắc một lát, Lam Vong Cơ quyết định dương đông kích tây, vì thế nói với Kim Tử Huân: “Kiểm tra như thế nào?”

Kim Tử Huân nói: “Đăng ký lập danh sách, kiểm tra thần trí từng người, tên họ thân thế, trước khi điều tra rõ thân phận, tạm thời do Trừ Ma Doanh trông coi.” Kế hoạch này tính toán cũng rất thực tế, Hàm Quang Quân không thể nói bọn họ lạm sát kẻ vô tội, mà cũng không thả một tên quỷ tu nào, thân phận những người này không mất nửa tháng đến một tháng, thần tiên lão tử cũng không có bản lĩnh làm rõ, đến lúc đó xem như hoàn thành nhiệm vụ bên trên giao một cách viên mãn.

Nhưng Lam Vong Cơ làm sao lại không biết suy nghĩ của gã, mà việc cấp bách của mình là nghĩ cách để Ngụy Vô Tiện trà trộn đi ra ngoài, không thể xuất hiện trước mặt bách gia. Trước mắt tuy rằng chưa có tu sĩ nào phát hiện Ngụy Vô Tiện ẩn núp giữa mọi người, nhưng thời gian kéo dài, khó tránh khỏi bị lộ, mấu chốt là không biết đám người Kim Tử Huân có bẫy rập âm mưu gì, có thể sẽ khiến Ngụy Vô Tiện sụp bẫy, do đó bất kể thế nào cũng không thể để cho hắn bại lộ.

“Các ngươi đóng quân ở đâu?” Lam Vong Cơ hỏi Kim Tử Huân, ánh mắt thâm trầm xoay chuyển trên mặt Kim Tử Huân. Kim Tử Huân phân tích ẩn ý của Lam Vong Cơ, hình như là chuẩn bị tiếp nhận sự sắp xếp của phe mình, vì thế cũng nói thẳng: “Chúng ta ở tạm tại tiên phủ của Lâm thị phía đông thành.” Lâm thị là dòng họ lớn của Nam Bình, trong tộc cũng học đòi văn vẻ tu luyện tiên đạo, tuy rằng tu luyện lơi lỏng tầm thường, ở vùng Lĩnh Nam cũng không có tài sản gì có thể khoe khoang, nhưng xưng với bên ngoài, vẫn gọi nơi ở của mình là tiên phủ. Hiện giờ Trừ Ma Doanh đã đến, Lâm thị tất nhiên là nịnh bợ bằng mọi cách, bởi vậy cho Trừ Ma Doanh mượn phủ đệ làm nơi ở tạm.

Lam Vong Cơ làm như bình thản không để tâm, chậm rãi nói: “Chỗ khách điếm này không tiện tiếp tục quấy rầy, xin mời Kim công tử dẫn đường.” Lại xoay người nói với đám quỷ tu đang không ngừng than khóc kêu la: “Cũng xin các vị tạm thời đừng sốt ruột, theo sự bố trí của những người này đi đến phía đông thành. Yên tâm, có Cô Tô Lam thị ta ở đây, sẽ không có ai làm khó các ngươi.” Ánh mắt y đối diện với Ngụy Vô Tiện, thấy Ngụy Vô Tiện nhíu mày, đôi mắt chứa vẻ lo lắng, dường như lắc lắc đầu. Lam Vong Cơ bình chân như vại thu hồi ánh mắt, quay đầu nói với Kim Tử Huân: “Kim công tử, mời dẫn bọn họ đi trước một bước, ta tính tiền với chưởng quầy của nơi này.”

Lúc đầu Kim Tử Huân dẫn đám tu sĩ đá hỏng ván cửa của khách điếm, khẳng định là phải đền tiền, Lan Lăng Kim thị hào phóng giàu có, vốn dĩ sẽ không để ý khoản tiền cực nhỏ này, nhưng Kim Tử Huân bực mình Lam Vong Cơ chèn ép gã khắp nơi, cố tình giả vờ lu bu quên mất, vung tay lên, dẫn đám tu sĩ áp giải mười mấy người ra khỏi khách điếm đi về hướng đông, để lại Lam Vong Cơ tính tiền với chưởng quầy.

Chưởng quầy thật sự là bệnh rề rề bước ra, một bộ dáng vẻ hữu khí vô lực, Như Lan đỡ cánh tay cha mình, đôi mắt to tròn có chút hoảng sợ như có chứa hơi nước, ánh mắt trông mong nhìn Lam Vong Cơ thanh toán bạc, kêu hai tiếng “Công tử” rồi không có cơ hội nói tiếp gì nữa, một mực ngóng theo đến khi Lam Vong Cơ thu dọn đồ đạc, xoay người ra cửa, nước mắt nghẹn hồi lâu rốt cuộc lặng lẽ ướt đôi gò má.

Lam Vong Cơ giẫm lên nắng chiều, từng bước một chậm rãi đi theo đội ngũ mấy chục người phía trước. Hai bên đường phố lát đá xanh, các quầy bán hàng rong xem náo nhiệt như thể rành lắm, oang oang bình luận về các tu sĩ. Bỗng nhiên một cơn gió nóng quét qua, cuốn lên cát bụi bay mù mịt, người bên đường đua nhau lấy tay áo che mắt.

Lam Vong Cơ thấy thế ra tay nhanh như chớp, lấy cây đàn thất huyền ra, ngón tay lướt như gió, khúc nhạc đuổi ma lập tức phát ra, vang tận mây xanh, linh lực ẩn chứa trong đó chấn động đến nỗi các tu sĩ sôi nổi giơ tay lên che tai, cố gắng ngăn cản tiếng đàn rung chuyển đến tâm mạch này. Ngụy Vô Tiện chính là chờ khoảnh khắc này, mọi người bên cạnh đều không rảnh để ý xung quanh, đám tu sĩ thiếu điều vứt hết đao kiếm, hắn búng người một cái, nhảy lên hàng hiên tầng hai của cửa hàng bên phải, rồi xoay người nhảy lên xà nhà, trong nháy mắt đã biến mất phía sau nóc nhà.

Kim Tử Huân cố hết sức đè nén tâm mạch đang đập hỗn loạn, lúc này mới biết khoảng cách chênh lệch tu vi so với Lam Vong Cơ, bất chấp âm thanh ong ong lộn xộn trong tai, nỗ lực phất phất tay về phía Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ đè lòng bàn tay xuống dây đàn, tiếng đàn ngừng lại, không hiện vẻ lo sợ, chỉ nói: “Có bất thường.” Kim Tử Huân nhíu mày lại, nghi hoặc nhìn sang Lam Vong Cơ, lại theo ánh mắt của y nhìn lên nóc nhà bên trái, hỏi: “Ai?”

Lam Vong Cơ nói: “Không biết.” Đôi mắt nhạt màu bởi vì đưa lưng về phía nắng chiều, có vẻ thâm trầm hơn bình thường, Kim Tử Huân hoàn toàn nhìn không ra cảm xúc của y, nhìn bộ dạng lại không thể cạy miệng y ra, bắt y nói thêm mấy chữ, chỉ đành dặn dò mấy tên tu sĩ, ngự kiếm lên không, xem xét khắp nơi một phen. Đương nhiên tốn thời gian một nén nhang, cũng không tra ra được cái gì, mấy người trở về tới báo cáo tình hình thực tế, Kim Tử Huân hết cách, chỉ có thể lại ra lệnh tiếp tục đi tới.

Loading

SỐNG CHẾT KHÔNG RỜI (Vong Tiện)

5 2 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x